Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 100



Cuộc đời này của Giang Thứ chỉ vỏn vẹn có mấy lần đại não trống rỗng, tất cả đều dành cho Ôn Ngưng. 

Thật lâu anh mới phản ứng kịp, không thể tin nhìn chằm chằm vào bụng dưới chưa có bất cứ điều gì khác biệt của Ôn Ngưng, tim nhanh chóng đập rộn ràng lên. 

"Đi." Người đàn ông vốn đang ngồi xổm trước mặt Ôn Ngưng, để mắt ngang bằng với tầm mắt cô, sau đó đột nhiên đứng dậy, cẩn thận nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay cô, đỡ cô lên. 

Ôn Ngưng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: "Đi đâu hả?"

Giang Thứ nắm thật chặt thứ ấm áp trong lòng bàn tay, như là đang đè nén cảm xúc nào đó: "Đi bệnh viện."

Nhưng Ôn Ngưng vừa mới đứng lên, anh lại vô thức cảm thấy lo lắng, dứt khoát ôm ngang người cô lên, tự mình ôm đi xuống lầu. 

Bàn tay bé nhỏ của Ôn Ngưng níu lấy vải trước ngực áo anh, giọng nói yếu ớt: "Hôm nay là giao thừa đó..."

Nào có đạo lý để bác sỹ tăng ca vào giao thừa chứ...

Giang Thứ tưởng cô lo giao thừa bệnh viện không mở cửa, mở miệng nói: "Đi đến bệnh viện nhà chúng ta."

Bệnh viện tư nhân của nhà họ Giang ở Hàn Thành là bệnh viện cao cấp nhất, thiết bị chữa bệnh đầy đủ hết, lý lịch và kinh nghiệm của bác sỹ vững vàng, đối phó với việc khám thai có thể nói là dư dả. 

Ôn Ngưng đã lén đi khám một lần, thế nên cũng coi như quen thuộc với các thủ tục, chẳng qua bây giờ có Giang Thứ bên cạnh, bệnh viện lại là nhà mình mở, gần như toàn bộ quá trình khám không cần cô di chuyển một chút nào, từng khâu đều có người riêng biệt phục vụ. 

Cả bệnh viện chỉ di chuyển vây quanh một mình cô, vì thế có kết quả khám rất nhanh.

Lúc Giang Thứ cầm được tờ giấy khám thai, vẻ mặt cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng. 

Ôn Ngưng ngồi trên giường phòng nghỉ, thấy vẻ mặt này của anh: "Sao vậy..."

Giang Thứ không lên tiếng. 

Ôn Ngưng thò tay kéo góc áo anh: "Chồng à..."

Trong khoảng thời gian này anh thường dụ cô gọi mình như vậy, Ôn Ngưng rất ít khi để anh đạt được ý đồ, nhưng hôm nay lại kêu liên tục nhiều lần. 

Giang Thứ bị một tiếng gọi này, gọi cho tỉnh táo lại, ánh mắt chuyển từ giấy khám thai ra cuối cùng dừng lại trên mặt Ôn Ngưng. 

Anh cúi người xuống, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve hai má nõn nà của cô, sau đó mới mở miệng nhàn nhạt nói: "Hai đứa."

Mắt hạnh tròn mở to, hàm chứa sự vui vẻ chớp mắt với anh: "Vâng."

Cô thấy anh không đáp lời, bèn hỏi tiếp: "Hai đứa không tốt sao? Nhiều bạn nhỏ, trong nhà cũng tưng bừng hơn chút, không phải trước đây anh vẫn nói muốn một đôi trai gái sao? Tuy là bây giờ còn chưa biết giới tính, cũng vừa khéo, ác quỷ cũng có xác suất đây này."

Giang Thứ giật giật khóe môi, âu yếm vén tóc lộn xộn trên trán cô ra sau tai: "Trước kia anh nói đùa thôi, ai biết thật sự..."

Ôn Ngưng không hiểu: "Vậy anh không muốn hai bé cưng ư? Chúng ta nuôi rất ổn mà... Em sinh xong cũng có thể tiếp tục quay phim và nhận đại ngôn, đều được trả thù lao, cho nên..."

Giang Thứ nhanh chóng bị cô ngốc này chọc đến tức cười, bàn tay lớn của anh xoa đầu cô: "Nghĩ cái gì vậy? Em sinh cả một tiểu đội, cũng không cần em lo vấn đề nuôi con, chỉ cần là em sinh thôi, anh có thể đảm bảo các con sống một đời không lo nghĩ.

Ôn Ngưng ngẩng đầu nhìn anh. 

Giang Thứ khẽ thở dài một cái: "Hai bé cưng, anh sợ em chịu khổ. Ai cũng nói ban đầu mang thai sinh đôi rất vất vả, lúc sinh ra cũng nguy hiểm."

Anh đang căng thẳng, anh đang sợ hãi. 

Con có thể không có nhưng Ôn Ngưng phải bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc ở bên cạnh anh. 

Vốn anh cũng mong hai người có thể có em bé khiến cho sự hạnh phúc này càng tròn đầy hơn chút, nhưng ngược lại thực chất bên trong anh cũng không phải người truyền thống gì cả, có cũng tốt, không có cũng chẳng sao cả, không nhất thiết, chuyện sinh con này, lúc anh thỉnh thoảng đùa giỡn lưu manh coi là cái cớ cũng đã từng nói ra, nhưng chưa từng tận lực sắp xếp vì chuyện này. 

Tuổi Ôn Ngưng cũng chưa lớn, anh cũng không muốn cô có bất cứ áp lực nào vì mấy chuyện này. 

Nhưng hôm nay thoắt cái mang bầu hai đứa, chắc chắn có kinh hỉ nhưng hơn cả là lo lắng và đau lòng. 

Ôn Ngưng là cô nhóc không kể khổ, rất liều lĩnh cũng rất có khả năng chịu đựng, đã lớn như vậy mà chưa từng có ai quan tâm đến cô, Giang Thứ liền muốn yêu thương cô gấp bội, bổ đắp hết mấy phần yêu thương còn khuyết thiếu. 

Bởi vậy so với việc chào đón sinh mệnh nhỏ bé, anh lại cảm thấy căng thẳng trước là điều tất nhiên. 

Ôn Ngưng biết được tấm lòng của anh với mình, anh nói câu như vậy, cô tự nhiên hiểu được anh đang lo lắng điều gì, cô gái nhỏ lôi kéo tay anh: "Sau này có hai bạn nhỏ vây quanh người anh gọi anh là baba đó, anh cười một cái đi nha, sắp làm bố rồi."

"Em cũng sẽ luôn ở đây, bây giờ y học phát triển mạnh mẽ như vậy, anh lại lợi hại như vậy, nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt đúng không."

Giang Thứ "ừm" một tiếng. 

Ôn Ngưng đang an ủi anh, sao anh lại không nghe hiểu chứ: "Được rồi, em đừng bận tâm nữa, anh nhất định sẽ bảo vệ ba mẹ con đàng hoàng, em nhất định phải ở cùng với ông đây cả đời."

Cô cong mắt cười: "Anh yên tâm, sau này em và bé cưng sẽ phiền anh chết thôi."

Giang Thứ cười trầm thấp: "Em đến làm phiền anh hoan nghênh bất cứ lúc nào, còn hai đứa nhỏ, ném ra bên ngoài chơi với Hi Hi."

Ôn Ngưng hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái: "Nào có ông bố nào làm như anh." Trên miệng cô nói như vậy nhưng trong lòng lại ngập tràn sự ấm áp."

Giang Thứ ngồi bên cạnh cô, kéo người vào trong ngực: "Em đừng vui quá sớm, vừa rồi bác sĩ nói với anh, cơ thể này của em vẫn luôn không khỏe lắm, sau nay chỉ có em chịu đựng thôi, vốn dinh dưỡng không đầy đủ, còn không chịu ăn cơm đàng hoàng, từ nay trở đi, mỗi một bữa cơm anh đều nhìn chằm chằm em ăn."

Ôn Ngưng chột dạ thè lưỡi, nhỏ giọng nói thầm: "Vốn là anh đã nhìn chằm chằm em mỗi ngày rồi."

"Được rồi, em nằm yên một lúc đi, không được chạy loạn khắp nơi, chờ anh quay lại." Giang Thứ đứng dậy. 

Ôn Ngưng thấy anh phải đi, chớp mắt mấy cái: "Anh phải đi đâu à?"

"Đi phát lì xì cho bọn họ."

Ôn Ngưng cong môi: "Giang Thứ, thật ra anh rất vui đúng không?"

Người đàn ông nhéo gò má cô: "Sao có thể không vui chứ, anh nghĩ đến sau này trong nhà chúng mình lại có thêm hai bé cưng chảy dòng máu của chúng ta trên người, tim anh cũng sắp nhảy ra ngoài rồi."

Anh hiếm khi nói toạc ra như vậy.

Ôn Ngưng cười ngọt ngào: "Tốt nhất là một đứa giống em, một đứa giống anh."

Khóe môi Giang Thứ cũng không hạ xuống nữa: "Vẫn là hai đứa giống em đi, nhận người đau, giống anh e là muốn bị đánh."

Ôn Ngưng yếu ớt trừng mắt với anh một cái, rồi sau đó yên lặng nói với hai nhóc con còn chưa thành hình, đừng lo lắng đừng lo lắng, baba không dám đánh bé cưng đâu, có mama bảo vệ các con, các con cứ mặc sức lớn lên.

Giang Thứ dẫn Ôn Ngưng ra viện về nhà, khuôn mặt bác sĩ và y tá cười dịu dàng, rất giống như nhà họ thêm sinh đôi vậy.

Ôn Ngưng kéo vạt áo Giang Thứ, sau khi ngồi lên xe mới hỏi anh: "Sao bọn họ vui vẻ như vậy, còn vui hơn cả anh nữa."

Anh thắt dây an toàn cẩn thận cho cô, thản nhiên nói: "Tiền lì xì hôm nay đủ cho bọn họ làm hai mươi năm rồi."

Chẳng trách, Ôn Ngưng lặng lẽ trợn mắt, nhân lúc anh chưa khởi động xe, nắm lấy mu bàn tay anh: "Em biết ngay là anh rất vui mà."

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: "Có chút nợ còn chưa tính với em."

Ôn Ngưng phùng má: "Cái gì vậy..."

"Sao không nói cho anh biết việc này sớm hơn?"

"Không phải em muốn cho anh một sự kinh hỉ vào giao thừa sao."

"Đều giống như thành kinh hách* rồi, giờ anh nghĩ lại lúc sáng dán câu đối, cõng em cao như vậy, trong lòng lại hốt hoảng."

*Kinh hách: kinh ngạc và hoảng sợ.

Ôn Ngưng cong môi, làm nũng để giải quyết: "Ai da, không phải em không sao rồi ư.... Anh cũng đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa." Cô ở bên cạnh vừa nói giọng mềm mại, hai tay vừa nắm lấy cánh tay anh, lắc lắc. 

Cô biết Giang Thứ rất thích dáng vẻ này của cô, quả nhiên, người đàn ông nhéo gò má cô, không nhắc lại lần nữa: "Về nhà ăn cơm tất niên."

"Anh làm nhé?"

"Tất nhiên, anh đã tập được vài bộ menu rồi, cũng không biết bây giờ còn hợp khẩu vị của em không, nghe nói khẩu vị của bà bầu rất dễ thay đổi."

Ôn Ngưng cười ngọt ngào sáp lại hai má anh "chụt" một cái: "Chỉ cần là chồng làm thì em đều thích hết."

Giang Thứ "chậc" một tiếng, vẫn không nhịn được cười đắc ý: "Học theo ai thế này."

Buổi tối ăn cơm tất niên xong, Giang Thứ quả thật đưa hai chiếc lì xì dày cộm cho Ôn Ngưng: "Nhận cho hai bé cưng."

Ôn Ngưng cười cười nhận lấy, quấn lấy anh cùng xem Xuân Vãn*.

*Xuân Vãn: Chương trình gặp nhau của Trung Quốc 

Đây là lần đầu tiên hai người xem Xuân Vãn, Ôn Ngưng thích bầu không khí trong chương trình, là sự náo nhiệt tưng bừng cùng với ấm áp cô chưa từng trải qua trước kia, vì thế nên xem rất nghiêm túc. 

Giang Thứ lại không hào hứng mấy, cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh cô thì tất cả đều thú vị, hết một cảnh, anh vẫn nhìn cô chăm chú, trên TV chiếu cái gì, anh lại hoàn toàn không quan tâm xíu nào.

Trong lúc điện thoại Ôn Ngưng không ngừng rung, mở ra xem thử, kéo xuống toàn bộ thông báo đều là tiền lì xì. 

Là của mấy trưởng bối gửi tới. 

Ôn Ngưng lần lượt hỏi thăm chúc mừng năm mới, nhắn vài tin năm mới cát tường, đợi tất cả xong xuôi lại nhận được tin nhắn từ Giang Thứ. 

Cô thấy số WeChat của anh, tự nhiên cảm thấy buồn cười, số điện thoại đáng thương này đã từng bị cô kéo vào danh sách đen* nhiều lần, cuối cùng bị anh mặt dày mặt dạn đuổi theo lại bỏ ra. 

*Kéo vào danh sách đen: Chặn số. 

Ôn Ngưng ấn mở ra xem thì lại vẫn là tiền lì xì, lúc này cô đang nằm trên ghế sofa, đầu gối lên chân Giang Thứ, mở mắt ra là có thể trông thấy hàm dưới của anh trơn nhẵn của anh. 

Cô đưa tay giật áo anh: "Sao anh lại phát lì xì nữa."

Hôm nay anh đã đưa cô ba bao lì xì rồi. 

"Thích phát thì phát." Người đàn ông có tiền tùy hứng nói như vậy, "Còn lâu ông đây mới chịu thua kém đám người kia."

Thì ra là ghen tị. 

"Sao giấm này mà anh cũng ăn được trời." Ôn Ngưng bị chọc cười. 

**

Trước khi thai được ba tháng, Giang Thứ bình tĩnh ngoài ý muốn. 

Ôn Ngưng cứ nghĩ với tính cách của anh, e là chưa tới hai ngày đã muốn thông báo cho cả thế giới biết. 

Nhưng anh lại không làm vậy, thậm chí cũng không hề đề cập gì với cả mấy trưởng bối và thân thích thân thiết nhất.

Vừa qua ngày đầu của ba tháng mang thai, Giang Thứ đưa cô đi khám thai lại, sau khi biết các chỉ số đều bình thường, thần kinh căng chặt của anh cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. 

Buổi tối Giang Thứ dỗ Ôn Ngưng chìm vào giấc ngủ xong, để không quấy rầy đến cô, anh cầm điện thoại sang thư phòng bên cạnh. 

Anh cũng không nhớ nổi mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nhớ tới ai thì lập tức gọi điện thoại khoe khoang vài câu, Ôn Ngưng mang bầu hai nhóc cưng, anh sắp làm cha rồi. 

Ôn Ngưng mang bầu được hơn ba tháng, lại chưa từng chịu khổ, không nôn nghén, cũng bồi dưỡng cơ thể rất ổn, chỉ có điều gần đây dễ tỉnh vào đêm, đặc biệt là khi Giang Thứ không ở bên cạnh. 

Lúc cô trở mình, không sờ thấy người bên gối, mơ màng mở mắt ra thì thấy cửa phòng hé mở, bèn uể oải xuống giường, men theo ánh sáng đi tìm Giang Thứ. 

Vì không yên tâm về cô, Giang Thứ cũng không nỡ đi xa quá, chọn thư phòng là nơi gần phòng ngủ chính nhất, Ôn Ngưng vừa mới đi được vài bước đã nghe thấy người đàn ông đang điên cuồng gọi điện thoại cho người khác khoe khoang. 

Cô nhịn cười, nghe lén một lát. 

Giang Thứ quay lưng về phía cửa thư phòng nên không biết cô đã tới, Ôn Ngưng nghe giọng điệu của anh cũng đoán được người ở đầu dây bên kia là Nhậm Thiên Cao. 

Giang Thứ: "À, cũng không có việc gì muốn dặn dò cả, chỉ là tiện nói cho cậu biết một tiếng, Ôn Ngưng bầu hai nhóc cưng rồi, đúng, hai nhóc đó, sau này hai nhóc đó ầm ĩ cũng quản không nổi. Chà, thôi được rồi, nói cậu cũng không hiểu, trợ lý Nhậm không vợ cũng chẳng có con, chắc là cũng chẳng có cơ hội trải nghiệm được kiểu phiền não này rồi."

"Ba tháng, thứ hai đi làm, phát cho mỗi nhân viên công ty gấp đôi lương, coi như tiền lì xì đi, bảo là tấm lòng của Ôn Ngưng và hai bé cưng."

"Mấy tháng tới, cố gắng để rảnh lịch trình cho tôi, cô ấy mang thai rất vất vả, tôi rảnh sẽ chăm sóc được cho cô ấy."

"Bảo mẫu? Cậu không có vợ con, tất nhiên không biết chuyện này nhất định phải tự mình làm mới yên tâm được."

Ôn Ngưng nghe lén một lát trong góc tường, suýt chút nữa không nhịn được cười, trợ lý Nhậm người ta chẳng làm gì sai, từng câu từng chữ như cắm dao qua điện thoại đối với trợ lý Nhậm mà nói quả là tai bay vạ gió. 

Ôn Ngưng nghe lén một lát trong góc tường, suýt chút nữa không nhịn được cười, trợ lý Nhậm người ta chẳng làm gì sai, từng câu từng chữ như cắm dao qua điện thoại đối với trợ lý Nhậm mà nói quả là tai bay vạ gió. 

Cô lặng lẽ dùng WeChat phát cho Nhậm Thiên Cao một cái lì xì lớn, cho là nhận lỗi thay Giang Thứ. 

Đợi anh cúp điện thoại xong, lúc này mới đi vào cửa. 

Người đàn ông quay người lại, vội vàng đến bên cạnh cô, giọng điệu dịu dàng, không có chút nào thèm đòn như vừa nãy: "Sao lại tỉnh rồi? Nằm mơ rồi hả?"

Ôn Ngưng lắc đầu: "Anh không ở đó..."

Nói đến cũng rất xấu hổ, dường như sau khi mang thai, cô càng trở nên dính hơn người hơn. 

Ngủ cũng thích anh ngủ cùng, trước kia không có thói xấu này. 

May mà Giang Thứ cũng thích chiều cô, mỗi ngày đều tự mình chăm sóc, tự mình dỗ dành. 

"Ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, sợ ồn tới em." Anh chủ động nói lời giải thích, tránh cho cô nghĩ ngợi lung tung. 

Tất nhiên Ôn Ngưng biết, sau khi ở bên nhau một lần nữa, Giang Thứ chưa từng để cô thất vọng bao giờ. 

"Em vừa mới nghe được đôi chút, anh thông báo chuyện có em bé cho bọn họ à?"

Giang Thứ thấy cô tạm thời không có ý định muốn về ngủ tiếp, dứt khoát kéo người ngồi vào trong lòng mình.

"Ừm."

"Sao bây giờ mới nhớ đến thông báo, lúc vừa mang thai lại không chịu nói chút nào, em còn tưởng anh không muốn người khác biết đó."

Giang Thứ nghiêm túc giải thích: "Không phải trước ba tháng nói ra không tốt hay sao? Tập tục."

Ôn Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, có phần kinh ngạc: "Không phải anh vẫn luôn không tin mấy thứ này sao?"

"Trước kia chỉ có mình anh, kiêu căng ngạo mạn, không tin cũng coi như thôi, dù sao chuyện gì anh cũng có thể đối phó được, nhưng anh không thể bắt em và con ra đặt cược được, thà rằng tin là có, không thể tin là không."

Chỉ cần chuyện có liên quan tới Ôn Ngưng và con, anh đều chú ý cẩn thận.

**

Hai bé cưng hình như biết mẹ mình trải qua rất nhiều khổ cực từ nhỏ đến lớn, từ khi bắt đầu mang thai đến kỳ thai cuối, Ôn Ngưng cũng chưa từng bị giày vò, ngay cả nôn nghén cũng rất ít, ngoại trừ bụng ngày một lớn hơn, thậm chí cô còn không cảm giác là mình đang có thai. 

Mà ngay cả bác sĩ cũng nói, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp người bầu sinh đôi thoải mái như vậy. 

Chỉ có điều đến giai đoạn sau, khẩu vị cô ngày càng thay đổi nhiều hơn, một ngày có thể ăn vài bữa, bữa ăn khuya cũng không bỏ, thường xuyên nằm ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh dậy chỉ có một suy nghĩ, tìm đồ ăn. 

Trái lại Giang Thứ vui lòng với trạng thái như vậy của cô, trước đây cô ăn quá ít, thân thể không tốt lắm, bây giờ không cần dỗ, cũng đã tự biết ăn rồi, quả thực đỡ lo không ít. 

Bây giờ bụng cô dĩ nhiên là tròn trịa, lại bầu sinh đôi, nguy hiểm lớn hơn mang thai một, Giang Thứ vì đề phòng ngộ nhỡ, đưa cô vào biện viện trước thời gian dự sinh. 

Đêm nay, Ôn Ngưng lại dậy đêm, Giang Thứ ngủ bên cạnh cô, cô biết trong khoảng thời gian này vì chăm sóc cho cô mà Giang Thứ hy sinh rất nhiều thời gian ngủ, cô nhìn anh một cái, không nỡ gọi anh dậy, dù sao bên phòng ăn luôn luôn có người chuẩn bị trước đồ ăn cho cô, vô cùng thuận tiện. 

Cô gái nhỏ cẩn thận từng li từng tí đứng dậy ra ngoài kiếm đồ ăn, chỉ có điều chưa được một lát, Giang Thứ đã theo ra. 

Ôn Ngưng vừa mới bưng đồ ăn ra đã được một tay anh đỡ lấy: "Để anh đi, qua bên kia chờ."

"Anh dậy làm gì?"

Giang Thứ thay cô chuẩn bị bữa ăn khuya xong xuôi, lúc này mới nói: "Anh mới phải hỏi em đó, sao dậy không gọi anh?"

"Không có việc gì, em có thể tự làm."

"Có thể cái gì, suýt chút nữa làm anh sợ nhảy dựng lên."

Ôn Ngưng uống một ngụm súp ấm, cong mắt cười, Giang Thứ ngồi đối diện cô, trên mặt lộ vẻ cưng chiều. 

Cô vừa uống, vừa nói chuyện phiếm với anh: "Em nói anh nghe, gần đây em quen một bạn trên mạng, cô ấy..."

Giang Thứ nhíu mày: "Bạn trên mạng cái gì?"

"Chao ôi, không phải, anh đừng lo lắng, đúng là em mang thai, sau đó thì tham gia group chat những bà mẹ có thai, mọi người đều tâm sự các thể loại kinh nghiệm ở trong đó, em chưa từng mang thai, thỉnh thoảng cũng sẽ xem thử, sau đó trò chuyện với một cô gái rất hợp, nên kết bạn."

Giang Thứ gọi thêm đồ ăn cho cô: "Ừm."

Ôn Ngưng ăn đến phồng hai má ra, trước mặt Giang Thứ không cần giữ hình tượng, vừa ăn vừa nói, giọng nói có hơi không rõ ràng: "Dường như cô ấy còn rất trẻ, cũng là lần đầu mang thai, không có kinh nghiệm gì, quá cẩn thận ý, nhưng có rất nhiều chuyện cô ấy không dám tìm chồng nói chuyện."

Giang Thứ nhếch lông mày, không lên tiếng, động tác thay cô lựa xương cá vẫn không ngừng.

"Cô ấy nói thỉnh thoảng đói bụng cũng không dám nói."

Giang Thứ giương mắt nên nhìn cô một cái: "Cho nên em không học cái tốt, học cái xấu hả?"

Ôn Ngưng: "?"

Giang Thứ: "Đói bụng tự mình lén đi ăn gì đó cũng không dám gọi anh."

Ôn Ngưng le lưỡi: "Em nào có, em thương anh ngủ không ngon giấc thôi."

Giang Thứ: "Em mang thai, chuyện này còn vất vả hơn chuyện anh làm nhiều."

Cô nháy mắt với anh mấy cái: "Chồng tốt nhất."

Giang Thứ khẽ cười một tiếng, thuận miệng trò chuyện: "Bạn trên mạng kia của em lấy phải tên chồng cặn bã gì vậy."

Ôn Ngưng cũng không rõ lắm: "Cũng không phải vì chuyện này, dường như hai bọn họ hơn kém nhau nhiều tuổi, cũng không quá quen thuộc, bạn trên mạng của em hơi sợ chồng mình cho nên không dám."

"Không quen mà có thể kết hôn ư?"

Ôn Ngưng: "Chúng ta trước kia không quen cũng kết hôn."

Giang Thứ: "..."

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, dưỡng thai không tốt."

Ôn Ngưng cúi đầu cười thành tiếng, nhưng vừa cười được một nửa lại đột nhiên ngừng lại. 

Giang Thứ nhạy cảm ngẩng đầu, chỉ thấy Ôn Ngưng cau màu, dáng vẻ đau đớn khó chịu, trong khoảng thời gian này anh bổ sung không ít kiến thức về phương diện này nhưng thấy cô đau thành như vậy, tinh thần vẫn có hơi luống cuống. 

Cũng may đã ở bệnh viện.

Chưa đầy một lúc, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sinh đôi khó sinh, bởi vậy trước kia đã bàn bạc xong sẽ đẻ bằng cách mổ bụng nhưng sẽ phải chịu đau đớn một chút. 

Giang Thứ thay quần áo vô khuẩn, đi theo suốt quá trình, nhìn dao nhíp mổ bụng dưới trắng nõn của cô ra, cắn chặt hàm răng, hận không thể thay cô chịu đau đớn này. 

Hai bé cưng một trước một sau ra hơn kém nhau mười phút, anh trai khóc rõ to, em gái lại tỏ vẻ điềm đạm nho nhã hơn rất nhiều, khóc tượng trưng hai tiếng rồi đi ngủ luôn, dường như còn chưa thích ứng với việc rời khỏi bụng mẹ tiến vào cuộc sống trần gian. 

Bên ngoài phòng mổ, mấy phụ huynh cũng đến rồi, túm tụm ở bên ngoài lo lắng suông, mấy người này đều là nhân vật cả đời một tay che trời, giờ phút này lại hiếm khi nếm được mùi vị bó tay không có cách nào, ai cũng đều đang cầu nguyện bình an. 

Cũng may cuối cùng tiếng khóc của em bé đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng, y tá đi ra báo tin mừng, trên khuôn mặt của mấy ông đều cười dịu dàng, trong miệng chỉ còn một chữ "tốt".

Giang Thứ tạm thời không có lòng nào để ý đến tình hình hai bé cưng, chỉ đứng trông coi bên cạnh Ôn Ngưng. 

Lúc đẩy người ra ngoài, tất cả các trưởng bối đều đi lên, anh chỉ hơi cau mày để lại một câu "Mấy người trông cháu đi, đừng làm ồn đến cô ấy, một mình con đi cùng là được." rồi cũng không quay đầu lại mà đẩy Ôn Ngưng về phòng bệnh. 

Buổi tối, sau khi thuốc mê hết tác dụng, Ôn Ngưng cũng dần khôi phục ý thức, mở to mắt ra thì lập tức nhìn thấy Giang Thứ ngồi bên cạnh mình. 

Hốc mắt người đàn ông đỏ lên, Ôn Ngưng cố gắng dùng ngón tay ngoéo gọi anh một cái.

Giang Thứ lập tức đứng dậy cầm chặt tay cô trong lòng bàn tay: "Có đau không?"

Ôn Ngưng lên tiếng cười cười: "Chỉ đau một chút thôi."

"Thật xin lỗi." Giang Thứ đau lòng muốn chết. 

"Anh nói cái gì đó... bé cưng đâu rồi?" Môi Ôn Ngưng còn hơi tái nhợt.

"Ở... Hình như là đang được trong phòng giữ ấm, dù sao cũng có người trông coi rồi, mấy người ông nội bọn họ đều ở bên đó."

Ôn Ngưng gật đầu: "Là bé trai hay bé gái?"

"Anh trai và em gái."

Ôn Ngưng hơi kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ tới lại là thai long phượng: "Tốt quá."

"Ừm." Giang Thứ nắm tay cô, đưa đến bên môi hôn lên, "Cám ơn bảo bối."

Ôn Ngưng nở nụ cười: "Không có gì."

**

Hai đứa nhóc rất biết cách lớn lên, không chỉ ngậm thìa vàng khi sinh ra, khuôn mặt còn đặc biệt chọn những điểm ưa nhìn của bố mẹ mình. 

Vốn giá trị nhan sắc của Ôn Ngưng và Giang Thứ đã không tìm được điểm xấu nào, hai nhóc mà hai người bọn họ kết hợp sinh ra, bộ dạng quả thực nghịch thiên, tương đối khiến người ta yêu thích. 

Anh trai Giang Tự Chấp tình tình giống Giang Thứ, như thể cùng một khuôn đúc ra với bố cậu khi còn bé, kế thừa hết cả tính cách và bản tính, mới ba tuổi đã có thể chọc rách giời. 

Em gái Giang Tự Hoan giống Ôn Ngưng, ngoan ngoãn đáng yêu tương đối yên tĩnh, nghe lời không gây rắc rối gì hết, chỉ có điều mọi người trong nhà đều nuông chiều cô bé, trái lại tính tình được nuôi đến nhõng nhẽo hơn Ôn Ngưng không ít, là cô gái nhỏ yếu ớt. 

Tên của hai nhóc đều do ông cụ Giang đặt. 

Vốn Giang Thứ định để một nhóc cùng họ với Ôn Ngưng, một nhóc cùng họ với anh, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui cả một lúc lâu cũng không quyết được rốt cuộc là nên họ Ôn hay họ Chu, xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng dứt khoát để hai nhóc theo họ Giang, trách nhiệm đặt tên giao cho ông cụ Giang. 

Dù sao nói lại, không có ông cụ Giang cưỡng ép tác hợp thì hai người cũng sẽ không có nhiều chuyện trời xui đất khiến như vậy, cũng không có quá nhiều khả năng có thể đi đến ngày hôm nay. 

Năm nay hai nhóc ba tuổi cùng nhau đi học nhà trẻ, ngày đầu tiên nhập học đã dính lấy nhau mà khóc ầm ĩ. 

Em gái nhớ cha mẹ quá trời, lén khóc một lúc, sau đó được cô giáo dùng dâu tây cô bé yêu thích nhất dỗ dành. 

Anh trai đánh một bé trai ngồi cùng bàn lạ mặt tới khóc lóc, khóc còn ầm ĩ hơn em gái cậu bé, cậu nhóc ba tuổi Giang Tự Chấp chín chắn tỏ vẻ tương đối ghét bỏ. 

Hai người mới đi nhà trẻ được một tháng, Giang Thứ và Ôn Ngưng đã bị người lớn gọi tới thành quen. 

Đêm nay, hai người cùng nhau sắp xếp lại hành lý ở trong phòng để quần áo. 

Bạn nhỏ Giang Tự Hoan mất ngủ lần đầu tiên trong cuộc đời, lăn qua lăn lại trên giường ngủ không yên, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, dứt khoát ôm bạn gấu bông còn cao hơn mình xuống giường, kéo gấu bông chạy về phòng của bố mẹ. 

Ngày mai Giang Thứ phải đi công tác, đang gấp quần áo muốn mang theo thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ nhàng ở bên ngoài. 

"Anh đi xem, chắc là con gái." Giang Thứ tiện tay để quần áo xuống, đi ra ngoài mở cửa. 

Cúi đầu xuống thì thấy bạn nhỏ Giang Tự Hoan tóc toán loạn, quần ngủ cũng bên cao bên thấp đứng trước cửa phòng, ôm gấu bông trong ngực kéo lê một đường trên đất, rất giống với một cô nhóc bị khùng. 

Cô bé dụi mắt, chìa tay về phía Giang Thứ, nói bập bẹ: "Baba ôm."

Tim Giang Thứ cũng tan chảy rồi, khom người xuống ôm cô nhóc lên, nhưng không ngờ câu tiếp theo của cô bé lại là chỉ vào giường lớn của bố mẹ gọi: "Muốn mama, muốn mama cơ."

Giang Thứ nhếch mày, nhìn con gái không ngừng nhào đầu về phía giường, dứt khoát thả cô nhóc xuống cuối giường, nhìn cô nhóc nhanh nhẹn chui vào trong chăn, một mạch chui lên đầu giường. 

Vốn định ôm mama ngủ một giấc thì lúc này mới phát hiện ra mama không ở đây. 

Giang Thứ nở nụ cười trầm thấp, Giang Tự Hoan lập tức xị mặt ra, baba đang cười nhạo nhóc, mấy cô bé rất nhạy cảm: "Mama đâu rồi ạ?"

Giang Thứ dùng một tay ôm người lên, đi đến phòng để quần áo, Giang Tự Hoan thấy Ôn Ngưng đang ngồi xổm trên mặt đất, lập tức quơ chân muốn xuống dưới, hai chân hơi chạm đất đã lập tức chạy vào bên trong vali hành lý to đùng nằm. 

Khiến Ôn Ngưng và Giang Thứ không khỏi bật cười. 

Cái vali hành lúc màu đen xấu xí là của baba, cô bé nhận ra, vì thế hỏi: "Baba sắp đi đâu ư?"

Giang Thứ cũng ngồi xuống, nhéo hai má cô nhóc: "Baba đi công tác."

Giang Tự Hoan không biết công tác có nghĩa là gì, còn tưởng là chỗ nào đó mới lạ, lập tức vỗ ngực mình đăng kí: "Mama và tiểu bảo bối cũng muốn đi."

Giang Thứ cười cưng chiều, nếu như Ôn Ngưng có thể đi, anh và cô cùng nhau dẫn đi cũng không phải là không thể được, nhưng cô lại vừa đúng lúc sắp vào đoàn phim, không đi được, một mình anh dẫn hai nhóc ra nước ngoài, nói thế nào cũng không yên tâm được. 

Giang Thứ cũng không phải ông bố kiểu mẫu thả cửa không quan tâm chuyện gì hết trong nhiều gia đình truyền thống, sau khi làm lại lần nữa với Ôn Ngưng, anh gần như đặt phần lớn công sức ở gia đình, ngoài làm việc thì dành rất nhiều thời gian làm bạn với con cái, hai nhóc con cũng là một tay anh nuôi lớn, vì vậy nên vô cùng bám anh. 

"Baba chỉ đi ba ngày sẽ trở về, trở về sẽ mang theo váy công chúa xinh đẹp và búp bê cho Tự Hoan có được không?"

Từ nhỏ Giang Tự Hoan đã không thiếu thứ gì, muốn thứ gì cũng đều dễ dàng có, bởi vậy sức hấp dẫn của những thứ này với nhóc không lớn, cô nhóc vừa nằm bên trong vali hành lý vừa lôi kéo góc áo mẹ đùa giỡn, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nói: "Vậy sau khi baba trở về có thể đến nhà trẻ đón Tự Hoan và anh trai không? Muốn được đón đầu tiên cơ."

Đối với mấy nhóc tầm tuổi này mà nói, dường như bố mẹ đến nhà trẻ đón chúng đầu tiên là một chuyện vô cùng đáng kiêu ngạo. 

Giang Thứ rất chiều con, nhất là con gái, tất nhiên là nói một câu đồng ý luôn. 

Ngày thứ ba Giang Thứ đi công tác, từng bạn nhỏ bên trong nhà trẻ đều biết bố của Giang Tự Hoan muốn tới đón cô nhóc sớm nhất. 

Nhưng mà tiếng trống tan trường vang lên, các bạn nhỏ lần lượt đi rồi, vẫn chưa thấy Giang Thứ xuất hiện ở cửa ra vào.

Máy bay gặp phải khí lưu áp sát phải hạ cánh ở Singapore, làm lỡ thời gian một chút, trên đường tới nhà trẻ, Giang Thứ nhìn mấy giỏ dâu tây dâu nhỏ trong tay, vô cùng sốt ruột, sợ mình đến trễ, một mình cô nhóc yếu ớt kia có thể khóc to rất lâu. 

Lúc Giang Thứ đến nhà trẻ, gần như đa số bạn nhỏ đã được bố mẹ đón đi rồi. 

Anh đi vào trong lớp, chỉ thấy con gái mình ngồi yên tại chỗ im lặng một mình, không khóc cũng không xem phim hoạt hình, cứ yên lặng ngồi như vậy. 

Tim Giang Thứ thít chặt lại, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô bé: "Tự Hoan."

Giang Tự Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Thứ một cái, hốc mắt lập tức đỏ lên, miệng nhỏ xị xuống, vô cùng tủi thân, nói bập bõm òa khóc lên: "Baba xấu, không muốn baba xấu hu hu hu."

Cô gái nhỏ vừa nói không muốn baba vừa duỗi tay đòi baba ôm. 

Giang Thứ ôm cô nhóc lên, cô nhóc lại khóc càng dữ dội hơn, tương đối yếu ớt. 

Giang Thứ vội vàng bỏ ra dâu tây dâu cô bé thích nhất, đút đến bên miệng, nhóc con đang khóc vô cùng nghiêm túc, một giây sau đã ngừng khóc. 

Anh liếc nhìn con gái bảo bối, chỉ thấy quả dâu tây dâu đã bị cắn một nửa. 

Hai má cô nhóc phùng lên, bắt đầu nghiêm túc ăn. 

Giang Thứ nhịn cười, lau giọt nước mắt đi cho cô bé, còn dịu dàng giải thích một hồi. 

Cô nhỏ mít ước ăn liền lúc hết ba quả dâu tây, lúc này mới dừng lại, bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ baba, giọng nói trẻ con: "Suýt chút nữa là con không thể tha thứ cho baba!"

Giang Thứ cười trầm thấp: "Được, cám ơn công chúa nhỏ đã tha thứ cho baba."

"Baba dẫn hai đứa đi chỗ mama quay phim tìm mama được không?"

Giang Tự Hoan cắn dâu tây, vẫn còn hơi nức nở: "Dạ..."

"Anh trai đâu?"

"Anh trai đang bị phạt đứng."

Giang Thứ: "..."

Giang Thứ xách hai cặp sách nhỏ của Giang Tự Hoan và Giang Tự Chấp lên, ôm lấy con gái, cuối cùng đi đến bể bơi nhà trẻ mới tìm được Giang Tự Chấp đang bị phạt đứng. 

Khi còn bé Ôn Ngưng bị dạy dỗ phát sợ, đến nay vẫn thường xuyên nói với Giang Thứ không được phép hung dữ với con cái, cặp sinh đôi trai gái này là thịt rơi xuống từ người cô, nét mặt vô cùng giống cô, Giang Thứ tất nhiên cũng không nỡ lòng nào dạy dỗ. 

Giang Tự Chấp lì lợm, thực ra cũng giống anh lúc còn bé, bởi vậy dù bị người lớn gọi rất nhiều lần, thiệt hại của công không biết bao nhiêu tiền, Giang Thứ vẫn không nói gì với nhóc cả.

Giang Tự Chấp thấy Giang Thứ ôm em gái tới, cũng mặc kệ mà sung sướng, baba đến là phạt đứng đã xong. 

Cậu vọt tới trước mặt Giang Thứ, nhìn em gái: "Đồ yếu ớt vừa khóc kìa! Vẫn là mama tốt nhất, xinh đẹp lại không thích khóc."

Giang Tự Hoan sau đó mới phát hiện ra nhưng chỉ nghe được anh trai khen mẹ, còn gật đầu phụ họa một cái, đến lúc Giang Thứ nở nụ cười mới kịp phản ứng, yếu ớt hừ một tiếng, tiếp tục ăn dâu tây. 

Giang Thứ vỗ vai Giang Tự Chấp: "Đi, tìm mama nào."

"Oh yeah!" Giang Tự Chấp rất vui vẻ. 

Giang Thứ thuận miệng hỏi: "Lần này phạm lỗi gì? Em gái nói baba nghe."

Giang Tự Hoan ngoan ngoãn nói: "Anh trai rút cái nút nhét vào chỗ rách của bể bơi ra, nước chảy hết đi rồi."

Giang Thứ liếc Giang Tự Chấp một cái: "Con nghịch ngợm như vậy không sợ bị đánh ư?"

"Mama nói con giống baba lúc còn bé nên baba không thể đánh con được."

Giang Thứ cười khẽ một tiếng, thật sự cũng không có ý định truy cứu, chỉ là tò mò, anh cảm giác con trai mình thật ra rất biết nghĩ, không giống người tùy tiện gây chuyện, vì thế hỏi cậu bé: "Sao lại rút cái nút đó ra?"

Giang Tự Chấp uống một ngụm Cocacola cuối cùng trong lon bật nắp, bóp bẹp sau đó ném trên mặt đất, vô cùng bướng bỉnh: "Có một quả bí lùn rơi vào bên trong, không đứng dậy được, con không kéo được bạn ý, nên chỉ có thể tháo nước đi."

Giang Thứ trợn mắt, không nghĩ đến nguyên nhân này. 

"Vậy lần trước lấy bóng rổ nện vào cửa kính là có chuyện gì?"

Giang Tự Chấp gây chuyện quá nhiều, suýt nữa không nhớ lại được lần đó, suy nghĩ mãi mới nói: "Trên cửa sổ có con gián, có một nhóc mít ướt bị dọa khóc mãi, ầm ĩ quá, nhưng không có ai dám giết con gián, chỉ có thể dùng bóng nện thôi."

Giang Thứ sửng sốt một lúc, hỏi tiếp: "Vậy vì sao lúc trước con đánh bạn ngồi cùng bàn với con? Người ta cũng đâu trêu gì con."

"Nó túm bím tóc nhỏ của em gái, em gái đã xấu sẵn rồi, bím tóc nhỏ tung ra còn xấu hơn!"

Giang Tự Hoan vô cùng dùng sức lớn tiếng "hừ" một tiếng, Giang Thứ không nhịn được cười, thiếu chút nữa làm cho cô bé yếu ớt tức giận mà khóc.

Hai cha con nói chuyện dọc đường, đến gần xe, hai nhóc mỗi đứa một ghế an toàn, cực kỳ tự giác ngồi xuống. 

Ghế sau xe để vài giỏ dâu tây đã rửa sạch, lúc Ôn Ngưng mang thai rất thích ăn, sinh hai nhóc cưng ra, cũng thích món này. 

Hai nhóc thở phì phò ăn hết một mạch, đến khi tới studio, ăn hết sạch hai giỏ. 

Ôn Ngưng vừa kết thúc một cảnh quay, tháo trang sức kết thúc công việc, Giang Thứ đi đến bên cạnh kéo cô qua, hôn trộm một cái. 

Hai má Ôn Ngưng đỏ lên: "Mặt em còn chưa tẩy trang đây này."

Giang Thứ liếm môi: "Không chê."

Hai nhóc đã quen với bộ dạng bố mẹ dính nhau không đứng đắn rồi, Giang Tự Chấp rất tung tăng, vừa đến studio đã bắt đầu bày trò, vô cùng hứng thú. 

Giang Tự Hoan thì cầm giỏ dâu tây xuống xe, lên đến bên cạnh bố mẹ, kiễng mũi chân lên đút cho mama một quả, sau đó xách giỏ đi xung quanh tặng cho mọi người. 

Đường đi của studio không bằng phẳng, nhân viên chung quanh đều sợ cô bé đi chênh vênh, ai cũng nhìn chằm chằm. 

Cô nhóc đến trước mặt đạo diễn, chìa giỏ dâu tây ra, còn cầm làn váy long trọng cúi mình vái chào, giọng trẻ con nói: "Chú đạo diễn ăn quả dâu tây này, ăn xong không được chê mẹ bé nha."

Khiến một đám người cười vang cả đường. 

Ôn Ngưng cũng không nhịn nổi cười, khuỷu tay chọc Giang Thứ: "Tại sao điệu bộ này lại giống anh ha."

Thích cầm đồ đi hối lộ.

Giang Thứ cực kỳ đắc ý: "Di truyền."

Ôn Ngưng: "Làm màu."

**

Chạng vạng tối về đến nhà, Giang Tự Chấp phát hiện trong phòng mình có thêm một chiếc xe đua nhỏ thoạt nhìn vô cùng chất vô cùng ngầu. 

Thứ này với một chú nhóc ba tuổi mà nói, không thể nghi ngờ có sự hấp dẫn cực hạn, mặc dù Giang Tự Chấp đã là một cậu nhóc ba tuổi trưởng thành rồi. 

Cậu nhóc hoan hô một tiếng chạy về chiếc xe, nhìn qua Giang Thứ: "Baba?"

Giang Thứ gật đầu: "Thưởng cho con đó."

Giang Tự Chấp không hiểu sao baba thưởng cho mình, dù sao cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy, chơi trước rồi nói sau. 

Cậu chạy thử, vòng quanh cả biệt thự. 

Giang Tự Hoan nhìn thấy cũng nhao nhao muốn lên xe, Giang Tự Chấp còn cố ý làm màu đeo cho cô nhóc cái kính râm, hai người vừa đi hóng gió vừa hưng phấn hét lên.

Ôn Ngưng cong môi, cảm thấy cuộc đời này không còn gì trọn vẹn hơn nữa, chồng ở bên cạnh, con cái cười đùa làm bạn với nhau. 

Giang Tứ lại nhìn chằm chằm vào Ôn Ngưng, bắt đầu suy nghĩ không đứng đắn, một tay khiêng người đi: "Để cho bọn nhỏ chơi, chúng ta làm chút chuyện nên làm đi.”

Ôn Ngưng: "..."

Hơn chín giờ, Ôn Ngưng tỉnh lại từ trên giường, thấy Giang Thứ không ở đây, mặc đồ ngủ đi ra ngoài tìm. 

Lúc này, có lẽ anh đang ở phòng trẻ dỗ hai đứa nhóc ngủ. 

Nhưng phòng trẻ sáng trưng cũng không có người, trái lại lầu ba lại có chút tiếng động. 

Ôn Ngưng vội vàng đi lên lầu, thấy phòng cuối hành lang có ánh đèn, rảo bước nhanh đi tới. 

Vừa tới cửa đã thấy con gái cúi gằm xuống, trên người mặc bộ váy xiêu vẹo, mặc dù váy là đồ của trẻ em nhưng nhỏ cũng không phải dành cho trẻ ba tuổi mặc, thoạt nhìn rộng hơn không ít. 

Chiếc váy đó là quà Giang Thứ chuẩn bị cho Ôn Ngưng, sau đó tìm Ôn Ngưng về, đã chật không vừa nữa, nên vẫn luôn để ở lầu ba - phòng thuộc về cô. 

Đêm nay Giang Tự Chấp nhận được một cỗ xe sang trọng, tâm trạng vô cùng hăng hái, bằng lòng chơi trò ngây thơ ngốc nghếch khom người trốn tìm chỉ bọn con nít mới chơi, Giang Tự Hoan vô cùng thích thú mà trốn mấy ván, cuối cùng lo rằng anh trai tìm được mình quá nhanh, trốn lên tận lầu ba. 

Kết quả vào gian phòng kia, đã bị bộ váy xinh đẹp và đồ trang sức mê hoặc đi không nổi. 

Người trong nhà trước nay đều chiều chuộng cô, gần như không cấm cô làm chuyện gì, vì thế cô nhóc lập tức không thèm để ý đang chơi trốn tìm với anh trai, ngồi trong phòng để quần áo của Ôn Ngưng tung tăng thử váy. 

Không ngờ cuối cùng lại bị baba dỗ đi ngủ xuất hiện bắt tại trận. 

Lúc Giang Thứ thấy con gái mặc chiếc váy kia, thật ra là không quá sẵn lòng, anh đã từng nói, phòng này không để ai vào, ngoại trừ một mình Ôn Ngưng, thật ra cũng không coi là đồ vật quý giá gì, chỉ là cảm thấy ý nghĩa khác biệt. 

Hôm nay con gái vô tình vào đây, anh cứ cảm thấy ước hẹn mình đã xác nhận bị phá vỡ, cho nên sắc mặt khó coi. 

Nhưng dù sao cũng là con gái mình, lại là người Ôn Ngưng vất vả sinh ra, anh không đến mức tức giận dọa người, chỉ là giọng điệu không có sự cưng chiều và dịu dàng như bình thường. 

"Tự Hoan, cởi váy của mẹ ra, về đi ngủ."

Giang Thứ tự thấy mình đã nhẫn nhịn rồi, nhưng trẻ con rất nhạy cảm, giọng điệu người lớn khác lạ một chút, cô nhóc có thể nghe được từng chút một, cô nhóc ngẩng đầu từ trên mặt đất, mắt to trong nhìn chằm chằm vào baba, cảm giác tủi thân bộc phát trong nháy mắt. 

Cô bé phồng má đứng lên, còn chưa kịp lên tiếng thì Ôn Ngưng đi vào.

"Làm sao vậy bé cưng?"

Giọng nói dịu dàng của mama vừa thốt ra, cô nhóc lập tức ôm chân mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên mama, không dám nhìn baba, sau đó khóc hu hu lên, tủi thân muốn chết, yếu ớt không chịu được: "Baba xấu!"

Ôn Ngưng nhịn cười, ôm cô bé lên. 

Giang Thứ lo cô ôm không nổi, còn giúp đỡ một tay, ai dè lại bị cô nhóc lấy tay đẩy ra. 

"Không cho baba ôm."

Lúc này Ôn Ngưng không nhịn được cười nữa, cười thành tiếng: "Sao anh lại chọc đến con bé rồi? Dọa con rồi ư?"

Giang Thứ cực kỳ oan ức: "Anh đâu nỡ, con em sinh đó, lúc nào đã thấy anh dọa chúng chứ?"

Đúng vậy, Giang Thứ cực kỳ kiên nhẫn với hai đứa nhóc, Ôn Ngưng chưa từng thấy anh cáu giận trong nhà bao giờ. 

Chưa từng với cô, với con cũng vậy. 

Ôn Ngưng liếc nhìn váy trên người con gái, biết sơ sơ nguyên nhân: "Bởi vì chuyện cái váy à?"

Giang Thứ không lên tiếng.

Vậy tức là đúng rồi. 

Ôn Ngưng vỗ nhẹ lưng con gái, nói với Giang Thứ: "Con gái mặc rất đẹp nha."

Giang Thứ khẽ thở dài một tiếng: "Anh nói tất cả, chỉ để mình em vào, anh không muốn vì chúng ta có con cái, mà để đồ của em bị người khác cướp đi."

Trong lòng Giang Thứ, từ đầu tới cuối, Ôn Ngưng là người quan trọng nhất. 

Ôn Ngưng dịu dàng, đi đến bên cạnh anh, vừa ôm con gái vừa kéo tay em: "Con gái cũng đâu phải người khác, em chưa từng cảm thấy đồ bị ai cướp đi cả, chẳng lẽ anh cảm thấy con gái của chúng ta sẽ lấy đi đồ của chúng ta ư?"

Giang Thứ hiểu rõ chuyện này nhưng vẫn không nhịn được nói: "Chúng nó thường xuyên cướp vợ của anh."

Ôn Ngưng cắn môi, hai má đỏ lên đập ai một phát: "Này, anh đứng đắn một chút đi."

"Anh rất đứng đắn đó."

Giang Thứ nhìn cô nhóc yếu ớt trên tay cô, sợ cô ôm không xuể, vội vàng qua bế: "Baba nói xin lỗi con được không? Cho baba nhìn thử xem công chúa nhỏ nhà ai mặc mà xinh đẹp như vậy."

Giang Tự Hoan là cô nhóc thích ưa nịnh, nghe xong baba nói vậy, lập tức ngừng khóc, ôm baba một lát nhao nhao đòi xuống xoay váy vòng vòng cho bố mẹ xem. 

Nhưng còn chưa xoay được vài cái, đã bị anh trai đột nhiên tập kích tìm được. 

"Đồ em gái ngốc nghếch! Anh tìm được rồi!"

Giang Tự Hoan lúc này mới nhớ ra mình đang ở bên trong trò chơi trốn tìm ganh đua kịch liệt, thét chói tai vòng quanh chân ba mẹ, cuối cùng tự lừa dối mình mà ôm chân Giang Thứ, che ánh mắt mình, cho là mình không thấy anh trai, anh trai cũng không tìm thấy cô nhóc. 

Hai nhóc con đùa giỡn ầm ĩ bên tai, Ôn Ngưng chui vào ngực Giang Thứ, ngẩng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào nói: "Hai mươi lăm năm trước kia của em, tràn đầy gai bụi, nhưng mà từ sau khi gặp được anh, một đường bằng phẳng, tất cả mọi thứ đều trở nên vẹn tròn, em rất hạnh phúc, Giang Thứ."

Người đàn ông tự nhiên vén tóc tán loạn trên trán cô ra sau tai, ánh mắt không giấu nổi sự cưng chiều: "Sao anh lại không vậy chứ."

"Cám ơn anh, Giang Thứ."

"Cám ơn em, bảo bối."

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện