Chương 24: Chương 24
Vạt áo Ân Dung đều bị Ân Huệ khóc ướt.Đức thúc đem hạ nhân không quan hệ đều đuổi đi, Ân Dung cũng dùng ánh mắt ý bảo mẹ con Triệu thị sững sờ ở bên cạnh trước tiên lui xuống.Triệu thị không dám vi phạm ý tứ cha chồng, mang một bụng nghi hoặc, mang theo Ân Du, Ân Lãng đi trước cáo lui.Ân Dung lúc này mới nhìn về phía Kim Trản: “Các ngươi ở trong phủ chính là gặp phiền toái sao?”Kim Trản cũng không nghĩ tới chủ tử sẽ khóc đến thương tâm như vậy, vắt hết óc nhớ lại một phen, nàng mờ mịt mà lắc đầu: “Không có a, trong phủ hết thảy đều tốt, buổi sáng khi phu nhân xuất phát còn vô cùng cao hứng mà trang điểm đâu.”Tuy rằng Yến Vương phủ không có tự tại như Ân gia, nhưng cũng không có gì đến mức hại phu nhân khóc thành như vậy đi? Khẳng định là có cái lý do gì khác.“Tổ phụ, ta không có việc gì, chính là lâu lắm không thấy ngài, nhớ đến hoảng.”Rốt cuộc đem nhiều năm ủy khuất đọng lại dưới đáy lòng cùng tưởng niệm đều khóc ra, Ân Huệ lấy ra khăn lau lau đôi mắt, một bên lau một bên từ trong lòng ngực tổ phụ lui ra.Ân Dung cuối cùng có thể tỉ mỉ nhìn cháu gái nhỏ, thấy nàng trừ bỏ chóp mũi khóc đến đỏ bừng, cả người so với thời điểm xuất giá gầy đi.
Sống không thư thái mới có thể gầy, chỉ một mặt này, trong lòng Ân Dung đau lên.Vào nam ra bắc cả đời, hắn biết rõ nữ tử cao gả chưa chắc là chuyện may mắn, đặc biệt là Yến Vương phủ cùng nhà mình.
Quả thực là cách biệt một trời một vực, chỉ là năm đó Yến Vương lấy danh nghĩa kết thân ám chỉ hắn chủ động hiến bạc vì triều đình gom góp quân nhu, Ân Dung vô pháp cự tuyệt, nếu cự tuyệt, chờ đợi Ân gia đó là một loại thủ đoạn lấy bạc khác từ Yến Vương.
Phú thương từ xưa đến nay, lại có mấy người có thể ở dưới hoàng quyền có thể chết già?Triều đình không thiếu bạc còn tốt, thiếu bạc, trước hết theo dõi chính là phú thương cùng tham quan.Bất quá, Ân Dung an bài cháu gái nhỏ gả qua, vẫn là ẩn giấu tư tâm.Cùng ở Bình Thành, Yến Vương đối với tình huống Ân gia rõ như lòng bàn tay, Ân Dung đối với năm cái nhi tử của Yến Vương cũng có chút hiểu biết.
Năm đó Yến Vương phái người tới thương nghị hôn sự, Thế tử gia, Nhị gia đều đã thành thân, Tứ gia Ngũ gia tuổi còn nhỏ, chỉ có Tam gia Ngụy Chiêm vừa đúng tuổi thành hôn.
Mà bản thân Ngụy Chiêm, Ân Dung từng xa xa gặp qua vài lần, lớn lên tuấn tú lại trầm ổn, thật là cái hảo hôn phu để chọn.Hảo nhi lang như vậy, Ân Dung tự nhiên muốn để lại cho cháu gái hắn thương yêu nhất, cháu gái nhỏ quá mức mỹ mạo, cũng chỉ có gả cho hoàng tôn, tương lai khi tổ phụ mất đi mới không lo bị người khi dễ.Đáng tiếc nghĩ dù tốt, cuộc sống lại đơn giản như là ngoài miệng nói nói trong lòng ngẫm nghĩ như vậy.
Ở trong mắt hắn cháu gái vẫn là hài tử, đột nhiên đi đến một cái địa phương xa lạ lại quy củ nghiêm ngặt, không biết có bao nhiêu sợ, có bao nhiêu hoảng.“A Huệ, lần này trở về có thể ở bao lâu?” Ân Dung có rất nhiều lời nói muốn hỏi cháu gái nhỏ, trước hỏi thăm vấn đề thời gian.Ân Huệ buông khăn, không chớp mắt mà nhìn tổ phụ trước mặt, bật cười: “Ăn xong cơm trưa còn có thể lại bồi ngài trong chốc lát đâu.”Ân Dung yên lòng, cười nói: “Được, đi vào trước tẩy rửa mặt, khóc đến giống mèo hoa rồi.”Khi còn nhỏ mỗi lần Ân Huệ khóc, tổ phụ đều thích kêu nàng là tiểu hoa miêu ( mèo hoa nhỏ).Ân Huệ cũng thích làm tiểu hoa miêu bên người tổ phụ.Nàng ỷ lại mà ôm cánh tay tổ phụ, tổ tôn hai người dựa sát vào nhau đi thư phòng của Ân Dung.Kim Trản quen cửa quen nẻo mà bưng một chậu nước ấm tới, hầu hạ Ân Huệ đem mặt lau khô, Ân Dung cười tủm tỉm mà ngồi ở một bên.Ân Huệ cũng nắm chặt thời gian nhìn chính mình ở cùng tổ phụ.Tổ phụ năm nay đã 57 tuổi, thường xuyên đánh quyền tập thể dục, thân thể rất là ngạnh lãng, tóc cũng còn đen nhánh, không thấy một tia tóc bạc.Đời trước, Ân Huệ đã từng cho rằng tổ phụ có thể sống lâu trăm tuổi, không nghĩ tới liền ở mùa xuân năm tổ phụ 60 tuổi, ở trên đường nam hạ nhập hàng, tao ngộ biến cố, đột tử tại tha hương.Vốn dĩ tổ phụ từ Giang Nam trở về, nên chúc mừng đại thọ 60 tuổi, Ân Huệ cũng sớm hỏi qua Ngụy Chiêm, được Ngụy Chiêm hứa hẹn cho phép nàng về nhà chúc thọ lão gia tử.Nàng cũng xác thật về nhà, chỉ là không phải mừng thọ, mà là đưa ma..
Bình luận truyện