Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 130: (PN4): Đàn mèo con



Kết hôn được hai năm, Văn Tâm mang thai. Đầu mùa xuân năm thứ ba, hai vợ chồng nghênh đón một cặp anh em song sinh đáng yêu. Cậu anh trai mang họ Kỳ Trưng, tên là Kỳ Nguyện; em trai lại mang họ Văn Tâm, tên là Văn Tuấn. Nhưng không khéo là về mặt tính cách lại trái nhau hoàn toàn. Anh trai Kỳ Nguyện giống mẹ, vừa ngơ ngẩn vừa hay gây sự. Ngược lại là em trai Văn Tuấn còn nhỏ nhưng lại cứ như khắc từ một khuôn ra với Kỳ Trưng.1

Hai đứa nhỏ trải qua một tuổi thơ vui vẻ tốt đẹp. Mãi đến năm ba tuổi, mama Văn Tâm dẫn chúng đến đoàn phim, hai anh em đột nhiên có một bí mật nho nhỏ khác với những bạn nhỏ khác.

Hôm ấy bầu trời sáng sủa không một gợn mây. Một tay Văn Tâm kéo nhóc quỷ gây sự Kỳ Nguyện, tay kia nắm tay ông cụ non Văn Tuấn, ba mẹ con cùng nhau nhập đoàn phim "Xé gió".

Mấy năm nay, vì kết hôn sinh con nên kỳ thật Văn Tâm cũng đã dần chìm trong giới giải trí. Nhưng đối với cô mà nói, có chìm cũng chỉ trong các chương trình hay gameshow mà không phải là phim ảnh. Sau khi "2030" công chiếu đã bùng nổ lớn, ôm về doanh thu hơn một tỷ đô la, nghiễm nhiên là theo đó Văn Tâm cũng đã nhảy vọt từ minh tinh đang nổi trở thành minh tinh hàng đầu. Nhưng cô lại không tiếp tục chuyên tâm vào những dự án mới để củng cố địa vị của mình như trong tưởng tượng của fans và người xem, sau khi kết hôn, cô lại chọn khiêm tốn chuyển hình tượng.

"Xé gió" là bộ phim về đề tại gián điệp chiến tranh, là bước chuyển mình đầu tiên của Văn Tâm. Kỳ Trưng đang tham gia hội nghị ở nước ngoài, tên nhóc quỷ gây sự Kỳ Nguyện này lại ồn ào muốn ra ngoài, không còn cách nào, Văn Tâm đành phải đưa cả hai đứa nhỏ đến đoàn phim để bọn chúng tham quan nơi làm việc của mẹ mình. Dọc đường đi, cái miệng nhỏ của Kỳ Nguyện cứ liến thoắng không ngừng.

"Mama mama, cái kia là cái gì, ngầu quá đi, con cũng muốn bay trên trời!"

Văn Tuấn nghiêm mặt: "Đồ ngốc, đó là dây thép, con nít không thể chơi được."

"Cả dây thép mà Tuấn Tuấn cũng biết?! Thật không thể tin được!" Lý Tinh Tinh khiếp sợ.

Văn Tâm đỡ trán: "Thằng nhóc này suốt ngày đọc sách với xem video học tập, chị thân là mẹ mà cũng xấu hổ."

Lý Tinh Tinh cười ha ha: "Vậy hẳn chị vui lắm đây."

Văn Tâm nhún vai bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại không thể giấu được ý cười.

Hai đứa trẻ mềm mại trắng nõn vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy cũng vây quanh hai đứa nhỏ vừa ôm vừa hôn.

"Oa! Sao chúng lại đáng yêu như vậy chứ? Cho dì ôm một cái với nào~"

"Hâm mộ chị Tâm Tâm quá đi mà~"

Thằng nhóc Kỳ Nguyện "chơi đến điên" thích ứng ghê lắm. Bạn nhỏ Văn Tuấn thích yên tĩnh đọc sách lại dẩu môi lên đến mức có thể treo được cả chai dầu. Thấy thế, Văn Tâm nhanh chóng kéo hai đứa nhỏ ra.

"Tinh Tinh, em dẫn bọn nhỏ ra chỗ khác chơi đi, chị chuẩn bị quay rồi, không thể để chúng làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim được."

Lý Tinh Tinh đã độc lập từ sớm giao lại việc cho trợ lý rồi dẫn hai bạn nhỏ đi xa. Hai đứa trẻ cũng coi như được Lý Tinh Tinh chăm sóc từ nhỏ đến lớn nên rất quen thuộc với dì Tinh Tinh, cứ như dì ruột. Chúng lập tức kéo tay dì Tinh Tinh hưng phấn đi chơi. Đương nhiên còn có bảo vệ đi theo hai đứa trẻ hộ tống, dù sao ai cũng biết hai đứa nhỏ này là con trai cưng của chủ nhân nhà họ Kỳ - Kỳ Trưng, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ nảy ý xấu với chúng.

Lý Tinh Tinh cũng không dám dẫn hai đứa nhỏ đi chơi xa. Bọn họ chỉ đi quanh phim trường, cuối cùng ngồi trên thảm cỏ chơi. Dù diện tích mặt cỏ không lớn nhưng đủ để trẻ con hai, ba tuổi chơi, cách đó không xa là địa điểm quay "Xé gió", xung quanh không có người lạ nào, tất cả đều vô cùng thích hợp. Nhưng không ngờ, Lý Tinh Tinh chỉ nhận một cuộc điện thoại mà hai đứa nhỏ đã biến mất.

Chúng thật sự biến mất rồi, còn là đột ngột biến mất! Đến cả bảo vệ cũng không rõ sao đột nhiên lại không nhìn thấy chúng nữa. Lý Tinh Tinh lo lắng nhanh chóng liên hệ với Văn Tâm và lãnh đạo phim trường, thầm nghĩ, phim trường lớn như vậy, có đào xuống ba thước đất cũng phải tìm ra hai đứa nhỏ. Nhưng lạ là đã có nhiều người đi cùng nhau như vậy nhưng mãi vẫn không thấy chúng đâu.

Văn Tâm bỏ diễn, điên cuồng chạy quanh phim trường gọi tên con: "Tuấn Tuấn, Nguyện Nguyện, hai con đâu rồi?"

Không ai đáp lại. Dường như hai đứa nhỏ chưa từng xuất hiện tại phim trường vậy.

Kỳ Trưng vừa xuống máy bay, anh nghe tin chạy đến phim trường ngay. Lúc anh đến, toàn bộ nhân viên trong phim trường đã tiến hành lật tung sàn thảm lên tìm rồi, ngay cả người của Kỳ thị cũng được điều động đến. Nhưng hai đứa trẻ vẫn hoàn toàn không có tung tích.

Từ sự trấn định ban đầu rồi đến điên cuồng tìm kiếm, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Trưng, cảm xúc của Văn Tâm không thể khống chế được nữa, run rẩy nói: "Em không nên dẫn chúng đến phim trường..."

Nhìn thấy nước mắt của Văn Tâm, Kỳ Trưng vô cùng đau lòng, nhanh chóng ôm lấy cô: "Em đừng gấp, anh sẽ đi tìm mà."

Văn Tâm khóc đến mức thở hổn hển: "Nhưng mà bọn em đã tìm khắp nơi rồi... nhưng... nhưng vẫn không tìm được."

Kỳ Trưng lau sạch nước mắt trên mặt cô: "Yên tâm, anh có cách."

Văn Tâm ngơ ngác: "Anh có cách gì?"

Kỳ Trưng đi đến chiếc xe hai đưa nhỏ ngồi, khứu giác nhạy bén nhớ kỹ mùi hương hôm nay của chúng. Sau đó, anh đuổi hết mọi người đi, rồi bụp một cái, biến thành mèo đen trước mặt Văn Tâm.

Văn Tâm trợn mắt há hốc mồm: "Còn có cách này nữa hả?"

Mèo đen dùng đôi mắt màu vàng kim nhìn cô, ý bảo: "Anh đi tìm đây."

Mắt Văn Tâm còn vương nước mắt, tim như thắt lại: "Ông xã cố lên!"

Mèo đen nhảy xuống xe, chỉ để lại một bóng lưng phong độ.

Theo mùi hương, mèo đen đi lần theo đường hai đứa nhỏ đi qua. Đoàn phim, bồn hoa, thảm cỏ... mùi hương đến thảm cỏ gần như biến mất. Điều này chứng tỏ quả là hai đứa nhỏ đã đột nhiên mất tích ở chỗ này.

Nhưng mà từ từ! Mùi vẫn chưa biến mất hoàn hoàn. Dựa vào chiếc mũi nhạy bén hơn con người gấp mấy lần và giác quan thứ sau của một người cha, đôi mắt mèo đen nheo lại, lập tức đi về hướng nào đó. Anh rất quen thuộc với phim trường, chỗ nào có nước rồi bụi rậm nào anh đều biết rõ. Thật ra anh không lo hai đứa nhỏ bị mất tích. Dù sao mùi vẫn còn đó, Tuấn Tuấn lại rất thông mình, mà những vệ sĩ đi theo cũng không phải hạng thường. Có lẽ nguyên nhân sở dĩ hai đứa nhỏ biến mất là đã xảy ra việc gì bất ngờ không thể kháng cự rồi...

Mèo đen tiếp tục chạy về phía trước. Cách đó không xa là một bụi rậm nhỏ. Hai đứa trẻ nhỏ người, rất có khả năng giấu mình sau lớp câu cối rậm rạp mà không bị phát hiện. Cùng với mùi càng lúc càng rõ ràng, mèo đen gần như chắc chắn sẽ đứa nhỏ nhất định ở chỗ này. Nhưng... có thế nào mèo đen cũng không nghĩ đến, thứ nó nhìn thấy lại là... hai con mèo con?!

Mèo hoang ở phim trường rất nhiều. Trong đám mèo hoang này từng lưu truyền một tin đồn. Có một con mèo giống như báo đen đã đánh chiến toàn thắng không ai địch lại, chỉ trong một buổi chiều đã dạy dỗ tất cả đám mèo ngoan ngoãn dễ bảo. Sau đó, tất cả đều xưng nó một tiếng đại ca. Đã lâu rồi đại xa không xuất hiện ở phim trường nữa. Nghe nói đại xa sống trong thành phố phồn hoa, là mèo cưng của một nữ minh tinh. Nhưng hôm nay, lại có một con mèo mướp ngửi được hơi thở nào đó rất giống đại ca.

"Meo meo!" Tất cả đến xem này! Hai nhóc này giống hệt đại ca!

Rất nhanh, đám mèo tập hợp.

"Meo?" Cậu chắc chứ, chúng nhỏ quá nhỉ?

"Meo meo meo!" Cả người toàn lông đen, đúng là giống thật!

"Meo?" Chẳng lẽ là con của đại ca?

Hai đứa nhỏ đột nhiên bị biến thành mèo, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị đám mèo vây quanh, trông vừa nhỏ yếu, vừa đáng thương, bất lực...

Kỳ Nguyện thấy mèo, hai mắt sáng rực: "Meo meo meo!" Mau nhìn kìa em trai, có nhiều mèo quá!"

Văn Tuấn trừng mắt liếc anh trai ngu ngốc của mình một cái: "Đồ ngốc, anh không phát hiện chính mình cũng biến thành mèo sao?"

"Méo?" Kỳ Nguyện ngộ ra, muốn vươn tay thử, kết quả lại xòe ra một cái móng vuốt nhỏ xíu đen như mực.

Kỳ Nguyện: "Meo..." Đáng yêu quá đi!

Kỳ Nguyện quay đầu lại nhìn em trai, tên nhóc thối Văn Tuấn kia cũng biến thành mèo đen, hơn nữa còn đang xù lông, đáng yêu hơn cái đồ ông cụ non thường ngày không biết bao nhiêu đâu. Lúc này Kỳ Nguyện không kiềm được nữa, nhào tới như điên.

"Meo meo meo!" Tuyệt vời!

Cái đầu nhỏ của Văn Tuấn sầu đến sắp trọc luôn! Đột nhiên biến thành mèo thì thôi đi, vậy mà đồng đội nhà mình còn là cái đồ ngốc. Chẳng lẽ ông anh ngu ngốc này không lo lắng giờ làm sao bọn họ tìm được cha mẹ hả? Hoặc là, dù giờ hai bọn họ có xuất hiện trước mặt cha mẹ thì với dáng vẻ này, cha mẹ có nhận ra bọn họ không chứ?

Văn Tuấn nghĩ, mama thích mèo như vậy, nhất định sẽ nhịn không được ôm về nuôi. Nhưng papa thì chưa chắc. Papa rất ghé có mèo xuất hiện trong nhà, mỗi lần có con mèo nào thì papa đều sẽ xụ mặt đuổi đi. Vậy nên, việc cấp bách bây giờ là phải tìm được mama trước, nhất là, đừng để papa phát hiện.1

Đại não Văn Tuấn nhanh chóng xoay chuyển, bên kia, cục than nhỏ Kỳ Nguyện đã chạy nhảy đuổi bắt với đám mèo hoang rồi. Đám mèo biết có thể Kỳ Nguyện có quan hệ với đại ca nên cũng không dám bắt nạt nó, cam tâm tình nguyện bị Kỳ Nguyện đuổi đuôi chơi. Cục than nhỏ Kỳ Nguyện cảm thấy làm mèo tốt thật đó, nếu ngày nào cũng có thể làm mèo chơi đùa thì càng tốt.

Đúng lúc này, phịch một cái, bạn nhỏ Kỳ Nguyện va vào vật gì đó cứng rắn. Kỳ Nguyện kêu ngao một tiếng: "Méo?!" Cái gì chắn đường đó?

"Chơi đủ chưa?"

Cục than nhỏ Kỳ Nguyện: "Meo..." Sao nghe giống giọng papa vậy nhỉ?

Vừa đưa mắt nhìn lên, nó đã bị hình thể khổng lồ của mèo đen họa, ngã lộn nhào chạy tới chỗ em trai: "Meo meo!" Mau nhìn kìa! Con mèo kia đáng sợ quá đi!

Nhìn thấy mèo đen, trong lòng Văn Tuấn cũng run lên. Tuy nó cũng đã sợ đến mức chân mềm nhũn, nhưng nó đã hứa với papa sẽ bảo vệ anh trai ngu ngốc rồi, thế nên nó vẫn xốc tinh thần lên cố gắng gồng mình, trầm giọng: "Meo!" Tránh xa anh trai tôi ra!

Đột nhiên, mèo đen há mồm lớn như bồn máu ngậm gáy quỷ gây sự Kỳ Nguyện, nói: "Đi thôi, về nhà với ta, mẹ con sốt ruột lắm rồi."

Văn Tuấn: "..."

Kỳ Nguyện: "..."+

Meo meo meo? Hóa ra papa cũng là mèo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện