Mị Công Khanh

Chương 49: Nụ hôn



Trần Dung lắc đầu.

Vương Hoằng ngẩn ra, nhíu mày.

A Dung không nhìn chàng, chỉ cúi đầu nói: “Thất lang chính là thần tiên nơi thế gian, phong thái siêu quần. Lần đầu A Dung gặp quân, tim đập khó có thể tự áp chế. Ngưỡng mộ đúng là thành tâm thành ý.”

Nàng nói tới đây rồi cười khổ: “Tất nhiên, nếu không phải có sự kiện Nam Dương vương kia, có lẽ cả đời này của A Dung cũng sẽ không nói với quân những lời đó, hay tấu thủ khúc đó. Có lẽ, ngay cả khi vào quan tài, hồn về tha hương, tóc bạc trắng xoá, con cháu đầy đàn, lang quân cũng sẽ không biết, một nữ lang tục diễm như Trần thị A Dung cũng từng đối với Thất Lang có tâm ý như thế.”

Nàng dần dần cúi đầu xuống, run giọng nói: “Thân phận của Trần Dung thấp hèn, tính tình lại tục tằng không chịu nổi. Biết Thất lang độ lượng rộng rãi khoan dung nên đã lợi dụng điều này để biểu đạt nội tâm, cầu mong có thể thoát khỏi an bài của gia tộc.” Nàng dừng một chút, giọng nói càng khiếp nhược: “Mặc kệ tình ý của A Dung đối với lang quân là thật hay là giả, thời khắc làm chuyện đó, động cơ của A Dung cũng không phải là đơn thuần mà thật sự vì muốn thoát khốn. Sau đó lang quân có hỏi, A Dung suy nghĩ mãi không thôi. Vì việc này, A Dung vẫn canh cánh trong lòng, đêm nay cố ý tiến đến, đó là mong được Thất lang khoan thứ.”

Lúc này nàng đã cúi thấp không đứng lên nổi.

Sao đầy trời và đèn đuốc xa xa cùng tỏa ra hào quang rạng rỡ, chiếu vào dáng người thướt tha, đường cong quyến rũ của nàng, chiếu vào mái tóc đen dài của nàng, khiến toàn thân nàng mang một vẻ mị hoặc khiến người ta miệng khô lưỡi khô, bất tri bất giác, Vương Hoằng chuyển tầm mắt.

Nhưng chỉ chốc lát, chàng lại quay đầu nhìn thẳng nàng.

Ánh mắt của chàng có chút sâu thẳm.

Nhìn nàng chăm chú, Vương Hoằng khẽ nói: “Lời nói của nàng, trong lòng ta đã sớm biết.”

“A Dung hổ thẹn.”

Vương Hoằng chậm rãi đến gần nàng.

Chàng đi đến trước người nàng, cúi đầu, nhìn giai nhân tuyệt sắc dưới ánh trăng, chàng chậm rãi vươn tay vuốt ve mái tóc nàng.

“A Dung.”

Tay chàng rất ôn nhu.

“Vâng.”

“Vì sao hôm nay nàng lại nguyện ý tiến đến nói rõ mọi chuyện với ta?”

Trần Dung nghẹn một chút, mới thì thào nói: “Tôn Diễn, Tôn tiểu lang đã trở lại. Thiếp nghĩ, thời điểm huynh ấy có ở đây, thiếp không cần sợ Nam Dương vương nữa. Tâm tình vừa thả lỏng thì nhớ tới Thất lang, cho nên cảm thấy khó xử.”

“Thật không?”

“Không dám dối gạt.”

Bốn chữ này vừa mới thốt ra, Vương Hoằng đột nhiên nắm bả vai nàng, kéo nàng về phía trước thật mạnh.

Hành động này nằm ngoài ý muốn của Trần Dung, nàng bất ngờ không kịp đề phòng, thân mình đổ về phía trước, nhào vào trong ôm ấp ấm áp.

Người ôm nàng, chính là Vương Hoằng.

Trần Dung thật sự choáng váng, nàng trừng mắt nhìn hoa văn thêu trước ngực áo chàng, khẽ hé cái miệng đỏ mọng, thân mình cứng đờ, không dám cựa quậy.

Vương Hoằng ôm nàng vào trong lòng, hơi hơi nghiêng đầu, miệng để sát vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp ùa vào trong lỗ tai nàng. Sau khi khiến nàng run rẩy không thể tự áp chế, chàng khẽ nói: “Sau đó thì sao? Không phải nàng muốn ta nói rõ với thế nhân, nói chuyện ngày ấy nàng gây nên đều là do tình thế bức bách, nói tuy rằng nàng yêu mến ta, nhưng thực sự không xứng với ta ư? Tốt nhất để thế nhân đều cảm thấy, chuyện nàng ái mộ Vương Thất lang đã là quá khứ, nàng vẫn có thể tìm một nam nhân tốt để gả đi sao?”

Giọng nói của chàng nhẹ nhàng rót vào tai, thực ôn nhu, cũng rất lạnh lùng. Trong vẻ tao nhã lại mang theo lạnh lẽo như băng.

Trần Dung không dám động đậy.

Vương Hoằng dần dần chuyển qua mặt nàng, hai tay chàng ôm gò má nàng, mắt đen khẽ híp lại, nhưng không có ý cười: “Có phải Vương Thất lang ta biểu hiện quá mức khoan dung độ lượng siêu thoát, khiến nàng muốn gần thì gần, muốn xa thì xa đúng không?”

Rốt cục Trần Dung phục hồi tinh thần, môi đỏ mọng khẽ run run, vội vàng biện giải: “Không, không phải.”

Hai chữ mới thốt ra miệng, động tác Vương Hoằng đang ôm gương mặt nàng đột nhiên cứng đờ, chàng nâng mặt nàng lên, sau đó, chàng cúi đầu, đặt môi lên khuôn miệng nhỏ xinh của nàng.

Hai cánh môi chạm vào nhau.

Trần Dung mở to mắt, ngơ ngác để mặc chàng hôn mút môi mình, xâm nhập vào bên trong, tiến thật sâu vào khoang miệng của nàng.

Trần Dung chớp hai mắt giật mình.

Dường như là đột nhiên, Vương Thất lang đang hôn nàng nóng bỏng lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dời môi ra, nghiêng đầu đi.

Chàng thở dốc một chút.

Sau đó, chàng đẩy Trần Dung ra, xoay người, không nói hai lời vung tay áo dài, nhanh chóng rời đi.

Đến khi chàng đi thật xa, Trần Dung mới kêu hai tiếng ‘A a’, giọng nàng không lớn, cũng không biết là muốn gọi chàng, hay là muốn chất vấn chàng.

Trong nháy mắt, bóng dáng áo trắng không nhiễm chút bụi của Vương Hoằng hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của nàng.

Cũng không biết qua bao lâu, Thượng tẩu chạy đến bên người nàng, lão giữ chặt nàng, vội vàng kêu lên: “Nữ lang, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, sao người lại đứng ở chỗ này mãi mà không nhúc nhích thế này?”

Trần Dung ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt nàng trống rỗng nhìn Thượng tẩu, nhẹ giọng nói: “Hắn, tức giận.” Nói xong, nàng vươn tay vuốt ve môi mình, mặt của nàng càng ngày càng đỏ.

Đảo mắt, mặt nàng đã đỏ tới gáy, oán hận lau môi một cái, Trần Dung thấp giọng mắng: “Tên hỗn đản này, hắn dám khinh bạc……”

Vừa mắng đến đây, Trần Dung thấy vẻ mặt của Thượng tẩu vừa tò mò lại mơ hồ, không khỏi nhanh ngậm miệng, nàng được Thượng tẩu đỡ đứng vững, vừa hoạt động hai đầu gối tê liệt, vừa thì thào nói: “Đi thôi, chúng ta đi thôi.” Nói xong lời cuối cùng, giọng của nàng có chút nức nở: “Tẩu, chúng ta đi mau!”

Lúc này Thượng tẩu thấy nàng vừa giận vừa thẹn lại khóc lóc nên hoàn toàn trở nên hồ đồ, vội vàng nâng đỡ nàng, vừa đi vừa đáp: “Vâng, vâng, đi mau, đi mau.”

……

Cũng không biết qua bao lâu, giọng của Trần Dung dần trở nên vững vàng hơn: “Tẩu, vừa rồi có người ngoài ở bên cạnh không?”

Thượng tẩu nghĩ nghĩ, đáp: “Không đâu.” Lão chuyển mắt nhìn Trần Dung, khó hiểu hỏi: “Nữ lang, sao vậy?”

Trần Dung mở to mắt, không trả lời.

Nàng không thể nói với lão, Vương Hoằng khinh bạc nàng được. Lời này thốt ra, không nói là Thượng tẩu, ngay cả chính nàng cũng không tin tưởng.

Vì thế, nàng cắn chặt răng, thốt ra giọng nói yếu đuối vô lực: “Không có việc gì, không có việc gì.” Nàng vừa hận vừa lau đôi môi đỏ mọng của mình: “Không có việc gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện