Mèo Trắng Cùng Số Ghi Chép

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dung Haru

Bạch Tú… chính là… Khúc Kỳ?

Tiếc là mèo hoa nhỏ không thể trả lời anh.

Khương Hiền đặt hành lý đã xếp được phân nửa trong khách phòng, bế mèo hoa nhỏ về phòng trông nom. Mèo nhỏ phập phồng bụng nhỏ mà ngủ, mệt nhọc đến khuôn mặt nhỏ xíu hơi cau lại. Tối nay đầu tiên là anh cãi nhau với Bạch Tú, sau đó lái xe đưa Cà Rem đi khám, trở về lại gặp phải chuyện huyền huyễn thế này, mệt mỏi rất nhanh liền ngủ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, anh phát hiện cái chăn mỏng đã được đắp lên người, mèo hoa nhỏ đã không thấy bóng dáng. Anh dụi mắt thức dậy, gấp gáp xuống giường, vừa ra khỏi cửa phòng chợt nghe thấy tiếng động truyền đến từ khách phòng.

Anh lén lút mở cửa, thấy còn mèo nhỏ đang mở vali ra vừa cào vừa cắn, quần áo bị nó tha lung tung cả lên, còn có mấy món bị sứt chỉ. Con mèo nhỏ như đang chiến đấu với kẻ thù, cắn xong ghét bỏ vứt sang một bên, nghiêm túc xử lý mục tiêu kế tiếp.

Khương Hiền đi đến, nó nghe được tiếng chân lập tức giả bộ mình không có làm chuyện xấu xa gì hết, nhảy thẳng vào lòng người, cái đuôi ôm lấy cổ tay anh.

“Bạch Tú?” Khương Hiền thử gọi. Con mèo nhỏ như không nghe thấy, nhổm người lên dùng chân trước cào ngực áo anh.

Khương Hiền lại đổi gọi “Khúc Kỳ”, nó meo một tiếng, cọ cọ cằm anh nhảy xuống. Nó chạy ra khỏi phòng, Khương Hiền vội vàng đuổi theo tới nhà bếp. Nó nhảy lên bếp, cọ cọ nồi ra hiệu Khương Hiền luộc thịt cho mình.

Khương Hiền hoảng hốt, tựa như trở về bốn năm về trước, lại buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Anh nghiêm mặt, ngữ khí cũng nghiêm túc nói: “Cưng là Bạch Tú sao?”

“Meo meo!”” Khúc Kỳ bất mãn dùng cái đuôi vỗ vỗ bếp, thấy anh bất vi sở động, lại nhảy phốc lên vai anh liếm mặt anh. Nó còn nhỏ, đầu lưỡi bị xước măng rô không có lực, tâm Khương Hiền mềm nhũn, thật vất vả mới nghiêm túc được, ôm nó xuống, hỏi lại lần thứ ba.

Khúc Kỳ đột nhiên dùng đệm thịt vỗ mặt anh một cái, ngọ nguậy nhảy xuống, chạy đến trước ổ mèo của mình. Khương Hiền bất dắc dĩ đuổi theo, kết quả vừa tới ổ mèo nó liền dừng lại —— nơi này tràn đầy mùi của con mèo khác.

Nó ngơ ngác đứng nhìn hai giây, Khương Hiền muốn nhân cơ hội bắt lấy nó, nó dựng lông lên gầm nhẹ một tiếng, lui về sau hai bước đổi phương hướng phi nhanh đi mất.

Cuối cùng Khúc Kỳ chạy tới trong phòng, Khương Hiền xốc chăn lên mới nhìn thấy nó.

Nó có chút ủy khuất mà co lại thành một cục, thấy mặt anh sát lại gần, giơ móng vuốt cào cào một chút, lại đáng thương thu móng tiếp tục co thành một cục. Nó nhỏ giọng meo hai tiếng, Khương Hiền nâng nó dậy, bất đắc dĩ nói: “Anh cho cưng ăn một chút, đợi lát nữa ngoan ngoãn mà trả lời anh, được không?”

Anh luộc ít thịt ức, xắt thành miếng nhỏ, con mèo nhỏ liền ghé lên vai anh quan sát. Lúc nước sôi bốc hơi lên, nó bị doa ngã ngửa về sau rơi xuống đất, có hơi sốt ruột mà quẩn quanh chân anh meo meo thúc giục.

Chỉ tiếc là nó ăn xong liền trở mặt, Khương Hiền ôm nó đến trước máy tính nó lại trưng ra cái mặt nghe không hiểu, còn đánh trống lảng chủ động nằm xuống phơi bụng, mềm mại meo meo muốn người tới sờ.

Khương Hiền không nhịn được cám dỗ chìa tay, ngón tay gãi gãi cằm nó vài cái, dụ dỗ nói: “Cưng có cái gì muốn nói, đánh máy cho anh xem được không?”

Khúc Kỳ nhất thời phẫn nộ nhảy dựng lên, giẫm bậy bạ lên bàn phím, trên màn hình lập tức hiện đầy kí tự loạn xạ, còn dùng móng vuốt gảy gảy từng ô phím. Khương Hiền ngăn nó, nó lại nằm úp sấp xuống chiếm lấy hết bàn phím, duy trì bộ dạng cự tuyệt giao lưu bằng ngôn ngữ nhân loại.

giphy 2gif

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện