Mệnh Phượng Hoàng

Chương 3



Lần này, người mở cổng cho ta là vị trụ trì.

Trụ trì chắp tay với ta, nghênh đón ta vào cửa: “A di đà Phật, hóa ra là Tử cô nương tới!”

Họ đều không biết ta là người của Tang phủ, chỉ nghe Tô Mộ Hàn từng gọi ta là “Tử Nhi”, thế nên họ cũng gọi ta là “Tử cô nương”.

Ta cười, gật đầu với ông ấy, hỏi: “Tiên sinh có đây không ạ?”

“Có.” Trụ trì gật đầu, nói.

Mỗi lần đến, ta đều hỏi như vậy dù người mở cổng là trụ trì hay vị hòa thượng trẻ kia, sau đó sẽ lắc đầu, phì cười. Ba năm nay, ta chưa từng thấy Tô Mộ Hàn ra ngoài, hình như y chưa từng ra khỏi cửa.

Cửa khép hờ nhưng ta không đẩy, đứng bên ngoài gọi: “Tiên sinh?”

Bên trong vọng ra tiếng động nhỏ, sau đó là giọng nói lành lạnh của Tô Mộ Hàn: “Vào đi!”

Nghe thấy vậy, ta mới đẩy cửa, cẩn thận đặt chiếc ô ở bên ngoài, vào trong lại nhẹ nhàng khép cửa. Vẫn cách tấm rèm, ta nhìn thấy người đàn ông nằm trên chiếc giường nhỏ khẽ ho một tiếng.

“Đang mưa, sao không đợi mưa tạnh rồi đến?”

Ta cắn răng, cuối cùng lên tiếng: “Chắc tiên sinh biết hoàng thượng sắp tuyển tú?”

Tô Mộ Hàn im lặng, ta biết y đang đợi ta nói.

Ta bước lên trước vài bước, vẫn giữ khoảng cách nhất định với tấm rèm kia, rồi khẽ nói: “Ta ở Tang phủ chưa từng được người khác quan tâm. Ta là con gái của tiểu thiếp, sinh ra đã thấp hèn, sinh ra đã là thứ bỏ đi, nhưng ta không cam tâm. Ba năm trước, có một vị tự xưng là thần toán đến Tang phủ, ông ta quả quyết Tang phủ ẩn giấu mệnh phượng hoàng. Vì một câu nói của ông ta, hai tỷ tỷ của ta có thể một bước lên mây, còn ta… chỉ có thể toàn thân thương tích.” Ta khẽ cắn môi. “Tối đó, lúc đầu ta muốn trốn đi, nếu không gặp tiên sinh, có lẽ ta thực sự không có cơ hội.”

Đây là những lời ta chưa từng nói trước mặt y, về thân thế của ta, về lời đồn mệnh phượng hoàng của Tang phủ.

Tô Mộ Hàn bình tĩnh nghe ta nói hết rồi mới khẽ nói: “Vì vậy…”

“Ta muốn tiến cung.” Ta nói từng câu từng chữ bằng vẻ kiên định.

“Khụ khụ!” Y vòng tay, khom người khẽ ho một trận, rồi ngồi thẳng người, cười nói: “Người ta thường nói cửa vào thâm cung sâu như biển, có những người chỉ tránh né đã không kịp, cô lại muốn tự mở cánh cửa ấy ra.” Lời nói của y không hề nhắc tới chuyện mệnh phượng hoàng, ta không biết ý của y là gì.

“Tiên sinh…”

Ta vừa mở miệng lại thấy y phất tay, ngăn ta nói tiếp. Ta đành im lặng, nghe y nói: “Cô đội mưa đến đây, gấp gáp như vậy hóa ra là vì chuyện này. Tử Nhi, nếu hôm nay ta muốn cô xóa tan thù hận, từ bỏ chuyện vào cung, cô nguyện ý chăng?”

Ta giật mình, vội nói: “Ta không hận.” Ta chỉ không cam lòng, ta không hận.

“Ha!” Y khẽ cười, đứng lên đi tới bên cửa sổ, lên tiếng: “Không hận ư?”

Ta định nói nhưng y đã nói tiếp: “Nhưng có một vài người phải dựa vào thù hận mới có thể sống tiếp. Có lẽ sau này, cô sẽ dần nhận ra.”

Ta lắc đầu, thật sự không biết ý của y là gì. Y lại hỏi: “Khi nào cô vào cung?”

Hóa ra y tưởng hôm nay ta tới để từ biệt y ư? Vội bước lên trước nửa bước, ta nói: “Tiên sinh không biết, Tang phủ chỉ có hai suất tuyển tú.”

Ta nói như vậy, chắc y đã hiểu. Dù thế nào cũng không tới lượt ta.

Quả nhiên, y quay đầu, lên tiếng: “Hử? Vậy thì… cô đã làm gì?”

Khóe miệng khẽ cười, quả nhiên không hổ là thầy của ta, y đã biết ta làm một vài chuyện. Ta gật gật đầu. “Ta đã nhờ công tử của đại học sĩ, mong huynh ấy giành một suất cho ta. Tiên sinh thấy thế nào?”

Y không đáp mà hỏi ngược lại: “Chắc là người bạn rất thân của cô, Cố Khanh Hằng ư?”

Ta không hiểu vì sao đột nhiên y hỏi vậy, đành cười, đáp: “Đúng thế.”

Tô Mộ Hàn che miệng ho một tiếng, cười nói: “Suất tuyển tú há nói thêm là thêm? Huống hồ, ta thấy Cố Khanh Hằng chưa hẳn…”

Y không nói tiếp, ta không kìm được liền hỏi: “Chưa hẳn gì ạ?” Nếu y nói Cố Khanh Hằng sẽ không giúp ta, đương nhiên ta không tin.

Y là thầy giáo của ta, ba năm nay, ta hoàn toàn tin tưởng mỗi câu nói của y, nhưng Cố Khanh Hằng cũng thương ta, cưng chiều ta, ta cũng tin tưởng huynh ấy.

Tô Mộ Hàn xoay người, khẽ nói: “Thôi được!”

Ta vội nói: “Vậy ta có thể lau thuốc nước trên mặt chưa?” Khi đó, Tô Mộ Hàn muốn ta che đi dung nhan của mình, y nói tài năng bộc lộ quá không phải là chuyện tốt. Ta nghe lời. Song bây giờ là tuyển tú, đương nhiên phải để lộ dung nhan hoàn mỹ nhất của mình.

Không ngờ Tô Mộ Hàn lại lắc đầu, nói: “Không thể, chưa tới lúc.”

“Nhưng nếu ta chỉ có gương mặt bình thường thế này, làm thế nào mới có thể thu hút ánh mắt của hoàng thượng chứ?” Nếu lời nói của y trước đây có lý thì hôm nay ta lại cảm thấy không hiểu.

Y nhìn về phía ta, tuy cách tấm rèm nhưng ta dường như vẫn thấy được ánh mắt mạnh mẽ đó. Nhìn tới nỗi toàn thân ta lạnh lẽo, hai tay bất giác đan vào nhau, không rõ ta đã nói sai ở đâu.

Song giọng nói của Tô Mộ Hàn không có vẻ giận dữ, y chỉ lãnh đạm nói: “Như vậy sợ là cô chưa nhìn được mặt hoàng thượng đã thất bại rồi. Tử Nhi, ta thường nói với cô, có một vài tiết mục phải để đến màn cuối cùng.”

Lời nói của y giống như những lời dạy dỗ trước đây nhưng trong lòng ta lại có cảm giác không yên.

Quay đầu thấy một chậu nước trong vắt đặt trên chiếc giá ba chân, ta rảo bước qua, ngâm mặt mình vào trong nước. Thời tiết tháng Mười đã rất lạnh, ta không khỏi rét run nhưng cắn răng chịu đựng để rửa sạch thuốc nước trên mặt.

Dùng thuốc nước phủ lên gương mặt, không hoàn toàn làm mất đi dung nhan ban đầu của ta nhưng đã che đi vẻ quyến rũ giữa hai hàng lông mày, vẻ tao nhã khi tươi cười, khi bước đi…

Rửa mặt sạch sẽ, lấy tay áo lau mặt, ta quay đầu cười rạng rỡ: “Tiên sinh, ta có thật sự xinh đẹp không?”

Tô Mộ Hàn “ừ” một tiếng, nói: “Xinh đẹp.”

Y vốn không nhìn rõ gương mặt ta nhưng ta vẫn cười. Ta trước nay luôn hoàn toàn tin tưởng lời nói của y.

“Nếu…” Y dừng lại một lát, ho vài tiếng rồi mới nói: “Nếu không thêm được suất tuyển tú, cô cũng đừng nản lòng. Thực ra tiến cung không nhất định phải là thân phận tú nữ. Tử Nhi, cô đã âm thầm nhẫn nhịn mười lăm năm, càng không được làm rối loạn vào lúc này.”

Lời nói của y khiến ta như được tạt gáo nước lạnh, hoàn toàn tỉnh ngộ.

Không nhất định phải là tú nữ?!

Ta mỉm cười. Tô Mộ Hàn quả thật là Tô Mộ Hàn, còn ta lúc này lại rất ngốc nghếch.

“Khụ khụ…” Đột nhiên y bắt đầu ho, lùi lại một bước, loạng choạng ngồi xuống giường, cúi người ôm ngực.

“Tiên sinh!” Ta giơ tay kéo tấm rèm nhưng chợt dừng bước.

Ba năm nay, mỗi lần y ho không ngừng, ta chỉ có thể đứng thế này. Suy nghĩ không vén tấm rèm dường như đã ăn sâu vào tận xương tủy. Ta cũng không biết, nếu có một ngày ta thực sự bước vào trong, ta và y sẽ thế nào?

“Tiên sinh…” Ta lo lắng gọi.

Hồi lâu sau y mới thở gấp, lên tiếng: “Không sao.”

Đột nhiên ta hơi lo, sợ y sẽ nói: “Bao năm nay đã như vậy rồi”, ta gấp gáp nói: “Nếu có một ngày, Tử Nhi có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, nhất định sẽ mời thái y giỏi nhất đến chữa bệnh cho tiên sinh!”

Tô Mộ Hàn khẽ cười, giọng nói khàn khàn: “Tử Nhi!” Y chỉ gọi tên ta rồi không nói tiếp.

Cách tấm rèm, ta thấy y nghiêng người nằm xuống, hồi lâu không lên tiếng.

“Tiên sinh?” Ta thăm dò gọi y, sợ y khó chịu đến mức không nói nổi.

Tô Mộ Hàn vẫn không đáp. Ta sốt ruột song không dám tiến vào.

Đúng lúc ta tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên nghe thấy y nói: “Ta mệt rồi, ngươi về đi!” Ta ngơ ngác, y lại nói: “Bôi thuốc nước lên. Nhớ kĩ, nhẫn cũng là một môn học.”

Nhẫn…

Thời gian đã trôi qua rất lâu, đó là thứ ta hiểu nhất.

Gật đầu, ta khẽ cất bước ra ngoài.

Lúc trở về Tang phủ, mưa đã tạnh từ lâu.

Khi đi qua sân, ta thấy cha từ thư phòng đi ra, nhìn thấy ta từ xa liền gọi: “Tang Tử!”

Ta đứng lại, rủ rèm mi: “Cha tìm con có chuyện gì ạ?”

Hình như tâm trạng của cha rất tốt, cười nói: “Hai tỷ tỷ con sẽ sớm vào cung, con cũng nên suy nghĩ về hôn sự với Cố thiếu gia.”

Ta giật mình, hỏi: “Khanh… Không, Cố thiếu gia đã nói gì ạ?”

Cha sững người, hồi lâu mới lắc đầu: “Vẫn chưa.” Lời nói của ông lúc này mang theo sự thất vọng và chán nản vô bờ.

Nghe xong, cuối cùng ta cũng yên lòng. Gật đầu qua quýt, ta chỉ nghĩ, nếu ông biết Tang phủ đột nhiên có thêm một suất tuyển tú thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?

Cha nhìn ta, để lại câu nói: “Cố gắng hòa thuận với Cố thiếu gia” rồi vung tay áo bỏ đi.

Ta không khỏi cười nhạt, ông cho rằng ta vẫn còn là Tang Tử không biết chuyện gì năm đó ư?

Trời dần tối, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Ta khẽ hít một hơi, xoay người đi về phòng. Lúc đi qua phòng Thiên Phi, ta loáng thoáng nghe thấy âm thanh khe khẽ truyền ra từ khóm cây trước sân. Tò mò, ta rón rén bước qua, thấy một đôi nam nữ đang ôm chặt nhau khiến ta lập tức đỏ mặt tía tai.

Tuy chưa trải sự đời nhưng ta cũng biết.

Lúc ta đang định nói thì nhìn rõ mặt nữ nhân kia, chính là a hoàn Ngọc Nhi bên cạnh Thiên Phi, còn nam nhân đó, ta không nhớ tên nhưng cũng biết là gia đinh trong phủ.

Ngọc Nhi khóc nức nở. “Làm thế nào bây giờ, tiểu thư phải tiến cung, vậy sau này chúng ta…”

“Vậy… có thể cầu xin tiểu thư không đưa nàng tiến cung không?”

“Hu hu, tiểu thư nhất định không đồng ý đâu!”



Ta khẽ “hừ” một tiếng rồi rời đi, với tính cách của Thiên Phi, đương nhiên không thể rồi. Ngọc Nhi là a hoàn theo tỷ ta từ nhỏ, sao tỷ ta có thể buông tha, không đưa theo vào cung chứ? Đột nhiên ta nhớ tới lời của Tô Mộ Hàn, hóa ra thật sự vẫn có người không muốn vào cung.

Buổi tối lúc ăn cơm, Thiên Phi cười đến mức không khép được miệng, cứ như tỷ ta đã là hoàng hậu. Cha và phu nhân cũng rất vui mừng, tất cả thức ăn trên bàn đều là món Thiên Phi và Thiên Lục thích ăn. Nhưng không như mọi khi, lần đầu tiên Thiên Lục không nói lời nào, chỉ cắm mặt vào bát cơm.

Ta không thích ngồi đối diện nhìn bọn họ vui vẻ, đắc ý như vậy nên vội vàng ăn một ít rồi lấy cớ rời đi. Cha không nói gì, chắc là họ đều hy vọng ta nhanh chóng đi chỗ khác ấy nhỉ? Như vậy, không ai làm vướng cả nhà họ chia sẻ tin mừng to lớn đó.

Đang đi, đột nhiên ta nghe thấy có người gọi từ phía sau: “Tang Tử!”

Quay đầu, lại là Thiên Lục. Nàng ta đứng từ xa, ánh đèn mờ chiếu lên người, phủ lên thân ảnh mờ nhạt. Thấy ta dừng bước, nàng ta liền bước lên phía trước. Lúc này ta mới phát hiện nàng ta chỉ có một mình, Cúc Vận không đi theo.

Ta nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”

Thiên Lục khẽ nói: “Muội cũng đã biết việc hoàng thượng tuyển tú, Tang phủ có hai suất.”

“Chẳng phải cho tỷ và đại tỷ ư?” Ta mất kiên nhẫn, ngắt lời.

Nàng ta sững người trong giây lát, dường như hạ quyết tâm, ngước mắt hỏi: “Nếu… nếu ta nhường cho muội suất tuyển tú của ta, muội có muốn không?”

“Không cần.” Ta không buồn suy nghĩ, lập tức từ chối.

“Muội không muốn tiến cung ư?” Nàng ta không cam lòng, hỏi.

“Không muốn.” Ta lạnh lùng nói.

“Vậy…” Giọng nói của nàng ta nhỏ dần, đầu cũng cúi thấp hơn. Ta không nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta, thầm nghĩ rốt cuộc nàng ta có ý gì? Hay nàng ta muốn moi thông tin từ ta?

Ta nhìn nàng ta một cái rồi xoay người rời đi. Cho dù ta muốn đi chăng nữa thì cũng không để bọn họ biết. Ta làm sao biết sau lưng ta, họ sẽ ngấm ngầm mưu tính gì với ta chứ?

Ba ngày sau, Cố Khanh Hằng tới Tang phủ, hôm đó cách ngày tuyển tú hai ngày.

Sắc mặt huynh ấy mệt mỏi, giọng nói cũng lộ rõ vẻ chán nản: “Tam Nhi, xin lỗi, ta…” Đột nhiên huynh ấy cúi đầu, tuy chưa nói hết câu nhưng ta cũng đoán được ý của huynh ấy.

Có lẽ do lời của Tô Mộ Hàn nên đối với chuyện Cố Khanh Hằng không thực hiện được yêu cầu, trong lòng ta cũng không quá thất vọng. Điều duy nhất ta biết là huynh ấy nhất định đã cố gắng hết sức. Do ta nghĩ quá giản đơn, tuyển tú thật sự không phải trò trẻ con, không thể vì một câu nói của ta là có thể thay đổi danh sách tuyển tú.

Ta cười với huynh ấy, lắc đầu, nói: “Không sao, không cần nhận lỗi với muội.”

Gương mặt trắng bệch của Cố Khanh Hằng dường như ửng hồng trong chớp mắt, huynh ấy vui mừng hỏi: “Muội không tiến cung nữa, phải không?” Ngón tay thon dài của huynh ấy nắm lấy tay ta, ánh mắt cũng rực sáng.

Ta ngẩn người, hồi lâu mới nhẹ nhàng rút tay khỏi bàn tay ấy. Xoay người, ta không biết nên đối diện với huynh ấy thế nào.

Khanh Hằng vội vàng vòng lên phía trước, chống tay lên vai ta, nhíu mày nói: “Tam Nhi, ta biết, ta biết tất cả. Muội là người con gái kiêu ngạo, sẽ không muốn làm thiếp của ta. Ta hứa với muội, sẽ có một ngày, Cố Khanh Hằng ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng để rước muội vào cửa một cách thật vẻ vang. Ta chỉ lấy một mình muội thôi, được không?”

Lời nói của huynh ấy tựa như dòng suối ấm áp, sưởi ấm cái giá lạnh của những ngày đầu đông. Nụ cười của huynh ấy tựa như ánh sáng lấp lánh làm phai nhạt những ưu phiền giữa hai hàng chân mày.

Còn ta, đã ngơ ngẩn.

Đây là Cố Khanh Hằng, Cố Khanh Hằng ta đã quen ba năm.

Trái tim ta đập điên cuồng, run rẩy, hơi thở có phần gấp gáp nhìn nam tử trước mặt, hóa ra tất cả mọi thứ ta muốn, huynh ấy đều hiểu. Huynh ấy hiểu ta không cam lòng, hiểu sự kiêu ngạo của ta, hiểu sự ẩn nhẫn bao năm nay của ta.

Nhưng cưới ta làm chính thất, huynh ấy thực sự có thể tự quyết được không?

Cho dù huynh ấy tự quyết được, ta thực sự có thể gánh vác nổi thân phận thiếu phu nhân của Cố gia không?

Ta khẽ lắc đầu. “Không, Khanh Hằng, lần này hãy buông tay để muội làm điều mình muốn.” Ta không phải nữ tử cần người khác bảo vệ, trước nay đều không phải.

Huynh ấy cắn chặt răng, nói: “Tam Nhi, không thể…”

“Không thể!” Ta lạnh lùng ngắt lời.

Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt huynh ấy từ từ tối hẳn, ta khẽ nhắm mắt, sợ bản thân sẽ mềm lòng. Một nam tử vượt qua thế tục như Cố Khanh Hằng cần một nữ tử tốt hơn ta rất nhiều ở bên, còn ta đã quá vẩn đục.

Huynh ấy từ từ buông bàn tay đang nắm chặt tay ta, lùi lại vài bước, tựa vào cột hành lang phía sau, khẽ bật cười.

Ta mấp máy môi song không biết nên mở lời thế nào.

Cuối cùng huynh ấy lên tiếng: “Ta… sẽ nghĩ cách cho muội.” Nói xong liền quay người rời đi.

“Khanh Hằng!” Ta vội gọi huynh ấy, thấy người huynh ấy run run, ta khẽ nói: “Không cần đâu, muội biết huynh đã cố gắng hết sức rồi, cảm ơn huynh!”

Huynh ấy ngoảnh lại, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nhìn nghiêng của huynh ấy, nhuộm lên màu sắc ưu thương như có như không.

Ta đứng đối diện với huynh ấy nhưng giống như gần trong gang tấc mà biển trời cách biệt.

Khanh Hằng nhìn thẳng vào mắt ta, rất lâu… rất lâu…

Dần che giấu sự hiu quạnh, thay bằng nụ cười thuần khiết, huynh ấy nói: “Khi đó ta từng nói, chỉ cần là thứ muội muốn, ta sẽ cho muội. Hôm nay cũng vậy.”

Vẫn là những lời nói cưng chiều như trước đây nhưng vì sao ta nghe lại có cảm giác muốn khóc?

Huynh ấy bước lên nửa bước, vươn tay xoa nhẹ lên gương mặt ta. Dáng vẻ dè dặt, động tác khẽ khàng như đang chạm vào món đồ sứ quý giá, chỉ mạnh tay một chút liền vỡ tan.

“Khanh Hằng…”

“Muội đừng nói gì cả!” Huynh ấy ngăn ta nói tiếp, cười với vẻ chán nản. “Không cần nói lời cảm ơn ta, vĩnh viễn không cần.”

“Thiếu gia! Thiếu gia!” Phía sau huynh ấy có một người mặc trang phục tùy tùng vội vã chạy tới, thở hổn hển, nói: “Thiếu gia, lão gia đang vội tìm người hồi phủ!”

Chạng vạng hôm đó, khi Cố Khanh Hằng rời đi, ta chỉ nhìn thấy nỗi hiu quạnh trên gương mặt huynh ấy. Ánh tà dương cũng chỉ còn vẻ mờ nhạt.

Có âm thanh khe khẽ vang lên phía sau, ta quay đầu, thấy gương mặt lạnh lùng của một nữ tử.

“Nhị tỷ!” Ta cúi đầu, nói.

Lúc này Thiên Lục mới bước lên, quay đầu nhìn về hướng Cố Khanh Hằng vừa rời đi, nói: “Tấm lòng chân thành của Cố thiếu gia, muội lại không cần ư, Tang Tử? Rốt cuộc muội muốn gì?”

Đây là lần đầu tiên ta thấy Thiên Lục không giữ được bình tĩnh như vậy.

Hóa ra ở Tang phủ, hiểu được cách làm thế nào để che giấu tâm tư của mình, làm thế nào để ẩn nhẫn, không chỉ có mình ta.

Còn ta, chỉ chậm rãi mỉm cười.

Ta mở miệng, nói rõ từng câu, từng chữ: “Muội muốn gì, sau này tỷ nhất định sẽ thấy.” Nói xong, không quan tâm tới nàng ta, ta liền đi lướt qua.

Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, ta nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của nàng ta xuất hiện thoáng qua trong chớp mắt rồi nhanh chóng biến mất. Ta khẽ “hừ” một tiếng, không thèm quan tâm.

Tô Mộ Hàn nói đúng, vẻ ngoài vô hại hơn nữa thì cũng có thể sẽ là cầm thú hung dữ. Điều ta không hiểu là đã ngụy trang lâu như vậy, vì sao hôm nay nàng ta lại không nhịn được?

Thiên Lục không gọi ta, cũng không động đậy.

Ta cầm chiếc khăn tay, dần bước nhanh hơn.

Đêm lạnh như nước.

Ta lặng lẽ đứng bên cửa sổ. ánh trăng sáng trong, làn mây mỏng bay bay, sương lạnh lượn lờ, đọng trên lá cây ngoài cửa sổ…

Ta nhớ tới lời của Tô Mộ Hàn, nhớ tới lời của Ngọc Nhi và nam tử đó, bỗng nhiên nghĩ ra một cách.

Quay người rời khỏi phòng, ta đi thẳng tới chỗ ở của đám người hầu trong phủ. Vẫn chưa khuya lắm nhưng trong phòng Ngọc Nhi đã tắt đèn. Cảm thấy có chút kỳ lạ, quay người nhìn xung quanh, không thấy ai, cuối cùng ta mới bước lại gần căn phòng đó.

Ta nghe loáng thoáng có tiếng thở, nũng nịu, rên rỉ của nữ tử cùng với hơi thở thô, nặng nề truyền ra từ căn phòng. Ta chỉ cảm thấy tim đập nhanh, thầm cắn chặt răng. Ngọc Nhi này thật to gan, đám người hầu trong phủ có tư thông sẽ bị trừng phạt, sao họ dám…

Ta đang suy nghĩ, không biết nên làm thế nào. Đột nhiên nghe thấy âm thanh bên trong nhỏ dần, tiếp theo là giọng nam nhân vọng ra: “Chờ chút, có phải bên ngoài có người không?” Nói xong đã nghe thấy tiếng trở mình xuống giường.

Ta lùi lại một bước, ngẫm nghĩ, nhưng vẫn đứng đó. Biết rõ cửa chắc chắn đã khóa, hít sâu một hơi, ta giơ tay gõ.

Cộc cộc cộc.

“Ai?” Giọng Ngọc Nhi rõ ràng có chút run rẩy.

Nam tử trong phòng lập tức im lặng, chỉ còn tiếng đồ đạc va vào nhau. Trong lòng ta cười nhạt, bây giờ đã biết sợ rồi à?

Ta nói: “Tang Tử.”

Kẻ bên trong kinh ngạc kêu lên một tiếng, ậm ờ hỏi: “Tam… tam tiểu thư, muộn như vậy rồi, cô có chuyện…”

“Có chuyện tìm ngươi.” Ta ngắt lời nàng ta, lại thêm một câu: “Bây giờ không có ai, ngươi mau mở cửa đi!” Trong lòng trở nên căng thẳng, nếu ta bước vào, bọn họ có giết người diệt khẩu không?

Nhưng ta muốn cược một phen.

Một lúc lâu sau, Ngọc Nhi mới ra mở cửa. Trước đây, ánh mắt nàng ta dành cho ta không có sự kính trọng, song đêm nay, có lẽ là có tật giật mình nên hơi hoảng sợ.

Ta không nhìn nàng ta, đi thẳng vào trong.

“Tam tiểu thư!” Nàng ta định ngăn cản nhưng bị ta tranh vào trước.

Quả nhiên đã trốn!

Ta cũng không vạch trần.

Ra hiệu cho nàng ta đóng cửa, ta tùy tiện ngồi xuống, ngước mắt nhìn nàng ta một cái. Nàng ta dường như giật mình, cuống quýt cúi đầu, hai tay vặn xoắn vào nhau.

Ta cũng không muốn vòng vo, nói thẳng: “Ngươi không muốn đi theo đại tiểu thư tiến cung?”

Nàng ta kêu “a” một tiếng, vội hỏi: “Sao tam tiểu thư biết?”

Ta không đáp, chỉ hỏi: “Có phải không?”

Nàng ta trầm mặc một lúc nhưng vẫn giấu giếm: “Điều đó… sao có thể chứ? Nô tỳ là a hoàn của tiểu thư, đương nhiên phải theo tiểu thư tiến cung rồi.”

Ta cười gằn, đứng lên nói: “Vậy thì thôi, vốn muốn giúp ngươi nghĩ cách để không phải tiến cung.”

Lúc ta đứng lên, nàng ta vẫn còn đang đấu tranh. Ta làm như vô tình liếc mắt về phía tủ quần áo, sau đó bước ra phía cửa.

“Tam tiểu thư, cô… cô đợi một chút!”

Cuối cùng nàng ta đã không nhịn được.

Ta quay người nhìn nàng ta, cười hỏi: “Sao, ngươi thay đổi chủ kiến rồi à?”

“Nô tỳ…” Ngọc Nhi cúi đầu, đột nhiên quỳ xuống, nói: “Xin tam tiểu thư nghĩ cách giúp nô tỳ, nô tỳ nhất định cảm kích vô cùng!”

Tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng từ từ được thả lỏng, nói lời như vậy liền dễ dàng hơn nhiều.

Ta quay người, ngồi xuống rồi khẽ nói: “Cách không phải không có, nhưng không biết ngươi có chịu nghe lời ta không.”

Nghe ta nói vậy, nàng ta lập tức ngẩng đầu. “Nô tỳ đồng ý!”

“Vậy thì tốt, ngày kia chính là ngày tiến cung…” Ta nhìn Ngọc Nhi, vẫy tay ra hiệu cho nàng ta lại gần, nói nhỏ. Mắt nàng ta càng lúc càng mở to, hồi lâu mới run cầm cập, nói: “Tam tiểu thư, điều này… điều này…”

Ta mặc kệ, đứng lên đi thẳng ra ngoài, tay chạm vào cửa, hơi nghiêng mặt sang. “Có điều còn hai ngày nữa, nhẫn nhịn là được, không cần phải nóng lòng như vậy!” Khi nói lời này, ta cố ý nhìn về phía tủ quần áo, Ngọc Nhi dù có ngốc hơn nữa cũng biết ta ám chỉ điều gì.

Nàng ta há hốc miệng, không thốt nổi một từ, tay bất giác khẽ túm lấy áo. Ta khẽ cười, cuối cùng mở cửa bước ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, ta ra khỏi phòng mới biết hóa ra cha cho gọi người tới kiểm kê đồ chuẩn bị mang vào cung của Thiên Phi và Thiên Lục. Ta không ra tiền sảnh mà mở cửa sổ, ngồi trước bàn.

Nhìn chiếc bàn trống huơ trống hoác, gương mặt ta lộ ra nụ cười lạnh nhạt.

Ở Tang phủ, không ai biết ta đã không còn là Tang Tử của ba năm trước nữa. Không ai biết một đứa trẻ không biết lấy một chữ khi ấy, đến nay đã trở thành kẻ làu thông kinh sử.

Tô Mộ Hàn nói, ta đã bị cha che giấu mười hai năm, vậy thì cũng không cần quan tâm thêm vài năm nữa.

Đầu ngón tay chạm vào nước trong chậu hoa thủy tiên, ta viết rõ hai chữ “Tang Tử” trên bàn. Cùng nét chữ nhưng không còn giống ba năm trước.

Nét chữ tú lệ nhưng mạnh mẽ.

Nhìn rồi lại nhìn, ta cười ngây ngốc.

“Khụ!”

Không biết ai ho một tiếng, ta giật mình, vội vàng giơ tay lau nét chữ trên bàn. Quay người mở cửa, thì ra là Cố đại nhân.

Ông ta mặc bộ quan phục lộng lẫy đứng trước cửa phòng ta, ánh mắt dừng trên gương mặt ta đột nhiên hóa thành lưỡi kiếm sắc bén, lạnh băng, nhìn tới mức khiến lòng ta run rẩy. Ta chưa kịp lên tiếng thì ông ta đã chắp tay sau lưng đi vào.

“Cố đại nhân!” Ta hành lễ với ông ta, không rõ ông ta tìm ta làm gì. Từ trước đến nay, ông ta tới Tang phủ chỉ có quan tâm, chú ý tới hai tỷ tỷ của ta. Còn đứa a đầu chỉ đứng trong xó xỉnh là ta, ông ta chưa từng để ý đến.

Ông ta không nói gì. Ta chần chừ một lát, tiến lên phía trước rót trà, bỗng ông ta lên tiếng: “Ngươi nên biết thân biết phận, thân phận mình là gì phải vĩnh viễn ghi nhớ!”

Ta giật mình, buột miệng hỏi: “Lời Cố đại nhân là có ý gì?”

“Ý gì?” Ông ta hỏi ngược lại, bộ dạng giống như ta cố ý tranh cãi với ông ta vậy. Ông ta cười lạnh lùng, nói: “Ta cũng không ngại nói thẳng với ngươi. Ở Tang phủ, ngươi chẳng qua là con do tiểu thiếp sinh ra, ta và cha ngươi từng nói chuyện với nhau, miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận ngươi làm thiếp của Khanh Hằng. Còn các vị trí khác, nếu ngươi dám nghĩ tới, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”

Hóa ra là vì Cố Khanh Hằng.

Ta đứng thẳng người, thong thả nói: “Cố đại nhân cho rằng ta vừa ý với vị trí thiếu phu nhân của Cố phủ?”

“Bang!”

Ta không ngờ ông ta có thể ra tay đánh ta, cơ thể đụng vào mép bàn, đau tới mức phải khom người. Cố đại nhân nhìn ta từ trên cao, lạnh lùng nói: “Thiếu phu nhân của Cố phủ, cả đời ngươi cũng không thể làm! Ngươi hãy từ bỏ suy nghĩ ấy đi! Nếu không, ngay cả làm thiếp ta cũng không đồng ý!”

Ngay cả làm thiếp, ta cũng không đồng ý… Ông ta cho rằng ta thực sự thích ư? Hai tay nắm chặt, giây phút này, ta suýt không nhịn được mà tranh cãi với ông ta.

Đúng lúc đó, có a hoàn gọi bên ngoài: “Cố đại nhân! Cố đại nhân!”

Cố đại nhân nhìn về phía ta một cái, cất bước rời đi, còn không quên bỏ lại câu nói: “Ngươi nhớ lấy cho ta!”

Ta từ từ bò dậy, bật cười.

“Ta không thèm!”

Ta nghiến răng nghiến lợi nói, tay ôm bên má nóng rát vừa bị ông ta tát, cắn chặt môi. Sẽ có ngày, ông ta phải trả giá cho việc làm hôm nay! Tang Tử ta không phải kẻ sinh ra để cho người ta làm nhục! Chưa từng!

Buổi tối, a hoàn đến gọi ta đi ăn cơm.

Lúc này ta mới phát hiện Cố đại nhân chưa rời đi. Cha niềm nở mời ông ta ngồi, tự tay rót rượu, gắp thức ăn cho ông ta, cười với vẻ rất nịnh bợ. Cố đại nhân nhìn thấy ta, chỉ liếc mắt một cái rồi không nhìn thêm nữa, lại trò chuyện vui vẻ với cha ta.

Cha cười, nói với ta: “Tang Tử à, Cố đại nhân nói rồi, sẽ chọn ngày đón con về Cố phủ. Mấy ngày này, Cố thiếu gia bận chuyện hôn sự, không thể tới Tang phủ. Ngày mai Thiên Phi và Thiên Lục tiến cung rồi, con cũng đừng cứ chạy ra ngoài suốt thế!”

Ta cúi đầu, không nói gì.

Ta không tin Cố Khanh Hằng vì chuẩn bị cho hôn sự mà không tới Tang phủ, có lẽ bị Cố đại nhân giam lỏng. Nghĩ tới đây, ta có chút áy náy, nói cho cùng là do ta làm liên lụy đến huynh ấy.

Ta động đũa một cách máy móc, chẳng cảm thấy mùi vị gì.

Thiên Phi rất hào hứng, luôn kéo Thiên Lục nói gì đó. Cũng không còn thấy vẻ u ám hôm qua của Thiên Lục, thậm chí nàng ta còn rất vui vẻ. Phu nhân cười đến không khép miệng lại được, hai con gái của bà ta sắp trở thành nữ nhân của hoàng thượng, bà ta đương nhiên càng thêm vênh váo, tự đắc.

Ta cúi đầu, không nói một lời. Trong ánh mắt thi thoảng lướt qua của Thiên Phi đều là sự khinh thường và chế giễu, ta không quan tâm, chỉ thầm nghiến răng.

Kết thúc bữa cơm, cha và Cố đại nhân vẫn còn việc quan trọng cần bàn, liền tới thư phòng. Phu nhân dặn dò Thiên Phi và Thiên Lục phải nghỉ ngơi thật tốt rồi lập tức dẫn bọn họ rời đi.

Đến khi ta đứng lên, đi ra mới phát hiện con đường bên ngoài đã thắp đèn, hóa ra bữa cơm này lại dài đến vậy. Ta không trở về phòng, thấy xung quanh không có người liền một mình lẻn đến cửa phụ ở sâu sau, chớp mắt đã chạy ra ngoài. Tuy cha từng nói sau này đừng ra ngoài nhưng đêm nay là đêm đặc biệt, không ai để ý đến ta.

Lúc đi qua cửa chính, từ xa đã thấy xe ngựa của Cố đại nhân. Ta chỉ liếc một cái rồi xoay người chạy đi.

Chưa phải đã quá muộn, thi thoảng vẫn có thể gặp vài người trong ngõ Trường Đại. Ta cúi đầu bước đi, không ai chú ý tới ta. Ánh trăng không sáng lắm, bị che bởi một áng mây mỏng, bóng dáng mờ nhạt nhưng lại kéo dài. Ta bước từng bước dứt khoát, đột nhiên ta nghĩ vì sao ta nhất định phải tiến cung? Chỉ vì muốn ganh đua với Thiên Phi và Thiên Lục ư?

Chắc còn nguyên nhân khác chứ?

Thở dài một tiếng, đột nhiên ta nhớ tới Tô Mộ Hàn.

Nam tử ba năm nay gần như ở bên ta sớm chiều nhưng ta chưa từng thấy mặt.

Nhớ tới lời nói của ta khi đó, nếu một ngày ta lọt được vào mắt xanh của hoàng thượng, nhất định sẽ mời thái y giỏi nhất tới chữa bệnh cho y. Điều này đương nhiên không phải lời nói bừa.

Bước tới cổng chùa, vẫn là vị trụ trì đó mở cửa cho ta.

Đứng trước cửa phòng của Tô Mộ Hàn, ta hơi ngập ngừng. Có lẽ đây là lần cuối ta tới đây, cũng là lần cuối gặp mặt y.

“Tiên sinh!” Ta gõ cửa.

Im ắng.

“Tiên sinh!” Ta lại gọi lần nữa.

Vẫn im ắng.

“Tiên…” Ta lặng im, run rẩy gõ cửa, khẽ dùng sức, cửa “két két” rồi mở ra.

Đây là lần thứ hai ta không hỏi ý Tô Mộ Hàn đã tự ý bước vào. Lần đầu là buổi đêm với tiếng mưa, tiếng sấm sét ba năm về trước.

Không biết vì sao, giống như tên trộm, ta cố gắng bước thật nhẹ nhàng. Cách tấm rèm, lờ mờ nhìn thấy Tô Mộ Hàn đang nằm trên giường, tựa như đang ngủ. Ta đang định bước lên, đột nhiên nhìn thấy trên bàn phía bên phải bày một bức đan thanh[1] còn chưa thu lại. Mực đã khô, có lẽ đã vẽ được một lúc rồi. Ta bước lên, bỗng thấy bức tranh vẽ… cây “tử[2]”.

[1] Thời cổ đại, người Trung Quốc thường vẽ tranh với màu đỏ thẫm, màu xanh, gọi là đan thanh.

[2] Chữ “tử” trong tên Tang Tử, có nghĩ là cây thị.

Ta khẽ giật mình, thoáng thấy góc dưới bên phải không đề tên nhưng lại viết một hàng chữ nhỏ, từng chữ thanh nhã, tú lệ: “Trúc bạch sở tái, đan thanh bất du[3].”

[3] Trúc bạch sở tái, đan thanh bất du: tức là “sách vở còn ghi, tranh vẽ chẳng đổi”.

Bất giác giơ tay, ngón tay lướt qua bức tranh khiến lòng ta dâng lên cảm giác hốt hoảng.

Bước chân khẽ di chuyển, sơ ý phát ra tiếng “lạch cạch”, người bên trong tấm rèm chợt tỉnh giấc, thoắt ngồi dậy, lạnh giọng hỏi: “Ai?”

Giọng nói ấy rất giống với lần ta xông vào phòng y ba năm trước, lạnh lùng và mạnh mẽ.

Ta sững sờ, không thốt nổi một từ.

Cuối cùng Tô Mộ Hàn cũng nhận ra ta, không khí căng thẳng dịu dần, giọng nói cũng ôn hòa hơn: “Hóa ra là Tử Nhi!”

Y không hỏi vì sao ta đột ngột xuất hiện trong phòng y. Ta hơi lúng túng rút tay về, trấn tĩnh lại, cười nói: “Có phải tiên sinh muốn tặng ta bức tranh này không?” Không biết vì sao, lúc nói câu này, đột nhiên ta nhớ tới câu thơ: Lòng thiếp một mối sắt son, tình chàng nào sợ sau còn đổi thay.

Tay ta vô thức nắm chặt.

Tô Mộ Hàn khẽ ho nhưng y nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”

Không phải.

Ở một nơi sâu thẳm nào đó trong trái tim ta vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy thất vọng. Giây phút đó, ta không rõ rốt cuộc là cảm giác gì. Câu trả lời của y giống như thứ ta hy vọng nhưng lại không giống.

Mâu thuẫn, phức tạp.

Bỗng nhiên sực tỉnh, ta nhanh chóng quên đi sự lúng túng ban đầu, lên tiếng: “Tử Nhi tới để tạm biệt tiên sinh, ngày mai phải tiến cung rồi.”

Một lúc lâu sau y mới lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

Ta lại nói: “Mấy năm nay, đa tạ tiên sinh chỉ giáo, Tử Nhi nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”

Tô Mộ Hàn bỗng nở nụ cười, lắc đầu nói: “Nữ tử thông minh như ngươi, không có ta cũng sẽ không bị chôn vùi.”

Ta im lặng, không biết lời của y rốt cuộc là tán dương hay chê bai.

Giọng nói sau tấm rèm cũng dần biến mất.

Một lúc lâu sau, y mới nói: “Không còn sớm nữa, ngươi mau về đi!”

“Không.” Ta nhanh chóng trả lời. “Hôm nay ta không muốn về.” Ngày mai tiến cung rồi, ta không muốn sau này nhớ lại, tất cả chỉ là sự lạnh lẽo đến cực độ tại Tang phủ.

Tô Mộ Hàn ngẩn người nhưng không đuổi ta đi nữa, chỉ nói: “Vậy thì ngươi ngủ lại ở gian phòng phía sân sau đi!”

Ta gật đầu.

Đối diện với y, lần đầu tiên ta có dũng khí yêu cầu: “Tiên sinh, có thể cho ta nhìn người một chút không?” Gương mặt ẩn giấu sau tấm rèm ấy không biết sẽ làm rung động lòng người như thế nào.

Không biết vì sao ta lại nghĩ đến bốn từ “rung động lòng người”, chỉ nghĩ đến một cách lạ lùng như vậy.

“Không được!”

Quả nhiên y cự tuyệt không chút do dự.

“Vì sao?” Ta không cam lòng. Có lẽ, cả đời này không còn cơ hội nữa, y cũng không đồng ý ư?

Lần này, y im lặng một lát rồi mới nói: “Ta rất xấu, sẽ dọa ngươi sợ.”

Y nói y rất xấu, sẽ dọa ta sợ. Nhưng giây phút ấy, ta lại cười. Đây là lần đầu tiên ta thấy Tô Mộ Hàn như vậy. Lời của y, ta hoàn toàn không tin. Đó chẳng qua chỉ là lời nói dối y buột miệng thốt ra vì không muốn để ta nhìn thấy dung mạo của mình mà thôi. Có điều, ta chưa từng nghĩ tiên sinh với sức mạnh vô song trong ký ức khi bịa chuyện lại có thể ấu trĩ và buồn cười như vậy.

Giây phút đó, Tô Mộ Hàn đã làm mất đi sự thần bí trong lòng ta, chỉ còn là một nam tử bình thường nhất. Y cũng lo lắng, cũng để ý một vài điều, ví dụ như dáng vẻ xấu xí không muốn ta nhìn thấy.

Ta khẽ lắc đầu, cho dù y thực sự rất xấu cũng không dọa nổi ta. Ngoài sợ sấm, lá gan ta vẫn rất lớn. Có điều ta không muốn tiếp tục quấy rầy. Tô Mộ Hàn, ta quá hiểu con người y.

Nghĩ ngày mai tiến cung rồi, ta và y càng khó có cơ hội gặp gỡ. Không gặp cũng được, ít nhất ta cũng bớt đi một sự ràng buộc.

Đợi một lúc lâu sau, có thể thấy rõ sự mệt mỏi qua giọng nói của y. Ta cũng hơi mệt, bèn đứng lên, nói: “Ta đi nghỉ ngơi trước, tiên sinh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé!”

Vừa xoay người, Tô Mộ Hàn bỗng nói: “Ta còn có thứ cho ngươi.”

Ta ngẩn người, kinh ngạc quay lại, rốt cuộc là thứ gì mà nhất định phải đợi ta sắp đi mới lấy ra? Thấy y rút thứ gì đó từ trong tay áo rộng, đưa ra.

Ngón tay y khẽ vén rèm, bàn tay đẹp đẽ, trắng nõn, thon dài như khi đưa ra nhận cái tên do ta viết vào ba năm trước. Trong tay y là hai túi gấm tinh xảo, trên đó còn có ký hiệu.

Y nói: “Ở đây có hai túi gấm, đợi sau khi ngươi tiến cung thuận lợi thì hãy mở cái thứ nhất.”

“Vậy còn cái thứ hai?” Ta không kìm được, hỏi.

Y cười. “Xem xong cái thứ nhất, khi nào được mở cái thứ hai, trong lòng ngươi sẽ rõ.” Giọng nói chắc chắn của y giống như đã sớm dự liệu được tất cả. Ta không biết y đã chuẩn bị hai túi gấm này cho ta từ lúc nào nhưng ta vô cùng cảm động.

Ta giơ tay ra, nắm chặt túi gấm. Trong khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên rất muốn nắm lấy tay y, có thể rất ấm áp, cũng có thể sẽ lạnh băng. Nhưng ta vẫn kìm nén.

Y đưa tay về, tấm rèm khẽ lay động, ngăn cách ta và y.

Tô Mộ Hàn lại nói: “Trong cung không giống ngoài cung, một mình cô lúc nào cũng phải cẩn thận. Phải biết ẩn nhẫn, phải học được cách quan sát lời nói, sắc mặt của người khác. Điều quan trọng nhất là bất cứ việc gì, cô cũng phải đi trước người khác một bước.”

Ta gật đầu, thầm ghi nhớ.

“Vậy thì về nghỉ ngơi đi!” Tô Mộ Hàn nói.

Xoay người bước đi vài bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ta quay lại, hỏi: “Tiên sinh chắc còn nhớ người từng dạy ta Tam tự kinh chứ?”

Tô Mộ Hàn hơi ngẩn người. Ta lại cười, nói: “Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tiên sinh, người tin tính bản thiện của con người không?”

Vậy còn ta? Rốt cuộc từ khi nào ta đã bắt đầu biết cách mưu tính, học được cách trở nên ti tiện trong mắt người khác? Thậm chí, từng bước đi cũng không còn để lộ dấu vết?

Người sau tấm rèm khẽ bật cười, nhẹ giọng nói: “Thiện ác vốn không có giới hạn, khác nhau chỉ ở lý do của ngươi.”

Thật ra tối đó Tô Mộ Hàn không hề nói cho ta biết y tin tưởng điều gì, song ta nhớ tới lời y từng nói, sự hận thù của ta. Khi đó ta nhanh chóng phủ nhận, cho rằng không cam lòng không có nghĩa là thù hận.

Y chỉ cười.

Trời chưa sáng, mãi đến giờ Mão ta vẫn không thể nào chợp mắt.

Đẩy cửa, bên ngoài quả nhiên đang mưa rất to. Ta dọn dẹp một chút rồi ra khỏi phòng, khi đi qua gian phòng của Tô Mộ Hàn, ta hơi chần chừ, cuối cùng cũng không tiến vào. Mưa rơi xuống chiếc ô tạo thành âm thanh rất lớn, giống như lần đầu tiên ta đến đây hồi ba năm trước. Có điều không có tiếng sấm.

Lúc ta về tới Tang phủ, mưa vẫn chưa ngừng rơi.

Vẫn lặng lẽ đi vào từ cổng phụ, khi tới phòng ngủ, ta thấy một bóng người bé nhỏ đang quanh quẩn trước cửa. Ta cụp ô, bước lên nói: “Ngọc Nhi?”

Ngọc Nhi hơi giật mình, quay đầu nhìn thấy ta, vội chạy lên nói: “Tam tiểu thư, cô đi đâu đấy? Nô tỳ còn tưởng…”

“Tưởng ta nuốt lời à?” Ta khẽ cười, đẩy cửa phòng, Ngọc Nhi theo ta vào. Ta lại nói: “Đã chuẩn bị xong hết đồ chưa?”

Nàng ta gật đầu thật mạnh, cẩn thận đưa túi đồ đang ôm trong lòng cho ta, lên tiếng: “Nô tỳ đã hỏi rồi, kiệu của hai tiểu thư xuất phát vào đúng giờ Tỵ một khắc. Đồ ở trong này, nô tỳ còn có việc, nô tỳ ra ngoài trước. Tam tiểu thư nhớ khi ấy chờ ở chỗ rẽ trước cửa lớn là được.” Nói xong, nàng ta vội vàng rời đi.

“Giờ Tỵ một khắc.” Ta nhẩm lại, khẽ bật cười.

Giơ tay mở nút túi, khóe miệng khẽ cong lên. A hoàn này khá lắm, chưa tới hai ngày mà có thể may được bộ y phục giống hệt bộ nàng ta mặc. Ha, cũng đúng thôi, đây là cơ hội duy nhất để nàng ta không phải tiến cung mà!

Quay người, ngồi trước bàn trang điểm, ngước mắt nhìn chiếc lược gỗ cài trên mái tóc. Ngón tay lướt qua, đột nhiên ta nhớ đến dáng vẻ của Cố Khanh Hằng khi chải mớ tóc mái rối trước trán ta trên đường lớn hôm đó, nụ cười của huynh ấy ấm áp và thoải mái. Nhưng sau này, ta sẽ không được nhìn thấy nụ cười ấy nữa.

Khẽ thở dài một tiếng, ta và huynh ấy vốn đã quá khác nhau.

Do dự một lát, vẫn gỡ cây lược xuống, ta cẩn thận cất vào trong áo cùng với túi gấm Tô Mộ Hàn đưa.

Nhìn vào gương, chỉnh lại mái tóc của mình, đen nhánh, thơm tho, mượt mà.

Vẫn còn sớm, bên ngoài lại đang mưa, trong căn phòng càng thêm tối tăm. Ta khẽ xoa gương mặt, kết quả cuối cùng ư? Ha, ta của thời điểm hiện tại nhất định sẽ khiến hai tỷ tỷ của ta kinh ngạc lắm nhỉ?

Ta ngồi rất lâu trong phòng, bên ngoài mới bắt đầu có tiếng ồn ào.

Ta tính toán thời gian, cũng sắp đến giờ rồi. Đứng lên, thay bộ y phục Ngọc Nhi đưa, đẩy cửa, vẫn đi ra từ cổng phụ. Đối với Tang phủ thì hôm nay là một ngày rất quan trọng. Ánh mắt của mọi người đều hướng về hai vị tỷ tỷ của ta, không ai để ý ta đi đâu.

Trước cổng lớn, cha và phu nhân kéo tay Thiên Phi và Thiên Lục, dặn dò gì đó, vì cách xa quá nên ta không nghe thấy. Song trên gương mặt họ là nụ cười tươi như hoa nở. Ta liền nghĩ, sau này, đến khi cha phát hiện không thấy ta, ông ấy sẽ như thế nào nhỉ?

Có lẽ chỉ thất vọng thở dài một tiếng? Ông chỉ tiếc một đứa con gái vốn có thể làm thiếp của Cố phủ?

Bất giác cười gằn, ta quay người bước lên phía trước. Tựa dưới mái hiên, chờ đợi, tới khi có một nhóm người đi về phía này. Mưa đã tạnh.

Ta căng thẳng nhìn xung quanh, thấy một hàng ngũ rất dài, hùng dũng, khí thế đang đi tới. Sau đó, ta thấy Ngọc Nhi, nàng ta bám sát bên kiệu. Ta nghĩ trong kiệu nhất định là Thiên Phi. Lúc này, ánh mắt Ngọc Nhi nhìn về phía ta. Xa xa, dường như ta nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của nàng ta.

Đoàn người đi qua ta, Ngọc Nhi đột ngột trốn ra sau ta, nói nhỏ: “Tam tiểu thư, mau đi theo!”

Ta cúi đầu chạy vài bước, đột nhiên quay đầu, nói với nàng ta: “Giúp ta nói với Cố thiếu gia một tiếng, bảo huynh ấy quên ta đi!”

“Tam tiểu thư…”

Ta không nghe thấy Ngọc Nhi nói gì nữa, có lẽ nàng ta nói nàng ta sẽ không đến Cố phủ, hoặc nàng ta chỉ muốn nói cảm ơn chăng? Ha, ai biết chứ!

Ta cúi đầu chạy ra, bám sát bên kiệu của Thiên Phi. Không ai hỏi ta vừa đi đâu, không ai để ý đến ta.

Qua tấm rèm cửa sổ, ta liếc thấy Thiên Phi ngồi bên trong, trên gương mặt tỷ ta lộ ra nụ cười tự hào, ánh mắt vô cùng rạng rỡ.

Kiệu của Thiên Lục đi sát theo sau, ta nhìn thấy Cúc Vận lặng lẽ đi bên cạnh, vẻ mặt không biểu hiện điều gì.

Đi rất lâu mới lờ mờ thấy cánh cổng hoàng cung cao vút.

Bức tường màu vàng của hoàng cung dựng đứng trước mặt, ta thầm nghiến răng. Không gì sâu bằng cánh cổng hoàng cung. Ta không biết thế giới phía sau đó sẽ xa hoa và tàn nhẫn thế nào.

Tuy mưa đã tạnh nhưng ánh mặt trời chưa ló ra. Ngói màu ngọc lưu ly nhàn nhạt phủ men sáng bóng, giản dị khiến người ta bất an.

Các tú nữ đã lần lượt tới. Bên ngoài cánh cổng hoàng cung, kiệu, xe ngựa cùng với âm thanh huyên náo vẽ nên một bức tranh đặc sắc trên quảng trường rộng lớn này.

Cổng cung chưa mở, rèm xe chưa vén.

Từng tú nữ đều e dè chờ đợi bên trong, hoặc thi thoảng hỏi a hoàn đứng bên. Ta vui mừng vì Thiên Phi chưa hề nói chuyện với mình.

Qua khoảng một khắc, cánh cổng hoàng cung màu đỏ son mới từ từ mở ra. Cánh cổng rất nặng, rất dày, được mở ra từng chút một. Âm thanh đó già nua nhưng làm người ta khiếp sợ.

Lập tức có một đoàn người từ bên trong đi ra.

Ta đưa mắt nhìn, đi đầu là một thái giám. Ông ta cầm cây phất trần, đội mũ có tua hai bên. Từ lâu ta đã nghe nói thái giám bị “cung hình” nên cũng không thể coi là nam nhân. Hôm nay ta coi như đã được mở mang kiến thức, nhìn bộ dạng ông ta bước từng bước thướt tha thực sự rất buồn cười.

Phía sau ông ta là một đám tiểu thái giám và cung tỳ, sắc mặt mỗi người đều vô cảm, dường như chỉ bước theo ông ta một cách máy móc.

“Đến rồi à?” Ta đang nhìn, đột nhiên Thiên Phi hỏi.

Ta giật mình, cố bình tĩnh lại, trả lời qua quýt: “Vâng!”

Hình như Thiên Phi vẫn còn muốn nói gì đó nhưng đã nghe thấy vị thái giám nọ cao giọng: “Mời các vị tiểu thư theo ta vào cung!”

Ông ta vừa dứt lời, phía dưới lập tức trở nên ồn ào.

Ta vội vén rèm, ngón tay thon dài của Thiên Phi nắm lấy thành kiệu, thò người ra. Tỷ ta bị thu hút bởi tất cả mọi thứ trong hoàng cung nên chưa hề nhìn ta.

“Tỷ!” Thiên Lục bước lên trước.

Ta vội lùi sang một bên, cúi đầu.

Các tú nữ bước ra, tự giác đứng thành hàng. Ánh mắt vị thái giám liếc nhìn một lượt, rất hài lòng. Vung vẩy cây phất trần trong tay, ông ta nói: “Trong cung không giống như phủ của các vị tiểu thư, ta khuyên các vị đừng quá tò mò!”

Ngữ khí của ông ta thật ghê gớm.

“Hừ, loại nô tài chó cậy thế chủ!” Thiên Phi bất mãn mắng chửi.

Thiên Lục lập tức bịt miệng tỷ ta, khẽ nói: “Tỷ, đừng nói lung tung!”

Ta cười thầm, chó cậy thế chủ? “Thế” này là hoàng thượng đấy! Nếu để người khác nghe thấy, những ngày tháng sau này chắc tỷ ta sẽ được lĩnh ngộ!

Thấy vị thái giám kia xoay người, mọi người ào ào tiến lên.

Thiên Phi vội đi theo. Thiên Lục quay đầu, nói với đám gia đinh phía sau: “Các ngươi về đi, nói với cha mẹ ta, không cần lo lắng cho bọn ta.”

“Vâng!”

Đám người hầu đáp lời, Thiên Lục mới cất bước rời đi.

Ta chậm rãi bước đi, đột nhiên nghe thấy Cúc Vận gọi: “Ngọc Nhi?” Ta có thể nghe thấy trong giọng nói của nàng ta có sự nghi ngờ. Trong lòng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ ta đã bất cẩn để nàng ta nhìn thấy gương mặt mình ư?

Nhưng rõ ràng ta đã rất cẩn thận, luôn cúi đầu mà. Nghĩ vậy, ta cố ý mặc kệ nàng ta, bước thật nhanh.

“Ngọc Nhi!” Nàng ta lại gọi một tiếng.

Ta vẫn mặc kệ.

Lúc này đã qua cổng hoàng cung, Cúc Vận không dám to tiếng, cuối cùng đành bỏ qua.

Các tú nữ được sắp xếp ở Tương Tú viện, nghe nói ba ngày sau lễ tuyển tú mới chính thức bắt đầu.

Ba ngày này sẽ có ma ma dạy các tú nữ phải chú ý điều gì khi ở trong cung. Ngôn ngữ cử chỉ, tôn ti trật tự, tất cả đều không được vượt quá quy củ của hoàng thất. Thậm chí sau này, ai có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng cũng phải dựa vào bản lĩnh của bản thân.

Ngồi trong chiếc sân nhỏ nơi đám người hầu ở, ta tiện tay bẻ cành cây rủ xuống, lòng thầm nghĩ, ma ma dạy dỗ chẳng qua chỉ là cái cớ, mấy người quanh năm ở trong cung đều muốn nhân cơ hội này kiếm được món tiền bất chính.

Những tú nữ kia, có ai không muốn tranh thủ mấy ngày này để tạo mối quan hệ tốt với các ma ma, thái giám? Tất cả đều nôn nóng, hy vọng sau này, lúc cần dùng đến những mối quan hệ này, cho dù là chuyện nhỏ nhặt thì cũng sẽ có người dốc hết sức lực.

Nhưng những việc như vậy không phải chuyện ta nên lo, có lẽ trước khi Thiên Phi và Thiên Lục tiến cung, cha và Cố đại nhân đã sắp xếp ổn thỏa rồi nhỉ?

Vứt cành cây trên tay đi, ta quay người, nhìn thấy một kẻ đứng ngay sau lưng. Thấy ta quay lại, trong mắt nàng ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, chỉ tay vào ta, run rẩy nói: “Cô… cô là… tam tiểu thư!”

Là Cúc Vận, a hoàn bên cạnh Thiên Lục.

Còn chuyện nàng ta có phải tâm phúc của Thiên Lục hay không, ta không biết. Có lẽ phải, cũng có lẽ không. Có lẽ bây giờ phải nhưng sau này thì chưa hẳn. Ha, ai biết chứ?

Nàng ta và ta đều là a hoàn đi theo Thiên Phi và Thiên Lục, được sắp xếp ở trong cùng một viện cũng là lẽ thường. Ta cũng biết, có giấu cũng chẳng giấu nổi. Nghĩ vậy, ta liền thoải mái cười với nàng ta, khẽ lên tiếng: “Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải tam tiểu thư gì đó.” Nói xong, ta không nhìn nàng ta, cất bước đi qua.

Lời nói này của ta không phải để phủ nhận, ta chỉ đang nói cho nàng ta biết, từ hôm nay trở đi, ta không còn là tam tiểu thư của Tang phủ nữa, ta chỉ là Tang Tử.

Đôi mắt Cúc Vận lóe lên một tia kinh ngạc nhưng nàng ta cũng không gọi ta lại.

Ta nghĩ, rất nhanh thôi, Thiên Phi và Thiên Lục sẽ biết chuyện này. Nhưng ta không còn sợ nữa, đã vào cung rồi, cho dù họ biết thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn đuổi ta ra khỏi cung? Ha, dẫu bọn họ muốn cũng chưa chắc làm được.

Xuất cung, ở đâu ra chuyện dễ dàng như vậy?

Trở về phòng, nằm nghiêng trên giường. Đột nhiên ta nhớ ra điều gì đó, thò tay vào trong tay áo, chạm vào thứ đồ mềm mại đó mới khẽ thở phào. Thứ Tô Mộ Hàn đưa ta vẫn còn.

Một lúc sau, ta nghe thấy tiếng ai đó chạy vào sân, rồi sau đó là tiếng gọi lớn: “Người trong viện đều ra hết đây, Phương Hàm cô cô có lời muốn nói!”

Nghe vậy, ta giật mình đứng dậy, các a hoàn ở cùng ta cũng đều bật dậy. Ta chỉnh lại y phục, mở cửa bước ra.

Trong phút chốc, bốn phía đều có tiếng mở cửa, các a hoàn nhanh chóng đứng trước cửa phòng mình, ai cũng ngơ ngơ ngác ngác.

Ta cúi đầu, không biết rốt cuộc Phương Hàm cô cô là người thế nào.

Cúc Vận liếc ta một cái, cũng đứng ngay ngắn.

Sau đó, ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp theo là giọng nói của nữ tử: “Các ngươi qua hết đây!” Giọng nói của nàng ta không lớn nhưng rất rõ ràng, âm sắc rõ nét, có vẻ nàng ta cũng còn rất trẻ.

Ta cùng mọi người đi tới giữa sân, tự giác đứng thành hàng.

Phương Hàm đi tới trước mặt ta rồi đứng lại. Ta cúi đầu, chỉ thấy mũi giày của nàng ta thêu bông hoa đỗ quyên tinh xảo, dường như còn tỏa hương ngào ngạt trong không khí sau cơn mưa. Bàn chân của nàng ta rất xinh xắn, ta muốn ngước mắt nhìn, thậm chí còn cảm nhận một cách mãnh liệt, chắc nàng ta cũng xinh đẹp như đôi bàn chân này.

“Tất cả ngẩng lên cho ta!” Giọng nói của Phương Hàm trong trẻo, ta thấy nàng ta khẽ vung chiếc khăn trong tay, động tác vô cùng tự nhiên.

Các a hoàn nghe thấy đều ngẩng lên.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhân tên Phương Hàm này. Nếu nói Tô Mộ Hàn dạy ta những điều căn bản của cuộc sống nơi hậu cung thì Phương Hàm lại dạy ta thủ đoạn để sinh tồn trong chốn hậu cung.

Còn nhớ khi đó nàng ta mặc y phục màu tím, trên búi tóc cài những đồ trang sức ta chưa từng nhìn thấy.

Ánh mắt lặng lẽ dừng trên gương mặt nàng ta, vẻ đẹp tao nhã, giống như ta dự đoán, nàng ta còn rất trẻ. Gương mặt trang điểm nhạt, thần sắc lãnh đạm. Tóm lại, mọi thứ ở nàng ta đều toát lên vẻ thản nhiên, hờ hững.

Phương Hàm hơi nghiêng mặt, đột nhiên ta thấy một vết sẹo xấu xí từ phía bên tai trái kéo xuống tận cổ nàng ta, vết sẹo rất nổi bật.

Ta hít sâu một hơi, vội nhìn sang hướng khác.

Quả nhiên, rất nhiều người cũng để ý thấy, xung quanh bỗng có những tiếng xì xào khe khẽ.

Phương Hàm dường như không quan tâm, nhìn các a hoàn, lên tiếng: “Các ngươi đều là a hoàn được các vị tiểu thư đưa tới, e rằng chưa hiểu quy tắc trong cung. Hôm nay hoàng thượng lệnh cho ta đến chẳng qua cũng chỉ là dạy bảo các ngươi biết cách giữ nghiêm quy củ trong cung. Sau này các ngươi cứ gọi ta một tiếng cô cô là được.”

“Vâng, cô cô!” Các a hoàn nhanh chóng đáp lời.

Phương Hàm lại nói: “Mấy ngày này sẽ có ma ma đến dạy dỗ lễ nghi cho các tiểu chủ, vì vậy các ngươi không cần hầu hạ.”

Cúc Vận “á” một tiếng, ta nhìn về phía nàng ta, gương mặt nàng ta dường như che giấu một tia ngạc nhiên. Ta bỗng hiểu ra, có lẽ bởi nàng ta chưa kịp báo cáo các tỷ tỷ về chuyện của ta chăng?

Ha, thực ra nàng ta không cần bận tâm, bởi ta hoàn toàn không quan tâm.

Lúc này, thái giám bước lên trước, lệnh cho những người phía sau đặt đồ trong tay xuống, giọng nói the thé: “Đây là y phục phủ Nội vụ đưa tới, các ngươi về phòng thay, trong vòng một tuần hương lại tập trung tại đây, tác phong phải nhanh lên!”

“Vâng!” Khẩu khí của thái giám không dễ nghe chút nào, đám a hoàn xúm đến lấy y phục.

Vừa tiến lên nửa bước, không biết ai đẩy mạnh vai ta khiến ta kêu lên một tiếng, bất cẩn ngã nhào dưới chân Phương Hàm. Phương Hàm dường như cũng bị giật mình, lùi lại sau nửa bước, cúi đầu nhìn chăm chú.

Ta thầm kêu không xong rồi, vội bò dậy, quỳ xuống, cúi đầu nói: “Cô cô thứ tội!”

Phương Hàm chưa lên tiếng đã có thái giám bước lên, vung cây phất trần trên tay, giọng nói lạnh nhạt: “Không để ý à?” Nói xong liền chuẩn bị đánh ta bằng cây phất trần.

Ta sợ hãi nhắm mắt song cây phất trần trong tay thái giám chưa rơi xuống người ta thì giọng nói của Phương Hàm đã truyền đến: “Hôm nay không cẩn thận một chút thì có thể bỏ qua, sau này không được phép như vậy nữa!”

Nói xong liền không truy cứu nữa.

Ta vội gật đầu, thưa “vâng”. Phương Hàm lại nói: “Đi thay y phục đi!”

Ta bò dậy, lấy y phục, quay người về phía gian phòng. Cúc Vận nhìn theo ta bằng ánh mắt hoài nghi, ta biết, nàng ta nhất định không hiểu. Dù không nhận được ân sủng nhưng ở Tang gia, tốt xấu gì ta cũng là tiểu thư, thân phận cao hơn a hoàn. Trong lòng ta thầm giễu cợt, sao nàng ta có thể hiểu rõ chuyện của ta chứ?

Đóng cửa phòng, các a hoàn ở cùng phòng đã nhanh chóng thay xong y phục. Ta đặt y phục trên giường, cũng bắt đầu thay.

Một a hoàn nhìn ta rồi quay sang nói với người bên cạnh: “Hóa ra ở trong cung không hề đáng sợ như những gì người ta vẫn đồn. Nhìn xem, Phương Hàm cô cô đó cũng không hề nghiêm khắc nhỉ!”

“Ha ha, cũng đúng! Có điều ta, ngươi đều là hạ nhân, nếu không đắc tội với người khác, cuộc sống chắc cũng sẽ dễ chịu.”

Ta tiếp tục thay y phục nhưng trong lòng đã nghĩ thông suốt. Nhất định bọn họ đã tưởng vậy khi thấy cảnh tượng vừa nãy. Ha ha, có điều lòng người trong cung đâu có nông cạn thế chứ!

Thay y phục xong, thấy Phương Hàm vẫn đứng im ở trong sân. Thái giám bên cạnh nàng ta cười hi hi, nói gì đó nhưng nàng ta chỉ cười lãnh đạm, không tiếp lời.

Các a hoàn được dặn dò, xếp thành hàng ngay ngắn như cũ. Phương Hàm hài lòng liếc nhìn một cái, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Sau này sẽ mặc y phục như thế này, y phục mang từ ngoài cung vào không cần dùng đến nữa. Nếu không vừa thì bảo người của phủ Nội vụ đổi cho.”

Ta hơi tò mò, rốt cuộc nàng ta sẽ dạy chúng ta cái gì. Nếu là lễ nghi trong hoàng thất, vậy cũng quá đao to búa lớn rồi, đây là thứ các tiểu chủ mới phải học, còn chúng ta chẳng qua chỉ là a hoàn với thân phận thấp kém mà thôi.

Nhưng Phương Hàm nói xong mấy lời này thì không nói nữa, chỉ dặn dò nếu không có việc gì thì đừng chạy lung tung rồi xoay người rời đi.

Vị thái giám cũng thu lại nụ cười, lên tiếng: “Lời của Phương Hàm cô cô, các ngươi đã nghe thấy cả chưa? Vậy thì về phòng đi!” Hắn ta khẽ “hừ” một tiếng rồi quay người đuổi theo Phương Hàm.

Chờ bọn họ đi hết, trong sân bắt đầu ầm ĩ, các a hoàn líu lo bình luận: “Cô cô lợi hại lắm nhỉ?”

“Đó là nữ quan hàng ngũ phẩm trở lên, đến tiểu chủ vừa tiến vị cũng phải nhìn sắc mặt của nàng ta đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện