Minh Hà Chi Cao Sí

Chương 72: Tĩnh nan thiên [ nhị ]





Lúc Chu Cao Sí tiến vào Phương Hoa điện , sắc mặt có chút trắng bệch, khẩu khí hơi gấp , nhìn về phía Phương Hoa viện im lặng đến dọa người , trong lòng nghi hoặc, sao im lặng như vậy?

Lúc này, tuy rằng đã qua buổi trưa, nhưng Chu Cao Sí biết quy củ của mẫu phi rât nghiêm khắc, cho dù là vô sự, trong sân nhất định có người đứng ở ngoài truyền vào .

Nhưng lúc này…… Trước viện không một bóng người .

Mã Tam Bảo nâng Chu Cao Sí , có chút lo lắng nói nhỏ “Thế tử…… Nếu không để nô tài đi nhìn trước một cái?”

Chu Cao Sí  lấy lại tinh thần, nhìn về phía Mã Tam Bảo , chậm rãi lắc đầu.

Ý bảo Mã Tam Bảo buông mình ra , Chu Cao Sí  tiến phía trước hai bước, cân nhắc một chút, mới thấp giọng chậm rãi nói “Ngươi đi về trước đi. Để cho hạ nhân chờ ta ở đây là được rồi .”

Mã Tam Bảo sửng sốt, lập tức kiên quyết lắc đầu “Thế tử, nô tài đã vô sự , thế tử cũng đừng lo lắng nô tài , nô tài ở đây chờ  .” Dừng một chút, lại do dự nói “Thế tử, nếu không thì để nô tài bồi ngài đi vào? Thương của ngài ……”

Tế mi Chu Cao Sí  hơi nhíu, nhìn vẻ mặt Mã Tam Bảo lo lắng, giận dữ nói “Thương của ta đã tốt lắm! Tam Bảo, ngươi đừng giống nữ nhân , thực thích lải nhải đến lẩm bẩm hoài sao ?”

Hắn đã muốn mệt mỏi khi có một lão cha thích nhìn mình chằm chằm và lải nhải dài dòng  ……

Mã Tam Bảo xấu hổ cười, cung kính khom người “Vậy nô tài chờ ở đây .”

Chu Cao Sí  chậm rãi gật đầu, xoay người chậm rãi tiêu sái tiến Phương Hoa viện.

Hắn có lẽ đã có thể đoán vì sao Phương Hoa viện im lặng như vậy.

Cố nhân mẫu phi đã chết …… Nhất định là người tối trọng yếu trong lòng mẫu phi đi

Cho nên, Chu Cao Sí  không muốn để cho Tam Bảo hoặc là những người khác đi theo phía sau mình tiến vào, mà lúc này, bên người mẫu phi nhất định cũng không có bao nhiêu người đi?

Chậm rãi tiêu sái tiến hậu viện.

Liền thấy mẫu phi vận một thân áo xám , trên đầu chỉ cài một cái trâm bạc đơn giản , hai tay buông xuống , gắt gao nắm , đứng ở trong sân, ngóng nhìn thiên không màu lam .

Vẻ mặt đờ đẫn, bình tĩnh.

Đôi mắt như tĩnh mịch, không có gì dao động.

Chu Cao Sí  trong lòng khẽ run lên.

Dừng chân bước , nhìn chằm chằm mẫu phi cách đó không xa, không thể, cũng không đi tiếp .

“Tựa như…… Sinh mệnh đang sống bị vơi đi phân nửa ……”

Chu Cao Sí  nhìn mẫu phi, trong đầu điện quang hỏa thạch hiện lên một câu như vậy.

Bỗng nhiên nghĩ tới hôm qua , cha hắn đột nhiên mở miệng nói .

“Đó là do năm đó …… Thời điểm mẫu phi ngươi tới cầu ta , có thể nói …… Lúc ấy ta cảm thấy thực khoa trương, thực nhàm chán……”

“Bất quá…… Hiện tại , ta thật ra đã hiểu được cái loại cảm thụ này.”

……

Không biết đứng bao lâu, cũng không biết trải qua bao lâu.

Chu Cao Sí  im lặng nhìn mẫu phi hắn, bởi vì không biết nói cái gì, có lẽ bởi vì trong lòng hiểu được, sau đó , hắn cũng không biết nói thế nào , cho nên…… Hắn đến đây. Lại chỉ có thể đứng ở một bên mà chân tay luống cuống, chỉ có thể đứng ở một bên, im lặng lo lắng nhìn mẫu phi.

Cũng có lẽ…… Là vì trong lòng hiểu được loại cảm thụ này ……

Hơi hơi xiết chặt ngón tay, trong lòng thực toan, thực toan……

“Sí nhi ?” Nhẹ nhàng mơ hồ , thanh âm mang theo hơi hơi kinh ngạc. Lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.

Chu Cao Sí  lấy lại tinh thần, vội lộ ra ngốc ngốc cười, chậm rãi tiến lên, cung kính chỉ lễ “Sí nhi  bái kiến mẫu phi.”

Từ thị  nhìn hắn sau một lúc lâu, mới hơi hơi rũ mắt, thản nhiên mở miệng “Là phụ vương ngươi kêu ngươi tới ?”

Chu Cao Sí  sửng sốt, lập tức chậm rãi đứng thẳng lưng , nhìn mẫu phi hắn, mẫu phi hắn mang theo lạnh lùng chưa từng có , thản nhiên nhìn  hắn.

Chu Cao Sí  nhớ tới hôm qua, lời cha nói , không khỏi chậm rãi vẫn ngốc ngốc cười như cũ, trong lòng lại càng thêm chua xót cực điểm .

“Mẫu  phi ngươi đến cầu ta, có lẽ là vì nghe được ta và nhị cữu ngươi cữu có quan hệ tốt , ta với nhị cữu cữu ngươi cũng đã cố ý hướng hoàng gia gia ngươi cầu mẫu phi của ngươi đến làm Vương phi của ta……”

“Cái gì?”

“Rất kỳ quái? Lúc ấy, ngoại tổ phụ Từ Đạt của ngươi ở trong quân tối có lực ảnh hưởng…… Nếu ta không đi cầu, như vậy, nhóm thúc thúc của ngươi cũng sẽ đi  ……”

“Cho nên, mẫu phi……”

“Ta cự tuyệt . Cũng ám chỉ , nếu nàng cự hôn, sẽ có hậu quả gì, Từ gia sẽ đeo trên lưng tội kháng chỉ , ý trung nhân của nàng cũng sẽ bởi vậy mà bị liên lụy……”

“……”

“Sí nhi , cho đến nay, ta cũng không cảm thấy năm đó ta làm như vậy có gì sai.”

……

“Mẫu phi……” Chu Cao Sí  ngốc ngốc tươi cười ở ánh mắt Từ thị  đạm mạc nhìn thẳng , không thể tái bảo trì, chỉ có thể cười khổ một tiếng.

“Sí nhi …… Bồi mẫu phi ngồi một hồi đi.” Từ thị  thản nhiên nói, đi hướng ghế đá ngồi xuống , vỗ vỗ ghế đá bên người, ý bảo Chu Cao Sí đến ngồi .

Chu Cao Sí  nao nao, lập tức chậm rãi tiêu sái đi qua.

Đợi ngồi xong , Từ thị  vẫn như cũ ngẩng đầu nhìn thiên không, thanh âm lạnh lùng cùng thản nhiên mở miệng “Hôm nay trời thực xanh . Rất nhiều năm trước, cũng là ngày như vậy.”

Chu Cao Sí  lẳng lặng nghe.

Từ thị  sau khi nói xong, liền trầm mặc.

“Ngươi đều biết ?” Từ thị  hạ giọng hỏi.

“Ân. Con…… Đều biết .”

Sau một lúc lâu, thanh âm áp lực đầy Từ thị  , chậm rãi mở miệng “Ta hận phụ vương ngươi.”

Chu Cao Sí  chậm rãi rũ mắt.

“Vẫn…… Đều hận. Nhưng…… Ta cũng cảm kích phụ vương ngươi. Mấy năm nay, hắn tuân thủ hứa hẹn năm đó , che chở Từ gia, che chở…… người ta rất coi trọng , vẫn đều làm . Còn có…… Ngươi cùng Cao Hú, Cao Toại.” thanh âm Từ thị  có chút khàn khàn, một câu, một câu, chậm rãi nói xong.

“Nhưng…… Biết không? Sí nhi …… Thời điểm năm đó ngươi sinh ra, ta từng nửa đêm nhìn thấy ngươi , muốn bóp chết ngươi……” Từ thị  nhẹ nhàng nói .

Chu Cao Sí  ngẩn ra, đôi mắt hơi hơi nâng lên, lập tức chậm rãi nhắm lại.

“Sau lại, ngươi chậm rãi trưởng thành, gọi ta là nương …… Ta đã muốn quên thứ gọi là hận phụ vương ngươi ……” Từ thị  đột nhiên nở nụ cười. Tươi cười mang theo một tia thê lương, lẩm bẩm nói “Nhưng là…… Hiện tại ta lại nghĩ tới toàn bộ. Cái loại hận này, cái loại thống khổ này……”

“Chính là…… Hận, cũng bất quá như thế. Ta có thể làm lại điều gì sao ?” Từ thị  lầm bầm lầu bầu “Ta có thể làm cũng chỉ là như vậy …… Chỉ có thể như vậy……”

Chu Cao Sí nắm chặt tay , trong lòng toan khổ.

Viện lại an tĩnh trở lại .

Từ thị  lúc này thấp giọng mở miệng “Sí nhi …… Ngươi sẽ không muốn nói điều gì sao ?”

“Con…… Không biết nên nói cái gì.” Chu Cao Sí  sửng sốt một hồi, mới chậm rãi mở miệng , thấp giọng nói, lại ngẩng đầu nhìn Từ thị , rất nghiêm túc mở miệng “Mẫu phi muốn hận phụ vương thì liền hận đi. Bởi vì…… Phụ vương năm đó thật sự làm người ta oán hận !”

Từ thị  ngẩn ra, nhìn chằm chằm Chu Cao Sí “Sí nhi , người ngươi thích nhất không phải phụ vương sao ?”

Chu Cao Sí  cười cười, tươi cười thực ôn hòa, nhưng rất bất đắc dĩ chua sót, đúng nha, hắn thích nhất thích nhất ……

Có lẽ, mẫu phi chỉ nghĩ là nhu mộ của một đứa con đối cha ?

Nhưng…… Hắn thích nhất, không phải là như vậy……

Ai, bất quá, mặc kệ thích loại nào , thì phụ vương đều là……

“Mẫu phi…… Con cũng thực hoài nghi ánh mắt mình , phụ vương là người hay làm người ta bực tức như thế , sao ta lại thích ?” Chu Cao Sí  ra vẻ khổ qua mặt , gãi đầu buồn rầu mở miệng .

Từ thị nghiêm túc nhìn Chu Cao Sí  một lúc lâu, mới chậm rãi cúi đầu nở nụ cười.

Chu Cao Sí  sửng sốt. Mẫu phi?

Thiên không vẫn như cũ xanh lam , mây trắng vẫn từ từ trôi , ánh mặt trời rất rực rỡ, chiếu xuống mặt đất .

Gió nhẹ sau giờ ngọ hiu hiu thổi , Từ thị  chậm rãi nâng tay , nhẹ nhàng sờ sờ hai má Chu Cao Sí  .

Chu Cao Sí  ngẩn ngơ.

Từ thị  chậm rãi mỉm cười.

“Sí nhi , ngươi nha…… Chính là như vậy……”

Mẫu phi nói thực ôn nhu, trong lời mẫu phi nói mang theo một loại sủng nịch cùng bất đắc dĩ, mà lúc này, tươi cười của mẫu phi cũng nhu hòa ấm áp.

Hắn…… Chưa bao giờ thấy qua mẫu phi như thế .

Mà đúng lúc này, đột ngột một tiếng thanh âm thương xúc vang lên “Bẩm Vương phi, bẩm thế tử, sứ giả kinh thành đến đây!”

Chu Cao Sí  ngẩn ra, lập tức tế mi hơi nhíu, đứng dậy, đang muốn nói cái gì đó, nhớ tới mẫu phi, liền quay đầu nhìn về phía mẫu phi hắn, đã thấy mẫu phi chậm rãi thu hồi tươi cười, trên mặt bình tĩnh, lạnh lùng.

“Đã biết! Đi xuống đi!” Từ thị  đạm mạc , nghiêm túc mở miệng nói.

*************

Lúc này, Nam Kinh, Từ phủ.

Từ Tăng Thọ giận dữ, mạnh mẽ vỗ cái bàn, thấp giọng cả giận nói “Đại ca hẳn là biết! Chúng ta cùng Bắc Bình Yên vương  phủ là đồng khí liên chi, nếu Bắc Bình Yên vương  phủ có cái vạn nhất, đại ca cảm thấy, Từ phủ chúng ta có thể được lời sao ? Còn có Tam muội! Đại ca cho dù không lo lắng Yên vương , cũng ngẫm lại Tam muội đi, chẳng lẽ , đại ca –”

“Đủ! Câm miệng!” Từ Huy Tổ lạnh giọng mở miệng.

Từ Tăng Thọ khí giận trừng mắt.

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết, năm đó, là ai giựt giây cha, đem Tam muội gả cho Yên vương ?”

Từ Tăng Thọ ngẩn ngơ.

Từ Huy Tổ nhìn chằm chằm Từ Tăng Thọ, đột ngột cười lạnh “Nói ta không lo lắng Tam muội? Vậy người đem Tam muội  gả cho Yên vương  phủ là ai?!”

Từ Tăng Thọ biến sắc.

“Nhị đệ, ngươi chỉ lo cho vinh hoa phú quý của ngươi, ngươi khi nào lo lắng quá Từ phủ chúng ta, ngươi khi nào lo lắng cho Tam muội!?”

“Buộc ý trung nhân của Tam muội rời đi Nam Kinh , không phải là đại ca ngươi sao?” Từ Tăng Thọ hít một hơi thật sâu , chậm rãi ngẩng đầu nói.

Từ Huy Tổ hừ lạnh một tiếng “Đó là sau khi thánh chỉ hạ xuống ! Nếu không đem người nọ bức đi, Tam muội sẽ chịu bị gả sao? Đến lúc đó, toàn bộ Từ phủ chúng ta còn không đeo trên lưng tội kháng chỉ sao ?!”

Từ Tăng Thọ chậm rãi cúi đầu. Ngón tay lại nắm chặt thành quyền.

“Mấy năm nay, những chuyện ngươi làm ta cũng biết…… Ngươi âm thầm giúp đỡ người kia, mật báo cho Tam muội, nói tình huống người kia….. Nhị đệ! Nếu Tam muội đã  lập gia đình , ngươi nên chặt đứt ý niệm trong đầu của nàng mới đúng , ngươi lại để nàng tưởng niệm , hừ! Ngươi chỉ đơn giản  muốn cho Tam muội có thể nói tốt cho ngươi , để cho Yên vương  thấy điểm ưu việt của ngươi !”

Ngón tay Từ Tăng Thọ chậm rãi bấu vào trong lòng bàn tay, đôi mắt không khỏi nhắm chặt.

“Nếu Yên vương  không có tồn không an phận chi niệm, mưu toan soán vị, sự tình này ta chỉ nhắm một con mắt mở một con mắt , nhưng nay, nếu Yên vương  bất trung bất nghĩa! Như vậy sự tình này ta sẽ không tái dễ dàng tha thứ !”

“Đại ca……”

“Tốt lắm!! Không được nói ! Ngươi nếu tái vì Yên vương  nói thêm , ngươi liền lập tức cút ra Từ phủ cho ta! Từ gia chúng ta không có người như vậy!”

Từ Tăng Thọ trầm mặc một lúc lâu, mới ách thanh mở miệng “Đại ca, ta chỉ muốn nói một câu……”

“Ngươi còn muốn nói cái gì ?”

“Ta cho tới bây giờ đều chưa bao giờ nghĩ tới dựa vào tam muội để thăng quan phát tài…… Ta cũng chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với tam muội ……”

“Hừ! Bây giờ còn nói điều này sao , có ý nghĩa sao? Người kia đều đã chết!”

Từ Tăng Thọ sửng sốt lăng, sau một lúc lâu, mới chua sót cười.

Nói cũng đúng , còn có…… Ý nghĩa sao?

Năm đó, năm đó…… Hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có phiên cục diện này .

Chính là…… Sẽ có người tin sao?

Có lẽ, ngay cả chính hắn cũng không tin tưởng đi?

**************

Phương Hiếu Nhụ   bính một tiếng , đạp cửa ra , căm tức nhìn Trương Thạch thảnh thơi uống trà.

“Ngươi còn có tâm tư uống trà?!”

Trương Thạch  sửng sốt, lập tức cười “Phương huynh , chuyện gì làm huynh tức giận ?”

“Tống Kiến Hữu và Thạch Bào Huy đã rời đi Nam Kinh đến Bắc Bình !”

“Đúng vậy!”

“Bọn họ không phải đi nhận Ưng Quân, mà là đi chịu chết!” Phương Hiếu Nhụ   cả giận nói.

Trương Thạch  giật mình, vẻ mặt lập tức trầm mặc.

Sau một lúc lâu, mới thấp giọng mở miệng“Phương huynh , không phải đã nói, thành đại sự luôn luôn một chút đổ máu sao?”

“Đó là cố ý đổ máu!” Phương Hiếu Nhụ  cười lạnh “Tống Kiến Hữu và Thạch Bào Huy tuy rằng không phải hiền sĩ có tài, nhưng cũng không phải phế vật! Hoàng Tử Trừng  thật đúng là có mắt tuyển người , tuyển hai người ngu ngốc như vậy đi chọc giận Yên vương ! Hảo , nhân cơ hội khởi xướng chiến tranh sao ?”

Trương Thạch  ngây người. Thật vất vả lấy lại tinh thần, sợ hãi than “Phương huynh quả nhiên rất cao minh !”

“Hừ! Thế cục rõ ràng như thế , cũng chỉ có con mọt sách như ngươi là nhìn không ra !” Phương Hiếu Nhụ  không chút khách khí trào phúng , lập tức nghiêm nghị nói “Ngươi nên nghĩ biện pháp đem nữ nhi của ngươi đón trở về mới đúng ! Chiến cuộc hết sức căng thẳng !”

Trương Thạch  lộ ra chua sót bất đắc dĩ cười , lẩm bẩm nói “Phương huynh không phải đã nói , coi như ta cho tới bây giờ đều không có sinh ra nữ nhi này sao?”

Phương Hiếu Nhụ  nhíu mày “Ngươi đem nữ nhi để tại Bắc Bình , chỉ sợ tương lai sẽ trở thành quân cờ đối phương!”

“Cũng rất có thể là một viên ám kì của chúng ta.“Trương Thạch  trầm mặc sau một lúc lâu, thấp giọng lẩm bẩm nói.

Phương Hiếu Nhụ  ngạc nhiên “Ngươi thật sự tính không cần nữ nhi của mình  ?”

Trương Thạch  nghe vậy, thân mình mạnh run lên, lập tức trầm mặc không nói.

***************

Khi Chu Cao Sí  tính rời đi Phương Hoa viện rồi đi Tùng Trúc viện, Từ thị  bỗng nhiên mở miệng gọi Chu Cao Sí .

Chu Cao Sí  quay đầu.

Từ thị  nhìn  Chu Cao Sí , chậm rãi thấp giọng nói “Sí nhi , đáp ứng mẫu phi một sự kiện……”

Chu Cao Sí  ôn hòa cười “Mẫu phi có gì phân phó? Con nhất định tuân mệnh.”

“Đáp ứng mẫu phi…… Không thú người ngươi không thích , cũng không kết hôn người không thích ngươi .” Từ thị  rất nghiêm túc nói. Nhanh nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , mang theo tâm tư phức tạp nào đó.

Chu Cao Sí  ngẩn ngơ.

Sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu, lộ ra tươi cười ngốc ngốc “Con đã biết. Con nhất định nhớ kỹ mẫu phi phân phó.”

Nhìn theo Chu Cao Sí  đi xa, Từ thị  lẩm bẩm nói “Sí nhi …… Mẫu phi…… Cũng là vì tốt cho ngươi ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện