Mị Công Khanh

Chương 154: Vui sướng



Phòng ốc ở hoàng cung đều là lầu các làm bằng gỗ, tầng tầng lớp lớp, tinh mỹ vô vàn. Dọc theo đường đi, cây cối hai bên đường treo đầy vải lụa trắng hoặc phấn hồng cùng đèn lồng, còn có túi hương, trên đó thậm chí còn treo bình hồ lô, miệng hồ lô được mở nút, nùng hương phác mũi.

Chậm rãi, xe ngựa ngừng lại. Trần Dung nghe thấy tiểu thái giám cung kính nói: “Hoằng Vận Tử phụng chiếu tiến đến.”

Một hồi lâu, một giọng nói mang ý cười truyền đến: “Bệ hạ không ở đây, tiên cô tự đến Vân đình đi.”

Tiểu thái giám đáp vâng, vì thế, xe ngựa lại chạy về phía trước.

Chỉ chốc lát, tiểu thái giám ở bên ngoài kêu: “Tiên cô, phía trước là Vân đình rồi.”

Trần Dung lên tiếng, được hắn đỡ bước xuống xe ngựa.

Chỗ nàng đến là một hoa viên, bên ngoài hoa viên là đủ loại cây lê cây đào, mà vây quanh hai loại cây này vào giữa là từng gốc cây chương cây dong cây tùng cành lá sum suê.

Trần Dung nghiêng đầu nhìn lại, liếc mắt một cái thì trông thấy trong đám lá cây tùng thấp thoáng một đình đài.

“Tiên cô, bệ hạ nói, người tự đi trước đi.” Tiểu thái giám thấy Trần Dung vẫn đứng yên đó thật lâu, lập tức nhắc nhở.

Nơi này vẫn là đầu mùa xuân, nhưng trong hoa viên rừng cây đã cực kỳ sum suê. Đi qua đường nhỏ ngoằn nghèo, Trần Dung có chút kinh ngạc.

Nơi này thực im lặng, chung quanh không có thái giám cũng không có cung nữ.

Nàng chần chờ một hồi, mới lại đi tiếp.

Chưa đến một khắc, một đình đài xuất hiện ở trong tầm nhìn của nàng. Dưới cây cột bên trái của đình đài có một người đang ngồi đó.

Trần Dung nhẹ bước đến gần.

Người này mặc trường bào sắc đậm, đội mũ bạch ngọc, rất có tinh thần.

Hắn đang ngồi xổm trên đất, cầm trong tay một nhánh cây, chuyên chú nghịch gì đó.

Trần Dung lặng lẽ ló đầu, nhìn ngắm một lúc, lập tức nhận ra, người này đúng là bệ hạ.

Cũng không biết đang đùa cái gì mà lại nghiêm túc như thế?

Trần Dung bước lên phía trước hai bước, cúi đầu đứng ở một bên.

Nàng cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, bốn phía chim hót chiêm chiếp, qua hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng bận rộn kia phát hiện ra mình.

Trần Dung do dự một chút, nàng nghiêng đầu, suy nghĩ tới tình cảnh gặp hoàng đế lần trước kia. Chỉ chốc lát, nàng nhấc chân, bước tới sau lưng hoàng đế.

Trần Dung lại ló đầu xem xét.

Ôi, hoàng đế này đang nghịch con kiến sao.

Tay trái hắn cầm một nhánh cây không ngừng đẩy con kiến đang muốn chui ra ngoài ổ dưới cột đá trở về. Tay phải thì cầm chén ngọc, đem từng hột cơm để bên ngoài ổ.

Hắn chơi thật sự chuyên chú, mắt cũng không hề chớp.

Trần Dung nhìn ngắm, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng nhẹ bước lên phía trước, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn con kiến này.

Hoàng đế buông cành cây, con kiến chuyển nửa ngày, cũng chỉ là xoay qua xoay lại. Thấy bọn nó chậm chạp không trở về ổ, hoàng đế không khỏi có chút sốt ruột. Lập tức, hắn từ trong chén lấy ra mấy hột cơm, lấp đầy miệng ổ kiến.

Tức thì, hắn cảm giác được bên cạnh ấm áp, liền nghiêng đầu qua.

Lần này, hắn đối mặt với Trần Dung cũng đang nghiêm túc nhìn đàn kiến, ngón tay trắng nõn vun bùn trên mặt đất, nhốt con kiến lại.

Hoàng đế nhìn về phía mấy con kiến chỉ xoay quanh rồi nói: “Như vậy không vây khốn được chúng nó!”

Hắn vừa nói, vừa nắm thêm bùn, ở chỗ Trần Dung vun bên ngoài tạo nên một tường đất, sau đó hắn nhe răng, vui vẻ cười nói: “Như vậy mới được.”

Trần Dung suy nghĩ một hồi, nói: “Tường không đủ cao.” Có hai con kiến đã bò lên trên tường đất, đang chuẩn bị bò xuống dưới.

Hoàng đế vừa thấy, vội vàng lại đắp thêm bùn, vừa làm, hắn vừa hỏi: “Nàng đã ăn cơm chưa?”

Trần Dung cũng cầm một nắm bùn, cẩn thận sửa tường đất lại, lắc đầu nói: “Đang muốn ăn, người của ngài tới gọi, rất đói bụng rồi.”

Lời này vừa nói ra, hoàng đế ha hả cười, hắn vỗ hai tay, kêu lên: “Ta mời nàng ăn.”

Trần Dung cười nói: “Được.”

“Đi thôi.”

Hoàng đế đứng lên, cầm bàn tay nhỏ bé của Trần Dung.

Trần Dung tùy ý để hắn nắm, nàng nhìn hoàng đế hai mắt sáng ngời, gương mặt trắng trẻo lộ ra ngây thơ, thầm nghĩ: Lúc này bệ hạ thật đúng là một hài đồng.

Nàng tinh tường cảm giác được, giờ phút này hoàng đế, cho dù cầm tay nàng, cũng không có suy nghĩ về nam nữ tình trường.

Hoàng đế nắm tay Trần Dung đi được mấy chục bước tới bên một hồ nước.

Bên hồ nước có mười mấy thái giám thị vệ cung nữ đứng trang nghiêm ở đó. Khi hoàng đế và Trần Dung lại đây, bọn họ đồng thời cúi đầu, đứng im như tượng gỗ không hề nhúc nhích.

“Trẫm đói bụng.”

“Vâng.”

Trong tiếng đáp chỉnh tề, các cung nữ bưng tới khăn mặt chậu nước để hoàng đế và Trần Dung rửa tay, sau đó là dòng người như nước chảy mang tháp và thực hộp đến.

Trần Dung tựa hồ không chú ý tới, giờ phút này chính mình vẫn đang nắm tay hoàng đế, cũng không chú ý tới, đám cung nữ thị vệ thường thường lén lút liếc nhìn bọn họ tay nắm tay một cái.

Nàng cao hứng nhìn mặt hồ nước gợn nhộn nhạo, nhìn trên mặt hồ dương quang chiết xạ ra loang lổ bạch quang, cười nói: “Bệ hạ, qua một tháng nữa nơi này khẳng định rất đẹp, có hoa đào hoa lê làm bạn, có liễu rủ bạch dương tôn vinh lẫn nhau.”

Nàng quay đầu lại, hướng tới hoàng đế nghịch ngợm mở to mắt nhìn, cười hì hì nói: “Đi đôi với ánh tịch dương cùng ban mai đầy trời, nếu chơi thuyền sẽ là cảnh đẹp tới mức nào?”

Hoàng đế theo ánh mắt của nàng nhìn về phía mặt hồ, hắn ngả người nằm xuống đất, vươn tay nhặt một chiếc lá bên cạnh lên che mắt, nói thầm: “Đẹp thì đẹp nhưng lại không thú vị.”

Trần Dung nghiêng đầu, chậm rì rì nói: “Làm sao có thể không thú vị đây? Trong nước có cá bơi lội, dưới tàng cây có kiến thành đàn, trong rừng có chim chóc ca xướng, rất náo nhiệt mà.”

Dưới lá cây, hoàng đế hé miệng cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng.

Hắn không trả lời Trần Dung, cất cao giọng, quát: “Đi xa chút, đều đi xa chút.”

“Vâng!”

Tiếng bước chân vang lên, mọi người thối lui ra phía sau. Ngay cả đám cung nữ đang bày rượu thịt cũng dừng động tác.

Trần Dung thiết tha nhìn bàn tiệc đầy đặn kia, nói thầm: “Ta còn đang bị đói bụng mà.”

Lời này vừa thốt ra, hoàng đế lại là ha hả cười, hắn đắc ý nói: “Vậy nàng chịu đói đi.”

Trần Dung ngẩn ngơ.

Hoàng đế bỏ lá cây xuống, thoáng nhìn qua Trần Dung đang ngây ngốc, lại bật cười.

Trong tiếng cười to, hắn lại cầm lá cây lên che mắt, nói: “Trẫm từ khi ra đời tới nay, còn chưa từng nói chuyện với người có xuất thân như nàng. Thật không ngờ, nữ lang hàn vi lại là người sinh động như thế. Nhãn lực của Vương Thất thật khá.”

Trần Dung ngẩn ra.

Nàng nhẹ nhàng cười nói: “Không phải có người đã nói rồi sao? Đại bàng có sự tiêu dao của đại bàng, chim sẻ có sự khoái hoạt của chim sẻ.”

Hoàng đế lại là ha hả cười.

Đột nhiên, hắn nghiêng người ngồi dậy.

Theo động tác của hắn, lá cây rơi xuống.

Hoàng đế quay đầu nhìn Trần Dung, hắn mở to mắt nhìn, sau khi liếc qua bốn phía, hắn dựa sát vào Trần Dung, lén lút nói: “Nói thật….” Dừng một chút, giọng của hắn càng thấp: “Nàng còn chưa đến Kiến Khang, trẫm đã nghe qua về nàng, rất muốn gặp mặt…… Bọn họ nói, có một nữ lang hàn vi, diện mạo xinh đẹp, lại có dũng khí của trượng phu.”

Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn, nói với Trần Dung: “Đánh giá như vậy, nàng có thích không?”

Trần Dung mở to mắt nhìn, đối diện với ánh mắt của hắn, nàng lại càng mở to mắt. Có lẽ là phúc chí tâm linh, Trần Dung nhếch miệng, nói với ngữ khí bất mãn, rầu rĩ: “Bệ hạ rõ ràng muốn nói là có một nữ lang hàn vi khi người Hồ vây đổ thành Mạc Dương đã cùng Vương Thất trải qua hoạn nạn. Nữ lang này bộ dạng phong tao, Vương Thất thật sự có diễm phúc.”

Hoàng đế ngẩn ngơ.

Hắn trừng mắt nhìn Trần Dung.

Bỗng nhiên, hắn cất tiếng cười to.

Vừa rồi hắn luôn luôn cười, nhưng lúc đó hắn cũng không chút để ý, chỉ có giờ phút này, mới là thật sự cất tiếng cười to.

Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía cung nữ thái giám đều nhìn về bên này.

Hoàng đế vỗ đùi một cái, vui vẻ nói: “Tiểu cô này, ha ha, thật đúng là trí tuệ!”

Tiếng nói vừa dứt, hắn thấy Trần Dung có vẻ buồn bực thì lại cất tiếng cười to.

Vui vẻ một lúc, hoàng đế nhếch miệng cười nói: “Cao hứng không? Một nữ lang hàn vi nho nhỏ, vậy mà mọi hành động lại kinh động thiên tử, có phải thực sự thỏa mãn thực sự vui mừng hay không?”

Trần Dung cũng chỉ thở dài một tiếng.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt u buồn nhìn trời xanh mây trắng, nói với ngữ khí vô song bi phẫn, vô song tiếc hận: “Nếu sớm biết rằng bệ hạ đã chú ý ta, khi Trần thị A Dung ta mới gặp thiên nhan, khẳng định sẽ không cầu bệ hạ cho phép ta xuất gia, mà là cầu bệ hạ ban hạ thánh chỉ, đem ta tứ hôn cho Vương Thất. Ai, biết vậy đã chẳng làm thế này.”

Lời này vừa thốt ra, hoàng đế đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt lại phá lên cười.

Có điều lúc này, hắn chỉ nở nụ cười một tiếng.

Lại ngả lưng nằm xuống đất, hoàng đế nhặt chiếc lá đặt lên mắt. Hắn nhếch miệng nói: “Nàng không cần nhắc nhở trẫm!”

Giọng của hắn có chút tức giận!

Tức giận này thình lình xuất hiện, Trần Dung không khỏi cả kinh.

Đã thấy hoàng đế căm giận ném lá cây ra xa, rầu rĩ khẽ nói: “Trẫm biết nàng là người của Vương Thất! Hừ!”

Nói tới đây, hắn xoay người, đưa lưng về phía Trần Dung, hờn dỗi giống như hài tử.

Trần Dung đầu tiên là cả kinh, đến khi nhìn thấy thần thái động tác của hắn, lại cảm thấy buồn cười.

Nàng cũng nhếch miệng, rầu rĩ nói: “Ta còn nghĩ rằng bệ hạ sẽ cao hứng mà.” Nàng nói tới đây, hoàng đế đưa lưng về phía nàng thẳng lưng, hai tai cũng dựng lên.

Trần Dung cười, tiếp tục êm tai nói: “Nghĩ tới ngày ấy, nếu trước mặt mọi người mà tứ hôn, Lang Gia Vương Thất khẳng định sẽ trợn mắt há hốc mồm, hắn khẳng định sẽ nhìn ta, lại nhìn bệ hạ, nhìn ta, rồi lại nhìn bệ hạ……”

Trần Dung dùng một loại ngữ khí sinh động lặp lại tình cảnh trong tưởng tượng. Lắng nghe, hoàng đế nhịn không được cười ra tiếng. Hắn đầu tiên là thấp giọng cười, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, hẳn là Lang Gia Vương Thất kia không tin vào lỗ tai của chính mình, rồi các quần thần cùng đám quý tộc hai mặt nhìn nhau, đám hủ nho trợn mắt há hốc mồm thầm mắng là hoang đường, liền cảm thấy rất thú vị, hơn nữa càng nghĩ càng thú vị.

Hoàng đế lại cười ha hả, liên tục nói: “Không sai không sai, rất thú vị!”

Hoàng đế có tâm tình vô cùng tốt, hắn xoay người lại đối mặt với Trần Dung, hai mắt trong suốt nghiêm túc đánh giá nàng, hoàng đế hướng tới gần nàng, thấp giọng nói: “A! Thời điểm không có ai, nàng gọi ta là Tư Mã Chương đi, ta thích nghe vậy!”

Trần Dung gật đầu.

Hoàng đế lui về phía sau, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói:“Người đâu, dọn đồ ăn!”

Mệnh lệnh vừa vang lên, người đứng cách đó hơn năm mươi bước, tựa như đầu gỗ bắt đầu động đậy.

Rượu thịt được bày lên liên tiếp.

Sau đó, Trần Dung ngồi đối diện với hoàng đế, hoàng đế vươn chiếc đũa, gắp một viên thịt đưa đến bên miệng, tự mình bưng lên đồ ăn, rồi đặt trước mặt Trần Dung, lúng búng nói: “Ăn ngon lắm, nàng nếm thử đi.”

Trần Dung lên tiếng, nếm hai miếng rồi liên tục gật đầu.

Chỉ chốc lát, hoàng đế uống rượu, lại hỏi: “Đồ ăn trong cung thế nào?”

Trần Dung phun từ không rõ trả lời: “Rất ngon.” Nàng gật đầu, nói: “So với bên ngoài ngon hơn.”

Hoàng đế nghe vậy, lại lên tiếng cười.

Một hồi, hắn tự mình rót một cái chén ngọc, bên trong là nước rượu màu vàng nhạt, nói: “Nếm thử.”

Chờ Trần Dung uống một hớp lớn, hắn hỏi: “Tư vị thế nào?”

Lúc này Trần Dung đang gian nan nuốt xuống, nghe vậy, nàng mang vẻ mặt đau khổ trả lời: “Đắng chát quá.” Dừng một chút, nàng bổ sung một câu: “Giống như nước đun sôi từ cặn rượu vậy.”

‘Bộp bộp’, hoàng đế vỗ tay mừng rỡ, hắn cười đến hai mắt đều híp thành một đường, vội vàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, hắn dựa sát vào Trần Dung, lén lút nói: “Đây vốn là nước đun sôi từ cặn rượu.”

Trong ánh mắt mở lớn của Trần Dung, hắn chầm chập nói:“ Trẫm mỗi lần mở tiệc chiêu đãi cung phi đại thần thì luôn làm bộ uống rồi khen ngon …… Nàng đoán xem, sau đó thế nào?”

Trần Dung ngẫm nghĩ, hỏi: “Có phải nhóm cung phi đều yêu thích hay không?”

Hoàng đế dùng sức gật đầu, hắn híp hai mắt tươi cười khả cúc nói: “Sau khi trẫm làm như vậy vài lần, mỗi khi các nàng có yến tiệc, nếu thấy có rượu này đều phải uống một chén…… Nàng cũng nếm thử rồi đó, rượu này rất đắng chát, sau khi bọn họ uống vào cũng không còn thấy thèm ăn nữa. Ai, trong hai năm nay, không biết có bao nhiêu mỹ nhân bị gầy đi mất rồi.”

Trần Dung ngẩn ngơ, đảo mắt, nàng lấy tay áo che miệng, rốt cuộc nhịn không được khanh khách nở nụ cười.

Nụ cười này của nàng đưa tới vô số ánh mắt chú ý.

Bữa cơm này hai người ăn ước chừng mất một nửa canh giờ. Đồ ăn vừa nguội đã được hâm nóng, hâm nóng rồi lại bị nguội.

Bất tri bất giác, hai người cũng càng dựa vào gần hơn. Nghe bệ hạ cửu ngũ chí tôn nhất nhất kể lại mọi chuyện của bản thân từ nhỏ đến lớn, Trần Dung ôm bụng cười suýt nữa không thở nổi.

Trên con đường nhỏ.

Tiểu thái giám cung kính đi ở phía trước, nói: “Lang quân, bọn họ là ở chỗ này.”

Dứt lời, hắn lui về phía sau nửa bước, để mỹ thiếu niên áo trắng như tuyết, trường bào dài, phiêu nhiên như tiên lướt qua mình, xuyên qua đám cây liễu đi tới.

Mĩ thiếu niên vừa mới tới gần thì nghe thấy tiếng cười to truyền đến.

Đây là tiếng cười của hoàng đế, hắn rất rõ ràng.

Nhưng mà, trong tiếng cười của hoàng đế, không ngờ còn có một giọng nữ thanh duyệt vi mĩ!

Giọng nữ này cười rất vui vẻ.

Bước chân của mỹ thiếu niên không khỏi chậm lại.

Đúng lúc này, mỹ thiếu niên đi tới chỗ cách hai người chưa đến 20 bước đang định lộ diện thì nghe thấy hoàng đế gọi: “A Dung.”

Trần Dung mỉm cười quay đầu, khóe mắt nàng vì cười mà lấp lánh ánh lệ. Lệ càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, xinh đẹp đến cực điểm.

Hoàng đế nhìn Trần Dung như vậy, ánh mắt thất thần, bất tri bất giác, hắn dựa sát vào nàng hơn một chút, nói với giọng vừa ôn nhu vừa nghiêm túc: “A Dung, nữ lang như nàng, trẫm bình sinh ít thấy…… Không bằng, nàng gả cho ta đi.”

Dưới ánh mặt trời, hắn lộ ra hàm răng tuyết trắng, cười rất rạng rỡ: “Lang Gia Vương Thất không thể cưới nàng làm thê, trẫm lại không để ý. Nàng chờ hai ba năm, trẫm sẽ phong cho nàng làm hoàng hậu. Như thế nào?”

Giọng của hoàng đế thanh thanh lanh lảnh, tươi cười rạng rỡ, như hoa nở rộ trong mùa xuân, như thái dương mùa hè, sáng ngời, trực tiếp, chói rọi nóng bỏng, đâm vào lòng vào mắt người.

Dưới tàng cây liễu, mỹ thiếu niên vừa định bước vào lại dừng chân đứng yên lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện