[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết
Chương 85
Nghĩ đến đứa bé kia, Bạch Ngọc Đường có chút day dứt, khi nó còn ở trong bụng mình, gần như mình đã xem nhẹ sự hiện hữu của nó, lúc nó ra đời y mình lại khó sinh, sau khi sinh ra mình chưa kịp nhìn đã vội ngất xỉu. Nó chào đời đã nhiều ngày, vậy mà mình còn không biết đứa nhỏ là nam hay nữ.
Song khi nghĩ đến điểm này, Bạch Ngọc Đường lại rất tự tin, cơ hồ từ đầu y đã biết mình hoài thai nhi tử.
Lại thấy Triển Chiêu chần chừ một chút như đang nhớ tới điều gì: “À… A, đúng rồi, thằng bé đang được bà vú cho bú, chi bằng ngươi ngủ một lát, ngủ dậy hãy đi gặp nó…”
Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu bảo mình ngủ tiếp, bất chợt có chút không vui: “Còn ngủ cái gì mà ngủ? Ngũ gia vừa mới tỉnh lại, ngươi còn kêu ta ngủ tiếp? Mèo thối nhà ngươi muốn ta ngủ luôn không tỉnh đúng không?” Chẳng rõ tại sao, trong lòng lại có một mảnh nôn nóng bất an, dường như y đã từng trải qua cảm giác này, nhất thời lại không nghĩ ra, điều đó khiến y càng thêm phiền não, ngôn ngữ có hơi ác độc.
Triển Chiêu nghe được một câu cuối cùng của y, vẻ mặt tức thì nghiêm túc hẳn lên, cả giận quát: “Ngọc Đường! Ngươi nói bậy bạ gì vậy?” Bất kể Ngọc Đường nói gì hắn cũng chịu được, duy độc mấy lời này, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói là thốt ra lời.
Bạch Ngọc Đường nói xong cũng hơi hối hận, tự biết lời nói của mình chạm đến vết đau trong lòng Triển Chiêu, bởi vậy giọng điệu bắt đầu mềm nhũn: “Ta… Ta mặc kệ, ngươi mang đứa bé đến cho ta ôm.”
Triển Chiêu ánh mắt phức tạp, do dự trả lời: “Ngọc Đường… Ngươi chờ thêm chút được không?”
Bạch Ngọc Đường dõi nhìn thần sắc Triển Chiêu, dự cảm xấu dâng ngập đáy lòng, đột nhiên nhớ đến tiếng trẻ nhỏ khóc thương trong mộng, tức thì kinh hoảng: “Đứa nhỏ xảy ra chuyện gì? Triển Chiêu, nói thật cho ta. Có phải nó đã…” Y nhớ khi đó khí tức thai nhi hết sức mong manh, nó lại sinh ra giữa tiết trời ác nghiệt, chẳng lẽ…
“Không phải không phải. Ngọc Đường, ngươi đừng suy nghĩ linh tinh, đứa nhỏ không sao cả đâu.” Triển Chiêu vội vàng lên tiếng trấn an.
Nhưng Bạch Ngọc Đường đâu dễ tin hắn như vậy, y chăm chú nhìn Triển Chiêu, hỏi: “Vậy sao ngươi không cho ta gặp nó?”
Triển Chiêu bị ánh mắt sắc bén của y rọi thẳng, không dám nói dối, song cũng sợ y suy nghĩ linh tinh, đành phải nói ra sự thực: “Thằng bé thân thể yếu ớt, ta sợ ngươi thấy đau lòng, nhưng ngươi yên tâm, Công Tôn tiên sinh và đại tẩu đang chăm sóc nó.”
Bạch Ngọc Đường vẫn không chịu bỏ qua, nhất quyết đòi gặp đứa nhỏ: “Ta không tin. Trừ phi ngươi để ta tận mắt thấy nó.” Nếu thực sự thân thể đứa nhỏ không tốt, y càng phải đến xem nó ra sao.
“Nhưng mà… Đại tẩu nói tốt nhất đừng nên tùy tiện di chuyển đứa bé.” Triển Chiêu bối rối nói. Huống hồ lâu nay hắn vẫn canh giữ bên cạnh Ngọc Đường, nghe đại tẩu nói đứa nhỏ đã không còn nguy hiểm, song hắn không rõ tình trạng cụ thể của nó, vạn nhất đứa nhỏ không tốt, Ngọc Đường nhìn thấy lại thêm khổ sở. Hơn nữa Triển Chiêu cũng không hi vọng Ngọc Đường biết mình đã đem đứa nhỏ đi làm chuyện nguy hiểm đó để cứu y, Ngọc Đường mà biết nhất định sẽ không bằng lòng.
“Ta muốn gặp nó.” Bạch Ngọc Đường giữ nguyên thái độ kiên quyết, thấy Triển Chiêu tựa hồ vẫn không đồng ý để mình trông thấy đứa nhỏ, bèn dứt khoát nhấc chăn, giãy dụa rời giường, không ngờ tác động đến vết thương nơi hạ thể, nhất thời đau đớn ngã trở về giường.
Triển Chiêu vội vàng ngăn cản: “Ngọc Đường, ngươi chưa thể xuống giường được.” Đại tẩu đã dặn, trong vòng một tháng không được cho phép Ngọc Đường xuống giường, càng không thể để y rời khỏi phòng.
Bạch Ngọc Đường lúc này khí lực thua sút Triển Chiêu, tự nhiên không thể tránh né, nhưng y một lòng nôn nóng được thấy đứa nhỏ, mặc kệ cổ họng bỏng rát, rống lên: “Triển Chiêu! Ta không trông thấy thằng bé bình an vô sự, ngươi bảo ta yên tâm thế nào đây?”
Triển Chiêu không thể lay chuyển được Bạch Ngọc Đường, sợ y cậy mạnh làm tổn thương mình, đành thỏa hiệp nói: “Được rồi…”
Hắn dùng chăn bao bọc thân thể Bạch Ngọc Đường, định bế y rời giường, thế nhưng trên tay vừa mới dùng lực, Triển Chiêu đã đau đớn kêu lên một tiếng: “A…”
Bạch Ngọc Đường lập tức nhận ra sự khác thường của hắn, vội hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Thấy Triển Chiêu cố gắng giấu tay vào vạt áo, trong lòng càng thêm nghi hoặc, bèn kéo tay hắn xem xét một phen, mới phát hiện ra trên cổ tay hắn dày đặc băng gạc, hơn nữa bởi vì vừa rồi dùng sức, miệng vết thương dường như bị vỡ, băng gạc trắng muốt dần dần nhiễm đỏ: “Chuyện này là sao?
Triển Chiêu vội rụt tay về, thản nhiên nói: “Không sao, chỉ là một chút tiểu thương.”
Triển Chiêu nhìn vẻ mặt căng thẳng đau tiếc của Bạch Ngọc Đường, vừa cảm động lại vừa á náy, đều là do mình hại Ngọc Đường và bọn nhỏ chịu bao khổ sở, cũng may Công Tôn tiên sinh nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên đúng lúc, dùng máu mình truyền cho đứa nhỏ, mới giữ lại được tính mạng của nó, bằng không hắn không dám tưởng tượng lúc này Ngọc Đường sẽ thương tâm đến mức nào.
Triển Chiêu mỉm cười, an ủi Bạch Ngọc Đường: “So với nỗi khổ ngươi và con phải chịu, vết thương nhỏ này có đáng gì đâu.” Đúng vậy, có thể dùng máu mình cứu đứa nhỏ một mạng, Ngọc Đường cũng không cần phải đau thương, coi như hắn quá lời rồi.
Song khi nghĩ đến điểm này, Bạch Ngọc Đường lại rất tự tin, cơ hồ từ đầu y đã biết mình hoài thai nhi tử.
Lại thấy Triển Chiêu chần chừ một chút như đang nhớ tới điều gì: “À… A, đúng rồi, thằng bé đang được bà vú cho bú, chi bằng ngươi ngủ một lát, ngủ dậy hãy đi gặp nó…”
Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu bảo mình ngủ tiếp, bất chợt có chút không vui: “Còn ngủ cái gì mà ngủ? Ngũ gia vừa mới tỉnh lại, ngươi còn kêu ta ngủ tiếp? Mèo thối nhà ngươi muốn ta ngủ luôn không tỉnh đúng không?” Chẳng rõ tại sao, trong lòng lại có một mảnh nôn nóng bất an, dường như y đã từng trải qua cảm giác này, nhất thời lại không nghĩ ra, điều đó khiến y càng thêm phiền não, ngôn ngữ có hơi ác độc.
Triển Chiêu nghe được một câu cuối cùng của y, vẻ mặt tức thì nghiêm túc hẳn lên, cả giận quát: “Ngọc Đường! Ngươi nói bậy bạ gì vậy?” Bất kể Ngọc Đường nói gì hắn cũng chịu được, duy độc mấy lời này, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói là thốt ra lời.
Bạch Ngọc Đường nói xong cũng hơi hối hận, tự biết lời nói của mình chạm đến vết đau trong lòng Triển Chiêu, bởi vậy giọng điệu bắt đầu mềm nhũn: “Ta… Ta mặc kệ, ngươi mang đứa bé đến cho ta ôm.”
Triển Chiêu ánh mắt phức tạp, do dự trả lời: “Ngọc Đường… Ngươi chờ thêm chút được không?”
Bạch Ngọc Đường dõi nhìn thần sắc Triển Chiêu, dự cảm xấu dâng ngập đáy lòng, đột nhiên nhớ đến tiếng trẻ nhỏ khóc thương trong mộng, tức thì kinh hoảng: “Đứa nhỏ xảy ra chuyện gì? Triển Chiêu, nói thật cho ta. Có phải nó đã…” Y nhớ khi đó khí tức thai nhi hết sức mong manh, nó lại sinh ra giữa tiết trời ác nghiệt, chẳng lẽ…
“Không phải không phải. Ngọc Đường, ngươi đừng suy nghĩ linh tinh, đứa nhỏ không sao cả đâu.” Triển Chiêu vội vàng lên tiếng trấn an.
Nhưng Bạch Ngọc Đường đâu dễ tin hắn như vậy, y chăm chú nhìn Triển Chiêu, hỏi: “Vậy sao ngươi không cho ta gặp nó?”
Triển Chiêu bị ánh mắt sắc bén của y rọi thẳng, không dám nói dối, song cũng sợ y suy nghĩ linh tinh, đành phải nói ra sự thực: “Thằng bé thân thể yếu ớt, ta sợ ngươi thấy đau lòng, nhưng ngươi yên tâm, Công Tôn tiên sinh và đại tẩu đang chăm sóc nó.”
Bạch Ngọc Đường vẫn không chịu bỏ qua, nhất quyết đòi gặp đứa nhỏ: “Ta không tin. Trừ phi ngươi để ta tận mắt thấy nó.” Nếu thực sự thân thể đứa nhỏ không tốt, y càng phải đến xem nó ra sao.
“Nhưng mà… Đại tẩu nói tốt nhất đừng nên tùy tiện di chuyển đứa bé.” Triển Chiêu bối rối nói. Huống hồ lâu nay hắn vẫn canh giữ bên cạnh Ngọc Đường, nghe đại tẩu nói đứa nhỏ đã không còn nguy hiểm, song hắn không rõ tình trạng cụ thể của nó, vạn nhất đứa nhỏ không tốt, Ngọc Đường nhìn thấy lại thêm khổ sở. Hơn nữa Triển Chiêu cũng không hi vọng Ngọc Đường biết mình đã đem đứa nhỏ đi làm chuyện nguy hiểm đó để cứu y, Ngọc Đường mà biết nhất định sẽ không bằng lòng.
“Ta muốn gặp nó.” Bạch Ngọc Đường giữ nguyên thái độ kiên quyết, thấy Triển Chiêu tựa hồ vẫn không đồng ý để mình trông thấy đứa nhỏ, bèn dứt khoát nhấc chăn, giãy dụa rời giường, không ngờ tác động đến vết thương nơi hạ thể, nhất thời đau đớn ngã trở về giường.
Triển Chiêu vội vàng ngăn cản: “Ngọc Đường, ngươi chưa thể xuống giường được.” Đại tẩu đã dặn, trong vòng một tháng không được cho phép Ngọc Đường xuống giường, càng không thể để y rời khỏi phòng.
Bạch Ngọc Đường lúc này khí lực thua sút Triển Chiêu, tự nhiên không thể tránh né, nhưng y một lòng nôn nóng được thấy đứa nhỏ, mặc kệ cổ họng bỏng rát, rống lên: “Triển Chiêu! Ta không trông thấy thằng bé bình an vô sự, ngươi bảo ta yên tâm thế nào đây?”
Triển Chiêu không thể lay chuyển được Bạch Ngọc Đường, sợ y cậy mạnh làm tổn thương mình, đành thỏa hiệp nói: “Được rồi…”
Hắn dùng chăn bao bọc thân thể Bạch Ngọc Đường, định bế y rời giường, thế nhưng trên tay vừa mới dùng lực, Triển Chiêu đã đau đớn kêu lên một tiếng: “A…”
Bạch Ngọc Đường lập tức nhận ra sự khác thường của hắn, vội hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Thấy Triển Chiêu cố gắng giấu tay vào vạt áo, trong lòng càng thêm nghi hoặc, bèn kéo tay hắn xem xét một phen, mới phát hiện ra trên cổ tay hắn dày đặc băng gạc, hơn nữa bởi vì vừa rồi dùng sức, miệng vết thương dường như bị vỡ, băng gạc trắng muốt dần dần nhiễm đỏ: “Chuyện này là sao?
Triển Chiêu vội rụt tay về, thản nhiên nói: “Không sao, chỉ là một chút tiểu thương.”
Triển Chiêu nhìn vẻ mặt căng thẳng đau tiếc của Bạch Ngọc Đường, vừa cảm động lại vừa á náy, đều là do mình hại Ngọc Đường và bọn nhỏ chịu bao khổ sở, cũng may Công Tôn tiên sinh nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên đúng lúc, dùng máu mình truyền cho đứa nhỏ, mới giữ lại được tính mạng của nó, bằng không hắn không dám tưởng tượng lúc này Ngọc Đường sẽ thương tâm đến mức nào.
Triển Chiêu mỉm cười, an ủi Bạch Ngọc Đường: “So với nỗi khổ ngươi và con phải chịu, vết thương nhỏ này có đáng gì đâu.” Đúng vậy, có thể dùng máu mình cứu đứa nhỏ một mạng, Ngọc Đường cũng không cần phải đau thương, coi như hắn quá lời rồi.
Bình luận truyện