Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ?

Chương 15: Mì thịt bò + mì Dương Xuân = mì



Sau một ngày công tác, Ngưu Nhu Miên về nhà nằm ngửa ở trên giường, nhớ lại ngày chia tay với Dương Thuần Miễn cách đây hai tháng.

Lúc Ngưu Nhu Miên thất hồn lạc phách quay về nhà trọ của Bạch thiếu gia thì ở dưới lầu trùng hợp thấy được Lâm Vũ Thanh, lần đầu tiên Lâm Vũ Thanh nhìn thấy Ngưu Nhu Miên thì trực giác đã cảm thấy cô chính là người con gái Bạch thiếu gia yêu, vì thế lập tức đi tới hướng Ngưu Nhu Miên.“Xin hỏi, cô có phải là Ngưu Nhu Miên bạn trung học của Lễ Cơ?”

“Xin hỏi cô là?”

“Tôi có thể mạo muội xin chút ít thời gian của cô không?” Ngưu Nhu Miên gật gật đầu.

Hai người đi vào một quán cà phê, Lâm Vũ Thanh tự nhiên rút ra một điếu thuốc lá, lập tức nhớ tới gì đấy, nói:“Thật xin lỗi, tôi đã quên cô không thích người khác hút thuốc.” Vì thế lại bỏ điếu thuốc lại vào hộp thuốc lá.

“Cô làm sao mà biết được?” Ngưu Nhu Miên không nghĩ tới cô gái xa lạ này lại hiểu biết cô đến như thế.

“Tôi là phó quản lí của công ty Lễ Cơ ở chi nhánh Thượng Hải, hai năm nay luôn ở bên cạnh anh ấy, cũng có thể nói như vầy, nếu cô xuất hiện trễ nửa năm, có lẽ tôi đã là vợ anh ấy. Lúc biết được tin tức về nước thì ngày hôm đó anh đột nhiên đột nhiên lại bỏ hút thuốc mà anh ấy vốn dĩ hút mấy năm nay, lí do là vì cô không thích người khác hút thuốc.” Lâm Vũ Thanh dừng một chút, tiếp tục nói:“Lần này Lễ Cơ gọi tôi từ Thượng Hải bay đến Bắc Kinh là vì cùng anh thương lượng chuyển công ty ở Thượng Hải đến đây, chính là bởi vì cô từng vô tình đề cập không thích ở lại lâu dài ở Thượng Hải.”

“Trái tim của Lễ Cơ đã bị cô trói buộc căn bản không thể nhúc nhích, có khi đôi khi tôi thật sự muốn giết cô, không phải vì làm cho tôi cùng Lễ Cơ có thể ở cùng một chỗ, mà là vì giải phóng tâm linh của anh ấy bị cô giam cầm. Cô là một cô gái hạnh phúc, hạnh phúc để nổi làm tôi ghen tị muốn giết chết hạnh phúc của cô, thế mà cô lại không biết quý trọng, không hiểu giá trị của nó.” Thái độ của Lâm Vũ Thanh làm cho Ngưu Nhu Miên nhớ tới thái độ của Bạch thiếu gia trước khi đánh nhau với Dương Thuần Miễn lúc đêm bình an, Ngưu Nhu Miên nói không nên lời.

“Lễ Cơ hiểu tất cả về cô, phải nói chính xác là là đi tìm hiểu về cô, đem nó ghi tạc thật sâu trong lòng. Nhưng cô lại có thể hiểu anh ấy bao nhiêu đâu?” Lâm Vũ Thanh nói tới đây, thái độ đã không còn bình tĩnh như lúc ban đầu, thoáng có chút kích động, lễ phép hỏi:“Có thể cho phép tôi hút điếu thuốc không?”

“Xin cứ tự nhiên.”

Lâm Vũ Thanh châm một điếu thuốc lá, hít sâu một ngụm, sau đó dần dần thả lỏng, tiếp tục nói:“Cô nhất định là tưởng Lễ Cơ giống cô thích đánh bài chứ gì, kỳ thật Lễ Cơ ghét nhất là đánh bài, mà chỉ vì ba cô cùng cô thích đánh bài, cho nên anh ấy đã cố gắng luyện kỹ xảo đánh bài của mình. Vì để cho cô cùng ba cô cười mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, có khi tôi cảm thấy anh ấy thật buồn cười.”

“Cô có biết Lễ Cơ vì sao tòng quân không? Chỉ là vì một câu nói vô tình của cô, cô nói rằng cô thích quân nhân. Mà chuyện đầu tiên khi anh ấy đến quân doanh là làm chiếc vòng cổ kia cho cô, bởi vì trong quân đội có một tập tục bất thành văn là vì dùng viên đạn làm vòng cổ cho người yêu, tượng trưng cảm tình vĩnh viễn không thay đổi của người ấy.” Lâm Vũ Thanh gạt tàn thuốc, nhìn thấy túi khóa tâm của Ngưu Nhu Miên, sâu sa nói:“Anh ấy dùng nỗi nhớ trong suốt hai năm qua để mà từng viên đạn mà làm vòng cổ cho cô, chỉ sợ vòng cổ đó cô mang chưa được một lần phải không, hoặc nói là một cô lần cũng chưa bao giờ mang qua? Cô có biết mỗi ngày thấy anh ấy mang chiếc vòng cổ kia, trong lòng tôi ghen tị đến cỡ nào không?”

“Tôi biết lần này Lễ Cơ bảo tôi theo tới Thượng Hải, nhất định là tình cảm của cô cùng bạn trai xuất hiện vấn đề. Lễ phục sinh mấy ngày trước đây, tôi thấy anh ấy vì cô mà thống khổ tiều tụy, tôi thật sự rất hận cô. Mà thấy anh ấy mặc dù cô có bạn trai mà còn muốn chạy về Bắc Kinh thấy cô, cô có biết tôi nhìn thấy anh ấy như vậy mà đau lòng lắm không?” Lâm Vũ Thanh dụi thuốc.

“Nếu cô cảm thấy tịch mịch thì xin đừng bước vào vòng tay ôm ấp của Lễ Cơ, nếu cô cảm động thì cũng xin cô đừng chấp nhận Lễ Cơ, cảm động không phải là tình yêu. Tôi không thể chịu nổi nếu cô cứ mãi lập lờ, như vậy sẽ làm tôi cảm thấy mình và Lễ Cơ rõ là ngốc. Nếu cô không thể toàn tâm toàn ý yêu anh ấy, không thể hồi báo cảm tình ngang với anh ấy, xin cô rời khỏi anh ấy, xin cô hãy biến mất trong cuộc sống của anh ấy đi. Nếu cô biến mất, anh ấy vĩnh viễn sẽ không có cách nào được giải thoát, trái tim vĩnh viễn không có cách nào được tự do, cũng sẽ vĩnh viễn không yêu thương được người khác. Mà tôi chỉ có khi nhìn thấy Lễ Cơ được hạnh phúc chân chính mới có thể buông tay, nếu không cả hai chúng ta đều lâm vào đau đớn, ai cũng giãy không xong. Tôi biết tôi yêu cầu như thế thật mạo muội, nhưng xin cô hãy suy nghĩ lại những gì tôi nói hôm nay.” Lâm Vũ Thanh nói xong, đứng dậy rời đi.

Ngưu Nhu Miên một mình ngồi ở quán cà phê trầm tư thật lâu, mãi đến khi cảm giác đói khát làm cô bừng tỉnh. Khi đến nhà của Bạch thiếu gia, từ xa xa Ngưu Nhu Miên đã thấy Bạch thiếu gia lo lắng đi lên đón, dìu vai Ngưu Nhu Miên vào nhà. Bạch thiếu gia thấy Ngưu Nhu Miên không nói lời nào, trầm mặc thật lâu sau, rốt cục hỏi:“Đã thấy Thuần Miễn ?”

“Uh! Hắn nói kết hôn cùng với Dư Tư Giáng.” Ngưu Nhu Miên thấy Bạch thiếu gia nắm chặt lưng ghế dựa, tức giận đến toàn thân phát run, vì thế giữ chặt Bạch thiếu gia,“Anh không cần khổ sở cho em, em cũng không thương tâm như anh tưởng tượng đâu, em tốt lắm. Không cưới được em là tổn thất của hắn, là hắn phải thương tâm mới đúng.” Ngưu Nhu Miên ra vẻ tươi cười.

“Nhu Miên, em không cần giả bộ với anh, trước mặt anh em không cần che dấu cảm tình của em. Nếu em muốn khóc thì hôm nay em cứ khóc cho hết đi, bắt đầu từ ngày mai, anh không muốn nhìn thấy em vì Dương Thuần Miễn mà chảy một giọt nước mắt nào cả.” Bạch thiếu gia nhẹ nhàng ôm Ngưu Nhu Miên vào lòng. Ngưu Nhu Miên tựa đầu ở trước ngực Bạch thiếu gia, nhẹ hỏi:“Bạch thiếu gia, anh yêu em bao nhiêu?”

“Yêu em nhiều hơn so với em tưởng tượng.”

“Vậy năm đó khi em muốn xuất ngoại sao anh không ngăn cản em? Không thổ lộ với em? Anh không nghĩ tới có lẽ em sẽ vì anh mà ở lại sao?”

“Em từng nói với anh, nếu yêu một người thì phải để cho người ấy tự do, nếu có ngày cô ấy trở lại thì cô ấy chính là của mình, nếu cô ấy không trở lại thì cô ấy chưa bao giờ từng là của mình. Em đã trở lại nhưng anh lại tới chậm. Cho nên, không phải em sai mà là anh sai.” Hai tay của Bạch thiếu gia không tự giác mà siết chặt.

“Bạch thiếu gia, nếu có một ngày không thấy em nữa, anh sẽ tìm em không?”

“Tìm!”

“Vậy anh sẽ tìm, tìm em cả đời không?”

“Nhất định sẽ tìm!” Bạch thiếu gia nhìn sâu vào hai mắt Ngưu Nhu Miên,“Nhưng em nhẫn tâm để cho anh đau khổ tìm em cả đời mà không muốn thấy anh sao?” Ngưu Nhu Miên trong lòng thật đau đớn, thì ra cự tuyện một người yêu mình để theo đuổi một người không chắc người ta có yêu mình không thật là một chuyện hao tâm lao lực quá cỡ.“Vì sao anh đối tốt với em như vậy mặc dù biết trái tim em đã thuộc về người khác. Bạch thiếu gia, anh có thể đồng ý với em một chuyện được không?”

“Em nói đi.”

“Nếu có người không thấy em nữa, xin anh không cần tìm em. Cho em thời gian, nếu trong một năm, em xuất hiện trước mặt anh thì điều đó nói rằng em cảm thấy có tư cách yêu anh . Lại hoặc là chúng ta trùng hợp thấy nhau ở đâu đó, điều đó nói rằng duyên phận chúng ta kiếp này chưa hết, em sẽ dùng nụ cười xinh đẹp nhất để nghênh đón tình yêu của anh. Nếu một năm sau, em vẫn không xuất hiện, xin anh…… xin anh hãy quên em đi, vĩnh viễn không cần tìm em!”

“Nhu Miên, em có biết sự đau khổ của anh không? Cho dù em ở trong lòng anh nhưng tim em vẫn là người khác là một loại đau khổ, mà bây giờ em đi lại là đau khổ hơn nữa. Cái cảm giác đau khổ khi em biến mất trong thế giới của anh làm anh không thể nào chịu nổi!” Giọng nói Bạch thiếu gia vô cùng trầm thấp, tâm tình đột ngột nghiêm trọng. Sau một lúc lâu qua đi, Bạch thiếu gia gian nan gật đầu, kiên quyết nói:“Được! Sau khi chúng ta thấy nhau, hoặc là anh cả đời đều có được em, hoặc là chúng ta suốt đời không càn thấy mặt!”

Ngày hôm sau, Ngưu Nhu Miên viết cho Dương Thuần Miễn một phong thơ, sau đó mang theo ảnh chụp duy nhất, lẻ loi một mình về nhà cha mẹ. Một tuần sau, lao tới Nghiễm Châu công tác.

Ngưu Nhu Miên lắc lắc đầu, từ từ phục hồi tinh thần lại. Nghĩ đến ngày mai phải thuyết minh với khách hàng về sản phẩm laser mới của công ty, vì thế nằm suy nghĩ lại, diễn luyện giảng giải nội dung, đây là công tác quan trọng đầu tiên của cô, cô nhất định phải thành công. Luyện tập mãi đến đêm khuya, Ngưu Nhu Miên mới an tâm đi ngủ.

Nhưng vừa ngủ là lại ngủ quên, Ngưu Nhu Miên sáng dậy trong lòng lo lắng chịu không nổi, kết quả là đến trễ hơn mười phút, ông chủ cùng khách hàng đều đã ở phòng họp chờ mình. Ngưu Nhu Miên hít một hơi thật sâu, trấn định đi vào phòng họp, cứ như thường lệ vấn an thăm hỏi các vị cấp cao đang ngồi, ai ngờ đến khi nhìn về phía khách hàng thì Ngưu Nhu Miên lại nhìn thấy anh!

Dương Thuần Miễn!

Ngưu Nhu Miên nhất thời ngây người, mà Dương Thuần Miễn cũng kích động từ chỗ ngồi đứng lên. Ngưu Nhu Miên âm thầm nhéo mình một cái, lập tức cúi đầu chào Dương Thuần Miễn sau đó dường như không có việc gì bắt đầu thuyết trình về sản phẩm mới. Ông chủ nghe giọng của Ngưu Nhu Miên có run run, tưởng đâu cô có chút khẩn trương. Trong quá trình thuyết trình, Dương Thuần Miễn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Ngưu Nhu Miên mà về vấn đề giới thiệu sản phẩm chẳng nghe vào được một câu, mãi đến khi thuyết trình chấm dứt, Ngưu Nhu Miên cũng chẳng liếc mắt nhìn anh một cái nào nữa.

Thuyết trình chấm dứt, Ngưu Nhu Miên giải đáp câu hỏi. Dương Thuần Miễn vốn định cũng hỏi vài câu nhưng là rồi vẫn chuyên chú nhìn vào Ngưu Nhu Miên, đối với nội dung thuyết mình hoàn toàn không nghe vào chữ nào, lúc này cũng không biết câu nào để hỏi. Ông chủ công ty Ngưu Nhu Miên hỏi Dương Thuần Miễn vừa lòng với sản phẩm hay không, Dương Thuần Miễn chỉ phải lập lờ nói anh sẽ trở về nghiên cứu thêm. Sau khi rời khỏi phòng họp, tâm tình Dương Thuần Miễn kích động vẫn là không thể bình phục, một phen giữ chặt Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên liếc mắt thấy trên cDương Thuần Miễn ổ thế nhưng mang theo vòng cổ vỏ sò màu phấn hồng lúc trước cô tặng, hơi hơi giật mình, lập tức nhẹ nhàng bỏ tay Dương Thuần Miễn ra, xã giao nói:“Dương tiên sinh, ngài có câu hỏi với sản phẩm công ty chúng ta sao?”

“Nhu Miên, anh có lời muốn nói với em.”

“Nếu là công việc thì xin ngài cứ nói, nếu là việc tư, xin lỗi, tôi không có hứng thú. Ngoài ra, thỉnh ngài chú ý xưng hô với tôi.” Thấy Dương Thuần Miễn muốn nói lại thôi, vẻ mặt đau tuyệt, Ngưu Nhu Miên lạnh lùng nói:“Hiện tại là thời gian làm việc của tôi, nếu ngài không có việc gì , tôi phải đi làm việc.” Nói xong, xoay người mà đi.

Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên lãnh đạm với anh như thế, trong lòng lạnh mất hết nửa, sau đó ông chủ Ngưu Nhu Miên hẹn anh đi ra ngoài ăn cơm. Trong bữa tiệc, Dương Thuần Miễn luôn hỏi đến tình huống công ty Ngưu Nhu Miên, thậm chí cả vấn đề tư nhân, dẫn tới ông chủ Ngưu Nhu Miên ấn tượng cực vì không tốt với Dương Thuần Miễn, nhưng xuất phát từ quan hệ hợp tác, cũng không tiện mở miệng chỉ trích.

Ngưu Nhu Miên tan sở mới ra công ty đã bị Dương Thuần Miễn chờ ở cửa ngăn lại, Dương Thuần Miễn khẩn thành nói:“Nhu Miên, hiện tại là thời gian tan sở rồi, anh muốn nói chuyện riêng với em.”

“Những gì muốn nói từ hai tháng trước tôi đã nói hết rồi, nếu anh đến nói với tôi là anh không hạnh phúc, anh hối hận , muốn cùng tôi hàn gắn lại, xin lỗi, tôi nghĩ anh đã chọc giận tôi rồi, mà kết quả chọc giận tôi có thể là anh không thể tưởng tượng được đâu, bởi vì cái loại phẫn nộ này tuyệt đối không giống như ngày xưa nữa. Mà nếu bây giờ anh đã hạnh phúc, tôi nghĩ chúng ta càng không có gì để mà lén nói . Dương tiên sinh, ông xã tôi ở nhà đói bụng một ngày chờ tôi về nhà nấu cơm cho anh ấy ăn, tôi phải đi.”

“Ông xã?” Dương Thuần Miễn nghe xong lại mất đi lý trí, từ phía sau ôm lấy Ngưu Nhu Miên, kích động nói:“Sao lại có khả năng?! Không được!” Giây tiếp theo, anh đột nhiên cảm giác thân thể mình mất đi trọng tâm, bị Ngưu Nhu Miên nắm tay nắm qua vai, Dương Thuần Miễn giật mình hỏi:“Em học Judo ?” Ngưu Nhu Miên nhìn xuống Dương Thuần Miễn, vuốt vuốt tay, lạnh lùng nói:“Là nhu đạo. Dương tiên sinh, tôi là một cô gái độc thân thì phải học võ để bảo vệ bản thân, bây giờ đàn ông không đáng tin. Hơn nữa nếu lại có đàn ông vô sỉ vứt bỏ tôi, tôi sẽ không chỉ cho anh ta một cái tát. Còn dám vứt bỏ tôi, tôi đánh cho hắn răng rơi đầy đất!” Ngưu Nhu Miên oán hận nói xong, nghênh ngang mà đi.

Dương Thuần Miễn xoa xoa xương sống với thắt lưng đau gần chết trở lại khách sạn, nhớ đến Ngưu Nhu Miên nhắc tới ông xã của cô, cái loại thống khổ hai tháng trước anh mất đi Ngưu Nhu Miên lại trở lại. Lúc này anh nên làm cái gì bây giờ đây?

Ngày hôm sau, Ngưu Nhu Miên đi làm, ở cửa công ty lại thấy Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn xa xa nhìn thấy Ngưu Nhu Miên đã đi nhanh lên đón, thật sự nghiêm túc nói:“Nhu Miên, anh muốn thấy ông xã em!”

“Anh thấy anh ấy làm gì, anh ấy cùng anh không tiếng nói chung.” Ngưu Nhu Miên không có dừng bước lại, đi về công ty. Dương Thuần Miễn đi ở bên cạnh Ngưu Nhu Miên, vừa đi vừa nói chuyện:“Nếu em không cho anh giải thích, không cho anh thấy ông xã em, mỗi ngày anh đều tới thấy em, mãi đến khi em ngồi xuống nói chuyện với anh mới thôi, nếu không anh chưa từ bỏ ý định.” Ngưu Nhu Miên trừng mắt mắt lạnh lẽo quay đầu đi,“Tôi nói Dương Thuần Miễn, hai tháng không thấy, ưu điểm không thấy đầu mà lại thêm cái tật xấu vô lại!” Ngưu Nhu Miên trầm giọng nói:“Tôi nói rồi, tôi không cần lời giải thích của anh. Chúng ta yêu nhau, chính là ước định duy nhất. Mà ước định đó tôi và anh đã giải trừ hết cả rồi.” Nói xong, Ngưu Nhu Miên đi vào công ty.

Khi Ngưu Nhu Miên tan sở, sợ Dương Thuần Miễn ở ngoài công ty tìm cô nên cùng vài đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm. Dương Thuần Miễn thấy có nhìn người khác, vì thế chỉ có thể đi theo phía sau bọn họ đến một nhà nhà ăn. Khách sạn tuy nhỏ, nhưng người rất nhiều. Ngưu Nhu Miên mấy người tìm hé ra cái bàn tọa hạ, Dương Thuần Miễn cũng đi theo vào khách sạn. Dương Thuần Miễn vừa ngồi xuống lại thấy Ngưu Nhu Miên đi tới hướng anh, anh kích động nhìn Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên đi đến bên người anh, chỉ chỉ ghế dựa bên người anh,“Dương tiên sinh, vị trí này có người ngồi không?”

“Không có người, không có người!” Dương Thuần Miễn liên thanh đáp.

“À! Vậy tôi đem ghế dựa đi nha!” Ngưu Nhu Miên đem ghế dựa đến bàn mình.

=_=

Sau khi ăn xong, Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn vẫn bám riết không tha theo ở sau người mình nên đi đến ban Judo. Vào phòng tập thể thao nói với sư phụ:“Sư phụ, em thấy phải lưu manh , hắn vẫn đi theo em.”

Dương Thuần Miễn vừa đi theo Ngưu Nhu Miên vào phòng tập thể thao lại bị một người đàn ông chặn đường đi. Dương Thuần Miễn sợ mất dấu Ngưu Nhu Miên nên đẩy ông kia ra đi thẳng tới, ai ngờ giây tiếp theo đã bị ngã thẳng cẳng nằm trên mặt đấy. Sư phụ nhìn Dương Thuần Miễn,“Dám đuổi theo tới ban Judo, lá gan ghê gớm thật. Còn để sư phụ như ta đây vào mắt không?”

“Sư phụ?” Dương Thuần Miễn suy nghĩ, lấy anh hiểu biết của anh với Ngưu Nhu Miên thì nhất định đã bị cô gài bẫy rồi, thế nên nói với sư phụ:“Kỳ thật tôi cũng muốn tới đây đăng kí học Judo.” Sư phụ nâng Dương Thuần Miễn dậy, dắt anh đến văn phòng. Dương Thuần Miễn sảng khoái giao phí đăng kí rồi nói với sư phụ:“Tôi hôm nay bắt đầu học ngày đầu tiên, có thể chia chung một tổ với một đệ tử tên là Ngưu Nhu Miên không? a?” Sư phụ hoài nghi nhìn anh, anh giải thích:“Kỳ thật chúng ta có quen biết.”

“À, Ngưu Nhu Miên hả, cô ấy có khiếu trời cho học Judo!” Dương Thuần Miễn mặt đen thui, lo lắng nói:“Sư phụ, tôi trả hai phần học phí, cầu ngài trăm ngàn lần đừng đào móc tiềm lực Judo của cô ấy lên nha.”

Ngưu Nhu Miên đang luyện tập, không nghĩ tới sư phụ lại mang theo Dương Thuần Miễn vào được. Dương Thuần Miễn nheo mắt với sư phụ một cái, sư phụ lập tức chia anh cùng Ngưu Nhu Miên vào cùng một tổ. Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn hai người một tổ, hai tay đối kháng, Dương Thuần Miễn nhân cơ hội nói:“Nhu Miên, em hãy nghe anh nói.” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Ngưu Nhu Miên ấn ngã sấp xuống đệm, Ngưu Nhu Miên lớn tiếng nói:“Không nghe!” Hai người đứng lên một lần nữa, bị quăng ngã một lần, Dương Thuần Miễn có một chút kinh nghiệm , hơn nữa vốn cũng mạnh hơn Ngưu Nhu Miên rất nhiều, vì thế chống được Ngưu Nhu Miên, Dương Thuần Miễn tiếp tục nói:“Dư Tư Giáng kết hôn !” Ngưu Nhu Miên nghe vậy giận dữ, xuống tay càng mạnh, lại đem Dương Thuần Miễn ấn ngã sấp xuống. Hai người lại lần nữa đứng lên, Ngưu Nhu Miên oán hận trừng mắt Dương Thuần Miễn, vọt mạnh lại đây chế trụ Dương Thuần Miễn, lại bị Dương Thuần Miễn chế trụ cánh tay, Dương Thuần Miễn ở phía sau Ngưu Nhu Miên nói:“Cô ấy cùng Lưu Liêm kết hôn !” Ngưu Nhu Miên sửng sốt, lại lập tức dùng sức, nhưng lại bị Dương Thuần Miễn ấn ngã xuống đất, đặt ở dưới thân, Dương Thuần Miễn ngăn chận Ngưu Nhu Miên, ở bên tai cô thấp giọng nói:“Như vậy thật tốt, tuy rằng mới hai tháng, nhưng là giống như đợi thật lâu thật lâu.” Ngưu Nhu Miên muốn giãy dụa đứng dậy, lại bị Dương Thuần Miễn ngăn chặn, Dương Thuần Miễn tiếp tục nói:“Nhớ rõ không? Anh từng nói qua, nếu có ngày không thấy em, anh đồng ý là sẽ tìm m cả đời. Bây giờ rốt cục anh cũng tìm được em rồi, anh không thể lại để cho em đi đâu.” Sư phụ ở một bên càng xem càng không thích hợp, đi kéo hai bên ra, cũng báo cho Dương Thuần Miễn như vậy là không hợp quy tắc , Dương Thuần Miễn gật đầu.

Dương Thuần Miễn chế trụ Ngưu Nhu Miên, còn nói:“Dư Tư Giáng sanh non là vì anh, nhưng là đứa nhỏ cũng là Lưu Liêm , cho nên anh……” Vốn Ngưu Nhu Miên vừa có chút do dự, giờ phút này nghe xong lời này, nháy mắt bùng nổ, dùng hết khí lực toàn thân đem Dương Thuần Miễn ném thật mạnh trên đất, sau đó cưỡi ở trên người Dương Thuần Miễn, nắm đấm như hạt mưa bàn dừng ở trên mặt Dương Thuần Miễn, bệnh tâm thần hô:“Anh là đồ khốn nạn! Tôi là con nhỏ để cho anh dễ dàng như vậy liền quyết định buông tay sao? Phải không?” Dương Thuần Miễn không né không tránh, tùy ý Ngưu Nhu Miên điên cuồng mà đánh. Sư phụ cùng đám đệ tử dĩ nhiên xem ngốc, đợi phục hồi tinh thần lại, mấy người vội vàng chạy tới đem Ngưu Nhu Miên kéo ra, Ngưu Nhu Miên nước mắt không ngừng trào ra, tuy rằng bị những người khác ra khỏi người Dương Thuần Miễn nhưng là còn không dừng dùng chân đá Dương Thuần Miễn, biên vừa vừa kêu:“Tôi đá chết anh cái tên khốn nạn này! Ai cho anh lại đến tìm tôi! Ai kêu là anh tìm tôi! Anh là đồ khốn nạn!” Ngưu Nhu Miên nghẹn ngào khôn kể, xoay người chạy đi.

Lúc này Dương Thuần Miễn bị đánh chảy máu mũi, nằm trên mặt đất thật lâu mới chậm rãi bò dậy. Thay đổi quần áo, cùng sư phụ đến văn phòng, áy náy nói:“Thực xin lỗi, thêm phiền toái cho ngài.” Sư phụ đưa cho Dương Thuần Miễn vài miếng bông gòn, thấm thía nói:“Con gái đều có chút hung dữ, bất quá……” Sư phụ nhìn mặt Dương Thuần Miễn,“ Nữ sinh ban Judo mà hung dữ thì không phải người bình thường có thể chống chịu được, cậu vẫn là đi bệnh viện đi!”

“Sư phụ, tôi cũng không muốn học Judo gì cả, nếu ngài có thể dạy tôi làm thế nào có thể kháng trụ thì nói với tôi coi bộ có vẻ thực dụng hơn đó.” Dương Thuần Miễn khẩn thiết nói. Sư phụ chăm chú nhìn vẻ mặt chân thành dào dạt của Dương Thuần Miễn, sau một lúc lâu không nói gì.“Dương tiên sinh, tôi cảm thấy trình độ chịu đòn như bây giờ của cậu đã là cao thủ rồi, tôi cảm thấy tôi không có gì có thể dạy cho ngài. Còn nữa, muốn học đánh lại, sẽ bị đánh nhiều hơn nữa. Nếu bạn gái ngài là Ngưu Nhu Miên thì tôi xem không dùng được bao lâu, nói không nói không chừng tôi sẽ đến thỉnh giáo ngài nữa đó.”

Dương Thuần Miễn suy sút rời khỏi câu lạc bộ. Anh nghĩ Ngưu Nhu Miên có lẽ cả đời cũng không tha thứ anh, anh muốn an ủi chính mình, cho mình một lý do Ngưu Nhu Miên có thể tha thứ anh, nhưng là anh lại tìm không thấy.

Ngày hôm sau, Dương Thuần Miễn nấp ở trong góc, theo thường lệ lúc tan sở chờ ở bên ngoài công ty của Ngưu Nhu Miên, thấy Ngưu Nhu Miên đi ra lại muốn đuổi theo, lại đụng tới ông chủ của Ngưu Nhu Miên, ông chủ thấy mặt Dương Thuần Miễn bị thương, hỏi:“Dương tiên sinh, ngài đây là làm sao vậy? Ở Nghiễm Châu bị đánh rồi cướp sao?” Dương Thuần Miễn xấu hổ cười cười, thấy thân ảnh Ngưu Nhu Miên sắp mất dấu rồi, vội vàng cùng hàn huyên vài câu với ông chủ của Ngưu Nhu Miên, xa xa đi theo Ngưu Nhu Miên.

Ngưu Nhu Miên ra công ty nhưng vẫn chưa như nhìn thấy thân ảnh Dương Thuần Miễn thưòng lui tới, trong lòng cảm thấy trống rỗng, nhớ lại hôm qua cô hành hung Dương Thuần Miễn, không biết thương thế của anh có nghiêm trọng hay không, không khỏi có vài phần lo lắng. Đêm qua khóc rống một đêm, hôm nay mắt cô có chút sưng sưng, hai tháng không đủ để làm cô quên Dương Thuần Miễn, biết chân tướng cô càng thêm không thể tha thứ anh, điều này làm cho cô đến nay vẫn yêu Ngưu Nhu Miên thống khổ vạn phần. Một đường hoảng hốt ngồi xe về nhà, cũng chưa phát hiện Dương Thuần Miễn đi theo sau cô.

Dương Thuần Miễn một đường cẩn thận theo phía sau Ngưu Nhu Miên, tuy rằng trắng đêm chưa ngủ anh cũng không tìm ra được một lí do nào để Ngưu Nhu Miên tha thứ cho anh nhưng là anh biết anh nhất định phải tự mắt nhìn thấy ông xã của Ngưu Nhu Miên, nếu không anh không hết hy vọng. Dương Thuần Miễn đi đến nơi Ngưu Nhu Miên ở, thấy cô vào nhà, mới đi đến trước cửa nhà cô dừng lại, hít sâu một hơi, giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng là trong lòng nghĩ không biết một hồi nhìn thấy Ngưu Nhu Miên cùng ông xã của cô thì phải đối mặt như thế nào, vì thế lại do dự buông. Cứ như vậy, Dương Thuần Miễn mấy lần nâng tay lên, vài lần lại băn khoăn nặng nề mà buông xuống. Lúc này, một vị đại nương lại đây, đứng ở bên người Dương Thuần Miễn, nhìn một hồi, sau đó kéo Dương Thuần Miễn đang đứng ngốc ở đó,“Cậu rốt cuộc có vào hay không a?” Thấy Dương Thuần Miễn ngơ ngác chưa trả lời, vì thế mặc kệ Dương Thuần Miễn, tự mình gõ cửa.

Cửa mở ra, đại nương nói với Ngưu Nhu Miên:“Là nói vòi nước bị hỏng rồi sao?” Ngưu Nhu Miên thấy là chủ phòng trọ nên cho đại nương vào nhà, liếc mắt nhìn Dương Thuần Miễn đứng ngốc đứng ở cửa, hai người nhìn nhau một lát, Ngưu Nhu Miên không nói một lời đi theo ở phía sau đại nương. Mãi đến khi đại nương kiểm tra vòi nước xong, Dương Thuần Miễn vẫn như cũ không nhúc nhích đứng ở cửa. Đại nương quái dị nhìn hai người, lại nhìn nhìn khuôn mặt vô cùng thê thảm của Dương Thuần Miễn, quay đầu nói với Ngưu Nhu Miên:“Mỹ nhân, về sau học với ta, dùng bàn chải quỳ là tốt rồi, đánh thành như vậy đi ra ngoài khó coi a!” Nói xong, đi thẳng. Ngưu Nhu Miên nhìn mặt Dương Thuần Miễn, trong lòng cũng có vài phần áy náy, thấp giọng nói:“Vào đi.” Dương Thuần Miễn mừng rỡ, vào phòng, nhưng đột nshiên nghĩ đến ông xã Ngưu Nhu Miên, mặt lại cúi xuống dưới, chua sót hỏi:“Ông xã em có ở nhà không?”

“Có!” Ngưu Nhu Miên nhìn con chó con màu vàng đang nằm ở sofa hô:“Ông xã!”

=_= Dương Thuần Miễn đầu tiên là ngẩn ra, lập tức vui sướng khôn cùng.

Con chó con chạy tới, ở bên chân của Ngưu Nhu Miên vui đùa ầm ĩ, Ngưu Nhu Miên cười tưoi vuốt đầu của nó. Nhìn khuôn mặt tươi cười đã lâu chưa thấy của Ngưu Nhu Miên, Dương Thuần Miễn tự nhiên thấy ghen tị với con chó con màu vàng kia. Chó con hình như cũng cảm giác được anh mắt không thân thiện của Dương Thuần Miễn, nhìn Dương Thuần Miễn sủa vài tiếng. Dương Thuần Miễn tức giận cũng lớn tiếng sủa lại vài tiếng, biểu tình hung ác dọa con chó con sợ tới mức thấp giọng ‘gừ gừ’ lui về phía sau. Ngưu Nhu Miên quay đầu, liếc Dương Thuần Miễn một cái, ôm con chó nhỏ vào trong ngực, ngồi vào sô pha, ôn nhu nói:“Đã sớm dặn mày đừng chơi với chó lớn rồi mà, bây giờ bị chó lớn khi dễ rồi đó!”

Chó lớn?! =__=

Dương Thuần Miễn mặt đen thui, chợt nghe Ngưu Nhu Miên nói với anh:“Vốn tôi đã nói với anh, anh cùng ông xã tôi không có tiếng nói chung, không nghĩ tới hai tháng ngắn ngủn mà anh học xong tiếng chó nói rồi, thực không thể xem thường năng lực tự học của anh.”

Ông xã em nói chính là con chó con này, anh đây vẫn là không có tiếng nói chung với nó là tốt nhất! Dương Thuần Miễn trong lòng thầm nghĩ.

Ngưu Nhu Miên nhìn mặt mũi Dương Thuần Miễn bị đánh cho bầm dập, đứng lên,“Còn chưa có ăn cơm đúng không, nhà tôi còn một bát cơm chó kìa, muốn ở lại ăn không?”

Cơm chó á? Dương Thuần Miễn sửng sốt, lập tức nặng nề mà gật đầu. Hai tháng nay anh vẫn đắm chìm trong nỗi nhớ về cuộc sống chung với Ngưu Nhu Miên. Nhớ tới hai tháng trước, khi Lưu Liêm biết được tin tức Dư Tư Giáng kết hôn cùng Dương Thuần Miễn, nổi điên nắm cô gái kia đến nhà Dư Tư Giáng, kể hết thảy ngọn nguồn. Cô kia tên là Lâm Chi, là bạn gái đầu tiên của Lưu Liêm. Lúc trước Lưu Liêm gây dựng sự nghiệp, cô ta không chịu nổi kham khổ nên rời khỏi Lưu Liêm, trở thành nổi đau vĩnh viễn trong lòng Lưu Liêm, sau đó lúc anh có tiền thường xuyên bạn gái mới, nhưng trong lòng không cách nào thoát khỏi bóng ma Lâm Chi vứt bỏ anh năm đó. Sau khi Lưu Liêm cùng Dư Tư Giáng kết giao, lại ở trên đường cùng Lâm Chi không hẹn mà thấy. Mà sau khi Lâm Chi rời khỏi Lưu Liêm, hai lần tình cảm liên tiếp thất bại, thấy lại Lưu Liêm cũng là cũ tình khó quên, vì thế hai người đã xảy ra quan hệ. Cùng Lâm Chi phát sinh quan hệ, Lưu Liêm không chỉ có không chiếm được chút thỏa mãn mà lại cảm thấy áy náy nghiêm trọng với Dư Tư Giáng, làm cho anh cảm thấy hối hận vạn phần, lập tức đề nghị không thấy mặt Lâm Chi nữa. Lâm Chi không nghĩ tới hai người tình cũ khôi phục mà Lưu Liêm lại vô tình như thế, xấu hổ và giận dữ vô cùng, lại đồng thời thấy mình thật không muốn xa rời với Lưu Liêm. Sau, Lâm Chi vài lần gọi điện thoại cho Lưu Liêm, bị Dư Tư Giáng mơ hồ phát giác. Lấy hiểu biết của Lưu Liêm với Dư Tư Giáng, nếu Dư Tư Giáng biết anh cùng cô kết giao mà còn cùng cô gái khác lên giường nữa thì nhất định sẽ rời đi anh, cho nên vẫn không muốn giải thích, muốn nghĩ biện pháp che dấu. Lâm Chi nhiều lần cố gắng, Lưu Liêm vẫn là kiên trì lựa chọn Dư Tư Giáng, lần đó ở công ty Lưu Liêm là anh nói tin tức kết hôn anh với Dư Tư Giáng cho Lâm Chi, cô khóc cầu Lưu Liêm, cũng ôm chặt anh, trùng hợp bị Dư Tư Giáng nhìn thấy. Rồi sau đó, Lâm Chi cảm thấy không thể phát triển lại với Lưu Liêm thì quyết định tìm Lưu Liêm vay tiền để buôn bán, cũng muốn ở Lễ Giáng Sinh thấy mặt anh lần cuối cùng, không ngờ lại bị Dư Tư Giáng trùng hợp đụng vào. Hiểu lầm xóa bỏ, Dư Tư Giáng tha thứ Lưu Liêm, vì thế Dương Thuần Miễn kẻ bị hại lớn nhất trong trận này. [Sun: tội anh, quả là bị tai bay vạ gió ……]

Dương Thuần Miễn hung hăng đánh Lưu Liêm tiến vào bệnh viện, kỳ thật anh phát tiết cũng không phải là tức Lưu Liêm mà là tự trách, thậm chí cảm thấy một chút vô vọng. Mấy ngày trước ở vô tình tìm được Ngưu Nhu Miên, anh mới cảm thấy cái gì mới có thể làm anh không đau khổ nữa. Dương Thuần Miễn từ suy nghĩ trở lại sự thật, vừa thấy Ngưu Nhu Miên đang thăm dò thùng rác, đi lên trước, hỏi:“Tìm cái gì?”“Tìm không thấy bình gia vị, không biết có phải bị Ông Xã tha đến thùng rác không?!”

“Anh tìm cho. Dù sao anh cũng không phải lần đầu tiên đào thùng rác .” Dương Thuần Miễn nói xong cởi áo khoác, xăng tay áo.

“Lần đầu tiên là tìm cái gì?” Ngưu Nhu Miên thuận miệng hỏi.

“Tìm hai bánh bao cái đầu chó em làm.” Trong lòng Ngưu Nhu Miên nóng lên, ngóng nhìn Dương Thuần Miễn. Không được một hồi, Dương Thuần Miễn đã tìm được rồi, khi trở lại giao cho Ngưu Nhu Miên thì thấy cô đang si ngốc nhìn mình. Ngưu Nhu Miên cuống quít dời tầm mắt.

Không bao lâu, cơm làm xong rồi, Dương Thuần Miễn nhìn bát cơm trước mặt, không khỏi nhíu mày, than thở nói:“Nhu Miên, có thể đổi cái bát khác cho anh không?”

“Không được! Nhà tôi không có người đến cho nên chỉ một cái bát tôi dùng thôi, anh cũng may mắn đó, may mắn tôi mua cho Ông Xã cái bát chó mới đó, chưa dùng qua đâu!” Thấy Dương Thuần Miễn còn muốn oán giận, Ngưu Nhu Miên với tay qua lấy cái bát chó, miệng nói:“Không ăn thì quên đi!” Dương Thuần Miễn vội vàng đè lại, liên thanh nói:“Ăn, như thế nào không ăn!”

Cách xa hai tháng, Dương Thuần Miễn lại ăn được đồ ăn Ngưu Nhu Miên tự tay làm, trong lòng kích động khó có thể hình dung, hạnh phúc cách biệt đã lâu lại lần nữa vây quanh anh. Dương Thuần Miễn ăn cơm hay nhìn phía Ngưu Nhu Miên, tựa hồ nhìn như thế nào cũng không đủ, thật muốn cứ như vậy nhìn cả đời. Trong lòng Ngưu Nhu Miên cũng hỗn loạn vô cùng.

Sau khi ăn xong, Dương Thuần Miễn thừa dịp Ngưu Nhu Miên tắm rửa con chó nhỏ, đứng một bên kể lại chuyện Dư Tư Giáng cùng Lưu Liêm từ đầu đến cuối. Ngưu Nhu Miên một mực lặng yên không lên tiếng, tắm con chó nhỏ xong, không yên lòng còn lau lông cho con chó nhỏ, sau đó buông con chó nhỏ ra. Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên bình tĩnh như thế, tự nhiên lại mong muốn Ngưu Nhu Miên đánh anh mắng anh cũng khiến cho anh an tâm hơn, cứ như bây giờ thật làm cho anh hoảng hốt, anh đột nhiên có loại rốt cuộc khủng hoảng không thể đến được với Ngưu Nhu Miên. Dương Thuần Miễn ôm mạnh lấy Ngưu Nhu Miên, gắt gao không buông lỏng cứ như sợ Ngưu Nhu Miên sẽ lại biến mất trước mắt anh, khẩn trương nói:“Nhu Miên, trở về với anh đi! Anh thề, anh vĩnh viễn không làm em giận, sẽ không để cho em rời đi nữa!” Ngưu Nhu Miên tựa đầu vào ngực Dương Thuần Miễn, dịu ngoan làm cho Dương Thuần Miễn ôm cô, lầm bầm lầu bầu:“Em yêu anh, săn sóc thiện lương như thế, nhưng vì nguyên nhân như thế, chúng ta mới có hôm nay.” Ngưu Nhu Miên ngẩng đầu, đối diện Dương Thuần Miễn, thật sự nghiêm túc nói:“Hoàng Hoàng, nếu lúc này Dư Tư Giáng hôn nhân tan vỡ, cô ấy cảm thấy thiếu anh thì không thể sống thêm, anh có thể giống như lần trước hay không, bởi vì em kiên cường, bởi vì so với cô ấy em sống sót tốt hơn, anh không đành lòng thấy cô ấy tuyệt vọng, nên lựa chọn buông tay em mà cứ nghĩ là ít tổn thương em nhất?” Dương Thuần Miễn bị Ngưu Nhu Miên dồn dập hỏi, mi mắt xẹt qua một tia do dự, lập tức nói:“Sẽ không xảy ra chuyện như thế đâu! Dư Tư Giáng sẽ hạnh phúc, mà anh cũng không phải là người cho cô ấy hạnh phúc. Nhu Miên, trở về với anh đi, nếu không cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình!” Thấy Ngưu Nhu Miên không lên tiếng trả lời, Dương Thuần Miễn do dự lại yếu ớt nói:“Xin em!” Ôm Ngưu Nhu Miên càng chặt.

Khoảnh khác Dương Thuần Miễn do dự là tâm Ngưu Nhu Miên đã trầm xuống, sâu kín nói:“Thuần Miễn, anh cho em thời gian suy nghĩ. Thời gian hôm nay không còn sớm , anh đi về trước đi.” Nói xong, Ngưu Nhu Miên giãy khỏi cái ôm của Dương Thuần Miễn, lấy áo khoác cho anh, giúp anh mặc vào, cẩn thận thắt nút cho anh, mặc xong, lại quan sát mới vừa lòng nhìn về phía Dương Thuần Miễn cười. Đột nhiên, Ngưu Nhu Miên nhanh chóng đi lên hôn Dương Thuần Miễn, ở trên môi anh cắn một cái, Dương Thuần Miễn bị đau, Ngưu Nhu Miên dĩ nhiên chấm dứt nụ hôn ngắn ngủi, xấu xa cười, thấy Dương Thuần Miễn muốn hôn trở lại, cô ngăn cản Dương Thuần Miễn,“Cái hôn này không quan hệ đến tình yêu!”

“Đó là vì cái gì?” Dương Thuần Miễn khó hiểu.

Ngưu Nhu Miên cười thần bí,“Ngày mai nói cho anh! Nhớ buổi tối đến công ty đón em! Nếu không không tha cho anh!” Nói xong, liền đẩy Dương Thuần Miễn ra ngoài cửa. Ngưu Nhu Miên vừa đóng cửa lại, nước mắt tựa như vỡ đê trào ra.

Dương Thuần Miễn nghĩ Ngưu Nhu Miên hẹn anh ngày mai tới đón cô, trong lòng mừng rỡ, xem ra có hi vọng Ngưu Nhu Miên cùng anh nối lại tình xưa rồi, nhưng là nụ hôn kia không phải là quan hệ tình yêu, lại là vì cái gì? Trước khi ngủ, vấn đề này làm Dương Thuần Miễn phức tạp, làm cho trong lòng anh vẫn có mấy phần bất an.

Ngày hôm sau, Dương Thuần Miễn đã sớm ở cửa công ty chờ Ngưu Nhu Miên, qua giờ tan sở vài phút vẫn không thấy Ngưu Nhu Miên, anh đột nhiên có loại sợ hãi Ngưu Nhu Miên lại chạy trốn, đang muốn vọt vào công ty, đã thấy Ngưu Nhu Miên cười ha ha đi ra. Ngưu Nhu Miên choàng tay chào đón Dương Thuần Miễn, vô cùng thân thiết tựa vào người anh, cười nói:“ Khẩn trương như vậy sao? Bây giờ phát hiện em quan trọng rồi phải không, sợ em cùng người khác chạy?”

“Ừhm, tuy rằng vẫn là không hề thiếu khuyết điểm, nhưng là vẫn quan trọng lắm. Về sau anh có thể đem khuyết điểm phát dương quang lớn lên, như vậy mới không bị người khác cướp đi.” Dương Thuần Miễn nhìn Ngưu Nhu Miên tựa như chim nhỏ nép vào người mình, trong lòng toàn là hạnh phúc.

Sau một lúc lâu, Dương Thuần Miễn cẩn thận hỏi:“Nhu Miên, em sẽ cùng anh trở về? Em sẽ tha thứ ta ?”

“Ai nói !” Ngưu Nhu Miên lập tức lớn tiếng phản bác, timDương Thuần Miễn lập tức lộp bộp một chút, khẩn trương không yên. Ngưu Nhu Miên cảm thấy thân thể Dương Thuần Miễn run lên cũng theo bản năng nắm chặt tay cô. Biểu tình trên mặt Ngưu Nhu Miên lập tức nhu hòa xuống một chút, cười nói:“Đến nhà em, em tặng anh một món đồ, chuẩn bị cho tốt thì sẽ tha thứ cho anh!”

Trên đường về nhà Dương Thuần Miễn một lòng không yên đi theo Ngưu Nhu Miên, sợ Ngưu Nhu Miên tinh quái cho anh cho anh cái đề tuyệt thế khó chơi, cố ý xử khó anh. Mãi đến khi Ngưu Nhu Miên đem một cái hòm châu Âu tinh xảo đưa cho Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn lúc này mở dám thở ra, xem ra nhiệm vụ này hẳn là có thể hoàn thành.

“Này hòm là em mang từ Đức về đến. Này mã khóa hòm không phải con số mà là chữ cái tiếng Anh. Tổng cộng bốn chữ, khả năng mở khóa là 1/331776, tuy rằng anh bị em đánh thành như vậy nhưng không có thể khinh địch tha cho anh như vậy. Trở về thử mật mã hòm này đi, nếu hòm mở ra, em sẽ tha thứ cho anh. Trong hòm là hành vi thủ tục làm bạn trai em, chuẩn bị tốt rồi lại đến tìm em! Bắt đầu từ 6h ngày mai, để xem anh dùng thời gian bao lâu mới hoàn thành? Nếu dám bấm đại, em chết cũng không tha thứ anh! Đêm nay để cho ngươi nhìn chằm chằm hòm này khó có thể đi vào giấc ngủ để trừng phạt anh, hắc hắc!” Ngưu Nhu Miên đắc ý nói:“Tốt lắm, ôm hòm trở về đi, Hoàng Hoàng!”

Dương Thuần Miễn trở lại khách sạn, nhìn chằm chằm hòm sững sờ, trong lòng dày vò kinh khủng, nhưng nghĩ đến Ngưu Nhu Miên nói nếu dám bấm bậy cũng không tha thứ anh, anh đánh chết cũng không dám phạm quy. Lúc bắt đầu, tra tiếng tự điển Anh, đem 4 cái chữ cái thử từ trên xuống dưới, nhưng là nghĩ Ngưu Nhu Miên giảo hoạt như vậy, vị tất là từ đơn, hơn nữa lại sợ vạn nhất làm như vậy có lẽ lại càng chậm, không bằng từ cái Z bắt đầu trước. Một đêm không ngủ, 5 giờ làm tốt hết công tác chuẩn bị, sau đó kim giây vừa đến 6h, liền nhanh chóng đối mật mã. Một ngày trôi qua, Dương Thuần Miễn mua bánh bao nhét vào miệng lấp no bụng, không chờ ăn hết đã tiếp tục công tác. Rốt cục buổi tối ngày hôm sau hòm khi gõ từ “time”, hòm ‘tạch ’một tiếng mở ra . Dương Thuần Miễn mừng như điên, chậm rãi mở hòm ra, chỉ thấy bên trong có một bức thơ rậm rạp cả mấy ngàn chữ cùng mấy bức ảnh anh chụp nude, Dương Thuần Miễn hoảng hốt, cầm lấy bức thư.

“Thủ tục bạn trai N điều, đọc cẩn thận! Thủ tục này lấy nnm làm trung tâm chỉ đao tư tưởng của gia đình:

1.Chỉ yêu em, trong lòng chỉ có em, xem em là hoa tươi, xem mình cùng những con nhỏ khác là cặn bã. Không thể tặng quà cho con gái khác, nếu thật cần thiết phải tặng thì phải tặng cho em một phần tương tự để lấy lòng, kiên quyết thoát ly quan hệ trai gái với những con nhỏ khác.

2.Chỉ quan tâm em,mỗi ngày phải chủ động nói yêu em, không được cảm thấy nó làm phiền. Lúc em bị bệnh phải chăm sóc em, nhớ lấy, không được nấu cháo khét.

3.Không thể đánh em, chỉ có thể hôn em. Khi xung đột phải coi mình là bao cát, khi không thể chịu đòn nữa thì được trốn nhưng tuyệt không thể giải chết.

4.Thích em ăn mặc đẹp, nếu em ăn mặc không đẹp anh cũng phải cảm thấy em đẹp. Khi đi trên đường chỉ được nhìn theo đường thẳng, không được nhìn ngang liếc xéo, nếu có nhìn thì chỉ được nhìn em, không được nhìn mĩ nữ khác rồi so sánh với em, biết chưa?! Bởi vì em cũng phải nhìn mĩ nam, cho nên vì công bằng, đặc biệt phê chuẩn cho anh cũng được nhìn phụ nữ, tuổi từ 60 trở lên.

5.Em làm đồ ăn vô luận là có nút áo, vô luận là sang quý hay không đều là hợp khẩu vị nhất thế giới của anh, không được phun lại càng không được tìm cớ bỏ trốn.

6.Khi em và anh cãi nhau, anh không được nói chia tay, mà khi em nói chia tay, anh phải ôm chặt lấy em mà nói là: “Mơ tưởng”

7.Vô luận có chuyện gì, em không gác điện thoại thì anh cũng tuyệt đối không được gác trước em. Nếu em không vui gác trước, vô luận là em nghe hay không, anh cũng phải kiên trì không ngừng gọi cho em, mãi đến khi em nghe mới thôi. Càng không thể có tình huống anh cố ý tắt nguồn điện thoại.

8.Khi hẹn hò tuyệt đối không thể đến muộn, mà muộn vì những cô gái khác lại càng không thể tha, mà em muộn lại là quyền lợi cũng con gái, cái này không thể truy cứu.

9.Tiểu đệ đệ tuyệt đối phải tuân thủ quy củ, không thể luôn cà lơ phất phơ, uể oải không phấn chấn, thời điểm không thích hợp tuyệt đối không thể sinh ra tư tưởng bành trướng nghiêm trọng, tuyệt đối không thể sinh ra ma sát với ai khác, cũng không thể thăm dò riêng tư của ai khác, càng không thể tùy tiện dùng bậy.

10.Nếu chẳng phân biệt nghĩa vụ làm việc nhà thì em có quyền lợi tiến cử sức lao động, bất quá em chỉ tuyển những người tốt nghiệp đại học chính quy, thân thể cường tráng giống như anh, anh chỉ có quyền chấp hành nghĩa vụ, không có quyền lợi chống án.

11.Trong nhà em vĩnh viễn là thứ nhất, con chó nhỏ thứ hai, anh thứ ba.

Dương Thuần Miễn vừa cười vừa lật đến trang thứ hai, “Hoàng Hoàng, ngày đó ở trong nhà em, khi em hỏi anh, một khắc kia trong mắt anh xuất hiện do dự là em đã quyết định phải rời anh đi!” Dương Thuần Miễn xem đến nơi này, tờ giấy trong tay suýt nữa rơi xuống, trái tim bỗng dâng lên bất an nặng nề, toàn thân căng thẳng tới cực điểm, anh không có dũng khí tiếp tục xem nữa. Thật lâu sau mới cố lấy lại dũng khí, lại cầm lấy bức thư.

“No time is a good time for goodbye,no ending can be a good ending. Em suy nghĩ làm thể nào nói hẹn gặp lại lần thứ hai với anh, vì thế dùng chiếc hòm này. Xin anh hãy tha thứ cho em lừa gạt để lỡ hẹn lần này.Em không phải là người tùy hứng quay người mà buông tay cho tình yêu của mình. Cái loại cảm giác mà em ở bên cạnh anh mà lúc nào cũng lo lắng mất đi tình yêu của anh, em không muốn lúc nào cũng sống trong cảm giác như thế.

Em rất cảm ơn anh, anh làm cho em biết thế nào là tình yêu. Em hiểu anh, em biết khi Du Tư Giáng lúc trước yêu cầu như vậy thì anh là người đau khổ nhất trong chúng ta, nhưng loại đau khổ này là do tính cách của anh gây nên. Có đôi khi em nghĩ nếu anh là một nam nhân nhẫn tâm thì tốt rồi, lúc trước khi Du Tư Giáng cầu xin anh thì anh có thể quả quyết cự tuyệt, không để ý đến sống chết cùng đau khổ của cô ấy mà dứt khoát chọn em. Nhưng ngẫm lại, em yêu anh như vậy sao? Có lẽ người sai không phải là anh mà là em. Ngay từ đầu đã thích một người nam nhân vốn không thuộc về mình, em yêu là Dương Thuần Miễn thấy em gặp cảnh khó khăn mà không thể nhẫn tâm thậm chí giúp em, là Dương Thuần Miễn thấy em vô lý nhưng vẫn yêu em. Nhưng mà cũng chính là vì như thế chúng ta mới không thể tách ra. Bởi vì em biết anh nghĩ tình yêu phải gần nhau đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn lĩnh ngộ. Anh có nghĩ tới không, không yêu mà gần nhau là một đau khổ tàn khốc vô cùng. Cái gọi là vì phụ trách mà kết hôn, kì thật là không yêu đối phương mà lại kết hôn với người ta mới là không phụ trách nhất. Bởi vì anh làm như thế, không chỉ mất đi hạnh phúc của anh mà còn đồng thời làm mất đi cơ hội hạnh phúc của cô ấy. Cho nên chỉ sợ lần sau nếu gặp được loại tình huống này, anh có thể cũng sẽ quyết định như thế, ít nhất lúc này anh có thể trả lời em mà không có chút do dự.

Mỗi người không phải là một nữa hoàn chỉnh của thượng đế, em cũng không hy vọng xa vời là thay đổi người khác, đương nhiên cũng bao gồm anh cho nên chỉ có thể thay đổi ý chí của anh. Nhưng trước khi anh chưa thay đổi, trên đường đời của em, anh chỉ giống như một đôi giày không hợp chân em. Em phải thay đổi để có thể tiếp tục thoải mái mà đi trước, vốn dĩ không thể miễn cưỡng chính mình, để mình không bị thương mà trở ngại bước chân tiến lên phía trước. Cho nên tuy rằng bây giờ em biết anh cũng yêu em mà không phải Du Tư Giáng nhưng chúng ta cũng không thể cùng ở một chỗ. Đoạn tình yêu kia của chúng ta đã có vết thương không bao giờ chữa được, một khúc huyền cầm cũng không phải âm sắc ban đầu. Chúng ta bây giờ níu kéo mối tình đã qua không bằng cứ đi thẳng về phía trước, càng không ngừng đi, mãi đến khi gặp được tình yêu tiếp theo, có lẽ tình yêu tiếp theo là em và anh, nhưng cũng có khi anh không phải là của em và ngược lại, em cũng không phải là của anh.

Yêu là một nghệ thuật cần nắm giữ đúng mực, mà lúc này anh còn không biết. Yêu là một lựa chọn, anh nhất định không được do dự bởi vì do dự sẽ làm cho anh khó khăn, một ngày nào đó gặp lại anh, em hy vọng anh có thể không do dự mà nói với em rằng: em là nữ thần tình yêu của anh. Eugene O’Neill đã nói: “ Anh chỉ cần chờ đợi tình yêu của em giống như con chó nhỏ nằm dưới chân em!”

Chúng ta đã từng sống cùng một chỗ chính là duyên phận, thời điểm đó là đoạn thời gian tốt đẹp nhất mà em từng có. Tuy rằng anh dây dưa không rõ ràng để lại cho em tiếc nuối nhưng trong cuộc sống, tình yêu có thể cùng nhau dắt tay đi trên một đoạn đường cũng đã là hạnh phúc lắm rồi. Vô luận là anh không quý trọng, con người khi còn sống cũng chỉ như một chuyến tàu. Mà em cũng không ngốc đến nỗi cho anh một người đàn ông làm thương tổn em hai lần cơ hội. Em không thể trở về bên người anh vì không phải không tha thứ cho anh mà là làm như thế, em không thể tha thứ cho chính mình, ít nhất là hiện tại thì không thể. Thượng Đế lấy đi người tốt nhất bên người chúng ta là vì trừng phạt chúng ta không biết quý trọng. Anh có từng trân quý thời gian bị khóa không? Giống như chiếc hòm của em, anh cần thời gian để thử mật mã. Mà bây giờ, anh và em đều cần thời gian, lại không chỉ có thời gian. Anh cần thời gian để trưởng thành cùng thay đổi, mà em cần thời gian để chữa lành miệng vết thương. Mà thời gian có thể làm cho chúng ta trở lại như xưa không, không ai biết được.

Abraham nói chúng ta có thể vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ cá tính, vứt bỏ cố chấp đều chính là vì không bỏ xuống được một người. Khi anh nhẹ giọng nói ra câu ‘Xin em’, anh có biết lúc ấy em đau khổ đến cỡ nào không? Em yêu anh nhu thế mà anh lại làm cho tâm hồn em dày vò. Nhớ ngày ấy chúng ta chia tay, em quay đầu bước đi mà cũng không quay lại nhìn, đi ra khỏi cuộc sống của anh, đó là tôn nghiêm nữ nhân cuối cùng của em. Xin anh hãy giống như em trước kia rời đi, cũng giữ lại chữ kiêu ngạo cuối cùng cho anh, vĩnh viễn không thể nói ra hai chữ này. đau khổ mất đi tình yêu của anh còn đau hơn gấp ngàn lần, cho nên xin anh hãy tiếp tục kiêu ngạo đi, vĩnh viễn kiêu ngạo đi, cho em cũng như cho chính anh.

Em cứ lại như vậy rời khỏi tầm mắt của anh, nhưng là có lẽ không biết khi nào em lại xuất hiện. Nếu có duyên, thời gian cùng không gian cũng không là vấn đề. Thống khổ qua đi, sẽ nghe được âm thanh hoa nở, có lẽ khi hoa nở, chúng ta sẽ thấy lại nhau, có lẽ thời khắc hoa nở rộ đó anh sẽ lại nhìn thấy em tươi cười từ tận đáy lòng.

Ảnh chụp sau khi suy nghĩ quyết định trả lại cho anh. Nhớ là một loại thuốc độc, ăn không ngon nên em phải từ bỏ. Em đem nước mắt giữ lại cho ngày hôm qua, ngày mai em chỉ muốn nhớ đến hạnh phúc. Đêm nay thành phố nhất định là cũng cô đơn tựa như màu anh thích, màu đen trắng, mà lòng em lúc này cũng ưu thương giống như màu em thích, màu lam. Mặt khác, nụ hôn kia không quan hệ với tình yêu, kỳ thật, chính là lần này em muốn cùng anh nói ba chữ, hẹn thấy lại!”

Dương Thuần Miễn đuổi tới công ty Ngưu Nhu Miên mới biết cô đã từ chức ngày hôm qua. Mà nơi cô ở cũng đã trả phòng. Ngưu Nhu Miên cứ như vậy lại biến mất trong cuộc sống của Thuần Miễn, bặt vô âm tín.

Mùa xuân một năm sau, triển lãm bán hàng sản phẩm laser ở Thượng Hải, Dương Thuần Miễn cùng Bạch thiếu gia hai người không hẹn mà thấy.

“Lễ Cơ, lại thấy mặt. Nửa năm trước cậu trở thành đồng hành của tôi, làm cho tôi không nhỏ áp lực.” Dương Thuần Miễn chào hỏi trước.

“Trong lòng cậu rất rõ ràng là vì sao tôi sản xuất sản phẩm laser mà, ở mặt ngoài chúng ta là cạnh tranh cùng ngành sản xuất, trên thực tế chính là cạnh tranh cá nhân thôi.” Bạch thiếu gia thản nhiên nói.

“Xin chào ngài! Đây là sản phẩm laser mới nhất của công ty chúng tôi, chọn dùng kỹ thuật mới nhất của Đức, tính năng so với sản phẩm đồng loại ở chợ có rất nhiều ưu thế.” Bạch thiếu gia cùng Dương Thuần Miễn nghe giọng nói quen thuộc, hai người trong lòng vừa động, nghiêng đầu nhìn lại. Hai người lại lần nữa trông thấy lúm đồng tiền cùng ánh mắt quen thuộc, cả hai cùng giật mình.

Một năm qua đi, mỗi khi trong đám đông có bóng dáng nào tương tự như Ngưu Nhu Miên là Dương Thuần Miễn sẽ theo bản năng đuổi theo. Lần lượt hy vọng, lần lượt thất vọng. Thậm chí khi những khuôn mặt xa lạ lại ánh mắt tương tự Ngưu Nhu Miên, Dương Thuần Miễn cũng cảm thấy hốt hoảng. Giờ phút này thấy lại nụ cười quen thuộc của Ngưu Nhu Miên, lại lần nữa nghe được tiếng nói trêu chọc anh vô số lần, Dương Thuần Miễn đã căn bản không thể biết được đây là sự thật hay là trong mơ, đôi chân cứ vô thức đi về phía Ngưu Nhu Miên.

Bạch thiếu gia vẫn như cũ không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, nhìn không chuyển mắt vào Ngưu Nhu Miên. Cảnh này giống như cảnh anh mơ vô số lần, làm cho lúc này anh nghi mình đang trong mộng. Không phân rõ mộng hay sự thật, anh chỉ lẳng lặng đứng, sợ mình mà đi lên một bước sẽ thấy bừng tỉnh ngay. Nhưng hô hấp lại dần dần dồn dập, trái tim đập cuồng liệt, không khí chung quanh cũng trở nên loãng, làm anh cảm thấy hô hấp gấp gáp, làm anh nhớ lại nỗi đau trước kia, một năm tới nay vẫn ở trong trái tim anh, vĩnh viễn vô phương, chẳng lẽ hôm nay rốt cục đãcó thể đi đến cuối rồi? Sau một lúc lâu, Bạch thiếu gia mới nhẹ nhàng bước ra nửa bước..

Dương Thuần Miễn đi tới bên người Ngưu Nhu Miên, Ngưu Nhu Miên xoay người nhìn về phía anh, trên mặt lại không có một chút ngạc nhiên, chỉ là khóe miệng khẽ cong, ngọt ngào cười,“Lại thấy nhau!” Lập tức liếc đến vòng cổ vỏ sò hồng nhạt trên cổ Dương Thuần Miễn.

“Lúc này là mùa hoa nở sao?” Dương Thuần Miễn chăm chú nhìn Ngưu Nhu Miên, lại bị lạc ở cô kia cười khẽ miệng cười trung.

“A? Anh nghe được âm thanh hoa nở?” Ngưu Nhu Miên lúm đồng tiền như hoa.

“Anh…… Anh chỉ cần chờ đợi tình yêu của em giống như con chó nhỏ nằm dưới chân em!” Lúc này Dương Thuần Miễn ngay cả mình nói cái gì cũng không hề ý thức, cứ thốt ra theo chút nghẹn ngào. Con ngươi sâu thẵm của Ngưu Nhu Miên dừng ở Dương Thuần Miễn.

Lúc này Bạch thiếu gia cũng chậm rãi đi tới, trầm giọng nói:“Một năm hẹn ước.” Ngưu Nhu Miên hiểu ý Bạch thiếu gia, cười, “Đúng vậy, lần này anh không có đến trễ, vừa đúng lúc!”

Có đôi khi tình yêu giống như một bát mì, lần lượt thay đổi quan hệ cũng phức tạp giống như những sợi mì đan vào nhau. Độ lửa, gia vị vân vân , thiếu một thứ cũng không được, nếu không cũng khó thành mĩ vị, vì vậy để được một bát mì ngon miệng thì cũng giống như kết quả tình yêu, cần duyên phận và………cần một chút may mắn.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện