Minh Nguyệt Dĩ Nan Viên

Chương 4



Hôm đó là ngày thứ bảy theo lời thần y đã dặn.

Ngày hôm đó, người thiếu niên toàn thân hắc y trèo lên cây cổ thụ, đưa tay về phía ta.

Ta nhìn lên cười với cậu ấy, tôi nói không đi được.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta được lựa chọn. Giấc mơ đẹp đẽ ấy gần đến nỗi ta chỉ tiến lên hai bước và kiễng chân lên là đã chạm vào được rồi. Ta rụt tay lại, nắm chặt từng ngón đến bật máu, lùi lại bóng râm ẩm thấp phía sau.

Ta đã nói không.

Cho đến hôm nay nghĩ lại ta vẫn thấy đau không thở được.

Rất lâu về sau, khi ta già rồi, điều khiến ta hối hận nhất, chính là buổi chiều hôm ấy, ta đã không đủ dũng khí rời khỏi chàng, coi như ta chỉ sống được nửa ngày thì có làm sao? Ta sống nhiều năm vậy rồi, bao nhiêu năm đau khổ, đổi lấy nửa ngày vui vẻ, thì có làm sao?

Đêm hôm đó, Minh Nguyệt Thần và thần y đến như đã hẹn. Đêm đó không có trăng, cũng chẳng có sao.

Thần y che mắt ta và nói với ta rằng sau này sẽ dần dần không thấy gì nữa, trước mắt sẽ luôn là bóng đen mịt mù.

Ta nhẹ giọng “Ừm”.

Minh Nguyệt Thần đột nhiên nói: "Không còn cách nào khác sao?"

Vị thần y tuổi còn trẻ, buông tay xuống, chậm rãi liếc nhìn chàng: "Có thì có, sau khi dẫn độc vào mắt, tìm một đôi mắt khác đến thay vào là được. Chẳng qua quá trình đổi mắt thập phần đau đớn, càng khó hơn là, thời thời khắc khắc người bệnh đều cần tỉnh táo, đổi mắt như vậy thì mới có công hiệu.”

Ta lắc đầu, nói, "Không cần tìm cách khác."

Khi thần y giúp ta ép độc, Minh Nguyệt Thần vẫn ở bên cạnh canh chừng ta. Ta nhiều lúc cũng không hiểu nổi hành động của chàng, cảnh tượng khó coi này, người như chàng phải nên là một cái liếc mắt cũng lười.

Quá trình này đau đớn vô cùng, ta toát mồ hôi lạnh, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch, nhưng ta nghiến răng không kêu một tiếng nào. Vị thần y thở dài, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Ta đau đớn vô cùng, nhưng vẫn cố thả lỏng, run rẩy hỏi, "Ta giống cô ấy đến mấy phần?"

Minh Nguyệt Thần đờ ra một lúc, từ tốn nói: "Lúc đầu trông giống đến bảy tám điểm, đặc biệt là sườn mặt. Càng về sau... lại không giống nữa, nhiều nhất chỉ ba bốn phần thôi."

Ta vô tình nghe được, Minh Nguyệt Thần cũng không quá thuận buồm xuôi gió, khi còn nhỏ Minh gia gặp họa, qua một đêm liền thất thế, lúc ấy lại chịu ơn của quận chúa Bình Lạc, sau này mới đổi thế phất lên, rất được trọng dụng, nhưng bởi vì thủ đoạn tàn ác, cuối cùng cũng không lọt vào mắt quận chúa Bình Lạc.

Rõ ràng là chuyện của hai người bọn họ, nhưng ta lại bị mê man cuốn vào, chịu nhiều đắng cay như vậy.

Ta đã cố gắng cười, nhưng ta không thể. Mồ hôi lạnh chảy dài xuống cổ áo, cả mặt như đẫm lệ.

Bây giờ so với hai năm trước, Minh Nguyệt Thần đến ngày càng ít, giờ đây đến tư cách vật thay thế ta cũng không có, trong mắt chàng, ta với quận chúa Bình Lạc đã là khác nhau một trời một vực rồi. Châu Nhi cằn nhằn ta không giữ nổi chân Minh Nguyệt Thần, nói rằng nàng ấy đã nhiều lần thấy Minh Nguyệt Thần cố ý chậm bước ngoài viện ta, nhìn ta qua tấm rèm châu, nhưng lại luôn không vào, đứng một lúc lâu lại đi.

Ta vẫn ghét sự giống nhau dù chỉ ba bốn phần này. Nhưng ta phải dựa vào đó mà kiếm sống, trên đời có rất nhiều chuyện đáng thương, đây có tính là một trong số đó không?

Khi đầu ngón tay Minh Nguyệt Thần chạm vào ta, ý thức ta mới phục hồi.

Giọng chàng trầm thấp, vẫn giống như lần đầu.

"Tước Nô, đừng sợ. Vẫn còn ta bên ngươi."

Ta tự mình biết rõ, yên tĩnh nằm trên giường.

Ta nghĩ, chàng sẽ không đâu.

Sau đó, quận chúa Bình Lạc lại đến. Lúc đó ta đã bị mù một nửa, một đoàn tì nữ tiến vào, viện nhỏ này sợ là chứa không nổi.

Châu Nhi đẩy ta một cái, ta tiến lên thêm hai bước. Khuỵu gối quỳ xuống đất, sợ đến run rẩy.

Ta biết phận mình như ngọn cỏ, ngay cả khi quận chúa có giết ta ở đây, cũng không ai hé miệng một lời.

Ta quỳ trên đất, cúp thấp đầu, quận chúa Bình Lạc lại nâng mặt ta lên, móng tay đỏ thẫm siết cằm ta đến đỏ ửng.

"Hắn ta mắt mù rồi, không định cùng ta thành thân. Chỉ là một nha đầu có chút giống ta, bổn quận chúa trước giờ chưa từng nhục nhã như vậy.”

Nàng thu tay, vội lấy khăn lau đi. Nàng không thích nhìn thấy bộ mặt này của ta, liền lệnh cho một ma ma đến tát ta.

Lúc này ta mới biết tại sao Minh Nguyệt Thần lại không đến gặp ta suốt bảy ngày rồi. Hóa ra là định thân với Bình Lạc quận chúa, chàng còn đang bận lo liệu cho việc định thân rồi.

Khi đó ta chỉ thấy tuyệt vọng. Ma ma lực mạnh, một tát giáng xuống mặt ta đã gần như rướm máu.

Khi Minh Nguyệt Thần đến, quận chúa Bình Lạc đã đi rồi, để lại một ma ma tra tấn ta. Chàng nghiến răng rút kiếm, đâm chết người phụ nữ thô bạo ấy, cuối cùng y phục trắng vẫn là dính máu rồi.

Ta quỳ trên mặt đất, đầu đầy máu, đã mê man rồi.

Minh Nguyệt Thần gọi ta nhiều lần, ta mới tỉnh lại, ngước mắt nhìn lên, ta thấy mặt chàng như lờ mờ có nước, tựa như mới khóc.

Giọng ta đứt quãng không thành lời: "Ngài có nhớ không, khi ta mười bốn tuổi, ngài đã đưa ta về và nói với ta rằng, Tước Nô, từ nay đây sẽ là nhà của ngươi. Lúc đó ta còn ngây thơ, nghĩ rằng mình thực sự có nhà rồi. Anh túc đỏ xinh đẹp, từng đóa nhỏ nhỏ, xinh đẹp vô cùng, ta đã trồng rất nhiều, sau này lại chết hết cả, chỉ còn giữ lại một nhành đã héo khô. Ta lúc ấy đã nghĩ, chắc là chúng cũng không muốn ở đây chăng.”

Minh Nguyệt Thần nói:" Chúng ta có thể trồng lại, ta sẽ tìm người làm vườn tốt nhất cho ngươi, ngươi đã thích nó, hoa bất kể sống hay chết cũng phải nở. "

"Công tử, ta biết ơn ngài đã chuộc ta khỏi Thiên Hương Các, nhưng ta đã luôn đòi hỏi quá nhiều. Ngài không cần phải vì một ly rượu mà áy náy với ta.”

Chàng duỗi tay, cố gắng vuốt mái tóc lòa xòa che kín mắt ta. Ta lại lùi lại, khàn giọng nói, " Công tử thích sạch sẽ, không cần chạm vào ta. Tước Nô bẩn rồi."

Chàng không dừng lại, những ngón tay mát lạnh chạm vào khuôn mặt sưng tấy của ta, ta khó chịu, hứ một tiếng.

Ta trợn mắt, máu chảy dài trên môi, khuôn mặt xấu xí vô cùng. "Bây giờ ta trông giống nàng ấy mấy phần?"

Minh Nguyệt Thần nhìn ta, nhẹ giọng nói, "Không giống nữa.”

Khoảnh khắc tiếp theo ta kéo trâm bạc trên đầu xuống, mái tóc dài tung bay trong gió, dùng kết sức rạch một đường từ chân mày đến xương hàm. Ta đau đến phát khóc, run rẩy cười nói, cứ nghĩ bản thân sẽ hét lên mười phần căm hận, nhưng thanh âm phát ra lại run rẩy đáng thương: “Bây giờ thật sự không giống rồi, đúng không?”

Minh Nguyệt Thần choáng váng, ta đã từng diện kiến võ công của chàng, nhanh như chớp, nhưng giờ đây khi chàng lao vào giằng cái trâm ra, ta đã rạch xong rồi.

Vết sẹo đang rỉ máu, giọng ta khàn đi, cuối cùng thì chút chân thành ấy cũng tan vỡ cùng với nước mắt.

"Minh Nguyệt Thần, nhiều năm như vậy, Tước Nô ở trong lòng ngài, rốt cuộc là gì?"

Minh Nguyệt Thần thu bàn tay run run lại, giấu vào trong tay áo như mây của mình, chàng cụp mắt, mặt mày khôi ngô trác tuyêt.

Ngày hôm đó, trong mây đen hé ra chút ánh trăng bàng bạc, sương lạnh hóa thành sương giá, trái tim tan nát hòa vào ánh trăng, chàng bước vào cái viện khiêm tốn của ta.

Thiếu nữ đã mù nửa lại hủy dung hoàn toàn quỳ trước mặt chàng, mặt đẫm lệ, chàng nói, "Tước Nô".

"Ngươi vẫn luôn giống quận chúa Bình Lạc."

Sau bao nhiêu năm mơ mộng, cuối cùng ta cũng tỉnh rồi.

4.

Ta giật mình tỉnh lại, cảnh tượng trong mộng thay đổi hoàn toàn, vỡ tan hết cả, giống như đập tan hết bao năm đau khổ đã qua.

Mắt đã mù, ta cũng không biết mình đang ở đâu, nhưng ta vẫn nhớ được ta đã rời khỏi cái viện nhỏ, cả bộ dạng quằn quại trong mưa như thế nào.

Ta lờ mờ nhớ lại góc áo đen rủ xuống trước mắt, đó là cảnh cuối cùng còn lưu lại trong ký ức ta.

Lúc này, ta có thể sờ được vào chăn bông mềm mại như mây, nệm ấm đến mức làm ta có chút không tin được. Ta lại càng thấp thỏm không yên, không biết bản thân đang chốn nào.

Bên tai nghe thấy chút động tĩnh, nghe như có ai vừa rời đi.

Sau đó ta lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của một cô nương, có lẽ là nô tì.

"A, cô nương tỉnh rồi."

Vừa gặp ai đó, ta đã vô thức vội lấy tay che mặt, nhưng người bên cạnh càng nhanh hơn, bắt được cổ tay ta, lành lạnh lại có lực, nhưng cũng rất nhanh thả lỏng ra, chỉ là muốn ngăn động tác của ta lại. Thế vậy mà là tay của một nam tử.

Thấy ta không còn động loạn nữa, hắn lập tức thu tay lại.

Bầu không khí có chút gượng gạo. Tì nữ kia biết ý không lên tiếng, nam tử này lại càng không.

Cuối cùng vẫn là tỳ nữ kia mở lời. Nhưng không biết sao giọng nói lại có chút nghẹn ngào.

"Mặt cô nương còn bị thương, dính mưa lại càng nặng hơn. Trước mắt đã bôi thuốc rồi, cô nương không nên chạm vào.” Nàng ấy nói tiếp, giọng nhỏ dần: "Đây... là lang y trong phủ, y thuật khá ổn. Vết thương trên mặt cô vẫn cần ngài ấy quan sát thêm, với lại, ngài ấy là... là, là người câm, cô nương có thể yên tâm.”

Ta yên tâm hơn rồi, nhưng cũng không biết tại sao mấy câu sau giọng cô ấy lại run run như vậy, như thể cô ấy đang nói ước nguyện mình vậy.

Cổ tay ta vẫn lưu lại chút hơi ấm, nhưng ta cũng không muốn nghĩ nhiều.

Ta mở miệng, khàn khàn nói: "Cảm ơn tỷ tỷ, xin hỏi đây là nơi nào?"

Tỳ nữu kia vội xua tay: “Ta không nhận được hai tiếng tỷ tỷ của cô nương, đây là phủ Bùi gia, chủ nhà vô cùng thương người, cô nương cứ an tâm dưỡng bệnh.”

Đầu ta lại đau một trận, chắc là lại muốn phát sốt, tỳ nữ dường như cảm nhận được, cũng không nói thêm gì nữa, liền cùng với lang y rời đi.

Ta thường nghĩ, mình đáng lẽ đã hết trong trận mưa đêm ấy, nhưng lúc tỉnh lại lại nghe được những lời ấm áp tốt đẹp như thế, lại được bọc trong chăn ấm, trong chốc lát, ta còn nhận được sự tôn trọng hơn cả 17 năm qua cộng lại.

Ta mang ơn Bùi gia, nhất là trưởng lão họ Bùi, có lẽ đó là một ông lão tóc đã bạc phơ với trái tim nhân hậu thương người.

Ta không thấy gì cả, trước mắt là một mảnh tối đen, trái tim chưa được nghỉ ngơi trước giờ nay cũng ổn định hơn chút, nếu mắt ta còn nhìn được, có lẽ giờ này ta đã khóc rồi.

Ta tự nói với chính mình:

Tước Nô.

Ngươi chạy ra ngoài được rồi.

Ngươi cuối cùng cũng thoát được rồi.

- Còn nữa -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện