Chương 36: Xin lỗi.
Chu Kiến Quốc nghĩ thầm Tiểu Giang nên cầu nguyện La Bối mấy năm nay không yêu đương hoặc chờ khi cậu ta thông suốt, La Bối vẫn độc thân, bằng không chờ cậu ta hiểu ra, La Bối lại có bạn trai, vị siêu sao tương lai này sợ là sẽ rất đau khổ vì chính cậu ta là người đem cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa này bỏ qua.
Còn may là bây giờ La Bối đang say mê với phát triển sự nghiệp,trong thời gian tới chưa tính đến chuyện yêu đương,nhưng cũng có cái không tốt,đứng trên góc độ đàn ông xem thì La Bối thật sự cái gì cũng tốt, tính cách tốt, nhân phẩm không tồi, lớn lên lại đẹp,không ai theo đuổi thì đúng là không có đạo lý.
Nhưng thôi đó là chuyện của người khác,tốt nhất anh vẫn nên không quan tâm thì hơn.
La Bối thời gian này đúng là cũng không có tâm trạng yêu đương,lúc trước còn sẽ cho người ta cơ hội theo đuổi như đi ăn một bữa cơm hay xem phim nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có hứng thú.Mỗi ngày sau khi đi làm về,ngoài việc ăn và ngủ thì thời gian còn lại chỉ cùng thảo luận với Chu Kiến Quốc về chuyện mở cửa hàng,vội như chó,chỉ còn nghĩ đến làm giàu,không có tâm tư đâu mà yêu với chả đương.
Chu Kiến Quốc đúng là một người có đầu óc kinh doanh,sau khi cửa hàng mới khai trương, mỗi ngày đều có người tới mua.
Giống như anh đã từng nói,mua hàng qua mạng đúng là xu hướng bây giờ nhưng có đồ vật chỉ có tác dụng trong thời gian có hạn.
Nếu cùng thành phố mà gửi chuyển phát nhanh,hôm nay chốt đơn,nhanh thì ngày mai cũng mới nhận được,thành phố khác thì phải hai ngày mới nhận được nhưng trong chuyện nam nữ này,đang lúc nước sôi lửa bỏng như vậy mà có thể chờ một hai ngày sao? Cho nên ở thôn Thành Trung có nhiều dân cư này, cửa hàng không người vẫn có nguồn tiêu thụ lớn.
Một tháng sau, trừ đi phí tổn,lợi nhuận thu được cũng không nhiều chỉ khoảng hơn hai ngàn tệ.
La Bối cũng có thể lý giải, tuy rằng đây có thể coi là ngành sản xuất có lợi nhuận kếch xù, nhưng dù sao cũng chỉ là buôn bán nho nhỏ, một cái cửa hàng nhỏ vừa mới khai trương, có thể không lỗ vốn, La Bối đã cảm thấy thành công rồi.
Hơn hai ngàn tệ,cô và Chu Kiến Quốc chia bốn sáu,cô được phân hơn một ngàn tệ......
Xem như niềm vui nhỏ nhỏ.
"Về sau sẽ dần dần tốt lên."Sau khi được chia tiền, La Bối không chút do dự mời Chu Kiến Quốc ăn cơm, hai người ở quán ăn khuya gọi một bàn thức ăn,anh nói: "Hiện tại cửa hàng này đối với hai chúng ta chỉ là công việc làm thêm, ngày nào đó làm lớn,mở thêm mấy cửa hàng,chắc chắn sẽ kiếm nhiều hơn cô đi làm đấy."
La Bối cũng rất có tin tưởng, chẳng sợ hiện tại mới kiếm lời hơn hai ngàn.
Xét đến cùng, vẫn là do tin tưởng vào Chu Kiến Quốc......Cô cảm thấy chỉ cần đi theo anh chắc chắn sẽ có lộc ăn.
"Muốn uống rượu sao?" La Bối nhìn bàn bên cạnh đang uống bia lạnh nên hỏi.
Chu Kiến Quốc lắc đầu: "Tôi không thích uống rượu,dễ làm hỏng chuyện."
"Đúng rồi, La Bối,buổi chiều thứ sáu tuần này cô có hẹn không?"
"Không có, làm sao vậy?"
Chu Kiến Quốc nói: "À, là có chuyện này,tôi đã hẹn một giám đốc khách sạn đi ăn cơm.Lúc trước tôi đã nói với cô rồi,tôi muốn hợp tác với các khách sạn để đặt mấy máy bán hàng tự động của chúng ta ở đó, thông qua một đồng nghiệp,tôi đã liên hệ một giám đốc nên muốn hỏi cô có thời gian không, có thì đi cùng tôi."
La Bối thật sự bội phục Chu Kiến Quốc: "Có rảnh ,có rảnh."
Có thể là bị Chu Kiến Quốc kích thích, La Bối lại nói: "Tôi khá thân với bà chủ ,lúc nào đó tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp hỏi một chút xem bà ấy có người quen ở khách sạn nào không, nếu có thể cho chúng ta giới thiệu một vài người thì quá tốt."
Đang lúc hai người mặc sức tưởng tượng kế hoạch trong tương lai, đột nhiên một giọng nữ vang lên: "Tô Nhàn, đây không phải bạn trai của cậu sao?Sao anh ta lại ăn cơm với người phụ nữ khác?!"
Người này nói chuyện giọng rất lớn,La Bối và Chu Kiến Quốc đồng thời quay lại nhìn, phát hiện chủ nhân thanh âm đang nói đến bọn họ.
La Bối tò mò mà nhìn Chu Kiến Quốc, thấp giọng hỏi: "Anh đang yêu? Chuyện khi nào vậy?"
"Ai biết đâu."
Hai người bọn họ còn không nói gì,chủ nhân thanh âm kia đã kéo người gọi là Tô Nhàn đi tới bàn bọn họ.Quán ăn này rất đông khách,người đến người đi,mọi người sau khi tan làm sẽ tụ tập tại đây tán gẫu,bây giờ thấy sắp xảy ra chuyện hay, đương nhiên không thể bỏ qua,mọi người trong quán động tác nhất trí nhìn về phía bên này.
Chu Kiến Quốc cuối cùng cũng nhớ đến người tên Tô Nhàn này là ai.
Lúc trước anh làm thêm công việc là giải quyết phiền toái cho mọi người, lúc ấy có một việc là giả mạo bạn trai của khách hàng để ứng phó cha mẹ khách hàng giục cưới.
Người khách hàng đó chính là Tô Nhàn.
Anh tự hỏi mình làm rất tốt, ít nhất trong mấy ngày cha mẹ Tô Nhàn ở đây đều rất vừa lòng,lúc đi còn nhắc mãi anh thu xếp về nhà họ chơi.Không phải làm thuê đều như vậy sao?Anh làm việc,cô ta đưa tiền,công việc nếu làm tốt,về sau có thể còn có hợp tác,còn nếu không thì cũng vui vẻ không gặp lại.
Nhưng Tô tiểu thư này hình như không nghĩ như vậy,hình như cô ta nhập diễn quá sâu, diễn lâu quá rồi coi thành thật, thậm chí còn thêm WeChat,nhắn tin cho anh thật thật giả giả, còn hẹn anh ăn cơm,xem phim.Chu Kiến Quốc tuy rằng mất trí nhớ, nhưng anh lại không phải tên ngốc, nên anh có thể hiểu Tô tiểu thư có ý với anh,muốn từ diễn thành thật,muốn anh làm bạn trai của cô ta.
Nhưng anh đối với Tô tiểu thư thật sự không có hứng thú.
Sau vài lần,anh không trực tiếp nói với cô ta nhưng cũng không nhắn tin hay nhận điện thoại,cũng xem như uyển chuyển cự tuyệt.Cũng may Tô tiểu thư sau vài lần như vậy,cũng không liên lạc với anh nữa, nhưng ai có thể nghĩ đến, hôm nay ở chỗ này còn đụng tới cô ta và bạn thân của cô ta.
Nhưng tại sao bạn cô ta lại biết anh chứ?
Tô Nhàn cũng rất chột dạ,đúng là cô ta thích Chu Kiến Quốc,chỉ cần diện mạo của anh cũng đủ làm cô động tâm.Khi cha mẹ cô đến đây,cô cũng đã chụp vài tấm ảnh chung, thậm chí còn còn đăng lên vòng bạn bè,các bạn của cô đều khen bạn trai của cô đẹp trai,đúng là rất thỏa mãn tâm lý thích hư vinh của cô ta,chính vì như vậy cô ta mới vứt bỏ rụt rè mà chủ động theo đuổi Chu Kiến Quốc,nhưng không ngờ đối phương hoàn toàn không đồng ý.Nhưng khi bạn bè hỏi,cô ta vẫn khoe khoang đang yêu đương,nhiều lần bạn bè cô đều đề nghị muốn gặp bạn trai cấp bậc nam thần của cô nhưng đều bị cô lừa gạt cho qua.
Bây giờ phải làm sao đây?
Cô ta sợ bạn bè làm to chuyện, càng sợ Chu Kiến Quốc trực tiếp nói ra mọi chuyện.
Cuối cùng cô ta chỉ có thể lôi kéo bạn thân, hạ giọng nói: "Tôi đã chia tay với anh ta, chúng ta đi thôi."
"Vị tiên sinh này, rõ ràng trước đó không lâu anh còn gặp cha mẹ Tô Nhàn còn đưa bọn họ đi chơi hai ngày, hiện tại là chuyện như thế nào,vừa đảo mắt đã chia tay là sao?" Bạn của Tô Nhàn là một người tính tình nóng nảy, nhìn thấy Tô Nhàn đáng thương lại càng tức giận: "Lúc này mới bao lâu,anh đã có bạn gái, hay là anh chính là kẻ bắt cá hai tay?"
Chu Kiến Quốc nhìn Tô Nhàn liếc mắt một cái,anh tự nhận là tu dưỡng cũng không tệ lắm, lúc này cũng chỉ cười tủm tỉm nói với Tô Nhàn: "Tô tiểu thư,tôi kiến nghị cô vẫn nên nói rõ ràng với bạn cô, không cần tạo thành hiểu lầm thêm nữa."
La Bối là vô tội nhất,hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
"Tiểu thư,cô xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ lại nguyện ý đi làm tiểu tam?" Người bạn này nói chuyện hoàn toàn không khách khí: "Nếu cô bị lừa thì không nói làm gì,còn nếu cô biết rõ anh ta đã có bạn gái còn...... Đó chính là có vấn đề về đạo đức đó."
Không thể hiểu được bị người ta dán cho nhãn tiểu tam, La Bối cũng không thoải mái: "Vị tiểu thư này, tôi khuyên cô khi chưa biết rõ mọi chuyện thì không cần kết luận quá sớm, chúng ta đều là nữ, nói chuyện đừng quá khắc nghiệt như vậy."
"Cô nói có buồn cười không,hai ngày trước,Tô Nhàn còn nói bạn trai cô ấy, cũng chính là người bên cạnh cô còn đi công tác,hiện tại sao lại ngồi với cô ở đây?" Cô ta nhìn Tô Nhàn cúi đầu không nói lời nào, cho rằng cô ta chịu ủy khuất: "Tiểu thư,người bên cạnh cô đã gặp qua cha mẹ bạn tôi,tôi nghĩ cô và anh ta cũng không phải mới quen biết, rốt cuộc là ai đang nói dối, hôm nay chúng ta đối chất luôn đi!"
Tô Nhàn gấp đến độ muốn quỳ xuống,cô ta cố dùng hết sức kéo tay bạn tốt: "Dung Dung,mình cầu xin cậu,chừa cho mình chút mặt mũi, chúng tớ thật sự chia tay rồi......"
Vừa nói còn vừa đi ra ngoài nhưng bạn cô ta vẫn còn đang yêu cầu Chu Kiến Quốc đưa ra lý do.
Chu Kiến Quốc nhìn sắc mặt La Bối đang rất kém, lại nhìn ở đây có nhiều người như vậy,anh buông chiếc đũa, đứng dậy gọi lại Tô Nhàn và bạn cô ta: "Tô tiểu thư,cô và bạn cô ở lại đi, tôi có chuyện muốn nói với bạn cô."
Anh vừa nói vừa đi tới trước mặt Tô Nhàn, thanh âm không lớn không nhỏ,đủ để mọi người xung quanh đều nghe được: "Tô tiểu thư, theo lý mà nói chúng ta hợp tác rất thoải mái,đáng lẽ tôi có trách nhiệm giữ bí mật cho cô, chẳng qua, Tô tiểu thư,cô chỉ là khách hàng cũ của tôi,so sánh giữa mặt mũi của cô và danh dự của bạn tôi,tôi chắc chắn sẽ chọn bạn tôi, hy vọng cô có thể hiểu được."
Anh xưng hô quá xa lạ, lúc này cho dù là bạn của Tô Nhàn cũng thấy không thích hợp.
"Vị tiểu thư này, Tô tiểu thư bởi vì bị cha mẹ thúc giục kết hôn nên rất lo lắng, vừa lúc ấy tôi có làm thêm công việc giải quyết phiền toái,cô ấy mới nhờ tôi giả làm bạn trai, trên thực tế chờ cha mẹ cô ấy đi, chúng tôi cũng không còn liên lạc,tôi nghĩ cô đã hiểu lầm quan hệ của tôi và Tô tiểu thư." Vẻ mặt Chu Kiến Quốc sắc bén, một tay cắm trong túi quần, chậm rãi nói: "Nếu Tô tiểu thư không phủ nhận,tôi yêu cầu cô và bạn cô xin lỗi bạn tôi, bởi vì vừa rồi các cô đã nói những lời xúc phạm nhân phẩm của cô ấy."
Trong khoảng thời gian ngắn, đừng nói là La Bối,mà kể cả bạn của Tô Nhàn đều im lặng.
Nước mắt Tô Nhàn tràn mi mà ra,lỗ tai đỏ bừng.
Nhưng hiển nhiên Chu Kiến Quốc đối với cô ta cũng không có cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, lại một lần cường điệu nói: "Tôi yêu cầu các cô xin lỗi bạn của tôi!"
Bình luận truyện