Minh Ám Sinh Hoa
Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Viện nhà Ngụy luôn náo nhiệt vui vẻ, Nguỵ lão phu nhân cùng Nguỵ Khiếu Xuyên cũng không đặt nhiều nguyên tắc với người hầu trong nhà, ngày thường trong nhà âm thanh cười nói vui vẻ khắp nhà lúc này nhà thêm “vợ” của đại thiếu gia vào cửa nên ngừoi hầu trong nhà càng cười nói nhộn nhịp
Nhưng hôm nay không giống ngay binh thuong Nguỵ lão phu nhân nghĩ trong lòng hôm nay là ngày vui của cháu trai bà, nên ăn mặc xinh đẹp mới được
Sáng sớm Nguỵ lão phu nhân thay quần áo mới, bà mặc áo váy dài đỏ chân đi giày da, bộ váy này bà chỉ mặc khi năm đó thành hôn. Nguỵ lão phu nhân sinh ra đã không thích mặc đồ màu hồng, màu đỏ nhất là bà thích đồ gọn gàng như quần áo tập võ, ông nội của Ngụy Khuyến Xuyên rất yêu thương bà cũng không ép buộc bà phải dịu dàng, nữ tính thêu thùa may vá gì đó.
Chải xong kiểu tóc phù hợp Nguỵ lão phu nhân bảo dì Trương lấy hộp trang sức của nàng cầm ra đây
Bà vuốt ve hộp gỗ trang sức khắc hoa văn:” Món đồ này đã nhiều năm không lấy ra”
Thím Trương gật đầu nói:” Đúng vậy, sau khi sinh thiếu gia Văn Viễn. Sau đó phu nhân không lấy ra xem nữa”
Năm đó cha của Nguỵ Khiếu Xuyên là Ngụy Văn Viễn cùng mẹ của anh mất trong tai nạn, Nguỵ lão gia lớn tuổi mất con buồn bã, mùa đông năm đó mất do bệnh tật. Chuyện lớn nhỏ trong nhà từ lúc đó đều là một tay bà lo liệu, lo xong đám tang cho con trai, con dâu và chồng. Lại quản lý việc làm ăn trong nhà cùng đại viện nhà Ngụy.
Nguỵ lão phu nhân nhìn Nguỵ Khiếu Xuyên cùng Lâm Ngư chờ ở sảnh lớn, bà đưa lại hộp gỗ cho dì Trương cầm, nói:” Đi thôi, cùng tôi đi gặp cháu dâu ngoan nào”
Chưa nhìn thấy bóng dáng lão phu nhan nhưng Lâm Ngư nghe được tiếng lão phu nhân cùng dì Trương cười nói, hai người vừa đi trên hành lang vừa nói chuyện. Bà nhìn thấy Lâm Ngư lại cười vui vẻ hơn:” Lại đây nào, để bà nội nhìn con nhiều hơn nào”
Nguỵ Khiếu Xuyên ra hiệu cho cậu đi qua, Lâm Ngư đứng dậy đi đến bên cạnh lão phu nhân cậu hơi cúi đầu, Nguỵ lão phu nhân đối với cháu dâu do chính mình chọn thích đến vui vẻ trong lòng. Bản thân bà là một người hoạt bát hay nói cười, sinh con thì con trai cũng giống tính cách của nàng thích chạy nhảy không ngoan ngoãn ngồi yên. Lúc nhỏ Nguỵ Khiếu Xuyên cũng rất bướng bỉnh, sau này do hai chân bị tật anh mới bắt đầu trở nên yên lặng từ đó. Lâm Ngư tuy mười chín tuổi nhưng khuôn mặt vẫn như đứa nhỏ, tính cách lại trầm lặng là đứa bé hiểu Nguỵ lão phu nhân ít gặp được người có tính tình như cậu, bà xem cậu như cháu ruột thịt của mình mà yêu thương.
” Chào hỏi lão phu nhân ” Dì Trương nhắc Lâm Ngư
” Con nên gọi ngài như thế nào?” Lâm Ngư nhỏ giọng hỏi
” Con nói xem nên gọi thế nào đi?” Lão phu nhân cười, nắm bàn tay hơi có vết chai của cậu mà bóp nhẹ nói:” Dĩ nhiên là gọi giống Khiếu Xuyên, đều gọi là bà nội”
” Bà nội khoẻ ạ” Lâm Ngư chắp tay cung kính mà gọi một tiếng
Lão phu nhân nghe được cười vui vẻ không khép lại miệng cười không ngừng, xoay người cầm hộp trang sức gỗ trên tay dì Trương, bà cầm lấy đặt vào tay cậu.
Hộp trang sức hình lục giác làm từ gỗ tử đàn, ở trên mặt còn khảm bạch ngọc cùng mấy loại đá quý cầm trên tay hơi nặng, lão phu nhân lại đưa chìa khoá cho cậu:” Tuy con đã là cháu dâu của bà, là người một nhà nhưng không thể không tặng quà, con cứ coi là quà gặp mặt đi”
Lâm Ngư cầm chìa khoá đồng cũ kỹ đã bị rỉ sét cắm vào lỗ khoá trên hộp trang, sức vặn một cái mở ra nhìn thấy đồ vật bên trong làm cậu lắp bắp kinh ngạc cùng sợ hãi
Là một chủy thủ* vô cùng xinh đẹp tinh xảo, cậu nghĩ bên trong hộp sẽ là vòng ngọc hoặc mấy món đồ trang sức khác. Không nghĩ đến là một cây dao găm, trên vỏ dao nạm một viên đá quý, chuôi dao làm từ ngọc thượng hạng. Năm đó Nguỵ lão thái gia cưới Nguỵ lão phu nhân, lúc ấy đó ông còn chưa giàu có đên sau này có tiền ông tìm người làm một thanh đoản đao tinh xảo quý giá tặng cho Nguy lão phu nhân làm vật phòng thân. Đến lúc Nguỵ lão thái gia mất bà quá đau buồn, nên đem con dao cất vào hộp khóa lại đã nhiều năm không lấy ra khỏi hộp.*
Mây trôi: đoạn này bug nha, không biết sửa sao luôn, trên raw đoạn trên ghi sinh Văn Viễn thiếu gia là không lấy ra rồi, xuống đoạn này lại khác….Lão phu nhân nói:” Cháu dâu là nam thì đã sao, lại có thêm một đứa cháu trai ngoan cùng bà lão này vui đùa”
Lâm ngư nhìn lão phu nhân lại quay đầu nhìn Nguỵ Khiếu Xuyên hỏi ý anh, cậu hiểu rõ ý của lão phu nhân đưa cậu con dao găm này là để phòng thân.
” Bà nội cho cậu, cậu nhận đi ” Ngụy Khiếu Xuyên nói
Lâm Ngư cúi đầu nói: ” Cảm ơn, bà nội”
Cậu chưa từng đi học nhưng cũng hiểu lễ nghĩa, nhận chén trà trong tay Thím Trương đưa qua kính trà Lão thái thái tỏ ý cảm ơn món quá nàng đưa, mấy lễ nghĩa cơ bản như chào hỏi giới thiệu xong xuôi coi như cậu đã là người họ Ngụy
Lúc trước đã bàn bạc tốt Lâm Ngư gả qua Nguỵ gia, không làm tổ chức tiệc vì ông cậu qua đời chưa đến một trăm ngày, Nguỵ gia cũng tôn trọng ý kiến của cậu chuyên hôn lễ tới đây coi như đã xong
” Hôm nay chúng ta ăn lẩu ” Hương Thảo bưng dĩa rau xanh đi qua cừoi hì hì:” Thiếu gia dặn sợ cậu trên đường qua đây lạnh, cậu ăn lẩu đừng ngồi gần quá trên người cậu còn hơi lạnh, cẩn thận bị hun nóng người đấy”
Lâm Ngư gật đầu, môi hơi động đậy cuối cùng mở miệng nói:” Được” ánh mắt cậu không tự chủ lại nhìn về phía Ngụy Khiếu Xuyên ngồi
Ngồi ở bàn chính dành cho chủ là cậu cùng hai bà cháu Ngụy gia, cậu ngồi đối diện là Ngụy khiếu Xuyên. Qủan gia là chú Hàn, Thím Trương cùng Hương Thảo còn cả A Sanh vừa đi thả ngừa vào chuồng quay lại phòng bếp, những người này ngồi ở bàn kế bên, Nhưng đồ anh trên hai bàn đều giống nhau không có hề khác nhau, Lâm Ngư nhìn bàn bên cạnh lại nhìn bàn chính có món gì thì bàn còn lại đều đầy đủ các món như vậy.
Đây là truyền thống của Nguỵ gia, ông nội cùng bà nội Ngụy Khiếu Xuyên là người thích náo nhiệt, thêm nhiều người càng sung túc vui vẻ
Mùa đông ăn lẩu không có nhiều rau cải bù lại có thịt bò, thịt dê cùng củ cải trắng tươi ngon, chờ nước đun trong nồi đồng sôi lập tức nhún thịt, rau củ vào nồi lẩu. Tiếng nước sôi ùng ục mùi thơm dậy mùi khắp phòng, hơi nước bốc lên nóng hổi
Khói bốc như làn sương mỏng thổi qua chỗ Lâm Ngư ngồi, Nguỵ Khiếu Xuyên thấy vậy bèn nhích nồi đồng đặt ở vị trí khác trên bàn, cậu hiểu anh sợ khói và hơi nước lẩu sôi hun nóng cậu
” Tiểu Ngư con ngồi bên này đi” Nguỵ lão thái thái kéo cái ghế ở bên cạnh bà gọi cậu đổi chỗ, Lâm Ngư ăn buổi cơm đầu tiên ở Nguỵ gia cậu cảm thấy căng thẳng. Vị trí này kéo gần khoảng cách của cậu và Ngụy Khiếu Xuyên cậu ngồi kế bên anh có thể ngửi được mùi thuốc đông y thoang thoảng trên người Nguỵ Khiếu Xuyên
Lâm Ngư hiểu quy tắc trên bàn ăn trưởng bối trong nhà chưa gắp thức ăn trước, thì cậu cũng ngồi ngay ngắn chờ. Lão phu nhân cầm muỗng sứ giúp cậu múc nước canh vào trong chén
Nguỵ Khiếu Xuyên hỏi:” Cậu có đặc biệt thích ăn món gì không? Để tôi nhờ dì Trương lấy thêm đưa lại đây “
” Như vậy là được rồi ” Lâm Ngư lắc đầu:” Đồ ăn đủ rồi, cảm ơn ngài”
Nguỵ Khiếu Xuyên gắp đồ ăn trong nồi, đặt vào chén đưa đến trước mặt cậu:” Vậy cậu ăn nhiều một chút”
Cậu nhận chén đồ ăn nhiệt độ vừa phải, Lâm Ngư mở cái miệng từ từ ăn. Gương mặt cậu đỏ lên vì hơi nóng của từ đồ ăn.
Dì Trương đem một bình rượu đã hâm nóng ra bàn, ánh mắt của Lâm Ngư nhạy bén nhanh chóng nhận bình rượu trong tay dì Trương. Cậu rót rượu mời Nguỵ lão phu nhân và Nguỵ Khiếu Xuyên, cậu cũng rót một ít cho bản thân. Chỉ ngửi thoáng qua mùi thơm của rượu mà dưỡng như muốn say rượu.
“Người tốt” trong lòng cậu nghĩ như vậy, Lâm Ngư thấy dù là Ngụy lão phu nhân hay Ngụy Khiếu Xuyên cùng tất cả mọi người trong viện này đều là người tốt, giống như ông nội Lâm cũng là người tốt.
Một nồi lẩu nóng hổi ăn vào trong lòng cậu ấm áp dễ chịu, cậu có chút choáng váng không biết do ảnh hưởng của rượu hay trong lòng vui vẻ. Mà cậu cảm thấy bản thân mình có thể ở với Ngụy Khiếu Xuyên chung sống tốt đẹp
” Sau này anh ở chung phòng này với thiếu gia “
Ăn xong buổi sáng Hương Thảo dẫn Lâm Ngư đi dạo làm quen với đại viện xa lạ, trước tiên là đi phòng của Ngụy Khiếu Xuyên sau này cũng là phòng chung của cậu và anh, Lâm Ngư cầm túi vải nhỏ đựng đồ đạc của cậu đặt lên bàn gỗ vuông lớn cậu quan sát xung quanh phòng này rất lớn cũng dọn dẹp sạch sẽ trừ phòng ngủ ra còn có phóng sách
” Ban nãy anh đến em có có giữ một túi đồ đã mang lên cho anh, anh có mang theo đồ vật gì sao?”
“Đúng” Lâm Ngư gật đầu, cậu tìm khoai lang khô lấy ra trước
“Thật ra anh không mang đồ vật đến đâu thiếu gia vài hôm trước đã gọi ngừoi chuẩn bị đầy đủ, không thiếu món gì” Hương Thảo mở tủ ra giúp cậu cất đồ nói thêm:” Còn chuẩn bị thêm nệm giường mới đó!”
Trong phòng đi ra đi ngang phòng bào chế dược có mùi thảo dược nồng nặc bị gió thổi tới, Lâm Ngư nhìn thấy Ngụy Khiếu Xuyên đang ở trong phòng làm việc nghiêm túc. Cậu dưng lại suy nghĩ xem có nên đi vào hay không.
” Đây là phòng làm thuốc bình thường thiếu gia cùng chú Hàn sẽ bàn bạc công việc ở trong này, anh A Sanh thỉnh thoảng cũng sẽ vào nhưng em không thích lắm mùi thảo dược đậm quá “
Hương Thảo từ bé đã ở Nguỵ gia đại viên mà lớn lên ở đây nàng biết rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, nàng nói chuyện rất nhanh nhưng đều nói rất rõ ràng cho cậu nghe
” Nếu anh có hứng thú thì có thể vào trong xem, dược phòng này thiếu gia không hạn chế cậu vào xem”
Lâm ngư nói:” Chờ thiếu gia cùng chú Hàn không bận thì tôi lại vào xem”
” Vậy em dẫn anh đến cho lão thái thái xem nha” Hương Thảo nói
” Trong nhà ít ngừoi cũng không có nhiều quy tắc như vậy, sau này con qua đây thăm nãi nãi đừng căng thẳng như thế con biết chưa?” Nguỵ lão thái thái đon cậu vào phòng ngồi xuống:” Nào ngồi đi, nói cho bà nghe chuyện trước kia của con đi”
” Chuyện của con dài lắm, phải kể rất lâu” Lâm Ngư đáp
“Cũng tốt, kể về con nhiều để nãi nãi hiểu thêm về con đi, con có muốn nghe bà kể chuyện của bà không?” Nguỵ lão thái thái nói:” Chuyện của não nãi chắc chắn dông dài hơn chuyện của con nhiều, lúc đó con đừng cảm thấy nghe chán đi”
Lâm Ngư lạp tức thả lỏng người cậu nghĩ lão thái thái muốn gặp cậu dạy nguyên tắc trong nhà dặn đo cậu này nọ, không nghĩ đến hai bà cháu cậu chỉ trò chuyện về cuộc sống trước đây. Lão thái thái hỏi cậu trước đây sinh hoạt ra sao lại nghe cậu kể gia gia nhặt cậu về nuôi, nãi nãi nghe xong có đau lòng mà đỏ cả mắt
Nghe cậu kể xong chuyện cũ của cậu, lão thái thái cũng nói chuyện của nàng cho cậu nghe, cậu còn hiểu rõ Ngụy Khiếu Xuyên qua lời nói của nãi nãi
Ngày đầu tiên Lâm Ngư đến Nguỵ gia đại viện cậu cảm nhận được vui vẻ cùng thư thái, nãi nãi không xem cậu như người ngoài cũng không coi thường xuất thân của cậu
Đại Viện nhà Ngụy luôn náo nhiệt vui vẻ, Nguỵ lão phu nhân cùng Nguỵ Khiếu Xuyên cũng không đặt nhiều nguyên tắc với người hầu trong nhà, ngày thường trong nhà âm thanh cười nói vui vẻ khắp nhà lúc này nhà thêm “vợ” của đại thiếu gia vào cửa nên ngừoi hầu trong nhà càng cười nói nhộn nhịp
Nhưng hôm nay không giống ngay binh thuong Nguỵ lão phu nhân nghĩ trong lòng hôm nay là ngày vui của cháu trai bà, nên ăn mặc xinh đẹp mới được
Sáng sớm Nguỵ lão phu nhân thay quần áo mới, bà mặc áo váy dài đỏ chân đi giày da, bộ váy này bà chỉ mặc khi năm đó thành hôn. Nguỵ lão phu nhân sinh ra đã không thích mặc đồ màu hồng, màu đỏ nhất là bà thích đồ gọn gàng như quần áo tập võ, ông nội của Ngụy Khuyến Xuyên rất yêu thương bà cũng không ép buộc bà phải dịu dàng, nữ tính thêu thùa may vá gì đó.
Chải xong kiểu tóc phù hợp Nguỵ lão phu nhân bảo dì Trương lấy hộp trang sức của nàng cầm ra đây
Bà vuốt ve hộp gỗ trang sức khắc hoa văn:” Món đồ này đã nhiều năm không lấy ra”
Thím Trương gật đầu nói:” Đúng vậy, sau khi sinh thiếu gia Văn Viễn. Sau đó phu nhân không lấy ra xem nữa”
Năm đó cha của Nguỵ Khiếu Xuyên là Ngụy Văn Viễn cùng mẹ của anh mất trong tai nạn, Nguỵ lão gia lớn tuổi mất con buồn bã, mùa đông năm đó mất do bệnh tật. Chuyện lớn nhỏ trong nhà từ lúc đó đều là một tay bà lo liệu, lo xong đám tang cho con trai, con dâu và chồng. Lại quản lý việc làm ăn trong nhà cùng đại viện nhà Ngụy.
Nguỵ lão phu nhân nhìn Nguỵ Khiếu Xuyên cùng Lâm Ngư chờ ở sảnh lớn, bà đưa lại hộp gỗ cho dì Trương cầm, nói:” Đi thôi, cùng tôi đi gặp cháu dâu ngoan nào”
Chưa nhìn thấy bóng dáng lão phu nhan nhưng Lâm Ngư nghe được tiếng lão phu nhân cùng dì Trương cười nói, hai người vừa đi trên hành lang vừa nói chuyện. Bà nhìn thấy Lâm Ngư lại cười vui vẻ hơn:” Lại đây nào, để bà nội nhìn con nhiều hơn nào”
Nguỵ Khiếu Xuyên ra hiệu cho cậu đi qua, Lâm Ngư đứng dậy đi đến bên cạnh lão phu nhân cậu hơi cúi đầu, Nguỵ lão phu nhân đối với cháu dâu do chính mình chọn thích đến vui vẻ trong lòng. Bản thân bà là một người hoạt bát hay nói cười, sinh con thì con trai cũng giống tính cách của nàng thích chạy nhảy không ngoan ngoãn ngồi yên. Lúc nhỏ Nguỵ Khiếu Xuyên cũng rất bướng bỉnh, sau này do hai chân bị tật anh mới bắt đầu trở nên yên lặng từ đó. Lâm Ngư tuy mười chín tuổi nhưng khuôn mặt vẫn như đứa nhỏ, tính cách lại trầm lặng là đứa bé hiểu Nguỵ lão phu nhân ít gặp được người có tính tình như cậu, bà xem cậu như cháu ruột thịt của mình mà yêu thương.
” Chào hỏi lão phu nhân ” Dì Trương nhắc Lâm Ngư
” Con nên gọi ngài như thế nào?” Lâm Ngư nhỏ giọng hỏi
” Con nói xem nên gọi thế nào đi?” Lão phu nhân cười, nắm bàn tay hơi có vết chai của cậu mà bóp nhẹ nói:” Dĩ nhiên là gọi giống Khiếu Xuyên, đều gọi là bà nội”
” Bà nội khoẻ ạ” Lâm Ngư chắp tay cung kính mà gọi một tiếng
Lão phu nhân nghe được cười vui vẻ không khép lại miệng cười không ngừng, xoay người cầm hộp trang sức gỗ trên tay dì Trương, bà cầm lấy đặt vào tay cậu.
Hộp trang sức hình lục giác làm từ gỗ tử đàn, ở trên mặt còn khảm bạch ngọc cùng mấy loại đá quý cầm trên tay hơi nặng, lão phu nhân lại đưa chìa khoá cho cậu:” Tuy con đã là cháu dâu của bà, là người một nhà nhưng không thể không tặng quà, con cứ coi là quà gặp mặt đi”
Lâm Ngư cầm chìa khoá đồng cũ kỹ đã bị rỉ sét cắm vào lỗ khoá trên hộp trang, sức vặn một cái mở ra nhìn thấy đồ vật bên trong làm cậu lắp bắp kinh ngạc cùng sợ hãi
Là một chủy thủ* vô cùng xinh đẹp tinh xảo, cậu nghĩ bên trong hộp sẽ là vòng ngọc hoặc mấy món đồ trang sức khác. Không nghĩ đến là một cây dao găm, trên vỏ dao nạm một viên đá quý, chuôi dao làm từ ngọc thượng hạng. Năm đó Nguỵ lão thái gia cưới Nguỵ lão phu nhân, lúc ấy đó ông còn chưa giàu có đên sau này có tiền ông tìm người làm một thanh đoản đao tinh xảo quý giá tặng cho Nguy lão phu nhân làm vật phòng thân. Đến lúc Nguỵ lão thái gia mất bà quá đau buồn, nên đem con dao cất vào hộp khóa lại đã nhiều năm không lấy ra khỏi hộp.*
Mây trôi: đoạn này bug nha, không biết sửa sao luôn, trên raw đoạn trên ghi sinh Văn Viễn thiếu gia là không lấy ra rồi, xuống đoạn này lại khác….Lão phu nhân nói:” Cháu dâu là nam thì đã sao, lại có thêm một đứa cháu trai ngoan cùng bà lão này vui đùa”
Lâm ngư nhìn lão phu nhân lại quay đầu nhìn Nguỵ Khiếu Xuyên hỏi ý anh, cậu hiểu rõ ý của lão phu nhân đưa cậu con dao găm này là để phòng thân.
” Bà nội cho cậu, cậu nhận đi ” Ngụy Khiếu Xuyên nói
Lâm Ngư cúi đầu nói: ” Cảm ơn, bà nội”
Cậu chưa từng đi học nhưng cũng hiểu lễ nghĩa, nhận chén trà trong tay Thím Trương đưa qua kính trà Lão thái thái tỏ ý cảm ơn món quá nàng đưa, mấy lễ nghĩa cơ bản như chào hỏi giới thiệu xong xuôi coi như cậu đã là người họ Ngụy
Lúc trước đã bàn bạc tốt Lâm Ngư gả qua Nguỵ gia, không làm tổ chức tiệc vì ông cậu qua đời chưa đến một trăm ngày, Nguỵ gia cũng tôn trọng ý kiến của cậu chuyên hôn lễ tới đây coi như đã xong
” Hôm nay chúng ta ăn lẩu ” Hương Thảo bưng dĩa rau xanh đi qua cừoi hì hì:” Thiếu gia dặn sợ cậu trên đường qua đây lạnh, cậu ăn lẩu đừng ngồi gần quá trên người cậu còn hơi lạnh, cẩn thận bị hun nóng người đấy”
Lâm Ngư gật đầu, môi hơi động đậy cuối cùng mở miệng nói:” Được” ánh mắt cậu không tự chủ lại nhìn về phía Ngụy Khiếu Xuyên ngồi
Ngồi ở bàn chính dành cho chủ là cậu cùng hai bà cháu Ngụy gia, cậu ngồi đối diện là Ngụy khiếu Xuyên. Qủan gia là chú Hàn, Thím Trương cùng Hương Thảo còn cả A Sanh vừa đi thả ngừa vào chuồng quay lại phòng bếp, những người này ngồi ở bàn kế bên, Nhưng đồ anh trên hai bàn đều giống nhau không có hề khác nhau, Lâm Ngư nhìn bàn bên cạnh lại nhìn bàn chính có món gì thì bàn còn lại đều đầy đủ các món như vậy.
Đây là truyền thống của Nguỵ gia, ông nội cùng bà nội Ngụy Khiếu Xuyên là người thích náo nhiệt, thêm nhiều người càng sung túc vui vẻ
Mùa đông ăn lẩu không có nhiều rau cải bù lại có thịt bò, thịt dê cùng củ cải trắng tươi ngon, chờ nước đun trong nồi đồng sôi lập tức nhún thịt, rau củ vào nồi lẩu. Tiếng nước sôi ùng ục mùi thơm dậy mùi khắp phòng, hơi nước bốc lên nóng hổi
Khói bốc như làn sương mỏng thổi qua chỗ Lâm Ngư ngồi, Nguỵ Khiếu Xuyên thấy vậy bèn nhích nồi đồng đặt ở vị trí khác trên bàn, cậu hiểu anh sợ khói và hơi nước lẩu sôi hun nóng cậu
” Tiểu Ngư con ngồi bên này đi” Nguỵ lão thái thái kéo cái ghế ở bên cạnh bà gọi cậu đổi chỗ, Lâm Ngư ăn buổi cơm đầu tiên ở Nguỵ gia cậu cảm thấy căng thẳng. Vị trí này kéo gần khoảng cách của cậu và Ngụy Khiếu Xuyên cậu ngồi kế bên anh có thể ngửi được mùi thuốc đông y thoang thoảng trên người Nguỵ Khiếu Xuyên
Lâm Ngư hiểu quy tắc trên bàn ăn trưởng bối trong nhà chưa gắp thức ăn trước, thì cậu cũng ngồi ngay ngắn chờ. Lão phu nhân cầm muỗng sứ giúp cậu múc nước canh vào trong chén
Nguỵ Khiếu Xuyên hỏi:” Cậu có đặc biệt thích ăn món gì không? Để tôi nhờ dì Trương lấy thêm đưa lại đây “
” Như vậy là được rồi ” Lâm Ngư lắc đầu:” Đồ ăn đủ rồi, cảm ơn ngài”
Nguỵ Khiếu Xuyên gắp đồ ăn trong nồi, đặt vào chén đưa đến trước mặt cậu:” Vậy cậu ăn nhiều một chút”
Cậu nhận chén đồ ăn nhiệt độ vừa phải, Lâm Ngư mở cái miệng từ từ ăn. Gương mặt cậu đỏ lên vì hơi nóng của từ đồ ăn.
Dì Trương đem một bình rượu đã hâm nóng ra bàn, ánh mắt của Lâm Ngư nhạy bén nhanh chóng nhận bình rượu trong tay dì Trương. Cậu rót rượu mời Nguỵ lão phu nhân và Nguỵ Khiếu Xuyên, cậu cũng rót một ít cho bản thân. Chỉ ngửi thoáng qua mùi thơm của rượu mà dưỡng như muốn say rượu.
“Người tốt” trong lòng cậu nghĩ như vậy, Lâm Ngư thấy dù là Ngụy lão phu nhân hay Ngụy Khiếu Xuyên cùng tất cả mọi người trong viện này đều là người tốt, giống như ông nội Lâm cũng là người tốt.
Một nồi lẩu nóng hổi ăn vào trong lòng cậu ấm áp dễ chịu, cậu có chút choáng váng không biết do ảnh hưởng của rượu hay trong lòng vui vẻ. Mà cậu cảm thấy bản thân mình có thể ở với Ngụy Khiếu Xuyên chung sống tốt đẹp
” Sau này anh ở chung phòng này với thiếu gia “
Ăn xong buổi sáng Hương Thảo dẫn Lâm Ngư đi dạo làm quen với đại viện xa lạ, trước tiên là đi phòng của Ngụy Khiếu Xuyên sau này cũng là phòng chung của cậu và anh, Lâm Ngư cầm túi vải nhỏ đựng đồ đạc của cậu đặt lên bàn gỗ vuông lớn cậu quan sát xung quanh phòng này rất lớn cũng dọn dẹp sạch sẽ trừ phòng ngủ ra còn có phóng sách
” Ban nãy anh đến em có có giữ một túi đồ đã mang lên cho anh, anh có mang theo đồ vật gì sao?”
“Đúng” Lâm Ngư gật đầu, cậu tìm khoai lang khô lấy ra trước
“Thật ra anh không mang đồ vật đến đâu thiếu gia vài hôm trước đã gọi ngừoi chuẩn bị đầy đủ, không thiếu món gì” Hương Thảo mở tủ ra giúp cậu cất đồ nói thêm:” Còn chuẩn bị thêm nệm giường mới đó!”
Trong phòng đi ra đi ngang phòng bào chế dược có mùi thảo dược nồng nặc bị gió thổi tới, Lâm Ngư nhìn thấy Ngụy Khiếu Xuyên đang ở trong phòng làm việc nghiêm túc. Cậu dưng lại suy nghĩ xem có nên đi vào hay không.
” Đây là phòng làm thuốc bình thường thiếu gia cùng chú Hàn sẽ bàn bạc công việc ở trong này, anh A Sanh thỉnh thoảng cũng sẽ vào nhưng em không thích lắm mùi thảo dược đậm quá “
Hương Thảo từ bé đã ở Nguỵ gia đại viên mà lớn lên ở đây nàng biết rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, nàng nói chuyện rất nhanh nhưng đều nói rất rõ ràng cho cậu nghe
” Nếu anh có hứng thú thì có thể vào trong xem, dược phòng này thiếu gia không hạn chế cậu vào xem”
Lâm ngư nói:” Chờ thiếu gia cùng chú Hàn không bận thì tôi lại vào xem”
” Vậy em dẫn anh đến cho lão thái thái xem nha” Hương Thảo nói
” Trong nhà ít ngừoi cũng không có nhiều quy tắc như vậy, sau này con qua đây thăm nãi nãi đừng căng thẳng như thế con biết chưa?” Nguỵ lão thái thái đon cậu vào phòng ngồi xuống:” Nào ngồi đi, nói cho bà nghe chuyện trước kia của con đi”
” Chuyện của con dài lắm, phải kể rất lâu” Lâm Ngư đáp
“Cũng tốt, kể về con nhiều để nãi nãi hiểu thêm về con đi, con có muốn nghe bà kể chuyện của bà không?” Nguỵ lão thái thái nói:” Chuyện của não nãi chắc chắn dông dài hơn chuyện của con nhiều, lúc đó con đừng cảm thấy nghe chán đi”
Lâm Ngư lạp tức thả lỏng người cậu nghĩ lão thái thái muốn gặp cậu dạy nguyên tắc trong nhà dặn đo cậu này nọ, không nghĩ đến hai bà cháu cậu chỉ trò chuyện về cuộc sống trước đây. Lão thái thái hỏi cậu trước đây sinh hoạt ra sao lại nghe cậu kể gia gia nhặt cậu về nuôi, nãi nãi nghe xong có đau lòng mà đỏ cả mắt
Nghe cậu kể xong chuyện cũ của cậu, lão thái thái cũng nói chuyện của nàng cho cậu nghe, cậu còn hiểu rõ Ngụy Khiếu Xuyên qua lời nói của nãi nãi
Ngày đầu tiên Lâm Ngư đến Nguỵ gia đại viện cậu cảm nhận được vui vẻ cùng thư thái, nãi nãi không xem cậu như người ngoài cũng không coi thường xuất thân của cậu
Bình luận truyện