Mị Công Khanh
Chương 224: Phiên ngoại: Đồn đãi
Hai người thương lượng đến đây, hai mắt đồng thời phát sáng, đồng thời quay đầu, rất có khí thế mà xoa xoa tay.
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của một thiếu niên truyền đến: “Sao các đệ còn ở đây?”
Đúng là giọng của Vương Hiên.
Hai đồng tử mừng rỡ, bọn họ nhảy nhót hai ba cái đã vọt tới bên cạnh thiếu niên, mỗi người dựa vào một bên, lao nhao nói: “Đại huynh, vừa rồi chúng ta dựa theo lời của huynh làm.”
“Hai nữ nhân kia tức giận suýt nữa té xỉu.”
“Phụ thân cũng không mắng mỏ chúng ta.”
Cẩn thận nghe rõ hai giọng nói giống nhau như đúc, đồng thời lộ ra vẻ đắc ý, Vương Hiên gật đầu nói: “Rất khá.”
Hiếm khi được nghe thấy Đại huynh khen ngợi, hai đồng tử hưng phấn nhảy dựng lên.
Lúc này, Vương Túc nói: “Đại huynh, các nàng ta tức giận vô cùng, chúng ta đang chuẩn bị chạy về, mỗi người tát cho các nàng một cái, để các nàng phục hồi tinh thần.”
“Đúng rồi đúng rồi, Đại huynh đến chậm một bước rồi, chúng ta phải đi đã.”
Trong ánh mắt sáng ngời chờ mong của hai đồng tử, Vương Hiên lại lắc đầu, nhíu mày nói: “Trên binh pháp có nói, giặc cùng đường chớ đuổi, nếu các nàng đã chuẩn bị rời đi thì không cần để ý tới nữa.”
Hai đồng tử luôn khâm phục cậu, nghe vậy dùng sức gật đầu.
Vương Hiên dắt tay hai đứa, nói: “Đi thôi.”
“Không cần, chúng ta phải đi về thăm mẫu thân.”
“Đúng vậy, mẫu thân nghe xong khẳng định sẽ vui vẻ.”
Hai đồng từ vừa nhắc tới mẫu thân, trong bóng đêm, Vương Hiên nhếch miệng, rầu rĩ nói: “Không cần, phụ thân đang ở đó.”
Hai đồng tử đã quá quen thuộc với tính cách của cậu, vừa nghe cậu mở miệng, thì đồng thời nói: “Chúng ta có thể đuổi phụ thân đi mà.”
“Có thể chờ phụ thân đi rồi nói sau.”
“Người sẽ không đi đâu.”
Vương Hiên cười lạnh: “Thê tử của người mang thai, cái thai này hơn phân nửa sẽ là một tiểu tử oai hùng, người sẽ không đi đâu.”
Hai đồng tử mất một thời lúc mới phản ứng lại câu nói ‘Thê tử của phụ thân’, đó là mẫu thân của mình.
Bọn họ nhìn Vương Hiên mang vẻ mặt không vui, đột nhiên, một đồng tử nhỏ giọng nói: “Đại huynh đố kỵ.”
“Đúng rồi, nhớ ngày đó khi mẫu thân sinh ra chúng ta, khẳng định huynh ấy cũng không vui mừng.”
Hai tiểu gia hỏa còn nắm tay Vương Hiên mà vẫn thì thầm nói nhỏ trước mặt của cậu như thế. Vương Hiên nhướn mày, đang muốn mắng mấy câu, hai đồng tử đã nhanh chóng bỏ tay cậu ra, giống như một con thỏ nhảy bắn ra ngoài, đảo mắt đã bỏ trốn mất dạng.
Hai người không có cơ hội biết Trần Dung lại mang thai, sáng sớm, các nàng đã chuẩn bị xong hành trang, mang theo người hầu ra khỏi Nam Sơn.
Xuống đến chân núi, các nàng không hẹn mà cùng nhìn ngọn núi xanh tươi kia.
Vương Khối ngắm nhìn ngọn núi, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Uyển, lúc này làm sao mà nàng ta không rõ sở dĩ bản thân không được hoan nghênh chính là vì dẫn theo người bằng hữu này đến đây?
Nàng ta than nhẹ một tiếng, nói: “Nhìn bộ dạng của Thất thúc, lời đồn đãi trên thế gian kia thật nực cười.”
Đồn đãi? Tạ Uyển chưa từng nghe qua, nàng ta cố nén khổ sở trong lòng, hỏi: “Đồn đãi gì?” Vừa hỏi, nàng ta vừa nhìn ngắm ngọn núi kia, có vẻ tâm thần không yên.
Vương Khối mím môi, nàng ta cười nói: “Không có gì .” Nàng ta không thể nói, trong lời đồn đãi, Thất thúc của nàng ta đã từng nói qua trước mặt mọi người rằng cả đời này chỉ cần một mình Trần thị A Dung. Tuy nói sủng ái thê tử không muốn nạp thiếp cũng không phải là chuyện hiếm thấy trong sĩ tộc. Nhưng dám thề ở trước mặt mọi người thì thật đúng là chưa từng nghe qua.
Chỉ vừa ngẫm lại, Vương Khối cảm thấy hành vi này của Thất thúc đã làm mất mặt Lang Gia Vương thị. Nếu Trần thị A Dung kia là nữ nhi của Tạ gia hoặc Dũ gia, chàng nói vậy thì có thể coi như báo đáp ân tình, nhưng nàng không phải, còn có diện mạo tục mị, tính tình lỗ mãng, mạnh mẽ không biết trời cao đất rộng.
Nữ nhân thế này, làm thiếp cũng là được cất nhắc, Thất thúc còn nói cả đời này chỉ cần một mình nàng. Lời này thật thái quá, thật mất mặt. Đồn đãi này không thể tin được.
Nhìn thấy Vương Khối ngây ngô, không hề đáp lời thì Tạ Uyển cũng nhìn về phía Vương Khối, tò mò truy vấn: “Rốt cuộc là truyền thuyết gì vậy? Muội nói đi.”
Vương Khối miễn cưỡng nói: “Cũng không có gì, chính là có người nói, năm đó Thất thúc ta thật vất vả mới đoạt được Trần thị A Dung từ tay bệ hạ cùng Mộ Dung Khác, còn có Nhiễm Mẫn nữa, tất nhiên là coi như trân bảo.”
Lúc này nàng ta nói ra như thế nghe vào tai còn có chút hợp tình hợp lý. Tạ Uyển không chút nghi ngờ, cười lạnh: “Lời đồn đãi này quả thật thái quá.”
Đảo mắt, nàng ta tức giận, bổ sung một câu: “Với diện mạo đó của Trần thị A Dung, trong thiên hạ chỉ có Thất thúc muội thích mà thôi.”
Nàng ta sinh ra oán hận với Vương Hoằng, xưng hô từ Thất lang biến thành Thất thúc của muội.
Vương Khối cũng cảm thấy phiền chán về Vương Hoằng nên không bao biện, chỉ thở dài: “Đi thôi. Cứ đứng đây cũng không có ý nghĩa gì.”
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của một thiếu niên truyền đến: “Sao các đệ còn ở đây?”
Đúng là giọng của Vương Hiên.
Hai đồng tử mừng rỡ, bọn họ nhảy nhót hai ba cái đã vọt tới bên cạnh thiếu niên, mỗi người dựa vào một bên, lao nhao nói: “Đại huynh, vừa rồi chúng ta dựa theo lời của huynh làm.”
“Hai nữ nhân kia tức giận suýt nữa té xỉu.”
“Phụ thân cũng không mắng mỏ chúng ta.”
Cẩn thận nghe rõ hai giọng nói giống nhau như đúc, đồng thời lộ ra vẻ đắc ý, Vương Hiên gật đầu nói: “Rất khá.”
Hiếm khi được nghe thấy Đại huynh khen ngợi, hai đồng tử hưng phấn nhảy dựng lên.
Lúc này, Vương Túc nói: “Đại huynh, các nàng ta tức giận vô cùng, chúng ta đang chuẩn bị chạy về, mỗi người tát cho các nàng một cái, để các nàng phục hồi tinh thần.”
“Đúng rồi đúng rồi, Đại huynh đến chậm một bước rồi, chúng ta phải đi đã.”
Trong ánh mắt sáng ngời chờ mong của hai đồng tử, Vương Hiên lại lắc đầu, nhíu mày nói: “Trên binh pháp có nói, giặc cùng đường chớ đuổi, nếu các nàng đã chuẩn bị rời đi thì không cần để ý tới nữa.”
Hai đồng tử luôn khâm phục cậu, nghe vậy dùng sức gật đầu.
Vương Hiên dắt tay hai đứa, nói: “Đi thôi.”
“Không cần, chúng ta phải đi về thăm mẫu thân.”
“Đúng vậy, mẫu thân nghe xong khẳng định sẽ vui vẻ.”
Hai đồng từ vừa nhắc tới mẫu thân, trong bóng đêm, Vương Hiên nhếch miệng, rầu rĩ nói: “Không cần, phụ thân đang ở đó.”
Hai đồng tử đã quá quen thuộc với tính cách của cậu, vừa nghe cậu mở miệng, thì đồng thời nói: “Chúng ta có thể đuổi phụ thân đi mà.”
“Có thể chờ phụ thân đi rồi nói sau.”
“Người sẽ không đi đâu.”
Vương Hiên cười lạnh: “Thê tử của người mang thai, cái thai này hơn phân nửa sẽ là một tiểu tử oai hùng, người sẽ không đi đâu.”
Hai đồng tử mất một thời lúc mới phản ứng lại câu nói ‘Thê tử của phụ thân’, đó là mẫu thân của mình.
Bọn họ nhìn Vương Hiên mang vẻ mặt không vui, đột nhiên, một đồng tử nhỏ giọng nói: “Đại huynh đố kỵ.”
“Đúng rồi, nhớ ngày đó khi mẫu thân sinh ra chúng ta, khẳng định huynh ấy cũng không vui mừng.”
Hai tiểu gia hỏa còn nắm tay Vương Hiên mà vẫn thì thầm nói nhỏ trước mặt của cậu như thế. Vương Hiên nhướn mày, đang muốn mắng mấy câu, hai đồng tử đã nhanh chóng bỏ tay cậu ra, giống như một con thỏ nhảy bắn ra ngoài, đảo mắt đã bỏ trốn mất dạng.
Hai người không có cơ hội biết Trần Dung lại mang thai, sáng sớm, các nàng đã chuẩn bị xong hành trang, mang theo người hầu ra khỏi Nam Sơn.
Xuống đến chân núi, các nàng không hẹn mà cùng nhìn ngọn núi xanh tươi kia.
Vương Khối ngắm nhìn ngọn núi, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Uyển, lúc này làm sao mà nàng ta không rõ sở dĩ bản thân không được hoan nghênh chính là vì dẫn theo người bằng hữu này đến đây?
Nàng ta than nhẹ một tiếng, nói: “Nhìn bộ dạng của Thất thúc, lời đồn đãi trên thế gian kia thật nực cười.”
Đồn đãi? Tạ Uyển chưa từng nghe qua, nàng ta cố nén khổ sở trong lòng, hỏi: “Đồn đãi gì?” Vừa hỏi, nàng ta vừa nhìn ngắm ngọn núi kia, có vẻ tâm thần không yên.
Vương Khối mím môi, nàng ta cười nói: “Không có gì .” Nàng ta không thể nói, trong lời đồn đãi, Thất thúc của nàng ta đã từng nói qua trước mặt mọi người rằng cả đời này chỉ cần một mình Trần thị A Dung. Tuy nói sủng ái thê tử không muốn nạp thiếp cũng không phải là chuyện hiếm thấy trong sĩ tộc. Nhưng dám thề ở trước mặt mọi người thì thật đúng là chưa từng nghe qua.
Chỉ vừa ngẫm lại, Vương Khối cảm thấy hành vi này của Thất thúc đã làm mất mặt Lang Gia Vương thị. Nếu Trần thị A Dung kia là nữ nhi của Tạ gia hoặc Dũ gia, chàng nói vậy thì có thể coi như báo đáp ân tình, nhưng nàng không phải, còn có diện mạo tục mị, tính tình lỗ mãng, mạnh mẽ không biết trời cao đất rộng.
Nữ nhân thế này, làm thiếp cũng là được cất nhắc, Thất thúc còn nói cả đời này chỉ cần một mình nàng. Lời này thật thái quá, thật mất mặt. Đồn đãi này không thể tin được.
Nhìn thấy Vương Khối ngây ngô, không hề đáp lời thì Tạ Uyển cũng nhìn về phía Vương Khối, tò mò truy vấn: “Rốt cuộc là truyền thuyết gì vậy? Muội nói đi.”
Vương Khối miễn cưỡng nói: “Cũng không có gì, chính là có người nói, năm đó Thất thúc ta thật vất vả mới đoạt được Trần thị A Dung từ tay bệ hạ cùng Mộ Dung Khác, còn có Nhiễm Mẫn nữa, tất nhiên là coi như trân bảo.”
Lúc này nàng ta nói ra như thế nghe vào tai còn có chút hợp tình hợp lý. Tạ Uyển không chút nghi ngờ, cười lạnh: “Lời đồn đãi này quả thật thái quá.”
Đảo mắt, nàng ta tức giận, bổ sung một câu: “Với diện mạo đó của Trần thị A Dung, trong thiên hạ chỉ có Thất thúc muội thích mà thôi.”
Nàng ta sinh ra oán hận với Vương Hoằng, xưng hô từ Thất lang biến thành Thất thúc của muội.
Vương Khối cũng cảm thấy phiền chán về Vương Hoằng nên không bao biện, chỉ thở dài: “Đi thôi. Cứ đứng đây cũng không có ý nghĩa gì.”
Bình luận truyện