Chương 164: Hồi 7: đường xuống vực sâu
Mọi người thấy cảnh tượng ấy đều giật nảy mình, lập tức giương súng rồi lên đạn, sau đó họ định thần nhìn lại mới phát hiện, trên vách đá khắc rất nhiều hình đầu người, tầng tầng lớp lớp nổi hẳn lên bề mặt đá, tạo thành từng vùng lỗ chỗ lồi lõm đan xen lẫn nhau, mà đa phần khuôn mặt đều không nhìn rõ nét, chỉ còn lại hình khối, duy chỉ có hai hốc mắt được chạm khảm bằng ngọc lam, bị đèn cácbua chiếu vào, trông nó ánh lên xanh len lét rất quái dị.
Hải ngọng điên tiết chửi đổng: “Bà nội nó chứ! Làm ông hết cả hồn!” – Nói xong anh liền rút dao, bảo Tư Mã Khôi: “Bữa trước, bọn mình vay lão Lưu Hoại Thủy tí kính phí trên tàu, nếu bị Diêm Vương điểm mặt gọi tên ở đây thì đương nhiên ta bùng luôn được khoản nợ đấy, nhưng nếu may mắn sống sót trở về, tớ cũng không muốn bị lão chặn cửa suốt ngày ồi ồi đòi nợ…”, vừa nói Hải ngọng vừa nhanh nhẹn nạy mấy viên ngọc lam, rồi bỏ tọt vào túi, anh còn lệnh cho Nhị Học Sinh mau đến giúp mình một tay.
Tư Mã Khôi mắng: “Hải ngọng, tớ biết cậu tuy là dân chân đất mắt toét, nhưng nói gì thì nói vẫn là một Bát Lộ quân, mấy món này tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, cậu tưởng nó là ngọc lục bảo chắc?” Cao Tư Dương mỉa mai: “Bọn anh tuột gan tuột ruột ra ngoài thì quả nhiên chẳng khác gì phường thổ tặc”.
Tư Mã Khôi nói: “Cô không biết chứ, Hải ngọng ngày xưa có tên tiếng Nga hẳn hoi nhá, để nghĩ xem là gì nhi? À! Mocracski, tức “móc rác xờ ki”, một chuyên gia thu nhặt và kiểm duyệt đồng nát chính hiệu đấy”. Hải ngọng nghe hai người châm chọc, lập tức dừng phắt lại, không nạy tiếp nữa, chống chế chữa ngượng: “Cậu không vùi dập khuôn mặt khôi ngô vĩ đại của tớ xuống bùn thì không chịu được à? Lần trước đi sa mạc Lopnor, tớ nghe ông bác Nông Địa cầu nói, bà Nữ Oa dùng loại đá ngọc lam này để vá trời đấy.
Tớ rất lấy làm buồn, vì thấy một vật có ý nghĩa dường ấy, mà sao trong mắt cậu lại biến thành đồ giẻ rách được nhỉ? Hải ngọng tớ xem trọng nó là xem trọng mặt ý nghĩa tinh thần, rồi sau đó mới xét đến giá trị vật chất. Không có vật chất vẫn sống tốt, nhưng không có tinh thần ngủ cũng không yên giấc, cậu thấy có đúng không?” Tư Mã Khôi đã đạt mục đích, anh không nói thêm gì nữa.
Nhìn mấy bức phù điêu trên tường và những pho tượng quỷ, trông đều có dáng vẻ rất cổ xưa, Tư Mã Khôi liền hỏi Thắng Hương Lân xem chúng có từ triều đại nào? Thắng Hương Lân nhìn hồi lâu, rồi đoán rằng: họa tiết trên thân pho tượng hao hao giống long triện triều Hạ, nhưng vẫn rất khó phán đoán chính xác lai lịch, càng không thể giải mã được bí mật ẩn chứa bên trong.
Cô nghĩ, dãy núi Âm Sơn vẽ trong bích họa Sở quốc, với dáng vẻ giống cổng thành này, thực ra là một ngọn núi từ nằm dưới lòng đất, xung quanh nó có rất nhiều vật thể hình tròn, mà nếu quả đúng vậy, thì hang động cổ mà mọi người đang đi vào chỉ là một trong số đó. Ven núi Âm Sơn không biết còn bao nhiêu loại vỏ ốc hóa thạch này nữa, có lẽ nó còn nhiều hơn cả con số mọi người có thể tưởng tượng, và nếu cả hội lại gần mạch núi chính hơn một chút nữa, thì các vũ khí như súng trường và dao săn đều sẽ bị nó hút mất.
Tữ Mã Khôi ngẫm nghĩ, giờ cả hội đã bị nhốt trong căn thạch thất nơi tận cùng hang động cổ, và cứ ở mãi đây cũng không phải cách, đó là chưa nói đến chuyện không còn lương thực, mà nếu hao phí thời gian quá dài, thì trí nhớ mọi người cũng sẽ dần bị núi từ xóa sạch. Bởi vậy, bây giờ không thể lưu lại đây lâu, phải cố nhanh chóng nghĩ cách thâm nhập vào trong núi để tìm hiểu cho rõ nguyên nhân, rồi tìm đường thoát thân; nhưng chỉ e thời gian còn lại không nhiều, rồi ngay cả việc có thể phá vỡ được cái vỏ ốc này để thoát ra ngoài hay không, còn chưa rõ nữa là.
Hoàn cảnh không cho phép mọi người chần chừ thêm, Tư Mã Khôi bàn bạc mấy câu với mọi người, rồi đang định bắt tay hành sự, thì anh chợt nghe thấy có người “hèm” lên một tiếng trong bóng tối gian thạch thất. Tuy động tĩnh không lớn, nhưng chất giọng khàn khàn, sống sượng đó khiến da đầu anh bỗng chốc tê bì.
Tư Mã Khôi và Hải ngọng suýt chút nữa nhảy bật khỏi mặt đất, bàng hoàng thốt lên: “Nấm mồ xanh!” hoatanhoano.wordpress.com Tư Mã Khôi đã từng giằng co suốt thời gian dài với Nấm mồ xanh ở thành cổ Chăm Pa, và âm thanh đặc trưng ấy đã khắc sâu vào tâm trí anh, có điều lúc này anh không ngờ đối phương lại xuất hiện ngay bên cạnh.
Xem ra, kẻ nói ám hiệu với Lão Xà trong Biển Âm Dụ Đại Thần Nông Giá, quả nhiên chính là hắn. Anh lập tức mở đèn quặng, chiếu về nơi phát ra giọng nói. Ánh đèn chiếu đúng vào bóng pho tượng, còn xung quanh đó thì không hề có vật gì khác, nhưng hội Tư Mã Khôi vào sinh ra tử bao phen cũng chỉ là vì muốn giải mã ân số Nấm mồ xanh, nên lúc này mọi phát hiện dù nhỏ bé nhất cũng không dễ dàng chịu bỏ qua.
Cả hội liền xách súng chạy lại đó lùng sục. Hai thành viên đội thông tin và Thắng Hương Lân tuy chưa bao giờ chạm trán với Nấm mồ xanh, nhưng họ đều nhận thấy tình hình lúc này chẳng khác nào đang gặp ma, người nào người nấy đều rùng mình sợ hãi, bởi một nỗi sợ khó nói thành lời.
Mọi người im lặng, không ai dám ho he câu gì, lặng lẽ bám theo sau Tư Mã Khôi. Tư Mã Khôi quan sát kỹ vách đá chạm toàn hình đầu người, anh thấy chỗ bị Hải ngọng móc mất mấy viên đá ngọc lam đều lộ ra mấy cái hố, và dường như phía ngoài của gian thạch thất này còn có tầng kép, nên giọng nói khi nãy có lẽ vọng từ nơi đó ra.
Tư Mã Khôi gỡ đèn quặng xuống, áp sát nửa mặt vào vách đá nghe ngóng. Bên trong tối thui, không rõ có người hay không. Đang lúc Tư Mã Khôi bán tín bán nghi, thì chùm sáng đèn quặng vừa chiếu xuyên qua khe lỗ, đã soi đúng vào chiếc mặt nạ lấm lem bụi đất, rồi tuy chỉ thấp thoáng lướt qua, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là mặt nạ phòng độc của Liên Xô.
Thế nhưng, nó không giống với loại mặt nạ phòng độc hình mang cá của Tư Mã Khôi, và phía sau chiếc mặt nạ rõ ràng là mặt người. Khi hắn cảm thấy luồng sáng rọi vào liền né sang một bên lẩn trốn. Nhân cơ hội đối phương di chuyển, Tư Mã Khôi kịp nhìn thấy kẻ đó mặc bộ đồng phục thuyền viên trên người, nhưng vô cùng cũ rách, còn phả ra mùi khí hủ hóa, như thể vừa mới lột ra từ bộ xương người chết đã nhiều năm.
Anh biết rõ hắn chính là Nấm mồ xanh, nên chỉ lặng lẽ hành động, vừa quan sát vị trí của đối phương vừa ngầm ra hiệu bằng tay cho Hải ngọng. Tư Mã Khôi lùi nửa bước, lạnh lùng “hừ” một tiếng nói: “Lẽ nào mày đang tưởng nhớ đến những kẻ may mắn sống sót trên tàu Z-615 sao? Chúng ta kể ra cũng quen nhau kha khá đấy nhỉ, từ lúc chia tay đến giờ không lúc nào tao nguôi ngoai nỗi nhớ mày.
Tao nói trước, tốt nhất mày đừng giở giọng dọa thần nhát quỷ ra làm gì”. Nấm mồ xanh đáp lại bằng giọng âm lạnh: “Đã nhận ra kẻ thù thì cứ người thật nói chuyện thật, ta cũng chẳng ngại nói một sự thật mất lòng, mi có biết câu ‘bọ ngựa phí sức chặn xe tăng’ không? Nuôi thù chuốc oán làm gì cho mệt”.
Hội Tư Mã Khôi tất nhiên không thể tin lời Nấm mồ xanh, vì không biết bao nhiêu mạng người đã phải thiệt mạng một cách trực tiếp hoặc gián tiếp dưới bàn tay của tổ chức này, mà trong đó có Tuyệt, Ngọc Phi Yến, bác Nông, giáo sư Thắng Thiên Viễn, Karaweik, tiểu đoàn trưởng Mục, đội trưởng thông tin Lưu Giang Hà, cậu dân binh Hổ Tử…, những người này đều có mối quan hệ đặc biệt với hội Tư Mã Khôi, hoặc là thầy trò hoặc là huynh đệ chiến hữu, hoặc là cha con chị em.
Mối thù này đã kết quá sâu, nên mối quan hệ giữa hội Tư Mã Khôi và Nấm mồ xanh chỉ có thể gọi là mối quan hệ “nước lửa không đội trời chung”. Tư Mã Khôi hiểu, Nấm mồ xanh là kẻ gian giảo xảo quyệt, nên anh biết rõ vì sao hắn nói vậy. Chắc chắn hắn bị tình thế bức bách, không còn cách nào khác nên đành ra mặt lợi dụng đối phương giúp mình thoát khỏi cảnh khó khăn.
Dường như, Nấm mồ xanh cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Tư Mã Khôi, hắn nói thẳng: “Bò khỏe không bằng trâu yếu, mấy người các ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của tổ chức ngầm của ta. Từ khi gặp các ngươi trong núi Dã Nhân, ta đã luôn muốn đẩy các ngươi vào chỗ chết, chỉ hiềm nỗi số các ngươi chưa đến lúc tận, chắc tại hạn số vẫn còn; nhưng lúc ở trong mây từ, ta đã dần dần hiểu ra, nếu truy ngược lên ngọn nguồn, thì ra quan hệ giữa chúng ta không liên quan gì đến chính tà thiện ác, cũng không phải nước hỏa không dung, mà chỉ đơn giản là vì ‘tương tác nhân quả’ mà thôi”.
Hội Tư Mã khôi vừa nghĩ cách tóm cổ lôi Nấm mồ xanh ra ngoài, vừa đoán ý đối phương, nên không ai đáp trả câu gì. Nấm mồ xanh tiếp tục nói, hắn bảo mối quan hệ giữa hai bên là tương tác chuỗi nhân quả, người này vì người kia, người kia lại vì người này, mà cuối cùng đều rơi vào thủy thể giống như hắc động.
Trong khi đó, dưới lòng thủy thể là núi từ có khả năng xóa sạch mọi trí nhớ, nên nếu không tìm cách chui vào thông đạo nối liền tới vực sâu, thì mọi người đều sẽ bị thần quỷ tiêu diệt. Hắn còn tự khoe mình đã nắm được bí mật của núi từ, nhưng nếu chỉ dựa vào sức của bản thân thì khó mà xoay chuyển được tình thế, vậy nên hắn cần mọi người ra tay tương trợ.
Nói xong, hắn im lặng chờ đợi phản hồi của hội Tư Mã Khôi. Bây giờ, dù hắn nói gì chăng nữa, thì Tư Mã Khôi vẫn kiên trì giữ vững quan điểm: “bố mày đếch tin”, nhưng thấy không khí càng lúc càng lâm vào tình thể căng thẳng, anh liền nói: “Nếu mày có thành ý thật, thì gỡ ngay cái mặt nạ xuống cho tao xem nào!”.
hoatanhoano.wordpress.com Nấm mồ xanh có mấy phòng tuyến không thể vượt qua, trong đó phòng tuyến đầu tiên là không để cho bất kì ai biết khuôn mặt thật sự của mình, thứ đến là không tiết lộ cho bất kì ai biết cách che giấu hành tung. Khi nghe Tư Mã Khôi nói, hắn quả nhiên không chịu lộ mặt, mà chỉ nói sẽ tiết lộ một bí mật khác để đổi lấy điều kiện mà Tư Mã Khôi vừa đưa ra.
Tư Mã Khôi không bất ngờ, anh thầm nghĩ: bất kể Nam mồ xanh là người sống hay u hồn của người chết, thì kiểu gì hắn cũng phải có một lai lịch thân phận nhất định, đồng thời bí mật này chắc chắn sẽ uy hiếp chí mạng đến sự tồn tại của hắn, nên thậm chí khi sa chân vào bước đường này, hắn vẫn không chịu gỡ bỏ mặt nạ phòng độc xuống.
Xem ra, khuôn mặt thật của Nấm mồ xanh còn thần bí hơn cả khuôn mặt của quốc vương Chăm Pa. Lẽ nào u hồn này không có mặt sao? Suy nghĩ ấy vừa lướt qua đầu, anh liền thấy không hợp lý. Nếu quả thực hắn không có mặt, thì sợ gì bị người khác nhìn thấy! Vậy rốt cuộc hắn là ai? Chẳng lẽ lại là người anh đã từng gặp trước đây hay sao? Nghi ngờ này bất chợt lóe lên, nhưng vì cách một vách tường, nên anh không thể tóm cổ hắn để gỡ mặt nạ ra được, mà duy chỉ có cách cố gắng đoán mò ý đồ của đối phương mà thôi.
Anh biết tình hình trước mắt hai bên đang tìm cách khống chế lẫn nhau, nên nghĩ thầm: “Đối phương định lợi dụng đội khảo cổ để thoát khỏi núi từ, đây là quyền chủ động của mình, thế nhưng phải làm sao mới không bị đối phương lợi dụng vào mục đích của hắn? Hơn nữa, trước đây rõ ràng Nấm mồ xanh không hề hay biết gì về bí mật trong núi từ, mà cứ cho là hắn đã thâm nhập vào đây sớm hơn đội khảo cổ mấy bước, thì cũng không thể nghĩ ra cách thoát khỏi núi từ nhanh như vậy”.
Tư Mã Khôi vừa nghĩ đến đây, thì nảy ra một ý nghĩ, có lẽ Nấm mồ xanh chính là ác ma bị đày dưới núi Âm Sơn, sau đó vì một cơ duyên nào đó nên thoát ra khỏi lòng đất, nhưng ký ức trong đầu thì đã bị tòa núi từ này xóa sạch; lúc này trở về thạch thất, nhìn những họa tiết chữ triện cổ khác trên pho tượng ma, hắn mới chợt nhớ ra những chuyện cũ trước đây chăng? Rốt cuộc, Tư Mã Khôi không hề biết gì về lai lịch gốc gác của Nấm mồ xanh, tuy anh suy đoán mấy khả năng, nhưng đều không lần ra manh mối.
Chỉ có điều, căn cứ vào những sự kiện đã xảy ra, anh thấy rõ: Nấm mồ xanh dường như rất khiếp sợ núi từ dưới lòng đất, bởi vậy hắn mới xuất hiện trong gian thạch thất, để thỏa hiệp với mọi người. Nhưng hắn vốn là người nham hiểm, nên anh không biết liệu có phải hắn đang cố tình kéo dài thời gian, ngăn cản đội thám hiểm đang dần dần tiếp cận với lời giải, lợi dụng núi từ để nhốt mọi người đến chết ở đây không? Nếu là khả năng thứ nhất, thì Tư Mã Khôi cam tâm tình nguyện: có chết cũng phải kéo hắn chết cùng; còn nếu là khả năng thứ hai, thì anh phải, nhanh chóng chấm dứt đôi co với Nấm mồ xanh, lập tức tìm cách thoát khỏi hang động hỏa thạch này.
Cả hai tình huống đều có khả năng xảy ra, còn Tư Mã Khôi vốn là người quyết đoán, là kẻ liều mạng, sẵn sàng đem sọ ra đánh cược, nhưng lúc này anh lại do dự, không biết nên lựa chọn phương án nào. Tư Mã Khôi nhất thời chưa thể quyết định, anh liền đánh mắt thăm dò ý kiến mọi người.
Bình luận truyện