Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão
Chương 36: Ngài rốt cuộc tới đây làm gì!
Edit: Tiệm Bánh Sò
Tính ra thì Kỳ Thiên không phải anh em ruột của Kỳ Trưng, thậm chí ngay cả anh em họ hàng gần cũng không phải. Cha của Kỳ Thiên cũng chỉ là đứa con thứ hai của người anh đã mất của Kỳ lão gia tử. Lúc trước Kỳ gia vốn không phải là gia tộc lớn được tích lũy từ nhiều thế hệ gì, chỉ là đến thế hệ của Kỳ lão gia tử, vì theo kịp sự phát triển chóng mặt của kinh tế, ỷ vào năng lực không sợ trời không sợ đất của Kỳ lão gia tử mới đạt được sự nghiệp hùng mạnh của Kỳ Thị ngày nay. Vì vậy, hiển nhiên, Kỳ lão gia tử chính là người có quyền uy nhất trong gia tộc. Mà dưới Kỳ lão gia tử chính là người thừa kế được đích thân ông bồi dưỡng từ nhỏ - Kỳ Trưng.
Kỳ Thiên ỷ vào cái mác nhà họ Kỳ lừa bịp quanh, nhưng cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám làm càn trước mặt Kỳ lão gia tử. Hắn còn nhớ, mấy năm trước có một cô em bà con xa đi du học ở nước ngoài về, trong một bữa tiệc của gia tộc cô ta đã dám chống đối lại Kỳ lão gia tử, kết quả toàn bộ chi phí sinh hoạt của gia đình cô ta đều bị cắt làm cả nhà kia túng quẫn đến mức không còn gì để ăn.
Khi Kỳ Thiên ý thức được Kỳ lão gia tử đang đứng trước mặt mình, tình hình đã không cho phép hắn tiếp tục suy nghĩ vì sao lão gia tử sẽ xuất hiện ở đây. Đường ra duy nhất của hắn là lập tức phải thu liễm lại vẻ mặt kiêu ngạo kia, vô cùng chân chó lon ton đến trước mặt Kỳ lão gia tử, cúi đầu khom lưng hỏi: "Ông à, ngọn gió nào đã thổi ông tới đây vậy?"
Kỳ lão gia tử liếc hắn: "Mày trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, đành phải thế nào?"
"Ông ơi, cháu chỉ đùa thôi, sao cháu lại làm thương tổn đến một con mèo chứ, nó chẳng qua chỉ là một con súc sinh mà thôi, không đáng nhắc đến."
"Súc sinh?" Sắc mặt Kỳ lão gia tử âm trầm gấp đôi.
"Ông ơi, cháu nói sai gì sao?" Kỳ thiên nơm nớp lo sợ nói.
Kỳ lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Súc sinh cũng biết hộ chủ, nhưng có người ngay cả tay mình cũng quản không được, rốt cuộc thì ai mới là súc sinh chân chính chứ?"
"..." Kỳ Thiên giật mình ngây người tại chỗ, nửa ngày không nói nên lời. Người khác nghe không hiểu nhưng hắn lại biết, những lời này của Kỳ lão gia tử là đang ám chỉ chuyện mình náo loạn ở sòng bạc Macao mấy ngày trước. Thua đến năm mươi triệu, đó không phải là số tiền nhỏ, cha đã dùng tiền của Kỳ Thị lấp vào lỗ hổng cho mình, vậy mà hắn còn tưởng rằng chuyện này đã làm đến thiên y vô phùng[1] rồi. Ai ngờ, trong lòng lão gia tử đã sớm tỏ tường... Nhưng mục đích chuyến này của lão gia tử hình như cũng không phải vì tính sổ với hắn.
Lướt qua Kỳ Thiên, quản gia đẩy xe lăn của lão gia tử, trước mặt bao người dừng lại trước mặt Văn Tâm. Kỳ Thiên có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, Kỳ lão gia tử sát phạt quyết đoán kia lại vươn đôi tay quý giá của mình, đặt trêи đỉnh đầu con mèo đen đã cản đường Kỳ Thiên kia, mở miệng: "Ta thấy con mèo này rất có linh tính."
Đám đông như vỡ òa. Nhưng không ai dám làm trò trước mặt Kỳ lão gia tử, cũng chẳng dám nói nhỏ. Nhưng dù không nói gì thì trong lòng mọi người cũng đã dậy sóng.
"Kỳ lão gia tử khen một con mèo sao? Con mèo này trừ bỏ đen đen ngầu xíu thì có gì đặc biệt chứ?"
"Chắc chắn là Kỳ lão gia tử đang chỉ hươu bảo ngựa rồi, bên ngoài nói là mèo, ngầm chỉ thì ai cũng biết là ai rồi, dù sao cũng là ân oán hào môn, không liên quan đến thường dân như chúng ta."
"Mấy người không biết chứ, nghe nói Văn Tâm đã hủy hợp đồng với công ty cũ rồi ký kết với Kỳ Thị rồi, chỉ mèo cũng là chỉ Văn Tâm, có thể liên quan đến Văn Tâm không?"
Mọi người đồng loạt nhìn về Văn Tâm.
Văn Tâm: ???
Mà Nguyễn Thu đứng một bên vốn phải là tiêu điểm sự chú ý thì đã sớm không còn ai hỏi thăm.
Trêи thực tế, chính Văn Tâm cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết vì sao lão gia tử cao quý lại xuất hiện ở đoàn phim. Theo lý thuyết thì một nhân vật lớn như vậy sao có thể liên hệ đến mình chứ. Dù trong nguyên tác thì Kỳ lão gia tử này cũng là chủ gia tộc đệ nhất hào môn, luôn ẩn mình dưới lớp băng ngầm, chỉ tồn tại trong giả thiết mà thôi. Nhưng Văn Tâm cũng đã hiểu rồi, sự xuất hiện của ngài ấy nhất định không thoát khỏi can hệ với Nhóc con nhà mình. Dù sao cũng là ông ruột mà!
Không phải là đến mang Nhóc con đi chứ?
Văn Tâm đột nhiên nghĩ đến điều này, nhịn không được căng thẳng trong lòng. Lão gia tử cũng đã đến đây rồi, ít nhất trước mắt không có thế lực nào có thể chống lại ông ấy. Nếu ông ấy muốn mang mèo đen đi, dù Văn Tâm có bao nhiêu cái mạng thì cũng không đủ dùng. Hơn nữa về tình về lý, Văn Tâm hẳn phải giao mèo đen cho lão gia tử nuôi mới đùng, ở chỗ của ông ấy, Nhóc con nhất định sẽ được chăm sóc cẩn thận. Chỉ trừ Văn Tâm không vui mà thôi.
May mắn, động tác tiếp theo của lão gia tử đánh gãy nghi hoặc của Văn Tâm. Tuy rằng ông đã đưa tay ôm mèo đen vừa tắm xong hôm qua, cả người sạch sẽ thơm hương quýt ngào ngạt vào lòng, vuốt ve đầu mèo đen, nhưng rất nhanh ông đã ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sắc bén trí tuệ nhìn thấu gió sương nhìn Văn Tâm, cười nói: "Đừng lo lắng, ta chỉ đến xem thử nghệ sĩ đầu tiên mà Giải trí Kỳ Thị quản lý thôi."
Chỉ vậy?
Văn Tâm choáng váng. Những người trong đoàn phim càng ngây ngẩn. Văn Tâm ký hợp đồng với Kỳ Thị từ lúc nào vậy, sao trêи mạng còn chưa có tin tức gì? Còn nữa, chỉ là chuyện công ty Giải trí trực thuộc Kỳ Thị ký kết hợp đồng với nghệ sĩ mới cỏn con mà đáng giá để bậc đứng đầu Kỳ gia coi trọng như vậy sao?
Kỳ lão gia tử lại không để ý cái nhìn của người khác, đôi tay già nua không ngừng vuốt ve bộ lông đen bóng của mèo đen, vừa vuốt vừa tiếp tục nói: "Giải trí Kỳ Thị là một trong những phân bộ trọng tâm của tập đoàn, trong mười năm qua, Giải trí Kỳ Thị đã đạt được mức tăng trưởng là ba nghìn phần trăm (3000%) nhờ vào việc đầu tư phim điện ảnh và truyền hình. Nay Giải trí Kỳ Thị sắp chính thức niêm yết trêи thị trường, với sự nhất trí của tất cả cổ đông, công ty đã quyết định mở rộng hoạt động sang nghiệp vụ quản lý nghệ sĩ. Sau một loạt những phân tích dữ liệu lớn của bộ phận nghiên cứu, Hội đồng đã đi đến kết luận..."
Những lời này nếu xuất phát từ miệng một người đại diện hoặc một Giám đốc nào đó thì cũng bình thường thôi, nhưng trước mặt Văn Tâm là Kỳ lão gia tử, là ông nội của Kỳ Trưng. Với thân phận và sự đa mưu túc trí của ông, những lời này nói ra từ miệng ông tuyệt đối còn có một tầng thâm ý khác mà mọi người không thể biết được.
Đúng, nhất định là có ẩn ý! Phải thông minh lắm mới có thể lý giải được ẩn ý trong đó!
Vì thế Văn Tâm vắt hết óc bắt đầu suy ngẫm từng câu từng chữ của Kỳ lão gia tử, mãi đến khi khóe mắt liếc thấy lão gia tử cô cùng vui vẻ xoa vuốt mèo đen, khóe miệng hơi nâng thành một độ cung nhẹ...
Văn Tâm: ???
Nói thật đi, ông lão ngài rốt cuộc là tới đây làm gì!
Hơn nữa, mèo đen trong lồng ngực lão gia tử lại phá lệ ngoan ngoãn đáng yêu, quả thực là khác một trời một vực với hình tượng đại ma vương thường ngày mà! Ngoan ngoãn nghe lời còn chưa tính, vậy mà lúc ông ấy niết lỗ tai và móng vuốt lại còn hoàn toàn không phản kháng gì cả. Văn Tâm thừa nhận mình xem đến chua luôn! Bình thường cô muốn sờ sờ đêm thịt của Nhóc con đều phải năn nỉ thật lâu, đồng ý thật nhiều yêu cầu mới cho sờ. Không nghĩ đến ông lão muốn xoa là xoa, còn nhéo nhéo thời gian dài như vậy nữa.
Này này, vầy là đủ rồi đó ông à, không thấy cháu trai nhà ông đều trợn trắng mắt rồi hả!
Ông lão này chắc bình thường không thường xuyên nựng mèo, xuống tay không nặng không nhẹ, Văn Tâm nhìn vừa đau lòng vừa buồn cười, cuối cùng chỉ có thể chơi xấu nói: "Ông à, thấy ông thích Nhóc con như vậy, cũng có duyên với Nhóc con lắm, không bằng đưa Nhóc con đến chỗ ngài nuôi một thời gian, được không?"
Kỳ lão gia tử sửng sốt. Ông? Gọi vậy luôn hả? Cô gái này và cháu trai nhà mình rốt cuộc là có quan hệ gì? Quả nhiên là như mình suy đoán sao?
Văn Tâm còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tiếp tục nói: "Nhóc con nhà cháu rất ngoan ngoãn nghe lời đó, tuyệt đối không nghịch phá đâu, ông à, ông có suy xét không?"
Kỳ lão gia tử như suy tư nhìn mèo đen, ho khan hai tiếng: "Cũng không phải không thể suy xét, nhưng mà, ta không hứng thú với mèo lắm."
... Nói dối gì hả? Là người đều có thể nhìn ra ngài rất thích mèo đó!
Lí trí của Kỳ lão gia tử dần thu hồi, buông tay thả mèo đen về lại cho Văn Tâm. Từ trước đến nay ông nhìn người đều rất chuẩn, chỉ cần liếc nhìn Văn Tâm một cái đã biết cô không phải loại người tâm địa xấu bụng, tương phản, cô bé có một loại lương thiện mà những người khác có khi còn kém cạnh. Loại lương thiện này khiến cô có ý thức trách nhiệm rất mạnh, thậm chí không cần bất kì điều kiện gì cô cũng có thể chăm sóc tốt cho cháu trai của mình.
Chỉ là...
Kỳ lão gia tử nhìn về phía một con mèo khác bên cạnh Văn Tâm. Con mèo này cả người có vằn hoa văn như báo, hình thể lại nhỏ hơn báo nhiều lần. Nó có một đôi mắt sắc bén không thua gì báo, khí thế trong ánh mắt kia hiển nhiên không phải khí thế của một con mèo nên có. Kỳ lão gia tử đã đoán được trong lòng, đang muốn mở miệng thì con mèo rừng kia đã nhân cơ hội này thảy người nhảy vào lòng Kỳ lão gia tử.
"Hửm? Đây là?" Kỳ lão gia tử nhíu mày.
Chớp mắt, mèo rừng lộ ra vẻ mặt đơn thuần đáng yêu, làm nũng kêu mấy tiếng: "Meo meo meo~" Lúc nãy tên Nhóc đen kia lại cam tâm tình nguyện cho ông vuốt lâu như vậy, ông chắc chắc là còn có nhiều thứ đó hơn Văn Tâm rồi đúng không?
Mèo đen: "..." Mi mau xuống cho ông!
"Meo meo meo!" Không xuống đó, ta không tin ta còn không hấp dẫn bằng mi!
Dứt lời, mèo rừng đem hết những ngón nghề sở trường của con Ragdoll kia thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, làm trò trước mèo đen và toàn bộ đoàn làm phim, không hề cảm thấy thẹn tâm tí nào, nằm trong lòng Kỳ lão gia tử xoay người lộ bụng ra...
Màu lông nhợt nhạt, cái bụng nhỏ có sức phòng ngự thấp nhất, thịt dày mum múp, lại mềm như bông. Nghe nói, đây là một loại Thần khí có thể xua đi bất kì phiền não gì trêи thế giới này. Còn nghe nói, có một người bệnh sống thực vật, đã nhiều lần kϊƈɦ thích mà vẫn không tỉnh lại, vậy mà chính là cái bụng mèo này đã đánh thức người đó đấy. Sau khi người bệnh này tỉnh lại, chỉ nói một câu: "AWSL!"
Kỳ lão gia tử chỉ cảm thấy, ý chí sắt thép như tường thành của mình, dần dần sụp đổ...
_______________________
[1] Thiên y vô phùng: nghĩa là áo trời không có vết chỉ, nghĩa bóng là làm việc trọn vẹn hoàn mỹ không hề có sơ sót nào.
P/s: Hehe, dạo này tui đang mê một bộ phim, đợi mãi trông ngóng cả tuần mới ra tập mới, đêm qua tui xem chay không sub tập có 20 phút thôi mà bấn loạn ngủ hông được lun, tại có cảnh tỏ tình của hai bạn trẻ đó (mặc dù tui không hiểu tiếng Nhật nhưng mà tui biết đó là tỏ tình đó, tui nghe được từ thích đó :))))). Cũng bởi cái sự bấn loạn phấn khích đó mà tui thức trắng, không ngủ được cái tui mần luôn 2 chương Đại lão với 1 chương Miêu chủ tử luôn (do cái chương của MCT dài gấp đôi Đại lão luôn mà). Thấy tui giỏi hông!!!
Hic, có khi nào tối thứ 5 nào tui cũng bấn lên rồi mần mấy chương như zầy hông trời :))))
Tính ra thì Kỳ Thiên không phải anh em ruột của Kỳ Trưng, thậm chí ngay cả anh em họ hàng gần cũng không phải. Cha của Kỳ Thiên cũng chỉ là đứa con thứ hai của người anh đã mất của Kỳ lão gia tử. Lúc trước Kỳ gia vốn không phải là gia tộc lớn được tích lũy từ nhiều thế hệ gì, chỉ là đến thế hệ của Kỳ lão gia tử, vì theo kịp sự phát triển chóng mặt của kinh tế, ỷ vào năng lực không sợ trời không sợ đất của Kỳ lão gia tử mới đạt được sự nghiệp hùng mạnh của Kỳ Thị ngày nay. Vì vậy, hiển nhiên, Kỳ lão gia tử chính là người có quyền uy nhất trong gia tộc. Mà dưới Kỳ lão gia tử chính là người thừa kế được đích thân ông bồi dưỡng từ nhỏ - Kỳ Trưng.
Kỳ Thiên ỷ vào cái mác nhà họ Kỳ lừa bịp quanh, nhưng cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám làm càn trước mặt Kỳ lão gia tử. Hắn còn nhớ, mấy năm trước có một cô em bà con xa đi du học ở nước ngoài về, trong một bữa tiệc của gia tộc cô ta đã dám chống đối lại Kỳ lão gia tử, kết quả toàn bộ chi phí sinh hoạt của gia đình cô ta đều bị cắt làm cả nhà kia túng quẫn đến mức không còn gì để ăn.
Khi Kỳ Thiên ý thức được Kỳ lão gia tử đang đứng trước mặt mình, tình hình đã không cho phép hắn tiếp tục suy nghĩ vì sao lão gia tử sẽ xuất hiện ở đây. Đường ra duy nhất của hắn là lập tức phải thu liễm lại vẻ mặt kiêu ngạo kia, vô cùng chân chó lon ton đến trước mặt Kỳ lão gia tử, cúi đầu khom lưng hỏi: "Ông à, ngọn gió nào đã thổi ông tới đây vậy?"
Kỳ lão gia tử liếc hắn: "Mày trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, đành phải thế nào?"
"Ông ơi, cháu chỉ đùa thôi, sao cháu lại làm thương tổn đến một con mèo chứ, nó chẳng qua chỉ là một con súc sinh mà thôi, không đáng nhắc đến."
"Súc sinh?" Sắc mặt Kỳ lão gia tử âm trầm gấp đôi.
"Ông ơi, cháu nói sai gì sao?" Kỳ thiên nơm nớp lo sợ nói.
Kỳ lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Súc sinh cũng biết hộ chủ, nhưng có người ngay cả tay mình cũng quản không được, rốt cuộc thì ai mới là súc sinh chân chính chứ?"
"..." Kỳ Thiên giật mình ngây người tại chỗ, nửa ngày không nói nên lời. Người khác nghe không hiểu nhưng hắn lại biết, những lời này của Kỳ lão gia tử là đang ám chỉ chuyện mình náo loạn ở sòng bạc Macao mấy ngày trước. Thua đến năm mươi triệu, đó không phải là số tiền nhỏ, cha đã dùng tiền của Kỳ Thị lấp vào lỗ hổng cho mình, vậy mà hắn còn tưởng rằng chuyện này đã làm đến thiên y vô phùng[1] rồi. Ai ngờ, trong lòng lão gia tử đã sớm tỏ tường... Nhưng mục đích chuyến này của lão gia tử hình như cũng không phải vì tính sổ với hắn.
Lướt qua Kỳ Thiên, quản gia đẩy xe lăn của lão gia tử, trước mặt bao người dừng lại trước mặt Văn Tâm. Kỳ Thiên có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, Kỳ lão gia tử sát phạt quyết đoán kia lại vươn đôi tay quý giá của mình, đặt trêи đỉnh đầu con mèo đen đã cản đường Kỳ Thiên kia, mở miệng: "Ta thấy con mèo này rất có linh tính."
Đám đông như vỡ òa. Nhưng không ai dám làm trò trước mặt Kỳ lão gia tử, cũng chẳng dám nói nhỏ. Nhưng dù không nói gì thì trong lòng mọi người cũng đã dậy sóng.
"Kỳ lão gia tử khen một con mèo sao? Con mèo này trừ bỏ đen đen ngầu xíu thì có gì đặc biệt chứ?"
"Chắc chắn là Kỳ lão gia tử đang chỉ hươu bảo ngựa rồi, bên ngoài nói là mèo, ngầm chỉ thì ai cũng biết là ai rồi, dù sao cũng là ân oán hào môn, không liên quan đến thường dân như chúng ta."
"Mấy người không biết chứ, nghe nói Văn Tâm đã hủy hợp đồng với công ty cũ rồi ký kết với Kỳ Thị rồi, chỉ mèo cũng là chỉ Văn Tâm, có thể liên quan đến Văn Tâm không?"
Mọi người đồng loạt nhìn về Văn Tâm.
Văn Tâm: ???
Mà Nguyễn Thu đứng một bên vốn phải là tiêu điểm sự chú ý thì đã sớm không còn ai hỏi thăm.
Trêи thực tế, chính Văn Tâm cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết vì sao lão gia tử cao quý lại xuất hiện ở đoàn phim. Theo lý thuyết thì một nhân vật lớn như vậy sao có thể liên hệ đến mình chứ. Dù trong nguyên tác thì Kỳ lão gia tử này cũng là chủ gia tộc đệ nhất hào môn, luôn ẩn mình dưới lớp băng ngầm, chỉ tồn tại trong giả thiết mà thôi. Nhưng Văn Tâm cũng đã hiểu rồi, sự xuất hiện của ngài ấy nhất định không thoát khỏi can hệ với Nhóc con nhà mình. Dù sao cũng là ông ruột mà!
Không phải là đến mang Nhóc con đi chứ?
Văn Tâm đột nhiên nghĩ đến điều này, nhịn không được căng thẳng trong lòng. Lão gia tử cũng đã đến đây rồi, ít nhất trước mắt không có thế lực nào có thể chống lại ông ấy. Nếu ông ấy muốn mang mèo đen đi, dù Văn Tâm có bao nhiêu cái mạng thì cũng không đủ dùng. Hơn nữa về tình về lý, Văn Tâm hẳn phải giao mèo đen cho lão gia tử nuôi mới đùng, ở chỗ của ông ấy, Nhóc con nhất định sẽ được chăm sóc cẩn thận. Chỉ trừ Văn Tâm không vui mà thôi.
May mắn, động tác tiếp theo của lão gia tử đánh gãy nghi hoặc của Văn Tâm. Tuy rằng ông đã đưa tay ôm mèo đen vừa tắm xong hôm qua, cả người sạch sẽ thơm hương quýt ngào ngạt vào lòng, vuốt ve đầu mèo đen, nhưng rất nhanh ông đã ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sắc bén trí tuệ nhìn thấu gió sương nhìn Văn Tâm, cười nói: "Đừng lo lắng, ta chỉ đến xem thử nghệ sĩ đầu tiên mà Giải trí Kỳ Thị quản lý thôi."
Chỉ vậy?
Văn Tâm choáng váng. Những người trong đoàn phim càng ngây ngẩn. Văn Tâm ký hợp đồng với Kỳ Thị từ lúc nào vậy, sao trêи mạng còn chưa có tin tức gì? Còn nữa, chỉ là chuyện công ty Giải trí trực thuộc Kỳ Thị ký kết hợp đồng với nghệ sĩ mới cỏn con mà đáng giá để bậc đứng đầu Kỳ gia coi trọng như vậy sao?
Kỳ lão gia tử lại không để ý cái nhìn của người khác, đôi tay già nua không ngừng vuốt ve bộ lông đen bóng của mèo đen, vừa vuốt vừa tiếp tục nói: "Giải trí Kỳ Thị là một trong những phân bộ trọng tâm của tập đoàn, trong mười năm qua, Giải trí Kỳ Thị đã đạt được mức tăng trưởng là ba nghìn phần trăm (3000%) nhờ vào việc đầu tư phim điện ảnh và truyền hình. Nay Giải trí Kỳ Thị sắp chính thức niêm yết trêи thị trường, với sự nhất trí của tất cả cổ đông, công ty đã quyết định mở rộng hoạt động sang nghiệp vụ quản lý nghệ sĩ. Sau một loạt những phân tích dữ liệu lớn của bộ phận nghiên cứu, Hội đồng đã đi đến kết luận..."
Những lời này nếu xuất phát từ miệng một người đại diện hoặc một Giám đốc nào đó thì cũng bình thường thôi, nhưng trước mặt Văn Tâm là Kỳ lão gia tử, là ông nội của Kỳ Trưng. Với thân phận và sự đa mưu túc trí của ông, những lời này nói ra từ miệng ông tuyệt đối còn có một tầng thâm ý khác mà mọi người không thể biết được.
Đúng, nhất định là có ẩn ý! Phải thông minh lắm mới có thể lý giải được ẩn ý trong đó!
Vì thế Văn Tâm vắt hết óc bắt đầu suy ngẫm từng câu từng chữ của Kỳ lão gia tử, mãi đến khi khóe mắt liếc thấy lão gia tử cô cùng vui vẻ xoa vuốt mèo đen, khóe miệng hơi nâng thành một độ cung nhẹ...
Văn Tâm: ???
Nói thật đi, ông lão ngài rốt cuộc là tới đây làm gì!
Hơn nữa, mèo đen trong lồng ngực lão gia tử lại phá lệ ngoan ngoãn đáng yêu, quả thực là khác một trời một vực với hình tượng đại ma vương thường ngày mà! Ngoan ngoãn nghe lời còn chưa tính, vậy mà lúc ông ấy niết lỗ tai và móng vuốt lại còn hoàn toàn không phản kháng gì cả. Văn Tâm thừa nhận mình xem đến chua luôn! Bình thường cô muốn sờ sờ đêm thịt của Nhóc con đều phải năn nỉ thật lâu, đồng ý thật nhiều yêu cầu mới cho sờ. Không nghĩ đến ông lão muốn xoa là xoa, còn nhéo nhéo thời gian dài như vậy nữa.
Này này, vầy là đủ rồi đó ông à, không thấy cháu trai nhà ông đều trợn trắng mắt rồi hả!
Ông lão này chắc bình thường không thường xuyên nựng mèo, xuống tay không nặng không nhẹ, Văn Tâm nhìn vừa đau lòng vừa buồn cười, cuối cùng chỉ có thể chơi xấu nói: "Ông à, thấy ông thích Nhóc con như vậy, cũng có duyên với Nhóc con lắm, không bằng đưa Nhóc con đến chỗ ngài nuôi một thời gian, được không?"
Kỳ lão gia tử sửng sốt. Ông? Gọi vậy luôn hả? Cô gái này và cháu trai nhà mình rốt cuộc là có quan hệ gì? Quả nhiên là như mình suy đoán sao?
Văn Tâm còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tiếp tục nói: "Nhóc con nhà cháu rất ngoan ngoãn nghe lời đó, tuyệt đối không nghịch phá đâu, ông à, ông có suy xét không?"
Kỳ lão gia tử như suy tư nhìn mèo đen, ho khan hai tiếng: "Cũng không phải không thể suy xét, nhưng mà, ta không hứng thú với mèo lắm."
... Nói dối gì hả? Là người đều có thể nhìn ra ngài rất thích mèo đó!
Lí trí của Kỳ lão gia tử dần thu hồi, buông tay thả mèo đen về lại cho Văn Tâm. Từ trước đến nay ông nhìn người đều rất chuẩn, chỉ cần liếc nhìn Văn Tâm một cái đã biết cô không phải loại người tâm địa xấu bụng, tương phản, cô bé có một loại lương thiện mà những người khác có khi còn kém cạnh. Loại lương thiện này khiến cô có ý thức trách nhiệm rất mạnh, thậm chí không cần bất kì điều kiện gì cô cũng có thể chăm sóc tốt cho cháu trai của mình.
Chỉ là...
Kỳ lão gia tử nhìn về phía một con mèo khác bên cạnh Văn Tâm. Con mèo này cả người có vằn hoa văn như báo, hình thể lại nhỏ hơn báo nhiều lần. Nó có một đôi mắt sắc bén không thua gì báo, khí thế trong ánh mắt kia hiển nhiên không phải khí thế của một con mèo nên có. Kỳ lão gia tử đã đoán được trong lòng, đang muốn mở miệng thì con mèo rừng kia đã nhân cơ hội này thảy người nhảy vào lòng Kỳ lão gia tử.
"Hửm? Đây là?" Kỳ lão gia tử nhíu mày.
Chớp mắt, mèo rừng lộ ra vẻ mặt đơn thuần đáng yêu, làm nũng kêu mấy tiếng: "Meo meo meo~" Lúc nãy tên Nhóc đen kia lại cam tâm tình nguyện cho ông vuốt lâu như vậy, ông chắc chắc là còn có nhiều thứ đó hơn Văn Tâm rồi đúng không?
Mèo đen: "..." Mi mau xuống cho ông!
"Meo meo meo!" Không xuống đó, ta không tin ta còn không hấp dẫn bằng mi!
Dứt lời, mèo rừng đem hết những ngón nghề sở trường của con Ragdoll kia thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, làm trò trước mèo đen và toàn bộ đoàn làm phim, không hề cảm thấy thẹn tâm tí nào, nằm trong lòng Kỳ lão gia tử xoay người lộ bụng ra...
Màu lông nhợt nhạt, cái bụng nhỏ có sức phòng ngự thấp nhất, thịt dày mum múp, lại mềm như bông. Nghe nói, đây là một loại Thần khí có thể xua đi bất kì phiền não gì trêи thế giới này. Còn nghe nói, có một người bệnh sống thực vật, đã nhiều lần kϊƈɦ thích mà vẫn không tỉnh lại, vậy mà chính là cái bụng mèo này đã đánh thức người đó đấy. Sau khi người bệnh này tỉnh lại, chỉ nói một câu: "AWSL!"
Kỳ lão gia tử chỉ cảm thấy, ý chí sắt thép như tường thành của mình, dần dần sụp đổ...
_______________________
[1] Thiên y vô phùng: nghĩa là áo trời không có vết chỉ, nghĩa bóng là làm việc trọn vẹn hoàn mỹ không hề có sơ sót nào.
P/s: Hehe, dạo này tui đang mê một bộ phim, đợi mãi trông ngóng cả tuần mới ra tập mới, đêm qua tui xem chay không sub tập có 20 phút thôi mà bấn loạn ngủ hông được lun, tại có cảnh tỏ tình của hai bạn trẻ đó (mặc dù tui không hiểu tiếng Nhật nhưng mà tui biết đó là tỏ tình đó, tui nghe được từ thích đó :))))). Cũng bởi cái sự bấn loạn phấn khích đó mà tui thức trắng, không ngủ được cái tui mần luôn 2 chương Đại lão với 1 chương Miêu chủ tử luôn (do cái chương của MCT dài gấp đôi Đại lão luôn mà). Thấy tui giỏi hông!!!
Hic, có khi nào tối thứ 5 nào tui cũng bấn lên rồi mần mấy chương như zầy hông trời :))))
Bình luận truyện