Minh Nhược Hiểu Khê 1: Thủy Tinh Trong Suốt
Chương 2
Mục Lưu Băng đang nhìn cô đầy chế nhạo, môi mấp máy trêu chọc: “Đồ gà mái!”. Hiểu Khê tức sôi máu, định làm gì để bật lại thì bắt gặp một ánh mắt khác đang nhìn cô rất thân thiện. Đó chính là Phong Giản Triệt. Tim Hiểu Khê chợt đập thình thịch, cảm giác kì lạ như có một luồng khí nóng chạy dọc cơ thể cô. Nụ cười trên gương mặt Giản Triệt chói sáng như ánh mặt trời. Hiểu Khê đứng đờ ra trước mặt anh, ngẩn ngơ nhìn, cho đến khi Giản Triệt cất tiếng: “Cô là Minh Hiểu Khê phải không?”
Đến giờ phút này, cô đã hiểu tại sao có nhiều nữ sinh thích anh đến như thế. Cảm giác thật choáng ngợp. Phong Giản Triệt nhẹ nhàng vuốt tóc Hiểu Khê, cười dịu dàng: “Một cô gái rất thú vị”. Hiểu Khê và tất thảy các cô gái đứng đó đều sững người như bị hớp hồn vì cử chỉ thân mật này của Giản Triệt. Họ ngẩn ngơ tới cả một ngày trời.
Báo chí của Học viện Quang Du tháng thứ 2 đã cùng lúc trao tặng cho Minh Hiểu Khê – sinh viên năm 2 lớp 3 giải thưởng “Điên cuồng nhất” và “Ngoài dự kiến của mọi người nhất”. “Điên khùng nhất”, đương nhiên, vì chỉ có cô giữa ban ngày ban mặt trước bao nhiêu người dám hất rác lên người Đông Hạo Nam.
“Ngoài dự kiến của mọi người” là nói đến việc mọi người đều cho rằng cô chắc chắn sẽ bị trả thù và trù dập với mức độ chưa từng có trước đây. Nhưng thật ngạc nhiên vì phía Đông Hạo Nam không hề có động tĩnh gì. Tuy một vài người trong đội cận vệ trung thành của Đông Hạo Nam muốn trả thù cho thần tượng của mình, nhưng kết cục cuối cùng họ không bao giờ trở thành đối thủ của Minh Hiểu Khê. Thậm chí có người từng thú nhận rằng nếu Hiểu Khê không nương tay, bọn họ đã không toàn mạng trở về.
Học viện Quang Du đúng là đã sản sinh ra một nữ hiệp lẫy lừng. Danh tiếng của Minh Hiểu Khê trong phút chốc lan truyền khắp học viện. Ai cũng biết chuyện của cô, thậm chí chúng đã trở thành truyền kỳ. Những người hâm mộ cô ngày càng nhiều, thậm chí còn thành lập ra đội cận vệ ủng hộ Minh Hiểu Khê.
Mỗi khi nghỉ giữa giờ, Hiểu Khê vừa đi ra ngoài đi dạo đều có nữ sinh lớp dưới chạy ùa tới, hớn hở như gặp được thần tượng, đồng thanh hô to: “Chị Hiểu Khê…”.
Minh Hiểu Khê nghi ngờ nhìn lại: “Có chuyện gì vậy?”.
Một cô bé có đôi mắt to tròn, vui vẻ nói: “Chị Hiểu Khê, em rất ngưỡng mộ chị. Chị có thể ký tặng cho em được không?”, và chìa một quyển sổ xinh xắn ra trước mặt cô.
Minh Hiểu Khê kinh ngạc tới mức sắp té xỉu. Trời ơi, không phải vậy chứ? Tiểu Tuyền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Hiểu Khê, cười trêu chọc: “ Diễn viên nổi tiếng ơi, ký nhanh lên đi. Nếu như người khác thích mà cậu không biết cảm ơn thì khác gì tên Đông Hạo Nam kia? Huống hồ… không ký nhanh, em ấy sắp khóc rồi kìa”.
Đúng vậy, cô nữ sinh dễ thương ấy thấy Hiểu Khê ngần ngừ không muốn ký đã tuyệt vọng sắp phát khóc. Trông thật tội nghiệp. Hiểu Khê hoảng hồn, vội vã ký loằng ngoằng trên quyển sổ đang chìa ra trước mặt. Nhìn cô bé hớn hở ôm quyển sổ đi, Minh Hiểu Khê vẫn còn bàng hoàng: “Trời ơi, sao nó lại suýt khóc nhỉ? Trông dễ thương như vậy mà…”
Đột nhiên, Tiểu Tuyền đẩy mạnh Hiểu Khê một cái, mắt sáng bừng lên, nói: “Còn có chuyện đáng thương hơn nữa kìa, đi xem!”, rồi nắm tay Hiểu Khê chạy thục mạng xuống cầu thang.
Hiểu Khê bị lôi tuột đi nhanh như một tia chớp, không khỏi lụng bụng: Hừm, thi chạy cự li ngắn trong giờ thể dục cũng không thấy Tiểu Tuyền chạy nhanh như thế, có chuyện gì mà nó hấp tấp thế nhỉ? Chả thèm để ý tới tâm trạng của Hiểu Khê, Tiểu Tuyền ra sức lôi bạn từ trên lầu chạy xồng xộc xuống, mấy lần loạng choạng suýt ngã. Cuối cùng cả hai cũng xuống đến nơi. Không đợi Hiểu Khê lên tiếng trách móc, Tiểu Tuyền cười nói: “Xem bọn họ là ai kìa!”.
Minh Hiểu Khê dõi theo ánh mắt của Tiểu Tuyền, thấy mấy người đang đứng dưới ánh nắng chói chang rực rỡ trên sân trường. Chính là "Ba công tử Quang Du" – Đông Hạo Nam, Phong Giản Triệt, Mục Lưu Băng và một cô bé khoảng 14 tuổi dáng vẻ xinh đẹp mà cô chưa từng gặp.
Minh Hiểu Khê rên rỉ: “Tiểu Tuyền, cậu định giở trò gì vậy?”. Trong khi đó, Tiểu Tuyền mặt mũi hớn hở, đáp: “Cậu không biết đâu. Bao nhiêu người đang mong chờ hiệp hai của trận đấu giữa cậu và bọn họ, nhất định sẽ đặc sắc giống như sao Hỏa đụng trái đất vậy!”
Hiểu Khê coi Tiểu Tuyền như một người điên, lẩm bẩm: “"Ba công tử Quang Du … thôi thì tránh voi chẳng xấu mặt nào…”, nói xong cô xoay người đi, định chuồn luôn. Nhưng trên đời này thật lắm chuyện không đúng như ý mình, Tiểu Tuyền nhanh như chớp đã ngăn chặn ý định đi của Hiểu Khê. Làm sao có thể dễ dàng phá tan vở kịch hay mà các sinh viên đang mong đợi như vậy? Bởi thế Tiểu Tuyền cất giọng lanh lảnh tuyên bố: “Minh Hiểu Khê tao ngộ ba công tử Quang Du".
Trong phút chốc cả học viện im lặng như tờ. Yên lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng những chiếc lá rơi xuống đất. Minh Hiểu Khê đứng sững, không biết nên xử trí ra sao. Tiểu Tuyền xấu xa, nhất định trở về phải dạy cho cậu ta một bài học! Nhưng bây giờ… làm sao bây giờ… làm gì đây? Tất cả giáo viên, sinh viên của học viện đều ló đầu ra khỏi lớp, chèn kín các dãy hành lang. những người đã từng tận mắt chứng kiến hiệp một, chỉ nghe nói đến hiệp hai đã sôi máu nóng hiếu kỳ. Ai cũng háo hức muốn biết có gì đặc sặc hơn lần trước không.
Sự việc hôm đó đã được báo trường Quang Du ghi chép tỉ mỉ như sau:
Trong bầu không khí tĩnh lặng, sinh viên Phong Giản Triệt đã phá vỡ tình hình bế tắc. Thậm chí cậu ta còn cố ý khiến tất cả thiếu nữ trong thiên hạ đều phải đau khổ qua lời chào rất thân thiện: “Chào bạn Minh Hiểu Khê”.
Hiểu Khê rút cục cũng bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, và chào Phong Giản Triệt thật lịch sự: “Chào anh”. Phong Giản Triệt mỉm cười đáp lễ.
Lúc này cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh "Ba công tử Quang Du" như thể phát hiện ra châu lục, nhanh như bay tới cạnh Minh Hiểu Khê, nắm chặt tay cô không rời: “Chị chính là Minh Hiểu Khê? Chị chính là Minh Hiểu Khê sao?”. Không đợi cô gật đầu, cô gái ấy vẫn huyên thuyên với vẻ kinh ngạc: “Chị chính là Minh Hiểu Khê. Trời ạ, cuối cùng em cũng đã gặp được Minh Hiểu Khê rồi! Có phải chính chị đã dạy cho Đông Hạo Nam một bài học hết sức tàn nhẫn, đúng không? Chị là thần tượng của em đó. Chị à”
Minh Hiểu Khê không có cơ hội để biết được cô nữ sinh muốn nói gì, vì Đông Hạo Nam đang xông tới với đôi mắt giận dữ đỏ sòng sọc, túm chặt lấy cô bé kia, xô ngã xuống đất. “Á” – những người đứng nhìn đều kinh hãi kêu lên. Nhưng may nhờ có Phong Giản Triệt phản ứng nhanh lẹ, chạy lên phía trước đưa người đỡ cô bé, tránh cho Học viện Quang Du một bi kịch đẫm máu.
Minh Hiểu Khê vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. Cô bé kia đang nằm trong lòng Phong Giản Triệt, những giọt nước mắt long lanh như những viên ngọc trai đang từ từ chảy xuống, trông thật tội nghiệp. Hiểu Khê quay lại nhìn Đông Hạo Nam, cơn giận dâng lên đầy ngực. Cô chỉ vào mặt anh ta, quát lớn: “Đông Hạo Nam, tên dã man kia! Chỉ biết ăn hiếp phụ nữ thôi! Đồ không biết xấu hổ!”.
“Nguy hiểm quá, cẩn thận!” – mọi người đứng xem vội lên tiếng cảnh báo Hiểu Khê. Ai cũng biết rằng Đông Hạo Nam đang mang đai đen hai đẳng môn Aikido. Hành động khiêu khích lần này của Hiểu Khê chẳng khác nào tự tìm lấy cái chết. Quả nhiên, Đông Hạo Nam thuận thế nắm chặt cánh tay của cô, vặn khóa người cô lại.
“Giỏi quá!”. “Chết rồi!”, lực lượng ủng hộ Đông Hạo Nam và Minh Hiểu Khê cùng ồ lên hai âm thanh khác nhau.
Đông Hạo Nam khóa chặt cánh tay Minh Hiểu Khê, miệng gầm gừ như muốn ăn tưới nuốt sống cô: “Hừm! Cô tưởng rằng tôi không dám đánh cô sao? Cô lầm rồi!”. Rồi anh ta giơ tay lên, chuẩn bị tát Minh Hiểu Khê một cái. “Trời ơi!”, tất cả giáo viên và sinh viên đang đứng xem đều thất thanh gào lên. Phong Giản Triệt như một mũi tên bay lên ngăn lại: “Dừng tay!”. nhưng tất cả đã không kịp nữa. Người có thể giúp đỡ Minh Hiểu Khê lúc này chỉ có chính cô mà thôi.
Thật nực cười, một Minh Hiểu Khê “bông hoa kỳ tài trong làng võ thuật” lớn lên ở “Võ quán Trường Thắng” nổi tiếng nhất, lại do đích thân “Võ lâm đệ nhất cao thủ” Minh Trường Hà dạy dỗ, nếu như giữa trường lại bị người khác tát, còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ đây? Chi bằng đâm đầu vào miếng đậu phụ thối mà chết quách cho xong!
Theo ghi chép của báo trường Học viện Quang Du, sự việc lại tiếp tục diễn ra như sau:
Chẳng ai thấy rõ Minh Hiểu Khê đã làm như thế nào, chỉ thấy hình như cô ta khẽ vặn người một cái là đã thoát ra khỏi sự khống chế của Đông Hạo Nam (ghi chú: rất có khả năng là do một loại công phu bí truyền nào đó). Cô giơ tay phải lên, nắm lấy tay mà Đông Hạo Nam muốn tát mình, sau đó tát cho Đông Hạo Nam một cái rõ đau.
“Ầm!: - đây là âm thanh mà các nữ sinh té xỉu tạo nên. Những người không té xỉu cũng đứng sững người. Tay của Minh Hiểu Khê chỉ còn cách mặt Đông Hạo Nam 1mm. Rồi cô từ từ bỏ tay xuống, chằm chằm nhìn anh ta và nhẹ nhàng nói: “Trên đời này, không phải ai có tiền, có thế lực, có sức mạnh là có thể bức hiếp người khác đâu. Dạy cho anh một bài học đó. Sau này hãy tử tế làm người, còn nữa”. Hiểu Khê ngoảnh đầu lại nhìn cô bé đáng yêu kia đang đứng há hốc mồm, nói tiếp: “Anh vừa ăn hiếp cô ấy, mau xin lỗi người ta đi!”.
“Ôi, ôi, không cần đâu”. Cô bé nọ cương quyết lắc đầu từ chối, rồi ngại ngùng thanh minh thêm: “Thôi bỏ qua đi anh ấy là anh trai của em, em là Đông Hạo Tuyết”.
Minh Hiểu Khê há hốc mồm kinh ngạc: “Cái cái gì? Nhưng!”. Cô gượng gạo nói: “Dù là em gái đi nữa, anh cũng không được đối xử với cô ấy như thế. Cô ấy cũng cần được tôn trọng như những phụ nữ khác”.
Đúng lúc đó chuông báo đến giờ học vang lên: “Reng…reng…”. Song những người hiếu kỳ đang đứng xem không nỡ bước đi, vừa chậm rãi đi về phía phòng học vừa ngó nhìn đám người kia. Tiểu Tuyền – kẻ đầu tiên gây ra cớ sự này – ra hiệu chào Hiểu Khê rồi vội vàng chạy lên lầu.
Minh Hiểu Khê cũng cười với đám công tử Quang Du, rồi nói: “Thôi tạm biệt nhé, mình phải lên lớp đây”.
Đông Hạo Tuyết vội vàng níu tay cô: “Chị Hiểu Khê ơi, em thực sự rất quý chị. Chúng ta có thể làm bạn với nhau được không?”.
Hả? Làm bạn với cô ta? Minh Hiểu Khê do dự sờ vào cổ, mình vẫn còn muốn sống.
oOo
Đông Hạo Tuyết lắc tay cô: “Được mà, em thật sự rất muốn làm bạn với chị. Từ nhỏ, em đã rất cô đơn rồi…buồn lắm… chẳng có ai chơi với em hết… em …”, nói xong nước mắt trên gương mặt cô bé đã từ từ lăn xuống, làm Minh Hiểu Khê chỉ muốn khóc theo.
Hiểu Khê nghẹn ngào nói: “Được! Được! Chị bằng lòng làm bạn với em!”.
Đông Hạo Tuyết lập tức nín khóc, toét miệng ra cười và reo hò: “Thật sao? Vui quá đi mất!”. Tốc độ từ mưa chuyển sang nắng cũng chưa chắc đã nhanh như thế.
Minh Hiểu Khê tự hỏi: “Chết thật, có phải lúc nãy mình đã bị lừa không nhỉ?”.
Trong khi đó Hạo Tuyết mặt mũi sáng rực, háo hức nói: “Chị Hiểu Khê ơi, tối nay đến nhà em ăn cơm nhé! Mẹ em rất muốn gặp chị. Có cả anh Giản Triệt và anh Lưu Băng nữa. Vui lắm chị ạ!”.
Hả?! Minh Hiểu Khê đang ngạc nhiên tới cứng đờ cả người, chưa kịp nói tiếng từ chối thì nghe thấy Đông Hạo Nam gào lên: “Mày dám đưa nó về nhà, tao sẽ lột da mày ra!”
Thấy mặt Hạo Tuyết sợ quá, tái nhợt không còn giọt máu, Hiểu Khê lại trào cơn tức giận, phải dạy cho tên Đông Hạo Nam này một bài học mới được. Cô quay sang Hạo Tuyết, cười rất tươi: “Tiểu Tuyết, chị đồng ý. Tối nay chị sẽ đến nhà em ăn cơm. Coi thử ai dám làm gì em nào?”. Đông Hạo Tuyết nhảy cẫng lên, reo vang, “Tốt quá” và quên sạch ông anh đang gầm gừ đe dọa.
Phong Giản Triệt thân thiện cười với Hiểu Khê: “Mình sẽ đợi Hiểu Khê trước cổng trường vào lúc sáu giờ nhé!”.
Minh Hiểu Khê rất phấn khởi, cô lướt nhìn các gương mặt đang vây xung quanh. Một Giản Triệt phong nhã, một Đông Hạo Nam nóng nảy, một Mục Lưu Băng lạnh lùng đến mức người ta không còn cảm giác về sự tồn tại của anh ấy. Cô tự hỏi lòng, có phải là đã làm sai việc gì không?
Đến giờ phút này, cô đã hiểu tại sao có nhiều nữ sinh thích anh đến như thế. Cảm giác thật choáng ngợp. Phong Giản Triệt nhẹ nhàng vuốt tóc Hiểu Khê, cười dịu dàng: “Một cô gái rất thú vị”. Hiểu Khê và tất thảy các cô gái đứng đó đều sững người như bị hớp hồn vì cử chỉ thân mật này của Giản Triệt. Họ ngẩn ngơ tới cả một ngày trời.
Báo chí của Học viện Quang Du tháng thứ 2 đã cùng lúc trao tặng cho Minh Hiểu Khê – sinh viên năm 2 lớp 3 giải thưởng “Điên cuồng nhất” và “Ngoài dự kiến của mọi người nhất”. “Điên khùng nhất”, đương nhiên, vì chỉ có cô giữa ban ngày ban mặt trước bao nhiêu người dám hất rác lên người Đông Hạo Nam.
“Ngoài dự kiến của mọi người” là nói đến việc mọi người đều cho rằng cô chắc chắn sẽ bị trả thù và trù dập với mức độ chưa từng có trước đây. Nhưng thật ngạc nhiên vì phía Đông Hạo Nam không hề có động tĩnh gì. Tuy một vài người trong đội cận vệ trung thành của Đông Hạo Nam muốn trả thù cho thần tượng của mình, nhưng kết cục cuối cùng họ không bao giờ trở thành đối thủ của Minh Hiểu Khê. Thậm chí có người từng thú nhận rằng nếu Hiểu Khê không nương tay, bọn họ đã không toàn mạng trở về.
Học viện Quang Du đúng là đã sản sinh ra một nữ hiệp lẫy lừng. Danh tiếng của Minh Hiểu Khê trong phút chốc lan truyền khắp học viện. Ai cũng biết chuyện của cô, thậm chí chúng đã trở thành truyền kỳ. Những người hâm mộ cô ngày càng nhiều, thậm chí còn thành lập ra đội cận vệ ủng hộ Minh Hiểu Khê.
Mỗi khi nghỉ giữa giờ, Hiểu Khê vừa đi ra ngoài đi dạo đều có nữ sinh lớp dưới chạy ùa tới, hớn hở như gặp được thần tượng, đồng thanh hô to: “Chị Hiểu Khê…”.
Minh Hiểu Khê nghi ngờ nhìn lại: “Có chuyện gì vậy?”.
Một cô bé có đôi mắt to tròn, vui vẻ nói: “Chị Hiểu Khê, em rất ngưỡng mộ chị. Chị có thể ký tặng cho em được không?”, và chìa một quyển sổ xinh xắn ra trước mặt cô.
Minh Hiểu Khê kinh ngạc tới mức sắp té xỉu. Trời ơi, không phải vậy chứ? Tiểu Tuyền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Hiểu Khê, cười trêu chọc: “ Diễn viên nổi tiếng ơi, ký nhanh lên đi. Nếu như người khác thích mà cậu không biết cảm ơn thì khác gì tên Đông Hạo Nam kia? Huống hồ… không ký nhanh, em ấy sắp khóc rồi kìa”.
Đúng vậy, cô nữ sinh dễ thương ấy thấy Hiểu Khê ngần ngừ không muốn ký đã tuyệt vọng sắp phát khóc. Trông thật tội nghiệp. Hiểu Khê hoảng hồn, vội vã ký loằng ngoằng trên quyển sổ đang chìa ra trước mặt. Nhìn cô bé hớn hở ôm quyển sổ đi, Minh Hiểu Khê vẫn còn bàng hoàng: “Trời ơi, sao nó lại suýt khóc nhỉ? Trông dễ thương như vậy mà…”
Đột nhiên, Tiểu Tuyền đẩy mạnh Hiểu Khê một cái, mắt sáng bừng lên, nói: “Còn có chuyện đáng thương hơn nữa kìa, đi xem!”, rồi nắm tay Hiểu Khê chạy thục mạng xuống cầu thang.
Hiểu Khê bị lôi tuột đi nhanh như một tia chớp, không khỏi lụng bụng: Hừm, thi chạy cự li ngắn trong giờ thể dục cũng không thấy Tiểu Tuyền chạy nhanh như thế, có chuyện gì mà nó hấp tấp thế nhỉ? Chả thèm để ý tới tâm trạng của Hiểu Khê, Tiểu Tuyền ra sức lôi bạn từ trên lầu chạy xồng xộc xuống, mấy lần loạng choạng suýt ngã. Cuối cùng cả hai cũng xuống đến nơi. Không đợi Hiểu Khê lên tiếng trách móc, Tiểu Tuyền cười nói: “Xem bọn họ là ai kìa!”.
Minh Hiểu Khê dõi theo ánh mắt của Tiểu Tuyền, thấy mấy người đang đứng dưới ánh nắng chói chang rực rỡ trên sân trường. Chính là "Ba công tử Quang Du" – Đông Hạo Nam, Phong Giản Triệt, Mục Lưu Băng và một cô bé khoảng 14 tuổi dáng vẻ xinh đẹp mà cô chưa từng gặp.
Minh Hiểu Khê rên rỉ: “Tiểu Tuyền, cậu định giở trò gì vậy?”. Trong khi đó, Tiểu Tuyền mặt mũi hớn hở, đáp: “Cậu không biết đâu. Bao nhiêu người đang mong chờ hiệp hai của trận đấu giữa cậu và bọn họ, nhất định sẽ đặc sắc giống như sao Hỏa đụng trái đất vậy!”
Hiểu Khê coi Tiểu Tuyền như một người điên, lẩm bẩm: “"Ba công tử Quang Du … thôi thì tránh voi chẳng xấu mặt nào…”, nói xong cô xoay người đi, định chuồn luôn. Nhưng trên đời này thật lắm chuyện không đúng như ý mình, Tiểu Tuyền nhanh như chớp đã ngăn chặn ý định đi của Hiểu Khê. Làm sao có thể dễ dàng phá tan vở kịch hay mà các sinh viên đang mong đợi như vậy? Bởi thế Tiểu Tuyền cất giọng lanh lảnh tuyên bố: “Minh Hiểu Khê tao ngộ ba công tử Quang Du".
Trong phút chốc cả học viện im lặng như tờ. Yên lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng những chiếc lá rơi xuống đất. Minh Hiểu Khê đứng sững, không biết nên xử trí ra sao. Tiểu Tuyền xấu xa, nhất định trở về phải dạy cho cậu ta một bài học! Nhưng bây giờ… làm sao bây giờ… làm gì đây? Tất cả giáo viên, sinh viên của học viện đều ló đầu ra khỏi lớp, chèn kín các dãy hành lang. những người đã từng tận mắt chứng kiến hiệp một, chỉ nghe nói đến hiệp hai đã sôi máu nóng hiếu kỳ. Ai cũng háo hức muốn biết có gì đặc sặc hơn lần trước không.
Sự việc hôm đó đã được báo trường Quang Du ghi chép tỉ mỉ như sau:
Trong bầu không khí tĩnh lặng, sinh viên Phong Giản Triệt đã phá vỡ tình hình bế tắc. Thậm chí cậu ta còn cố ý khiến tất cả thiếu nữ trong thiên hạ đều phải đau khổ qua lời chào rất thân thiện: “Chào bạn Minh Hiểu Khê”.
Hiểu Khê rút cục cũng bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, và chào Phong Giản Triệt thật lịch sự: “Chào anh”. Phong Giản Triệt mỉm cười đáp lễ.
Lúc này cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh "Ba công tử Quang Du" như thể phát hiện ra châu lục, nhanh như bay tới cạnh Minh Hiểu Khê, nắm chặt tay cô không rời: “Chị chính là Minh Hiểu Khê? Chị chính là Minh Hiểu Khê sao?”. Không đợi cô gật đầu, cô gái ấy vẫn huyên thuyên với vẻ kinh ngạc: “Chị chính là Minh Hiểu Khê. Trời ạ, cuối cùng em cũng đã gặp được Minh Hiểu Khê rồi! Có phải chính chị đã dạy cho Đông Hạo Nam một bài học hết sức tàn nhẫn, đúng không? Chị là thần tượng của em đó. Chị à”
Minh Hiểu Khê không có cơ hội để biết được cô nữ sinh muốn nói gì, vì Đông Hạo Nam đang xông tới với đôi mắt giận dữ đỏ sòng sọc, túm chặt lấy cô bé kia, xô ngã xuống đất. “Á” – những người đứng nhìn đều kinh hãi kêu lên. Nhưng may nhờ có Phong Giản Triệt phản ứng nhanh lẹ, chạy lên phía trước đưa người đỡ cô bé, tránh cho Học viện Quang Du một bi kịch đẫm máu.
Minh Hiểu Khê vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. Cô bé kia đang nằm trong lòng Phong Giản Triệt, những giọt nước mắt long lanh như những viên ngọc trai đang từ từ chảy xuống, trông thật tội nghiệp. Hiểu Khê quay lại nhìn Đông Hạo Nam, cơn giận dâng lên đầy ngực. Cô chỉ vào mặt anh ta, quát lớn: “Đông Hạo Nam, tên dã man kia! Chỉ biết ăn hiếp phụ nữ thôi! Đồ không biết xấu hổ!”.
“Nguy hiểm quá, cẩn thận!” – mọi người đứng xem vội lên tiếng cảnh báo Hiểu Khê. Ai cũng biết rằng Đông Hạo Nam đang mang đai đen hai đẳng môn Aikido. Hành động khiêu khích lần này của Hiểu Khê chẳng khác nào tự tìm lấy cái chết. Quả nhiên, Đông Hạo Nam thuận thế nắm chặt cánh tay của cô, vặn khóa người cô lại.
“Giỏi quá!”. “Chết rồi!”, lực lượng ủng hộ Đông Hạo Nam và Minh Hiểu Khê cùng ồ lên hai âm thanh khác nhau.
Đông Hạo Nam khóa chặt cánh tay Minh Hiểu Khê, miệng gầm gừ như muốn ăn tưới nuốt sống cô: “Hừm! Cô tưởng rằng tôi không dám đánh cô sao? Cô lầm rồi!”. Rồi anh ta giơ tay lên, chuẩn bị tát Minh Hiểu Khê một cái. “Trời ơi!”, tất cả giáo viên và sinh viên đang đứng xem đều thất thanh gào lên. Phong Giản Triệt như một mũi tên bay lên ngăn lại: “Dừng tay!”. nhưng tất cả đã không kịp nữa. Người có thể giúp đỡ Minh Hiểu Khê lúc này chỉ có chính cô mà thôi.
Thật nực cười, một Minh Hiểu Khê “bông hoa kỳ tài trong làng võ thuật” lớn lên ở “Võ quán Trường Thắng” nổi tiếng nhất, lại do đích thân “Võ lâm đệ nhất cao thủ” Minh Trường Hà dạy dỗ, nếu như giữa trường lại bị người khác tát, còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ đây? Chi bằng đâm đầu vào miếng đậu phụ thối mà chết quách cho xong!
Theo ghi chép của báo trường Học viện Quang Du, sự việc lại tiếp tục diễn ra như sau:
Chẳng ai thấy rõ Minh Hiểu Khê đã làm như thế nào, chỉ thấy hình như cô ta khẽ vặn người một cái là đã thoát ra khỏi sự khống chế của Đông Hạo Nam (ghi chú: rất có khả năng là do một loại công phu bí truyền nào đó). Cô giơ tay phải lên, nắm lấy tay mà Đông Hạo Nam muốn tát mình, sau đó tát cho Đông Hạo Nam một cái rõ đau.
“Ầm!: - đây là âm thanh mà các nữ sinh té xỉu tạo nên. Những người không té xỉu cũng đứng sững người. Tay của Minh Hiểu Khê chỉ còn cách mặt Đông Hạo Nam 1mm. Rồi cô từ từ bỏ tay xuống, chằm chằm nhìn anh ta và nhẹ nhàng nói: “Trên đời này, không phải ai có tiền, có thế lực, có sức mạnh là có thể bức hiếp người khác đâu. Dạy cho anh một bài học đó. Sau này hãy tử tế làm người, còn nữa”. Hiểu Khê ngoảnh đầu lại nhìn cô bé đáng yêu kia đang đứng há hốc mồm, nói tiếp: “Anh vừa ăn hiếp cô ấy, mau xin lỗi người ta đi!”.
“Ôi, ôi, không cần đâu”. Cô bé nọ cương quyết lắc đầu từ chối, rồi ngại ngùng thanh minh thêm: “Thôi bỏ qua đi anh ấy là anh trai của em, em là Đông Hạo Tuyết”.
Minh Hiểu Khê há hốc mồm kinh ngạc: “Cái cái gì? Nhưng!”. Cô gượng gạo nói: “Dù là em gái đi nữa, anh cũng không được đối xử với cô ấy như thế. Cô ấy cũng cần được tôn trọng như những phụ nữ khác”.
Đúng lúc đó chuông báo đến giờ học vang lên: “Reng…reng…”. Song những người hiếu kỳ đang đứng xem không nỡ bước đi, vừa chậm rãi đi về phía phòng học vừa ngó nhìn đám người kia. Tiểu Tuyền – kẻ đầu tiên gây ra cớ sự này – ra hiệu chào Hiểu Khê rồi vội vàng chạy lên lầu.
Minh Hiểu Khê cũng cười với đám công tử Quang Du, rồi nói: “Thôi tạm biệt nhé, mình phải lên lớp đây”.
Đông Hạo Tuyết vội vàng níu tay cô: “Chị Hiểu Khê ơi, em thực sự rất quý chị. Chúng ta có thể làm bạn với nhau được không?”.
Hả? Làm bạn với cô ta? Minh Hiểu Khê do dự sờ vào cổ, mình vẫn còn muốn sống.
oOo
Đông Hạo Tuyết lắc tay cô: “Được mà, em thật sự rất muốn làm bạn với chị. Từ nhỏ, em đã rất cô đơn rồi…buồn lắm… chẳng có ai chơi với em hết… em …”, nói xong nước mắt trên gương mặt cô bé đã từ từ lăn xuống, làm Minh Hiểu Khê chỉ muốn khóc theo.
Hiểu Khê nghẹn ngào nói: “Được! Được! Chị bằng lòng làm bạn với em!”.
Đông Hạo Tuyết lập tức nín khóc, toét miệng ra cười và reo hò: “Thật sao? Vui quá đi mất!”. Tốc độ từ mưa chuyển sang nắng cũng chưa chắc đã nhanh như thế.
Minh Hiểu Khê tự hỏi: “Chết thật, có phải lúc nãy mình đã bị lừa không nhỉ?”.
Trong khi đó Hạo Tuyết mặt mũi sáng rực, háo hức nói: “Chị Hiểu Khê ơi, tối nay đến nhà em ăn cơm nhé! Mẹ em rất muốn gặp chị. Có cả anh Giản Triệt và anh Lưu Băng nữa. Vui lắm chị ạ!”.
Hả?! Minh Hiểu Khê đang ngạc nhiên tới cứng đờ cả người, chưa kịp nói tiếng từ chối thì nghe thấy Đông Hạo Nam gào lên: “Mày dám đưa nó về nhà, tao sẽ lột da mày ra!”
Thấy mặt Hạo Tuyết sợ quá, tái nhợt không còn giọt máu, Hiểu Khê lại trào cơn tức giận, phải dạy cho tên Đông Hạo Nam này một bài học mới được. Cô quay sang Hạo Tuyết, cười rất tươi: “Tiểu Tuyết, chị đồng ý. Tối nay chị sẽ đến nhà em ăn cơm. Coi thử ai dám làm gì em nào?”. Đông Hạo Tuyết nhảy cẫng lên, reo vang, “Tốt quá” và quên sạch ông anh đang gầm gừ đe dọa.
Phong Giản Triệt thân thiện cười với Hiểu Khê: “Mình sẽ đợi Hiểu Khê trước cổng trường vào lúc sáu giờ nhé!”.
Minh Hiểu Khê rất phấn khởi, cô lướt nhìn các gương mặt đang vây xung quanh. Một Giản Triệt phong nhã, một Đông Hạo Nam nóng nảy, một Mục Lưu Băng lạnh lùng đến mức người ta không còn cảm giác về sự tồn tại của anh ấy. Cô tự hỏi lòng, có phải là đã làm sai việc gì không?
Bình luận truyện