Mị Công Khanh

Chương 212: Phiên ngoại: Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [4]



Nghĩ thì nghĩ như vậy, Trần Vi cắn môi, vẫn đi vào trong điện.

Dù cho thế nào, nàng ta đã là thiếp thất của y, đây là sự thật. Hiện tại điều nàng ta có thể làm là vẫn nên cố gắng hết sức để lấy lòng y, khiến y vui vẻ. Trừ phi, có biến cố nào đó phát sinh.

Trần Vi vừa động, Nhiễm Mẫn cũng động, y dùng lực quăng binh khí, quát lớn: “Chuẩn bị nước nóng.”

“Vâng.”

Trả lời y, không phải tỳ nữ, mà là giọng nói ẩn tình thảo mị kia của Trần Vi. Nhưng nàng ta cười lấy lòng vẫn không thể khiến y quay đầu liếc nhìn một cái.

Nước nóng đã được chuẩn bị xong, Nhiễm Mẫn đi nhanh bước vào dục điện (phòng tắm), trong chốc lát đã cởi xong y bào.

Nhìn thân thể y dương cương lưng rộng chân dài, hoàn mỹ vô trù, Trần Vi phát hiện tâm mình đang lạnh lùng lại có chút kích động.

Nàng ta xấu hổ mang chút khiếp sợ đi về phía y.

Tay nhỏ bé vừa mới cầm khăn, bước tới một bước, tiếng quát của Nhiễm Mẫn đã truyền đến: “Đi ra ngoài!”

Giọng nói của y rất lạnh lùng, giống như băng đá.

Trần Vi đáp lời, nàng ta nhận ra chút sát khí trong câu nói kia, nhưng chỉ đảo mắt đã biến mất, nàng ta vội vàng cúi đầu rời khỏi đó.

Đêm hơi lạnh, Trần Vi đi dạo trong sân. Hôm nay không chỉ là Nhiễm Mẫn không vui, tâm tình của nàng ta cũng không tốt. Nàng ta đã gặp A Dung, rõ ràng nàng đã xuất gia, trở thành đạo cô, vì sao nàng vẫn vui vẻ, tự tại như thế?

Nàng cười rất đắc ý, nàng còn nói với mình, Nhiễm Mẫn muốn cưới nàng, ngay cả khi nàng đã thất thân, Nhiễm Mẫn vẫn nguyện ý cưới nàng làm thê.

Vừa mới nghĩ đến đây, cơ trên gương mặt trắng trẻo của Trần Vi giật giật. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi.

Mối hận của nàng ta với Trần Dung không biết đã xuất hiện từ lúc nào, có lẽ là từ lần đó khi Nhiễm Mẫn vào Trần phủ, tỷ muội các nàng đồng thời gặp y. Có lẽ, là khi gia tộc cố ý hứa gả mình cho Nhiễm Mẫn, Nhiễm Mẫn lại hỏi về A Dung.

Nàng ta vẫn không rõ, nàng ta chỉ biết là, nàng ta chán ghét A Dung, nàng ta hận không thể làm cho nữ nhân kia chết đi với phương thức bi thảm tàn khốc nhất!

Một nữ nhân tao mị thấp tiện như vậy sao có thể khiến cho Nhiễm Mẫn và Vương Thất lang đều trầm mê đến vậy? Nữ nhân như nàng vốn không thể đạt được gì cả. Vì sao nàng đã mất trinh tiết, Nhiễm Mẫn còn có thể không thèm để ý tới?

Cắn răng, Trần Vi lại nhủ thầm: Tức cái gì? Ngay cả khi nàng gả cho Nhiễm Mẫn, nàng ta cũng có biện pháp đối phó với nàng!

Trần Vi không biết miên man suy nghĩ bao lâu, đến khi một tỳ nữ lại đây, nhẹ giọng hỏi: “Tướng quân, tại sao tắm giặt lâu như vậy?”

Trần Vi ngẩn ra, nàng ta phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, nàng ta kêu sợ hãi một tiếng, nói: “Đã một nửa canh giờ rồi sao?”

Nàng ta vội vàng xoay người, đứng ngoài phòng, cẩn thận gõ một cái, nhẹ nhàng, cất giọng ôn nhu như nước kêu gọi: “Phu chủ, phu chủ?”

Nàng ta gọi vài tiếng cũng không có ai trả lời, Trần Vi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Vừa nhìn, nàng ta lắc đầu, cười nói: “Tướng quân đang ngủ, không được, như vậy sẽ nhiễm phong hàn mất.” Vừa nói, nàng ta vừa đi vào bên trong.

Nhiễm Mẫn ngủ rất say, mày y nhíu chặt, thường thường, một bên mày còn hơi giật giật, vẻ mặt biến đổi từ thống khổ, bi thương, vô lực, còn có tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Trần Vi ngẩn ngơ, nàng ta nhẹ nhàng gọi: “Phu chủ? Phu chủ?”

Vừa nói đến đây, trong lúc ngủ mơ trên trán Nhiễm Mẫn chảy mồ hôi lạnh, đột nhiên, y lớn tiếng kêu lên: “Đừng, đừng –”

Y đang gầm rú, Trần Vi hoảng sợ, vội vàng lui ra phía sau vài bước. Nhìn Nhiễm Mẫn bình tĩnh trở lại, nàng kinh ngạc thầm nghĩ: Y nằm mơ thấy gì vậy?

Ngay khi Trần Vi suy nghĩ, Nhiễm Mẫn đột nhiên mở mắt.

Đột nhiên y mở mắt ra, Trần Vi hoảng sợ, không khỏi lui về phía sau vài bước.

Nhưng mà, Nhiễm Mẫn trừng nhìn nàng ta có chút mờ mịt, mơ hồ còn có bi thương. Y trống rỗng nhìn phía sau nàng ta, khẽ nói:“Nhân ở kiếp trước, quả ở kiếp sau. Đó là kiếp trước sao? Vì sao lại như thế?”

Y nặng nề nhắm hai mắt lại.

Trần Vi cẩn thận đi đến trước mặt y, khẽ gọi: “Phu chủ?”

Nhiễm Mẫn hơi giật mình một cái.

Y chậm rãi ngẩng đầu.

Liếc nhìn nàng ta với ánh mắt tỉnh táo, Nhiễm Mẫn thấp giọng hỏi: “A Vi, gia tộc của ngươi hứa gả ngươi cho ta, nhưng ta lại vừa ý A Dung, ngươi có hận nàng không?”

Trần Vi sợ hãi , ôn nhu cười nói: “Đó là muội muội của ta, làm sao ta có thể hận muội ấy được?” Dừng một chút, nàng ta cúi đầu, nhu nhược đáng thương nói: “Có điều khi cân nhắc kỹ lưỡng thì không khỏi có chút oán thán. Thiếp không hận muội ấy, thật sự, thiếp không hề hận muội ấy. Muội ấy rất đáng thương, thiếp còn có phụ huynh, nhưng mà muội ấy còn không có phụ huynh.” Nàng ta vội vàng nói xong, giọng nghiêm túc mà chân thành, yếu đuối cùng bi thương trong mắt lại khiến người ta đau lòng thay nàng ta: Xem đi, nàng ta đã bị hại đến mức này mà còn không hề hận thù.

Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta chăm chú, chậm rãi cười, y lại nhắm mắt, thì thào nói: “Ta thật sự là ngu không ai bằng!”

Thấy y đột nhiên mắng bản thân, Trần Vi lại ngây người.

Nàng ta không rõ, vì sao Nhiễm Mẫn nghe xong lời nói này lại không cảm động, mà còn mắng bản thân y?

Đúng lúc này, nàng ta thấy một giọt lệ theo khóe mắt Nhiễm Mẫn rơi xuống.

Nhiễm Mẫn giết người vô số, uy dũng vô song, trên đời này, ai từng nghĩ rằng y cũng sẽ rơi lệ? Lần này, Trần Vi ngây ra như phỗng. Nàng không dám tin mở to mắt nhìn y, chớp vài cái mới tin tưởng y thật sự rơi lệ.

Nhiễm Mẫn từ từ nhắm hai mắt, giọng nói khàn khàn: “Trần thị hứa gả ngươi cho ta, nhưng lúc đó hôn ước chưa định. A Dung có chút giảo hoạt, thừa dịp ta say rượu, dùng lời nói kích thích ta sửa lời mà cưới nàng. Vừa mới tân hôn, ta lại phụng quân lệnh mà xuất môn. Khi trở về, ngươi ngăn cản trước ngựa của ta, cầu ta thu nạp ngươi. Trong nửa tháng, ngươi luôn nịnh hót, ra vẻ ôn nhu khiến ta vui vẻ. Lời ngươi thốt ra đều là nói A Dung rất tốt, nhưng đồng thời cũng chỉ ra rằng nàng ác độc. Vừa mới lúc nãy, ta đứng ở cửa nhìn thấy A Dung vung mấy roi với một tỳ nữ……. Khi ta ở trong phủ, hầu hết mọi nữ nhân đều nói A Dung không phải, chỉ có ngươi lúc nào cũng bảo vệ nàng. Nhưng mỗi một lần ngươi nói nàng tốt, ta lại càng chán ghét nàng. Cũng là nữ nhi Trần thị, nàng làm việc kiên cường, ngươi thì chú ý tới việc lấy lòng, dù là tỳ nữ hay là thân vệ đều nói là ngươi tốt. Lần đó ta liếc nhìn một nữ nhân vài lần, thậm chí ngươi còn trăm phương nghìn kế khuyên nàng ta làm thiếp cho ta.”

Trần Vi không hiểu ra sao mở to mắt nhìn Nhiễm Mẫn, nghe y nói với vẻ mê man, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Lúc này, Nhiễm Mẫn lại trầm mặc.

Qua hồi lâu, y lại mở mắt ra.

Lẳng lặng nhìn Trần Vi chằm chằm, ánh mắt Nhiễm Mẫn trống rỗng mà thê lương: “Vì sao đến lúc này, ta mới biết được chỉ có nàng yêu ta tới tận xương tủy? Trừ nàng ra, ngươi cũng thế, hay nữ nhân khác cũng thế, đều chỉ biết tính kế, đều chỉ muốn mưu cầu lợi ích với ta mà thôi.”

Trần Vi tự dưng nghe thấy lời lên án như vậy không khỏi nhẹ nhàng kêu lên: “Phu chủ?” Giọng nói của nàng ta mang theo ủy khuất cùng thương tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện