Mệnh Phượng Hoàng
Chương 61
Ta ra sức bịt miệng, tiếng “tiên sinh” dường như đã ở cửa miệng, sắp bật thành tiếng. Ánh mt ta không thể rời khỏi cỗ xe ngựa phía dưới. Cảm giác cách một tấm rèm
mỏng ấy, cảm giác quen thuộc ấy, trong phút chốc lại tái hiện từ nơi sâu thẳm của linh hồn. Bóng dáng gầy gò của nam tử trong ký ức giờ phút này dường như lại xuất hiện trước mặt ta. Bức thư được cầm vào trong xe, một lúc sau, giọng nói của y mới vang lên. Giọng y không lớn, không vang xa như binh sĩ ban nãy, ta
phải nhìn nét mặt của binh sĩ đó mới biết y đã lên tiếng.
Chỉ một lát sau, binh sĩ đứng dậy, quay người đi tới bên cạnh Hàn Vương, nói mấy câu rồi mới quay người, chạy về phía trước. Một binh sĩ khác dắt ngựa tới, gã xoay mình nhảy lên ngựa, nhanh chóng quất ngựa chạy đi.
Sau đó, đại quân hùng dũng cuối cùng cũng khởi hành. Cho tới khi xe ngựa càng lúc càng xa khỏi tầm mắt, lòng ta vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Ánh mắt vẫn ngơ ngẩn nhìn theo điểm nổi bật trong cả đại quân đó. Không hề nghe thấy tiếng y nói, không trông thấy bóng dáng mơ hồ ấy, thế nhưng ta có thể khẳng định y chính là tiên sinh của ta – Tô Mộ Hàn.
Một tay ta nắm chặt đám cỏ dại bên cạnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao y có thể trở thành quân sư của đại quân Bắc Tề?
Sau khi ta tiến cung, y đột nhiên mất tích, có phải y đã tới Bắc Tề không? Cắn môi, ta nghĩ, phải chăng vì chuẩn bị cho chiến sự nên y mới không có thời gian sai người mang thuốc nước cho ta?
Không biết vì sao, khi nghĩ như vậy, hốc mắt ta chợt nóng lên. Tay chầm chậm đưa lên ngực, trái tim đập loạn, cảm giác sợ hãi hay không nỡ, ta không thể phân biệt rõ ràng.
Bỗng nhớ tới buổi tối trước khi xuất cung, Phương Hàm nói, nàng ta thật lòng với ta, thế nhưng chúng ta ai vì chủ nấy. Song nàng ta lại nói, nàng ta không phải người của Tô Mộ Hàn. Lắc lắc đầu, bây giờ ta không thể nào hiểu được những điều này. Ta nghĩ, nếu không bị ngăn cách bởi vách núi dựng đứng, cheo như thế này, có phải vừa nãy ta đã có dũng khí chạy tới trước xe ngựa của y, hỏi y một câu: “Vì sao?” rồi không?
Y là quân sư của Bắc Tề, vậy thì chính là kẻ địch của thiên triều.
Tiên sinh…
Ta chợt nhắm mắt, hai hàng lệ từ từ chảy xuống.
“Tiểu thư…” Lý Văn Vũ giật mình, kinh ngạc nhìn ta.
Ta vội hoàn hồn, giơ tay lau giọt lệ nơi khóe mắt, nói với y: “Không sao, chúng ta mau đi thôi!”
Y còn định hỏi nhưng thấy ta nói vậy, cuối cùng đành im lặng, chỉ gật đầu. Y đứng dậy, đưa cành cây trong tay cho ta nắm rồi nói: “Tiểu thư nắm chặt vào nhé, phía trước đường núi càng khó đi hơn.”
Ta gật đầu, khó đi hay không thì ta cũng đã lên tới nơi rồi, còn có thể lui bước không? Cho dù có thể, ta cũng tuyệt đối không quay đầu.
Phía trước có hắn đang đợi ta. Còn có…
Ánh mắt bất giác nhìn về hướng đi của đại quân Bắc Tề. Ta hít thật sâu, theo bước chân của Lý Văn Vũ, tiến thẳng về phía trước.
Cây cối trên Ô Sơn sum suê, rậm rạp, rất nhiều bụi cây có gai, dù Lý Văn Vũ đi trước đã dùng kiếm chặt không ít nhưng vẫn có những chiếc gai dài bất chợt cào rách y phục, quẹt xước da trong lúc bất cẩn. Vết thương rất mảnh và nhỏ, đau nhói nhưng ta vẫn phải nghiến răng chịu đựng.
Lúc xuống núi, tay áo của ta bị rách vô cùng thảm hại, đến vạt váy phía dưới cũng bị rách mấy chỗ. Mạng che mặt của ta cũng bị gió thổi bay khi ở trên Ô Sơn, không thể tìm lại được, song cũng chẳng sao, nơi này còn ai có thể nhìn thấy ta chứ? Y phục của Lý Văn Vũ cũng rách bươm, y ngoái đầu nhìn ta, cúi đầu, nói: “Tiểu thư, xin hãy chịu đựng, e là chúng ta không thể tìm thấy nhà dân ở nơi này.”
Nhìn y, ta chỉ nói: “Đi thôi!”
Đừng nói nơi này đồng không mông quạnh đây có người ở thì bây giờ họ cũng chạy nạn cả rồi.
Ta kêu y bọc mũi kiếm bằng mảnh vải vừa tìm thấy, phòng khi vô tình gặp phải binh sĩ. Cho dù là binh sĩ của nước nào thì trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là dân thường vẫn tốt hơn.
Đi được một đoạn đường, hai chúng ta dừng lại, ăn chút lương khô và uống nước rồi lại tiếp tục đi. Tuy đã tới biên giới nhưng còn cách chiến trường rất xa. Ta không muốn kéo dài thời gian nhưng chỉ dụa vào việc đi bộ quả thật không thể nhanh hơn. Khi chúng ta tới gần tiền tuyến thì đã gần sang tháng Chín. Thời tiết đã lạnh dần.
Dọc đường đi, tìm thấy y phục mà người dân chạy nạn không kịp cầm theo trong những căn nhà trống, ta và Lý Văn Vũ bèn lấy để mặc tạm. Lúc này, y phục chẳng qua chỉ là thứ chống rét.
Chúng ta đứng trên đỉnh núi, nhìn ra xa. Lý Văn Vũ đứng cạnh ta, khẽ nói: “Tiểu thư, vì đường biên giới ở đây kéo dài, lại là nơi bằng phẳng hiếm có giữa các dãy núi, từ trên cao nhìn xuống, dải đất này nhìn giống như quả hồ lô nên được gọi là Trường Hồ. Nơi đó…” Y chỉ tay, “Lúc này, tiểu thư sẽ không nhìn thấy, phía sau đỉnh núi kia chính là nơi đại quân của Bắc Tề đang đóng quân.”
Lời y nói khiến lòng ta thoáng run. Ta ngoái đầu, hỏi: “Vậy đại quân của thiên triều ta đâu?”
Y đưa mắt nhìn sang hướng khác, chỉ tay, nói: “Nơi đó.”
Ta nhìn theo hướng y chỉ, mặc dù giữa các dãy núi có một khoảng đất bằng nhưng lúc này ta vẫn không nhìn thấy gì. Có điều trong lòng ta trở nên kích động, chỉ bởi ta biết, hắn đang ở ngay phía trước, cách ta không xa.
Hít sâu một hơi, ta nói: “Chúng ta qua đó!”
Y gật đầu, lại đưa cành cây trong tay ra cho ta nắm. Ta nắm lấy, theo y xuống núi.
Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy ở đâu có nhiều núi như vậy. Hoàng đô là vùng đồng bằng, chỉ có Thượng Lâm uyển là có vài ngọn núi nhưng không cao. Mấy ngày trước, đi qua Ô Sơn, ta đã thấy nó cao ngút trời rồi. Nhớ tới vách núi đó, ta không khỏi nhớ tới Tô Mộ Hàn và Hàn Vương – người ta từng có duyên gặp gỡ. Khẽ cắn môi, ta không nên nghĩ tới điều này nữa. Ai vì chủ nấy,a càng cảm thấy câu nói của Phương Hàm rất hay.
Tiếp đó, ta lại nhớ đến Hàn Vương. Khi ấy, ta chỉ cảm thấy trên người nam tử này không hề có mùi vị của khói lửa chiến trường. Giờ đây khắp khai chiến, ta vẫn chưa tưởng tượng ra khi ở trên chiến trường, Hàn Vương dũng mãnh, thiện chiến trong truyền thuyết đó rốt cuộc sẽ khiến người ta kinh ngạc thế nào.
Xuống khỏi đỉnh núi, đi về phía trước, ta và Lý Văn Vũ liền nhìn thấy một dòng sông. Lý Văn Vũ nói đây là khúc sông hiểm trở, đại quân sẽ không đi qua đây, có điều bây giờ nếu đi đường vòng chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian. Ngoái đầu nhìn, ta phát hiện cách đó không xa có một cây cầu gỗ thô sơ, có vẻ do người dân sống ở đây dựng lên.
Qua khúc sông này, dường như ta đã có thể ngửi thấy mùi của binh sĩ. Lúc tiến lên, nghe thấy trong bụi cây có tiếng động, ta chưa kịp phản ứng thì đã thấy mấy binh sĩ cầm binh khí xông ra, cây thương dài chĩa thẳng về phía chúng ta, hét lớn: “ Kẻ nào?”
Ta giật mình, sau khi nhìn kĩ mới thở phào nhẹ nhõm, cách ăn mặc này chắc chắn là của binh sĩ thiên triều.
Lý Văn Vũ sững người, lập tức nói: “To gan, Đàn Phi nương nương ở đây, còn không mau hạ binh khí xuống!”
Các binh sĩ đó như thể nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười, một tên trọng bọn họ nhíu mày, hỏi: “Ngươi nghĩ chúng ta là lũ ngốc hay sao? Đàn Phi nương nương đã bị bệnh chết từ lâu rồi, sao có thể chạy đến đây?”
Ta mới nhớ ra, đúng thế, tất cả mọi người ở thiên triều đều đã biết tin về cái chết của Đàn Phi. Bọn họ không biết mặt ta, bây giờ nói ta là Đàn Phi, đương nhiên sẽ không tin.
“Các ngươi…”
Lý Văn Vũ còn định nói nhưng ta đã ngắt lời y: “Lý đại nhân…”
Thấy ta khẽ lắc đầu, y không nói gì nữa. Bây giờ tình thế đang căng thẳng, nếu chúng ta bị coi là thích khách thì có thể bị xử lý một cách lặng lẽ. Đây gọi là tướng quân viễn chinh bên ngoài có thể không nhận lệnh, tùy cơ tác chiến.
Một binh sĩ cười cười nhìn t nói: “Chắc là ngươi biết Hoàng thượng đích thân xuất chinh nên muốn tới quyến rũ Hoàng thượng hả? Chậc chậc, có điều nói thật, bọn ta tuy chưa có may mắn được diện kiến Đàn Phi nương nương nhưng chắc người cũng không xinh đẹp bằng ngươi. Nhìn khuôn mặt này…”
Hắn vừa nói xong, xung quanh vang lên một tràng cười.
Ta cắn môi, bọn họ cho rằng ta tới đây là để…
“Câm miệng!” Một nam tử đi tới, mắng đám binh lính. “Khốn kiếp, giờ là lúc nào rồi mà còn có thể nhàn nhã nói cười?”
Hắn vừa quát, đám binh sĩ đang đắc ý lập tức im phăng phắc.
Nam tử đó nhìn chúng ta, nói: “Đi đi! Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đến, mau đi đi, nếu không, đừng trách bọn ta không khách sáo!”
Nghe thấy người đứng đầu nói vậy, các binh sĩ đều chĩa mũi thương về phía chúng ta. Lý Văn Vũ kéo ta ra sau để bảo vệ, nói nhỏ: “Tiểu thư, cẩn thận!”
Ta bất giác lùi lại nửa bước, muốn cứng rắn chống lại cũng không được. Võ công của Lý Văn Vũ dù giỏi nhưng y còn phải bảo vệ ta, huống chi nơi này chắc rất xa doanh trại chính, cho dù xảy ra va chạm, tin tức cũng không thể truyền tới đó.
Ta nói nhỏ: “Trên người ngươi có thứ gì như lệnh bài không?”
Song y lắc đầu. “Hoàng thượng nói, mang những thứ đó theo, bị người khác phát hiện thì nguy mất, bởi vậy thuộc hạ không cầm theo.”
Ta im lặng, cũng phải, nếu y mang theo bên mình, đến lúc này sao có thể không đưa ra? Bây giờ, nhìn cách ăn mặc của bọn ta, sao nhận ra được thân phận chứ?
Có lẽ ta biết nguyên nhân Hạ Hầu Tử Khâm làm như vậy. Hắn đang ngăn ta ra tiền tuyến. Không có lệnh bài, không ai dám cho phép ta đi qua nơi này, thế nhưng ta phải nghĩ ra cách.
Những mũi thương càng lúc càng kề sát chúng ta, Lý Văn Vũ dang rộng hai tay để bảo vệ ta, cuối cùng không thể không lùi xuống.
“Còn không đi?” Một kẻ hét lớn, cây thương dài chỉ thẳng vào chúng ta.
Ta giật mình kinh hãi, không biết chân giẫm phải cái gì, sợ hãi kêu lên rồi nghiêng người ngã xuống.
“Tiểu thư!” Lý Văn Vũ giơ tay kéo ta theo phản xạ, binh sĩ giơ mũi thương dài kia dường như cũng giật mình, mũi thương dài trong tay đâm tới. Lý Văn Vũ dễ dàng giơ chân đá ra. Gã binh sĩ không ngờ y sẽ phản kháng, trong nháy mắt bị ngã nhào.
Một kẻ khác kêu lên: “Hắn biết võ công! Hắn biết võ công!… Một kẻ chạy nạn mà lại biết võ công!” Gã vừa thét lên vừa đâm mũi thương trong tay về phía chúng ta. Ta đờ người, y phục của bọn ta khiến gã tưởng bọn ta là dân chạy nạn. Dân chạy nạn mà lại biết võ công thì có thể chứng minh điều gì?
Nơi này là yếu địa quân sự, là tiền tuyến. Bọn họ chắc chắn cho rằng bọn ta là gian tế của Bắc Tề trà trộn vào.
Kẻ đứng đầu nghiêm nghị nói: “Tóm lấy bọn chúng, không được để kẻ nào chạy thoát!”
Hắn vừa thốt ra những lời này, vô số mũi thương lập tức lao về phía chúng ta.
“Tiểu thư!” Giờ đây, Lý Văn Vũ không còn quan tâm đến cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân” nữa, một tay kéo ta dậy, một tay nhanh chóng tháo lớp vải đen bọc ngoài vỏ kiếm, trường kiếm tuốt khỏi bao, “keng” một tiếng, chặn lại cây thương đang đâm tới.
Ánh mắt của những binh sĩ kia đầy vẻ lạnh lẽo, như thể đang đối đầu với kẻ địch Bắc Tề.
Nhận được tin, số binh lính ào tới càng lúc càng nhiều. Lý Văn Vũ vừa giao đấu với bọn họ vừa hét lên: “Ta là ngự tiền thị vệ Lý Văn Vũ, bọn ta muốn gặp Hoàng thượng.”
Không ai thèm để ý.
Ta không biết là bởi tình cảnh hỗn loạn khiến bọn họ không nghe được tiếng y hay là vì không ai tin lời y nói.
Có điều, nếu là ta, ta cũng sẽ không tin
Ban nãy nói ta là Đàn Phi, bây giờ y lại tự xưng mình là ngự tiền thị vệ, tất cả đều không hợp lý. Tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn, y còn phải bảo vệ ta, đối đầu với nhiều người như vậy, dần dần không địch lại được số đông.
Ta nghiến răng, kéo mạnh tay y, quả nhiên y vô cùng kinh ngạc, có thể hơi loạng choạng, vô số mũi thương liền chĩa vào ấn đường của chúng ta. Y vừa định lên tiếng, ta liền nói: “Đúng, chúng ta là nội ứng được Bắc Tề phái tới, vốn định mê hoặc Hoàng thượng của các người, bây giờ xem ra không thể rồi.”
“Nương nương…” Lý Văn Vũ không thể tin nổi, nhìn ta.
Ta im lặng, nhìn kẻ đứng đầu chằm chằm,
Lúc này chưa có thương vong, hắn nghe ta nói như vậy, có thể sẽ giữ lại tính mạng cho bọn ta. Tới lúc đó sẽ có người tới thẩm vấn. Ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào người đó, chỉ mong đó có thể là người quen biết chúng ta.
Binh sĩ nơi này chắc là dân địa phương ra tiền tuyến nên mới không biết chúng ta. Nhưng nếu muốn thẩm vấn gian tế Bắc Tề sai đến, ắt hẳn sẽ có người của hoàng đô ra mặt. Thở dài một tiếng, ta đành cầu nguyện vậy.
Kẻ đứng đầu suy nghĩ một lúc mới hạ lệnh: “Trói vào, trước tiên áp giải về quân doanh.”
“Vâng!” Binh sĩ tuân lệnh, có một vài người bước qua, đè mạnh chúng ta xuống, sau khi trói lại mới áp giải chúng ta về nơi đóng quân.
Men theo con đường nhỏ, quả không ngoài dự liệu, còn rất xa. Dọc đường chỉ rặt một màu xanh lục, ngước mắt lên, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình phía trước. Con đường nhỏ quanh co, đi sâu vào tận bên trong, lực ép của binh sĩ lên ta không hề giảm, thi thoảng động đậy một cái liền có người quát: “Ngoan ngoãn chút đi!”
Lý Văn Vũ định lên tiếng nhưng ta nhíu mày, ra hiệu cho y đừng nói gì. Lúc này, bọn ta chỉ cần yên lặng thì sẽ không gây ra họa sát thân. Nếu bọn họ nghĩ chúng ta là người của Bắc Tề, vậy thì bọn họ sẽ muốn moi chút tin tức từ miệng chúng ta. Cho dù hỏi được, tới lúc phải giết cũng đã muộn, thế nhưng nếu chúng ta có ý định bỏ trốn, bọn họ nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình. Điể này, ta biết rất rõ. Người trên chiến trường, thần kinh luôn căng thẳng, chỉ cần một chút động tĩnh sẽ giống như chim sợ cung tên, thấy cành cong cũng sợ, mà dây cung này, ta không thể chạm vào.
Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng trông thấy trong thung lũng phía trước hắt ra chút ánh sáng, càng đi càng thấy rộng rãi, sáng sủa. Khóe miệng ta bất giác cong lên, cuối cùng đã tới rồi.
Ta đưa mắt nhìn, không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu lều trại.
Ta tìm một lượt, không trông thấy doanh trướng màu vàng, định tiến lên thì bị kéo mạnh một cái. Ngoái đầu, thấy binh sĩ kia không nhìn ta, bước lên, liền có người giơ cây thương dài chặn chúng ta lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
Kẻ đang áp giải chúng ta nói: “Bắt được hai gian tế của Bắc Tề, lão đại của chúng tôi nói áp giải về.”
Nghe thấy hai chữ “Bắc Tề”, ánh mắt của hai bĩnh sĩ kia hiện ra vẻ hận thù. Họ nghiến răng, ngoảnh đầu, nói: “Ngươi, qua đây, đưa bọn chúng ra phía sau!”
Ta và Lý Văn Vũ bị đưa tới lều trại cuối cùng, gã binh sĩ thô lỗ đẩy chúng ta vào trong, ấn chúng ta xuống, đến hai chân cũng trói lại, sau đó mới đứng lên đi ra ngoài. Ta nghe thấy bọn họ nói chuyện ở bên ngoài: “Trông chừng cho tốt, nếu có gì sai sót, các ngươi không gánh nổi đâu!”
Sau đó mới nghe thấy tiếng bước chân họ rời đi.
Lý Văn Vũ nhìn ta, định lên tiếng nhưng khi ánh mắt nhìn ra phía sau ta, đột nhiên cau mày. Ta giật mình sợ hãi, ngoái đầu nhìn trông thấy năm, sáu người nằm lộn xộn trong lều. Họ đều bị trói, khác ở chỗ những người này đều đã bị dùng hình, có chút thê thảm, khiến người khác không nỡ nhìn.
Ta ngửi thấy mùi hôi thối khó chịu, có lẽ là mùi của vết thương bị mưng mủ, không kìm được, muốn nôn. Còn có tiếng rên rỉ ngắt quãng bật ra từ miệng họ. Bỗng có người dùng chân đá vào góc áo ta, ta giật thót tim, kinh hãi kêu lên thành tiếng: “A…”
Nét mặt Lý Văn Vũ biến sắc nhưng ngặt nỗi y cũng đang bị trói, cho dù sốt ruột, lo lắng cũng không thể nhào qua. Y giận dữ hét lên: “Buông cô nương ấy r
Tim đập loạn, ta nghiêng mặt, thấy nam tử đó cố gắng mở mắt nhìn ta, mãi sau mới nói: “Cô nương… phải gắng gượng. Mặc dù mạng bọn ta rẻ mạt nhưng ta quyết không phản bội đất nước!”
Lúc nói đến câu cuối cùng, ngữ khí của gã đột nhiên trở nên vô cùng phẫn nộ.
Ta kinh hãi đến ngây người, ánh mắt chuyển từ gã sang người khác. Thế ư? Bọn họ thà chết cũng sẽ không để lộ quân tình??
Ta và Lý Văn Vũ bị ném vào cùng lều nên bọn họ tưởng chúng ta cũng là người của Bắc Tề. Một kẻ khác nói: “Bạo quân của chúng đã tàn nhẫn sát hại quận… quận chúa của chúng ta, như vậy là sỉ nhục Bắc Tề chúng ta. Chúng ta quyết chết vinh còn hơn sống nhục!”
Liếc mắt nhìn Lý Văn Vũ, ta ra hiệu cho y đừng nói chuyện. Ta im lặng, cái chết của Dao Phi vốn không liên quan tới Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng rốt cuộc có phải do Bắc Tề gây ra hay không, ta không có chứng cứ. Cho dù có cũng không thể để những người đang chiến đấu biết, bằng không, e rằng không ai còn lòng dạ tham gia trận đánh này.
Quận chúa chết thảm càng khiến tinh thần của binh lính Bắc Tề dâng cao. Ta cắn môi, không nói nữa. Hai người vừa nói chuyện với ta không biết đã hôn mê từ lúc nào. Nhìn vết thương trên người bọn họ, chắc không sống nổi.
Trong lều, mùi hôi thối xen lẫn mùi máu tanh, ta nghiến răng gắng gượng, chỉ sợ mình không kiên trì nổi, sẽ suy sụp.
Tới tận buổi tối, vẫn không thấy ai đến thẩm vấn, ta mơ hồ cảm thấy bất an. Không ai vào, không có đồ ăn, nước uống. Có lẽ đây chính là đòn phủ đầu họ dành cho bọn ta chăng? Đợi bọn ta đói tới nỗi hoa mắt, chóng mặt mới đưa ra điều kiện với bọn ta?
Ha, ở chốn này, không thủ đoạn nào là không thể dùng. Đánh trận chỉ cần thắng.
Không đúng à?
Ta còn nhớ khi đó, ở trong cung, Hạ Hầu Tử Khâm từng nói xưa nay hắn chưa từng để ý tới thủ đoạn, chỉ nhìn kết quả.
Quay đầu, ánh mắt nhìn vào thân thể những kẻ kia, nếu người của thiên triều ta rơi vào tay người Bắc Tề, kết cục cũng sẽ như vậy. Điềm này không cần phải nghi ngờ.
Thở hổn hển, chiến trường chính là nơi tàn nhẫn, đẫm máu như thế, bây giờ ta đã bước vào, không thể nghĩ đến những kế sách nhân từ.
Màn đêm buông xuống, loáng thoáng nghe thấy âm thanh vang dội, chấn động cả mặt đất, kéo dài khoảng chừng nửa tuần hương mới dần tĩnh lặng. Ta với Lý Văn Vũ nhìn nhau. Ta biết, đại quân đã trở về quân doanh.
Không biết đã qua bao lâu, dường như nghe thấy có người tới, sau đó có một người lên tiếng: “Chà, người huynh đệ, nên thay ca rồi.”
Bên này có người cười, nói: “Chỉ đợi thay ca rồi đi ăn cơm thôi!”
Nói xong, bọn họ bàn giao cho nhau, đổi hai người khác đứng ngoài. Ta thở dài, xem ra hôm nay phải nhịn đói thật rồi. Một lát sau, ta nghe thấy hai kẻ bên ngoài nói chuyện: “Có ai biết quân sư của Bắc Tề rốt cuộc là thần thánh phương nào không?”
“Ai mà biết, trước đây chưa từng nghe nói Bắc Tề phải dựa vào quân sư khi xuất binh đánh trận.” Dừng một lát, người này lại nói tiếp: “Có điều, nói thật, gã quân sư đó quả là lợi hại. Trong hai trận đánh, chúng ta đều không chiếm được chút lợi thế nào!”
Người kia khẽ “hừ” một tiếng. “Nhưng may mà Thánh thượng của chúng ta bày binh bố trận vô cùng lợi hại, lần này nếu không phải do quân sư của bọn chúng trở lại, đại quân sáu vạn binh đó e là đã bị tiêu diệt sạch rồi.”
Lần này…
Chợt nhớ tới lúc nhìn thấy Tô Mộ Hàn ở dưới vách núi Ô Sơn, đó đúng là viện binh của Bắc Tề ư? Ta chỉ cảm thấy lạ lùng, y là quân sư, Hàn Vương là chủ tướng, hai người bọn họ lại cùng xuất hiện ở một chỗ thì chiến sự này giao cho kẻ nào khác ư?
Giọng nói bên ngoài lại vang lên: “Nghe tin gì chưa? Đại quân của chúng ta đã qua biên giới Trường Hồ rồi! Hiện đã tiến vào lãnh thổ của Bắc Tề!”
Ta giật mình kinh ngạc, thật không? Đã vượt qua biên giới rồi ư
Nhớ tới hôm đó, trên Kim Loan điện, Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng nói, hắn chắc chắn sẽ khắc sâu trong lòng việc Bắc Tề xâm phạm biên giới thiên triều. Hắn còn nói thứ hắn muốn không chỉ là dẹp yên cuộc chiến này. Khi đó, ta lờ mờ nhận ra dã tâm của hắn. Bây giờ, xem ra hắn thật sự muốn nhân cơ hội này để tấn công Bắc Tề.
“Hừ, vô sỉ!”
Đằng sau ta, không biết ai yếu ớt chửi mắng.
Lúc ta quay đầu, nghe thấy một người khác nói: “Xem ra, bạo quân đó muốn châm ngòi cuộc chiến này! Ép Bắc Tề chúng ta khai chiến trước!”
Tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, lập tức rèm trại được vén lên, ánh lửa từ bó đuốc chiếu vào. Hai người đang canh gác bên ngoài xông vào, hung hăng hỏi: “Vừa nãy ai nói chuyện?”
Ta ngây người, thấy người kia lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Là lão tử* nói đấy, thì sao?
*(Lão tử: có nghĩa là “bố mày” (dùng để chửi).)
Binh sĩ kia giận dữ, gằn giọng nói: “Lão tử? Mi là lão tử của nhà nào? Hôm nay lão tử đánh cho mi thành tôn tử*!” Dứt lời, gã liền xông lên, hung hăng vừa đánh vừa chửi: “To gan lớn mật, dám cả gan nhục mạ Thánh thượng của bọn ta!”
*(Tôn tử: cháu trai.)
Một binh sĩ khác cũng lao vào thượng cẳng chân hạ cẳng tay với kẻ kia, người dưới đất vừa động đậy liền bị binh sĩ đó giẫm lên chân, chân gã liền dịch về phía sau, chạm vào chân ta.
“Ái!” Ta khẽ rên một tiếng.
Lập tức thu hút ánh mắt của người đó, chỉ thấy đồng tử gã co lại, gã kéo binh sĩ bên cạnh, hỏi: “Này, sao lại có nữ nhân?”
Bọn họ vừa thay ca, đương nhiên khong biết hồi chiều bọn ta bị áp giải vào đây.
“Không biết, ôi, nghe nói xinh đẹp lắm! Chậc chậc, tắmửa sạch sẽ, không chừng còn…”
“Này!” Kẻ kia ngắt lời, trầm giọng nói: “Đây là người của Bắc Tề, đừng có làm loạn!”
Ta cắn môi, trong lòng trở nên rối loạn, ta sợ bọn họ sẽ làm những việc vượt quá giới hạn. Nghe gã nói như vậy, binh sĩ kia “hừ” một tiếng, nhìn ta một lần nữa rồi sải bước ra ngoài.
Thở phào nhẹ nhõm, Lý Văn Vũ nén giọng nói với ta: “Tiểu thư, người tự nguyện để bọn họ bắt vào đây, quá nguy hiểm!”
Ta cũng biết thế nhưng trong tình hình này, ta còn có thể làm thế nào chứ? Nếu y một mực phản kháng, chúng ta chỉ có thể bị giết chết tại chỗ, sẽ không có kết cục thứ hai. Hơn nữa, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể vào doanh trại, mới có cơ hội gặp Hạ Hầu Tử Khiêm.
Thở dài một tiếng, cả quãng đường tới đây, cát bụi dặm trường, qua lời nói của binh sĩ ban nãy, ta có thể nhận ra mặt ta bây giờ vô cùng bẩn thỉu, lại thêm ánh sáng tù mù nơi này, chắc họ không nhìn rõ khuôn mặt ta. Ha, như vậy cũng tốt, tránh nảy sinh những rắc rối không cần thiết.
Tận tới lúc trời sáng, không có thêm bất kì động tĩnh nào.
Sáng sớm hôm sau lại có người tới thay ca nhưng vẫn không có ai đến đưa cơm. Ta nuốt nước miếng, chỉ có thể chờ đợi.
Đến trưa, có mấy người tiến vào, không giải thích gì đã áp giải ta và Lý Văn Vũ ra ngoài. Ta thầm vui mừng, xem ra có người đến thẩm vấn bọn ta rồi!
Rẽ mấy lối, chúng ta được đưa tới một lều trại khác, người phía sau đẩy rất mạnh khiến chúng ta ngã nhào. Rất lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân người tới, người bên ngoài lên tiếng: “Đại nhân!”
Người kia “ừ” một tiếng, đi thẳng vào trong.
Kẻ theo vào nói: “Người đều ở bên trong, thưa đại nhân!”
Ta ngoái đầu theo bản năng, khoảnh khắc ánh mắt nhìn về phía người đó, ta bỗng sững sờ.
Cố Khanh Hằng!
Ta mở to mắt nhìn huynh ấy, chẳng phải Hạ Hầu Tử Khâm đã sai huynh ấy đi làm việc quan trọng sao? Huynh ấy đã trở về ư? Bằng không, sao ta có thể nhìn thấy huynh ấy ở ngay trước mặt? Càng không thể tưởng tượng được người tới thẩm vấn chúng ta lại chính là huynh ấy, Cố Khanh Hằng!
Ta buột miệng gọi: “Khanh Hằng!”
Rõ ràng thấy cơ thể huynh ấy thoáng chấn động, huynh ấy quay ngoắt người, đưa mắt nhìn ta.
Ta mỉm cười, chợt nhớ ra gương mặt mình lúc này e là rất bẩn, định đưa tay lên lau mặt nhưng bỗng nhớ ra ta vẫn đang bị trói, chưa kể trên mặt ta đã không còn thuốc nước, lúc này e là dù mặt có sạch sẽ, trông ta cũng sẽ rất khác.
Nghe ta gọi như vậy, Lý Văn Vũ cũng ngước mắt nhìn vui mừng gọi: “Cố Phó tướng!”
Y gọi huynh ấy là Cố Phó tướng, xem ra Hạ Hầu Tử Khâm không hề cách chức của huynh ấy, Lý Văn Vũ cũng biết chuyện này. Đúng thế, Hạ Hầu Tử Khâm đã giao ta cho y, tất nhiên hắn rất yên tâm về y.
Sắc mặt của Cố Khanh Hằng thay đổi, huynh ấy hét lên: “Thả người!”
Huynh ấy vừa nói vừa chạy lên, đích thân cởi dây trói cho ta. Người ở phía sau huynh ấy thấy thế, mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không dám nói gì, đành bước lên, vội tháo dây trói cho Lý Văn Vũ.
Vẻ mặt Cố Khanh Hằng vô cùng căng thẳng, huynh ấy hoảng hốt đỡ ta dậy. Ta khẽ xoay xoay cổ tay theo bản năng… Bị trói gần một ngày một đêm, dây thừng siết chặt khiến cổ tay ta tấy đỏ, chạm vào đau đến mức muốn chảy nước mắt.
Hít sâu một hơi, ánh mắt lại nhìn vào nam tử trước mặt, ta vừa định lên tiếng thì huynh ấy đã lùi lại hai bước, quỳ xuống, nói: “Nương nương thứ tội!” Huynh ấy cúi đầu, giọng nói đầy vẻ áy náy.
Nghe thấy huynh ấy gọi ta là “nương nương”, ánh mắt người bên cạnh huynh ấy lộ vẻ hoảng sợ, mặc dù chưa biết thân phận của ta nhưng hắn vẫn lập tức quỳ xuống, nói: “Xin nương nương thứ tội!”
Ta định bước lên đỡ huynh ấy đứng dậy nhưng cơn choáng váng ập đến khiến ta lảo đảo, ngã nhào về phía trước. Cố Khanh Hằng giật mình sợ hãi, đứng bật dậy, đỡ lấy ta, vội nói: “Nương nương…”
Lý Văn Vũ bước lên, nói: “Nương nương bị nhốt một ngày một đêm, chưa có giọt nước nào vào bụng, cơ thể nương nương lại đang hư nhược.”
Cố Khanh Hằng định nói gì đó nhưng ta chỉ thấy huynh ấy cắn chặt môi. Sau đó, huynh ấy phẫn nộ mắng người kia: “Khốn kiếp, ta sẽ truyền lệnh trừng trị tất cả những kẻ không biết đúng sai, dám bắt nương nương!”
Nói xong, huynh ấy liền quay người, định ra ngoài.
“Không…” Ta lắc đầu, nắm lấy vạt áo của Cố Khanh Hằng, nói: “Huynh đừng đi, giai đoạn này vô cùng đặc biệt, không thể vì chút chuyện cỏn con mà làm rối loạn lòng quân.” Nếu trừng phạt bọn họ vì việc này thì sẽ khiến người khác nghi ngờ, rốt cuộc người nào phải bắt, người nào phải thả. Ở đây, cho dù giết nhầm cũng không thể bỏ sót.
Cố Khanh Hằng nhíu mày, mở miệng định nói, còn ta chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, bàn tay đang túm vạt áo huynh ấy buông thõng…
Cũng không biết đã qua bao lâu, ta chỉ thấy môi khô miệng rát, lẩm bẩm kêu: “Nước…”
Có tiếng bước chân đi tới, một bàn tay khẽ đỡ ta dậy, miệng cốc chạm vào môi ta. Như nắng hạn gặp mưa rào, ta uống mấy ngụm. Cơ thể lại được đặt nằm xuống, ta nghỉ ngơi một lúc rồi mới yếu ớt mở mắt, ánh nến bập bùng lay động trên lều bạt.
Giật mình kinh ngạc, không ngờ ta ngủ lâu đến vậy, đã tối rồi ư?
Nhổm người ngồi dậy, nghe thấy người bên cạnh nói: “Muội tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
Quay đầu nhìn, quả nhiên là Cố Khanh Hằng.
Ta thở phào, mỉm cười, lắc đầu với huynh ấy, sau đó nhíu mày, hỏi: “Huynh vẫn ở đây với muội à?” Giờ là lúc nào, huynh ấy ở đây sẽ không làm lỡ đại sự chứ?
Huynh ấy ngây người, cuối cùng lắc đầu. “Không, ta vừa tới.” Dừng giây lát, huynh ấy mới nói tiếp: “Xin lỗi, hôm nay quân y bận tối tăm mặt mũi, ta… ta không thể mời họ đến đây được.”
Ta biết, phía trước chắc chắn là những người đang trong thời khắc đấu tranh giữa sự sống và cái chết, còn ta chẳng qua chỉ bị ngất vì cơ thể hư nhược mà thôi. Thực ra không có đại phu cũng chẳng sao, ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏe.
Ta lắc đầu với huynh ấy. “Không sao, muội là nha đầu hoang dã của Tang phủ, nào có thể chết dễ thế!” Nói xong, còn nhăn mặt làm trò hề với huynh ấy.
Cuối cùng huynh ấy cũng mím môi cười, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, huynh ấy vội đứng lên, bưng chậu nước tới, nói với ta: “Trong quân doanh không có nữ tử, ta cũng không dám gọi người khác vào hầu hạ. Lúc nãy ta vừa kêu người mang nước tới, muốn lau mặt cho muội nhưng không ngờ muội lại tỉnh trước.” Giọng của huynh ấy lãnh đạm nhưng những điều có thể suy nghĩ được, huynh ấy đều đã suy nghĩ thấu đáo.
Nói xong, huynh ấy liền đưa chiếc khăn mặt đã vắt khô cho ta. Do dự giây lát, ta nhận lấy, ngước nhìn huynh ấy, nói: “Khanh Hằng, thật ra muội cũng giấu giếm huynh rất lâu rồi.”
Huynh ấy bỗng sững người nhưng ta không nói nữa, lau sạch bụi bặm trên mặt, sau đó ngẩng mặt nhìn huynh ấy.
Khanh Hằng nhìn ta chăm chú, vẻ kinh ngạc trong mắt dần biết mất, mãi sau mới nói: “Nhưng với dung mạo bình thường, muội vẫn có thể giành được trái tim của Hoàng thượng.”
Ta mỉm cười. “Hoàng thượng cũng chỉ là một người bình thường.” Hắn cũng có thất tình lục dục, hắn đã từng trải qua vô số chuyện nhưng điểm duy nhất của hắn khác biệt với người khác chính là trong lòng hắn phải chứa đựng quá nhiều thứ.
Nhận lấy khăn mặt từ tay ta, Khanh Hằng đặt chậu nước sang bên cạnh, bưng chiếc bát trên bàn, đưa cho ta rồi nói: “Sợ bây giờ muội không ăn nổi thứ gì, ta đã kêu người nấu bát canh, nơi này không có gì ngon, muội uống tạm vậy.”
Trái lại, taất đói, bèn nhận lấy và uống. Đúng là chẳng hề ngon, trong bát canh lõng bõng chỉ có vài miếng nấm, nhưng để lót dạ thì cũng không tệ.
Uống một ngụm, ta hỏi: “Huynh trở về lúc nào vậy?”
“Trung tuần tháng Tám.”
“Hoàng thượng kêu huynh đi làm việc gì thế?” Đây là điều trước nay ta vẫn luôn muốn biết.
Huynh ấy do dự giây lát, cuối cùng im lặng, không đáp.
Ta vội hỏi: “Không thuận lợi à?”
Huynh ấy vẫn không nói gì, hồi lâu sau mới gật đầu.
Ta cảm thấy trái tim như bị bót nghẹt, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, vì sao không thể cho muội biết?” Hôm qua, nghe binh sĩ bên ngoài nói, chiến sự bây giờ cũng coi như khiến mọi người yên tâm phần nào, vậy thì việc của huynh ấy không liên quan tới chiến sự ư?
Song huynh ấy nói: “Tam Nhi, muội còn không hiểu ư? Hoàng thượng không cho muội biết, đương nhiên là vì sợ muội lo lắng. Ta cũng không muốn thấy muội lo lắng. Đợi đến ngày mai, ta sẽ phái người đưa muội rời đi.”
Lời của huynh ấy khiến cho ta chấn động. Đưa ta rời đi?
Vội vàng túm lấy tay Khanh Hăng, ta cau mày, nói: “Hoàng thượng không biết muội đến đây, có phải không?”
Cố Khanh Hằng không nói cho hắn biết, còn muốn lén lút đưa ta rời đi ư? Ta đã phải rất cực khổ mới tới được đây, sao có thể rời đi chứ?
Huynh ấy không hề do dự, trả lời ngay: “Đúng, ta không nói.”
Ta vùng dậy khỏi giường, đặt chiếc bát trong tay lên bàn, xông thẳng ra ngoài. Huynh ấy vươn tay, túm chặt lấy cổ tay ta. Ta đau đớn kêu lên một tiếng, huynh ấy mới giật mình, nhớ ra trên cổ tay của ta còn có vết thương, ngay lập tức thả tay ta ra rồi lại túm lấy cánh tay ta.
Ta giận dữ hét lên: “Buông muội r
Huynh ấy không buông.
Hít một hơi, ta nói: “Khanh Hằng, huynh với muội không phải mới quen biết, tính muội thế nào, huynh còn không hiểu sao?” Một khi ta đã quyết việc gì thì sẽ không thay đổi, luôn kiên định với con đường đã chọn.
Nhưng huynh ấy lại nói: “Ta làm vậy chính vì ta hiểu muội! Tam Nhi, muội có biết không, có một số thứ, muội càng muốn có được, khi mất đi sẽ càng đau buồn!”
Nhìn chằm chằm vào mắt huynh ấy, ta nghiến răng, hỏi: “Vì sao?”
Ánh mắt của Khanh Hằng hằn lên nỗi đau nhưng huynh ấy vẫn im lặng.
Ta ra sức hất tay huynh ấy, xông ra ngoài. Huynh ấy đuổi theo, ép ta quay lại, nghiêm giọng nói: “Trọng địa quân doanh há là nơi để cho một nữ tử như muội chạy lung tung?”
Ta ngoái đầu, trừng mắt nhìn huynh ấy. Huynh ấy hoàn toàn có thể hủy thân phận này của ta, biến việc chạy lung tung của ta thành tự do ra vào, không phải sao?
Còn nhớ lúc ở lãnh cung, ngày huynh ấy rời đi, huynh ấy đã hứa chắc chắn với ta là đợi huynh ấy trở về, tất thảy mọi việc sẽ được giải quyết, không phải ư? Vì sao huynh ấy đã trở lại nhưng dường như đó lại là khởi đầu của con đường cùng?
Rất nhiều việc, ta không muốn, cũng không dám nghĩ nhiều. Nhìn huynh ấy, ta rành rọt nói từng từ: “Khanh Hằng, Tang Tử muội thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!”
Bàn tay huynh ấy đang túm cánh tay ta thoáng run lên, huynh ấy đột nhiên nhắm mắt, mãi sau mới lên tiếng: “Tam Nhi, Hoàng thượng thật hạnh phúc!”
Ta ngây người nhìn huynh ấy, thấy khóe miệng huynh ấy khẽ cong lên, cuối cùng huynh ấy mở mắt ra, khẽ nói: “Ta sẽ làm bạn với muội cho đến cuối đời.” Dứt lời, huynh ấy chậm rãi buông tay ta ra.
Ta mấp máy môi nhưng không biết nên nói gì.
Huynh ấy lại nói: “Ta sẽ kêu người mang một bộ y phục của binh sĩ đến muội hãy mặc vào đã.” Nói xong, huynh ấy không nhìn ta, đi thẳng ra ngoài.
Rất nhanh chóng, y phục được đem đến. Có lẽ họ đã chọn bộ nhỏ nhất nhưng ta mặc vẫn hơi rộng, có điều có thể mặc là được rồi. Suy cho cùng, nữ tử ra vào quân doanh rốt cuộc cũng không hay lắm.
Lúc ra ngoài, thấy Cố Khanh Hằng đã đợi ở bên ngoài, nói với ta: “Hoàng thượng và các vị tướng quân nghiên cứu kế hoạch tác chiến rất muộn, ta cũng không nói với người là muội đã đến, chắc lúc này người đã nghỉ ngơi. Gần đây, chiến sự căng thẳng.”
Ta gật đầu, không nói gì, lẳng lặng đi bên cạnh huynh ấy.
Hôm nay không có ánh trăng, ta khong biết bây giờ là giờ nào nhưng nghe ngữ khí của Khanh Hằng, chắc cũng không còn sớm.
Chúng ta đi sâu vào bên trong, rất lâu sau mới trông thấy đèn đuốc phía trước dày đặc, sáng trưng, biết là đã đến gần doanh trướng của hắn. Siết chặt hai tay, ta bỗng trở nên căng thẳng.
Tiến lên phía trước, quả nhiên ta nhìn thấy màn trướng màu vàng. Bên ngoài có tầng tầng lớp lớp thị vệ đang canh gác, nhìn cách ăn mặc, ta biết đó đều là ngự tiền thị vệ. Chúng ta tiến lên, liền bị một thị vệ ngăn lại: “Cố tướng quân, Hoàng thượng đã đi nghỉ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Cố Khanh Hằng vừa định nói thì thấy một người từ trong lều trại đi ra, hạ giọng trách: “Nhỏ giọng một chút!”
Ta nhìn lên, hóa ra là Lý công công!
Khóe miệng tủm tỉm cười, ta gọi y: “Lý công công!”
Y nhận ra giọng của ta, đương nhiên là giật mình kinh ngạc, nhìn sang ta. Lúc này trời tối đen, ánh sáng từ bó đuốc hắn lên mặt ta nhưng cũng không thể nhìn rõ. Y chưa từng thấy dung nhan thật của ta, nếu vào ban ngày, e là y không dám nhận!
Ngón tay yểu điệu của y chỉ vào ta, y run rẩy gọi: “Nương…” Mới nói được một từ, y lại bịt miệng.
Ta cười, hỏi: “Vẫn không cho qu
Dường như bấy giờ y mới phản ứng lại được, vội nói: “Tránh ra! Tránh ra!”
Ta cất bước đi vào, nghe thấy Cố Khanh Hằng nói: “Mạt tướng không vào nữa!”
Ta ngập ngừng giây lát nhưng không quay đầu, đi thẳng vào trong.
Lý công công cũng biết điều, không vào theo.
Bên trong thắp rất nhiều đèn, sáng trưng như ban ngày. Ta ngước mắt nhìn, trên tấm bình phong đặt giữa bàn và giường trong lều có treo một tấm bản đồ địa hình của Trường Hồ. Ta giật mình kinh hãi, tiến lên nhìn kĩ. Hắn treo bức bản đồ ở đây, đêm nào cũng xem ư?
Hít sâu, ta đi vòng qua tấm bản đồ, trông thấy hắn nằm nghiêng trên giường. Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, ta đột nhiên xúc động muốn bật khóc. Cố gắng che miệng, hít thở, sao ta có thể dễ dàng khóc như thế chứ?
Chợt thấy hắn trở mình, khẽ “hừ” một tiếng, cau mày, nói: “Tiểu Lý Tử, trẫm đau đầu quá!”
Lời nói thật quen thuộc, có lần ta tới Thiên Dận cung, hắn cũng nói như vậy. Ta bất giác muốn bật cười.
Khẽ khàng bước lên, đưa tay chạm vào thái dương của hắn, ta nhẹ nhàng xoa xoa giúp hắn.
Mãi sau, đột nhiên hắn khẽ cười, nói: “Tiểu Lý Tử, ngươi học được kỹ thuật của nàng ấy từ lúc nào thế, trẫm lại…” Đang nói, hắn bất giác mở mắt, ánh mắt chiếu vào khuôn mặt ta, hai đồng tử đen láy bỗng nhiên co lại…
Chỉ một lát sau, binh sĩ đứng dậy, quay người đi tới bên cạnh Hàn Vương, nói mấy câu rồi mới quay người, chạy về phía trước. Một binh sĩ khác dắt ngựa tới, gã xoay mình nhảy lên ngựa, nhanh chóng quất ngựa chạy đi.
Sau đó, đại quân hùng dũng cuối cùng cũng khởi hành. Cho tới khi xe ngựa càng lúc càng xa khỏi tầm mắt, lòng ta vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Ánh mắt vẫn ngơ ngẩn nhìn theo điểm nổi bật trong cả đại quân đó. Không hề nghe thấy tiếng y nói, không trông thấy bóng dáng mơ hồ ấy, thế nhưng ta có thể khẳng định y chính là tiên sinh của ta – Tô Mộ Hàn.
Một tay ta nắm chặt đám cỏ dại bên cạnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao y có thể trở thành quân sư của đại quân Bắc Tề?
Sau khi ta tiến cung, y đột nhiên mất tích, có phải y đã tới Bắc Tề không? Cắn môi, ta nghĩ, phải chăng vì chuẩn bị cho chiến sự nên y mới không có thời gian sai người mang thuốc nước cho ta?
Không biết vì sao, khi nghĩ như vậy, hốc mắt ta chợt nóng lên. Tay chầm chậm đưa lên ngực, trái tim đập loạn, cảm giác sợ hãi hay không nỡ, ta không thể phân biệt rõ ràng.
Bỗng nhớ tới buổi tối trước khi xuất cung, Phương Hàm nói, nàng ta thật lòng với ta, thế nhưng chúng ta ai vì chủ nấy. Song nàng ta lại nói, nàng ta không phải người của Tô Mộ Hàn. Lắc lắc đầu, bây giờ ta không thể nào hiểu được những điều này. Ta nghĩ, nếu không bị ngăn cách bởi vách núi dựng đứng, cheo như thế này, có phải vừa nãy ta đã có dũng khí chạy tới trước xe ngựa của y, hỏi y một câu: “Vì sao?” rồi không?
Y là quân sư của Bắc Tề, vậy thì chính là kẻ địch của thiên triều.
Tiên sinh…
Ta chợt nhắm mắt, hai hàng lệ từ từ chảy xuống.
“Tiểu thư…” Lý Văn Vũ giật mình, kinh ngạc nhìn ta.
Ta vội hoàn hồn, giơ tay lau giọt lệ nơi khóe mắt, nói với y: “Không sao, chúng ta mau đi thôi!”
Y còn định hỏi nhưng thấy ta nói vậy, cuối cùng đành im lặng, chỉ gật đầu. Y đứng dậy, đưa cành cây trong tay cho ta nắm rồi nói: “Tiểu thư nắm chặt vào nhé, phía trước đường núi càng khó đi hơn.”
Ta gật đầu, khó đi hay không thì ta cũng đã lên tới nơi rồi, còn có thể lui bước không? Cho dù có thể, ta cũng tuyệt đối không quay đầu.
Phía trước có hắn đang đợi ta. Còn có…
Ánh mắt bất giác nhìn về hướng đi của đại quân Bắc Tề. Ta hít thật sâu, theo bước chân của Lý Văn Vũ, tiến thẳng về phía trước.
Cây cối trên Ô Sơn sum suê, rậm rạp, rất nhiều bụi cây có gai, dù Lý Văn Vũ đi trước đã dùng kiếm chặt không ít nhưng vẫn có những chiếc gai dài bất chợt cào rách y phục, quẹt xước da trong lúc bất cẩn. Vết thương rất mảnh và nhỏ, đau nhói nhưng ta vẫn phải nghiến răng chịu đựng.
Lúc xuống núi, tay áo của ta bị rách vô cùng thảm hại, đến vạt váy phía dưới cũng bị rách mấy chỗ. Mạng che mặt của ta cũng bị gió thổi bay khi ở trên Ô Sơn, không thể tìm lại được, song cũng chẳng sao, nơi này còn ai có thể nhìn thấy ta chứ? Y phục của Lý Văn Vũ cũng rách bươm, y ngoái đầu nhìn ta, cúi đầu, nói: “Tiểu thư, xin hãy chịu đựng, e là chúng ta không thể tìm thấy nhà dân ở nơi này.”
Nhìn y, ta chỉ nói: “Đi thôi!”
Đừng nói nơi này đồng không mông quạnh đây có người ở thì bây giờ họ cũng chạy nạn cả rồi.
Ta kêu y bọc mũi kiếm bằng mảnh vải vừa tìm thấy, phòng khi vô tình gặp phải binh sĩ. Cho dù là binh sĩ của nước nào thì trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là dân thường vẫn tốt hơn.
Đi được một đoạn đường, hai chúng ta dừng lại, ăn chút lương khô và uống nước rồi lại tiếp tục đi. Tuy đã tới biên giới nhưng còn cách chiến trường rất xa. Ta không muốn kéo dài thời gian nhưng chỉ dụa vào việc đi bộ quả thật không thể nhanh hơn. Khi chúng ta tới gần tiền tuyến thì đã gần sang tháng Chín. Thời tiết đã lạnh dần.
Dọc đường đi, tìm thấy y phục mà người dân chạy nạn không kịp cầm theo trong những căn nhà trống, ta và Lý Văn Vũ bèn lấy để mặc tạm. Lúc này, y phục chẳng qua chỉ là thứ chống rét.
Chúng ta đứng trên đỉnh núi, nhìn ra xa. Lý Văn Vũ đứng cạnh ta, khẽ nói: “Tiểu thư, vì đường biên giới ở đây kéo dài, lại là nơi bằng phẳng hiếm có giữa các dãy núi, từ trên cao nhìn xuống, dải đất này nhìn giống như quả hồ lô nên được gọi là Trường Hồ. Nơi đó…” Y chỉ tay, “Lúc này, tiểu thư sẽ không nhìn thấy, phía sau đỉnh núi kia chính là nơi đại quân của Bắc Tề đang đóng quân.”
Lời y nói khiến lòng ta thoáng run. Ta ngoái đầu, hỏi: “Vậy đại quân của thiên triều ta đâu?”
Y đưa mắt nhìn sang hướng khác, chỉ tay, nói: “Nơi đó.”
Ta nhìn theo hướng y chỉ, mặc dù giữa các dãy núi có một khoảng đất bằng nhưng lúc này ta vẫn không nhìn thấy gì. Có điều trong lòng ta trở nên kích động, chỉ bởi ta biết, hắn đang ở ngay phía trước, cách ta không xa.
Hít sâu một hơi, ta nói: “Chúng ta qua đó!”
Y gật đầu, lại đưa cành cây trong tay ra cho ta nắm. Ta nắm lấy, theo y xuống núi.
Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy ở đâu có nhiều núi như vậy. Hoàng đô là vùng đồng bằng, chỉ có Thượng Lâm uyển là có vài ngọn núi nhưng không cao. Mấy ngày trước, đi qua Ô Sơn, ta đã thấy nó cao ngút trời rồi. Nhớ tới vách núi đó, ta không khỏi nhớ tới Tô Mộ Hàn và Hàn Vương – người ta từng có duyên gặp gỡ. Khẽ cắn môi, ta không nên nghĩ tới điều này nữa. Ai vì chủ nấy,a càng cảm thấy câu nói của Phương Hàm rất hay.
Tiếp đó, ta lại nhớ đến Hàn Vương. Khi ấy, ta chỉ cảm thấy trên người nam tử này không hề có mùi vị của khói lửa chiến trường. Giờ đây khắp khai chiến, ta vẫn chưa tưởng tượng ra khi ở trên chiến trường, Hàn Vương dũng mãnh, thiện chiến trong truyền thuyết đó rốt cuộc sẽ khiến người ta kinh ngạc thế nào.
Xuống khỏi đỉnh núi, đi về phía trước, ta và Lý Văn Vũ liền nhìn thấy một dòng sông. Lý Văn Vũ nói đây là khúc sông hiểm trở, đại quân sẽ không đi qua đây, có điều bây giờ nếu đi đường vòng chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian. Ngoái đầu nhìn, ta phát hiện cách đó không xa có một cây cầu gỗ thô sơ, có vẻ do người dân sống ở đây dựng lên.
Qua khúc sông này, dường như ta đã có thể ngửi thấy mùi của binh sĩ. Lúc tiến lên, nghe thấy trong bụi cây có tiếng động, ta chưa kịp phản ứng thì đã thấy mấy binh sĩ cầm binh khí xông ra, cây thương dài chĩa thẳng về phía chúng ta, hét lớn: “ Kẻ nào?”
Ta giật mình, sau khi nhìn kĩ mới thở phào nhẹ nhõm, cách ăn mặc này chắc chắn là của binh sĩ thiên triều.
Lý Văn Vũ sững người, lập tức nói: “To gan, Đàn Phi nương nương ở đây, còn không mau hạ binh khí xuống!”
Các binh sĩ đó như thể nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười, một tên trọng bọn họ nhíu mày, hỏi: “Ngươi nghĩ chúng ta là lũ ngốc hay sao? Đàn Phi nương nương đã bị bệnh chết từ lâu rồi, sao có thể chạy đến đây?”
Ta mới nhớ ra, đúng thế, tất cả mọi người ở thiên triều đều đã biết tin về cái chết của Đàn Phi. Bọn họ không biết mặt ta, bây giờ nói ta là Đàn Phi, đương nhiên sẽ không tin.
“Các ngươi…”
Lý Văn Vũ còn định nói nhưng ta đã ngắt lời y: “Lý đại nhân…”
Thấy ta khẽ lắc đầu, y không nói gì nữa. Bây giờ tình thế đang căng thẳng, nếu chúng ta bị coi là thích khách thì có thể bị xử lý một cách lặng lẽ. Đây gọi là tướng quân viễn chinh bên ngoài có thể không nhận lệnh, tùy cơ tác chiến.
Một binh sĩ cười cười nhìn t nói: “Chắc là ngươi biết Hoàng thượng đích thân xuất chinh nên muốn tới quyến rũ Hoàng thượng hả? Chậc chậc, có điều nói thật, bọn ta tuy chưa có may mắn được diện kiến Đàn Phi nương nương nhưng chắc người cũng không xinh đẹp bằng ngươi. Nhìn khuôn mặt này…”
Hắn vừa nói xong, xung quanh vang lên một tràng cười.
Ta cắn môi, bọn họ cho rằng ta tới đây là để…
“Câm miệng!” Một nam tử đi tới, mắng đám binh lính. “Khốn kiếp, giờ là lúc nào rồi mà còn có thể nhàn nhã nói cười?”
Hắn vừa quát, đám binh sĩ đang đắc ý lập tức im phăng phắc.
Nam tử đó nhìn chúng ta, nói: “Đi đi! Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đến, mau đi đi, nếu không, đừng trách bọn ta không khách sáo!”
Nghe thấy người đứng đầu nói vậy, các binh sĩ đều chĩa mũi thương về phía chúng ta. Lý Văn Vũ kéo ta ra sau để bảo vệ, nói nhỏ: “Tiểu thư, cẩn thận!”
Ta bất giác lùi lại nửa bước, muốn cứng rắn chống lại cũng không được. Võ công của Lý Văn Vũ dù giỏi nhưng y còn phải bảo vệ ta, huống chi nơi này chắc rất xa doanh trại chính, cho dù xảy ra va chạm, tin tức cũng không thể truyền tới đó.
Ta nói nhỏ: “Trên người ngươi có thứ gì như lệnh bài không?”
Song y lắc đầu. “Hoàng thượng nói, mang những thứ đó theo, bị người khác phát hiện thì nguy mất, bởi vậy thuộc hạ không cầm theo.”
Ta im lặng, cũng phải, nếu y mang theo bên mình, đến lúc này sao có thể không đưa ra? Bây giờ, nhìn cách ăn mặc của bọn ta, sao nhận ra được thân phận chứ?
Có lẽ ta biết nguyên nhân Hạ Hầu Tử Khâm làm như vậy. Hắn đang ngăn ta ra tiền tuyến. Không có lệnh bài, không ai dám cho phép ta đi qua nơi này, thế nhưng ta phải nghĩ ra cách.
Những mũi thương càng lúc càng kề sát chúng ta, Lý Văn Vũ dang rộng hai tay để bảo vệ ta, cuối cùng không thể không lùi xuống.
“Còn không đi?” Một kẻ hét lớn, cây thương dài chỉ thẳng vào chúng ta.
Ta giật mình kinh hãi, không biết chân giẫm phải cái gì, sợ hãi kêu lên rồi nghiêng người ngã xuống.
“Tiểu thư!” Lý Văn Vũ giơ tay kéo ta theo phản xạ, binh sĩ giơ mũi thương dài kia dường như cũng giật mình, mũi thương dài trong tay đâm tới. Lý Văn Vũ dễ dàng giơ chân đá ra. Gã binh sĩ không ngờ y sẽ phản kháng, trong nháy mắt bị ngã nhào.
Một kẻ khác kêu lên: “Hắn biết võ công! Hắn biết võ công!… Một kẻ chạy nạn mà lại biết võ công!” Gã vừa thét lên vừa đâm mũi thương trong tay về phía chúng ta. Ta đờ người, y phục của bọn ta khiến gã tưởng bọn ta là dân chạy nạn. Dân chạy nạn mà lại biết võ công thì có thể chứng minh điều gì?
Nơi này là yếu địa quân sự, là tiền tuyến. Bọn họ chắc chắn cho rằng bọn ta là gian tế của Bắc Tề trà trộn vào.
Kẻ đứng đầu nghiêm nghị nói: “Tóm lấy bọn chúng, không được để kẻ nào chạy thoát!”
Hắn vừa thốt ra những lời này, vô số mũi thương lập tức lao về phía chúng ta.
“Tiểu thư!” Giờ đây, Lý Văn Vũ không còn quan tâm đến cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân” nữa, một tay kéo ta dậy, một tay nhanh chóng tháo lớp vải đen bọc ngoài vỏ kiếm, trường kiếm tuốt khỏi bao, “keng” một tiếng, chặn lại cây thương đang đâm tới.
Ánh mắt của những binh sĩ kia đầy vẻ lạnh lẽo, như thể đang đối đầu với kẻ địch Bắc Tề.
Nhận được tin, số binh lính ào tới càng lúc càng nhiều. Lý Văn Vũ vừa giao đấu với bọn họ vừa hét lên: “Ta là ngự tiền thị vệ Lý Văn Vũ, bọn ta muốn gặp Hoàng thượng.”
Không ai thèm để ý.
Ta không biết là bởi tình cảnh hỗn loạn khiến bọn họ không nghe được tiếng y hay là vì không ai tin lời y nói.
Có điều, nếu là ta, ta cũng sẽ không tin
Ban nãy nói ta là Đàn Phi, bây giờ y lại tự xưng mình là ngự tiền thị vệ, tất cả đều không hợp lý. Tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn, y còn phải bảo vệ ta, đối đầu với nhiều người như vậy, dần dần không địch lại được số đông.
Ta nghiến răng, kéo mạnh tay y, quả nhiên y vô cùng kinh ngạc, có thể hơi loạng choạng, vô số mũi thương liền chĩa vào ấn đường của chúng ta. Y vừa định lên tiếng, ta liền nói: “Đúng, chúng ta là nội ứng được Bắc Tề phái tới, vốn định mê hoặc Hoàng thượng của các người, bây giờ xem ra không thể rồi.”
“Nương nương…” Lý Văn Vũ không thể tin nổi, nhìn ta.
Ta im lặng, nhìn kẻ đứng đầu chằm chằm,
Lúc này chưa có thương vong, hắn nghe ta nói như vậy, có thể sẽ giữ lại tính mạng cho bọn ta. Tới lúc đó sẽ có người tới thẩm vấn. Ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào người đó, chỉ mong đó có thể là người quen biết chúng ta.
Binh sĩ nơi này chắc là dân địa phương ra tiền tuyến nên mới không biết chúng ta. Nhưng nếu muốn thẩm vấn gian tế Bắc Tề sai đến, ắt hẳn sẽ có người của hoàng đô ra mặt. Thở dài một tiếng, ta đành cầu nguyện vậy.
Kẻ đứng đầu suy nghĩ một lúc mới hạ lệnh: “Trói vào, trước tiên áp giải về quân doanh.”
“Vâng!” Binh sĩ tuân lệnh, có một vài người bước qua, đè mạnh chúng ta xuống, sau khi trói lại mới áp giải chúng ta về nơi đóng quân.
Men theo con đường nhỏ, quả không ngoài dự liệu, còn rất xa. Dọc đường chỉ rặt một màu xanh lục, ngước mắt lên, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình phía trước. Con đường nhỏ quanh co, đi sâu vào tận bên trong, lực ép của binh sĩ lên ta không hề giảm, thi thoảng động đậy một cái liền có người quát: “Ngoan ngoãn chút đi!”
Lý Văn Vũ định lên tiếng nhưng ta nhíu mày, ra hiệu cho y đừng nói gì. Lúc này, bọn ta chỉ cần yên lặng thì sẽ không gây ra họa sát thân. Nếu bọn họ nghĩ chúng ta là người của Bắc Tề, vậy thì bọn họ sẽ muốn moi chút tin tức từ miệng chúng ta. Cho dù hỏi được, tới lúc phải giết cũng đã muộn, thế nhưng nếu chúng ta có ý định bỏ trốn, bọn họ nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình. Điể này, ta biết rất rõ. Người trên chiến trường, thần kinh luôn căng thẳng, chỉ cần một chút động tĩnh sẽ giống như chim sợ cung tên, thấy cành cong cũng sợ, mà dây cung này, ta không thể chạm vào.
Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng trông thấy trong thung lũng phía trước hắt ra chút ánh sáng, càng đi càng thấy rộng rãi, sáng sủa. Khóe miệng ta bất giác cong lên, cuối cùng đã tới rồi.
Ta đưa mắt nhìn, không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu lều trại.
Ta tìm một lượt, không trông thấy doanh trướng màu vàng, định tiến lên thì bị kéo mạnh một cái. Ngoái đầu, thấy binh sĩ kia không nhìn ta, bước lên, liền có người giơ cây thương dài chặn chúng ta lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
Kẻ đang áp giải chúng ta nói: “Bắt được hai gian tế của Bắc Tề, lão đại của chúng tôi nói áp giải về.”
Nghe thấy hai chữ “Bắc Tề”, ánh mắt của hai bĩnh sĩ kia hiện ra vẻ hận thù. Họ nghiến răng, ngoảnh đầu, nói: “Ngươi, qua đây, đưa bọn chúng ra phía sau!”
Ta và Lý Văn Vũ bị đưa tới lều trại cuối cùng, gã binh sĩ thô lỗ đẩy chúng ta vào trong, ấn chúng ta xuống, đến hai chân cũng trói lại, sau đó mới đứng lên đi ra ngoài. Ta nghe thấy bọn họ nói chuyện ở bên ngoài: “Trông chừng cho tốt, nếu có gì sai sót, các ngươi không gánh nổi đâu!”
Sau đó mới nghe thấy tiếng bước chân họ rời đi.
Lý Văn Vũ nhìn ta, định lên tiếng nhưng khi ánh mắt nhìn ra phía sau ta, đột nhiên cau mày. Ta giật mình sợ hãi, ngoái đầu nhìn trông thấy năm, sáu người nằm lộn xộn trong lều. Họ đều bị trói, khác ở chỗ những người này đều đã bị dùng hình, có chút thê thảm, khiến người khác không nỡ nhìn.
Ta ngửi thấy mùi hôi thối khó chịu, có lẽ là mùi của vết thương bị mưng mủ, không kìm được, muốn nôn. Còn có tiếng rên rỉ ngắt quãng bật ra từ miệng họ. Bỗng có người dùng chân đá vào góc áo ta, ta giật thót tim, kinh hãi kêu lên thành tiếng: “A…”
Nét mặt Lý Văn Vũ biến sắc nhưng ngặt nỗi y cũng đang bị trói, cho dù sốt ruột, lo lắng cũng không thể nhào qua. Y giận dữ hét lên: “Buông cô nương ấy r
Tim đập loạn, ta nghiêng mặt, thấy nam tử đó cố gắng mở mắt nhìn ta, mãi sau mới nói: “Cô nương… phải gắng gượng. Mặc dù mạng bọn ta rẻ mạt nhưng ta quyết không phản bội đất nước!”
Lúc nói đến câu cuối cùng, ngữ khí của gã đột nhiên trở nên vô cùng phẫn nộ.
Ta kinh hãi đến ngây người, ánh mắt chuyển từ gã sang người khác. Thế ư? Bọn họ thà chết cũng sẽ không để lộ quân tình??
Ta và Lý Văn Vũ bị ném vào cùng lều nên bọn họ tưởng chúng ta cũng là người của Bắc Tề. Một kẻ khác nói: “Bạo quân của chúng đã tàn nhẫn sát hại quận… quận chúa của chúng ta, như vậy là sỉ nhục Bắc Tề chúng ta. Chúng ta quyết chết vinh còn hơn sống nhục!”
Liếc mắt nhìn Lý Văn Vũ, ta ra hiệu cho y đừng nói chuyện. Ta im lặng, cái chết của Dao Phi vốn không liên quan tới Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng rốt cuộc có phải do Bắc Tề gây ra hay không, ta không có chứng cứ. Cho dù có cũng không thể để những người đang chiến đấu biết, bằng không, e rằng không ai còn lòng dạ tham gia trận đánh này.
Quận chúa chết thảm càng khiến tinh thần của binh lính Bắc Tề dâng cao. Ta cắn môi, không nói nữa. Hai người vừa nói chuyện với ta không biết đã hôn mê từ lúc nào. Nhìn vết thương trên người bọn họ, chắc không sống nổi.
Trong lều, mùi hôi thối xen lẫn mùi máu tanh, ta nghiến răng gắng gượng, chỉ sợ mình không kiên trì nổi, sẽ suy sụp.
Tới tận buổi tối, vẫn không thấy ai đến thẩm vấn, ta mơ hồ cảm thấy bất an. Không ai vào, không có đồ ăn, nước uống. Có lẽ đây chính là đòn phủ đầu họ dành cho bọn ta chăng? Đợi bọn ta đói tới nỗi hoa mắt, chóng mặt mới đưa ra điều kiện với bọn ta?
Ha, ở chốn này, không thủ đoạn nào là không thể dùng. Đánh trận chỉ cần thắng.
Không đúng à?
Ta còn nhớ khi đó, ở trong cung, Hạ Hầu Tử Khâm từng nói xưa nay hắn chưa từng để ý tới thủ đoạn, chỉ nhìn kết quả.
Quay đầu, ánh mắt nhìn vào thân thể những kẻ kia, nếu người của thiên triều ta rơi vào tay người Bắc Tề, kết cục cũng sẽ như vậy. Điềm này không cần phải nghi ngờ.
Thở hổn hển, chiến trường chính là nơi tàn nhẫn, đẫm máu như thế, bây giờ ta đã bước vào, không thể nghĩ đến những kế sách nhân từ.
Màn đêm buông xuống, loáng thoáng nghe thấy âm thanh vang dội, chấn động cả mặt đất, kéo dài khoảng chừng nửa tuần hương mới dần tĩnh lặng. Ta với Lý Văn Vũ nhìn nhau. Ta biết, đại quân đã trở về quân doanh.
Không biết đã qua bao lâu, dường như nghe thấy có người tới, sau đó có một người lên tiếng: “Chà, người huynh đệ, nên thay ca rồi.”
Bên này có người cười, nói: “Chỉ đợi thay ca rồi đi ăn cơm thôi!”
Nói xong, bọn họ bàn giao cho nhau, đổi hai người khác đứng ngoài. Ta thở dài, xem ra hôm nay phải nhịn đói thật rồi. Một lát sau, ta nghe thấy hai kẻ bên ngoài nói chuyện: “Có ai biết quân sư của Bắc Tề rốt cuộc là thần thánh phương nào không?”
“Ai mà biết, trước đây chưa từng nghe nói Bắc Tề phải dựa vào quân sư khi xuất binh đánh trận.” Dừng một lát, người này lại nói tiếp: “Có điều, nói thật, gã quân sư đó quả là lợi hại. Trong hai trận đánh, chúng ta đều không chiếm được chút lợi thế nào!”
Người kia khẽ “hừ” một tiếng. “Nhưng may mà Thánh thượng của chúng ta bày binh bố trận vô cùng lợi hại, lần này nếu không phải do quân sư của bọn chúng trở lại, đại quân sáu vạn binh đó e là đã bị tiêu diệt sạch rồi.”
Lần này…
Chợt nhớ tới lúc nhìn thấy Tô Mộ Hàn ở dưới vách núi Ô Sơn, đó đúng là viện binh của Bắc Tề ư? Ta chỉ cảm thấy lạ lùng, y là quân sư, Hàn Vương là chủ tướng, hai người bọn họ lại cùng xuất hiện ở một chỗ thì chiến sự này giao cho kẻ nào khác ư?
Giọng nói bên ngoài lại vang lên: “Nghe tin gì chưa? Đại quân của chúng ta đã qua biên giới Trường Hồ rồi! Hiện đã tiến vào lãnh thổ của Bắc Tề!”
Ta giật mình kinh ngạc, thật không? Đã vượt qua biên giới rồi ư
Nhớ tới hôm đó, trên Kim Loan điện, Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng nói, hắn chắc chắn sẽ khắc sâu trong lòng việc Bắc Tề xâm phạm biên giới thiên triều. Hắn còn nói thứ hắn muốn không chỉ là dẹp yên cuộc chiến này. Khi đó, ta lờ mờ nhận ra dã tâm của hắn. Bây giờ, xem ra hắn thật sự muốn nhân cơ hội này để tấn công Bắc Tề.
“Hừ, vô sỉ!”
Đằng sau ta, không biết ai yếu ớt chửi mắng.
Lúc ta quay đầu, nghe thấy một người khác nói: “Xem ra, bạo quân đó muốn châm ngòi cuộc chiến này! Ép Bắc Tề chúng ta khai chiến trước!”
Tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, lập tức rèm trại được vén lên, ánh lửa từ bó đuốc chiếu vào. Hai người đang canh gác bên ngoài xông vào, hung hăng hỏi: “Vừa nãy ai nói chuyện?”
Ta ngây người, thấy người kia lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Là lão tử* nói đấy, thì sao?
*(Lão tử: có nghĩa là “bố mày” (dùng để chửi).)
Binh sĩ kia giận dữ, gằn giọng nói: “Lão tử? Mi là lão tử của nhà nào? Hôm nay lão tử đánh cho mi thành tôn tử*!” Dứt lời, gã liền xông lên, hung hăng vừa đánh vừa chửi: “To gan lớn mật, dám cả gan nhục mạ Thánh thượng của bọn ta!”
*(Tôn tử: cháu trai.)
Một binh sĩ khác cũng lao vào thượng cẳng chân hạ cẳng tay với kẻ kia, người dưới đất vừa động đậy liền bị binh sĩ đó giẫm lên chân, chân gã liền dịch về phía sau, chạm vào chân ta.
“Ái!” Ta khẽ rên một tiếng.
Lập tức thu hút ánh mắt của người đó, chỉ thấy đồng tử gã co lại, gã kéo binh sĩ bên cạnh, hỏi: “Này, sao lại có nữ nhân?”
Bọn họ vừa thay ca, đương nhiên khong biết hồi chiều bọn ta bị áp giải vào đây.
“Không biết, ôi, nghe nói xinh đẹp lắm! Chậc chậc, tắmửa sạch sẽ, không chừng còn…”
“Này!” Kẻ kia ngắt lời, trầm giọng nói: “Đây là người của Bắc Tề, đừng có làm loạn!”
Ta cắn môi, trong lòng trở nên rối loạn, ta sợ bọn họ sẽ làm những việc vượt quá giới hạn. Nghe gã nói như vậy, binh sĩ kia “hừ” một tiếng, nhìn ta một lần nữa rồi sải bước ra ngoài.
Thở phào nhẹ nhõm, Lý Văn Vũ nén giọng nói với ta: “Tiểu thư, người tự nguyện để bọn họ bắt vào đây, quá nguy hiểm!”
Ta cũng biết thế nhưng trong tình hình này, ta còn có thể làm thế nào chứ? Nếu y một mực phản kháng, chúng ta chỉ có thể bị giết chết tại chỗ, sẽ không có kết cục thứ hai. Hơn nữa, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể vào doanh trại, mới có cơ hội gặp Hạ Hầu Tử Khiêm.
Thở dài một tiếng, cả quãng đường tới đây, cát bụi dặm trường, qua lời nói của binh sĩ ban nãy, ta có thể nhận ra mặt ta bây giờ vô cùng bẩn thỉu, lại thêm ánh sáng tù mù nơi này, chắc họ không nhìn rõ khuôn mặt ta. Ha, như vậy cũng tốt, tránh nảy sinh những rắc rối không cần thiết.
Tận tới lúc trời sáng, không có thêm bất kì động tĩnh nào.
Sáng sớm hôm sau lại có người tới thay ca nhưng vẫn không có ai đến đưa cơm. Ta nuốt nước miếng, chỉ có thể chờ đợi.
Đến trưa, có mấy người tiến vào, không giải thích gì đã áp giải ta và Lý Văn Vũ ra ngoài. Ta thầm vui mừng, xem ra có người đến thẩm vấn bọn ta rồi!
Rẽ mấy lối, chúng ta được đưa tới một lều trại khác, người phía sau đẩy rất mạnh khiến chúng ta ngã nhào. Rất lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân người tới, người bên ngoài lên tiếng: “Đại nhân!”
Người kia “ừ” một tiếng, đi thẳng vào trong.
Kẻ theo vào nói: “Người đều ở bên trong, thưa đại nhân!”
Ta ngoái đầu theo bản năng, khoảnh khắc ánh mắt nhìn về phía người đó, ta bỗng sững sờ.
Cố Khanh Hằng!
Ta mở to mắt nhìn huynh ấy, chẳng phải Hạ Hầu Tử Khâm đã sai huynh ấy đi làm việc quan trọng sao? Huynh ấy đã trở về ư? Bằng không, sao ta có thể nhìn thấy huynh ấy ở ngay trước mặt? Càng không thể tưởng tượng được người tới thẩm vấn chúng ta lại chính là huynh ấy, Cố Khanh Hằng!
Ta buột miệng gọi: “Khanh Hằng!”
Rõ ràng thấy cơ thể huynh ấy thoáng chấn động, huynh ấy quay ngoắt người, đưa mắt nhìn ta.
Ta mỉm cười, chợt nhớ ra gương mặt mình lúc này e là rất bẩn, định đưa tay lên lau mặt nhưng bỗng nhớ ra ta vẫn đang bị trói, chưa kể trên mặt ta đã không còn thuốc nước, lúc này e là dù mặt có sạch sẽ, trông ta cũng sẽ rất khác.
Nghe ta gọi như vậy, Lý Văn Vũ cũng ngước mắt nhìn vui mừng gọi: “Cố Phó tướng!”
Y gọi huynh ấy là Cố Phó tướng, xem ra Hạ Hầu Tử Khâm không hề cách chức của huynh ấy, Lý Văn Vũ cũng biết chuyện này. Đúng thế, Hạ Hầu Tử Khâm đã giao ta cho y, tất nhiên hắn rất yên tâm về y.
Sắc mặt của Cố Khanh Hằng thay đổi, huynh ấy hét lên: “Thả người!”
Huynh ấy vừa nói vừa chạy lên, đích thân cởi dây trói cho ta. Người ở phía sau huynh ấy thấy thế, mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không dám nói gì, đành bước lên, vội tháo dây trói cho Lý Văn Vũ.
Vẻ mặt Cố Khanh Hằng vô cùng căng thẳng, huynh ấy hoảng hốt đỡ ta dậy. Ta khẽ xoay xoay cổ tay theo bản năng… Bị trói gần một ngày một đêm, dây thừng siết chặt khiến cổ tay ta tấy đỏ, chạm vào đau đến mức muốn chảy nước mắt.
Hít sâu một hơi, ánh mắt lại nhìn vào nam tử trước mặt, ta vừa định lên tiếng thì huynh ấy đã lùi lại hai bước, quỳ xuống, nói: “Nương nương thứ tội!” Huynh ấy cúi đầu, giọng nói đầy vẻ áy náy.
Nghe thấy huynh ấy gọi ta là “nương nương”, ánh mắt người bên cạnh huynh ấy lộ vẻ hoảng sợ, mặc dù chưa biết thân phận của ta nhưng hắn vẫn lập tức quỳ xuống, nói: “Xin nương nương thứ tội!”
Ta định bước lên đỡ huynh ấy đứng dậy nhưng cơn choáng váng ập đến khiến ta lảo đảo, ngã nhào về phía trước. Cố Khanh Hằng giật mình sợ hãi, đứng bật dậy, đỡ lấy ta, vội nói: “Nương nương…”
Lý Văn Vũ bước lên, nói: “Nương nương bị nhốt một ngày một đêm, chưa có giọt nước nào vào bụng, cơ thể nương nương lại đang hư nhược.”
Cố Khanh Hằng định nói gì đó nhưng ta chỉ thấy huynh ấy cắn chặt môi. Sau đó, huynh ấy phẫn nộ mắng người kia: “Khốn kiếp, ta sẽ truyền lệnh trừng trị tất cả những kẻ không biết đúng sai, dám bắt nương nương!”
Nói xong, huynh ấy liền quay người, định ra ngoài.
“Không…” Ta lắc đầu, nắm lấy vạt áo của Cố Khanh Hằng, nói: “Huynh đừng đi, giai đoạn này vô cùng đặc biệt, không thể vì chút chuyện cỏn con mà làm rối loạn lòng quân.” Nếu trừng phạt bọn họ vì việc này thì sẽ khiến người khác nghi ngờ, rốt cuộc người nào phải bắt, người nào phải thả. Ở đây, cho dù giết nhầm cũng không thể bỏ sót.
Cố Khanh Hằng nhíu mày, mở miệng định nói, còn ta chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, bàn tay đang túm vạt áo huynh ấy buông thõng…
Cũng không biết đã qua bao lâu, ta chỉ thấy môi khô miệng rát, lẩm bẩm kêu: “Nước…”
Có tiếng bước chân đi tới, một bàn tay khẽ đỡ ta dậy, miệng cốc chạm vào môi ta. Như nắng hạn gặp mưa rào, ta uống mấy ngụm. Cơ thể lại được đặt nằm xuống, ta nghỉ ngơi một lúc rồi mới yếu ớt mở mắt, ánh nến bập bùng lay động trên lều bạt.
Giật mình kinh ngạc, không ngờ ta ngủ lâu đến vậy, đã tối rồi ư?
Nhổm người ngồi dậy, nghe thấy người bên cạnh nói: “Muội tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
Quay đầu nhìn, quả nhiên là Cố Khanh Hằng.
Ta thở phào, mỉm cười, lắc đầu với huynh ấy, sau đó nhíu mày, hỏi: “Huynh vẫn ở đây với muội à?” Giờ là lúc nào, huynh ấy ở đây sẽ không làm lỡ đại sự chứ?
Huynh ấy ngây người, cuối cùng lắc đầu. “Không, ta vừa tới.” Dừng giây lát, huynh ấy mới nói tiếp: “Xin lỗi, hôm nay quân y bận tối tăm mặt mũi, ta… ta không thể mời họ đến đây được.”
Ta biết, phía trước chắc chắn là những người đang trong thời khắc đấu tranh giữa sự sống và cái chết, còn ta chẳng qua chỉ bị ngất vì cơ thể hư nhược mà thôi. Thực ra không có đại phu cũng chẳng sao, ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏe.
Ta lắc đầu với huynh ấy. “Không sao, muội là nha đầu hoang dã của Tang phủ, nào có thể chết dễ thế!” Nói xong, còn nhăn mặt làm trò hề với huynh ấy.
Cuối cùng huynh ấy cũng mím môi cười, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, huynh ấy vội đứng lên, bưng chậu nước tới, nói với ta: “Trong quân doanh không có nữ tử, ta cũng không dám gọi người khác vào hầu hạ. Lúc nãy ta vừa kêu người mang nước tới, muốn lau mặt cho muội nhưng không ngờ muội lại tỉnh trước.” Giọng của huynh ấy lãnh đạm nhưng những điều có thể suy nghĩ được, huynh ấy đều đã suy nghĩ thấu đáo.
Nói xong, huynh ấy liền đưa chiếc khăn mặt đã vắt khô cho ta. Do dự giây lát, ta nhận lấy, ngước nhìn huynh ấy, nói: “Khanh Hằng, thật ra muội cũng giấu giếm huynh rất lâu rồi.”
Huynh ấy bỗng sững người nhưng ta không nói nữa, lau sạch bụi bặm trên mặt, sau đó ngẩng mặt nhìn huynh ấy.
Khanh Hằng nhìn ta chăm chú, vẻ kinh ngạc trong mắt dần biết mất, mãi sau mới nói: “Nhưng với dung mạo bình thường, muội vẫn có thể giành được trái tim của Hoàng thượng.”
Ta mỉm cười. “Hoàng thượng cũng chỉ là một người bình thường.” Hắn cũng có thất tình lục dục, hắn đã từng trải qua vô số chuyện nhưng điểm duy nhất của hắn khác biệt với người khác chính là trong lòng hắn phải chứa đựng quá nhiều thứ.
Nhận lấy khăn mặt từ tay ta, Khanh Hằng đặt chậu nước sang bên cạnh, bưng chiếc bát trên bàn, đưa cho ta rồi nói: “Sợ bây giờ muội không ăn nổi thứ gì, ta đã kêu người nấu bát canh, nơi này không có gì ngon, muội uống tạm vậy.”
Trái lại, taất đói, bèn nhận lấy và uống. Đúng là chẳng hề ngon, trong bát canh lõng bõng chỉ có vài miếng nấm, nhưng để lót dạ thì cũng không tệ.
Uống một ngụm, ta hỏi: “Huynh trở về lúc nào vậy?”
“Trung tuần tháng Tám.”
“Hoàng thượng kêu huynh đi làm việc gì thế?” Đây là điều trước nay ta vẫn luôn muốn biết.
Huynh ấy do dự giây lát, cuối cùng im lặng, không đáp.
Ta vội hỏi: “Không thuận lợi à?”
Huynh ấy vẫn không nói gì, hồi lâu sau mới gật đầu.
Ta cảm thấy trái tim như bị bót nghẹt, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, vì sao không thể cho muội biết?” Hôm qua, nghe binh sĩ bên ngoài nói, chiến sự bây giờ cũng coi như khiến mọi người yên tâm phần nào, vậy thì việc của huynh ấy không liên quan tới chiến sự ư?
Song huynh ấy nói: “Tam Nhi, muội còn không hiểu ư? Hoàng thượng không cho muội biết, đương nhiên là vì sợ muội lo lắng. Ta cũng không muốn thấy muội lo lắng. Đợi đến ngày mai, ta sẽ phái người đưa muội rời đi.”
Lời của huynh ấy khiến cho ta chấn động. Đưa ta rời đi?
Vội vàng túm lấy tay Khanh Hăng, ta cau mày, nói: “Hoàng thượng không biết muội đến đây, có phải không?”
Cố Khanh Hằng không nói cho hắn biết, còn muốn lén lút đưa ta rời đi ư? Ta đã phải rất cực khổ mới tới được đây, sao có thể rời đi chứ?
Huynh ấy không hề do dự, trả lời ngay: “Đúng, ta không nói.”
Ta vùng dậy khỏi giường, đặt chiếc bát trong tay lên bàn, xông thẳng ra ngoài. Huynh ấy vươn tay, túm chặt lấy cổ tay ta. Ta đau đớn kêu lên một tiếng, huynh ấy mới giật mình, nhớ ra trên cổ tay của ta còn có vết thương, ngay lập tức thả tay ta ra rồi lại túm lấy cánh tay ta.
Ta giận dữ hét lên: “Buông muội r
Huynh ấy không buông.
Hít một hơi, ta nói: “Khanh Hằng, huynh với muội không phải mới quen biết, tính muội thế nào, huynh còn không hiểu sao?” Một khi ta đã quyết việc gì thì sẽ không thay đổi, luôn kiên định với con đường đã chọn.
Nhưng huynh ấy lại nói: “Ta làm vậy chính vì ta hiểu muội! Tam Nhi, muội có biết không, có một số thứ, muội càng muốn có được, khi mất đi sẽ càng đau buồn!”
Nhìn chằm chằm vào mắt huynh ấy, ta nghiến răng, hỏi: “Vì sao?”
Ánh mắt của Khanh Hằng hằn lên nỗi đau nhưng huynh ấy vẫn im lặng.
Ta ra sức hất tay huynh ấy, xông ra ngoài. Huynh ấy đuổi theo, ép ta quay lại, nghiêm giọng nói: “Trọng địa quân doanh há là nơi để cho một nữ tử như muội chạy lung tung?”
Ta ngoái đầu, trừng mắt nhìn huynh ấy. Huynh ấy hoàn toàn có thể hủy thân phận này của ta, biến việc chạy lung tung của ta thành tự do ra vào, không phải sao?
Còn nhớ lúc ở lãnh cung, ngày huynh ấy rời đi, huynh ấy đã hứa chắc chắn với ta là đợi huynh ấy trở về, tất thảy mọi việc sẽ được giải quyết, không phải ư? Vì sao huynh ấy đã trở lại nhưng dường như đó lại là khởi đầu của con đường cùng?
Rất nhiều việc, ta không muốn, cũng không dám nghĩ nhiều. Nhìn huynh ấy, ta rành rọt nói từng từ: “Khanh Hằng, Tang Tử muội thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!”
Bàn tay huynh ấy đang túm cánh tay ta thoáng run lên, huynh ấy đột nhiên nhắm mắt, mãi sau mới lên tiếng: “Tam Nhi, Hoàng thượng thật hạnh phúc!”
Ta ngây người nhìn huynh ấy, thấy khóe miệng huynh ấy khẽ cong lên, cuối cùng huynh ấy mở mắt ra, khẽ nói: “Ta sẽ làm bạn với muội cho đến cuối đời.” Dứt lời, huynh ấy chậm rãi buông tay ta ra.
Ta mấp máy môi nhưng không biết nên nói gì.
Huynh ấy lại nói: “Ta sẽ kêu người mang một bộ y phục của binh sĩ đến muội hãy mặc vào đã.” Nói xong, huynh ấy không nhìn ta, đi thẳng ra ngoài.
Rất nhanh chóng, y phục được đem đến. Có lẽ họ đã chọn bộ nhỏ nhất nhưng ta mặc vẫn hơi rộng, có điều có thể mặc là được rồi. Suy cho cùng, nữ tử ra vào quân doanh rốt cuộc cũng không hay lắm.
Lúc ra ngoài, thấy Cố Khanh Hằng đã đợi ở bên ngoài, nói với ta: “Hoàng thượng và các vị tướng quân nghiên cứu kế hoạch tác chiến rất muộn, ta cũng không nói với người là muội đã đến, chắc lúc này người đã nghỉ ngơi. Gần đây, chiến sự căng thẳng.”
Ta gật đầu, không nói gì, lẳng lặng đi bên cạnh huynh ấy.
Hôm nay không có ánh trăng, ta khong biết bây giờ là giờ nào nhưng nghe ngữ khí của Khanh Hằng, chắc cũng không còn sớm.
Chúng ta đi sâu vào bên trong, rất lâu sau mới trông thấy đèn đuốc phía trước dày đặc, sáng trưng, biết là đã đến gần doanh trướng của hắn. Siết chặt hai tay, ta bỗng trở nên căng thẳng.
Tiến lên phía trước, quả nhiên ta nhìn thấy màn trướng màu vàng. Bên ngoài có tầng tầng lớp lớp thị vệ đang canh gác, nhìn cách ăn mặc, ta biết đó đều là ngự tiền thị vệ. Chúng ta tiến lên, liền bị một thị vệ ngăn lại: “Cố tướng quân, Hoàng thượng đã đi nghỉ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Cố Khanh Hằng vừa định nói thì thấy một người từ trong lều trại đi ra, hạ giọng trách: “Nhỏ giọng một chút!”
Ta nhìn lên, hóa ra là Lý công công!
Khóe miệng tủm tỉm cười, ta gọi y: “Lý công công!”
Y nhận ra giọng của ta, đương nhiên là giật mình kinh ngạc, nhìn sang ta. Lúc này trời tối đen, ánh sáng từ bó đuốc hắn lên mặt ta nhưng cũng không thể nhìn rõ. Y chưa từng thấy dung nhan thật của ta, nếu vào ban ngày, e là y không dám nhận!
Ngón tay yểu điệu của y chỉ vào ta, y run rẩy gọi: “Nương…” Mới nói được một từ, y lại bịt miệng.
Ta cười, hỏi: “Vẫn không cho qu
Dường như bấy giờ y mới phản ứng lại được, vội nói: “Tránh ra! Tránh ra!”
Ta cất bước đi vào, nghe thấy Cố Khanh Hằng nói: “Mạt tướng không vào nữa!”
Ta ngập ngừng giây lát nhưng không quay đầu, đi thẳng vào trong.
Lý công công cũng biết điều, không vào theo.
Bên trong thắp rất nhiều đèn, sáng trưng như ban ngày. Ta ngước mắt nhìn, trên tấm bình phong đặt giữa bàn và giường trong lều có treo một tấm bản đồ địa hình của Trường Hồ. Ta giật mình kinh hãi, tiến lên nhìn kĩ. Hắn treo bức bản đồ ở đây, đêm nào cũng xem ư?
Hít sâu, ta đi vòng qua tấm bản đồ, trông thấy hắn nằm nghiêng trên giường. Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, ta đột nhiên xúc động muốn bật khóc. Cố gắng che miệng, hít thở, sao ta có thể dễ dàng khóc như thế chứ?
Chợt thấy hắn trở mình, khẽ “hừ” một tiếng, cau mày, nói: “Tiểu Lý Tử, trẫm đau đầu quá!”
Lời nói thật quen thuộc, có lần ta tới Thiên Dận cung, hắn cũng nói như vậy. Ta bất giác muốn bật cười.
Khẽ khàng bước lên, đưa tay chạm vào thái dương của hắn, ta nhẹ nhàng xoa xoa giúp hắn.
Mãi sau, đột nhiên hắn khẽ cười, nói: “Tiểu Lý Tử, ngươi học được kỹ thuật của nàng ấy từ lúc nào thế, trẫm lại…” Đang nói, hắn bất giác mở mắt, ánh mắt chiếu vào khuôn mặt ta, hai đồng tử đen láy bỗng nhiên co lại…
Bình luận truyện