Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 2: Vị khách thuê nhà với cây đàn ghi-ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

La Bối cũng không biết tại sao mình lại có giấc mơ kỳ quái như vậy.
Sau khi rời giường,cô dứt khoát lấy ra di động để tìm kiếm tập đoàn Lôi thị, Lôi Vũ Hạo là tổng giám đốc, hơn nữa hắn cũng có rất nhiều tai tiếng với nhiều nữ minh tinh, cho nên trên mạng vẫn có thể tìm được ảnh chụp của hắn, quả nhiên là cùng trong mơ giống nhau như đúc, hơn nữa,một vấn đề,là ngay buổi chiều hôm qua lại truyền ra tin tức cuộc liên hôn của tập đoàn Lôi thị cùng tập đoàn Lư thị đã bị hoãn lại?
Chẳng lẽ giấc mơ của cô là sự thật, chẳng lẽ hiện tại cô là một người qua đường giáp trong một quyển tiểu thuyết?
La Bối không dám chậm trễ, từ trong phòng ra,túm lấy bà nội hỏi: "Bà ơi,bà có biết chuyện gì của Triệu tiểu thư ở phòng 202 không?"
Mỗi khách thuê nhà khi đăng ký đều phải nộp bản photo chứng minh nhân dân để cô giữ lại,Triệu tiểu thư phòng 202 tên là Triệu Phiên Phiên, mà trong giấc mơ của cô, Triệu Phiên Phiên chính là người thư kí của Lôi Vũ Hạo mang thai chạy trốn.
Trong khoảng thời gian ngắn thế giới quan của La Bối bị điên đảo, cho nên nói,cô sống lớn như vậy, kết quả nơi này chỉ là một thế giới trong tiểu thuyết thôi sao?
Tuy rằng bà nội ngạc nhiên với thái độ của La Bối, nhưng vẫn chậm rãi trả lời: "Cháu muốn hỏi về cái gì?"
"Cô ấy không có cùng bà nói về chồng hoặc là bạn trai của cô ấy sao?"
"Có."Bà nội gật đầu gật đầu.
La Bối cũng không ngoài ý muốn,bà nội cô là một bà lão hòa ái dễ gần, cho dù là ác bá trong thôn Thành Trung này, đều tôn kính bà,bà cũng thường xuyên đưa chút canh cho Triệu tiểu thư, lấy tính cách của Triệu tiểu thư,khi nói chuyện sẽ rất khó mà không nhắc chuyện trước kia? Rốt cuộc cô hẳn là không đề phòng bà nội.
"Lúc trước có nghe cô ấy nói qua, hình như là người nhà bạn trai cô không đáp ứng, cho nên cô rời đi."
Bà nội thở dài một hơi, ánh mắt thương tiếc,
"Thời bây giờ một người phụ nữ một mình nuôi con là một chuyện rất vất vả,nhưng mà,cháu hỏi chuyện này làm gì?"
La Bối lắc đầu, "Không có gì ạ."
Cô thật sự rất kinh ngạc, một là đây là một thế giới tiểu thuyết,hai là phu nhân tổng giám đốc tương lại là khách thuê nhà cô.
Người bình thường biết thân phận Triệu Phiên Phiên,có lẽ đều sẽ đi theo nịnh bợ.
La Bối đi theo bà nội xuống phòng 202, Triệu Phiên Phiên mang bụng to mở cửa, mấy tháng nay,cô có béo lên một chút, nhưng trong ánh vẫn có nét u buồn không thể tiêu tan.
Bình tĩnh mà xem xét, Triệu Phiên Phiên cũng không được cho là xinh đẹp,nhưng nhìn cô có nét dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, làm cho người đối diện có cảm giác rất thoải mái.
Bà nội đáp ứng phụ trách ba bữa cơm hàng ngày của Triệu Phiên Phiên,bắt đầu từ hôm nay trở đi, bữa sáng không quá phong phú, nhưng lại rất ngon miệng.
Triệu Phiên Phiên uống cháo mà bà La nấu, nhẹ giọng khen: "Bà La, tay nghề của bà thật sự rất tốt,cháu nghĩ nhà hàng bên ngoài cũng không ăn ngon bằng."
Đây cũng không phải nịnh hót, Triệu Phiên Phiên cảm thấy bà La và cháu gái bà,là những người tốt nhất mà cô gặp sau khi rời đi Lôi thị.
Họ không chủ động hỏi thăm chuyện của cô, bình thường cũng chiếu cố cô rất nhiều, đặc biệt là bà La, Triệu Phiên Phiên tràn ngập cảm kích đối với bà.
Bà La cười khoát tay, "Bối Bối nhà bà bình thường lại thích đi ăn bên ngoài,nó không thích ăn ở nhà."
Triệu Phiên Phiên cười cười, "Đều là như vậy,trước khi cháu đi làm, cũng thích ăn ở bên ngoài,sau khi đi làm, mỗi ngày phải ăn cơm hộp,cháu lại chỉ nhớ đồ ăn mẹ cháu làm."
La Bối nghe đến đó, ngẩng đầu nhìn Triệu Phiên Phiên.
Ở trong mơ,sau khi Triệu Phiên Phiên đi làm hai năm, mẹ của cô bị chẩn đoán ra bệnh ung thư, không sống được bao lâu đã qua đời.
Cô gái này,số cũng rất khổ, tuổi còn nhỏ đã mất cha, sau lại mất mẹ,người đàn ông mình yêu lại muốn kết hôn cùng người khác,cô lẻ loi hiu quạnh mang thai một mình......
La Bối đột nhiên ý thức được,vì sao người có bao nhiêu cô gái đeo bám nhưng Lôi Vũ Hạo lại thích cô ấy,cô trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng ánh mắt cô vẫn luôn trong suốt,dù là nhắc tới người mẹ đã qua đời,tươi cười trên mặt cũng rất ấm áp,cô đối với sự sắp đặt của vận mệnh không có một tia bất mãn.
"Bối Bối, dù sao cháu chưa đi làm,cháu xuống nhà Chiêm Kỳ, mua một con gà, hôm nay nấu canh gà nhé."Bà La nhìn về phía Triệu Phiên Phiên, "Cháu quá gầy,phải bồi bổ thêm."
Hốc mắt Triệu Phiên Phiên ửng đỏ, cúi đầu uống cháo che dấu đi cảm xúc trong mắt.
Vốn dĩ trong lòng La Bối nghĩ thử nói đến tập đoàn Lôi thị để thử cô ấy, nhưng không biết vì sao, đột nhiên cô lại thấy không đành lòng.
"Bối Bối hiện tại đang tìm việc à?" Triệu Phiên Phiên đột nhiên hỏi.
La Bối gật đầu, "Vâng,em đi phỏng vấn rất nhiều nơi, mỗi ngày đều mệt sắp chết."
Triệu Phiên Phiên dường như đang suy tư gì đó gật đầu.
Lúc trước La Bối cũng đã tới phòng 202 vài lần, Triệu Phiên Phiên mua rất nhiều đồ dùng cho trẻ con,căn phòng nhỏ có một phòng ngủ một phòng khách này, cũng được cô trang trí vô cùng ấm áp,nhưng cô không nghĩ ra, cầm một số tiền lớn như vậy, Triệu Phiên Phiên hoàn toàn có thể thuê một chung cư tốt hơn nhiều,vì sao cô ấy lại đến thôn Thành Trung chứ?
Giữa trưa, Triệu Phiên Phiên lên tầng ba ăn cơm cùng La Bối và bà La.
Bởi vì có phụ nữ mang thai nên bà La chuẩn bị thức ăn rất đa dạng.
La Bối không khỏi trêu ghẹo, "Bà nội ơi sao bà bất công thế, mọi ngày cháu ở nhà chỉ có một món mặn một món rau mà hôm nay vừa có canh gà lại có thịt bò nữa......"
"Nếu cháu mang thai, mỗi ngày bà sẽ chuẩn bị Mãn Hán toàn tịch cho!"Bà La cười mắng yêu.
Triệu Phiên Phiên bình thường cũng xuống bếp,nhưng khi bụng càng lúc càng lớn,cô cũng lực bất tòng tâm, đã gọi cơm hộp vài lần, nhưng cô sợ ăn nhiều không tốt đối với bé con nên mới xấu hổ nhờ bà La giúp đỡ.
Toà nhà họ La không có thang máy,sau khi ăn cơm xong,dưới sự phân phó của bà La, La Bối đỡ Triệu Phiên Phiên trở lại phòng 202.
Vốn dĩ La Bối chuẩn bị về nhà, nhưng bị Triệu Phiên Phiên gọi lại.
"Bối Bối,em có thể đi dạo cùng chị ở công viên một chút không?"
Cảm xúc của Triệu Phiên Phiên xuống thấp, La Bối đại khái cũng đoán được nguyên nhân,thời điểm ăn cơm trưa, TV đang đưa tin tập đoàn Lôi thị và tập đoàn Lư thị hủy bỏ liên hôn, Triệu Phiên Phiên không có khả năng không có cảm giác gì.
Dù sao La Bối cũng không có việc gì, hơn nữa Triệu Phiên Phiên là phu nhân tổng giám đốc tương lai,dù là lý do nào thì cô cũng nên nhận lời.
Cũng không phải La Bối muốn lợi dụng gì,chỉ là tư tưởng của người dân nhỏ bé đã ăn sâu bén rễ thôi.
Về sau Triệu Phiên Phiên phát đạt, có thể nghĩ đến nhà cô vậy thì rất tốt, không nghĩ đến cũng không sao, rốt cuộc Triệu Phiên Phiên cũng không nợ cô gì cả, hiện tại chiếu cố Triệu Phiên Phiên nhiều một chút, đối với La Bối mà nói,cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, đối với Triệu Phiên Phiên mà nói, là đưa than trong ngày tuyết cũng được hoặc là dệt hoa trên gấm cũng được cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Gần Thôn Thành Trung có một cái công viên, đi bộ mười phút là đến.
Hôm nay là thời gian làm việc, các bác gái thôn Thành Trung thì đang tụ tập đánh bài, công viên cũng không có nhiều người.
Lúc này tuy rằng thời tiết cũng có chút nóng bức ,nhưng công viên có rất nhiều cây to, ngồi ở dưới bóng cây, gió mát thổi qua, cũng khá thoải mái.
Triệu Phiên Phiên đột nhiên hỏi: "Bối Bối,em đã từng yêu ai chưa?"
Thật ra La Bối và Triệu Phiên Phiên cũng không tính là thân, Triệu Phiên Phiên còn thân với bà La hơn, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, Triệu Phiên Phiên cũng rất thích La Bối.
"Có ạ." La Bối nghĩ nghĩ, "Hai lần."
"Đó là người như thế nào?"
La Bối hồi tưởng một chút, "Hai người đều là bạn học, một người là bạn học cấp ba, một người là đàn anh ở đại học,hai người đều rất tốt,nhưng bạn cấp ba kia thì đi nơi khác học đại học, chúng em dần dần không liên lạc,đàn anh thì sau khi tốt nghiệp công việc quá bận, khi đó em lại rảnh, cho nên cãi nhau rồi cũng chia tay."
Tình sử của cô rất đơn giản, không có kinh tâm động phách như Triệu Phiên Phiên,cũng không oanh oanh liệt liệt như vậy.
Triệu Phiên Phiên lại cười nói: "Cũng rất tốt mà,tình cảm càng bình thường phổ thông càng tốt."
La Bối xem toàn bộ quyển tiểu thuyết,lúc này tâm Triệu Phiên Phiên đối Lôi Vũ Hạo đã như tro tàn không hề còn nhớ nhung, cho nên khi biết Lôi Vũ Hạo không cùng người khác đính hôn ,tuy rằng trong lòng có xúc động, nhưng cũng sẽ không đi tìm hắn, hiện tại cô chỉ nghĩ sinh đứa bé trong bụng ra, nuôi nấng con thật tốt.
Nghe xong Triệu Phiên Phiên nói, La Bối không biết nói cái gì mới tốt, phải biết rằng đã có lúc mộng tưởng của cô chính là có thể có phu nhân nhà giàu dùng chi phiếu trăm vạn khinh miệt nói với cô, cho cô 500 vạn để rời đi con trai bà ta , cô nhất định lập tức cầm lấy chi phiếu phủi mông chạy mất.
Nhiều năm như vậy qua đi, đừng nói là 500 vạn, chính là lấy 500 tệ làm cô rời đi cũng chưa thấy ai.
Từ sau khi cùng Triệu Phiên Phiên từ công viên trở về,âm thanh tin nhắn wechat từ di động của La Bối vang lên.
Là tin nhắn của Chiêm Kỳ.
Anh mời cô đi ăn matalang.
La Bối và Chiêm Kỳ miễn cưỡng có thể coi như thanh mai trúc mã, đương nhiên,trong thôn Thành Trung này trên cơ bản tất cả thanh niên nam đều là trúc mã của cô.
Thôn Thành Trung có một cửa hàng lâu đời nổi tiếng về món matalang này,chỉ có một cửa hàng này,không có chi nhánh, hai vợ chồng tự học rồi nghiên cứu cách làm,buôn bán cũng không tệ lắm, buổi tối mọi người phải xếp hàng mới mua được.
Lúc này là buổi chiều,trong cửa hàng cũng chưa có người nào,lúc La Bối đi vào trong tiệm, Chiêm Kỳ đã tới rồi, hai người chọn một đồ ăn rồi ngồi dưới quạt trần nói chuyện.
Thật ra giữa bọn họ cũng không có nhiều đề tài để nói.
Chiêm Kỳ thích nói về chuyện đầu tư cổ phiếu của anh, nhưng mấu chốt là La Bối không hiểu, cũng không có hứng thú.
Cô vốn dĩ cũng không đói bụng, ăn một lúc rồi không ăn được nữa.
Chỉ một bát matalang,cô cũng không đến mức cùng Chiêm Kỳ tranh nhau trả tiền, chỉ là khi bọn họ chuẩn bị rời đi,khách thuê tầng hầm ngầm nhà cô lại đi vào.
Vị khách này cũng mới chuyển đến mấy tháng trước, nói chuyện không nhiều lắm, nhưng trả tiền thuê nhà mỗi tháng rất đúng hạn.
Anh ta rất gầy,cao khoảng 1 mét 8 trở lên,nhưng quá gầy,khi anh đến đây, hành lý chỉ có một cây đàn ghi-ta.
Vẫn là bà La không đành lòng, đem khăn trải giường và đệm chăn cũ đã giặt sạch sẽ trong nhà đưa cho anh, không thì La Bối cũng không biết anh ngủ như thế nào, vốn dĩ tầng hầm ngầm đã rất ẩm ướt và lạnh lẽo.
Khi La Bối đi qua bên người anh, chú ý thấy anh ta chỉ gọi một bát mì ăn liền với rau dưa rẻ nhất chắc khoảng năm tệ.
Cô không tin anh muốn giảm béo,đoán chắc là không có tiền.
Món matalang:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện