Miên Miên
Chương 14
Tiểu vương gia cùng Miên Miên đã ở đây sắp được hơn nửa tháng, hai người cả ngày nếu không phải du sơn ngoạn thủy thì chính là lăn lộn trên giường.
Từ khi Tiểu vương gia phát hiện ra lưng Miên Miên đặc biệt mẫn cảm, hắn đặc biệt thích sờ lưng Miên Miên.
Sờ giữa lúc ăn cơm hoặc lúc lơ đãng, bắt đầu từ gáy, lướt xuống theo xương sống. Hắn vừa vuốt, người Miên Miên liền run lên, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vừa như oán giận vừa như thể yêu thích, y mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt ngậm nước, nũng nịu run rẩy gọi tên hắn.
"Kỳ Nhiên ~ "
Tiểu vương gia rất thích Miên Miên gọi hắn như vậy, dùng giọng điệu nũng nịu không muốn xa rời như vậy, như thể Miên Miên xa hắn sẽ phải chết. Lúc ở trên giường cũng giống vậy, rõ ràng là người đi làm, tiếng gọi lại mềm mại, rụt rụt rè rè, như thể đang bị làm.
Tiểu vương gia không chịu được nhất chính là y như vậy, nhưng cũng thích nhất chính là y như vậy.
Ở trên giường, tuy hắn là người nằm dưới, nhưng hắn lại nắm giữ nhịp điệu cả cuộc vui, nếu như hắn muốn, lúc vuốt ve sẽ tránh lưng Miên Miên đi, nếu như hôm đó hắn mệt mỏi, sẽ cố ý chạm lên lưng y, Miên Miên vừa chạm đã bắn, ngay cả một lần cũng không thất bại.
Có điều làm như vậy cũng có nhược điểm, nếu như làm như vậy, hắn sẽ không tránh được phải an ủi Miên Miên một phen, lúc đó Miên Miên khóc vài tiếng làm nũng mấy lần, bọn họ lại làm thêm lần nữa, qua mấy lần vẫn là Tiểu vương gia không chịu được trước.
Cuộc sống nhàn nhã rảnh rang tự tại, Tiểu vương gia còn muốn định cư ở nơi này, không trở lại kinh thành nữa.
Mấy hôm nay trời nóng bức, Miên Miên ăn gì cũng thấy không ngon miệng, cả người đều mệt mỏi, còn buồn ngủ. Tiểu vương gia cho rằng y bị bệnh gì đó, sốt ruột sai người đi mời đại phu.
Người đi mời đại phu vừa ra cửa chân trước, chân sau Tiểu vương gia đã phản ứng lại.
Một yêu tinh, bị bệnh cũng không thể tìm đại phu cho người đến khám được. Thế là lại vội vàng phái người ngăn người đi mời đại phu lại, bảo không cần đi nữa.
Hắn dự định quan sát hai ngày, nếu như Miên Miên vẫn cứ không khỏe như vậy, thì nhìn xem xung quanh đó có chùa miếu đạo quan gì không, tìm một hòa thượng hoặc đạo sĩ đến xem cho Miên Miên.
Tiểu vương gia mới vừa sai người đi hỏi han về hòa thượng đạo sĩ, buổi chiều Mạnh Kỳ Ngọc nghe thấy tiếng gió, đã mang lễ đến.
Từ lúc ở tiệc đón gió làm cho Tiểu vương gia say rượu, gã vẫn luôn trốn tránh Tiểu vương gia, có lẽ cũng là thấy đã qua thời gian dài, tính toán Tiểu vương gia đã nguôi giận, giờ mới dám đến.
Tiểu vương gia vốn không muốn cho Mạnh Kỳ Ngọc vào cửa, ngẫm nghĩ lại thấy Mạnh Kỳ Ngọc ở vùng này lâu hơn hắn, nếu như muốn tìm cao tăng, không thể nào tránh phải nhờ Mạnh Kỳ Ngọc hỗ trợ.
"Kỳ Nhiên, ta nghe nói đệ muốn đi tìm chùa miếu đạo quan gì đó phải không, là làm pháp bắt yêu hay là làm pháp cầu phúc?" Mạnh Kỳ Ngọc sai tên hầu bên cạnh dâng lễ lên, ngồi trên ghế trong đại sảnh, chậm rãi thưởng thức trà Tiểu vương gia chiêu đãi gã.
Ờm, là trà cũ từ năm ngoái.
Tiểu vương gia nghe thấy hai chữ bắt yêu liền run lên trong lòng, hắn sợ Miên Miên nghe thấy sẽ hiểu lầm, theo bản năng nhìn vẻ mặt Miên Miên.
Miên Miên nhíu mày co người ngồi trên ghế, sắc mặt mệt mỏi buồn ngủ, không nghe thấy lời Mạnh Kỳ Ngọc nói.
"Ồ? Miên Miên đây là thế nào? Đổ bệnh sao?" Mạnh Kỳ Ngọc chú ý tới Miên Miên, mở miệng ân cần hỏi.
Miên Miên nghe thấy tiếng, mất công tốn sức mở mắt ra cười với Mạnh Kỳ Ngọc: "Gần đây ta cảm thấy thân thể không được thoải mái lắm."
"Thân thể không thoải mái à, tìm đại phu đến khám chưa? Mấy vị đại phu ta biết y thuật đều đặc biệt cao minh, để ta mời bọn họ tới khám cho Miên Miên?"
Mạnh Kỳ Ngọc ân cần một cách khác thường, Tiểu vương gia nhìn gã lấy lòng Miên Miên, trong lòng bực bội.
"Không nhờ ngươi tốn sức, bản vương sẽ tìm người chữa cho Miên Miên."
Đang nói, Mạnh Kỳ Ngọc bỗng nhiên nhắm mắt hít sâu một hơi, thở dài nói: "Ừm, thơm quá, tài nghệ đầu bếp trong nhà Kỳ Nhiên quả nhiên là lợi hại."
Tiểu vương gia biết ý của Mạnh Kỳ Ngọc là muốn ở lại ăn chực, hắn còn chưa nói lại, Miên Miên đang cuộn người trên ghế đột nhiên che miệng nôn khan hai tiếng.
"Làm... Làm sao vậy?" Tiểu vương gia vội vàng chạy đến bên người Miên Miên vỗ lưng cho y, "Miên Miên, ngươi không thoải mái ở đâu?"
Mạnh Kỳ Ngọc cau mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên khó mà tin được nói: "Này... có phải là mang thai không? Miên Miên, không phải ngươi mang thai đấy chứ?!"
"Không thể!" Ý nghĩ này mới vừa nảy ra đã bị Tiểu vương gia vô tình phủ quyết, "Miên Miên không thể mang thai được."
"Nhưng mà nôn khan, buồn ngủ, chán ăn, thấy thế nào cũng giống như là biểu hiện mang thai mà." Mạnh Kỳ Ngọc phản bác.
"Có em bé?" Miên Miên nghe thấy lời Mạnh Kỳ Ngọc nói, trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu sang nhìn Tiểu vương gia, "Kỳ Nhiên, chàng nói xem có phải là ta có em bé không?"
Mạnh Kỳ Ngọc cũng ở bên cạnh phụ hoạ: "Kỳ Nhiên, Miên Miên tuy trông như là nam, nhưng lẽ nào bên trong y có càn khôn?"
Bên trong có càn khôn cái rắm! Chưa nói yêu tinh có thể mang thai hay không, cứ coi như là được đi, vậy cũng là hắn mang thai! Tiểu vương gia sắp bị hai người này làm cho tức chết, hắn muốn phản bác, mà nhìn ánh mắt long lanh của Miên Miên, lại không nói được gì ra khỏi miệng.
"... Có thể là vậy đi." Tiểu vương gia nói lấp lửng.
Miên Miên đưa tay vỗ nhẹ lên bụng mình, giọng nói trở nên đặc biệt ôn nhu: "Bé con ở trong bụng ta, ta muốn sinh con cho Kỳ Nhiên."
Mạnh Kỳ Ngọc ở bên cạnh cười trộm, Tiểu vương gia bị câu này làm cho ngượng chín mặt.
Cuối cùng Mạnh Kỳ Ngọc cũng không thể ăn chực được một bữa cơm ở chỗ Tiểu vương gia, Miên Miên nghĩ cho đứa bé trong bụng, miễn cưỡng ăn một chút, sau đó liền vào phòng đi ngủ, Tiểu vương gia lòng nôn nóng, trong đầu chỉ nghĩ xem phải mời người tới khám bệnh cho Miên Miên thế nào.
Hắn chăm chú suy nghĩ một hồi, còn thật sự tìm được một cách.
Miên Miên mặc dù là yêu tinh, nhưng nói cho cùng vẫn là con thỏ, giờ tìm một người khám được cho thỏ tới khám không phải là được rồi sao?
Người khám được cho thỏ cũng không phải là ít, mới vừa chập tối, người hầu đã lập tức tìm được về cho Tiểu vương gia một người.
Tiểu vương gia vội vàng hỏi người: "Thỏ ngã bệnh, phải chữa thế nào?"
"Xin hỏi Vương gia, thỏ có triệu chứng gì?" Người kia nói không nhanh không chậm.
"Chán ăn, cả ngày đều buồn ngủ, không có tinh thần," Tiểu vương gia suy nghĩ, bổ sung thêm, "Thi thoảng còn nôn khan."
"Có thể là mang thai." Người kia sờ ria mép, cho Tiểu vương gia một đáp án.
"Thỏ đực cũng có thể mang thai?!" Tiểu vương gia tức giận, tìm về kiểu gì tìm đúng phường giang hồ bịp bợm thế này!
"Xin hỏi công tử có hay ôm thỏ vào ngực xoa lưng thỏ không?"
Tiểu vương gia gật gật đầu.
Người kia ung dung nói: "Vậy là đúng rồi, thỏ đực bị sờ lưng, cũng có thể mang thai giả."
Từ khi Tiểu vương gia phát hiện ra lưng Miên Miên đặc biệt mẫn cảm, hắn đặc biệt thích sờ lưng Miên Miên.
Sờ giữa lúc ăn cơm hoặc lúc lơ đãng, bắt đầu từ gáy, lướt xuống theo xương sống. Hắn vừa vuốt, người Miên Miên liền run lên, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vừa như oán giận vừa như thể yêu thích, y mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt ngậm nước, nũng nịu run rẩy gọi tên hắn.
"Kỳ Nhiên ~ "
Tiểu vương gia rất thích Miên Miên gọi hắn như vậy, dùng giọng điệu nũng nịu không muốn xa rời như vậy, như thể Miên Miên xa hắn sẽ phải chết. Lúc ở trên giường cũng giống vậy, rõ ràng là người đi làm, tiếng gọi lại mềm mại, rụt rụt rè rè, như thể đang bị làm.
Tiểu vương gia không chịu được nhất chính là y như vậy, nhưng cũng thích nhất chính là y như vậy.
Ở trên giường, tuy hắn là người nằm dưới, nhưng hắn lại nắm giữ nhịp điệu cả cuộc vui, nếu như hắn muốn, lúc vuốt ve sẽ tránh lưng Miên Miên đi, nếu như hôm đó hắn mệt mỏi, sẽ cố ý chạm lên lưng y, Miên Miên vừa chạm đã bắn, ngay cả một lần cũng không thất bại.
Có điều làm như vậy cũng có nhược điểm, nếu như làm như vậy, hắn sẽ không tránh được phải an ủi Miên Miên một phen, lúc đó Miên Miên khóc vài tiếng làm nũng mấy lần, bọn họ lại làm thêm lần nữa, qua mấy lần vẫn là Tiểu vương gia không chịu được trước.
Cuộc sống nhàn nhã rảnh rang tự tại, Tiểu vương gia còn muốn định cư ở nơi này, không trở lại kinh thành nữa.
Mấy hôm nay trời nóng bức, Miên Miên ăn gì cũng thấy không ngon miệng, cả người đều mệt mỏi, còn buồn ngủ. Tiểu vương gia cho rằng y bị bệnh gì đó, sốt ruột sai người đi mời đại phu.
Người đi mời đại phu vừa ra cửa chân trước, chân sau Tiểu vương gia đã phản ứng lại.
Một yêu tinh, bị bệnh cũng không thể tìm đại phu cho người đến khám được. Thế là lại vội vàng phái người ngăn người đi mời đại phu lại, bảo không cần đi nữa.
Hắn dự định quan sát hai ngày, nếu như Miên Miên vẫn cứ không khỏe như vậy, thì nhìn xem xung quanh đó có chùa miếu đạo quan gì không, tìm một hòa thượng hoặc đạo sĩ đến xem cho Miên Miên.
Tiểu vương gia mới vừa sai người đi hỏi han về hòa thượng đạo sĩ, buổi chiều Mạnh Kỳ Ngọc nghe thấy tiếng gió, đã mang lễ đến.
Từ lúc ở tiệc đón gió làm cho Tiểu vương gia say rượu, gã vẫn luôn trốn tránh Tiểu vương gia, có lẽ cũng là thấy đã qua thời gian dài, tính toán Tiểu vương gia đã nguôi giận, giờ mới dám đến.
Tiểu vương gia vốn không muốn cho Mạnh Kỳ Ngọc vào cửa, ngẫm nghĩ lại thấy Mạnh Kỳ Ngọc ở vùng này lâu hơn hắn, nếu như muốn tìm cao tăng, không thể nào tránh phải nhờ Mạnh Kỳ Ngọc hỗ trợ.
"Kỳ Nhiên, ta nghe nói đệ muốn đi tìm chùa miếu đạo quan gì đó phải không, là làm pháp bắt yêu hay là làm pháp cầu phúc?" Mạnh Kỳ Ngọc sai tên hầu bên cạnh dâng lễ lên, ngồi trên ghế trong đại sảnh, chậm rãi thưởng thức trà Tiểu vương gia chiêu đãi gã.
Ờm, là trà cũ từ năm ngoái.
Tiểu vương gia nghe thấy hai chữ bắt yêu liền run lên trong lòng, hắn sợ Miên Miên nghe thấy sẽ hiểu lầm, theo bản năng nhìn vẻ mặt Miên Miên.
Miên Miên nhíu mày co người ngồi trên ghế, sắc mặt mệt mỏi buồn ngủ, không nghe thấy lời Mạnh Kỳ Ngọc nói.
"Ồ? Miên Miên đây là thế nào? Đổ bệnh sao?" Mạnh Kỳ Ngọc chú ý tới Miên Miên, mở miệng ân cần hỏi.
Miên Miên nghe thấy tiếng, mất công tốn sức mở mắt ra cười với Mạnh Kỳ Ngọc: "Gần đây ta cảm thấy thân thể không được thoải mái lắm."
"Thân thể không thoải mái à, tìm đại phu đến khám chưa? Mấy vị đại phu ta biết y thuật đều đặc biệt cao minh, để ta mời bọn họ tới khám cho Miên Miên?"
Mạnh Kỳ Ngọc ân cần một cách khác thường, Tiểu vương gia nhìn gã lấy lòng Miên Miên, trong lòng bực bội.
"Không nhờ ngươi tốn sức, bản vương sẽ tìm người chữa cho Miên Miên."
Đang nói, Mạnh Kỳ Ngọc bỗng nhiên nhắm mắt hít sâu một hơi, thở dài nói: "Ừm, thơm quá, tài nghệ đầu bếp trong nhà Kỳ Nhiên quả nhiên là lợi hại."
Tiểu vương gia biết ý của Mạnh Kỳ Ngọc là muốn ở lại ăn chực, hắn còn chưa nói lại, Miên Miên đang cuộn người trên ghế đột nhiên che miệng nôn khan hai tiếng.
"Làm... Làm sao vậy?" Tiểu vương gia vội vàng chạy đến bên người Miên Miên vỗ lưng cho y, "Miên Miên, ngươi không thoải mái ở đâu?"
Mạnh Kỳ Ngọc cau mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên khó mà tin được nói: "Này... có phải là mang thai không? Miên Miên, không phải ngươi mang thai đấy chứ?!"
"Không thể!" Ý nghĩ này mới vừa nảy ra đã bị Tiểu vương gia vô tình phủ quyết, "Miên Miên không thể mang thai được."
"Nhưng mà nôn khan, buồn ngủ, chán ăn, thấy thế nào cũng giống như là biểu hiện mang thai mà." Mạnh Kỳ Ngọc phản bác.
"Có em bé?" Miên Miên nghe thấy lời Mạnh Kỳ Ngọc nói, trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu sang nhìn Tiểu vương gia, "Kỳ Nhiên, chàng nói xem có phải là ta có em bé không?"
Mạnh Kỳ Ngọc cũng ở bên cạnh phụ hoạ: "Kỳ Nhiên, Miên Miên tuy trông như là nam, nhưng lẽ nào bên trong y có càn khôn?"
Bên trong có càn khôn cái rắm! Chưa nói yêu tinh có thể mang thai hay không, cứ coi như là được đi, vậy cũng là hắn mang thai! Tiểu vương gia sắp bị hai người này làm cho tức chết, hắn muốn phản bác, mà nhìn ánh mắt long lanh của Miên Miên, lại không nói được gì ra khỏi miệng.
"... Có thể là vậy đi." Tiểu vương gia nói lấp lửng.
Miên Miên đưa tay vỗ nhẹ lên bụng mình, giọng nói trở nên đặc biệt ôn nhu: "Bé con ở trong bụng ta, ta muốn sinh con cho Kỳ Nhiên."
Mạnh Kỳ Ngọc ở bên cạnh cười trộm, Tiểu vương gia bị câu này làm cho ngượng chín mặt.
Cuối cùng Mạnh Kỳ Ngọc cũng không thể ăn chực được một bữa cơm ở chỗ Tiểu vương gia, Miên Miên nghĩ cho đứa bé trong bụng, miễn cưỡng ăn một chút, sau đó liền vào phòng đi ngủ, Tiểu vương gia lòng nôn nóng, trong đầu chỉ nghĩ xem phải mời người tới khám bệnh cho Miên Miên thế nào.
Hắn chăm chú suy nghĩ một hồi, còn thật sự tìm được một cách.
Miên Miên mặc dù là yêu tinh, nhưng nói cho cùng vẫn là con thỏ, giờ tìm một người khám được cho thỏ tới khám không phải là được rồi sao?
Người khám được cho thỏ cũng không phải là ít, mới vừa chập tối, người hầu đã lập tức tìm được về cho Tiểu vương gia một người.
Tiểu vương gia vội vàng hỏi người: "Thỏ ngã bệnh, phải chữa thế nào?"
"Xin hỏi Vương gia, thỏ có triệu chứng gì?" Người kia nói không nhanh không chậm.
"Chán ăn, cả ngày đều buồn ngủ, không có tinh thần," Tiểu vương gia suy nghĩ, bổ sung thêm, "Thi thoảng còn nôn khan."
"Có thể là mang thai." Người kia sờ ria mép, cho Tiểu vương gia một đáp án.
"Thỏ đực cũng có thể mang thai?!" Tiểu vương gia tức giận, tìm về kiểu gì tìm đúng phường giang hồ bịp bợm thế này!
"Xin hỏi công tử có hay ôm thỏ vào ngực xoa lưng thỏ không?"
Tiểu vương gia gật gật đầu.
Người kia ung dung nói: "Vậy là đúng rồi, thỏ đực bị sờ lưng, cũng có thể mang thai giả."
Bình luận truyện