Mèo Con Là Để Yêu Thương
Chương 28
Tôi thở dài ngồi tựa lên thành ghế. Người thích Hàn Nặc Mình thì vô số kể, việc ghen tị tôi rồi đăng lên diễn đàn trường bóc phốt cũng không thiếu người nghĩ đến cách này. Mà những người ghét tôi hay ghim tôi thì cũng đâu có ai, vì tôi cũng đâu có chọc tức ai bao giờ.
Cuối cùng thì đối tượng tình nghi vẫn chỉ là một "human".
Hết cách, tôi đanh phải tạo một tài khoản mới với tên khác và vào diễn đàn bình luận:
[Đúng là chuyện động trời! Không biết ai là người đã đăng bức hình này để tôi tới cảm ơn!]
Tôi vừa bình luận vừa nghiến răng ken két. Tự mình nói xấu mình thì còn gì thảm bại hơn đây!?
Nhưng ngày lập tức đã có người bình luận;
[Đúng rồi, không biết là ai đã chụp được bức hình này nhỉ?]
[Cảnh chụp được là ở rạp chiếu phim ngày hôm qua! Mà cả khối năm ba tụi này phải ở lại trường viết tiểu luận!]
[Vậy là còn mỗi năm nhất và năm hai.]
Tôi ngồi miết miểt cằm đọc từng câu bình luận. Vậy là vẫn giảm được đối tượng tình nghi rồi. Nhưng như thế vẫn không ăn thua. Dù sao thì tính chỉ mỗi năm hai là khối của tôi thôi cũng phải gần trăm người, trong đó còn gái cũng phải hơn 60 là cái chắc.
Xem ra cách này cũng không được hiệu quả lắm.
"Đàm Y Nhi!" Giọng của Chị Lộ cãt lên.
"Hai người về rồi!" Tôi chạy lại phía hai người.
"Bây giờ phía ngoài nguy hiểm lắm. Đến cả tụi tớ mà đám con gái kia vẫn không chịu tha, bám theo hỏi ríu rít!"
"Làm phiền hai cậu rồi!" Tôi áy náy.
"Không sao! Không sao! Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà."
"Đúng rồi, cậu tìm được thông tin gì chưa?" Chỉ Lộ hỏi.
"Tớ chỉ mới biết người đăng tin là người năm nhất hoặc năm hai thôi! Vì năm ba chiều qua phải ở lại trường để viết tiểu luận!"
"Đúng là thế! Nhưng mà năm nhất và năm hai nhiều người như thế! Sao mà tìm được!"
Tôi miết miết mi tâm:
"Thế nào cũng có cách! Nhưng thôi! Ngủ cái đã! Mai tính tiếp!"
Chưa nói xong tôi đã nằm phịch xuống giường ngủ ngon lành rồi.
"Còn chưa đến tối! Cậu ta định bỏ bữa à!"
"Thôi kệ cậu ấy đi! Tí nữa tụi mình đưa cơm lên cho cậu ấy cũng được!"
- -----sáng hôm sau---------
Buối sáng hôm nay chính là một buổi sáng ảm đạm nhất mà tôi từng biết. Đi học mà có biết bao mũi tên đâm túi bụi vào tôi, hơn nữa xung quanh tai lại còn đầy những tiếng xì xào nữa chứ.
"Sự ghen tuông của đám con gái thật đáng sợ!" Hai bà bạn của tôi nói.
Trong trường này thì số đám con gái không thích Hàn Nặc Mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hai bà bạn của tôi cũng nằm trong số đó.
"Hai người về lớp trước đi!" Bước tới kệ tủ để giày, tôi đợi Chi Lộ và Ninh Ngọc thay giày trước rồi mới lấy giày của mình ra.
"Sao thế?"
"Không có gì! Nhưng hôm nay mà đi với tớ hai cậu sẽ gặp rắc rối to đấy!" Tôi vừa nói vừa thả đôi giày từ trên kệ xuống.
"Có ổn không đấy?" Hai bà bạn lo lắng.
"Không sao đâu!"
"Vậy...tụi tớ đi trước!"
Thấy hai người bạn đi rồi, tôi mới thở dài, cúi người xuống đi giày vừa cất tiếng:
"Không còn ai nữa đâu! Muốn nói gì thì cứ bước tới đây mà nói to lên cho tôi nghe!"
Ngay lập tức, một đám nữ sinh chạy ra, mặt hằm hằm:
"Cô...không ngờ cô đã làm ra chuyện như thế, còn mặt dày tới trường!" Đám nữ sinh kia chửi liên tục.
Tôi đóng tủ kệ giày lại nghe cái sầm, liếc con mắt sắc nhọn nhìn bọn họ. Tức thời, tất cả đều nìn thin thít.
"Cô đúng là đồ giả tạo!" Một cô gái nào đó cất tiếng rồi ném một vật gì đó vào tôi.
Máy mà tôi thân thủ không tồi, nhanh tay bắt lấy được nó. Tôi nheo mắt, thế mà lại là một quả trứng gà, đã thế lại còn là trứng gà sống.
"Đem thức ăn sống vào trường! Mấy 'bé' muốn phạt vì làm trái nội quy của trường sao?"
"Máy bé? Cô..." Cả bọn trong lòng tức đến tím tái ruột gan.
Đám con gái kia không chịu được nữa, một lũ hơn chục đứa liền xông tới hòng đánh tôi.
Tôi nhanh chóng cúi người xuống, mấy quả đấm liên tiếp đấm vào kệ giày khiến nó méo mó đến không còn hình thù gì nữa. May mà chỗ đó không gần với chỗ để giày của tôi.
"Lại thêm tội phá hoại của công! Mấy 'bé' muốn bị phạt lắm hả? Được, chị đây đưa mấy 'bé' lên phòng giám thị!"
"Hừ! Bọn tôi không muốn lên đấy! Dù sao tụi này cũng đông hơn cô! Với lại, không cho phép cô gọi tụi tôi là 'bé"'!
Nhìn bộ dạng phải giương cổ lên cãi với tôi hơn trông đáng yêu cực kỳ. Tôi không phải chế giễu gì đâu, trông cứ như là trẻ con hờn dỗi người lớn ấy.
"Tụi này không nghĩ một mình cô có thể chống lại được lũ này. Tốt nhất là nên tránh xa khỏi Hàn Nặc Mình của tụi này ra đi!" Đám con gái kia nói với giọng điệu bực tức.
Tôi nghe mà buồn nôn thay. Hàn Nặc Mình của tụi tôi? Ha! Nực cười! Cậu ta trở thành vật sử hữu của bọn họ từ lúc nào vậy!?
"Tai tôi hơi ngứa rồi đấy! Mà, tôi ôm Hàn Nặc Mình thì liên quan gì đến mấy người nhỉ? Cậu ấy là bạn trai của mấy người sao?"
Nghe tôi hỏi xong, cả đám cứng họng.
Haiz, chưa gì đã nổi máu lên muốn đánh đấm người ta.
"Đúng, Hàn Nặc Mình không phải là xuất tụi tôi, nhưng cô hãy chờ mà coi, rồi Hàn Nặc Mình sẽ về tay tôi thôi!" Một cô gái trông có vẻ là chị đại của nhóm gắt lên. Tay con giơ ra hòng muốn tát tôi.
Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào tôi thì đã bị ai đó giữ lấy rồi. Ai dám phá hỏng hành động ngầu chuẩm bị được đưa ra xuất tôi? Tôi đang muốn giữ cái tay đó lại mà!
"Mấy người là cái thá gì mà bắt tôi phải về tay mấy người. Nên nhớ mấy người vẫn chỉ là năm nhất thôi đấy!" Giọng ai đó vừa quen vừa lạ cất lên.
Quả là tôi đoán không sai, chủ nhân của giọng nói đó, không ai khác ngoài Hàn Nặc Mình. Sắc mặt của cậu ta bây giờ khó coi đến mức không tài nào tả được, lại thêm cái giọng điệu dữ tợn ấy nữa. Sắp có biến rồi.
Cuối cùng thì đối tượng tình nghi vẫn chỉ là một "human".
Hết cách, tôi đanh phải tạo một tài khoản mới với tên khác và vào diễn đàn bình luận:
[Đúng là chuyện động trời! Không biết ai là người đã đăng bức hình này để tôi tới cảm ơn!]
Tôi vừa bình luận vừa nghiến răng ken két. Tự mình nói xấu mình thì còn gì thảm bại hơn đây!?
Nhưng ngày lập tức đã có người bình luận;
[Đúng rồi, không biết là ai đã chụp được bức hình này nhỉ?]
[Cảnh chụp được là ở rạp chiếu phim ngày hôm qua! Mà cả khối năm ba tụi này phải ở lại trường viết tiểu luận!]
[Vậy là còn mỗi năm nhất và năm hai.]
Tôi ngồi miết miểt cằm đọc từng câu bình luận. Vậy là vẫn giảm được đối tượng tình nghi rồi. Nhưng như thế vẫn không ăn thua. Dù sao thì tính chỉ mỗi năm hai là khối của tôi thôi cũng phải gần trăm người, trong đó còn gái cũng phải hơn 60 là cái chắc.
Xem ra cách này cũng không được hiệu quả lắm.
"Đàm Y Nhi!" Giọng của Chị Lộ cãt lên.
"Hai người về rồi!" Tôi chạy lại phía hai người.
"Bây giờ phía ngoài nguy hiểm lắm. Đến cả tụi tớ mà đám con gái kia vẫn không chịu tha, bám theo hỏi ríu rít!"
"Làm phiền hai cậu rồi!" Tôi áy náy.
"Không sao! Không sao! Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà."
"Đúng rồi, cậu tìm được thông tin gì chưa?" Chỉ Lộ hỏi.
"Tớ chỉ mới biết người đăng tin là người năm nhất hoặc năm hai thôi! Vì năm ba chiều qua phải ở lại trường để viết tiểu luận!"
"Đúng là thế! Nhưng mà năm nhất và năm hai nhiều người như thế! Sao mà tìm được!"
Tôi miết miết mi tâm:
"Thế nào cũng có cách! Nhưng thôi! Ngủ cái đã! Mai tính tiếp!"
Chưa nói xong tôi đã nằm phịch xuống giường ngủ ngon lành rồi.
"Còn chưa đến tối! Cậu ta định bỏ bữa à!"
"Thôi kệ cậu ấy đi! Tí nữa tụi mình đưa cơm lên cho cậu ấy cũng được!"
- -----sáng hôm sau---------
Buối sáng hôm nay chính là một buổi sáng ảm đạm nhất mà tôi từng biết. Đi học mà có biết bao mũi tên đâm túi bụi vào tôi, hơn nữa xung quanh tai lại còn đầy những tiếng xì xào nữa chứ.
"Sự ghen tuông của đám con gái thật đáng sợ!" Hai bà bạn của tôi nói.
Trong trường này thì số đám con gái không thích Hàn Nặc Mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hai bà bạn của tôi cũng nằm trong số đó.
"Hai người về lớp trước đi!" Bước tới kệ tủ để giày, tôi đợi Chi Lộ và Ninh Ngọc thay giày trước rồi mới lấy giày của mình ra.
"Sao thế?"
"Không có gì! Nhưng hôm nay mà đi với tớ hai cậu sẽ gặp rắc rối to đấy!" Tôi vừa nói vừa thả đôi giày từ trên kệ xuống.
"Có ổn không đấy?" Hai bà bạn lo lắng.
"Không sao đâu!"
"Vậy...tụi tớ đi trước!"
Thấy hai người bạn đi rồi, tôi mới thở dài, cúi người xuống đi giày vừa cất tiếng:
"Không còn ai nữa đâu! Muốn nói gì thì cứ bước tới đây mà nói to lên cho tôi nghe!"
Ngay lập tức, một đám nữ sinh chạy ra, mặt hằm hằm:
"Cô...không ngờ cô đã làm ra chuyện như thế, còn mặt dày tới trường!" Đám nữ sinh kia chửi liên tục.
Tôi đóng tủ kệ giày lại nghe cái sầm, liếc con mắt sắc nhọn nhìn bọn họ. Tức thời, tất cả đều nìn thin thít.
"Cô đúng là đồ giả tạo!" Một cô gái nào đó cất tiếng rồi ném một vật gì đó vào tôi.
Máy mà tôi thân thủ không tồi, nhanh tay bắt lấy được nó. Tôi nheo mắt, thế mà lại là một quả trứng gà, đã thế lại còn là trứng gà sống.
"Đem thức ăn sống vào trường! Mấy 'bé' muốn phạt vì làm trái nội quy của trường sao?"
"Máy bé? Cô..." Cả bọn trong lòng tức đến tím tái ruột gan.
Đám con gái kia không chịu được nữa, một lũ hơn chục đứa liền xông tới hòng đánh tôi.
Tôi nhanh chóng cúi người xuống, mấy quả đấm liên tiếp đấm vào kệ giày khiến nó méo mó đến không còn hình thù gì nữa. May mà chỗ đó không gần với chỗ để giày của tôi.
"Lại thêm tội phá hoại của công! Mấy 'bé' muốn bị phạt lắm hả? Được, chị đây đưa mấy 'bé' lên phòng giám thị!"
"Hừ! Bọn tôi không muốn lên đấy! Dù sao tụi này cũng đông hơn cô! Với lại, không cho phép cô gọi tụi tôi là 'bé"'!
Nhìn bộ dạng phải giương cổ lên cãi với tôi hơn trông đáng yêu cực kỳ. Tôi không phải chế giễu gì đâu, trông cứ như là trẻ con hờn dỗi người lớn ấy.
"Tụi này không nghĩ một mình cô có thể chống lại được lũ này. Tốt nhất là nên tránh xa khỏi Hàn Nặc Mình của tụi này ra đi!" Đám con gái kia nói với giọng điệu bực tức.
Tôi nghe mà buồn nôn thay. Hàn Nặc Mình của tụi tôi? Ha! Nực cười! Cậu ta trở thành vật sử hữu của bọn họ từ lúc nào vậy!?
"Tai tôi hơi ngứa rồi đấy! Mà, tôi ôm Hàn Nặc Mình thì liên quan gì đến mấy người nhỉ? Cậu ấy là bạn trai của mấy người sao?"
Nghe tôi hỏi xong, cả đám cứng họng.
Haiz, chưa gì đã nổi máu lên muốn đánh đấm người ta.
"Đúng, Hàn Nặc Mình không phải là xuất tụi tôi, nhưng cô hãy chờ mà coi, rồi Hàn Nặc Mình sẽ về tay tôi thôi!" Một cô gái trông có vẻ là chị đại của nhóm gắt lên. Tay con giơ ra hòng muốn tát tôi.
Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào tôi thì đã bị ai đó giữ lấy rồi. Ai dám phá hỏng hành động ngầu chuẩm bị được đưa ra xuất tôi? Tôi đang muốn giữ cái tay đó lại mà!
"Mấy người là cái thá gì mà bắt tôi phải về tay mấy người. Nên nhớ mấy người vẫn chỉ là năm nhất thôi đấy!" Giọng ai đó vừa quen vừa lạ cất lên.
Quả là tôi đoán không sai, chủ nhân của giọng nói đó, không ai khác ngoài Hàn Nặc Mình. Sắc mặt của cậu ta bây giờ khó coi đến mức không tài nào tả được, lại thêm cái giọng điệu dữ tợn ấy nữa. Sắp có biến rồi.
Bình luận truyện