Mê Thất
Chương 32
Cho dù phân thân y còn lưu lại chất bôi trơn cùng dịch thể, huyệt động nhỏ hẹp cũng bị y thô bạo khai ra tiến vào, hơn nữa ma sát đến bỏng nộn thịt, mong muốn của ta lập tức biến mất cùng mồ hôi, cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi nháy mắt tan thành mây khói.
Lâm Hạo từ phía sau đè lên thắt lưng ta khiến mông hơi nhếch lên, một tay kia vuốt ve phần lưng đang run lên không ngừng.
“Đau không?” Lâm Hạo hạ thấp thanh âm nói.
Ta ngay cả răng nanh cũng run kịch liệt, miễn cưỡng trả lời: “…… Đau……”
Lại một lần tiến vào thật sâu, tay ta nắm chặt khăn giường nổi lên gân xanh.
“Đau là tốt! Đau về sau mới có thể nhớ lâu!” Lâm Hạo hừ nhẹ.
Ta hai chân mở rộng, liếm đôi môi khô.
Lâm Hạo tắm xong chỉ có quấn cơ thể bằng một khăn, ngồi lên giường bôi thuốc cho ta không sinh khí.
“Chảy máu ……” Lâm Hạo thì thào tự nói.
Ẩm ướt bên trong bị Lâm Hạo bát lộng, “Bên trong không có chuyện, chỉ là vết bỏng bên ngoài xuất huyết!” Lâm Hạo lấy ra vải gạt, sau khi cuốn vào ngón tay, cắm vào cơ thể ta lau sạch.
Sau khi lặp lại vài lần, lại sáp nhập vào phía sau ta.
Lau sạch sẽ uế vật, Lâm Hạo bất ngờ lại lau thân thể ta.
“Nhìn cái gì? Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không làm ngươi đau, muốn gì ta cũng đều có thể cho ngươi. Đương nhiên, sai trái sẽ là hình phạt! Ta là chủ nhân thưởng phạt phân minh!” Lâm Hạo cười.
Chủ nhân…… Ta là nô lệ sao?
Mi mắt rũ xuống, xương cốt trên người đều như là bị người ta đánh tan. Lâm Hạo kéo xuống chiếc khăn che đậy duy nhất, phủ thêm áo ngủ, đem dây lưng cuốn lỏng một vòng rồi tắt đèn.
Thắt lưng bị ôm, cả người đều bị Lâm Hạo áp chặt vào lòng.
Trên cổ là nhiệt khí y thở ra, ta lập tức hóa đá. Lâm Hạo thích ý lấy chân cọ ta, sau đó vòng lên chân ta, chúng ta liền biến thành trạng thái lộn xộn ở cùng một chỗ.
Lâm Hạo áp ta rất khó chịu, nhưng ta vẫn cứ như vậy ngủ, giày vò vừa rồi tiêu hết sinh lực của ta.
Buổi sáng ngủ dậy, Lâm Hạo đã rời đi, ta ăn hai quả trứng rán rồi trở về giường ngủ thêm.
Thuốc mỡ được đặt trên chiếc tủ cạnh giường, như là nhắc nhở chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Ta cầm lấy nó chuẩn bị ném xuống, ngẫm lại thân thể của mình chỉ có thể oán hận, cầm lấy nó đập vài cái vào tủ, nhưng nó vẫn hảo. Bả vai bên phải bị Lâm Hạo tựa lên cũng đau nhức.
Ta cử động bả vai, ngáp một cái.
Mùa hạ thời tiết thay đổi trong nháy mắt, ngày hôm qua vẫn còn sáng sủa vạn dặm không mây, hiện giờ lại mây đen dày đặc, vẫn chưa đến trưa sắc trời đã tối giống như nhuốm màu mực.
Hỗn loạn vài tia chớp, bạo vũ[25] tới gần.
Chờ tiếng sấm tạm dừng, ta mới nghe được điện thoại vang lên. Do dự có nên tiếp hay không, điện thoại liền đột ngột im bặt. Ta cũng không để ý nhiều, chuẩn bị tiếp tục ngủ, Lý tẩu chạy lên nói: “Thiếu gia điện báo, nói hôm nay không tiện, không cần chờ y ăn cơm trưa!”
Là điện thoại Lâm Hạo?! Ta thầm kêu không tốt.
Lý tẩu cố ý đi lên nói cho ta biết, nhất định là Lâm Hạo phân phó, đó là không phải ý nói điện thoại kia vốn phải là ta nghe!?
Ta day day trá, nếu như thế chẳng phải là ta sẽ gặp tai họa hay sao!
Mở ngăn kéo, bên trong có danh thiếp Lâm Hạo cho ta, trên chỉ có địa chỉ y cùng điện thoại!
Lâm Hạo từ phía sau đè lên thắt lưng ta khiến mông hơi nhếch lên, một tay kia vuốt ve phần lưng đang run lên không ngừng.
“Đau không?” Lâm Hạo hạ thấp thanh âm nói.
Ta ngay cả răng nanh cũng run kịch liệt, miễn cưỡng trả lời: “…… Đau……”
Lại một lần tiến vào thật sâu, tay ta nắm chặt khăn giường nổi lên gân xanh.
“Đau là tốt! Đau về sau mới có thể nhớ lâu!” Lâm Hạo hừ nhẹ.
Ta hai chân mở rộng, liếm đôi môi khô.
Lâm Hạo tắm xong chỉ có quấn cơ thể bằng một khăn, ngồi lên giường bôi thuốc cho ta không sinh khí.
“Chảy máu ……” Lâm Hạo thì thào tự nói.
Ẩm ướt bên trong bị Lâm Hạo bát lộng, “Bên trong không có chuyện, chỉ là vết bỏng bên ngoài xuất huyết!” Lâm Hạo lấy ra vải gạt, sau khi cuốn vào ngón tay, cắm vào cơ thể ta lau sạch.
Sau khi lặp lại vài lần, lại sáp nhập vào phía sau ta.
Lau sạch sẽ uế vật, Lâm Hạo bất ngờ lại lau thân thể ta.
“Nhìn cái gì? Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không làm ngươi đau, muốn gì ta cũng đều có thể cho ngươi. Đương nhiên, sai trái sẽ là hình phạt! Ta là chủ nhân thưởng phạt phân minh!” Lâm Hạo cười.
Chủ nhân…… Ta là nô lệ sao?
Mi mắt rũ xuống, xương cốt trên người đều như là bị người ta đánh tan. Lâm Hạo kéo xuống chiếc khăn che đậy duy nhất, phủ thêm áo ngủ, đem dây lưng cuốn lỏng một vòng rồi tắt đèn.
Thắt lưng bị ôm, cả người đều bị Lâm Hạo áp chặt vào lòng.
Trên cổ là nhiệt khí y thở ra, ta lập tức hóa đá. Lâm Hạo thích ý lấy chân cọ ta, sau đó vòng lên chân ta, chúng ta liền biến thành trạng thái lộn xộn ở cùng một chỗ.
Lâm Hạo áp ta rất khó chịu, nhưng ta vẫn cứ như vậy ngủ, giày vò vừa rồi tiêu hết sinh lực của ta.
Buổi sáng ngủ dậy, Lâm Hạo đã rời đi, ta ăn hai quả trứng rán rồi trở về giường ngủ thêm.
Thuốc mỡ được đặt trên chiếc tủ cạnh giường, như là nhắc nhở chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Ta cầm lấy nó chuẩn bị ném xuống, ngẫm lại thân thể của mình chỉ có thể oán hận, cầm lấy nó đập vài cái vào tủ, nhưng nó vẫn hảo. Bả vai bên phải bị Lâm Hạo tựa lên cũng đau nhức.
Ta cử động bả vai, ngáp một cái.
Mùa hạ thời tiết thay đổi trong nháy mắt, ngày hôm qua vẫn còn sáng sủa vạn dặm không mây, hiện giờ lại mây đen dày đặc, vẫn chưa đến trưa sắc trời đã tối giống như nhuốm màu mực.
Hỗn loạn vài tia chớp, bạo vũ[25] tới gần.
Chờ tiếng sấm tạm dừng, ta mới nghe được điện thoại vang lên. Do dự có nên tiếp hay không, điện thoại liền đột ngột im bặt. Ta cũng không để ý nhiều, chuẩn bị tiếp tục ngủ, Lý tẩu chạy lên nói: “Thiếu gia điện báo, nói hôm nay không tiện, không cần chờ y ăn cơm trưa!”
Là điện thoại Lâm Hạo?! Ta thầm kêu không tốt.
Lý tẩu cố ý đi lên nói cho ta biết, nhất định là Lâm Hạo phân phó, đó là không phải ý nói điện thoại kia vốn phải là ta nghe!?
Ta day day trá, nếu như thế chẳng phải là ta sẽ gặp tai họa hay sao!
Mở ngăn kéo, bên trong có danh thiếp Lâm Hạo cho ta, trên chỉ có địa chỉ y cùng điện thoại!
Bình luận truyện