Miếu Hoang
Chương 32: Máu của Cao gia
Ra đến giếng làng, thầy Lương thấy rất đông người đang tụ tập ở đây, cũng đúng thôi, mấy hôm trước có con cá quẫy từ dưới giếng lên mặt đất rồi chết ngay sau đó, tiếp theo bà Điều thầy cúng mới chỉ nói vài lời đã khiến cho dân làng vô cùng hoảng sợ. Nay dưới giếng lại nổi lên một cái xác đã trương phềnh, vừa kinh sợ lại vừa hiếu kỳ, tò mò nên hầu như ai cũng phải ghé qua xem xét. Người dân bao vây lấy miệng giếng, nhưng cũng không ai dám lại quá gần mà chỉ dám đứng cách đó một đoạn, họ bàn tán, ì xèo đủ mọi thứ nguyên do.
Nhác thấy thầy Lương, ông Vọng vội đi lại, mặt mũi lộ vẻ bàng hoàng, ông Vọng nói:
- - Lại chết người rồi thầy ơi...Là...là nhà....Mão....Chết nổi cả xác từ bao giờ.
Thầy Lương khẽ ghé lại miệng giếng rồi nhìn xuống, đúng là cái xác đã bị phù nước trương phềnh lên. Còn chưa biết phải đưa xác lên bằng cách nào thì phía đằng sau, vợ Mão vừa khóc vừa chạy tới:
- - Anh Mão ơi.....Sao anh lại chết.
Mọi người thấy vợ Mão thì vội tránh hết sang hai bên, ôm chầm rồi phủ phục xuống thành giếng, vợ Mão nhìn xuống bên dưới, cô ta chết lặng đi khi nhìn thấy xác chồng, lần này thì vợ Mão ngất thật, bà con phải đưa vợ Mão vào trong sân đình chờ cho tỉnh lại.
Không thể để cái xác ở đó mãi được, ông Vọng muốn vớt xác của Mão lên, nhưng từ sớm đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách, mặt khác bà con ai cũng sợ nên chẳng ai dám nhận việc vớt xác. Ông Vọng hỏi thầy Lương:
- - Giờ phải làm sao hả thầy...?
Thầy Lương đáp:
- - Kiểu gì cũng phải đưa xác lên thôi, việc này cũng không quá khó. Giờ bác trưởng làng dùng dây thừng buộc thành thòng lọng, đưa thòng lọng xuống luồn qua xác, làm ba cái như vậy để cố định xác thành ba phần sau đó kéo lên. Nhưng người kéo phải mặc áo mưa hoặc che bạt để tránh nước giếng bắn vào người. Sau khi đưa xác lên tôi e là phải đem đi thiêu ngay.
Ông Vọng nghe xong thì liền nói với những người đang có mặt tại đó, nhưng ngoài Sửu và Lực ra thì không ai dám nhận công việc vớt xác Mão lên cả. Ông Vọng nói:
- - Vậy bây giờ nhà ai gần đây cho tôi mượn ba cuộn thừng cùng ba bộ quần áo mưa có thể che kín người, nếu được tôi muốn có thêm một tấm vải bạt để khi đưa xác nhà Mão lên sẽ đặt vào đó, tôi và cậu Sửu, cậu Lực sẽ làm chuyện này. Trông cậy vào mọi người vậy.
Nghe xong lời trưởng làng, một vài gia đình gần đó lập tức chạy về chuẩn bị những thứ mà ông Vọng yêu cầu. Một lát sau tất cả đã có đầy đủ, ông Vọng tiếp:
- - Chuyện vớt xác không có gì đáng xem cả, bà con ở lại đây cũng không tiện, hiện nay nước giếng đã bị nhiễm độc, lỡ may nước vô tình bắn vào ai sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên bà con giải tán ai về nhà nấy, nhớ cẩn thận trong việc dùng nước sinh hoạt. Khi nào cần bàn tôi sẽ thông báo đến từng nhà. Cảm ơn bà con.
Nghe ông Vọng nói cũng đúng, ở lại chẳng may bị làm sao thì cũng uổng mạng, hơn nữa mấy ngày qua, trong làng xảy ra toàn chuyện kinh hãi, gia súc, gia cầm, rồi cả người cũng đã vong 2 mạng, tuy ai cũng nghĩ là tự tử nhưng lý do tự tử là gì thì không ai biết. Tốt nhất là không nên lại gần, nghĩ vậy nên dân làng nghe theo lời ông Vọng, đám đông giải tán.
Lúc này, tại khu vực giếng chỉ còn lại 4 người đó là thầy Lương, ông Vọng và anh em Sửu, Lực. Buộc thừng đủ ba thòng lọng, ông Vọng cùng anh em Sửu mặc áo mưa, đeo găng tay, chỉ để lộ ra đôi mắt. Sửu và Lực bắt đầu thả thòng lọng xuống mặt nước, cũng may khi xác Mão đã nổi hẳn lên, cho nên việc luồn thòng lọng qua xác của Mão sau đó dần thắt nút lại cũng không quá khó khăn, sau khi cả ba cái thòng lọng được cố định vào xác Mão, trên bờ, ông Vọng, Sửu và Lực nhìn nhau rồi khẽ gật đầu ra hiệu đồng loạt kéo cái xác lên. Với sức khỏe của mình, Sửu và Lực cộng thêm ông Vọng, họ không tốn nhiều thời gian để đưa được thi thể Mão ra khỏi miệng giếng, mặc dù cái xác trương lên vì phù nước khá nặng.
Đưa được xác Mão lên, một mùi thối bốc ra khủng khiếp từ cái xác đã bắt đầu rữa thịt, phần bụng của Mão phình ra rất to, chân tay cũng phù lên một cách rõ ràng. Vợ Mão lúc này cũng đã tỉnh lại sau khi bị ngất, loạng choạng đi ra chỗ giếng làng, thấy xác chồng đã được kéo lên, vợ Mão lại càng khóc to hơn. Cô ta toan chạy lại ôm chồng thì thầy Lương kịp thời ngăn lại, nhưng người đàn bà thấy chồng mình nằm trên tấm bạt đó không kìm nén nổi cảm xúc, vợ Mão gào lên như điên dại, không còn cách nào, vì lo cho sự an toàn của cô ta, thầy Lương đành dùng một chút thảo dược có tác dụng gây mê đã được tinh chế thành dang lỏng, mở nắp lọ thảo dược khẽ đặt vào mũi vợ Mão, chỉ một lát sau vợ Mão dần dần lịm xuống. Thầy Lương nhờ Sửu đỡ vợ Mão ngồi dựa vào gốc cây lộc vừng.
Quay lại nơi xác Mão đang nằm, thầy Lương thấy ông Vọng và Lực đã cởi bỏ bộ áo mưa đang mặc trên người. Thấy vậy, thầy Lương nói lớn:
— Khoan, đừng cởi vội.....Chờ đã...
Nhưng ông Vọng lúc này đã lột áo mưa ra khỏi người, đúng lúc đó đột nhiên trên tấm bạt, xác của Mão bất chợt chuyển động, cái thi thể đó tự dưng rung lên. Quá hoảng hồn, Lực lập tức co chân chạy nhanh ra khỏi khu vực giếng.
Thầy Lương với Sửu đang đứng ở gốc cây lộc vừng cách giếng cũng một khoảng rộng, nhìn cái xác thầy Lương hét lớn:
— Bác Vọng, chạy khỏi chỗ đó ngay....Chạy đi...
Nhưng khi ông Vọng kịp quay người bỏ chạy thì..
" Bụp...Bụp.."
Phần bụng đang phình to trên thi thể Mão bỗng nổ tung, nó căng lên rồi nổ như một quả bong bóng bị thổi đầy hơi. Lục phủ, ngũ tạng bên trong cái xác đã thối rữa thành một thứ chất lỏng đen sánh như bùn, cực kỳ hôi thối. Vì đứng ngay cạnh xác chết nên ông Vọng không tránh kịp, mặc dù đã nhanh trí dùng áo mưa che chắn phần đầu nhưng tay của ông vẫn bị thứ bùn đen ấy bắn vào tay.
Thầy Lương tỏ ra vô cùng hoảng hốt bởi ông nghĩ rằng do chết dưới giếng, bị ngâm trong nước nhiễm độc, thi thể của Mão cũng chứa đầy độc tố. Nay ông Vọng bị chất lỏng do nội tạng trong cơ thể Mão rữa nát bắn vào, sợ rằng ông Vọng cũng đã bị dính độc.
Mọi người vội vã chạy lại xem, những vết bùn đen lấm tấm trên cánh tay của ông Vọng nồng nặc mùi xú uế, nhưng có vẻ như ngoài mùi thối ra thì nó không khiến cho ông Vọng bị làm sao cả.
Thầy Lương hỏi:
— Bác trưởng làng thấy trong người thế nào..? Chỗ bị chất bẩn này bắn vào có đau rát gì không..?
Khi nãy cũng lo, nhưng đã trôi qua một lúc, ông Vọng thấy cơ thể vẫn bình thường, không có biểu hiện gì khác lạ.
Ông Vọng đáp:
— Tôi không sao cả, hình như thứ này không có độc. Nhưng sao xác nhà Mão lại nổ một cách đáng sợ như vậy.
Nhìn cái xác nhoe nhoét trên tấm vải bạt đến, Sửu với Lực cũng còn không dám nhìn tiếp. Nhất là khi ban nãy cái xác trước khi bung bét ra còn rung lên chuyển động, mọi người còn tưởng Mão sống lại.
Về việc tại sao xác của Mão lại vậy thì thầy Lương chỉ có thể giải thích, giống như những người chết đuối, khi người nhà đến nhận xác thì thi thể người đã chết sẽ chảy máu tươi có thể từ mắt, mũi, miệng hoặc lỗ tai. Xác Mão bị như vậy có thể là do ban nãy vợ Mão đã chạy lại gần rồi gào khóc. Cái chết của Mão vẫn chưa được xác định rõ ràng. Đây cũng là lần đầu tiên thầy Lương gặp chuyện lạ như vậy.
Phải cố gắng và cẩn thận lắm Sửu với Lực mới cuộn được gọn cái xác lại trong tấm vải bạt. Sau đó ông Vọng đợi vợ Mão tỉnh dậy, dân làng nhiều người cũng đến chia buồn ngay lúc ấy. Mọi người khuyên rồi chung tay giúp đỡ, xác của Mão được cho vào quan tài gỗ rồi đem thiêu ngay giữa cánh đồng trong làng.
Trải qua mấy ngày mà làng Văn Thái xảy ra không ít chuyện. Quá sợ hãi, đã có gia đình tính đến việc bỏ làng ra đi. Buổi chiều hôm ấy, sau khi từ cánh đồng thiêu xác Mão trở về, ông Vọng đang buồn rầu vì trong làng lại có người chết, thêm chuyện con Vàng lại càng khiến ông nao lòng hơn. Thì bên ngoài cổng có vợ chồng Hai - Miện đến gặp, vừa chào hỏi xong thì Hai nói với vẻ mặt buồn rầu:
— Vợ chồng em đến đây để chào bác chúng em đi. Xảy ra nhiều chuyện quá, chúng em không ở lại đây được. Con bé Vi nó cũng gửi thư về bảo chúng em vào trong đó ở với nó. Bác trưởng làng ở lại bảo trọng.
Ông Vọng cũng không biết nói gì hơn, họ làm như vậy cũng không thể trách được. Sống ở làng này bây giờ quá nguy hiểm, chẳng biết sau nguồn nước thì sẽ đến cái gì nhiễm độc tiếp theo. Thở dài ông Vọng nói:
— Vậy cô chú đi cẩn thận, nếu sau này làng qua được những chuyện này nhớ về thăm làng, thăm bà con nhé. Dù sao cũng là mảnh đất mình sinh ra.
Vợ chồng Hai - Miện cúi đầu chào ông Vọng rồi xách hành lý rời đi. Độ 1 tiếng sau thì thầy Lương đi đâu đó quay về, ông Vọng hỏi:
- - Thầy đi đến Bãi Hoang có phát hiện thêm đươc gì không...?
Thầy Lương đáp:
- - Không tìm thêm được gì, nhưng hình như chỗ chúng ta đào bới đã có người khác đến đó thì phải, hoặc cũng có thể là tôi nhầm. Vậy còn chuyện bơm nước giếng lên thì sao rồi bác trưởng làng..?
Ông Vọng trả lời:
- - Dân làng đều đồng ý rồi thầy ạ, còn đang tính sẽ chuyển gạch, cát, xi măng đến sân đình để xây bể ngay ngày hôm nay, sau dó tôi lên huyện thuê máy bơm trở về rồi tiến hành bơm nước giếng lên. Vậy mà vừa mở tấm bạt ra thì phát hiện có xác chết nổi dưới giếng từ bao giờ. Tôi đã bảo cậu Sửu ngày mai huy động người rồi xây bể ngay giữa sân đình để dẫn nước vào.
[......]
Tối hôm đó, bên nhà Mão, tiếng khóc lóc thảm thiết vẫn chưa dừng, vợ Mão ôm hũ tro cốt của chồng mình rồi thi thoảng lại gào lên đầy tức tưởi. Cô Xoan cũng bỏ đi đâu từ trưa không rõ. Cái Mị ở nhà một mình, từ sáng tới giờ nó chưa được ăn gì, nó vẫn ngồi bên ngoài hiên nhà, ngôi nhà tối om không một chút ánh sáng, nhưng đôi mắt của nó đột nhiên lóe lên một ánh đỏ bất thường. Nó ngồi im một chỗ rồi cứ thế nhìn sang bên nhà Mão cười khúc khích:
" Hi...hi...hi....Đáng....chết....Đáng....chết...He....he....he..."
[.......]
" Muốn giải thuật " Giấu Long Mạch " chỉ có thể dùng chính máu của người yểm hoặc có chung huyết thống mới giải được. "
Thầy Lương nhớ lại những gì mình đã đọc trộm được trong quyển sách của sư phụ năm xưa. Thấy thầy Lương trầm tư suy nghĩ, ông Vọng hỏi:
- - Mấy ngày qua thầy vất vả quá, tôi không biết phải lấy gì để tạ ơn thầy.
Thầy Lương khẽ lắc đầu:
- - Tôi đã giúp được gì cho làng đâu, những tưởng sẽ đơn giản khi tìm thấy tấm phổ truyền của Cao Gia, nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại khó khăn đến như vậy.
Ông Vọng vội hỏi tiếp:
- - Có gì khúc mắc thầy cứ nói.
Thầy Lương trả lời:
- - Có chuyện này tôi nên nói với trưởng làng, muốn giải bùa yểm trấn giữ long mạch, cần phải có người của Cao Gia mới thành. Chẳng giấu gì trưởng làng, cả buổi chiều hôm nay tôi đã đi đến Bãi Hoang, cũng như đình làng, đã xem xét rất kỹ từng chút một những ghi chép trong phổ truyền cũng như bút tích các dòng họ được viết ở đình làng. Tôi hi vọng máu mủ của Cao Gia vẫn còn sống....nhưng không còn ai cả.
Nhác thấy thầy Lương, ông Vọng vội đi lại, mặt mũi lộ vẻ bàng hoàng, ông Vọng nói:
- - Lại chết người rồi thầy ơi...Là...là nhà....Mão....Chết nổi cả xác từ bao giờ.
Thầy Lương khẽ ghé lại miệng giếng rồi nhìn xuống, đúng là cái xác đã bị phù nước trương phềnh lên. Còn chưa biết phải đưa xác lên bằng cách nào thì phía đằng sau, vợ Mão vừa khóc vừa chạy tới:
- - Anh Mão ơi.....Sao anh lại chết.
Mọi người thấy vợ Mão thì vội tránh hết sang hai bên, ôm chầm rồi phủ phục xuống thành giếng, vợ Mão nhìn xuống bên dưới, cô ta chết lặng đi khi nhìn thấy xác chồng, lần này thì vợ Mão ngất thật, bà con phải đưa vợ Mão vào trong sân đình chờ cho tỉnh lại.
Không thể để cái xác ở đó mãi được, ông Vọng muốn vớt xác của Mão lên, nhưng từ sớm đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách, mặt khác bà con ai cũng sợ nên chẳng ai dám nhận việc vớt xác. Ông Vọng hỏi thầy Lương:
- - Giờ phải làm sao hả thầy...?
Thầy Lương đáp:
- - Kiểu gì cũng phải đưa xác lên thôi, việc này cũng không quá khó. Giờ bác trưởng làng dùng dây thừng buộc thành thòng lọng, đưa thòng lọng xuống luồn qua xác, làm ba cái như vậy để cố định xác thành ba phần sau đó kéo lên. Nhưng người kéo phải mặc áo mưa hoặc che bạt để tránh nước giếng bắn vào người. Sau khi đưa xác lên tôi e là phải đem đi thiêu ngay.
Ông Vọng nghe xong thì liền nói với những người đang có mặt tại đó, nhưng ngoài Sửu và Lực ra thì không ai dám nhận công việc vớt xác Mão lên cả. Ông Vọng nói:
- - Vậy bây giờ nhà ai gần đây cho tôi mượn ba cuộn thừng cùng ba bộ quần áo mưa có thể che kín người, nếu được tôi muốn có thêm một tấm vải bạt để khi đưa xác nhà Mão lên sẽ đặt vào đó, tôi và cậu Sửu, cậu Lực sẽ làm chuyện này. Trông cậy vào mọi người vậy.
Nghe xong lời trưởng làng, một vài gia đình gần đó lập tức chạy về chuẩn bị những thứ mà ông Vọng yêu cầu. Một lát sau tất cả đã có đầy đủ, ông Vọng tiếp:
- - Chuyện vớt xác không có gì đáng xem cả, bà con ở lại đây cũng không tiện, hiện nay nước giếng đã bị nhiễm độc, lỡ may nước vô tình bắn vào ai sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên bà con giải tán ai về nhà nấy, nhớ cẩn thận trong việc dùng nước sinh hoạt. Khi nào cần bàn tôi sẽ thông báo đến từng nhà. Cảm ơn bà con.
Nghe ông Vọng nói cũng đúng, ở lại chẳng may bị làm sao thì cũng uổng mạng, hơn nữa mấy ngày qua, trong làng xảy ra toàn chuyện kinh hãi, gia súc, gia cầm, rồi cả người cũng đã vong 2 mạng, tuy ai cũng nghĩ là tự tử nhưng lý do tự tử là gì thì không ai biết. Tốt nhất là không nên lại gần, nghĩ vậy nên dân làng nghe theo lời ông Vọng, đám đông giải tán.
Lúc này, tại khu vực giếng chỉ còn lại 4 người đó là thầy Lương, ông Vọng và anh em Sửu, Lực. Buộc thừng đủ ba thòng lọng, ông Vọng cùng anh em Sửu mặc áo mưa, đeo găng tay, chỉ để lộ ra đôi mắt. Sửu và Lực bắt đầu thả thòng lọng xuống mặt nước, cũng may khi xác Mão đã nổi hẳn lên, cho nên việc luồn thòng lọng qua xác của Mão sau đó dần thắt nút lại cũng không quá khó khăn, sau khi cả ba cái thòng lọng được cố định vào xác Mão, trên bờ, ông Vọng, Sửu và Lực nhìn nhau rồi khẽ gật đầu ra hiệu đồng loạt kéo cái xác lên. Với sức khỏe của mình, Sửu và Lực cộng thêm ông Vọng, họ không tốn nhiều thời gian để đưa được thi thể Mão ra khỏi miệng giếng, mặc dù cái xác trương lên vì phù nước khá nặng.
Đưa được xác Mão lên, một mùi thối bốc ra khủng khiếp từ cái xác đã bắt đầu rữa thịt, phần bụng của Mão phình ra rất to, chân tay cũng phù lên một cách rõ ràng. Vợ Mão lúc này cũng đã tỉnh lại sau khi bị ngất, loạng choạng đi ra chỗ giếng làng, thấy xác chồng đã được kéo lên, vợ Mão lại càng khóc to hơn. Cô ta toan chạy lại ôm chồng thì thầy Lương kịp thời ngăn lại, nhưng người đàn bà thấy chồng mình nằm trên tấm bạt đó không kìm nén nổi cảm xúc, vợ Mão gào lên như điên dại, không còn cách nào, vì lo cho sự an toàn của cô ta, thầy Lương đành dùng một chút thảo dược có tác dụng gây mê đã được tinh chế thành dang lỏng, mở nắp lọ thảo dược khẽ đặt vào mũi vợ Mão, chỉ một lát sau vợ Mão dần dần lịm xuống. Thầy Lương nhờ Sửu đỡ vợ Mão ngồi dựa vào gốc cây lộc vừng.
Quay lại nơi xác Mão đang nằm, thầy Lương thấy ông Vọng và Lực đã cởi bỏ bộ áo mưa đang mặc trên người. Thấy vậy, thầy Lương nói lớn:
— Khoan, đừng cởi vội.....Chờ đã...
Nhưng ông Vọng lúc này đã lột áo mưa ra khỏi người, đúng lúc đó đột nhiên trên tấm bạt, xác của Mão bất chợt chuyển động, cái thi thể đó tự dưng rung lên. Quá hoảng hồn, Lực lập tức co chân chạy nhanh ra khỏi khu vực giếng.
Thầy Lương với Sửu đang đứng ở gốc cây lộc vừng cách giếng cũng một khoảng rộng, nhìn cái xác thầy Lương hét lớn:
— Bác Vọng, chạy khỏi chỗ đó ngay....Chạy đi...
Nhưng khi ông Vọng kịp quay người bỏ chạy thì..
" Bụp...Bụp.."
Phần bụng đang phình to trên thi thể Mão bỗng nổ tung, nó căng lên rồi nổ như một quả bong bóng bị thổi đầy hơi. Lục phủ, ngũ tạng bên trong cái xác đã thối rữa thành một thứ chất lỏng đen sánh như bùn, cực kỳ hôi thối. Vì đứng ngay cạnh xác chết nên ông Vọng không tránh kịp, mặc dù đã nhanh trí dùng áo mưa che chắn phần đầu nhưng tay của ông vẫn bị thứ bùn đen ấy bắn vào tay.
Thầy Lương tỏ ra vô cùng hoảng hốt bởi ông nghĩ rằng do chết dưới giếng, bị ngâm trong nước nhiễm độc, thi thể của Mão cũng chứa đầy độc tố. Nay ông Vọng bị chất lỏng do nội tạng trong cơ thể Mão rữa nát bắn vào, sợ rằng ông Vọng cũng đã bị dính độc.
Mọi người vội vã chạy lại xem, những vết bùn đen lấm tấm trên cánh tay của ông Vọng nồng nặc mùi xú uế, nhưng có vẻ như ngoài mùi thối ra thì nó không khiến cho ông Vọng bị làm sao cả.
Thầy Lương hỏi:
— Bác trưởng làng thấy trong người thế nào..? Chỗ bị chất bẩn này bắn vào có đau rát gì không..?
Khi nãy cũng lo, nhưng đã trôi qua một lúc, ông Vọng thấy cơ thể vẫn bình thường, không có biểu hiện gì khác lạ.
Ông Vọng đáp:
— Tôi không sao cả, hình như thứ này không có độc. Nhưng sao xác nhà Mão lại nổ một cách đáng sợ như vậy.
Nhìn cái xác nhoe nhoét trên tấm vải bạt đến, Sửu với Lực cũng còn không dám nhìn tiếp. Nhất là khi ban nãy cái xác trước khi bung bét ra còn rung lên chuyển động, mọi người còn tưởng Mão sống lại.
Về việc tại sao xác của Mão lại vậy thì thầy Lương chỉ có thể giải thích, giống như những người chết đuối, khi người nhà đến nhận xác thì thi thể người đã chết sẽ chảy máu tươi có thể từ mắt, mũi, miệng hoặc lỗ tai. Xác Mão bị như vậy có thể là do ban nãy vợ Mão đã chạy lại gần rồi gào khóc. Cái chết của Mão vẫn chưa được xác định rõ ràng. Đây cũng là lần đầu tiên thầy Lương gặp chuyện lạ như vậy.
Phải cố gắng và cẩn thận lắm Sửu với Lực mới cuộn được gọn cái xác lại trong tấm vải bạt. Sau đó ông Vọng đợi vợ Mão tỉnh dậy, dân làng nhiều người cũng đến chia buồn ngay lúc ấy. Mọi người khuyên rồi chung tay giúp đỡ, xác của Mão được cho vào quan tài gỗ rồi đem thiêu ngay giữa cánh đồng trong làng.
Trải qua mấy ngày mà làng Văn Thái xảy ra không ít chuyện. Quá sợ hãi, đã có gia đình tính đến việc bỏ làng ra đi. Buổi chiều hôm ấy, sau khi từ cánh đồng thiêu xác Mão trở về, ông Vọng đang buồn rầu vì trong làng lại có người chết, thêm chuyện con Vàng lại càng khiến ông nao lòng hơn. Thì bên ngoài cổng có vợ chồng Hai - Miện đến gặp, vừa chào hỏi xong thì Hai nói với vẻ mặt buồn rầu:
— Vợ chồng em đến đây để chào bác chúng em đi. Xảy ra nhiều chuyện quá, chúng em không ở lại đây được. Con bé Vi nó cũng gửi thư về bảo chúng em vào trong đó ở với nó. Bác trưởng làng ở lại bảo trọng.
Ông Vọng cũng không biết nói gì hơn, họ làm như vậy cũng không thể trách được. Sống ở làng này bây giờ quá nguy hiểm, chẳng biết sau nguồn nước thì sẽ đến cái gì nhiễm độc tiếp theo. Thở dài ông Vọng nói:
— Vậy cô chú đi cẩn thận, nếu sau này làng qua được những chuyện này nhớ về thăm làng, thăm bà con nhé. Dù sao cũng là mảnh đất mình sinh ra.
Vợ chồng Hai - Miện cúi đầu chào ông Vọng rồi xách hành lý rời đi. Độ 1 tiếng sau thì thầy Lương đi đâu đó quay về, ông Vọng hỏi:
- - Thầy đi đến Bãi Hoang có phát hiện thêm đươc gì không...?
Thầy Lương đáp:
- - Không tìm thêm được gì, nhưng hình như chỗ chúng ta đào bới đã có người khác đến đó thì phải, hoặc cũng có thể là tôi nhầm. Vậy còn chuyện bơm nước giếng lên thì sao rồi bác trưởng làng..?
Ông Vọng trả lời:
- - Dân làng đều đồng ý rồi thầy ạ, còn đang tính sẽ chuyển gạch, cát, xi măng đến sân đình để xây bể ngay ngày hôm nay, sau dó tôi lên huyện thuê máy bơm trở về rồi tiến hành bơm nước giếng lên. Vậy mà vừa mở tấm bạt ra thì phát hiện có xác chết nổi dưới giếng từ bao giờ. Tôi đã bảo cậu Sửu ngày mai huy động người rồi xây bể ngay giữa sân đình để dẫn nước vào.
[......]
Tối hôm đó, bên nhà Mão, tiếng khóc lóc thảm thiết vẫn chưa dừng, vợ Mão ôm hũ tro cốt của chồng mình rồi thi thoảng lại gào lên đầy tức tưởi. Cô Xoan cũng bỏ đi đâu từ trưa không rõ. Cái Mị ở nhà một mình, từ sáng tới giờ nó chưa được ăn gì, nó vẫn ngồi bên ngoài hiên nhà, ngôi nhà tối om không một chút ánh sáng, nhưng đôi mắt của nó đột nhiên lóe lên một ánh đỏ bất thường. Nó ngồi im một chỗ rồi cứ thế nhìn sang bên nhà Mão cười khúc khích:
" Hi...hi...hi....Đáng....chết....Đáng....chết...He....he....he..."
[.......]
" Muốn giải thuật " Giấu Long Mạch " chỉ có thể dùng chính máu của người yểm hoặc có chung huyết thống mới giải được. "
Thầy Lương nhớ lại những gì mình đã đọc trộm được trong quyển sách của sư phụ năm xưa. Thấy thầy Lương trầm tư suy nghĩ, ông Vọng hỏi:
- - Mấy ngày qua thầy vất vả quá, tôi không biết phải lấy gì để tạ ơn thầy.
Thầy Lương khẽ lắc đầu:
- - Tôi đã giúp được gì cho làng đâu, những tưởng sẽ đơn giản khi tìm thấy tấm phổ truyền của Cao Gia, nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại khó khăn đến như vậy.
Ông Vọng vội hỏi tiếp:
- - Có gì khúc mắc thầy cứ nói.
Thầy Lương trả lời:
- - Có chuyện này tôi nên nói với trưởng làng, muốn giải bùa yểm trấn giữ long mạch, cần phải có người của Cao Gia mới thành. Chẳng giấu gì trưởng làng, cả buổi chiều hôm nay tôi đã đi đến Bãi Hoang, cũng như đình làng, đã xem xét rất kỹ từng chút một những ghi chép trong phổ truyền cũng như bút tích các dòng họ được viết ở đình làng. Tôi hi vọng máu mủ của Cao Gia vẫn còn sống....nhưng không còn ai cả.
Bình luận truyện