[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 87



Bạch Ngọc Đường nhẹ đỡ đứa bé, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Tên hả… Con cháu Bạch gia chúng ta đời này tự phải là Vân, nếu là con ta, mai này tất thành ngọc báu, cho nên cái tên cũng phải bùng nổ vang dội. Ta đặt tên nó là Vân Dực.”

Thực ra từ đầu y đã xác định mình sinh con trai, bởi vậy đã sớm nghĩ tên cho nhi tử, y muốn con trai mình có một đôi cánh vẫy vùng thỏa chí, ngạo thị giang hồ, tự do tự tại, bay liệng ở nơi chân trời góc bể.

Triển Chiêu lập tức liên thanh khen ngợi: “Cánh chim tung bay giữa chín tầng trời, quả nhiên chí khí lớn lao, rất hay.”

Bạch Ngọc Đường đương nhiên hiểu rõ văn tài của mình, huống hồ y cũng biết Triển Chiêu căn bản sẽ không dị nghị quyết định của mình, vậy nên nghe Triển Chiêu khen, y không cảm thấy cái gì đặc biệt kiêu hãnh, ôm chặt nhi tử nhìn ngắm một hồi, kế đó nhíu mày: “Có điều nó tuyệt không giống Ngũ gia ta, vừa nhìn đã biết là con của ngươi, để nó mang họ của ngươi hay hơn, Triển Vân Dực, thấy sao?”

“Ngọc Đường…” Điều này khiến cho Triển Chiêu một phen kinh ngạc, là một nam nhân, hắn đã nghĩ rằng nguyên nhân Ngọc Đường mạo hiểm tính mạng nghịch thiên sinh tử phần lớn là vì hương khói Bạch gia, nếu không bằng vào tính tình phóng khoáng của y, có con hay không với y hoàn toàn không thành vấn đề. Mà mình từ lúc xác định tâm ý đối với Ngọc Đường, cũng không có ý nối dõi tông đường Triển gia, dẫu sau này biết Ngọc Đường mang thai, hắn cũng quyết định để đứa bé mang họ của Ngọc Đường, hiện giờ mặc dù có hai hài tử, chính là tiểu nhi tử thân thể yếu ớt, không rõ có thể bình an lớn lên hay không, bởi vậy hắn vẫn muốn để đại nhi tử mang họ Bạch, thế nên mới đem quyền lợi đặt tên giao cho Ngọc Đường, lại chẳng đoán được y lại chủ động đề nghị đứa nhỏ này mang họ Triển…

Bạch Ngọc Đường lại không lo lắng nhiều chuyện như hắn, chỉ nghĩ dù sao có tận hai đứa con trai, đương nhiên mỗi đứa sẽ mang họ một người.

Thấy Triển Chiêu tựa hồ có ý phủ quyết, đôi mắt hoa đào lập tức nheo lại: “Sao nào? Ngươi không đồng ý?”

Triển Chiêu nào dám đối nghịch, thấy y trừng mắt nhìn mình, lời muốn nói ra tức thì thay hình đổi dạng: “Đâu có, chỉ cần ngươi thích là được.”

Bạch Ngọc Đường vừa lòng hừ nhẹ một tiếng, chỉ vào tiểu nhi tử trên giường, nói: “Đứa nhỏ này rất giống ta, nó sẽ cùng ta mang họ Bạch. Còn tên… Mèo con, ngươi đặt đi.” Đây cũng không phải y rộng lượng, mà là lúc trước y không nghĩ mình sẽ sinh đôi, vậy nên chỉ nghĩ ra một cái tên, hiện giờ thân thể mệt mỏi, rất lười suy nghĩ tên khác.

Triển Chiêu nghĩ đứa nhỏ thể chất yêu nhược, hẳn nên cho nó cái tên may mắn một chút, có thể phù hộ nó được bình an, rất nhanh đã nói: “Được rồi, sẽ theo họ ngươi, nếu đời này tự là Vân, vậy hãy gọi là Vân Thụy, hi vọng thằng bé sẽ được an lành, khỏe mạnh bình an, sống lâu trăm tuổi.”

(*Vân Dực: 云翼, Dực nghĩa là cánh chim; Vân Thụy: 云瑞, Thụy nghĩa là may mắn, tốt lành)

Bạch Ngọc Đường nghe xong, chân mày khẽ nhíu, có vẻ không vừa ý với tên Triển Chiêu đặt cho đứa nhỏ, song cũng không phản đối: “Bạch Vân Thụy? Nghe chẳng có chút khí thế, tuyệt đối không giống tên của bậc hào kiệt giang hồ, chẳng qua cũng tại mèo con ngươi văn tài không bằng Ngũ gia, thôi được, ta chấp nhận.”

Triển Chiêu biết Ngọc Đường khẩu thị tâm phi, vội nịnh nọt hỏi: “Ngọc Đường, bọn nhỏ còn cần nhũ danh, ngươi nói nên gọi thế nào bây giờ?”

Lần này Bạch Ngọc Đường không hề nghĩ ngợi, nói luôn: “Cái đó còn phải nghĩ sao? Chỉ nhìn diện mạo bọn nhỏ là biết, tất nhiên một đứa sẽ là Tiểu Miêu, đứa kia sẽ là Tiểu Thử.”

“Tên này… Có vẻ không ổn cho lắm.” Triển Chiêu rốt cuộc vùng lên phản đối, cái tên Tiểu Thử xét ra cũng còn tàm tạm, ít nhất không cũng không có ai dám gọi Ngọc Đường như thế, cơ mà Tiểu Miêu, sao giống như kiểu Ngọc Đường đang gọi mình vậy…

“Không ổn chỗ nào? Ta thấy hay mà.” Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến sự phản đối của hắn, cúi đầu chọc chọc cánh mũi bé xinh của đứa bé trong ngực, nói với nhi tử, “Tiểu Miêu, con thấy ta nói đúng không? Con yên tâm đi, tuy rằng con cũng là mèo, lại không mang họ Bạch, song con và Tiểu Thử đều là nhi tử bảo bối của Ngũ gia ta, phụ thân cam đoan sẽ đối đãi với hai đứa như nhau.

Đứa bé bị Bạch Ngọc Đường trêu đùa, cười lên khanh khách, tiểu nhi tử trên giường cũng bị nó đánh thức, mở to đôi mắt hoa đào trong veo tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường được hai đứa con trai thừa nhận, càng thêm đắc ý, bĩu môi: “Ngươi xem, hai tiểu gia khỏa đều thích tên đó.”

Triển Chiêu cuối cùng đành phải giơ tay đầu hàng, tuy rằng nghe hơi bất ổn, nhưng dầu gì đứa nhỏ cũng do Ngọc Đường sinh ra, y thích thế nào thì đành chiều theo y vậy.

Lúc này Lô phu nhân bưng bát thuốc tiến vào, chớm bước qua cửa đã thấy Bạch Ngọc Đường ngồi trên giường, lập tức kêu lên: “Ai nha. Ngũ đệ? Sao đệ lại chạy đến đây? Giờ đệ chưa thể xuống giường được. Triển Chiêu, ta đã bảo đệ thế nào? Ngũ đệ còn phải…”

Hai chữ “Ở cữ” chưa kịp nói ra, Triển Chiêu đã chạy qua bịt miệng nàng, vội vàng nhận sai: “Đại tẩu. Đệ biết sai rồi, là đệ không tốt.”

Bạch Ngọc Đường thấy đại tẩu trách cứ Triển Chiêu, bèn nói: “Đại tẩu, là đệ lo cho đứa nhỏ, kiên quyết bắt hắn đưa đệ qua đây.”

Lô phu nhân bị Triển Chiêu bịt miệng, trong lòng không vui, đang muốn phát hỏa, nghe được mấy lời của Bạch Ngọc Đường, lửa giận hoàn toàn tiêu tan, hơi hơi mỉm cười, thầm nghĩ: Ôi chao, mới có mấy tháng không gặp, Ngũ đệ thế nhưng bắt đầu bao che khuyết điểm, quả là đại đại bất trung à nha. Nàng nheo mắt nhìn hai người, ý vị sâu xa mà rằng: “Ai da, hóa ra là thế, đúng rồi, Triển Chiêu, khi nãy đệ gọi ta là gì nhỉ?” Mới rồi vì lo cho Bạch Ngọc Đường và hai hài tử, nàng chưa để ý đến vấn đề xưng hô, đến giờ nàng mới nhận ra, Triển Chiêu từ khi trở về luôn gọi nàng là đại tẩu.

Bị Lô phu nhân truy vấn, Triển Chiêu có chút ngượng ngùng, ấp úng đáp: “À… Đại, đại tẩu, thực không dám giấu diếm, đệ và Ngọc Đường đã thành thân, có điều khi đó thời gian gấp gáp, chưa kịp thông báo cho mọi người, thật sự có lỗi.”

“Thì ra đệ và Ngũ đệ…” Chuyện này khiến Lô phu nhân có phần kinh ngạc, sau đó khe khẽ cười trộm, khó trách Ngũ đệ bảo vệ Triển Chiêu như vậy, té ra đã làm vợ người ta rồi.

Bạch Ngọc Đường làm sao không hiểu đại tẩu nhà mình, vừa thấy biểu cảm quái dị của nàng đã rõ nàng đang nghĩ gì, tức thì xấu hổ giải thích: “Đại tẩu. Tẩu đừng hiểu lầm, đây là mèo con tự nguyện gả cho đệ, là đệ cưới hắn.”

Lô phu nhân rốt cuộc không nén được nữa, bật cười thành tiếng, nhìn chuột trắng nhỏ ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh giờ lại đỏ mặt ngượng ngùng, trong lòng tràn ngập cảm giác thành công: “Đại tẩu chưa nói gì nha, đâu cần đệ phải thanh minh.”

Bạch Ngọc Đường biết mình lại bị đại tẩu đùa giỡn, tức tối đến mức hai mắt đều sắp phát hỏa, sau đó thức thời ngậm miệng: “Đệ… Hừ!” Với công lực của đại tẩu, chắc chắn mình đấu không nổi, im lặng là vàng, nhịn vậy.

Lô phu nhân đùa cợt một hồi, lại quay về chính sự: “Thế nhưng hai đứa không thể cứ vậy là xong, mấy người chúng ta cũng không quan trọng, có điều thành thân là việc đại sự, vậy mà mẹ nuôi lại không có mặt?” Giang Ninh dù rằng không phải mẹ đẻ của Bạch Ngọc Đường, song lại có công nuôi dưỡng, Bạch Ngọc Đường cũng gọi bà một tiếng mẹ, cũng xem như bậc cao đường của y, chuyện thành thân nếu bà không có mặt, Bạch Ngọc Đường chẳng phải bất hiếu hay sao?

“Ta tính thế này, đợi mấy ngày nữa thân thể Ngũ đệ khởi sắc, chúng ta mời mẹ nuôi và đại ca đại tẩu ở quê nhà đệ đến, sau đó sẽ tổ chức lại lễ thành hôn cho hai đệ.”

Triển Chiêu cũng nói: “Đại tẩu nói phải, làm vậy quả thực rất được, Ngọc Đường, ngươi thấy thế nào?”

Ai ngờ Bạch Ngọc Đường kiên quyết phản đối: “Đệ không đồng ý. Hôn lễ làm sao tổ chức lại được?” Đùa gì vậy chứ, mình “Gả” một lần cũng đủ mất mặt lắm rồi, may mà lúc đó ngoại trừ Nhị Nha, không còn người quen nào khác nên cũng đỡ phần xấu hổ, lần này trước mặt bao nhiêu thân bằng hảo hữu, bảo y “Gả” đi lần nữa? Bạch gia gia chết cũng không muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện