Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 27: Ta,… chỉ là không cần ngươi



Khổng Tử Vũ dùng lời nói rất đơn giản hướng Hà Trung Toàn cùng Mao Thư Trần giảng giải sự tình đã trải qua, làm sáng tỏ mọi nhẽ, dùng lời nghiêm túc không phải chuyện thường nhắc nhở Hà Trung Toàn, tạm thời tính cho làm con thừa tự, yêu lực sẽ khiến cho thân thể của anh ta bị suy yếu, có thể ngay đến cả hình người cũng không duy trì được. Hơn nữa đợi cho đến khi yêu lực quay trở lại trong cơ thể anh ta, cũng rất có khả năng anh ta sẽ bị tổn thất một bộ phân yêu lực, hơn nữa sẽ còn bị suy yếu vài ngày.

Không nhìn ra sở liệu của Mạnh Hạ Thanh, Hà Trung Toàn sau khi nghe xong tiền căn hậu quả, ngữ khí mười phần chắc chắn, [ Hoặc phải nói là suy nghĩ đơn giản ] vỗ vỗ lồng ngực cam đoan sẽ gia nhập cùng bọn họ, hãy xem anh ta nghĩ cách cứu viện. Hơn nữa, việc gì so với việc làm cho bằng hữu gặp được tình nhân, thành thân cũng là chuyện rất có ý nghĩa. Cho nên anh ta không thèm để ý Mao Thư Trần, quyết định ở lại nơi này của Khổng Tử Vũ giúp hắn từ giai đoạn chuẩn bị trước khi tiến hành phá vỡ cửa thông đạo với âm ty, hơn nữa còn chủ động tỏ vẻ vài ngày này sẽ gia tăng luyện công, điều chỉnh cho yêu lực trong cơ thể cân bằng.

Hơn nữa anh ta cũng không so đo việc Mạnh Hạ Thanh giấu giếm thân phận chân thật của mình, ngược lại, còn phi thường tôn kính anh là tiền bối của yêu giới, thậm chí còn nghiêm mặt ướm hỏi anh, xem bọn họ đều là yêu tinh, có thể nhân nhượng, thư thả cho anh ta vài ngày nữa hãy lại giao bản thảo không.

Nhưng cũng chỉ là tương đối, Mao Thư Trần thì không có biến tốt được nhanh chóng như vậy. Cậu lạnh lùng ngồi ở chỗ kia, hai tay ôm ngực, từ đầu tới đuôi chỉ hỏi một vấn đề: “Ngài vì cái gì lại muốn đem chuyện này nói cho ta biết?”

Đúng vậy, là vì cái gì mà muốn đem thân phận thực sự nói cho Mao Thư Trần? Nếu cậu không biết Tiểu Mễ mạo nhận, nói là “Biện Hao”, cậu có thể nghĩ là anh thấy yêu tinh trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt mà hưng phấn kích động; Nếu cậu không biết Tiểu Mễ đối Hạ Thanh sinh ra mộng tình cảm, rất có khả năng cậu chỉ biết lo lắng Tiểu Mễ trong cuộc sống hằng ngày có hay không mạo phạm đến đối phương.

Nhưng, còn bây giờ thì sao? Tiểu Mễ giả mạo Biện Hao, lại đối với Biện Hao chân chính sinh ra cảm tình……

Mao Thư Trần có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Mạnh Hạ Thanh, cũng muốn hỏi anh: “Ngươi rốt cuộc là ôm cái tâm tư gì khi xem Tiểu Mễ giả mạo ngươi?”; cũng muốn hỏi anh: “Ngươi có biết hay không Tiểu Mễ thích ngươi”; cũng muốn hỏi anh: “Đùa giỡn đệ đệ của ta rất vui sao”…… Nhưng, cuối cùng lời nói ra cũng chỉ là một vấn đề như vậy.

Mạnh Hạ Thanh bật ra một tiếng cười tái nhợt: “Dù sao, đã nói cho Hà lão sư rồi, không lâu ngươi cũng sẽ biết.”

Tiểu Mễ cũng sẽ biết toàn bộ chân tướng sự việc, tình cảm mà tràn ngập lừa dối sẽ không thể duy trì lâu dài. Nhưng, anh không thể đối mặt với nước mắt Tiểu Mễ. Vậy, chỉ có thể thông qua Mao Thư Trần nói cho Tiểu Mễ thận phận thực của anh.

Anh tin tưởng, Tiểu Mễ tuyệt đối sẽ không chịu chấp nhận tình cảm được xây dựng trên sự lừa gạt, cho nên…… Cứ như vậy cắt đứt đi. Hết thảy đều là do anh nhặt Tiểu Mễ về mà bắt đầu, như vậy liền để anh tiến bước, giúp Tiểu Mễ chấm dứt đi.

Mao Thư Trần cười lạnh một tiếng, đối với thái độ của Mạnh Hạ Thanh từ chối cho ý kiến. “Tốt lắm! Xin hỏi, hiện tại ta đã biết hết thảy sự tình, vậy đã có thể hay chưa được về nhà? Dù sao đệ đệ của ta còn ở trong nhà chờ ta. Nó còn nhỏ, nếu nửa đêm tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có người sẽ thực sốt ruột.” Dứt lời, cậu cũng không chờ Mạnh Hạ Thanh trả lời, liền vội vàng đi ra khỏi nhà Khổng Tử Vũ.

Hà Trung Toàn ở một bên thật kỳ quái nhìn bóng dáng Mao Thư Trần, đáng thương hề hề hỏi Mạnh Hạ Thanh: “Mạnh ca, Thư Trần làm sao lại tức giận vậy? Cậu ấy là giận ta sao?”

Mạnh Hạ Thanh vô lực, nâng lên khóe miệng: “Không có việc gì, chỉ là cậu ta lo lắng Tiểu Mễ mà thôi.”

Nhà Khổng Tử Vũ cách biệt thự của Hà Trung Toàn cũng không xa, Mao Thư Trần ra khỏi cửa liền đón xe về nhà Hà Trung. Cậu vẫn còn tưởng Tiểu Mễ ở nhà đang ngủ, lại không nghĩ rằng trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.

Tiểu Mễ ngơ ngác đang cầm một ly sữa, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, quay lưng lại phía cửa lớn, nghe được ở huyền quan có động tĩnh, vẻ mặt kinh hỉ vội vàng vừa quay đầu vừa nói: “Chủ nhân ngươi còn tới đón ta về nhà sao?!…… A, là ca ca a.” Nhìn thấy người vào cửa là Mao Thư Trần mà không phải người mà nó tâm tâm niệm niệm – Mạnh Hạ Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mễ đều nhanh nhíu lại.

Mao Thư Trần không nghĩ tới Tiểu Mễ cư nhiên đã tỉnh. Cậu còn không biết làm gì để đối mặt với Tiểu Mễ mới tốt? Làm sao đê giải thích tình huống phức tạp này….. Cậu biết đệ đệ của cậu có bao nhiêu thiên chân thuần khiết. Ở trong thôn Miêu tinh, tất cả mọi người thực thương nó, đau xót nó. Thế giới của nó chưa từng gặp qua sự lừa gạt nghiêm trọng như vậy. Mao Thư Trần không dám nói thẳng hết thảy, cậu sợ Tiểu Mễ không thể thừa nhận nổi, càng sợ đệ đệ mà cậu vẫn yêu thương chảy xuống nước mắt bi thương.

“Làm sao vậy, là ca ca không tốt sao?” Mao Thư Trần cười cứng ngắc: “Mạnh ca…… Mạnh ca, anh ta sẽ không tới đón ngươi. Ngươi liền cùng ca ca ở thêm vài ngày đi…. Về sau, ngươi muốn ở lại chỗ này, hay vẫn là muốn trở về trong thôn, đều tùy ý ngươi.”

Tiểu Mễ giật mình, cặp mắt tròn xoe tròn xoe của nó trừng lớn, ánh mắt kinh ngạc dật vu ngôn biểu*: “Chủ nhân không đến đón ta? Vì cái gì?”

“……” Mao Thư Trần không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể thuận miệng nói ra một cái lý do miễn cưỡng, không gây trở ngại: “Tiểu Mễ, ngươi là miêu yêu, không phải mèo nhà bình thường, đừng suốt ngày gọi ‘Chủ nhân’,‘Chủ nhân’ bên miệng, điều này không tốt. Mạnh ca cũng có công việc của mình, không có khả năng luôn chiếu cố ngươi, dù sao ngươi cũng là một người lớn, không phải một con mèo bình thường, luôn nuôi ngươi…… Nói vậy, anh ta cũng bất tiện đi. Anh ta đưa ngươi trở về, chắc cũng từng có băn khoăn về chuyện này đi.”

Ca ca bị hỏng cái gì rồi!

Tiểu Mễ thở mạnh ra, ánh mắt hồng hồng nhìn chằm chằm biểu tình của Mao Thư Trần: “Ca ca, ngươi vì cái gì mà nói như vậy? Chủ nhân tuyệt đối không có khả năng không cần ta!!!!” Nói xong, nó lao thẳng tới bên cái điện thoại. Rất nhanh, thông thạo bấm dãy số của Mạnh Hạ Thanh, còn bật lên loa ngoài, muốn cho Mao Thư Trần nghe một chút thanh âm của Mạnh Hạ Thanh.

Từ trong ống nghe truyền đến thanh âm đô đô kết nối điện thoại, mỗi một âm thanh đều giống như chiếc dùi đập một cái thật mạnh lên trống lòng của Tiểu Mễ, trong lòng nó cầu nguyện sao cho Mạnh Hạ Thanh nhanh nhanh tiếp điện thoại, nó khẩn cấp muốn nghe thấy thanh âm của đối phương an ủi nó, từ lúc vì ngủ mơ tỉnh dậy đến giờ lòng nó hoảng hốt vô cùng.

“Uy…… Là Tiểu Mễ sao?” – Mạnh Hạ Thanh ở đầu bên kia như đã sớm biết Tiểu Mễ sẽ gọi điện thoại đến, thanh âm lạnh lùng thản nhiên. Không nghĩ đến bình thường vẫn luôn đối với nó ngọt ngào như vậy…….

“Đúng vậy, đúng vậy! Chủ nhân, là ta, Tiểu Mễ.” Hai tay của Mao Tiểu Tễ gắt gao nắm lấy nhau, dùng khóe mắt vụng trộm quan sát biểu tình của Mao Thư Trần: “…… Ca ca trong phòng hảo lạnh lùng nha. Ta nghĩ, chúng ta nên ở trong món đồ chơi mao nhung (chắc là quần áo thú cưng bằng bông hay gì đó… Cái này TN kém cỏi, tra không có ra) a. Ngươi, ngươi chừng nào thì đón ta về nhà a… Còn có cái hộp đồ mới ta liều mạng mới có được một nửa nha……”

Tiếng cười của Mạnh Hạ Thanh bỗng vang lên trong điện thoại, khẩu khí trong lòng Tiểu Mễ không tự chủ được buông lỏng. Chủ nhân lại còn cười, vậy nhất định là không có việc gì. Nhất định sẽ không phải là không cần nó. Nhưng, không chờ trái tim còn đang treo ở nơi cổ họng của nó thuận lợi đi xuống, lời nói kế tiếp của Mạnh Hạ Thanh tựa như một quả cầu sét rơi vào tai nó nổ vang: “Tiểu Mễ, ngươi muốn món đồ chơi mao nhung cùng bộ đồ liền thân kia, ta sẽ cho ca ca ngươi lấy qua đó. Còn có, kem bị khi dễ lần trước muốn ăn cũng mang đi luôn đi.” (chắc là kem mà Tiểu Mễ nhảy vào ở siêu thị). Mạnh Hạ Thanh tạm dừng một chút: “Ca ca ngươi không nói cho ngươi biết sao, ta không nghĩ sẽ lại nuôi ngươi. Ngươi luôn đem thêm phiền toái tới cho ta. Lần trước còn đem phòng bếp làm hỏng hết, thật sự làm cho ta thực phiền a.”

Tiểu Mễ ngơ ngác đứng ở trước điện thoại, đầu óc trống rỗng. Nó không rõ Mạnh Hạ Thanh vì cái gì phải nói như vậy. Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn ôm nó, bảo nó phải cẩn thận khi ăn điểm tâm, muốn ăn cái gì thì để anh cho làm, nghĩ muốn cái gì anh sẽ mua cho…… Như thế nào trong chớp mắt đã nói nó đáng ghét?

Miệng Tiểu Mễ mở ra khép lại, khép lại rồi lại mở ra, ngập ngừng nửa ngày, chi ngốc hề hề hỏi ra một câu: “Vậy…… Chủ nhân, nếu về sau ta không bao giờ cho ngươi thêm phiền toái nữa. Mỗi ngày ta cũng không uống sữa, ăn kem khi dễ. Ngươi có thể hay không lại đón ta trở về a?”

“Tiểu Mễ ngốc,” – Mạnh Hạ Thanh trong điện thoại thở dài: “Ngươi như thế nào còn không hiểu được a — ta không cần ngươi.”

Mao Thư Trần ở một bên rốt cuộc nghe không nổi, tiến đến, không nói một lời cắt đứt cuộc điện thoại. Tuy rằng cậu hiểu được lời nói của Mạnh Hạ Thanh là muốn cắt đứt hoàn toàn lưu luyễn trong lòng của Tiểu Mễ, nhưng những lời này cũng quá khó nghe đi. Chẳng lẽ anh ta đối Tiểu Mễ vốn không có cảm tình sao, vì cái gì anh ta có thể nói ra loại lời nói này?

Ánh mắt Tiểu Mễ đăm đăm nhìn động tác của ca ca mình, yên tĩnh nửa ngày, sau đó “oa” lên một tiếng bổ nhào vào người anh trai, hai tay ôm lấy thắt lưng ca ca, lớn tiếng khóc nấc.

Đầu bên kia điện thoại.

Mạnh Hạ Thanh nhìn chiếc điện thoại di động đã bị ngắt liên lạc trong tay, khóe môi nở nụ cười nhẹ bất đắc dĩ.

Gì Trung Toàn ánh mắt sắc lẹm, kỳ quái hỏi anh: “Ôi chao, Mạnh ca, ngươi như thế nào lại rơi nước mắt.”

“Không có việc gì, là bão cát quá lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện