Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 224: Chương 223: Ám Sát Vân Giai Kỳ (1)



Gào... Thuồng luồng dùng ma pháp phân thân ra hàng trăm bản thể, các quân chủ phải đánh với cả sáu phần phân thân, trong khi đó Quốc Hưng quân chủ phải đối mặt với hơn bốn mươi bản thể thuồng luồng.

Bọn họ cảm giác sức mạnh của nó tuy yếu đi một phần, nhưng hung tính khát máu, cái cách mà nó nhìn bọn họ như ác liệt hơn.

Hai bên lại lao vào khổ chiến, bao nhiêu là ma pháp cao cường tung ra, dư chấn át khung thương, thành trì, con phố phía dưới trở thành bình địa.

“Chết tiệt, chúng nhiều quá.” Tần Bá Nhật liên tục bị chúng quấy nhiễu, tấn công.

Những ngọn tà hỏa thổi bùng thiêu rụi mộc nhân của An Lạc quân chủ, hắn tạo bao nhiêu cũng không thể chống lại chúng.

“Phong Sát,” từng cơn cuồng phong sắc bén cắt qua thân thể, cắt đầu của từng con thuồng luồng xuống nhưng ngay sau đó chúng lập tức liền lại. Phong kỹ của quân chủ Thịnh Thế không bì kịp với tốc độ hồi phục của chúng, dần dần bị vây khốn giữa một rừng thuồng luồng.

“Lôi Xích.” Quốc Hưng quân chủ sử dụng ma pháp biến lôi nguyên tố trong cơ thể thành những sợi xích, quất liên tục về phía đám thuồng luồng.

Bang! Mỗi xích mang theo uy lực của Hóa Liên tam tinh và đặc tính chế tà của lôi hệ có lực sát thương rất lớn đến lũ thuồng luồng, lôi điện đánh vào cơ thể khiến cho tốc độ hồi phục của chúng giảm hơn chín mươi phần trăm.

Thuồng luồng này đã mở ra linh trí, nó biết Quốc Hưng quân chủ là kẻ có khả năng đương đầu với nó nhất trong đám quân chủ này nên càng lúc càng có nhiều thuồng luồng vây quanh Quốc Hưng quân chủ.

“Hỏa Pháo, khai.”

“Lôi Đình, khai.”

“Phong Nhận, khai.”

Hàng trăm đạo hỏa diễm, lôi điện, phong sát từ phía xa phóng thẳng về phía lũ thuồng luồng che kín bầu trời.

Các quân chủ đã biết rằng viện binh đã đến, họ lập tức đưa tay niệm chú.

“Thủy Hộ.”

“Phong Thuẫn.”

“Lôi Chắn.”

“Mộc Thiền.”

Bọn họ tạo ra hộ thuẫn xung quanh, các đạo hỏa diễm phóng liên tiếp về phía đám thuồng luồng.

Bùm! Bùm! Bùm!

Gào... Gào... Từng con thuồng luồng bị hỏa diễm đốt cháy, lôi điện đánh vào, phong nhận chém qua thảm thiết kêu gào.

Xẹt xẹt xẹt... Từng xác từng xác rơi xuống như rơm rạ.

Gần năm mươi con thuồng luồng hóa thành tử khí kết hợp lại thành con thuồng luồng lớn, chỉ là kích thước không còn như trước nữa, vết thương lở lóe khắp người.

Bỗng Tần Bá Nhật nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của nó nhìn về đám huyền sư viện binh thì thầm kêu không tốt, đó là ánh mắt của dã thú khi nhìn thấy nguồn thực phẩm ngon miệng của mình.

Hắn dùng huyền lực vẽ một vòng lên không trung, quát to: “Tất cả các ngươi, rút khỏi đó cho ta.” Âm thanh đi qua vòng ma pháp khuếch trương lên, vang vọng một khoảng trời.

Bọn họ chưa kịp ý thức được nguy hiểm thì...

Gào... Con thuồng luồng lớn gầm vang một tiếng, đám thuồng luồng nhỏ xung quanh nó đồng loạt đổi mục tiêu, công kích vào đoàn quân viện binh kia.

Bọn họ vừa định tung ma pháp phòng thủ thì bị âm thanh có mang theo uy áp của nó quét qua, một số thì bị thụ thương, thủng màng nhĩ, một số thì quá yếu, không chịu nổi mà đột tử.

Nhóm huyền sư phong hệ, hỏa hệ bị đám thuồng luồng nhỏ tập kích, quá nhiều huyền sư bị chúng xé xác, cắn thịt, vũ khí huyền cấp cũng bị chúng dễ dàng gặm nhấm.

Nhóm huyền sư lôi hệ lập tức phái người ra trợ giúp.

Gào... Con thuồng luồng lớn há miệng rộng, tập trung tà lực mạnh mẽ.

Quốc Hưng quân chủ và Hoa Điêu quân chủ thấy thế, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng đến phía sau thuồng luồng.

“Lôi Quyền.” Quyền pháp mang theo lôi diện mạnh mẽ, nhắm thẳng vào gáy của nó mà tấn công.

“Thủy Liễm.” Tần Bá Nhật phóng ra lưỡi liềm sắc bén hòng cắt ngang thân mình nó.

Khi quyền của Quốc Hưng quân chủ và thủy liễm của Tần Bá Nhật chạm vào gáy nó thì đột nhiên cả người nó như hóa thành khói mù, tan ra trong không khí.

“Không ổn, ảo ảnh.” Hoa Điêu quân chủ kinh hãi kêu một tiếng.

Con thuồng luồng đã không còn ở đó nữa, nó đã ở ngay trên đỉnh đầu của các huyền sư lôi hệ.

Tà hỏa mạnh mẽ phóng xuống toàn bộ đoàn người.

A... A... A... Từng tiếng kêu đau đớn, thảm thiết vang vọng bên dưới. Một vài huyền sư yếu nhược đã bị tà hỏa thiêu chết, một số thì da thịt tím tái, dần bị tà khí xâm thực, biến dị thành tà linh.

“Yêu nghiệt khốn khiếp, dừng tay cho ta.” Một bóng người trên đống đổ nát quát to, hai tay kết ấn.

Từ phía dưới đất, những sợi xích sắt phóng lên thẳng trời, trói miệng, trói thân con thuồng luồng lại. Đó là Sở Vương, người được lệnh của Tần Bá Nhật chạy về Đại Hạ gọi viện binh. Khi nhìn thấy những cường giả mình đem đến bị con thuồng luồng xử lí tàn bạo như vậy, ông ta không nhịn được lập tức ra tay.

“Sở Vương, mau chạy đi.” Tần Bá Nhật quát lớn nhưng âm thanh không theo kịp hành động. Một con thuồng luồng nhỏ ở phía sau há miệng rộng đớp lấy nửa mình ông ta, cắn chặt không nhả. Tà hỏa từ bên trong phóng ra, thiêu rụi toàn thân Sở Vương, cơ thể tím tái, bị tà khí xâm thực mà chuyển hóa thành tà linh.

Gào... Thuồng luồng cắn xích ra, gầm to một tiếng với tư cách là kẻ chiến thắng.

Các quân chủ đang chứng kiến những oán niệm, những cảm xúc tuyệt vọng, u tối tụ thành hình, bị thuồng luồng hấp thu toàn bộ. Cơ thể nó nhanh chóng hồi phục, to lớn như ban đầu, bên cạnh nó còn có các huyền sư mới bị nó chuyển hóa thành tà linh, tạo thành một đợt tà tai mạnh mẽ, tà linh nào cũng là một huyền sư.

Tà khí xâm nhập chuyển hóa thân thể, tu vi của họ cũng vì thế mà tăng cao. Lúc này bốn vị quân chủ không hề có khả năng chiến với nhiều cường giả như vậy nữa.

Một khung cảnh ác nghiệt nhưng không kém phần hoa mĩ giữa các cường giả tranh phong với nhau được Vân Giai Kỳ thu hết vào mắt, hai bàn tay run cầm cập không phải vì sợ mà là vì được diện kiến sức mạnh thật sự của thế giới này.

“Đây mới đúng là cường giả tranh phong chứ.” Ánh mắt đầy hứng thú, không bỏ qua một giây nào.

Từ lúc đặt chân đến nơi này cho đến nay, nào là giao chiến, thoát khỏi tay các yêu thú, đối đầu với các sát thủ từ gia tộc, các thiên kiêu như Vân Tuyết Mai, Vân Hồng cho đến các thiên kiêu của tứ quốc cũng không cho nàng ta được cảm giác kinh diễm này.

Những đối thủ kia quá yếu, nàng ta chỉ cần sử dụng thân thủ đỉnh cấp của kiếp trước đã có thể đánh bại họ, tu vi của nàng ta chỉ là Thanh Liên bát tinh, đứng trước sức mạnh, uy lực của thuồng luồng bày ra đã làm nhen nhóm ngọn lửa trong người, ngọn lửa mang khát vọng với sức mạnh.

Phải, Vân Giai Kỳ đang cảm thấy cái khát vọng truy cầu sức mạnh đó mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nàng ta muốn có loại lực lượng kia, lực lượng có thể đối chiến với toàn bộ cường giả đỉnh cao của tứ quốc.

Bỗng âm thanh của 419 vọng trong đầu: “Chúc mừng ký chủ, vì đã có giác ngộ với lực lượng nên đã mở khóa được vật phẩm bí ẩn, ngài có muốn mở liền không?”

Vân Giai Kỳ rất có hứng thú với những thứ huyền bí, lập tức nói: “Mở ngay cho ta.”

Trên tay Vân Giai Kỳ hiện lên một đạo lam quang, từ trong đó, một chiếc vòng tay hiện ra bao lấy cánh tay nàng ta.

Vân Giai Kỳ khó hiểu hỏi: “419, đây là thứ gì?”

419: “Cái vòng này có khả năng thu phục sinh vật sống để họ hoàn toàn nghe theo lệnh ngài, kể cả đó là người hay yêu. Tuy nhiên đối với con thuồng luồng kia, tỉ lệ thu phục chỉ có mười phần trăm.”

Vân Giai Kỳ thật muốn ngửa mặt cười lớn. Nàng ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với con yêu thú mạnh mẽ như thế thì thứ này lại đến thật đúng lúc. Kỳ ngộ cũng giống như đánh bạc vậy, đỏ thì ăn trọn mà đen thì ngã về không.

Mười phần trăm này, có thể khiến nàng ta vạn kiếp bất phục. Nhưng cũng mười phần trăm đó nếu thắng cược, nàng ta sẽ sở hữu lực luồng mạnh mẽ của con thuồng luồng đó, đi đến đỉnh phong của thế giới này, tiền đồ vô lượng.

Trong một góc tường ở phía xa đó, có hai thân ảnh đang nhìn chằm Vân Giai Kỳ.

“Khôi Nguyên lão đệ, nếu như ả ta thật sự là luân hồi giả chuyển thế, rất có khả năng giấu nhiều bài tẩy bảo mệnh đấy, ta sợ là muốn ám sát hơi khó.” Bạch Văn Khiêm vừa nhìn về phía Vân Giai Kỳ vừa nói với Bạch Khôi Nguyên.

Bạch Khôi Nguyên trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Khiêm ca, nếu đó là thật thì càng phải diệt trừ ả bởi những kiến thức ả nắm trong tay rất lớn, nó có thể trở thành thanh đao chém xuống Hưng Nam mai sau. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta đó.”

“Nhưng...” Bạch Văn Khiêm còn muốn nói gì đó thì Bạch Khôi Nguyên cắt ngang: “Văn Khiêm lão ca, nếu giết được ả huynh sẽ có được thành tích rất tốt, qua đó có thể hỏi xin phụ thân ta một kiện pháp khí hiếm.”

Nghe đến đây Bạch Văn Khiêm bỗng sáng mắt lên, hỏi lại: “Thật sao?”

Bạch Khôi Nguyên lập tức gật đầu làm cho Bạch Văn Khiêm lâm vào ảo mộng.

Lão phụ thân nhà hắn lúc nào cũng nhớ thương kiện linh phẩm bảo khí mà gia chủ ban cho các nhà khác, vì bực tức mà lôi hắn ra đánh suốt ngày. Nếu giết Vân Giai Kỳ, có được thứ đó có thể phụ thân sẽ không đánh hắn nữa, thậm chí không quản hắn đi chơi nữa, một công đôi việc, không lỗ không lỗ.

Ánh mắt Bạch Văn Khiêm ngẩn ngơ, miệng chảy ke mà tưởng tượng...

Bạch Khôi Nguyên thì cười thầm: “Sao có thể rút đồ từ chỗ lão phụ thân ta dễ thế.” Nếu đã có thêm sự phụ trợ của Bạch Văn Khiêm thì khả năng ám sát Vân Giai Kỳ thành công có thể lên đến chín mươi phần trăm rồi.

Nếu huyền sư bình thường thì họ sẽ không bao giờ một lúc lên cả hai, hơn nữa còn là hai nam nhân chỉ để giết một nữ nhân nhưng ở Bạch gia thì khác. Từ nhỏ họ đã được giác ngộ điều lệ tổ truyền để hành trang vào đời.

Nữ nhân cũng như nam nhân; trong chiến đấu không đánh lại thì chạy; nếu không thể đánh thì có thể ám sát, nếu có thể quần công thì tuyệt đối không đơn đấu; có vũ khí thì không chơi tay không... Nói chung là có hàng trăm điều lệ cần chú ý khi vào đời, cực kỳ hợp lí và thuyết phục.

Hai người bọn họ thu liễm khí tức, huyền khí xung quanh lại, dựa vào các bức tường mà nhẹ nhàng từng bước lại gần Vân Giai Kỳ. Vân Giai Kỳ chỉ mãi tập trung vào cuộc chiến nên không hề cảm giác được nguy hiểm đang đến gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện