Mị Cốt Chi Tư
Chương 76: Lời cuối truyện CUỘC CHIẾN HÔN NHÂN
Nữ chính của “Cuộc Chiến Hôn Nhân (Mị Cốt Chi Tư)” là một cô gái bị mềm
xương. Về ý tưởng hình tượng nữ chính, kỳ thật đã xuất hiện từ trước đấy khá lâu, nhưng tôi lại không nghĩ ra nữ chính phải làm thế nào mới có
được hạnh phúc, nam chính thế nào mới mang lại cho nàng hạnh phúc, bởi
vậy, trong một thời gian, ý tưởng chỉ là ý tưởng, chưa thành câu chữ
được.
Giờ chúng ta sẽ nói đến lai lịch ý tưởng, là chuyện rất nhiều năm trước. Lúc đó nhà tôi có chuột, mẹ tôi mới đến nhà người khác xin mèo con về nuôi, bà mang về một con mèo con lông vàng và một con mèo con lông trắng. Mẹ tôi nói, nhà cho mèo họ nói, nuôi một con mèo rất cô đơn, nuôi hai con cho có bạn, nó ít kêu lại chịu ăn, dễ nuôi, đại loại thế. (Nhà bạn Nhi hay cho mèo, các bạn xin mèo cũng hay nói thế)
Bậc cửa chính nhà tôi cao đến đầu gối (em mình bảo cửa ở Văn Miếu cũng thế), đầu giờ chiều mỗi ngày, thông thường sẽ xuất hiện cảnh tượng này: mèo con lông vàng nhẹ nhàng nhảy qua bậc cửa, ngạo nghễ ngồi trên ghế salon nhìn ngó bốn phía. Mèo con lông trắng cố gắng nhảy, nhảy được một nửa lại tuột xuống, lại nhảy lại tuột, nửa tiếng một tiếng sau sẽ có thể qua được bậc cửa. Nó ngồi sau cánh cửa nghỉ ngơi một hồi, lại nhảy ra ngoài, lại là một quá trình phấn đấu nửa tiếng đến một tiếng.
Cả nhà tôi rất ngạc nhiên, tại sao lại thế nhỉ, nhảy qua bậc cửa cũng mất nhiều công sức đến thế? Rốt cục, chúng tôi phát hiện, chân trước của mèo con lông trắng chỉ có hai móng vuốt, móng không sắc mà còn rất cùn. Rõ ràng là một chú mèo tàn phế.
Càng buồn cười hơn, là mỗi khi có người ôm mèo con lông trắng, nó liền toàn thân mềm nhũn, như thể không có xương.
Lúc đấy TV đang chiếu《 Hồng Lâu Mộng 》, trùng hợp là trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 có một nhân vật gọi là “cô Đa” (Đa cô nương), truyện tả là cô ta trời sinh có một đặc tính kỳ lạ, một khi gần gũi đàn ông, liền thấy toàn thân gân cốt xụi lơ, đàn ông cảm giác như nằm trên đệm bông. Vì lẽ đó, nhà tôi đặt cho mèo con lông trắng một biệt danh, gọi là “Đa cô nương” .
Đa cô nương “thân tàn chí cứng”, ngày ngày kiên trì nhảy qua bậc cửa, hơn nữa cũng không ăn hại vô dụng, thỉnh thoảng vẫn bắt được chuột, dốc hết sức hoàn thành bổn phận của một con mèo.
Đúng vậy, hình tượng nữ chính Lâm Mị của “Cuộc Chiến Hôn Nhân (Mị Cốt Chi Tư)”, lúc đầu chính là đến từ mèo con lông trắng, tạm thời đồng dạng “thân tàn chí cứng”, không muốn trở thành đồ chơi.
Lâm Mị từ nhỏ đã có một khuyết điểm trí mạng, xương mềm, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi. Đã thế còn phát hiện khứu giác nhạy cảm, ngửi thấy khí tức nam thanh niên liền nhũn hết xương cốt, không đứng nổi nữa.
Một thiếu nữ như thế, mồ côi cha mẹ, gia đạo suy tàn , vào kinh tìm vị hôn phu, lại bị vị hôn phu cùng cùng biểu muội hãm hại, muốn khiến nàng thân bại danh liệt, nhân đó hủy hôn.
Hãm hại không thành công, lại khiến nữ chính kích khởi sự tự tôn, tự động yêu cầu thối hôn, bỏ qua chốn nương tựa từng gửi gắm bao hy vọng.
Hãm hại lại liên quan đến một người nữa là Liễu Vĩnh, vốn là một thanh niên có ý định bám rồng dựa phượng, sau khi gặp nữ chính, được cô nương “thân mềm chí cứng” hấp dẫn, dần dần hồi tưởng ước nguyện ban đầu, quên đi tâm tư bám rồng dựa phượng, một lòng gắn bó cùng nữ chính, cùng nhau phấn đấu.
Kết cục cuối cùng, tất nhiên là mỹ mãn.
Khi kết thúc truyện này, khiến tôi lưu luyến không rời, không phải nữ chính, lạ kỳ thay lại là nam chính.
Hoặc có thể nói, khiến tôi không nỡ xa, kỳ thật là nam chính sinh động, cuối cùng đã bỏ được ý tưởng dựa dẫm.
Khi các bạn đọc truyện, không biết các bạn độc giả không nỡ xa nhất là Lâm Mị, hay là Liễu Vĩnh?
Hồng Lâu Mộng – tác giả Tào Tuyết Cần – hồi thứ hai mươi mốt
Bấy giờ trong phủ Vinh có một đứa nấu bếp tên gọi Đa Quan, nghiện rượu be bét, không ra hồn người, người ta đặt cho nó cái tên là thằng “Đa hồ đồ”. Từ bé, bố mẹ nó lấy cho nó một người vợ mới hai mươi tuổi, có ít nhiều nhan sắc, ai thấy cũng yêu. Nhưng chị này tính lẳng lơ, hay khêu ong gợi bướm. Thằng Đa chỉ cốt có rượu, có tiền, ngoài ra vợ cũng mặc kệ. Vì thế người trong hai phủ Vinh, Ninh phần nhiều tằng tịu với ả. Ả này dâm đãng khác thường, nên người ta đặt cho cái tên là cô “Đa”(10). Giả Liễn đương lúc ngứa ngáy, ngày thường vốn đã say mê say mệt ả này, nhưng trong thì sợ vợ, ngoài sợ bọn hầu yêu, nên không dám chờn vờn. Cô “Đa” từ lâu cũng có tình ý với Giả Liễn, nhưng chưa có dịp thuận tiện; nay thấy Giả Liễn dọn ra ngủ ngoài thư phòng, ả ta chẳng có việc gì cũng mỗi ngày lượn đi lươn lại ba bốn lần. Giả Liễn như một con chuột đói, bàn ngay với bọn hầu thân, hẹn cho vàng, lụa, lẽ nào không được; vả chăng chúng là chỗ quen sẵn với cô “Đa” nên chỉ nói một câu là xong.
Đêm ấy “Đa hồ đồ” rượu say ngủ vật ở giường. Đến trống canh hai vắng người, Giả Liễn lén sang. Vừa trông thấy ả, hắn đã hồn phách rụng rời, không kịp to nhỏ câu gì, vội cởi áo giở trò ngay. Ả này có một thú lạ trời cho; hễ khi gần con trai là khắp người nó gân cốt mềm nhũn, khiến người ta có cảm giác như nằm trên đống bông. Nó lại có cái lối khêu gợi, lẳng lơ, hơn cả bọn kỹ nữ, nên ai nấy đều chết mệt
Giờ chúng ta sẽ nói đến lai lịch ý tưởng, là chuyện rất nhiều năm trước. Lúc đó nhà tôi có chuột, mẹ tôi mới đến nhà người khác xin mèo con về nuôi, bà mang về một con mèo con lông vàng và một con mèo con lông trắng. Mẹ tôi nói, nhà cho mèo họ nói, nuôi một con mèo rất cô đơn, nuôi hai con cho có bạn, nó ít kêu lại chịu ăn, dễ nuôi, đại loại thế. (Nhà bạn Nhi hay cho mèo, các bạn xin mèo cũng hay nói thế)
Bậc cửa chính nhà tôi cao đến đầu gối (em mình bảo cửa ở Văn Miếu cũng thế), đầu giờ chiều mỗi ngày, thông thường sẽ xuất hiện cảnh tượng này: mèo con lông vàng nhẹ nhàng nhảy qua bậc cửa, ngạo nghễ ngồi trên ghế salon nhìn ngó bốn phía. Mèo con lông trắng cố gắng nhảy, nhảy được một nửa lại tuột xuống, lại nhảy lại tuột, nửa tiếng một tiếng sau sẽ có thể qua được bậc cửa. Nó ngồi sau cánh cửa nghỉ ngơi một hồi, lại nhảy ra ngoài, lại là một quá trình phấn đấu nửa tiếng đến một tiếng.
Cả nhà tôi rất ngạc nhiên, tại sao lại thế nhỉ, nhảy qua bậc cửa cũng mất nhiều công sức đến thế? Rốt cục, chúng tôi phát hiện, chân trước của mèo con lông trắng chỉ có hai móng vuốt, móng không sắc mà còn rất cùn. Rõ ràng là một chú mèo tàn phế.
Càng buồn cười hơn, là mỗi khi có người ôm mèo con lông trắng, nó liền toàn thân mềm nhũn, như thể không có xương.
Lúc đấy TV đang chiếu《 Hồng Lâu Mộng 》, trùng hợp là trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 có một nhân vật gọi là “cô Đa” (Đa cô nương), truyện tả là cô ta trời sinh có một đặc tính kỳ lạ, một khi gần gũi đàn ông, liền thấy toàn thân gân cốt xụi lơ, đàn ông cảm giác như nằm trên đệm bông. Vì lẽ đó, nhà tôi đặt cho mèo con lông trắng một biệt danh, gọi là “Đa cô nương” .
Đa cô nương “thân tàn chí cứng”, ngày ngày kiên trì nhảy qua bậc cửa, hơn nữa cũng không ăn hại vô dụng, thỉnh thoảng vẫn bắt được chuột, dốc hết sức hoàn thành bổn phận của một con mèo.
Đúng vậy, hình tượng nữ chính Lâm Mị của “Cuộc Chiến Hôn Nhân (Mị Cốt Chi Tư)”, lúc đầu chính là đến từ mèo con lông trắng, tạm thời đồng dạng “thân tàn chí cứng”, không muốn trở thành đồ chơi.
Lâm Mị từ nhỏ đã có một khuyết điểm trí mạng, xương mềm, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi. Đã thế còn phát hiện khứu giác nhạy cảm, ngửi thấy khí tức nam thanh niên liền nhũn hết xương cốt, không đứng nổi nữa.
Một thiếu nữ như thế, mồ côi cha mẹ, gia đạo suy tàn , vào kinh tìm vị hôn phu, lại bị vị hôn phu cùng cùng biểu muội hãm hại, muốn khiến nàng thân bại danh liệt, nhân đó hủy hôn.
Hãm hại không thành công, lại khiến nữ chính kích khởi sự tự tôn, tự động yêu cầu thối hôn, bỏ qua chốn nương tựa từng gửi gắm bao hy vọng.
Hãm hại lại liên quan đến một người nữa là Liễu Vĩnh, vốn là một thanh niên có ý định bám rồng dựa phượng, sau khi gặp nữ chính, được cô nương “thân mềm chí cứng” hấp dẫn, dần dần hồi tưởng ước nguyện ban đầu, quên đi tâm tư bám rồng dựa phượng, một lòng gắn bó cùng nữ chính, cùng nhau phấn đấu.
Kết cục cuối cùng, tất nhiên là mỹ mãn.
Khi kết thúc truyện này, khiến tôi lưu luyến không rời, không phải nữ chính, lạ kỳ thay lại là nam chính.
Hoặc có thể nói, khiến tôi không nỡ xa, kỳ thật là nam chính sinh động, cuối cùng đã bỏ được ý tưởng dựa dẫm.
Khi các bạn đọc truyện, không biết các bạn độc giả không nỡ xa nhất là Lâm Mị, hay là Liễu Vĩnh?
Hồng Lâu Mộng – tác giả Tào Tuyết Cần – hồi thứ hai mươi mốt
Bấy giờ trong phủ Vinh có một đứa nấu bếp tên gọi Đa Quan, nghiện rượu be bét, không ra hồn người, người ta đặt cho nó cái tên là thằng “Đa hồ đồ”. Từ bé, bố mẹ nó lấy cho nó một người vợ mới hai mươi tuổi, có ít nhiều nhan sắc, ai thấy cũng yêu. Nhưng chị này tính lẳng lơ, hay khêu ong gợi bướm. Thằng Đa chỉ cốt có rượu, có tiền, ngoài ra vợ cũng mặc kệ. Vì thế người trong hai phủ Vinh, Ninh phần nhiều tằng tịu với ả. Ả này dâm đãng khác thường, nên người ta đặt cho cái tên là cô “Đa”(10). Giả Liễn đương lúc ngứa ngáy, ngày thường vốn đã say mê say mệt ả này, nhưng trong thì sợ vợ, ngoài sợ bọn hầu yêu, nên không dám chờn vờn. Cô “Đa” từ lâu cũng có tình ý với Giả Liễn, nhưng chưa có dịp thuận tiện; nay thấy Giả Liễn dọn ra ngủ ngoài thư phòng, ả ta chẳng có việc gì cũng mỗi ngày lượn đi lươn lại ba bốn lần. Giả Liễn như một con chuột đói, bàn ngay với bọn hầu thân, hẹn cho vàng, lụa, lẽ nào không được; vả chăng chúng là chỗ quen sẵn với cô “Đa” nên chỉ nói một câu là xong.
Đêm ấy “Đa hồ đồ” rượu say ngủ vật ở giường. Đến trống canh hai vắng người, Giả Liễn lén sang. Vừa trông thấy ả, hắn đã hồn phách rụng rời, không kịp to nhỏ câu gì, vội cởi áo giở trò ngay. Ả này có một thú lạ trời cho; hễ khi gần con trai là khắp người nó gân cốt mềm nhũn, khiến người ta có cảm giác như nằm trên đống bông. Nó lại có cái lối khêu gợi, lẳng lơ, hơn cả bọn kỹ nữ, nên ai nấy đều chết mệt
Bình luận truyện