Miếu Hoang
Chương 73: Huyết thống Cao gia - Sự thật động trời
Sửu vội vàng cướp lời thầy Lương:
- - Tôi.....Thầy hãy để tôi đi cùng thầy đến đó.....Xin thầy....
Nghe thầy Lương nói vậy, ông Vọng cũng đã hiểu người đó là ai, ông Vọng nói với Sửu:
- - Thầy Lương và tôi đã bàn đến chuyện này rồi, tôi là người sẽ đi cùng thầy Lương đến khu đất ngoài miếu hoang. Khi nãy thầy Lương cũng đã nói, cậu còn rất nhiều gánh nặng trên vai. Cậu còn vợ con, rồi cả bố mẹ Lực nữa, Lực chết đi thì cậu phải thay nó gánh vác trách nhiệm này. Còn tôi, tôi cũng đã sống quá nửa đời người rồi, tôi lại còn là trưởng làng, được mọi người tin tưởng, giao trọng trách nhiều năm qua, há chẳng phải đây chính là trách nhiệm mà tôi phải làm hay sao...? Có như vậy mới xứng đáng với hai từ " trưởng làng " mà mọi người gọi tôi chứ. Đừng lo, có thầy Lương dự liệu, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thầy Lương nhìn Sửu khẽ gật đầu:
- - Trưởng làng nói đúng đấy, dù rất muốn chọn cậu, nhưng cậu lại không hợp để làm việc này. Những vấn đề liên quan đến tâm linh, ma quỷ không phải chọn ai cũng được. Còn phải phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố như hợp mệnh hay xung khắc. Bác trưởng làng sẽ đi cùng tôi. Nói vậy không phải không cần nhờ đến cậu, tôi vẫn sẽ phải nhờ cậu sau này, nhưng là trong trường hợp chúng tôi bình an vô sự. Yên tâm đi, mọi sự muốn làm đều phải suy tính cặn kẽ, tạm thời tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ, biết đâu sẽ phát hiện được bí mật gì đó tiếp theo. Còn cậu, cậu cũng có việc cần phải làm. Hiện nay gia đình cậu đang có tang, người thân trong gia đình rất cần cậu ở bên cạnh. Những gì cần nói tôi cũng đã nói cho cậu nghe hết rồi, giờ cậu hãy quay về lo ma chay cho Lực. Với Lực, tôi cũng từng có duyên gặp mặt, nếu mọi chuyện êm xuôi, tôi hứa sẽ làm lễ cầu siêu cho linh hồn Lực sớm được thanh thản nơi hoàng tuyền.
Lời của thầy Lương giúp Sửu hiểu ra vấn đề, đúng vậy, nếu bây giờ Sửu còn suy sụp tinh thần thì chẳng phải tất cả người thân của Sửu càng không có nơi bấu víu, nương tựa hay sao. Lực ra đi đột ngột đã là một nỗi mất mát lớn đối với gia đình, càng trong những lúc như thế này, Sửu càng phải mạnh mẽ hơn.
Sửu lau vội đi hai hàng nươc mắt, Sửu cúi đầu khẽ nói:
- - Tôi hiểu rồi, cảm ơn thầy Lương, cảm ơn trưởng làng, cảm ơn hai người đã khuyên nhủ. Có thể đúng như lời thầy Lương nói, tôi hiện giờ chưa thể giúp được gì nhưng chỉ cần thầy và trưởng làng gọi, tôi nhất định không ngại khó khăn. Hiện tại gia đình đang có tang, tôi cũng đã ở đây khá lâu, tôi xin phép được ra về. Chỉ mong thầy và trưởng làng luôn được bình an vô sự. Cảm tạ ân đức của thầy.
Sửu kính cẩn cúi đầu chào thầy Lương và ông Vọng rồi bước ra khỏi nhà, nhìn theo bóng Sửu đang chạy dưới cơn mưa, ông Vọng lắc đầu buồn bã:
- - Chắc cậu ta phải chịu dằn vặt lớn lắm, trông thế thôi nhưng Sửu là người sống tình cảm, xưa nay trong làng cậu ta luôn giúp đỡ mọi người, tâm tính rất tốt.....Vậy mà không may buột miệng dẫn đến cái chết của người em vợ. Mong cậu ấy sớm vượt qua được nỗi đau này.
Chỉ còn 2 người, thầy Lương bây giờ mới nói:
- - Bác trưởng làng có tin vào nhân quả, báo ứng không....? Mỗi con người chúng ta đều mang một số mệnh được ông trời sắp đặt. Về bà Điều, tôi cũng từng nói với bác trưởng làng rằng xung quanh bà ấy xuất hiện một vầng khói đen báo hiệu điềm hung. Thậm chí vì bà ta còn có ý định hại tôi và trưởng làng, bao năm qua bà Điều lợi dụng thần thánh, lừa dối dân làng, thu lợi cá nhân đã tích nghiệp không ít. Nhưng bên cạnh đó bà ta không biết tu tâm dưỡng tính, càng ngày lại càng tham lam đến mờ mắt. Trục lợi ngay trên cả nỗi thống khổ của bà con trong làng, lẽ ra trong lúc làng Văn Thái gặp chuyện, là người có tiếng nói, được tin tưởng, lại khá giả, thay vì góp phần làm yên lòng bà con thì bà ta lại dựng chuyện bịa đặt về thần thánh, muốn nhân cơ hội thu lợi bất chính từ việc xây dựng, cúng kiếng, lập đàn. Long mạch cạn kiệt linh khí, địa mạch theo đó cũng suy yếu dần, tạo cơ hội cho chướng khí, ác linh xuất hiện. Những người có tâm địa xấu, có lòng tham như bà Điều lại càng lấn sâu vào bùn hơn. Chỉ tiếc rằng, bà ấy không gánh họa một mình mà còn liên lụy đến cậu Lực. Nhưng suy cho cùng cũng vì tham lam, vì dục vọng, nếu trong làng này ai cũng như bác trưởng làng, như cậu Sửu, thì ma quỷ có đáng sợ đến đâu cũng khó lòng có thể làm hại được, tâm sáng thì sợ chi ma quỷ, tà vong. Thật đáng tiếc thay.
Ông Vọng ngẫm lại những gì mà thầy Lương vừa nói, quả đúng như vậy, chính vì biết bà Điều có tâm địa xấu, không ưa thầy Lương cũng như ông Vọng bởi những gì mà bà ta yêu cầu, ông Vọng đều gạt đi bởi làng Văn Thái thời gian qua đã chịu nhiều bi thương lắm rồi.
Thầy Lương nói ông Vọng đóng cửa nhà lại, xong xuôi, đợi ông Vọng ngồi xuống, thầy Lương nhìn ông Vọng khẽ gật đầu:
- - Bác trưởng làng ngồi đó đi, thực ra tôi còn điều cực kỳ quan trọng muốn nói riêng với bác. Do vậy khi nãy tôi mới có ý nói cậu Sửu ra về. Có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng suốt đêm hôm qua, khi ngồi xem tấm bản đồ, tôi đã nghĩ đến một khả năng, mà kỳ thực ngoài khả năng này ra, không còn gì có thể giải thích hợp lý hơn.
Ông Vọng hồi hộp hỏi:
- - Là chuyện...gì vậy thưa thầy....?
Thầy Lương tiếp:
- - Trước tiên tôi phải nói thật cho bác biết, nếu bác và tôi đến đó đào bới. Cho dù bác có là cháu nội của Cao Côn đi nữa, rất có thể bác vẫn bị đám Tiểu Quỷ đó giết hại. Mặc dù tôi đoán, Cao Côn chôn gia tài hoặc thứ gì đó quan trọng bên dưới lòng đất là để dành cho hậu thế về sau, nhưng rốt cuộc đó vẫn chỉ là suy đoán. Cũng còn khả năng " kho tàng " ấy không dành cho ai cả........Hoặc cũng có thể, " kho tàng " ấy có thời hạn nhất định, kèm theo người lấy được cũng phải là người được chỉ định.
Ông Vọng nghe nhưng có phần hơi rối, ông Vọng nói:
- - Thầy có thể nói rõ hơn một chút được không...?
Thầy Lương gật đầu giải thích:
- - Thứ nhất, nếu của cải được để dành cho hậu thế đời sau thì đến đời Cao Lãm, Cao Kiệt, hai người con trai của Cao Côn sẽ lấy được, chỉ cần biết cách giải lời nguyền. Thứ hai, Cao Côn là người độc đoán, ông ta dù chết đi cũng không muốn để lại gia tài cho ai nên cho dù có là con cháu của Cao Côn cũng không thể nào xâm phạm. Trường hợp tiếp theo, Cao Côn chôn của cải, nhưng đi kèm với đó là một giao kèo gắn liền với lời nguyền, thường cách này cũng được các thầy bùa sử dụng. Có nghĩa là của chôn dưới đất muốn đào lên phải đợi đủ thời hạn, nếu Cao Côn giao ước 100 năm sau mới được đào thì chưa đủ 100 năm, có đào cũng không thấy. Và cuối cùng, người được chỉ định, người được chỉ định chính là người duy nhất có thể đào được của. Ví dụ Cao Côn muốn để lại của cải cho cha của trưởng làng là Cao Lãm, thì chỉ có Cao Lãm mới có thể phá giải lời nguyền, mới có thể chạm vào thứ mà Cao Côn chôn dưới đất.
Nói đến đây thầy Lương chợt dừng lại, thầy nhìn thẳng vào mắt ông Vọng rồi thốt ra một lời có thể nói như khiến ông Vọng phải bàng hoàng:
- - Hai người Hoa bị lột da mặt rồi chết tại khu đất ấy 20 năm trước rất có thể chính là người thân của bác trưởng làng, hay nói cách khác, chính là dòng dõi của Cao gia.
" Ầm...Ầm "
Sấm bên ngoài nổ rền trời, cảm tưởng như tiếng sấm làm cho ngôi nhà bị chao đảo. Ông Vọng choáng váng đến mức mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Ông tròn mắt, tay chân run rẩy, miệng lắp bắp, ông Vọng nói:
- - Chuyện...này....chuyện...này là....thật sao.....Nhưng....nhưng chẳng phải toàn bộ Cao gia đã bị giết sạch rồi hay sao....? Nói...nói như vậy.....hai người họ...là ai....?
Thầy Lương đáp:
- - Đúng, trong ghi chép của các cụ thời xưa thì Cao gia đã bị giết sạch, nhưng chẳng phải giọt máu của Cao gia vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay hay sao...? Bác trưởng làng còn sống cũng có nghĩa, Cao gia có thể cũng có người khác sống sót. Bởi lẽ biết được vị trí của " Cự Môn ", biết ở đó có chôn giấu của cải, thực tình ngoài dòng dõi Cao gia ra tôi không nghĩ được ai có thể biết được chuẩn xác vị trí đó đến như vậy.
Ông Vọng ấp úng:
- - Liệu.....liệu...đó có phải....là...là cha....tôi......không...?
Thầy Lương khẽ lắc đầu:
- - Quả thực nếu nghĩ thì chỉ có thể nghĩ đến hai người con trai của Cao Côn là Cao Lãm, cha của bác trưởng làng và người còn lại chính là Cao Kiệt. Tuy nhiên, cả đêm qua khi nghiên cứu kỹ tấm phổ truyền, căn cứ vào độ tuổi mà dân làng xác nhận về hai người Hoa đã chết kia, tôi cho rằng nhiều khả năng người còn sống ngoài bác trưởng làng trong vụ thảm sát ấy chính là Cao Kiệt, gọi theo cách gọi của người Việt Nam thì đó là chú của bác trưởng làng. Hơn nữa, trong bức di thư, Lâm Thư phu nhân có nói, cha trưởng làng đã dùng tính mạng để Lâm Thư phu nhân bế trưởng làng chạy thoát, di vật cuối cùng mà ông ta để lại chính là sợi dây chuyền mặt đá hồng ngọc. Chắc chắn Cao Lãm biết bí mật về sợi dây chuyền, do vậy không quản mạng sống, ông ta dặn vợ giữ sợi dây chuyền cho cẩn thận, cũng ngụ ý truyền lại cho con trai của mình, chính là bác đó, bác trưởng làng. Vậy cho nên, nếu là Cao Lãm, ông ấy sẽ không phạm vào lời nguyền để rồi bị chết tức tưởi như vậy đâu. Tôi không biết lối sống của Cao gia ra sao, nhưng từ đời Cao Côn cho đến đời hai người con trai, tất cả đàn ông mang họ Cao, chỉ lấy 1 vợ. Có thể không hoàn toàn đúng, tuy nhiên tổng hợp lại thì không thể nào là Cao Lãm, cha của bác trưởng làng được. Do vậy, người còn lại khả năng cao chính là Cao Kiệt và người phụ nữ chết cùng ông ta cũng chính là vợ của ông ấy. Tóm lại, trong vụ thảm sát ấy, bằng một cách nào đó mà Cao Kiệt cùng phu nhân của mình đã thoát chết. Bởi là con của Cao Côn nên ít nhiều Cao Kiệt cũng sẽ manh nha tìm hiểu về của cải, gia tài của người cha quyền lực. Nhưng Cao Côn lại chỉ giao bí mật cho người con cả, là Cao Lãm, đây cũng là điều khiến tôi thắc mắc. Nhưng người như Cao Côn làm như vậy ắt hẳn phải có lý do. Sau khi rời khỏi làng tránh họa sát thân, vợ chồng Cao Kiệt có lẽ đã phải sống rất cực khổ và vất vả. Và rồi Cao Kiệt do biết đến vị trí của " Cự Môn " nên đã quay lại đây đào bới. Chỉ tiếc rằng, việc đào của không đơn giản như vậy. Vô hình chung vợ chồng Cao Kiệt đã bị chính lời nguyền, bị chính đám Tiểu Quỷ mà cha mình phong ấn giữ của giết chết. Đó là lý do vì sao khi nãy tôi mới nói, chưa chắc mang trong mình huyết thống Cao gia mà đã an toàn. Chỉ cần giải sai một vấn đề, chúng ta sẽ chết.
Ông Vọng nuốt nước bọt, từ bàng hoàng về khả năng người của Cao gia vẫn còn sống thì giờ đây ông Vọng chuyển sang thán phục, ông ngỡ ngàng về khả năng suy luận của thầy Lương. Mọi chi tiết, mọi điều mà thầy Lương vừa nói đều cực kỳ hợp lý. Còn chưa biết phải nói gì thì thầy Lương tiếp:
- - Vậy cho nên, để giải được lời nguyền của Cao Côn, chúng ta phải biết được một bí mật trước đã.
Ông Vọng khẽ hỏi:
- - Là bí mật gì thưa thầy....?
Thầy Lương đáp:
- - Chính là sợi dây chuyền mà trưởng làng đang giữ. Tôi chắc chắn rằng sợi dây chuyền phải mang một ý nghĩa nhất định, có khi nó còn đóng một vai trò cực kỳ quan trọng như chiếc chìa khóa để mở ra kho tàng Cao Côn chôn cất.....Nhưng khả năng của tôi không thể sánh với ông ấy, nên đến giờ vẫn đành phải chịu......
- - Tôi.....Thầy hãy để tôi đi cùng thầy đến đó.....Xin thầy....
Nghe thầy Lương nói vậy, ông Vọng cũng đã hiểu người đó là ai, ông Vọng nói với Sửu:
- - Thầy Lương và tôi đã bàn đến chuyện này rồi, tôi là người sẽ đi cùng thầy Lương đến khu đất ngoài miếu hoang. Khi nãy thầy Lương cũng đã nói, cậu còn rất nhiều gánh nặng trên vai. Cậu còn vợ con, rồi cả bố mẹ Lực nữa, Lực chết đi thì cậu phải thay nó gánh vác trách nhiệm này. Còn tôi, tôi cũng đã sống quá nửa đời người rồi, tôi lại còn là trưởng làng, được mọi người tin tưởng, giao trọng trách nhiều năm qua, há chẳng phải đây chính là trách nhiệm mà tôi phải làm hay sao...? Có như vậy mới xứng đáng với hai từ " trưởng làng " mà mọi người gọi tôi chứ. Đừng lo, có thầy Lương dự liệu, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thầy Lương nhìn Sửu khẽ gật đầu:
- - Trưởng làng nói đúng đấy, dù rất muốn chọn cậu, nhưng cậu lại không hợp để làm việc này. Những vấn đề liên quan đến tâm linh, ma quỷ không phải chọn ai cũng được. Còn phải phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố như hợp mệnh hay xung khắc. Bác trưởng làng sẽ đi cùng tôi. Nói vậy không phải không cần nhờ đến cậu, tôi vẫn sẽ phải nhờ cậu sau này, nhưng là trong trường hợp chúng tôi bình an vô sự. Yên tâm đi, mọi sự muốn làm đều phải suy tính cặn kẽ, tạm thời tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ, biết đâu sẽ phát hiện được bí mật gì đó tiếp theo. Còn cậu, cậu cũng có việc cần phải làm. Hiện nay gia đình cậu đang có tang, người thân trong gia đình rất cần cậu ở bên cạnh. Những gì cần nói tôi cũng đã nói cho cậu nghe hết rồi, giờ cậu hãy quay về lo ma chay cho Lực. Với Lực, tôi cũng từng có duyên gặp mặt, nếu mọi chuyện êm xuôi, tôi hứa sẽ làm lễ cầu siêu cho linh hồn Lực sớm được thanh thản nơi hoàng tuyền.
Lời của thầy Lương giúp Sửu hiểu ra vấn đề, đúng vậy, nếu bây giờ Sửu còn suy sụp tinh thần thì chẳng phải tất cả người thân của Sửu càng không có nơi bấu víu, nương tựa hay sao. Lực ra đi đột ngột đã là một nỗi mất mát lớn đối với gia đình, càng trong những lúc như thế này, Sửu càng phải mạnh mẽ hơn.
Sửu lau vội đi hai hàng nươc mắt, Sửu cúi đầu khẽ nói:
- - Tôi hiểu rồi, cảm ơn thầy Lương, cảm ơn trưởng làng, cảm ơn hai người đã khuyên nhủ. Có thể đúng như lời thầy Lương nói, tôi hiện giờ chưa thể giúp được gì nhưng chỉ cần thầy và trưởng làng gọi, tôi nhất định không ngại khó khăn. Hiện tại gia đình đang có tang, tôi cũng đã ở đây khá lâu, tôi xin phép được ra về. Chỉ mong thầy và trưởng làng luôn được bình an vô sự. Cảm tạ ân đức của thầy.
Sửu kính cẩn cúi đầu chào thầy Lương và ông Vọng rồi bước ra khỏi nhà, nhìn theo bóng Sửu đang chạy dưới cơn mưa, ông Vọng lắc đầu buồn bã:
- - Chắc cậu ta phải chịu dằn vặt lớn lắm, trông thế thôi nhưng Sửu là người sống tình cảm, xưa nay trong làng cậu ta luôn giúp đỡ mọi người, tâm tính rất tốt.....Vậy mà không may buột miệng dẫn đến cái chết của người em vợ. Mong cậu ấy sớm vượt qua được nỗi đau này.
Chỉ còn 2 người, thầy Lương bây giờ mới nói:
- - Bác trưởng làng có tin vào nhân quả, báo ứng không....? Mỗi con người chúng ta đều mang một số mệnh được ông trời sắp đặt. Về bà Điều, tôi cũng từng nói với bác trưởng làng rằng xung quanh bà ấy xuất hiện một vầng khói đen báo hiệu điềm hung. Thậm chí vì bà ta còn có ý định hại tôi và trưởng làng, bao năm qua bà Điều lợi dụng thần thánh, lừa dối dân làng, thu lợi cá nhân đã tích nghiệp không ít. Nhưng bên cạnh đó bà ta không biết tu tâm dưỡng tính, càng ngày lại càng tham lam đến mờ mắt. Trục lợi ngay trên cả nỗi thống khổ của bà con trong làng, lẽ ra trong lúc làng Văn Thái gặp chuyện, là người có tiếng nói, được tin tưởng, lại khá giả, thay vì góp phần làm yên lòng bà con thì bà ta lại dựng chuyện bịa đặt về thần thánh, muốn nhân cơ hội thu lợi bất chính từ việc xây dựng, cúng kiếng, lập đàn. Long mạch cạn kiệt linh khí, địa mạch theo đó cũng suy yếu dần, tạo cơ hội cho chướng khí, ác linh xuất hiện. Những người có tâm địa xấu, có lòng tham như bà Điều lại càng lấn sâu vào bùn hơn. Chỉ tiếc rằng, bà ấy không gánh họa một mình mà còn liên lụy đến cậu Lực. Nhưng suy cho cùng cũng vì tham lam, vì dục vọng, nếu trong làng này ai cũng như bác trưởng làng, như cậu Sửu, thì ma quỷ có đáng sợ đến đâu cũng khó lòng có thể làm hại được, tâm sáng thì sợ chi ma quỷ, tà vong. Thật đáng tiếc thay.
Ông Vọng ngẫm lại những gì mà thầy Lương vừa nói, quả đúng như vậy, chính vì biết bà Điều có tâm địa xấu, không ưa thầy Lương cũng như ông Vọng bởi những gì mà bà ta yêu cầu, ông Vọng đều gạt đi bởi làng Văn Thái thời gian qua đã chịu nhiều bi thương lắm rồi.
Thầy Lương nói ông Vọng đóng cửa nhà lại, xong xuôi, đợi ông Vọng ngồi xuống, thầy Lương nhìn ông Vọng khẽ gật đầu:
- - Bác trưởng làng ngồi đó đi, thực ra tôi còn điều cực kỳ quan trọng muốn nói riêng với bác. Do vậy khi nãy tôi mới có ý nói cậu Sửu ra về. Có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng suốt đêm hôm qua, khi ngồi xem tấm bản đồ, tôi đã nghĩ đến một khả năng, mà kỳ thực ngoài khả năng này ra, không còn gì có thể giải thích hợp lý hơn.
Ông Vọng hồi hộp hỏi:
- - Là chuyện...gì vậy thưa thầy....?
Thầy Lương tiếp:
- - Trước tiên tôi phải nói thật cho bác biết, nếu bác và tôi đến đó đào bới. Cho dù bác có là cháu nội của Cao Côn đi nữa, rất có thể bác vẫn bị đám Tiểu Quỷ đó giết hại. Mặc dù tôi đoán, Cao Côn chôn gia tài hoặc thứ gì đó quan trọng bên dưới lòng đất là để dành cho hậu thế về sau, nhưng rốt cuộc đó vẫn chỉ là suy đoán. Cũng còn khả năng " kho tàng " ấy không dành cho ai cả........Hoặc cũng có thể, " kho tàng " ấy có thời hạn nhất định, kèm theo người lấy được cũng phải là người được chỉ định.
Ông Vọng nghe nhưng có phần hơi rối, ông Vọng nói:
- - Thầy có thể nói rõ hơn một chút được không...?
Thầy Lương gật đầu giải thích:
- - Thứ nhất, nếu của cải được để dành cho hậu thế đời sau thì đến đời Cao Lãm, Cao Kiệt, hai người con trai của Cao Côn sẽ lấy được, chỉ cần biết cách giải lời nguyền. Thứ hai, Cao Côn là người độc đoán, ông ta dù chết đi cũng không muốn để lại gia tài cho ai nên cho dù có là con cháu của Cao Côn cũng không thể nào xâm phạm. Trường hợp tiếp theo, Cao Côn chôn của cải, nhưng đi kèm với đó là một giao kèo gắn liền với lời nguyền, thường cách này cũng được các thầy bùa sử dụng. Có nghĩa là của chôn dưới đất muốn đào lên phải đợi đủ thời hạn, nếu Cao Côn giao ước 100 năm sau mới được đào thì chưa đủ 100 năm, có đào cũng không thấy. Và cuối cùng, người được chỉ định, người được chỉ định chính là người duy nhất có thể đào được của. Ví dụ Cao Côn muốn để lại của cải cho cha của trưởng làng là Cao Lãm, thì chỉ có Cao Lãm mới có thể phá giải lời nguyền, mới có thể chạm vào thứ mà Cao Côn chôn dưới đất.
Nói đến đây thầy Lương chợt dừng lại, thầy nhìn thẳng vào mắt ông Vọng rồi thốt ra một lời có thể nói như khiến ông Vọng phải bàng hoàng:
- - Hai người Hoa bị lột da mặt rồi chết tại khu đất ấy 20 năm trước rất có thể chính là người thân của bác trưởng làng, hay nói cách khác, chính là dòng dõi của Cao gia.
" Ầm...Ầm "
Sấm bên ngoài nổ rền trời, cảm tưởng như tiếng sấm làm cho ngôi nhà bị chao đảo. Ông Vọng choáng váng đến mức mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Ông tròn mắt, tay chân run rẩy, miệng lắp bắp, ông Vọng nói:
- - Chuyện...này....chuyện...này là....thật sao.....Nhưng....nhưng chẳng phải toàn bộ Cao gia đã bị giết sạch rồi hay sao....? Nói...nói như vậy.....hai người họ...là ai....?
Thầy Lương đáp:
- - Đúng, trong ghi chép của các cụ thời xưa thì Cao gia đã bị giết sạch, nhưng chẳng phải giọt máu của Cao gia vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay hay sao...? Bác trưởng làng còn sống cũng có nghĩa, Cao gia có thể cũng có người khác sống sót. Bởi lẽ biết được vị trí của " Cự Môn ", biết ở đó có chôn giấu của cải, thực tình ngoài dòng dõi Cao gia ra tôi không nghĩ được ai có thể biết được chuẩn xác vị trí đó đến như vậy.
Ông Vọng ấp úng:
- - Liệu.....liệu...đó có phải....là...là cha....tôi......không...?
Thầy Lương khẽ lắc đầu:
- - Quả thực nếu nghĩ thì chỉ có thể nghĩ đến hai người con trai của Cao Côn là Cao Lãm, cha của bác trưởng làng và người còn lại chính là Cao Kiệt. Tuy nhiên, cả đêm qua khi nghiên cứu kỹ tấm phổ truyền, căn cứ vào độ tuổi mà dân làng xác nhận về hai người Hoa đã chết kia, tôi cho rằng nhiều khả năng người còn sống ngoài bác trưởng làng trong vụ thảm sát ấy chính là Cao Kiệt, gọi theo cách gọi của người Việt Nam thì đó là chú của bác trưởng làng. Hơn nữa, trong bức di thư, Lâm Thư phu nhân có nói, cha trưởng làng đã dùng tính mạng để Lâm Thư phu nhân bế trưởng làng chạy thoát, di vật cuối cùng mà ông ta để lại chính là sợi dây chuyền mặt đá hồng ngọc. Chắc chắn Cao Lãm biết bí mật về sợi dây chuyền, do vậy không quản mạng sống, ông ta dặn vợ giữ sợi dây chuyền cho cẩn thận, cũng ngụ ý truyền lại cho con trai của mình, chính là bác đó, bác trưởng làng. Vậy cho nên, nếu là Cao Lãm, ông ấy sẽ không phạm vào lời nguyền để rồi bị chết tức tưởi như vậy đâu. Tôi không biết lối sống của Cao gia ra sao, nhưng từ đời Cao Côn cho đến đời hai người con trai, tất cả đàn ông mang họ Cao, chỉ lấy 1 vợ. Có thể không hoàn toàn đúng, tuy nhiên tổng hợp lại thì không thể nào là Cao Lãm, cha của bác trưởng làng được. Do vậy, người còn lại khả năng cao chính là Cao Kiệt và người phụ nữ chết cùng ông ta cũng chính là vợ của ông ấy. Tóm lại, trong vụ thảm sát ấy, bằng một cách nào đó mà Cao Kiệt cùng phu nhân của mình đã thoát chết. Bởi là con của Cao Côn nên ít nhiều Cao Kiệt cũng sẽ manh nha tìm hiểu về của cải, gia tài của người cha quyền lực. Nhưng Cao Côn lại chỉ giao bí mật cho người con cả, là Cao Lãm, đây cũng là điều khiến tôi thắc mắc. Nhưng người như Cao Côn làm như vậy ắt hẳn phải có lý do. Sau khi rời khỏi làng tránh họa sát thân, vợ chồng Cao Kiệt có lẽ đã phải sống rất cực khổ và vất vả. Và rồi Cao Kiệt do biết đến vị trí của " Cự Môn " nên đã quay lại đây đào bới. Chỉ tiếc rằng, việc đào của không đơn giản như vậy. Vô hình chung vợ chồng Cao Kiệt đã bị chính lời nguyền, bị chính đám Tiểu Quỷ mà cha mình phong ấn giữ của giết chết. Đó là lý do vì sao khi nãy tôi mới nói, chưa chắc mang trong mình huyết thống Cao gia mà đã an toàn. Chỉ cần giải sai một vấn đề, chúng ta sẽ chết.
Ông Vọng nuốt nước bọt, từ bàng hoàng về khả năng người của Cao gia vẫn còn sống thì giờ đây ông Vọng chuyển sang thán phục, ông ngỡ ngàng về khả năng suy luận của thầy Lương. Mọi chi tiết, mọi điều mà thầy Lương vừa nói đều cực kỳ hợp lý. Còn chưa biết phải nói gì thì thầy Lương tiếp:
- - Vậy cho nên, để giải được lời nguyền của Cao Côn, chúng ta phải biết được một bí mật trước đã.
Ông Vọng khẽ hỏi:
- - Là bí mật gì thưa thầy....?
Thầy Lương đáp:
- - Chính là sợi dây chuyền mà trưởng làng đang giữ. Tôi chắc chắn rằng sợi dây chuyền phải mang một ý nghĩa nhất định, có khi nó còn đóng một vai trò cực kỳ quan trọng như chiếc chìa khóa để mở ra kho tàng Cao Côn chôn cất.....Nhưng khả năng của tôi không thể sánh với ông ấy, nên đến giờ vẫn đành phải chịu......
Bình luận truyện