Minh Thần
Chương 6
“Tôi không hiểu ___ ý của cô là: sức mạnh của các thần khác sẽ bị giảm, chỉ có của Anubis là càng ngày càng lớn mạnh sao?”.
“Đúng vậy ~~”.Bastet nghiêng người về phía trước, đôi mắt như mắt mèo hiện lóe sáng lên một chút.
“Sức mạnh của Minh Thần làm cho người ta kiêng kị, Anubis cũng hiểu được nếu sức mạnh quá cường đại cũng không phải là chuyện tốt, nó sẽ vượt qua tầm kiểm soát của Thần, cuối cùng bị nó hủy diệt”.
Hàn Hiểu nốt nước bọt, nghe Bastet nói tiếp.
“Mấy nghìn năm trước, sức mạnh của Anubis cường đại đến mức thậm chí vượt qua của Thần Mặt Trời, sau đó hắn tức tốc đem sức mạnh của mình phân cho Osiris – một vị minh thần khác. Từ đó về sau, Anubis từ một vị thần cai quản cái chết trở thành một vị thần của Minh Giới và Hắc Ám.Osiris tuy rằng cũng được gọi là Minh Thần, nhưng lại biểu tượng cho nguyện vọng mãi mãi vinh quang của con người sau khi chết”.
“Osiris ___ tôi hình như cũng nghe qua chuyện kể về hắn”.Hàn Hiểu lẩm bẩm, vị minh thần này hình như bị em trai hại chết, thân thể bị chặt thành từng mảnh, cuối cùng được vợ và con mình cứu sống. Cậu vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà thôi, không ngờ Osiris là có thật __ với lại, ngay cả Minh Thần và Thần Mặt Trời cũng xuất hiện rồi, còn có chuyện gì là không thể nữa chứ ___
“Những câu chuyện dân gian được lưu truyền trên cơ bản cũng là dựa trên sự thật, chỉ có điều, em trai của Osiris – Seth – không phải là muốn hại hắn, mà là vì muốn cướp đi sức mạnh của Anubis. Seth là tà thần, sức mạnh của hắn xuất phát từ tà niệm và dục vọng tham lam của con người, nhưng đang bị Minh Thần áp chế. Bởi vì con người càng bị dục vọng tàn ác và quyền lực khống chế thì càng sợ chết”.
Trong đầu chợt lóe lên một cái, Hàn Hiểu bỗng nhiên hiểu ra được một số chuyện.
“Cho nên, chính Seth là người muốn làm hại Hàn Lễ!”.
“Ha ha, cũng có thể nói là như vậy. Hắn chính là một trong những người muốn có được sức mạnh của Minh Thần”. Bastet chậm rãi nói, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hàn Hiểu. Thật sự rất ngạc nhiên, vì con người này, Anubis lại có thể tạo ra thần tử (con của thần), dùng phương pháp nguy hiểm phân tán sức mạnh của mình. Đáng tiếc a, thần tử còn nhỏ tuổi chưa thành hình chính là lúc dễ bị đánh cắp sức mạnh nhất.
“Vậy, các ngươi thì sao …. Có phải cũng muốn sức mạnh của Hàn Lễ!”.
Hàn Hiểu vẻ mặt đề phòng, né tránh tay của Bastet. Cậu cũng không phải là kẻ ngốc, cậu chưa quên kẻ khiến cho Hàn Lễ đau đớn khóc chính là người phụ nữ nham hiểm ở trước mặt này. Nếu sức mạnh của Minh Thần đều bị mọi người nhòm ngó, nói không chừng, Bastet cũng vì ý niệm này mà tiếp cận mình.
“Ha ha ~~~”.
Khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ, Bastet quay về nằm trên chiếc ghế tựa dài, nghịch tóc của mình, sau một lúc lâu nàng mới yếu ớt mở miệng nói, trong giọng nói có một chút hiu quạnh.
“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi,sức mạnh ánh sáng và hắc ám là tương khác nhau. Sức mạnh của Minh Thần đối với bọn ta mà nói không có nhiều tác dụng lắm, chỉ có Tà Thần và yêu quái mới muốn có được sức mạnh của Minh Thần thôi”.
“Anubis chia nhỏ sức mạnh của mình đối với bọn ta mà nói, đó là một chuyện tốt”.Đúng là vì sự tự gò bó và thận trọng này của Anubis nên chúng thần mới không vì kiêng kị sức mạnh càng ngày càng lớn của hắn mà liên hợp chống lại hắn.
“Bất luận là ai đánh cắp sức mạnh của Anubis, đối với chúng ta mà nói đều là một tai họa”.Nhưng mà không nghĩ lần này Anubis lại có tư lợi, dùng cách nguy hiểm nhất để phân tán thần lực.
“Nếu đã như vậy ___”.Hàn Hiểu nắm chặt hai tay, căm tức nhìn vẻ mặt xinh đẹp mãn nguyện của nữ thần: “Tại sao cô còn muốn tổn thương Hàn Hiểu!”.
“Ta đã nói rồi, chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi của một người mẹ đáng thương thôi”.
“Là sao!”.
“Aizzz ~~”. Bastet lắc đầu, xem ra Hàn Hiểu không biết một chút gì về bọn họ cả.
“Ta là vị thần của gia đình, bảo hộ tình cảm gắn bó của con người trong gia đình.Mẫu thân của Ankhesenamun – Nefer(*) là tín đồ trung thành của ta, nàng có được năng lực nhìn thấy tương lai.Nàng biết rõ trượng phu của mình ủng hộ Tân Thần sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ như thế nào, nhưng lại không biết làm gì ___ nàng cầu xin ta, khẩn cầu ta cứu đứa con của nàng, ta không có cách nào cự tuyệt được nguyện vọng bé nhỏ của một người mẹ đáng thương dùng mạng sống để đổi”
(*) Tên đầy đủ là Nefertiti, muốn biết về bà này xin mời hỏi bác Google ?
“Cho nên cô lợi dụng Hàn Lễ?”.Hàn Hiểu hừ lạnh, dãn khoảng cách với Bastet “Cô lợi dụng lòng đồng cảm của Hàn Lễ để đặt bẫy nó, khiến cho Ankhesenamun tiếp cận nó, đạt được tín nhiệm của nó, cuối cùng dùng tính mạng của nó uy hiếp Anubis?”.
Thật là một người phụ nữ độc ác lòng dạ rắn rết.
“Không phải ____”.Bastet lắc đầu, lộ ra chút cười khổ: “Ankhesenamun gặp Hàn Lễ là chuyện ngoài ý muốn, ta lúc đầu chỉ muốn dựa vào sức mạnh của Tiểu Minh Thần, không nghĩ Ankhesenamun lại ____ đứa bé này được di truyền năng lực của mẫu thân nàng, ta quá sơ suất, đã quên mất nàng cũng có con mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ”.
Thở dài, Bastet chăm chú nhìn lên bầu trời.
“Ankhesenamun đối với đệ đệ của mình đã quá mức cố chấp, đến mức nội tậm bị biến dạng. Ta không thể để nàng tiếp tục phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác được, sinh mệnh của Tutan sẽ rất nhanh đi đến tận cùng, ta đã đồng ý bảo vệ huyết mạch của Nefer. Ta cần chút thời gian để giúp Ankhesenamun loại đi ma chướng”.
“Vậy sao! Mà tại sao cô nói cho tôi những chuyện này?”.Hàn Hiểu nheo mắt đánh giá đối phương, đã trải qua nhiều chuyện như vậy khiến cho cậu không thể tiếp tục khờ dại như vậy nữa. Vì Hàn Lễ, cậu nhất định sẽ xốc lại toàn bộ tinh thần, cẩn thận đề phòng những người bên cạnh, kể cả thần!
Nói thật, cậu không có chút thiện cảm nào với Ankhesenamun, huống hồ cậu cũng không có sức mạnh gì đặc biệt, cậu chỉ là một con người bé nhỏ thì có thể làm được gì chứ?
”Anubis nổi giận rồi ___”.
Trong mắt Bastet hiện lên một chút kinh hoảng, chuyện này vượt quá tầm tay nàng rồi, khiến cho nàng cảm thấy rất bất an. Trực giác của mèo rất chính xác, nàng mơ hồ ngửi thấy có mùi âm mưu.Nhưng mà Anubis căn bản không nghe nàng giải thích, một lòng muốn hủy diệt huyết mạch của Akhenaton ___ mà ngay cả Ra cũng vậy.
“Người có thể làm cho hắn tỉnh táo lại chỉ có cậu”.Ánh mắt của Bastet chằm chằm nhìn Hàn Hiểu, giọng điệu không khỏi bắt đầu ngưng trọng.
“Ta lo lắng Tà Thần đã ‘thừa lúc sơ hở mà lẻn vào’ rồi, Hàn Lễ bây giờ không gặp nguy hiểm gì. Ta hi vọng cậu có thể nói chuyện rõ ràng với Anubis, Akhenaton mặc dù có sai, nhưng con của hắn thì vô tội ”.Nàng phụ trách bảo vệ huyết mạch của Hoàng gia, Ankhesenamun và Tutuan giống như con do chính nàng sinh ra vậy, nàng cũng không hi vọng con mình chết.
Hàn Hiểu trừng mắt nhìn Bastet một lúc, cuối cùng nhịn không được nước mắt xót thương của phụ nữ tấn công, đành gật gật đầu.
“Được rồi ___ để tôi thử xem ”.
Ông trời ơi! Lúc Anubis tức giận quả thực so với sao chổi đụng trái đất còn khủng khiếp hơn, cậu không muốn vuốt râu hổ đâu, thật là không khác gì đâm đầu vào chỗ chết, nhưng mà cậu không chịu được nước mắt phụ nữ ___(Quỷ Tú: thế mới nói nước mắt phụ nữ là thứ vũ khí rất lợi hai =)))
Aizzz, làm sao mới tốt đây.
Vẻ lo lắng trong phút chốc biến thành cười duyên, hoa súng trong ao trong nháy mắt biến thành mưa cánh hoa bay đầy trời.Toàn thân Bastet từ từ biến thành một làn khói nhàn nhạt, bóng dáng xinh đẹp từ từ biến mất, sau đó để lại trong không trung một tiếng than nhẹ ____
Cám ơn cậu ___
++++++++
Sau khi Bastet đi, Hàn Hiểu sửng sốt một lát, chợt nhớ tới mình bị bỏ lại ở chỗ xa lạ này …
“Này, này, đừng có đi như thế chứ! Đây là chỗ nào vậy?”.
Lời của cậu chưa kịp nói xong thì trong ao bỗng nhiên nổi lên một đám cát đen, nhanh chóng đem Hàn Hiểu bao quanh.
“Á á á a….”.
Hàn Hiểu sợ đến mức ôm lấy đầu hét lên, nhưng cậu hét một hồi lâu vẫn không thấy chuyện gì xảy ra.Nghi hoặc mà mở to mắt, trước mắt là một căn phòng Ai Cập cổ đại vừa lạ vừa quen.
…Đã về rồi sao? Hàn Hiểu chớp chớp mắt mấy cái, căn phòng quá rộng khiến cho cậu nhất thời không biết nên làm thế nào.
Thân thể bất ngờ bị túm, kéo vào một lồng ngực rắn chắc, Anubis run rẩy, chẳng còn là dáng vẻ của Minh Thần cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là gắt gao ôm chặt lấy Hàn Hiểu, hết lần này đến lần khác gọi tên người mình yêu.
“Anute____”.
“Đừng nói”.
“Hả?”.
“Ta đang rất tức giận, có cảm giác kích động muốn hủy diệt cả thế giới này”.
Ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại, Hàn Hiểu nghĩ thầm: vậy là tốt rồi.Lúc anh tức giận đã muốn hủy điêt cả địa cầu, vậy thì, vậy thì ít tức giận sẽ tốt hơn.
Một cử động cũng không dám, Hàn Hiểu cứ để cho đối phương sờ soạng từ trên xuống dưới, cảm giác tay Anute đặt lên bụng mình một lúc lâu, Hàn Hiểu trong lòng có chút sợ hãi.
“Thằng bé, nó __ sẽ không có chuyện gì chứ?”.
“Tạm thời thì không sao”.
“Thế à ___”. Lặng yên một lát, Hàn Hiểu cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng hỏi: “Lúc trong cung điện, anh và Ankhesenamun đã giao dịch gì vậy?”.
Anute sửng sốt, đẩy Hàn Hiểu ra một chút, vẻ mặt có phần nghiêm túc: “Em cũng nhìn thấy?”.
“Ừ, là Bastet ___ À!”. Đề phòng mình lỡ lời, Hàn Hiểu cuống quýt che miệng lại.
“Quả nhiên là cô ta”.Anute lộ ra vẻ mặt: ‘ta biết rồi’ rồi buông Hàn Hiểu ra, thong dong đi tới đi lui trong phòng: “Bastet là mẹ đỡ đầu của nữ nhân kia, giúp nàng ta cũng không có gì là lạ”.
“Thực ra ____”. Nhớ tới thỉnh cầu cuối cùng của Bastet, Hàn Hiểu chậm rãi mở miệng: “Thực ra___ tôi cảm thấy Ankhesenamun cũng rất đáng thương, tuy rằng cha của nàng phạm sai lầm, nhưng nàng ta và đệ đệ cũng là người vô tội mà ___”.
Mặt không chút thay đổi mà dừng bước lại, Anute nhìn Hàn Hiểu, bỗng nhiên khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Trong ấn tượng của Hàn Hiểu, Anute luôn luôn có dáng vẻ của một thân sĩ tao nhã lịch sự, hiện tại nhìn lại có vài phần xa lạ và tà khí.
“Là Bastet thỉnh cầu em nói giúp sao?”.
“Hở____”.
“Em quá ngây thơ rồi”.Thở dài, Anubis lại khôi phục lại khí chất ôn hòa như lúc trước, dịu dàng ôm lấy Hàn Hiểu: “Người phụ nữ kia là có mục đích. Tân Thần mà Akhenaton sùng bái không hề đơn giản, ta hoài nghi chính là Tân Thần thao túng Akhenaton, đây chẳng qua là bắt đầu một loạt các âm mưu mà thôi”.
“Hả?”.Hàn Hiểu nghe xong có chút như lạc vào sương mù, cái gì mà âm mưu của Tân Thần a, có ai giải thích dùm cái không.
“Bastet đã nói với em những gì”.
“Ờ thì ___ cô ta nói rất nhiều, nguồn gốc của thần lực, còn có sức mạnh của anh là đến từ cái chết và sự sợ hãi___ linh tinh các loại”.
“Có phải cô ta nói rằng Thần Lực là đến từ Tín Ngưỡng Chi Lực, địa vị của các thần có thể thay thế lẫn nhau không?”.
“Đúng vậy”.
“Thực ra cũng không hoàn toàn chính xác”.Anute dừng lại một chút, nhìn chăm chăm Hàn Hiểu, một lúc sau mới chậm rãi giải thích: “Thần Lực, có thể nói là sức mạnh thao túng giới tự nhiên, mắt người thường đều không có cách nào phát hiện ra được, sức mạnh vốn có từ khi trời đất và chúng sinh bắt đầu.Sự tồn tại của Thần cũng không phải là do con người tạo ra, năng lực cũng là cố định, nhưng sự sùng bái của loài người có thể làm cho sức mạnh này tăng lên”.
“Akhenaton không có khả năng tự mình sáng tạo ra một Tân Thần, cho nên hắn bị thao túng, kẻ mà hắn sùng bái rất có thể là kẻ đang muốn chiếm đoạt sức mạnh – Tà Thần”.
“Hả!”.Hàn Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, không nghĩ đến nó còn liên quan đến cả chuyện này nữa.
“Cho nên ta không thể tha thứ cho con cháu của hắn, Tà Thần rất có khả năng đã đem tay chân của hắn thâm nhập vào vương triều của Akhenaton, thậm chí là của Tutan. Ra và ta nghĩ giống nhau, nhưng mà Bastet lại cho rằng con cháu của Akhenaton vô tội”.
“Vậy, nếu như theo lời anh nói ___ Ankhesenamun cũng đã bị Tà Thần thao túng rồi sao?”.
“Bản thân nàng ta cũng có linh lực, thao túng nàng ta không phải là chuyện dễ dàng. Ra đã hạ ‘con mắt’ trên người của Ankhesenamun và Tutan, một khi tà khí xâm nhập vào thân thể bọn chúng, ta và Ra sẽ lập tức phát hiện ra, cho nên rất có khả năng Tà Thần đã thao túng những người bên cạnh Ankhesenamun hoặc là lợi dụng điểm yếu của nàng ta để uy hiếp, mưu đồ muốn thông qua nàng ta để khống chế toàn bộ vương triều, thay đổi tín ngưỡng của mọi người nhằm thu được sức mạnh”.
“_____”.Càng nghe càng phức tạp.
“Ta vốn dĩ đem em về đây không lộ chút sơ hở nào, nhưng không nghĩ tới em lại bị lộ mất rồi”.Ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm trầm, toàn thân Anubis tỏa ra khí thế cường liệt khiếp người, Hàn Hiểu nhìn thấy thế không khỏi sợ run cầm cậm.
“Ankhesenamun nhất định là thông qua Bastet biết được thân phận con của Minh Thần, như vậy ‘đối phương’ cũng rất có khả năng là đã biết rồi”.
Cảm giác bất an nào đó chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Hàn Hiểu ra sức nuốt nước bọt, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, có loại dự cảm chẳng lành.
“Phương pháp lấy được sức mạnh nhanh nhất, chính là thôn tính Minh Thần còn nhỏ tuổi”.Mặt Anubis sầm xuống, lời nói âm trầm gần như từ trong kẽ răng phát ra: “Bastet đang buộc ta phải ra tay, nàng ta muốn cứu vương triều của Tutan, nàng ta muốn mượn sức mạnh của ta để bắt được kẻ giật dây đằng sau. Tất cả mọi chuyện này vốn dĩ không hề liên quan đến ta”.
“Nhưng mà ___ Tà Thần không phải rất nguy hiểm sao?”.
“Hừ, chờ đến khi ‘hắn’ tập hợp đủ lực lượng rồi, lúc ấy Hàn Lễ đã có thân thể thực sự rồi, không cần phải sợ”.Anubis cười lạnh, dáng vẻ kiêu căng khiến cho Hàn Hiểu có cảm giác xa lạ, cùng với bức tượng lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh cao cao tại thượng trong ngôi thần miếu đó giống nhau như đúc.
“Các thần có biến đổi thế nào cũng không liên quan đến tôi, Minh Thần không sợ bất kì sức mạnh tà ác nào, bởi vì …bản thân Minh Thần chính là sức mạnh hắc ám mạnh nhất!”.
Hàn Hiểu cúi đầu xuống, thấp đầu, khó chịu không thoát ra khỏi cổ họng.
Chắc là Anubis cũng cảm thấy bản thân có chút thất thố, hắn khẽ thở dài, đi tới bên cạnh Hàn Hiểu ngồi xuống: “Ta có chút hơi kích động, phải biết rằng, đáng lẽ ra không nên lôi em vào chuyện này”.
Bũi môi, Hàn Hiểu trong lòng có chút không thoải mái.Cậu thầm muốn cứ vui vui vẻ vẻ sống qua từng ngày như những người bình thường, bây giờ chỉ có thể tự chế giễu bản thân, không nói đến chuyện tự dưng chẳng hiểu tại sao lại mang thai một thần tử, lại còn rơi vào hoàn cảnh Tà Thần đuổi cùng giết tận nữa.
“Có điều, em cũng không cần quá lo lắng, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn đến em”.Anute đưa tay ôm chầm lấy Hàn Hiểu, thấy đối phương không có phản ứng gì mà chỉ khẽ gật đầu rồi rũ mắt xuống.
Anute hơi hơi nheo mắt lại, đưa tay nâng cằm Hàn Hiểu lên.
“Sao vậy, trong lòng có chuyện gì cứ nói thẳng với ta”.
Hàn Hiểu cắn môi, vẫn ‘ngậm hột thị’ như trước.
Ánh mắt của Anute âm u tối sầm lại, nhưng rất nhanh chóng lại khôi phục bình thường.Quả thực, vấn đề của Hàn Hiểu là do hắn so sót. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn luôn cao cao tại thượng nhìn xuống loài người nhỏ bé, hắn đã quen với chuyện loài người đối với hắn luôn luôn kính sợ và phục tùng, hắn đã quên: Hàn Hiểu cũng có cách nghĩ và ý kiến của riêng mình.
Hàn Hiểu là người bạn đời mà hắn lựa chọn, không phải là tín đồ của hắn, càng không phải là hình nhân tôi tớ. Giống như Ra đã từng nói với hắn: “Ngươi mặc dù là thần, nhưng trên phương diện tình cảm thì ngươi hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào.Ngươi hẳn là cần phải suy nghĩ nhiều hơn về cảm nhận của Hàn Hiểu, bằng không, người hối tiếc sẽ chính là ngươi”.
“Xin lỗi”.Nhẹ nhàng hôn lên cổ Hàn Hiểu, Anute tựa lên vai cậu, nếu như để dáng vẻ này của Anute bị người quen của hắn nhìn thấy, người đó nhất định sẽ cảm thấy giây phút tận thế đã đến rồi sao…Đây là Minh Thần hung tàn nắm trong tay cái chết và hắc ám sao?
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc trong lòng em cũng rất bất an đúng không”.Anute nghịch tóc của Hàn Hiểu, dịu dàng ghé vào tai cậu nói chuyện: “Thực ra, ta nên hỏi ý kiến của em trước, nhưng ta sợ em cự tuyệt ta”.
Hàn Hiểu không ngờ Anute lại nói như thế, bởi vì lúc trước bên cạnh nhau, Anute đều thể hiện rất cường thế. Tuy Anute đối với cậu rất dịu dàng nhưng rất ít khi quan tâm đến cảm nhận của cậu…Bất kể là mang thai thần tử hay là đưa cậu về Ai Cập cổ đại, Anute đều không cho cậu có ý kiến.
Thực ra bản thân Hàn Hiểu cũng nhận ra rằng là do hoàn cảnh sống, cậu không có sở trường cùng người khác cạnh tranh, người khác nói cái gì thì cậu làm cái ấy, là người không có quá chủ kiến trong mọi hoàn cảnh, mà tại nơi làm việc các đại tỷ cũng khá chiếu cố đến cậu, bằng không, với tính cách của Hàn Hiểu không biết bị người ta chèn ép ra dạng gì rồi.
Mà hiện giờ, dáng vẻ Anute chịu hạ mình nói chuyện cùng cậu, trong lòng Hàn Hiểu thực ra có chút cảm động.Cậu có một ưu điểm lớn nhất cũng chính là nhược điểm đó chính là dễ mềm lòng.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy ấm áp thân thiện kia, Hàn Hiểu thực sự cũng chẳng thể nào cứng rắn được, cho nên thái độ dịu đi rất nhiều.Anute khẽ nở nụ cười, đương nhiên ở góc độ của Hàn Hiểu thì không nhìn thấy. Bé con của hắn quả thật rất đáng yêu, có lẽ, chính là vị sự thuần khiết và đơn giản này của Hàn Hiểu đã thu hút hắn.
“Ta nên dựa theo cách của loài người mới đúng, đầu tiên phải thổ lộ, đúng không?”.Anute kề sát bên tai dùng giọng trầm thấp khàn khán nói vào tai cậu, giống như rượu ngon ngọt ngào nồng đậm, vừa nghe vào khiến người ta có thể say.
“Mắc cỡ sao?”.Vừa cười vừa kéo vào lồng ngực, Anute ôm chặt lấy Hàn Hiểu, làm cho cậu không thể trốn: “Chúng ta ngay cả con cũng có với nhau rồi mà”.
Nói chưa rứt lời, nhắc đến chuyện này khiến cho Hàn Hiểu lại nổi giận trong lòng, cậu ngẩng đầu giận dữ nhìn Anute, nhưng mà đôi mắt tròn to long lanh kia chẳng có chút thuyết phục nào.
Anute nhướn mi, tay đặt lên bụng Hàn Hiểu: “Sao vậy, chẳng lẽ em không thích Hàn Lễ? Vậy thì bỏ cái tên nhóc bướng bỉnh gian xảo này đi, chờ đến khi giải quyết xong Tà Thần, chúng ta sinh đứa khác”.Hắn cố ý dùng giọng nói lạnh lùng, quả nhiên nhìn thấy mặt Hàn Hiểu lộ ra vẻ kinh hoảng, hai tay gắt gao bảo vệ bụng.
“Anh muốn làm cái gì! Anh, anh, anh có phải là con người không thế!”.
“Nhưng em không thích mà”.
“Ai nói tôi không thích! Tôi chỉ là ___”.Hàn Hiểu dừng lại, mặt đỏ lên, vẻ mặt hết sức khó xử: “Tôi chỉ là ___ chỉ là ___”.Cậu cứ ậm à ậm ừ nửa ngày cũng không nói được nguyên nhân.
Cậu không ghét Hàn Lễ, thậm chí là rất thích đứa nhóc mũm mĩm trắng trẻo bướng bỉnh đáng yêu đó___ chỉ có điều, cậu là một thằng đàn ông a, đàn ông sao lại sinh con cơ chứ? Hàn Hiểu hết sức rối loạn ở điểm này. Còn có, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì vào thời điểm cậu và Anute làm cái chuyện ‘ấy ấy’ cũng là một nút thắt không thể cởi được trong lòng Hàn Hiểu.
“Liên quan đến chuyện mà em đang nghĩ trong lòng, ta cũng có thể kể cho em nghe”.Cúi đầu nở nụ cười, tâm tình Anute dường như đang rất vui sướng, dáng vẻ tươi cười đều hiện lên hết trên mặt, không cần sử dụng thuật đọc ý nghĩ, Anute có thể biết rõ trong lòng Hàn Hiểu đang nghĩ cái gì…Bạn đời đáng yêu của hắn gần như đem tất cả tâm sự hiện hết lên trên mặt.
“Còn nhớ lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta không? Ở thần miếu Luxor, em đụng vào pháp thân của ta, ngay vào lúc đó chúng ta ____”.
“Đừng, đừng nói nữa!”.
Hàn Hiểu hoang mang nhảy dựng lên bịt miệng Anute lại, bây giờ không riêng gì mặt mà cả người cũng đỏ hết cả lên rồi, Anute kéo tay cậu ra, khẽ cười, đưa mặt lại gần đến mức hai trán chạm vào nhau, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Không như em nghĩ đâu, thần và người khác biệt, không cần trải qua quá trình giao hợp cũng có thể sinh sản, nói cụ thể ra thì em cũng không hiểu, đơn giản mà nói thì khi đó ta chỉ đem thần lực rót vào trong người em, khiến cho thần tử ở trong cơ thể em dựng dục thành hình mà thôi”.
Đề tài cậu chuyện vừa chuyển, Anute đột nhiên tiến lại gần hôn Hàn Hiểu, tiếp xúc như chuồn chuồn lướt nước, nhưng so với nụ hôn cháy bỏng thì càng làm tim đập nhanh hơn.
“Nhìn em đối với ‘chuyện kia’ rất là mong đợi, chi bằng, bây giờ chúng ta làm đi?”. (QT: tới luôn đi anh =)))
Hiển nhiên là Hàn Hiểu vẫn chưa hoàn hồn do nụ hôn bất thình lình kia, cậu nhìn Anute, ngây ngô hỏi một câu:
“Làm cái gì cơ?”.
Anute khẽ nhếch môi lên mỉm cười, trong lòng có bao nhiêu tình cảm đều hiện lên trong đôi mắt đen, hắn nhẹ nhàng nâng cằm của Hàn Hiểu lên, trong nháy mắt đem hơi thở tà mị và hắc ám thuộc về Minh Thần bày hết ra.
“Làm, tình”.
Hắn chậm rãi nói ra hai từ, khoái trá nhìn Hàn Hiều: đầu tiên là mở to hai mắt, rồi sau đó quát to một tiếng, chạy xuống gường.Anute đương nhiên không thể buông tha cho cậu, bàn tay to dễ dàng tóm lấy, bế người quay về giường.
“Buông ra! Biến, biến thái! Lưu manh!”. Hàn Hiểu vừa lớn tiếng chửi bới vừa giãy dụa không ngừng, Anute thì dở khóc dở cười.Tình nhân bé nhỏ của hắn phản ứng có chút thái quá đi. Không phải bạn đời của loài người cũng làm những chuyện như thế này hay sao? Hắn là thần, dục vọng không mãnh liệt như loài người, nhưng hắn cũng muốn độc chiếm người bạn đời của mình chứ, làm cho trên người đối phương toàn là mùi của mình.
Ài, nếu có thể tùy ý làm theo ý nghĩ của mình thì tốt rồi, Anute bất đắc dĩ mà thở dài… Vì đối phương là Hàn Hiểu, là người hắn yêu, cho nên không đành lòng tổn thương đối phương.
++++++++
“Chủ nhân”.Một đám cát đen xoáy tròn, một con chó rừng đen bỗng nhiên xuất hiện, nằm rạp dưới chân Anute.
“Xảy ra chuyện gì?”.
“Đoàn tư tế đã hành động rồi ”.
“Ha ha ~~~ ”.Vươn vai, Anute lười biếng duỗi thắt lưng một cái.Hắn buông Hàn Hiểu ra, từ trên giường đứng dậy, kéo theo những đường nét chuyển động êm ả của thân thể cường tráng giống như mãnh thú.
Đối phương quả nhiên là không kiềm chế được đã bắt đầu hành động rồi, cái tên kia cũng có chút quá lớn mật rồi, hành động mà cũng không có chút che dấu nào, liền khẩn cấp muốn đoạt lấy sức mạnh con Minh Thần, một khi đã vậy, đừng trách vị thần hắc ám này không khách khí.
“Teron”.
“Vâng, chủ nhân có gì dặn dò”.
“Triệu tập quân đoàn hắc ám, tăng cường giám sát Amarna (*)”.
(*) Amarna: một thành phố của Ai Cập.
“Tuân lệnh”.
“Ta phải ra ngoài một khoảng thời gian”.Dừng lại, Anute quay đầu nhìn về phía Hàn Hiểu, đối phương đang chớp chớp đôi mắt vô tội, vừa nghi hoặc vừa tức giận nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt của Minh Thần chậm rãi chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại phần bụng của Hàn Hiểu, quả thực là không thể quá yên tâm được a!
Giơ tay phải lên, Anute vẽ lên không trung một hoa văn kì quái, nhanh sau đó ánh sáng đen chợt lóe lên, một câu thần chú bảo vệ được thi triển trên người Hàn Hiểu.
Ngoài câu thần chú bảo vệ ra, trên người Hàn Hiểu vẫn còn có câu thần chú lần theo dấu vết của Bastet và thần chú theo dõi của Ra…Bạn đời của mình được nhiều thần thánh quan tâm đến vậy, Anute thực không biết nên vui hay là cảm thấy bất đắc dĩ. Thôi bỏ đi, chuyện này đối với Hàn Hiểu cũng không phải là chuyện xấu.
“Em ngoan ngoãn đợi ở nhà, đừng có chạy loạn nữa”.
“Hả?”.
Nhướn mày, Anute vẫn chưa quên chuyện Hàn Hiểu lén chạy ra ngoài: “Chuyện lần trước không phạt em không có nghĩa là ta quên, hình nhân người hầu trong nhà đều đổi mới hết một lượt rồi, em cứ am tâm mà đợi ở đây, đừng có ý nghĩ chạy lung tung nữa”.
“___”.Hàn Hiểu không nói gì, đây là muốn giam lỏng cậu sao?
“Đó cũng là em và đứa bé thôi”. Anute mỉm cười, hôn lên môi Hàn Hiểu: “Chúng ta ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, trước khi đối phương bại lộ, thì em phải kiềm chế xuống”.
“Biết rồi”.Hàn Hiểu đỏ mặt, che miệng lại, liên tục lùi về phía sau…Thật sự là không thể lơ là với tên này một chút nào.
“Đúng rồi…”.
Hàn Hiểu còn muốn nói gì nữa, đã thấy bóng đen trước mắt lóe lên, Anute và Teron trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi.
“___Thật đáng ghét, nói đi là đi, chuyện gì cũng không nói cho mình biết”. Hàn Hiểu nằm vật ra chiếc giường mềm mại. giận dỗi, dường như đem đầu vùi sâu vào trong ga trải giường.
Nằm im lặng một hồi, Hàn Hiểu xoay người, đưa tay đặt lên bụng mình. Sự ấm áp truyền đến làm cho cậu yên tâm. Theo như Anute nói, Hàn Lễ vì tiêu hao linh lực quá độ nên tạm thời mới rơi vào trạng thái hôn mê…Chắc một thời gian dài nữa sẽ không nhìn thấy tên nhóc con nghịch ngợm kia! Hàn Hiểu thở dài, nhớ đến cảnh ngộ của Hàn Lễ, tâm tình nặng nề nói không nên lời.
Ankhesenamun là người bạn đầu tiên của Hàn Lễ, Hàn Lễ đã từng vì nàng mà lo lắng, bất chấp nguy hiểm cũng muốn giúp nàng, nhưng lại gặp phải đối phương vô tình phản bội__Thằng bé chắc sẽ rất đau lòng đây, so với linh lực bị tiêu hoa quá độ và thân thể bị thương thì nội tâm thằng bé bị đả kích mới là điều Hàn Hiểu lo lắng nhất.
“Con người ___ quả thực là sinh vật ích kỉ vô tình___”. Hàn Hiểu nhắm mắt lại, lẩm bẩm với chính mình. Thần có sức mạnh tuyệt đối, siêu việt hơn so với con người, sao có thể là sinh vật được chứ ? Có lẽ không nên dùng hai từ sinh vật để hình dung mới đúng, Anute đã tồn tại mấy ngàn năm, thậm chí là mấy vạn năm, còn mình mới có hơn hai mươi năm sinh mệnh ngắn ngủi, Anute là Minh Thần cao cao tại thượng có thể dễ dàng khống chế sinh mệnh của phàm nhân, chắc chắn đã gặp qua vô số sự xấu xa của bản tính con người.
Hàn Hiểu chưa bao giờ cảm thấy mình là một người vĩ đại, cậu yếu ớt, nhát gan, thậm chí ngay cả nội tâm cứng cỏi cũng không có, là một con người bé nhỏ bình thường. Nhưng bản thân mình rốt cuộc là có tài cán gì mà lại được Minh Thần vĩ đại lựa chọn? Có lẽ,nói không chừng mình chỉ là một công cụ được chọn ra để mang thai ‘thần tử’. (QT: đa sầu đa cảm vãi =))).
“Anute, đừng đối xử với tôi quá dịu dàng như thế ____”.Hàn Hiểu nhếch miệng, cảm thấy chua xót, có gì đó đang từ trong lòng mạnh mẽ trào ra: “Bị vứt bỏ, bị lợi dụng, tôi thật sự rất ghét”.Cậu cười khổ lau đi giọt lệ ở khóe mắt, hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân không nên nghĩ nhiều nữa.
Đúng vậy, chỉ cần không hi vọng sẽ thuộc về mình thì sẽ không tổn thương. Mang suy nghĩ đó, Hàn Hiểu không biết lúc nào từ từ chìm vào giấc ngủ. Đã xảy ra quá nhiều chuyện,thần kinh của cậu vốn vẫn luôn luôn trong tình trạng căng thẳng, bây giờ đã vượt quá giới hạn cậu có thể chịu được rồi.
Giữa mông lung, Hàn Hiểu dường như đi đến một chỗ có nắng đẹp ấm áp.
Cảm giác rất quen thuộc….
Bầu trời xanh thẳm gần như trong suốt, bốn xung quanh là một màu vàng tịch mịch hoang vắng mờ mịt, gió nóng thổi mang theo một chút lặng lẽ mênh mông, cát bịu bị cuốn không ngừng gào thét ở đằng xa____
Nơi này là nơi nào? Cậu nhớ đã từng đi qua nơi này, Hàn Hiểu nhăn mặt nhăn mày, sao lại nghĩ không ra. Cậu đưa mắt quan sát bốn xung quanh, xuyên qua màn sương mù và cát, cậu dường như nhìn thấy bóng dáng của ai đó…bóng dáng của một người phụ nữ.
Người phụ nữ chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt bình yên không chút gợn sóng nhìn Hàn Hiểu, rất nhanh ánh mắt rời đi___vẻn vẹn trong nháy mắt tiếp xúc, nhưng đôi mắt trong veo lại toát ra tình cảm phức tạp.
Cậu không tự chủ được mà bước về phía đó.
Dáng vẻ của người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa cao quý, đường cong của ngũ quan nhu hòa, vành tai mỏng mà tinh xảo,chiếc cổ dài tuyệt đẹp, môi hồng phớt, ánh mắt hắc bạch phân minh lại xinh động khiến nàng lộ ra vẻ ôn nhu, chiếc mũ cao cao, đồ trang sức đeo trên ngực hoa lệ càng làm cho người phụ nữ tăng thêm phần cao quý khó có thể tả được.
Không biết từ lúc nào Hàn Hiểu đã đến bên cạnh người phụ nữ, đối phương dường như hoàn toàn không phát hiện ra sự hiện diện của cậu.
Cúi đầu, người phụ nữ hôn đứa bé trong lòng đang ngủ say__nước mắt từng giọt từng giọt từ khóe mắt nàng chảy xuống, lướt qua dung mạo tuyệt mỹ.
Hàn Hiểu cảm thấy trái tim lập tức bị bóp nghẹn, cậu ngồi xuống thở hổn hển, lúc mở mắt lần nữa thì người phụ nữ kia đã không thấy đâu nữa, mà chính cậu lại ở trong chiếc ao lớn hình chữ nhật.
…..Lại một cảm giác quen thuộc: dường như đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi: nước ao sạch sẽ trong veo, có thể nhìn thấy hoa văn của bức bích họa dưới đáy. Nụ sen chớm nở vươn cao thẳng đứng ở trong ao, nhụy hoa khẽ đung đưa theo gió.
Đứa trẻ còn nhỏ lẳng lặng nằm trong đóa sen, nó kêu ê ê a a, rồi mở mắt nhìn về hướng Hàn Hiểu, hai tay ________
Bỗng nhiên,có tia chớp rất lớn xé rách bầu trời, bốn phía cuồng phong gào thét, bão cát màu đen mạnh đến mức long trời nở đất cuốn hết mọi thứ tiến tới, đóa hoa nhanh chóng khô héo, nước ao tinh khiết trong nháy mắt trở lên vô cùng đục ngầu.
Đứa nhỏ hoảng sợ khóc lên, nước ao đen xì nổi lên sóng lớn, biến thành vô số những con cá sấu hung ác to lớn, toàn bộ đều nhào về phía đứa bé yếu ớt không có sức phản kháng.Hàn Hiểu kinh sợ hô lên rồi chạy vọt về phía trước, trong tích tắc khi những con cá sấu hung ác há chiếc miệng rộng ra, mặt của đứa nhỏ giống hệt Minh Thần còn nhỏ tuổi…
“Không …!”.Hàn Hiểu hét lớn lên, hoảng sợ mở mắt ra, cậu thở hổn hển, tim đập thình thịch không ngừng.Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiu vào trong phòng, lẳng lặng chiếu trên mặt đất. Hàn Hiểu thở dốc một trận, rồi sau đó mới biết được đó chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ ấy hết sức thật, thật đến nỗi làm cậu lạnh cả sống lưng, đến bây giờ vẫn còn lạnh cả người.
Hết chương 6.
“Đúng vậy ~~”.Bastet nghiêng người về phía trước, đôi mắt như mắt mèo hiện lóe sáng lên một chút.
“Sức mạnh của Minh Thần làm cho người ta kiêng kị, Anubis cũng hiểu được nếu sức mạnh quá cường đại cũng không phải là chuyện tốt, nó sẽ vượt qua tầm kiểm soát của Thần, cuối cùng bị nó hủy diệt”.
Hàn Hiểu nốt nước bọt, nghe Bastet nói tiếp.
“Mấy nghìn năm trước, sức mạnh của Anubis cường đại đến mức thậm chí vượt qua của Thần Mặt Trời, sau đó hắn tức tốc đem sức mạnh của mình phân cho Osiris – một vị minh thần khác. Từ đó về sau, Anubis từ một vị thần cai quản cái chết trở thành một vị thần của Minh Giới và Hắc Ám.Osiris tuy rằng cũng được gọi là Minh Thần, nhưng lại biểu tượng cho nguyện vọng mãi mãi vinh quang của con người sau khi chết”.
“Osiris ___ tôi hình như cũng nghe qua chuyện kể về hắn”.Hàn Hiểu lẩm bẩm, vị minh thần này hình như bị em trai hại chết, thân thể bị chặt thành từng mảnh, cuối cùng được vợ và con mình cứu sống. Cậu vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà thôi, không ngờ Osiris là có thật __ với lại, ngay cả Minh Thần và Thần Mặt Trời cũng xuất hiện rồi, còn có chuyện gì là không thể nữa chứ ___
“Những câu chuyện dân gian được lưu truyền trên cơ bản cũng là dựa trên sự thật, chỉ có điều, em trai của Osiris – Seth – không phải là muốn hại hắn, mà là vì muốn cướp đi sức mạnh của Anubis. Seth là tà thần, sức mạnh của hắn xuất phát từ tà niệm và dục vọng tham lam của con người, nhưng đang bị Minh Thần áp chế. Bởi vì con người càng bị dục vọng tàn ác và quyền lực khống chế thì càng sợ chết”.
Trong đầu chợt lóe lên một cái, Hàn Hiểu bỗng nhiên hiểu ra được một số chuyện.
“Cho nên, chính Seth là người muốn làm hại Hàn Lễ!”.
“Ha ha, cũng có thể nói là như vậy. Hắn chính là một trong những người muốn có được sức mạnh của Minh Thần”. Bastet chậm rãi nói, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hàn Hiểu. Thật sự rất ngạc nhiên, vì con người này, Anubis lại có thể tạo ra thần tử (con của thần), dùng phương pháp nguy hiểm phân tán sức mạnh của mình. Đáng tiếc a, thần tử còn nhỏ tuổi chưa thành hình chính là lúc dễ bị đánh cắp sức mạnh nhất.
“Vậy, các ngươi thì sao …. Có phải cũng muốn sức mạnh của Hàn Lễ!”.
Hàn Hiểu vẻ mặt đề phòng, né tránh tay của Bastet. Cậu cũng không phải là kẻ ngốc, cậu chưa quên kẻ khiến cho Hàn Lễ đau đớn khóc chính là người phụ nữ nham hiểm ở trước mặt này. Nếu sức mạnh của Minh Thần đều bị mọi người nhòm ngó, nói không chừng, Bastet cũng vì ý niệm này mà tiếp cận mình.
“Ha ha ~~~”.
Khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ, Bastet quay về nằm trên chiếc ghế tựa dài, nghịch tóc của mình, sau một lúc lâu nàng mới yếu ớt mở miệng nói, trong giọng nói có một chút hiu quạnh.
“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi,sức mạnh ánh sáng và hắc ám là tương khác nhau. Sức mạnh của Minh Thần đối với bọn ta mà nói không có nhiều tác dụng lắm, chỉ có Tà Thần và yêu quái mới muốn có được sức mạnh của Minh Thần thôi”.
“Anubis chia nhỏ sức mạnh của mình đối với bọn ta mà nói, đó là một chuyện tốt”.Đúng là vì sự tự gò bó và thận trọng này của Anubis nên chúng thần mới không vì kiêng kị sức mạnh càng ngày càng lớn của hắn mà liên hợp chống lại hắn.
“Bất luận là ai đánh cắp sức mạnh của Anubis, đối với chúng ta mà nói đều là một tai họa”.Nhưng mà không nghĩ lần này Anubis lại có tư lợi, dùng cách nguy hiểm nhất để phân tán thần lực.
“Nếu đã như vậy ___”.Hàn Hiểu nắm chặt hai tay, căm tức nhìn vẻ mặt xinh đẹp mãn nguyện của nữ thần: “Tại sao cô còn muốn tổn thương Hàn Hiểu!”.
“Ta đã nói rồi, chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi của một người mẹ đáng thương thôi”.
“Là sao!”.
“Aizzz ~~”. Bastet lắc đầu, xem ra Hàn Hiểu không biết một chút gì về bọn họ cả.
“Ta là vị thần của gia đình, bảo hộ tình cảm gắn bó của con người trong gia đình.Mẫu thân của Ankhesenamun – Nefer(*) là tín đồ trung thành của ta, nàng có được năng lực nhìn thấy tương lai.Nàng biết rõ trượng phu của mình ủng hộ Tân Thần sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ như thế nào, nhưng lại không biết làm gì ___ nàng cầu xin ta, khẩn cầu ta cứu đứa con của nàng, ta không có cách nào cự tuyệt được nguyện vọng bé nhỏ của một người mẹ đáng thương dùng mạng sống để đổi”
(*) Tên đầy đủ là Nefertiti, muốn biết về bà này xin mời hỏi bác Google ?
“Cho nên cô lợi dụng Hàn Lễ?”.Hàn Hiểu hừ lạnh, dãn khoảng cách với Bastet “Cô lợi dụng lòng đồng cảm của Hàn Lễ để đặt bẫy nó, khiến cho Ankhesenamun tiếp cận nó, đạt được tín nhiệm của nó, cuối cùng dùng tính mạng của nó uy hiếp Anubis?”.
Thật là một người phụ nữ độc ác lòng dạ rắn rết.
“Không phải ____”.Bastet lắc đầu, lộ ra chút cười khổ: “Ankhesenamun gặp Hàn Lễ là chuyện ngoài ý muốn, ta lúc đầu chỉ muốn dựa vào sức mạnh của Tiểu Minh Thần, không nghĩ Ankhesenamun lại ____ đứa bé này được di truyền năng lực của mẫu thân nàng, ta quá sơ suất, đã quên mất nàng cũng có con mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ”.
Thở dài, Bastet chăm chú nhìn lên bầu trời.
“Ankhesenamun đối với đệ đệ của mình đã quá mức cố chấp, đến mức nội tậm bị biến dạng. Ta không thể để nàng tiếp tục phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác được, sinh mệnh của Tutan sẽ rất nhanh đi đến tận cùng, ta đã đồng ý bảo vệ huyết mạch của Nefer. Ta cần chút thời gian để giúp Ankhesenamun loại đi ma chướng”.
“Vậy sao! Mà tại sao cô nói cho tôi những chuyện này?”.Hàn Hiểu nheo mắt đánh giá đối phương, đã trải qua nhiều chuyện như vậy khiến cho cậu không thể tiếp tục khờ dại như vậy nữa. Vì Hàn Lễ, cậu nhất định sẽ xốc lại toàn bộ tinh thần, cẩn thận đề phòng những người bên cạnh, kể cả thần!
Nói thật, cậu không có chút thiện cảm nào với Ankhesenamun, huống hồ cậu cũng không có sức mạnh gì đặc biệt, cậu chỉ là một con người bé nhỏ thì có thể làm được gì chứ?
”Anubis nổi giận rồi ___”.
Trong mắt Bastet hiện lên một chút kinh hoảng, chuyện này vượt quá tầm tay nàng rồi, khiến cho nàng cảm thấy rất bất an. Trực giác của mèo rất chính xác, nàng mơ hồ ngửi thấy có mùi âm mưu.Nhưng mà Anubis căn bản không nghe nàng giải thích, một lòng muốn hủy diệt huyết mạch của Akhenaton ___ mà ngay cả Ra cũng vậy.
“Người có thể làm cho hắn tỉnh táo lại chỉ có cậu”.Ánh mắt của Bastet chằm chằm nhìn Hàn Hiểu, giọng điệu không khỏi bắt đầu ngưng trọng.
“Ta lo lắng Tà Thần đã ‘thừa lúc sơ hở mà lẻn vào’ rồi, Hàn Lễ bây giờ không gặp nguy hiểm gì. Ta hi vọng cậu có thể nói chuyện rõ ràng với Anubis, Akhenaton mặc dù có sai, nhưng con của hắn thì vô tội ”.Nàng phụ trách bảo vệ huyết mạch của Hoàng gia, Ankhesenamun và Tutuan giống như con do chính nàng sinh ra vậy, nàng cũng không hi vọng con mình chết.
Hàn Hiểu trừng mắt nhìn Bastet một lúc, cuối cùng nhịn không được nước mắt xót thương của phụ nữ tấn công, đành gật gật đầu.
“Được rồi ___ để tôi thử xem ”.
Ông trời ơi! Lúc Anubis tức giận quả thực so với sao chổi đụng trái đất còn khủng khiếp hơn, cậu không muốn vuốt râu hổ đâu, thật là không khác gì đâm đầu vào chỗ chết, nhưng mà cậu không chịu được nước mắt phụ nữ ___(Quỷ Tú: thế mới nói nước mắt phụ nữ là thứ vũ khí rất lợi hai =)))
Aizzz, làm sao mới tốt đây.
Vẻ lo lắng trong phút chốc biến thành cười duyên, hoa súng trong ao trong nháy mắt biến thành mưa cánh hoa bay đầy trời.Toàn thân Bastet từ từ biến thành một làn khói nhàn nhạt, bóng dáng xinh đẹp từ từ biến mất, sau đó để lại trong không trung một tiếng than nhẹ ____
Cám ơn cậu ___
++++++++
Sau khi Bastet đi, Hàn Hiểu sửng sốt một lát, chợt nhớ tới mình bị bỏ lại ở chỗ xa lạ này …
“Này, này, đừng có đi như thế chứ! Đây là chỗ nào vậy?”.
Lời của cậu chưa kịp nói xong thì trong ao bỗng nhiên nổi lên một đám cát đen, nhanh chóng đem Hàn Hiểu bao quanh.
“Á á á a….”.
Hàn Hiểu sợ đến mức ôm lấy đầu hét lên, nhưng cậu hét một hồi lâu vẫn không thấy chuyện gì xảy ra.Nghi hoặc mà mở to mắt, trước mắt là một căn phòng Ai Cập cổ đại vừa lạ vừa quen.
…Đã về rồi sao? Hàn Hiểu chớp chớp mắt mấy cái, căn phòng quá rộng khiến cho cậu nhất thời không biết nên làm thế nào.
Thân thể bất ngờ bị túm, kéo vào một lồng ngực rắn chắc, Anubis run rẩy, chẳng còn là dáng vẻ của Minh Thần cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là gắt gao ôm chặt lấy Hàn Hiểu, hết lần này đến lần khác gọi tên người mình yêu.
“Anute____”.
“Đừng nói”.
“Hả?”.
“Ta đang rất tức giận, có cảm giác kích động muốn hủy diệt cả thế giới này”.
Ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại, Hàn Hiểu nghĩ thầm: vậy là tốt rồi.Lúc anh tức giận đã muốn hủy điêt cả địa cầu, vậy thì, vậy thì ít tức giận sẽ tốt hơn.
Một cử động cũng không dám, Hàn Hiểu cứ để cho đối phương sờ soạng từ trên xuống dưới, cảm giác tay Anute đặt lên bụng mình một lúc lâu, Hàn Hiểu trong lòng có chút sợ hãi.
“Thằng bé, nó __ sẽ không có chuyện gì chứ?”.
“Tạm thời thì không sao”.
“Thế à ___”. Lặng yên một lát, Hàn Hiểu cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng hỏi: “Lúc trong cung điện, anh và Ankhesenamun đã giao dịch gì vậy?”.
Anute sửng sốt, đẩy Hàn Hiểu ra một chút, vẻ mặt có phần nghiêm túc: “Em cũng nhìn thấy?”.
“Ừ, là Bastet ___ À!”. Đề phòng mình lỡ lời, Hàn Hiểu cuống quýt che miệng lại.
“Quả nhiên là cô ta”.Anute lộ ra vẻ mặt: ‘ta biết rồi’ rồi buông Hàn Hiểu ra, thong dong đi tới đi lui trong phòng: “Bastet là mẹ đỡ đầu của nữ nhân kia, giúp nàng ta cũng không có gì là lạ”.
“Thực ra ____”. Nhớ tới thỉnh cầu cuối cùng của Bastet, Hàn Hiểu chậm rãi mở miệng: “Thực ra___ tôi cảm thấy Ankhesenamun cũng rất đáng thương, tuy rằng cha của nàng phạm sai lầm, nhưng nàng ta và đệ đệ cũng là người vô tội mà ___”.
Mặt không chút thay đổi mà dừng bước lại, Anute nhìn Hàn Hiểu, bỗng nhiên khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Trong ấn tượng của Hàn Hiểu, Anute luôn luôn có dáng vẻ của một thân sĩ tao nhã lịch sự, hiện tại nhìn lại có vài phần xa lạ và tà khí.
“Là Bastet thỉnh cầu em nói giúp sao?”.
“Hở____”.
“Em quá ngây thơ rồi”.Thở dài, Anubis lại khôi phục lại khí chất ôn hòa như lúc trước, dịu dàng ôm lấy Hàn Hiểu: “Người phụ nữ kia là có mục đích. Tân Thần mà Akhenaton sùng bái không hề đơn giản, ta hoài nghi chính là Tân Thần thao túng Akhenaton, đây chẳng qua là bắt đầu một loạt các âm mưu mà thôi”.
“Hả?”.Hàn Hiểu nghe xong có chút như lạc vào sương mù, cái gì mà âm mưu của Tân Thần a, có ai giải thích dùm cái không.
“Bastet đã nói với em những gì”.
“Ờ thì ___ cô ta nói rất nhiều, nguồn gốc của thần lực, còn có sức mạnh của anh là đến từ cái chết và sự sợ hãi___ linh tinh các loại”.
“Có phải cô ta nói rằng Thần Lực là đến từ Tín Ngưỡng Chi Lực, địa vị của các thần có thể thay thế lẫn nhau không?”.
“Đúng vậy”.
“Thực ra cũng không hoàn toàn chính xác”.Anute dừng lại một chút, nhìn chăm chăm Hàn Hiểu, một lúc sau mới chậm rãi giải thích: “Thần Lực, có thể nói là sức mạnh thao túng giới tự nhiên, mắt người thường đều không có cách nào phát hiện ra được, sức mạnh vốn có từ khi trời đất và chúng sinh bắt đầu.Sự tồn tại của Thần cũng không phải là do con người tạo ra, năng lực cũng là cố định, nhưng sự sùng bái của loài người có thể làm cho sức mạnh này tăng lên”.
“Akhenaton không có khả năng tự mình sáng tạo ra một Tân Thần, cho nên hắn bị thao túng, kẻ mà hắn sùng bái rất có thể là kẻ đang muốn chiếm đoạt sức mạnh – Tà Thần”.
“Hả!”.Hàn Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, không nghĩ đến nó còn liên quan đến cả chuyện này nữa.
“Cho nên ta không thể tha thứ cho con cháu của hắn, Tà Thần rất có khả năng đã đem tay chân của hắn thâm nhập vào vương triều của Akhenaton, thậm chí là của Tutan. Ra và ta nghĩ giống nhau, nhưng mà Bastet lại cho rằng con cháu của Akhenaton vô tội”.
“Vậy, nếu như theo lời anh nói ___ Ankhesenamun cũng đã bị Tà Thần thao túng rồi sao?”.
“Bản thân nàng ta cũng có linh lực, thao túng nàng ta không phải là chuyện dễ dàng. Ra đã hạ ‘con mắt’ trên người của Ankhesenamun và Tutan, một khi tà khí xâm nhập vào thân thể bọn chúng, ta và Ra sẽ lập tức phát hiện ra, cho nên rất có khả năng Tà Thần đã thao túng những người bên cạnh Ankhesenamun hoặc là lợi dụng điểm yếu của nàng ta để uy hiếp, mưu đồ muốn thông qua nàng ta để khống chế toàn bộ vương triều, thay đổi tín ngưỡng của mọi người nhằm thu được sức mạnh”.
“_____”.Càng nghe càng phức tạp.
“Ta vốn dĩ đem em về đây không lộ chút sơ hở nào, nhưng không nghĩ tới em lại bị lộ mất rồi”.Ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm trầm, toàn thân Anubis tỏa ra khí thế cường liệt khiếp người, Hàn Hiểu nhìn thấy thế không khỏi sợ run cầm cậm.
“Ankhesenamun nhất định là thông qua Bastet biết được thân phận con của Minh Thần, như vậy ‘đối phương’ cũng rất có khả năng là đã biết rồi”.
Cảm giác bất an nào đó chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Hàn Hiểu ra sức nuốt nước bọt, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, có loại dự cảm chẳng lành.
“Phương pháp lấy được sức mạnh nhanh nhất, chính là thôn tính Minh Thần còn nhỏ tuổi”.Mặt Anubis sầm xuống, lời nói âm trầm gần như từ trong kẽ răng phát ra: “Bastet đang buộc ta phải ra tay, nàng ta muốn cứu vương triều của Tutan, nàng ta muốn mượn sức mạnh của ta để bắt được kẻ giật dây đằng sau. Tất cả mọi chuyện này vốn dĩ không hề liên quan đến ta”.
“Nhưng mà ___ Tà Thần không phải rất nguy hiểm sao?”.
“Hừ, chờ đến khi ‘hắn’ tập hợp đủ lực lượng rồi, lúc ấy Hàn Lễ đã có thân thể thực sự rồi, không cần phải sợ”.Anubis cười lạnh, dáng vẻ kiêu căng khiến cho Hàn Hiểu có cảm giác xa lạ, cùng với bức tượng lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh cao cao tại thượng trong ngôi thần miếu đó giống nhau như đúc.
“Các thần có biến đổi thế nào cũng không liên quan đến tôi, Minh Thần không sợ bất kì sức mạnh tà ác nào, bởi vì …bản thân Minh Thần chính là sức mạnh hắc ám mạnh nhất!”.
Hàn Hiểu cúi đầu xuống, thấp đầu, khó chịu không thoát ra khỏi cổ họng.
Chắc là Anubis cũng cảm thấy bản thân có chút thất thố, hắn khẽ thở dài, đi tới bên cạnh Hàn Hiểu ngồi xuống: “Ta có chút hơi kích động, phải biết rằng, đáng lẽ ra không nên lôi em vào chuyện này”.
Bũi môi, Hàn Hiểu trong lòng có chút không thoải mái.Cậu thầm muốn cứ vui vui vẻ vẻ sống qua từng ngày như những người bình thường, bây giờ chỉ có thể tự chế giễu bản thân, không nói đến chuyện tự dưng chẳng hiểu tại sao lại mang thai một thần tử, lại còn rơi vào hoàn cảnh Tà Thần đuổi cùng giết tận nữa.
“Có điều, em cũng không cần quá lo lắng, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn đến em”.Anute đưa tay ôm chầm lấy Hàn Hiểu, thấy đối phương không có phản ứng gì mà chỉ khẽ gật đầu rồi rũ mắt xuống.
Anute hơi hơi nheo mắt lại, đưa tay nâng cằm Hàn Hiểu lên.
“Sao vậy, trong lòng có chuyện gì cứ nói thẳng với ta”.
Hàn Hiểu cắn môi, vẫn ‘ngậm hột thị’ như trước.
Ánh mắt của Anute âm u tối sầm lại, nhưng rất nhanh chóng lại khôi phục bình thường.Quả thực, vấn đề của Hàn Hiểu là do hắn so sót. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn luôn cao cao tại thượng nhìn xuống loài người nhỏ bé, hắn đã quen với chuyện loài người đối với hắn luôn luôn kính sợ và phục tùng, hắn đã quên: Hàn Hiểu cũng có cách nghĩ và ý kiến của riêng mình.
Hàn Hiểu là người bạn đời mà hắn lựa chọn, không phải là tín đồ của hắn, càng không phải là hình nhân tôi tớ. Giống như Ra đã từng nói với hắn: “Ngươi mặc dù là thần, nhưng trên phương diện tình cảm thì ngươi hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào.Ngươi hẳn là cần phải suy nghĩ nhiều hơn về cảm nhận của Hàn Hiểu, bằng không, người hối tiếc sẽ chính là ngươi”.
“Xin lỗi”.Nhẹ nhàng hôn lên cổ Hàn Hiểu, Anute tựa lên vai cậu, nếu như để dáng vẻ này của Anute bị người quen của hắn nhìn thấy, người đó nhất định sẽ cảm thấy giây phút tận thế đã đến rồi sao…Đây là Minh Thần hung tàn nắm trong tay cái chết và hắc ám sao?
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc trong lòng em cũng rất bất an đúng không”.Anute nghịch tóc của Hàn Hiểu, dịu dàng ghé vào tai cậu nói chuyện: “Thực ra, ta nên hỏi ý kiến của em trước, nhưng ta sợ em cự tuyệt ta”.
Hàn Hiểu không ngờ Anute lại nói như thế, bởi vì lúc trước bên cạnh nhau, Anute đều thể hiện rất cường thế. Tuy Anute đối với cậu rất dịu dàng nhưng rất ít khi quan tâm đến cảm nhận của cậu…Bất kể là mang thai thần tử hay là đưa cậu về Ai Cập cổ đại, Anute đều không cho cậu có ý kiến.
Thực ra bản thân Hàn Hiểu cũng nhận ra rằng là do hoàn cảnh sống, cậu không có sở trường cùng người khác cạnh tranh, người khác nói cái gì thì cậu làm cái ấy, là người không có quá chủ kiến trong mọi hoàn cảnh, mà tại nơi làm việc các đại tỷ cũng khá chiếu cố đến cậu, bằng không, với tính cách của Hàn Hiểu không biết bị người ta chèn ép ra dạng gì rồi.
Mà hiện giờ, dáng vẻ Anute chịu hạ mình nói chuyện cùng cậu, trong lòng Hàn Hiểu thực ra có chút cảm động.Cậu có một ưu điểm lớn nhất cũng chính là nhược điểm đó chính là dễ mềm lòng.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy ấm áp thân thiện kia, Hàn Hiểu thực sự cũng chẳng thể nào cứng rắn được, cho nên thái độ dịu đi rất nhiều.Anute khẽ nở nụ cười, đương nhiên ở góc độ của Hàn Hiểu thì không nhìn thấy. Bé con của hắn quả thật rất đáng yêu, có lẽ, chính là vị sự thuần khiết và đơn giản này của Hàn Hiểu đã thu hút hắn.
“Ta nên dựa theo cách của loài người mới đúng, đầu tiên phải thổ lộ, đúng không?”.Anute kề sát bên tai dùng giọng trầm thấp khàn khán nói vào tai cậu, giống như rượu ngon ngọt ngào nồng đậm, vừa nghe vào khiến người ta có thể say.
“Mắc cỡ sao?”.Vừa cười vừa kéo vào lồng ngực, Anute ôm chặt lấy Hàn Hiểu, làm cho cậu không thể trốn: “Chúng ta ngay cả con cũng có với nhau rồi mà”.
Nói chưa rứt lời, nhắc đến chuyện này khiến cho Hàn Hiểu lại nổi giận trong lòng, cậu ngẩng đầu giận dữ nhìn Anute, nhưng mà đôi mắt tròn to long lanh kia chẳng có chút thuyết phục nào.
Anute nhướn mi, tay đặt lên bụng Hàn Hiểu: “Sao vậy, chẳng lẽ em không thích Hàn Lễ? Vậy thì bỏ cái tên nhóc bướng bỉnh gian xảo này đi, chờ đến khi giải quyết xong Tà Thần, chúng ta sinh đứa khác”.Hắn cố ý dùng giọng nói lạnh lùng, quả nhiên nhìn thấy mặt Hàn Hiểu lộ ra vẻ kinh hoảng, hai tay gắt gao bảo vệ bụng.
“Anh muốn làm cái gì! Anh, anh, anh có phải là con người không thế!”.
“Nhưng em không thích mà”.
“Ai nói tôi không thích! Tôi chỉ là ___”.Hàn Hiểu dừng lại, mặt đỏ lên, vẻ mặt hết sức khó xử: “Tôi chỉ là ___ chỉ là ___”.Cậu cứ ậm à ậm ừ nửa ngày cũng không nói được nguyên nhân.
Cậu không ghét Hàn Lễ, thậm chí là rất thích đứa nhóc mũm mĩm trắng trẻo bướng bỉnh đáng yêu đó___ chỉ có điều, cậu là một thằng đàn ông a, đàn ông sao lại sinh con cơ chứ? Hàn Hiểu hết sức rối loạn ở điểm này. Còn có, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì vào thời điểm cậu và Anute làm cái chuyện ‘ấy ấy’ cũng là một nút thắt không thể cởi được trong lòng Hàn Hiểu.
“Liên quan đến chuyện mà em đang nghĩ trong lòng, ta cũng có thể kể cho em nghe”.Cúi đầu nở nụ cười, tâm tình Anute dường như đang rất vui sướng, dáng vẻ tươi cười đều hiện lên hết trên mặt, không cần sử dụng thuật đọc ý nghĩ, Anute có thể biết rõ trong lòng Hàn Hiểu đang nghĩ cái gì…Bạn đời đáng yêu của hắn gần như đem tất cả tâm sự hiện hết lên trên mặt.
“Còn nhớ lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta không? Ở thần miếu Luxor, em đụng vào pháp thân của ta, ngay vào lúc đó chúng ta ____”.
“Đừng, đừng nói nữa!”.
Hàn Hiểu hoang mang nhảy dựng lên bịt miệng Anute lại, bây giờ không riêng gì mặt mà cả người cũng đỏ hết cả lên rồi, Anute kéo tay cậu ra, khẽ cười, đưa mặt lại gần đến mức hai trán chạm vào nhau, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Không như em nghĩ đâu, thần và người khác biệt, không cần trải qua quá trình giao hợp cũng có thể sinh sản, nói cụ thể ra thì em cũng không hiểu, đơn giản mà nói thì khi đó ta chỉ đem thần lực rót vào trong người em, khiến cho thần tử ở trong cơ thể em dựng dục thành hình mà thôi”.
Đề tài cậu chuyện vừa chuyển, Anute đột nhiên tiến lại gần hôn Hàn Hiểu, tiếp xúc như chuồn chuồn lướt nước, nhưng so với nụ hôn cháy bỏng thì càng làm tim đập nhanh hơn.
“Nhìn em đối với ‘chuyện kia’ rất là mong đợi, chi bằng, bây giờ chúng ta làm đi?”. (QT: tới luôn đi anh =)))
Hiển nhiên là Hàn Hiểu vẫn chưa hoàn hồn do nụ hôn bất thình lình kia, cậu nhìn Anute, ngây ngô hỏi một câu:
“Làm cái gì cơ?”.
Anute khẽ nhếch môi lên mỉm cười, trong lòng có bao nhiêu tình cảm đều hiện lên trong đôi mắt đen, hắn nhẹ nhàng nâng cằm của Hàn Hiểu lên, trong nháy mắt đem hơi thở tà mị và hắc ám thuộc về Minh Thần bày hết ra.
“Làm, tình”.
Hắn chậm rãi nói ra hai từ, khoái trá nhìn Hàn Hiều: đầu tiên là mở to hai mắt, rồi sau đó quát to một tiếng, chạy xuống gường.Anute đương nhiên không thể buông tha cho cậu, bàn tay to dễ dàng tóm lấy, bế người quay về giường.
“Buông ra! Biến, biến thái! Lưu manh!”. Hàn Hiểu vừa lớn tiếng chửi bới vừa giãy dụa không ngừng, Anute thì dở khóc dở cười.Tình nhân bé nhỏ của hắn phản ứng có chút thái quá đi. Không phải bạn đời của loài người cũng làm những chuyện như thế này hay sao? Hắn là thần, dục vọng không mãnh liệt như loài người, nhưng hắn cũng muốn độc chiếm người bạn đời của mình chứ, làm cho trên người đối phương toàn là mùi của mình.
Ài, nếu có thể tùy ý làm theo ý nghĩ của mình thì tốt rồi, Anute bất đắc dĩ mà thở dài… Vì đối phương là Hàn Hiểu, là người hắn yêu, cho nên không đành lòng tổn thương đối phương.
++++++++
“Chủ nhân”.Một đám cát đen xoáy tròn, một con chó rừng đen bỗng nhiên xuất hiện, nằm rạp dưới chân Anute.
“Xảy ra chuyện gì?”.
“Đoàn tư tế đã hành động rồi ”.
“Ha ha ~~~ ”.Vươn vai, Anute lười biếng duỗi thắt lưng một cái.Hắn buông Hàn Hiểu ra, từ trên giường đứng dậy, kéo theo những đường nét chuyển động êm ả của thân thể cường tráng giống như mãnh thú.
Đối phương quả nhiên là không kiềm chế được đã bắt đầu hành động rồi, cái tên kia cũng có chút quá lớn mật rồi, hành động mà cũng không có chút che dấu nào, liền khẩn cấp muốn đoạt lấy sức mạnh con Minh Thần, một khi đã vậy, đừng trách vị thần hắc ám này không khách khí.
“Teron”.
“Vâng, chủ nhân có gì dặn dò”.
“Triệu tập quân đoàn hắc ám, tăng cường giám sát Amarna (*)”.
(*) Amarna: một thành phố của Ai Cập.
“Tuân lệnh”.
“Ta phải ra ngoài một khoảng thời gian”.Dừng lại, Anute quay đầu nhìn về phía Hàn Hiểu, đối phương đang chớp chớp đôi mắt vô tội, vừa nghi hoặc vừa tức giận nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt của Minh Thần chậm rãi chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại phần bụng của Hàn Hiểu, quả thực là không thể quá yên tâm được a!
Giơ tay phải lên, Anute vẽ lên không trung một hoa văn kì quái, nhanh sau đó ánh sáng đen chợt lóe lên, một câu thần chú bảo vệ được thi triển trên người Hàn Hiểu.
Ngoài câu thần chú bảo vệ ra, trên người Hàn Hiểu vẫn còn có câu thần chú lần theo dấu vết của Bastet và thần chú theo dõi của Ra…Bạn đời của mình được nhiều thần thánh quan tâm đến vậy, Anute thực không biết nên vui hay là cảm thấy bất đắc dĩ. Thôi bỏ đi, chuyện này đối với Hàn Hiểu cũng không phải là chuyện xấu.
“Em ngoan ngoãn đợi ở nhà, đừng có chạy loạn nữa”.
“Hả?”.
Nhướn mày, Anute vẫn chưa quên chuyện Hàn Hiểu lén chạy ra ngoài: “Chuyện lần trước không phạt em không có nghĩa là ta quên, hình nhân người hầu trong nhà đều đổi mới hết một lượt rồi, em cứ am tâm mà đợi ở đây, đừng có ý nghĩ chạy lung tung nữa”.
“___”.Hàn Hiểu không nói gì, đây là muốn giam lỏng cậu sao?
“Đó cũng là em và đứa bé thôi”. Anute mỉm cười, hôn lên môi Hàn Hiểu: “Chúng ta ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, trước khi đối phương bại lộ, thì em phải kiềm chế xuống”.
“Biết rồi”.Hàn Hiểu đỏ mặt, che miệng lại, liên tục lùi về phía sau…Thật sự là không thể lơ là với tên này một chút nào.
“Đúng rồi…”.
Hàn Hiểu còn muốn nói gì nữa, đã thấy bóng đen trước mắt lóe lên, Anute và Teron trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi.
“___Thật đáng ghét, nói đi là đi, chuyện gì cũng không nói cho mình biết”. Hàn Hiểu nằm vật ra chiếc giường mềm mại. giận dỗi, dường như đem đầu vùi sâu vào trong ga trải giường.
Nằm im lặng một hồi, Hàn Hiểu xoay người, đưa tay đặt lên bụng mình. Sự ấm áp truyền đến làm cho cậu yên tâm. Theo như Anute nói, Hàn Lễ vì tiêu hao linh lực quá độ nên tạm thời mới rơi vào trạng thái hôn mê…Chắc một thời gian dài nữa sẽ không nhìn thấy tên nhóc con nghịch ngợm kia! Hàn Hiểu thở dài, nhớ đến cảnh ngộ của Hàn Lễ, tâm tình nặng nề nói không nên lời.
Ankhesenamun là người bạn đầu tiên của Hàn Lễ, Hàn Lễ đã từng vì nàng mà lo lắng, bất chấp nguy hiểm cũng muốn giúp nàng, nhưng lại gặp phải đối phương vô tình phản bội__Thằng bé chắc sẽ rất đau lòng đây, so với linh lực bị tiêu hoa quá độ và thân thể bị thương thì nội tâm thằng bé bị đả kích mới là điều Hàn Hiểu lo lắng nhất.
“Con người ___ quả thực là sinh vật ích kỉ vô tình___”. Hàn Hiểu nhắm mắt lại, lẩm bẩm với chính mình. Thần có sức mạnh tuyệt đối, siêu việt hơn so với con người, sao có thể là sinh vật được chứ ? Có lẽ không nên dùng hai từ sinh vật để hình dung mới đúng, Anute đã tồn tại mấy ngàn năm, thậm chí là mấy vạn năm, còn mình mới có hơn hai mươi năm sinh mệnh ngắn ngủi, Anute là Minh Thần cao cao tại thượng có thể dễ dàng khống chế sinh mệnh của phàm nhân, chắc chắn đã gặp qua vô số sự xấu xa của bản tính con người.
Hàn Hiểu chưa bao giờ cảm thấy mình là một người vĩ đại, cậu yếu ớt, nhát gan, thậm chí ngay cả nội tâm cứng cỏi cũng không có, là một con người bé nhỏ bình thường. Nhưng bản thân mình rốt cuộc là có tài cán gì mà lại được Minh Thần vĩ đại lựa chọn? Có lẽ,nói không chừng mình chỉ là một công cụ được chọn ra để mang thai ‘thần tử’. (QT: đa sầu đa cảm vãi =))).
“Anute, đừng đối xử với tôi quá dịu dàng như thế ____”.Hàn Hiểu nhếch miệng, cảm thấy chua xót, có gì đó đang từ trong lòng mạnh mẽ trào ra: “Bị vứt bỏ, bị lợi dụng, tôi thật sự rất ghét”.Cậu cười khổ lau đi giọt lệ ở khóe mắt, hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân không nên nghĩ nhiều nữa.
Đúng vậy, chỉ cần không hi vọng sẽ thuộc về mình thì sẽ không tổn thương. Mang suy nghĩ đó, Hàn Hiểu không biết lúc nào từ từ chìm vào giấc ngủ. Đã xảy ra quá nhiều chuyện,thần kinh của cậu vốn vẫn luôn luôn trong tình trạng căng thẳng, bây giờ đã vượt quá giới hạn cậu có thể chịu được rồi.
Giữa mông lung, Hàn Hiểu dường như đi đến một chỗ có nắng đẹp ấm áp.
Cảm giác rất quen thuộc….
Bầu trời xanh thẳm gần như trong suốt, bốn xung quanh là một màu vàng tịch mịch hoang vắng mờ mịt, gió nóng thổi mang theo một chút lặng lẽ mênh mông, cát bịu bị cuốn không ngừng gào thét ở đằng xa____
Nơi này là nơi nào? Cậu nhớ đã từng đi qua nơi này, Hàn Hiểu nhăn mặt nhăn mày, sao lại nghĩ không ra. Cậu đưa mắt quan sát bốn xung quanh, xuyên qua màn sương mù và cát, cậu dường như nhìn thấy bóng dáng của ai đó…bóng dáng của một người phụ nữ.
Người phụ nữ chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt bình yên không chút gợn sóng nhìn Hàn Hiểu, rất nhanh ánh mắt rời đi___vẻn vẹn trong nháy mắt tiếp xúc, nhưng đôi mắt trong veo lại toát ra tình cảm phức tạp.
Cậu không tự chủ được mà bước về phía đó.
Dáng vẻ của người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa cao quý, đường cong của ngũ quan nhu hòa, vành tai mỏng mà tinh xảo,chiếc cổ dài tuyệt đẹp, môi hồng phớt, ánh mắt hắc bạch phân minh lại xinh động khiến nàng lộ ra vẻ ôn nhu, chiếc mũ cao cao, đồ trang sức đeo trên ngực hoa lệ càng làm cho người phụ nữ tăng thêm phần cao quý khó có thể tả được.
Không biết từ lúc nào Hàn Hiểu đã đến bên cạnh người phụ nữ, đối phương dường như hoàn toàn không phát hiện ra sự hiện diện của cậu.
Cúi đầu, người phụ nữ hôn đứa bé trong lòng đang ngủ say__nước mắt từng giọt từng giọt từ khóe mắt nàng chảy xuống, lướt qua dung mạo tuyệt mỹ.
Hàn Hiểu cảm thấy trái tim lập tức bị bóp nghẹn, cậu ngồi xuống thở hổn hển, lúc mở mắt lần nữa thì người phụ nữ kia đã không thấy đâu nữa, mà chính cậu lại ở trong chiếc ao lớn hình chữ nhật.
…..Lại một cảm giác quen thuộc: dường như đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi: nước ao sạch sẽ trong veo, có thể nhìn thấy hoa văn của bức bích họa dưới đáy. Nụ sen chớm nở vươn cao thẳng đứng ở trong ao, nhụy hoa khẽ đung đưa theo gió.
Đứa trẻ còn nhỏ lẳng lặng nằm trong đóa sen, nó kêu ê ê a a, rồi mở mắt nhìn về hướng Hàn Hiểu, hai tay ________
Bỗng nhiên,có tia chớp rất lớn xé rách bầu trời, bốn phía cuồng phong gào thét, bão cát màu đen mạnh đến mức long trời nở đất cuốn hết mọi thứ tiến tới, đóa hoa nhanh chóng khô héo, nước ao tinh khiết trong nháy mắt trở lên vô cùng đục ngầu.
Đứa nhỏ hoảng sợ khóc lên, nước ao đen xì nổi lên sóng lớn, biến thành vô số những con cá sấu hung ác to lớn, toàn bộ đều nhào về phía đứa bé yếu ớt không có sức phản kháng.Hàn Hiểu kinh sợ hô lên rồi chạy vọt về phía trước, trong tích tắc khi những con cá sấu hung ác há chiếc miệng rộng ra, mặt của đứa nhỏ giống hệt Minh Thần còn nhỏ tuổi…
“Không …!”.Hàn Hiểu hét lớn lên, hoảng sợ mở mắt ra, cậu thở hổn hển, tim đập thình thịch không ngừng.Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiu vào trong phòng, lẳng lặng chiếu trên mặt đất. Hàn Hiểu thở dốc một trận, rồi sau đó mới biết được đó chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ ấy hết sức thật, thật đến nỗi làm cậu lạnh cả sống lưng, đến bây giờ vẫn còn lạnh cả người.
Hết chương 6.
Bình luận truyện