Minh Thê

Chương 3



Hóa ra, cách để gặp cô lại đơn giản như vậy, nhưng sao chàng phải suy nghĩ lâu đến thế, năm năm sống trong mòn mỏi đợi chờ quả thật lãng phí, chỉ cần được ở cùng cô, cho dù làm cây cỏ súc sinh chàng cũng cam tâm tình nguyện…

Tân Dao bay về phủ tướng quân như người mất hồn. Đêm nay lại là một đêm cô tịch, ánh trăng mông lung nhợt nhạt, văng vẳng tiếng côn trùng mùa hạ kêu râm ran. Hoắc Tu vốn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, lúc cô về đến phủ thì chàng đã nghỉ ngơi. Tân Dao thấy Hoắc Tu nằm trên giường liền đi tới co người nằm cạnh, bàn tay khe khẽ vuốt ve gương mặt chàng, tiếc là chạm không được, cô bèn nhích gối lại gần hơn: “Phu quân.” Tân Dao gọi nhỏ, nhưng chàng vẫn cứ nhắm mắt, dáng vẻ tĩnh lặng mà âm trầm. Cô ngây ngẩn nhìn chàng, qua một lát mới nói: “Phu quân à, nếu chàng cưới công chúa Phượng Hoa, tương lai trước mắt sẽ vô cùng sáng sủa, lúc đó sẽ có biết bao người hâm mộ chàng. Một ngày nào đó hãy quên thiếp đi, chàng còn trẻ, sau này vẫn phải lập gia đình, không phải sao?

Cô tin chàng sẽ lấy được một người vợ tốt. Quỷ hồn không thể nằm mơ, vì thế cô sẽ thường xuyên lui tới thăm chàng chàng vào buổi tối. Tân Dao cảm thấy chỉ cần yên lặng nhìn chàng như vậy cũng đủ rồi.

Qua mấy ngày, hoàng đế lại triệu kiến Hoắc Tu. Tuy nói là bàn bạc chuyện chiến sự nhưng cuối cùng vẫn vòng vo đến chuyện hôn sự của chông chúa Phượng Hoa, ông ta còn bảo ngôi vị Phò mã của nước Lung quả thật không tầm thường chút nào. Hoắc Tu chỉ yên lặng nghe hoàng đế nói hết rồi mới khom người hành lễ, nhẹ nhàng cự tuyệt.

Lúc định rời đi, công chúa Phượng Hoa bỗng lao ra cản đường, nàng ta hất cằm, kiêu ngạo như loài chim phượng hoàng, đôi mắt ánh lên nét tàn nhẫn:  “Hoắc Tu, ta muốn ngươi suy nghĩ lại cho kỹ.” Nàng không tin những lời trước đây hắn nói đều là giả, nàng vẫn còn nhớ hắn đã ngắt cành hoa đào kia tặng nàng, cả nụ cười dịu dàng đủ để bất kì cô gái nào cũng phải si mê.

Hoắc Tu im lặng một lát, bình thản nói: “Tề đại phi ngẫu, công chúa vẫn nên tìm cho mình phu quân khác đi.”

Phượng Hoa rút cây trâm cài đầu xuống, điên cuồng đâm về phía chàng: “Hoắc Tu! Không có ta ngươi cũng đừng mơ có được ngày hôm nay. Ngươi đừng vội đắc ý!”

Hoắc Tu lùi về mấy bước, xoay người sang một bên. Phượng Hoa tiếp tục đổi hướng đâm tới, bọn người có mặt lúc đó đều chạy vào ngăn cản. Hoắc Tu đứng yên, mũi trâm sượt qua má chàng, một dòng máu nhỏ chậm rãi chảy xuống.

Tân Dao hét lên một tiếng, theo bản năng chạy ra chắn trước người Hoắc Tu.

Phượng Hoa dừng tay lại, nhìn vết thương trên mặt chàng với vẻ khó tin. Hắn rõ ràng có thể tránh né.

Hoắc Tu không hề chớp mắt, dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống cổ. Chàng nhẹ nhàng hành lễ, sau đó xoay người bỏ đi, bóng dáng cô độc khuất dần sau cổng cung đỏ thẫm.

“—— Hoắc Tu, ngươi sẽ hối hận!”.

Hoắc Tu đi được nửa đoạn đường về phủ thì ngã quỵ. Tân Dao không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, dưới ánh hoàng hôn, cô nhìn thấy vết thương trên mặt chàng không ngừng rỉ máu. Lòng cô cũng đổ máu y hệt vậy, cô luống cuống chạy quanh người chàng, không biết nên làm thế nào.

Nếu cô là người sống, có lẽ đã giúp được chàng.

Tân Dao chợt cảm thấy bất lực, phải chi Hoắc Tu có thê tử sớm chiều bầu bạn, có lẽ chàng đã không cô độc đến vậy.

Lúc Hoắc Tu được đưa về phủ tướng quân và mời lang trung đến, trời đã rất khuya, khi đó chàng dường như đã mất hết ý thức. Tân Dao nhìn từng vị lang trung lần lượt vào xem mạch cho nàng, bọn họ làm ra vẻ mặt kì quái rồi lắc đầu đi ra. Tân Dao chỉ có thể túc trực bên giường bệnh, nhìn sắc mặt chàng ngày một tái đi, tựa hồ như sắp hóa đá.

“Phu quân, chàng không thể có việc gì được...”.

Tân Dao nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô nứt của chàng, rồi lại nắm lấy tay chàng, nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể áp tay mình lên đôi bàn tay ấy. Cho dù thân thể không có cảm giác, nhưng linh hồn cũng sẽ cảm nhận được, Tân Dao ngây ngốc suy nghĩ.

Ở chiến trường, cho dù bị trúng tên chàng vẫn có thể dẫn dắt các binh sĩ chiến đấu tới cùng. Nhưng bây giờ chỉ là một vết thương nhỏ, làm sao có thể như vậy?

“Hắn bị trúng thuật của pháp sư.”

Không biết từ khi nào, một cô gái áo đen hiện ra từ màn khói vương vít, trên tay cô là Dẫn hồn đăng màu đỏ tươi. Cô gái đến bên giường, liếc mắt nhìn Hoắc Tu: “Pháp sư đã dùng phệ tâm thuật trên cây trâm cài đầu của công chúa, nếu không vì thân thể hắn khỏe mạnh, chỉ e là đã chết từ lâu rồi.”

Tim Tân Dao như đập nhanh một nhịp, cô vội dập đầu trước mặt cô gái kia: “Âm sai tỷ tỷ, liệu có cách nào để cứu chàng không?”.

Âm sai: một chức quan dưới địa phủ.

“Hoặc là pháp sư gỡ bỏ, hoặc là Hoắc tướng quân tự mình vượt qua… ” dừng lại một lát, âm sai lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Người là do công chúa đích thân ra tay, cho dù hắn còn sống cũng sẽ chịu ảnh hưởng của thuật pháp, cuối cùng cũng chỉ là một cái xác không hồn mặc cho công chúa điều khiển.”

Tân Dao ngơ ngẩn, qua một lát mới cúi đầu, đôi bàn tay nhợt nhạt đan chặt vào nhau: “Không thể…phu quân… chàng không thể chết...”

Chiếc đèn lồng trong tay nữ âm sai rung nhẹ, nhìn thấy Tân Dao khóc lóc đáng thương như vậy, cô bèn nói: “Thật ra hồn phách của ngươi rất tinh khiết, nếu ngươi muốn, ta có thể cứu hắn một mạng.”

Tân Dao kinh ngạc chớp đôi mắt đẫm lệ, trong lòng dấy lên một tia hy vọng như chú chim non đang vỗ cánh tập bay, cô vội vàng túm lấy ống tay áo của âm sai: “Chỉ cần có cách, Tân Dao nhất định sẽ làm”.

Lần đầu tiên Tân Dao gặp Hoắc Tu là trên một cây cầu nhỏ dẫn đến phủ Thừa Tướng, năm ấy cô mười ba tuổi, đã hai ngày rồi không được ăn cơm, chỉ biết ngẩn ngơ ôm gối ngồi ở một góc cầu, cũng vì đói mà cả người co rúm lại.

Một đôi giày đen sạch sẽ có thêu hoa văn chợt xuất hiện trước mắt, cô yếu ớt ngẩng đầu, nhìn thấy một chàng trai tuấn tú như thần tiên đang ở trước mặt mình. Chàng nhìn cô mỉm cười, khiến cho cả ánh mặt trời phía sau như mất đi ánh sáng.

Cô nhớ khi ấy mình là một đứa trẻ không biết làm việc, sở trường duy nhất chính là cạo râu, bàn tay cô cẩn thật lướt qua từng đường nét trên gương mặt chàng, chàng bật cười và nắm chặt lấy các ngón tay cô.

Cô vẫn nhớ lúc chàng quỳ gối trước mặt Thừa tướng mà dõng dạc tuyên bố rằng: “Cả đời này Hoắc Tu sẽ không lấy ai khác ngoài Tân Dao”.

Cô vẫn nhớ chàng đã ôm thi thể của cô mà nói: “Tân Dao, chúng ta thành thân đi.”

Cô vẫn nhớ khi chàng ăn mặc sang trọng ngồi trước mộ cô, mỉm cười nhìn tấm bia lạnh lẽo: “Tân Dao, ta đã trở về.”

Bao nhiêu đó thôi cũng đủ hạnh phúc.

Rồi sẽ có một ngày chàng quên cô đi, cưới vợ sinh con, làm tốt chức vụ Phiêu Kị đại tướng quân hiển hách của mình, như vậy thật tốt.

Khi Hoắc Tu hôn mê, dường như chàng đã nhìn thấy cô, nhìn thấy tiểu cô nương biến mất trước mặt mình từ năm năm trước.

Cô quỳ gối bên giường, thân thể tản ra quầng ánh sáng mơ hồ, từ gương mặt nhỏ nhắn còn hiện lên một nụ cười rạng rỡ, cô cúi đầu chăm chú nhìn chàng, ánh mắt lung linh, đôi môi hồng chúm chím khẽ gọi: “Phu quân”.

Hai chữ nhẹ nhàng thốt ra, cô rơi lệ, mà trong mắt chàng, nỗi đau đớn tột độ dường như đang cấu xé tâm can. Vừa nói dứt lời, cả người cô bỗng tan thành một làn khói, tan biến vào hư vô.

Hoắc Tu bừng tỉnh, cả người cứng ngắc như hóa đá trên giường, lồng ngực như có vật gì buộc chặt lại, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Phu quân.

Cô đang gọi chàng, chàng có thể nghe thấy, cũng cảm giác được dòng máu trên người mình đang dần lạnh đi, đau đớn khôn cùng.

“Cô ấy đã chết.”

Chàng quay đầu, một cô gái áo đen xa lạ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh bàn trà. Cô gái điềm nhiên nhìn chàng, rồi lại đùa nghịch chiếc đèn lồng màu đỏ trong tay: “Cô ấy đã thay ngươi cản phệ tâm thuật, hồn siêu phách tán, không thể luân hồi.”

Người đàn ông trên giường như bị sét đánh, trong đôi đồng tử màu đen sâu thẳm như có vật gì đang vỡ vụn ra, cháy thành tro bụi. Ngỡ đã qua một đời, giọng nói khàn khàn mới vang lên: “... Ngươi…đừng gạt ta”

“Cô ấy đã dùng chính hồn phách của mình để đổi lấy tính mạng cho ngươi, vì thế ngươi phải biết trân trọng. Cáo từ.” Cô gái áo đen không nói nhiều lời, đứng dậy và biến mất trong chớp mắt.

Hoắc Tu thất thần một lúc, cuối cùng đưa tay đè chặt trái tim mình, nơi đó quặn đau như bị xé rách, đau tột độ, đau vô cùng.

Chàng biết phệ tâm thuật đã không còn, nhưng chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ để cắn nát trái tim.

Đầu hạ, trời trong xanh.

Hoắc Tu có thể tiến cung mà không cần lệnh bài hay bị soát người, tất cả cũng vì công danh hiển hách mà chàng gây dựng nên lúc đó.

Hoắc Tu vào cung bình thường như mọi lần, đi thẳng đến nơi tế trời. Dọc đường đi, đám người trong cung cúi chào ngày một thưa thớt, tế trời là nơi chỉ dành riêng cho việc bói toán, bọn người hầu kẻ hạ không thể bước vào.

Vừa vào trong phòng, chàng đã lạnh lùng nhìn pháp sư và công chúa Phượng Hoa xinh đẹp.

Sự xuất hiện của chàng khiến bọn họ có chút bất ngờ, thái độ ngay lập tức trở nên nghiêm nghị, pháp sư cầm bùa chỉ vào chàng và hỏi:”Ngươi là người hay quỷ?”

Kiếm trút khỏi vỏ, ánh lên tia sáng rét lạnh.

Đôi môi công chúa run rẩy, lảo đảo trốn dưới gầm bàn. Người đàn ông đứng ở một nơi không xa cũng không gần, dáng vẻ lạnh lùng chất chứa nỗi cô đơn. Động tác của chàng nhanh chóng, vô hình như bóng tối, kiếm vừa vung lên, gương mặt pháp sư biến sắc, sau đó ngã lăn ra đất, máu tươi nhuộm đỏ khắp phòng.

“Làm càn! Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi điên rồi sao?” Công chúa cố gắng tỏ ra hung dữ, nhưng giọng nói lại không thể che dấu được sự run rẩy, nàng ngừng một lúc, hoảng sợ nói: “Ngươi, vì sao ngươi vẫn còn sống?”.

Hoắc Tu đờ đẫn nhìn nàng như nhìn một con kiến, bên môi chợt hiện lên nụ cười chua xót: “Đúng vậy, ta cần gì phải sống.”

Công chúa lùi về phía sau mấy bước, hai tay sờ soạng tìm kiếm những thứ sót lại trên bàn, vô tình vớ được một bình hoa: “Ngươi không thể giết ta, ngươi đường đường là Phiêu Kị đại tướng quân của nước Lung này, trong tay ngươi có cả sáu mươi vạn quân, tương lai vô cùng huy hoàng rực rỡ, nếu ngươi giết ta ngươi cũng sẽ không được chết toàn thây.”

Hoắc Tu chậm rãi đến gần nàng, sâu trong đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, cô độc: “Đúng, nhưng như vậy thì thế nào?”

Công chúa hét toáng lên, lảo đảo chạy trốn vào một góc tường: “Người đâu, người đâu…”.

Thanh kiếm vút lên, công chúa trợn mắt, hai tay ôm cổ, dần dần trượt dọc theo bức tường, máu tươi len lỏi qua kẽ tay chảy xuống.

Bọn thị vệ nghe thấy tiếng động liền kéo đến, một đám bất chợt dừng lại sau lưng Hoắc Tu.

Hoắc Tu xoay người nhìn bọn họ, gương mặt vẫn không biến sắc, chỉ có tiếng kiếm trút khỏi vỏ vang lên.

Mùi máu tươi lan tràn khắp nơi, người đàn ông khoác lên người bộ áo giáp bạc, tay cầm kiếm từ từ bước xuống tám mươi mốt bậc thềm đá bạch ngọc. Phía sau là một đường máu nhỏ li ti uốn lượn, nhỏ xuống từ mũi gươm.

Chàng ngẩng mặt nhìn trời, sau lưng là nơi cúng tế rộng lớn ngổn ngang xác chết, máu tươi ấm nóng mang theo vị tanh nồng đậm chảy qua khe cửa, từng dòng từng dòng cuốn xuống bậc thềm như lụa tơ.

Lộp bộp.

Một cái đầu người lăn xuống bậc đá, dừng lại bên chân chàng, xuyên qua mớ tóc đen rối tung chính là gương mặt của cô gái xinh đẹp nổi tiếng một thời, trâm cài tóc mây, đôi mắt phượng mở to, ngập tràn sợ hãi.

Ngự lâm quân hùng hậu đang từng bước tới gần, có lẽ bọn họ đã nghe được tin Tướng quân làm phản từ đám thị vệ. Hoắc Tu chậm rãi bước đi, vòng qua cổng cung, tiếng bước chân bình bịch ngày một gần, chàng nghĩ trên người bọn họ đều có một thanh gươm sắc bén, chỉ cần một nhát cũng đủ đưa chàng vào chỗ chết.

Hoắc Tu ngẩng đầu, nhìn đội quân đang nhằm hướng mình mà tiến đến.

Đàn tế trời trống trải lặng thinh, làn gió vờn qua như tiếng khóc thương thảm thiết.

***

Địa phủ u ám và lạnh lẽo, cô gái áo đen cầm trong tay đèn lồng hoa mẫu đơn màu đỏ, chậm rãi đi đến Hoàng Tuyền, hai bên đường có rất nhiều hoa Bỉ Ngạn, xinh đẹp như mỹ nữ ca múa trong lửa thiêu.

Đi được nửa quãng đường, cô gái bỗng nhìn vào khoảng không hư vô, nói: “Bây giờ ngươi có hối hận không?”.

Yên lặng một lúc, bên trong chiếc đèn lồng bỗng phát ra tiếng nói dịu dàng: “Nhờ ơn cứu giúp của âm sai đại nhân mà hồn phách của Tân Dao vẫn còn lưu lại, như vậy cũng tốt lắm rồi”.

Cô gái lắc nhẹ chiếc đèn lồng, ánh lửa bên trong dần tắt, một u hồn vô cùng mỏng manh hiện lên trước mắt, hồn phách của Tân Dao lúc này rất yếu ớt, nhập nhòe không thành hình, cả người cô là một màu trắng như tuyết.

Giữ được một nửa phần hồn cũng là ý của tạo hóa, may mắn nhờ Dẫn hồn đăng Tân Dao mới khôi phục được toàn bộ linh hồn. Âm sai vẫn còn nhớ lúc hồn phách của Tân Dao hoàn toàn tan biến, cô đã mỉm cười thật thỏa mãn: “Chỉ cần chàng bình yên, cuộc đời này của Tân Dao coi như không uổng phí.”

Âm sai lạnh lùng nói: “Ngươi không biết bộ dáng hồn siêu phách tán, không thể tái sinh là thế nào đâu.”.

Đó chính là biến mất vĩnh viễn, ngay cả ước nguyện tiếp tục đoạn tình duyên ở kiếp trước cũng không thể thực hiện.

Tân Dao ngẫm nghĩ, cuối cùng mỉm cười: “Chuyện này đâu có gì liên quan, tôi chỉ muốn phu quân mình còn sống, chỉ cần chàng sống, tôi vô cùng mãn nguyện.”

Rốt cuộc cũng đi đến Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà mờ mịt sương trắng hiện lên, âm sai nói với cô: “Hồn phách của ngươi vốn không còn nguyên vẹn, cho dù đầu thai chuyển kiếp cũng chỉ có thể làm cây cỏ súc sinh.”.

Tân Dao gật đầu, hành lễ với âm sai: “Tạ ơn tỷ tỷ.”.

Nếu cứ ở mãi âm phủ mà không đầu thai, một ngày nào đó những nguyện vọng trong lòng sẽ khiến cô hóa thành oan hồn, cô sợ mình không khống chế được bản thân mà gây hại đến chàng, cô không thể khiến chàng bị tổn thương.

Mỉm cười thật tươi, Tân Dao đi về phía cầu Nại Hà, nhưng bước chân bỗng ngày một chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

Cô ngẩn ngơ đứng tại chỗ, đôi mắt không hề chớp nhìn về người đàn ông trẻ tuổi đứng ở đầu cầu, áo giáp trên người chàng dính đầy máu, gương mặt tuấn tú hiện lên nét tang thương.

Cô lắp bắp nói không nên lời, thất thểu bước đến cạnh chàng, nước mắt thi nhau rơi xuống. Lẽ ra chàng phải ở nước Lung làm tốt chức Phiêu Kị đại tướng quân của mình, lẽ ra chàng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, con cháu đầy đàn, một người đàn ông tốt như vậy, vì sao lại xuất hiện ở đây.

“Chàng…vì sao ở đây…” Đứng trước mặt chàng, Tân Dao nghẹn ngào không thôi, cô sợ đây chỉ là một giấc mộng nên liên tục quệt nước mắt. Người đàn ông cúi đầu, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô đặt lên gương mặt mình.

“Cảm nhận được không?” Hoắc Tu mỉm cười nói, sau đó dùng mấy sợi râu mới mọc cọ vào bàn tay mềm mại của Tân Dao. Hóa ra, cách để gặp cô lại đơn giản như vậy, nhưng sao chàng phải suy nghĩ lâu đến thế, năm năm sống trong mòn mỏi đợi chờ quả thật lãng phí, chỉ cần được ở cùng cô, cho dù làm cây cỏ súc sinh chàng cũng cam tâm tình nguyện, chàng tin tưởng kiếp sau bọn họ sẽ lại yêu nhau.

Huống chi, cô còn nợ chàng một tiếng phu quân, chàng vẫn luôn ghi nhớ.

“Tân Dao, ta chờ nàng đến cạo râu giúp ta.”

-END-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện