Mị Công Khanh
Chương 210: Phiên ngoại: Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [2]
Y đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng còn có vẻ buồn ngủ, có chút hoảng sợ
bước xuống từ trên tảng đá. Nhìn thấy vẻ mặt nàng như thế, vui sướng
cùng khát vọng khi gặp lại hoàn toàn tan biến, y hỏi với giọng lạnh lẽo
trầm thấp: “Không dám nhìn ta ư?”
Phụ nhân khiến y nằm mơ cũng không bình an đột nhiên khẽ mỉm cười, nàng hỏi ngược lại: “Trần Vi đâu? Tướng quân đến đây sao không mang theo nàng ta?”
“Trần Vi?”
Nhiễm Mẫn quả thực cảm thấy không thể nói lý, Trần thị A Dung này để ý Trần Vi làm cái gì? Chỉ là một thiếp thất mà thôi.
Y cố nhịn sự khó hiểu, cũng chịu đựng nhục nhã do Trần thị A Dung không hề biết xấu hổ này gây ra cất giọng hỏi: “Vì sao nàng lại xuất gia?”
Chỉ là một câu hỏi tầm thường, nàng lại nở nụ cười. Nàng cười rất vui vẻ, trong ánh mắt mang theo trào phúng lạnh lẽo.
Khi y không thể áp chế nổi lửa giận trong lòng, Trần Dung dùng ống tay áo lau nước mắt, nói: “Tích lũy hai kiếp…… Rốt cục đã được thư thái.”
Y không để ý tới những lời này của nàng chỉ hỏi: “Nàng cười cái gì?” Khi y hỏi câu này, lửa giận đã thiêu đốt trong lồng ngực.
Lại một lần nữa, nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta hận Trần Vi.”
Nàng nói, nàng và Trần Vi không thể đội trời chung! Y nạp Trần Vi làm thiếp, cho nên, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không dính líu gì với y nữa!
Cũng giống như lần trước, lúc này, Nhiễm Mẫn vẫn bị Trần Dung chọc giận, trong chốc lát, y thật sự muốn tự tay bóp chết nữ nhân không biết sống chết, không biết cảm động này.
Cuối cùng, nhìn bóng dáng nàng thản nhiên rời đi, Nhiễm Mẫn cất tiếng cuồng tiếu. Nữ nhân này khiến cho y từ Lạc Dương đuổi tới Kiến Khang, làm cho y đường đường là đại tướng quân mà luôn phải bận lòng, nữ nhân này rõ ràng đã đồng ý hôn ước với y, nhưng với Vương Thất lang kia, nàng lại tìm mọi cách che chở, bảo vệ hắn trước mặt mình.
Khi nào thì, y trở thành kẻ nực cười đến vậy? Vì một nữ nhân mà mất hết mặt mũi, chỉ nhận lấy mọi nhục nhã!
Nhiễm Mẫn trở về một mình. Khi đến đạo quan này, y mang theo Trần Vi.
Trở lại sân viện của Tôn Diễn, Nhiễm Mẫn luyện múa thương chừng năm canh giờ. Trong lòng y có vô số lửa giận, không thể phát tiết cũng không thể dập tắt.
Tập đi tập lại khiến mồ hôi vã như tắm, y đã quên thời gian trôi qua, quên Trần Vi đã trở lại tẩm phòng, quên trời đã về khuya, bắt đầu hửng sáng.
Đến khi vô cùng mệt mỏi, y mới vô lực ngã ngồi ở trên bậc thang, chống thương nghỉ ngơi một chút.
Có lẽ do quá mệt mỏi, y ngồi xuống không lâu thì lại chìm vào mộng đẹp.
Trong mộng, y đang ở trong hôn lễ.
Y mặc bào phục của tân lang, có một nữ nhân mặc quần áo tân nương ngồi đối diện, nữ nhân đang liếc mắt đưa tình, bộ dạng động lòng người ngước nhìn y.
Nữ nhân này cũng xuất hiện giống như trong giấc mộng trước đó, khuôn mặt mơ hồ, y không thể thấy rõ. Có điều theo từng cử động của nàng ta, y có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hai người uống rượu giao bôi xong, nữ nhân kia dựa vào trong lòng y, ôm cổ y, cất giọng mềm mại: “Thiếp có ngày hôm nay, chết cũng không hối tiếc.”
Nàng ta rưng rưng nhìn y, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn hạnh phúc.
Nữ nhân cắn môi, cười mà nhòa lệ, còn nói thêm: “Phu chủ, tuy rằng A Dung có chút ngoan độc nhưng muội ấy vẫn là người đáng thương. Phụ huynh muội ấy không có ở đây, phu chủ lại bỏ muội ấy, muội ấy đâu còn chỗ nào để đi. Nếu không thì chàng để muội ấy làm thiếp ở trong sân viện của ta, như vậy hai tỷ muội chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, được không?”
Giọng nói nàng ta mềm mại, ngữ khí vô cùng săn sóc ôn hoà hiền hậu. Đúng vậy, ôn hoà hiền hậu, y nhớ mang máng, thê tử mới cưới này là một người vô cùng phúc hậu. Ngay cả Trần thị A Dung kia làm chuyện quá đáng với nàng ta, nàng ta không có một lời ác ý, còn luôn nói thay cho Trần Dung ở trước mặt mình.
Hiện tại cũng vậy, ác phụ như thế chết là xứng đáng, nàng ta còn thương hại làm gì.
Trong mộng y cau mày, không kiên nhẫn nói: “Nhắc tới nàng làm cái gì? Ngủ đi.”
Chữ ngủ vừa thốt ra, nữ nhân trước mắt nhanh chóng trở nên thẹn thùng động lòng người. Dù hai gò má ửng hồng, nàng ta vẫn đứng lên, cởi áo tháo thắt lưng cho y.
Tay nàng ta vừa đặt trên đai lưng của y, đột nhiên, bên ngoài rèm cửa sổ bằng lụa mỏng có ánh đỏ chiếu rọi, trong tiếng động ầm ĩ, một hạ nhân vội vàng hét lớn: “Tướng quân, không hay rồi, phu nhân, không, Trần thị A Dung đã phóng hỏa tự thiêu rồi.”
Tự thiêu?
Y chấn động, vụt xoay người đi ra ngoài. Mới vừa đi ra một bước, kiều thê y mới cưới vội vàng đuổi theo, nắm tay y.
Hai người cùng chạy về phía dấy lên ánh lửa kia.
Y nhìn thấy phụ nhân kia cười điên cuồng trong biển lửa.
Đó là Trần Dung, chính là Trần Dung!
Kế tiếp cảnh trong mộng vô cùng rõ ràng, rõ ràng là cảnh lửa thiêu giống như y đã nằm mơ trước đó.
Đột nhiên, Nhiễm Mẫn bừng tỉnh lại trong giấc mộng chân thật đó. Mở to hai mắt, y phát hiện bản thân đã đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, liền dùng ống tay áo lau qua.
Lúc này, trời đã rạng sáng, từ nơi xa xôi truyền đến tiếng gà gáy vang vang.
Vừa lau hai lượt, động tác của Nhiễm Mẫn trở nên cứng đờ.
Rõ ràng chỉ là một giấc mộng, nhưng mọi chuyện xảy ra trong đó cho tới bây giờ vẫn rất rành mạch.
Y đứng lên.
Ngốc nghếch đứng đó, Nhiễm Mẫn vẫn không nhúc nhích.
Trần thị A Dung kia bị mình bỏ sao? Mình đã từng cưới nàng, lại không chút lưu tình mà bỏ rơi nàng sao? Không để ý nàng không có phụ huynh để dựa vào, không để ý nàng đã cùng đường ư?
Nàng đứng trong biển lửa, chảy lệ si ngốc nhìn mình, rõ ràng là vẻ thâm tình mà y mong nhớ ngày đêm đều khát vọng có được mà!
Còn có thê tử y mới cưới kia, trong mộng mình lại bị lời của nàng ta khiến cho cảm động. Thật sự là buồn cười, trên thiên hạ này có phụ nhân nào đã làm thê tử của người ta mà nguyện ý trở thành thiếp thất chứ? Hơn nữa, còn phải sớm chiều ở chung tranh đấu với người có địa vị thê tử?
Thê tử mới cưới kia nói ra lời này rõ ràng muốn giữ Trần thị A Dung ở bên cạnh để nhục nhã tra tấn nàng. Mà bản thân không hề nhận ra, còn tưởng rằng nàng ta là người phúc hậu sao?
Sao bản thân có thể ngu xuân tới mức đó chứ?
Không, mọi chuyện đều không phải là sự thật!
Làm sao y có thể cưới Trần Dung mà không hề quý trọng nàng? Nữ nhân này, một khi đã yêu thương ai tất nhiên sẽ dốc hết tâm tư, trong thế gian này, y có thể gặp được một nữ nhân như vậy, làm sao có thể không quý trọng nàng chứ?
Đây đúng là một giấc mộng kỳ quái!
Nhiễm Mẫn lắc đầu, im lặng cất bước đi ra ngoài.
Bước đi không mục đích sau một lúc lâu, bầu trời dần dần trở nên sáng ngời.
Lúc này, tiếng gõ mõ niệm kinh kinh động đến y.
Quay đầu lại, nhìn thấy một cái đầu bóng loáng, Nhiễm Mẫn nhíu mày, y đã sớm nghe nói qua, gần mười mấy năm nay, có một vị tăng nhân từ Thiên Trúc đến, tuyên truyền ‘Phật’ mà bọn họ tôn thờ, còn giảng giải nhiều điều, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã giành được sự chú ý của không ít người.
Khi Nhiễm Mẫn nhìn lại, người kia cũng phát hiện ra y.
Hòa thượng thốt ra một tiếng, “A di đà Phật!” Rồi hỏi: “Thí chủ có tâm sự sao?”
Nhiễm Mẫn liếc nhìn hòa thượng một cái, từ từ hỏi: “Nếu một người liên tục nằm mơ một cảnh tượng chưa từng trải qua, còn vô cùng chân thật, thì đó là tại sao?”
“A di đà Phật!” Hòa thượng chắp hai tay tạo thành chữ thập, nói: “Sống có luân hồi, người có kiếp trước kiếp sau. Xem ra thí chủ nằm mơ thấy chuyện ở kiếp trước rồi!”
Mơ thấy chuyện ở kiếp trước!
Phụ nhân khiến y nằm mơ cũng không bình an đột nhiên khẽ mỉm cười, nàng hỏi ngược lại: “Trần Vi đâu? Tướng quân đến đây sao không mang theo nàng ta?”
“Trần Vi?”
Nhiễm Mẫn quả thực cảm thấy không thể nói lý, Trần thị A Dung này để ý Trần Vi làm cái gì? Chỉ là một thiếp thất mà thôi.
Y cố nhịn sự khó hiểu, cũng chịu đựng nhục nhã do Trần thị A Dung không hề biết xấu hổ này gây ra cất giọng hỏi: “Vì sao nàng lại xuất gia?”
Chỉ là một câu hỏi tầm thường, nàng lại nở nụ cười. Nàng cười rất vui vẻ, trong ánh mắt mang theo trào phúng lạnh lẽo.
Khi y không thể áp chế nổi lửa giận trong lòng, Trần Dung dùng ống tay áo lau nước mắt, nói: “Tích lũy hai kiếp…… Rốt cục đã được thư thái.”
Y không để ý tới những lời này của nàng chỉ hỏi: “Nàng cười cái gì?” Khi y hỏi câu này, lửa giận đã thiêu đốt trong lồng ngực.
Lại một lần nữa, nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta hận Trần Vi.”
Nàng nói, nàng và Trần Vi không thể đội trời chung! Y nạp Trần Vi làm thiếp, cho nên, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không dính líu gì với y nữa!
Cũng giống như lần trước, lúc này, Nhiễm Mẫn vẫn bị Trần Dung chọc giận, trong chốc lát, y thật sự muốn tự tay bóp chết nữ nhân không biết sống chết, không biết cảm động này.
Cuối cùng, nhìn bóng dáng nàng thản nhiên rời đi, Nhiễm Mẫn cất tiếng cuồng tiếu. Nữ nhân này khiến cho y từ Lạc Dương đuổi tới Kiến Khang, làm cho y đường đường là đại tướng quân mà luôn phải bận lòng, nữ nhân này rõ ràng đã đồng ý hôn ước với y, nhưng với Vương Thất lang kia, nàng lại tìm mọi cách che chở, bảo vệ hắn trước mặt mình.
Khi nào thì, y trở thành kẻ nực cười đến vậy? Vì một nữ nhân mà mất hết mặt mũi, chỉ nhận lấy mọi nhục nhã!
Nhiễm Mẫn trở về một mình. Khi đến đạo quan này, y mang theo Trần Vi.
Trở lại sân viện của Tôn Diễn, Nhiễm Mẫn luyện múa thương chừng năm canh giờ. Trong lòng y có vô số lửa giận, không thể phát tiết cũng không thể dập tắt.
Tập đi tập lại khiến mồ hôi vã như tắm, y đã quên thời gian trôi qua, quên Trần Vi đã trở lại tẩm phòng, quên trời đã về khuya, bắt đầu hửng sáng.
Đến khi vô cùng mệt mỏi, y mới vô lực ngã ngồi ở trên bậc thang, chống thương nghỉ ngơi một chút.
Có lẽ do quá mệt mỏi, y ngồi xuống không lâu thì lại chìm vào mộng đẹp.
Trong mộng, y đang ở trong hôn lễ.
Y mặc bào phục của tân lang, có một nữ nhân mặc quần áo tân nương ngồi đối diện, nữ nhân đang liếc mắt đưa tình, bộ dạng động lòng người ngước nhìn y.
Nữ nhân này cũng xuất hiện giống như trong giấc mộng trước đó, khuôn mặt mơ hồ, y không thể thấy rõ. Có điều theo từng cử động của nàng ta, y có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hai người uống rượu giao bôi xong, nữ nhân kia dựa vào trong lòng y, ôm cổ y, cất giọng mềm mại: “Thiếp có ngày hôm nay, chết cũng không hối tiếc.”
Nàng ta rưng rưng nhìn y, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn hạnh phúc.
Nữ nhân cắn môi, cười mà nhòa lệ, còn nói thêm: “Phu chủ, tuy rằng A Dung có chút ngoan độc nhưng muội ấy vẫn là người đáng thương. Phụ huynh muội ấy không có ở đây, phu chủ lại bỏ muội ấy, muội ấy đâu còn chỗ nào để đi. Nếu không thì chàng để muội ấy làm thiếp ở trong sân viện của ta, như vậy hai tỷ muội chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, được không?”
Giọng nói nàng ta mềm mại, ngữ khí vô cùng săn sóc ôn hoà hiền hậu. Đúng vậy, ôn hoà hiền hậu, y nhớ mang máng, thê tử mới cưới này là một người vô cùng phúc hậu. Ngay cả Trần thị A Dung kia làm chuyện quá đáng với nàng ta, nàng ta không có một lời ác ý, còn luôn nói thay cho Trần Dung ở trước mặt mình.
Hiện tại cũng vậy, ác phụ như thế chết là xứng đáng, nàng ta còn thương hại làm gì.
Trong mộng y cau mày, không kiên nhẫn nói: “Nhắc tới nàng làm cái gì? Ngủ đi.”
Chữ ngủ vừa thốt ra, nữ nhân trước mắt nhanh chóng trở nên thẹn thùng động lòng người. Dù hai gò má ửng hồng, nàng ta vẫn đứng lên, cởi áo tháo thắt lưng cho y.
Tay nàng ta vừa đặt trên đai lưng của y, đột nhiên, bên ngoài rèm cửa sổ bằng lụa mỏng có ánh đỏ chiếu rọi, trong tiếng động ầm ĩ, một hạ nhân vội vàng hét lớn: “Tướng quân, không hay rồi, phu nhân, không, Trần thị A Dung đã phóng hỏa tự thiêu rồi.”
Tự thiêu?
Y chấn động, vụt xoay người đi ra ngoài. Mới vừa đi ra một bước, kiều thê y mới cưới vội vàng đuổi theo, nắm tay y.
Hai người cùng chạy về phía dấy lên ánh lửa kia.
Y nhìn thấy phụ nhân kia cười điên cuồng trong biển lửa.
Đó là Trần Dung, chính là Trần Dung!
Kế tiếp cảnh trong mộng vô cùng rõ ràng, rõ ràng là cảnh lửa thiêu giống như y đã nằm mơ trước đó.
Đột nhiên, Nhiễm Mẫn bừng tỉnh lại trong giấc mộng chân thật đó. Mở to hai mắt, y phát hiện bản thân đã đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, liền dùng ống tay áo lau qua.
Lúc này, trời đã rạng sáng, từ nơi xa xôi truyền đến tiếng gà gáy vang vang.
Vừa lau hai lượt, động tác của Nhiễm Mẫn trở nên cứng đờ.
Rõ ràng chỉ là một giấc mộng, nhưng mọi chuyện xảy ra trong đó cho tới bây giờ vẫn rất rành mạch.
Y đứng lên.
Ngốc nghếch đứng đó, Nhiễm Mẫn vẫn không nhúc nhích.
Trần thị A Dung kia bị mình bỏ sao? Mình đã từng cưới nàng, lại không chút lưu tình mà bỏ rơi nàng sao? Không để ý nàng không có phụ huynh để dựa vào, không để ý nàng đã cùng đường ư?
Nàng đứng trong biển lửa, chảy lệ si ngốc nhìn mình, rõ ràng là vẻ thâm tình mà y mong nhớ ngày đêm đều khát vọng có được mà!
Còn có thê tử y mới cưới kia, trong mộng mình lại bị lời của nàng ta khiến cho cảm động. Thật sự là buồn cười, trên thiên hạ này có phụ nhân nào đã làm thê tử của người ta mà nguyện ý trở thành thiếp thất chứ? Hơn nữa, còn phải sớm chiều ở chung tranh đấu với người có địa vị thê tử?
Thê tử mới cưới kia nói ra lời này rõ ràng muốn giữ Trần thị A Dung ở bên cạnh để nhục nhã tra tấn nàng. Mà bản thân không hề nhận ra, còn tưởng rằng nàng ta là người phúc hậu sao?
Sao bản thân có thể ngu xuân tới mức đó chứ?
Không, mọi chuyện đều không phải là sự thật!
Làm sao y có thể cưới Trần Dung mà không hề quý trọng nàng? Nữ nhân này, một khi đã yêu thương ai tất nhiên sẽ dốc hết tâm tư, trong thế gian này, y có thể gặp được một nữ nhân như vậy, làm sao có thể không quý trọng nàng chứ?
Đây đúng là một giấc mộng kỳ quái!
Nhiễm Mẫn lắc đầu, im lặng cất bước đi ra ngoài.
Bước đi không mục đích sau một lúc lâu, bầu trời dần dần trở nên sáng ngời.
Lúc này, tiếng gõ mõ niệm kinh kinh động đến y.
Quay đầu lại, nhìn thấy một cái đầu bóng loáng, Nhiễm Mẫn nhíu mày, y đã sớm nghe nói qua, gần mười mấy năm nay, có một vị tăng nhân từ Thiên Trúc đến, tuyên truyền ‘Phật’ mà bọn họ tôn thờ, còn giảng giải nhiều điều, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã giành được sự chú ý của không ít người.
Khi Nhiễm Mẫn nhìn lại, người kia cũng phát hiện ra y.
Hòa thượng thốt ra một tiếng, “A di đà Phật!” Rồi hỏi: “Thí chủ có tâm sự sao?”
Nhiễm Mẫn liếc nhìn hòa thượng một cái, từ từ hỏi: “Nếu một người liên tục nằm mơ một cảnh tượng chưa từng trải qua, còn vô cùng chân thật, thì đó là tại sao?”
“A di đà Phật!” Hòa thượng chắp hai tay tạo thành chữ thập, nói: “Sống có luân hồi, người có kiếp trước kiếp sau. Xem ra thí chủ nằm mơ thấy chuyện ở kiếp trước rồi!”
Mơ thấy chuyện ở kiếp trước!
Bình luận truyện