Mi Ngôn

Chương 14: Thật hoang đường, thật mỉa mai



Xuân Na nghe tôi nói xong thì khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Thấy cô bé cuối cùng cũng mỉm cười, tôi đứng dậy, gọi Côn Hồng Đồ đi theo.

"Anh à, anh làm gì vậy?" Thằng bé ngoan ngoãn đi theo.

"Xem náo nhiệt." Tôi rón rén đi đến cửa sổ bên hông nhà, thò nửa khuôn mặt ra nhìn vào.

Côn Hồng Đồ cũng làm theo, ngồi xổm dưới cửa sổ, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Cửa sổ không mở vào mùa đông nên âm thanh xuyên qua kính bị bóp méo, may mà những người bên trong tràn đầy tinh thần nên vẫn có thể nghe rõ mà không cần tốn nhiều công sức.

"Muốn bắt thì bắt đi, của hồi môn tôi nhận hết rồi, trả lại cũng không được!" Ngồi đối diện cửa sổ là một người đàn ông thô kệch khoảng ba mươi bốn mươi, mặt mày dữ tợn, xem ra không dễ chọc.

"Mạnh Ân, Xuân Na mới mười ba tuổi, vội vã cái gì? Nhà anh đâu thiếu trâu ngựa, trong nhà cũng ít người, chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa con gái?" Ngồi gần của sổ là Niết Bằng, có lẽ là vì vừa rồi cãi cọ quá kịch liệt nên bây giờ giọng hắn hơi khàn khàn.

"Mẹ nó mất sớm, tôi vất vả nuôi nấng nó, làm sao có thể hại nó được?" Người đàn ông tên Mạnh Ân trừng mắt nhìn Niết Bằng nói: "Con gái đọc sách có ích lợi gì? Nhìn Vân Đóa kìa, đọc sách xong liền phát điên, đi với người Hạ không về nữa. Dù sao Xuân Na cũng sẽ kết hôn, sớm hay muộn thì có gì khác biệt đâu?"

Niết Bằng đưa tay ngăn hắn nói tiếp: "Một thước là một thước, Vân Đóa là Vân Đóa, Xuân Na là Xuân Na, anh đừng có nhập thành một. Anh không nghe tôi thì cũng nên nghe Tần Già chứ? Hãy để Tần Già phân xử xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào."

Nói xong, cả hai cùng nhìn người ngồi ghế chủ tọa, nãy vẫn chưa hề phát ra tiếng động nào, tôi cũng nhìn theo ánh mắt của họ.

Trên chiếc ghế dài trải đệm len rộng rãi, Ma Xuyên dựa vào bàn thấp, dùng đầu ngón tay gõ gõ một cái cốc nhựa trên bàn.

Lá trà trong cốc trôi khắp nơi theo tiếng gõ, lông mi hắn cụp xuống, không biết nghĩ gì mà thất thần, đến nỗi Niết Bằng gọi hắn hai lần hắn mới từ từ ngước mắt lên.

Ánh mắt hắn quét qua Niết Bằng, cuối cùng rơi vào trên mặt Mạnh Ân, một giây trước mặt hắn còn không hề thay đổi, giây tiếp theo hắn đã nhếch khóe môi: "Trả lại lễ hỏi đi, tuổi nào thì làm chuyện tuổi đó. Con bé đang tuổi này, học tập quan trọng hơn."

Rõ ràng vừa rồi hắn còn đang thất thần nhưng dường như hắn đã nghe hết không sót chữ nào trong suốt quá trình.

"Không được!"

Người đàn ông Mạnh Ân này có thể được coi là mối đau đầu trong tộc Tằng Lộc, ngay cả Tần Già cũng không thèm nghe. Hắn nhướng mày rậm, nói thẳng rằng hắn đã lấy hết lễ hỏi đi mua dê bò rồi, không trả nữa. Cứng rắn ép hắn trả thì hắn chỉ có thể đi tới miếu Lộc Vương treo cổ tự tử.

Niết Bằng đập bàn, rất tức giận, nói hắn không chỉ không hiểu pháp luật mà còn bất kính với thần, muốn để cảnh sát bắt hắn đi.

"Anh bắt đi, anh có giỏi thì bắt tôi đi! Con mình mà tôi không được gả à? Ông trời có tới thì đây cũng là chuyện không hợp lý!" Mạnh Ân trực tiếp từ ghế đẩu nhảy dựng lên.

Hai người nói chuyện không hợp lại cãi nhau, mấy lần Ma Xuyên mở miệng định xen vào nhưng không được. Hắn sốt ruột liếc sang chỗ khác, lộ ra vẻ mặt chán nản. Nhưng chưa tới hai giây, hắn đã nhanh chóng sử dụng tư thế uống trà để che đậy lại, nếu không phải là vì tôi luôn chú ý đến hắn thì hẳn tôi cũng sẽ không nhận ra điều đó.

"A! Không được!" Đột nhiên, Côn Hồng Đồ đang ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên đứng lên, Ma Xuyên vẫn đang duy trì uống trà tư thế, nhìn về phía cửa.

Xuân Na từ ngoài cửa bước vào, tay cầm chiếc liềm rỉ sét tìm được ở đâu đó đặt lên cổ, nước mắt giàn giụa khắp mặt.

"Con không muốn kết hôn, con muốn quay lại trường học!" Cô hét vào mặt cha mình.

Côn Hồng Đồ bỏ chạy, còn tôi thì chọn hướng ngược lại so với cậu, trực tiếp mở cửa sổ, dùng một tay đỡ bệ cửa sổ rồi nhảy vào trong nhà.

Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc và sửng sốt.

Tôi trao đổi ánh mắt với Niết Bằng, coi như là nói xin chào. Tôi không giải thích gì, chỉ tập trung tất cả sự chú ý của mình vào cô gái nhỏ đang đau khổ cách đó không xa.

"Nào, chúng ta nói chuyện vui vẻ nhé, em đặt cái liềm xuống được không?" Tôi nửa giơ hai tay lên để thể hiện sự vô hại của mình, tiến lại gần Xuân Na một chút.

Cô lắc đầu, nắm chặt cán liềm hơn, lùi lại một bước, lại dùng tiếng Tằng Lộc hét vào mặt Mạnh Ân: "Nếu bố không đồng ý cho con quay về trường học, con sẽ chết trước mặt bố cho bố xem."

Côn Hồng Đồ xuất hiện phía sau Xuân Na, chỉ cần thêm vài bước nữa là cậu có thể ôm cô từ phía sau, lấy liềm đi.

"Bây giờ mày còn dám uy hiếp tao à? Vô pháp!" Đối mặt với con gái lấy cái chết để uy hiếp, Mạnh Ân không hề hoảng sợ chịu thua, ngược lại càng tức giận hơn, chỉ vào sau lưng Xuân Na: "Côn Hồng Đồ, bắt nó lại cho tao."

Xuân Na ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, ngay trước khi Côn Hồng Đồ đến gần, cô đã lợi dụng hình thể nhỏ nhắn của mình để thoát khỏi vòng vây của những người đàn ông cao lớn, đi sang phía bên kia của căn phòng.

Dm!

Tôi thầm nguyền rủa, ước gì mình có thể quay lại đấm cho Mạnh Ân một cái.

Xuân Na dựa lưng vào tường, lưỡi liềm dính chặt vào da thịt, những giọt nước mắt to lớn từ cằm rơi xuống, từng giọt rơi xuống mặt sau rỉ sét của cái liềm, đông lại thành một hỗn hợp đỏ như máu và nước mắt làm cho người thấy phải giật mình.

"Đừng ép con..." Cô nghẹn ngào.

"Mày giỏi thì chết cho tao xem! Hồi nhỏ tao dạy mày như thế nào? Con gái phải nghe lời bố, mày không nghe là mày bất hiếu!" Mạnh Ân rống giận bước một bước dài về phía trước, còn không ngừng kích thích Xuân Na.

Bàn tay Xuân Na run run: "Khi con được năm tuổi, mẹ mất... Sau đó con bèn bắt đầu cho trâu gà ăn, dọn dẹp sân, làm những chuyện mà mẹ làm. Sau đó... Sau đó, con đi học, ngày nào con cũng dậy trước bình minh để làm bữa sáng, ăn xong lại đi học... Khi về cũng thế, con cũng nấu bữa tối trước rồi mới làm bài, con bất hiếu à, không nghe lời à? Con chỉ... chỉ không muốn kết hôn với người mà con không quen biết!"

Niết Bằng không nghe nổi nữa, mắng: "Bố cháu đúng là không ra gì!"

"Tại sao tôi lại không ra gì?" Giọng điệu của Mạnh Ân lộ vẻ không hài lòng, nhưng không ai để ý đến hắn.

Tôi sợ cô gái nhỏ sẽ thực sự quyết liệt tự sát, nên tôi cố gắng thuyết phục cô bé một lần nữa: "Em gái bình tĩnh lại một chút, có gì từ từ nói, bỏ vũ khí xuống trước, chuyện gì cũng có thể giải quyết."

Tôi từng bước đến gần cô ấy, liếc thấy Ma Xuyên ở trên đi văng đã đặt chiếc cốc trên tay xuống, cuối cùng đứng dậy.

"Nhìn kìa, Tần Già ở đó, Tần Già sẽ làm chủ cho em." Tôi ra hiệu cho Xuân Na nhìn về hướng Ma Xuyên.

Thấy tôi chỉ trỏ, Ma Xuyên liếc tôi một cái, khoác lên mình bộ "da" chim thần thánh khiết nhân từ lần nữa, gật đầu nói: "Có anh ở đây, không ai có thể ép buộc em làm điều em không thích." Nói rồi, hắn duỗi tay về phía cô bé, chậm rãi bước tới.

Tần Già vẫn có chút trọng lượng trong lòng người thường, Ma Xuyên vừa mở miệng, Xuân Na đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn rời lưỡi liềm xa khỏi cổ.

"Thật sao?" Cô hỏi Ma Xuyên đầy mong đợi.

"Thật." Ma Xuyên hứa hẹn.

Tôi và Ma Xuyên tiếp cận Xuân Na từ hai hướng khác nhau, thấy rằng chiến thắng đã ở ngay trước mắt, nhưng giọng nói thô lỗ của tên Trình Giảo Kim - Mạnh Ân lại vang lên từ phía sau: "Các người nghe nó nói làm gì? Cái liềm này rỉ như vậy còn cắt cái gì được?"

Hắn nắm lấy vai tôi, định đẩy tôi sang một bên mà bước lên phía trước. Xuân Na vốn đã bình tĩnh lại thấy hắn đang tiến lại gần mình thì lập tức hoảng sợ, thét chói tai rồi vung vẩy cái liềm trong tay.

"Đừng! Cút đi!!!" Cô nhắm mắt lại, còn kích động hơn trước.

Tôi đẩy Mạnh Ân ra, một mình lao lên, cố gắng nhân cơ hội giật lấy chiếc liềm từ tay cô bé.

"Xuân Na! Xuân Na!" Tôi nhìn chằm chằm vào lưỡi liềm đang bị vung loạn, gọi tên cô bé nhưng cô căn bản không nghe thấy gì.

"Cẩn thận!" Côn Hồng Đồ ở phía sau vội vàng hô.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã bị một mảnh màu trắng chặn lại. Bối vân màu xanh sau lưng đong đưa, trong mấy giây, mọi thứ đều chậm lại, tôi chỉ có thể nghe thấy hơi thở và nhịp đập của chính trái tim mình, một nháy mắt sau, thế giới của tôi trở lại bình thường.

Ngẩng đầu nhìn Xuân Na, cô bé đang trừng to mắt nhìn, vẻ mặt kinh hãi, lưỡi liềm trong tay đã dừng lại, đầu lưỡi rỉ sét loang lổ một vệt đỏ tươi.

Tập trung vào điểm đỏ, tôi chợt nhận ra điều gì đó, bèn nhanh chóng đi kiểm tra tình hình của Ma Xuyên trước mặt.

Tay phải của hắn buông thõng bên hông, ngoại trừ ống tay áo bị cắt và vết máu đang không ngừng lan ra từ chỗ thủng ra thì không thể nhìn ra dấu hiệu bị thương nào từ trên khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm của hắn.

"Em ơi, sao mà em chém thật luôn vậy?" Tôi muốn vén ống tay áo của Ma Xuyên lên xem vết thương của hắn, nhưng lại sợ mình tùy tiện đụng vào sẽ làm vết thương của hắn nặng hơn, tay tôi lên xuống, chậm chạp không quyết định được là nên vươn tới hay thu về.

"Xin lỗi... Em, em không cố ý..." Dù sao cũng chỉ là một cô bé mười ba tuổi, nhìn thấy máu một cái là cảm thấy không ổn ngay, khí thế biến mất.

"Đưa cho anh." Ma Xuyên duỗi bàn tay trái còn nguyên vẹn ra, ý tứ rõ ràng.

Xuân Na cắn môi, tay run cầm cập: "Xin lỗi Tần Già, xin lỗi..."

Cô liên tục xin lỗi, lần này đã chịu ngoan ngoãn đưa chiếc liềm trong tay cho Ma Xuyên.

"Anh đã nói là có anh ở đây, không sao đâu." Ngay khi lấy được lưỡi hái, Ma Xuyên đã ném nó cho Niết Bằng, người đang vội vã chạy đến để kiểm tra vết thương của anh.

Niết Bằng nhìn những giọt máu trên mặt đất, lo lắng đến mức nói chuyện với tôi bằng tiếng Hạ: "Mau, nhanh lên, chú em mau đưa cậu ấy tới trạm y tế*! Chuyện ở đây giao cho tôi, các cậu mau đi đi!"

*Raw: 卫生院: nghĩa tra được trên Baidu là nơi phụ trách công tác chữa trị vệ sinh ở khu vực.

Tôi vô thức làm theo chỉ dẫn của Niết Bằng, kéo Ma Xuyên ra cửa, nhưng tôi không biết trạm y tế ở đâu.

"Mày xem chuyện mày gây ra kìa!" Một tiếng bạt tai vang dội truyền tới từ phía sau.

Sau đó là giọng nói đan xen của Côn Hồng Đồ và Niết Bằng.

"Chú hai, chú đừng như vậy!"

"Sao mà anh còn động tay động chân hả? Đứa nhỏ cũng là do bị anh dọa..."

Ma Xuyên ở bên cạnh đột nhiên thở dài một hơi, không phải tiếng thở dài buồn bực mà là tiếng thở dài thể hiện sự không vui, rất không vui.

Hắn dừng bước lại: "Không cần dìu tôi."

Tôi sửng sốt, thầm nghĩ cậu đã thành ra như vậy rồi, còn giả vờ ra vẻ làm gì, vừa định khuyên hắn đừng manh động thì hắn đã nhẹ nhàng đẩy tôi ra.

Không chút do dự, Ma Xuyên xoay người đi đến trước mặt Mạnh Ân, giơ tay tát hắn ta một cái.

Tất cả âm thanh đều biến mất, cái tát này vừa mạnh vừa giòn, nằm ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Xuân Na cũng che mặt ngây người nhìn.

Dm.

Tôi thầm chửi thề lần thứ hai trong ngày.

Thậm chí Ma Xuyên còn sử dụng cánh tay phải bị thương của mình, đầu ngón tay quệt ra những vết máu dữ tợn trên mặt Mạnh Ân.

Sau đó, hắn kéo vạt áo Mạnh Ân, nghiêm khắc nói: "Trả lại của hồi môn, ngày mai đưa cô bé tới trường. Đừng trái lời tôi, càng đừng lừa gạt tôi. Nếu để tôi biết rằng anh đã gả con bé, bạn và gia đình bạn sẽ không bao giờ được Sơn Quân bảo vệ nữa, anh sẽ bị thần linh trừng phạt, kiếp này không được chết tử tế, kiếp sau đọa thành heo chó."

Người Tằng Lộc tin vào kiếp trước kiếp sau, nghiệp quả báo ứng, cũng giống như một số quan niệm của đạo Phật, họ cho rằng kiếp này tu hành là để kiếp sau được tốt đẹp hơn, mà Sơn Quân chính là thần linh sẽ phán xét hành vi của bọn họ cả đời, sắp xếp thân phận kiếp sau cho họ. Những lời của Ma Xuyên nghe có vẻ vô thưởng vô phạt đối với một người vô thần như tôi, nhưng đối với Mạnh Ân thì nó giống như một tia sét đánh ngang tai, trời đất tan tành.

Có lẽ hắn cũng không ngờ Tần Già từ trước tới nay luôn tốt bụng lại nổi giận với mình nên hoảng sợ quỳ xuống, còn Côn Hồng Đồ, người bất hạnh chung một gia tộc với hắn thấy hắn quỳ cũng vội quỳ xuống theo, mặt mày tái nhợt.

"Không không không không! Tôi không muốn làm heo chó, tôi trả, tôi nhất định sẽ trả! Tần Già, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi..." Trên mặt Mạnh Ân có vết máu, hắn chắp hai tay lại không ngừng cầu xin, làm gì còn dáng vẻ hung dữ phách lối ban nãy nữa.

Tôi thở dài không dứt, hắn coi thường pháp luật, coi thường tình cảm gia đình, một người như vậy mà lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sợ vỡ mật chỉ vì câu nói "Kiếp sau đọa thành heo chó".

Thật hoang đường, thật mỉa mai.

- ------------------------------

Maimai: Thoại chữ thẳng là tiếng Hạ, nghiêng là tiếng Tằng Lộc. Trong note tác giả thì tác giả để trong ngoặc "" và [] để phân biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện