Minh Thiên Hạ

Chương 227: 227: Quan Trung Là Của Ta Không Được Nhòm Ngó




Huyện Lam Điền không bị ai quấy nhiễu, cuộc sống rất nhàn nhã, Vân Chiêu từ lúc về chưa đi tới huyện nha, cả ngày dẫn con lợn rừng đi quanh Vân gia trang tử, tìm hiểu cuộc sống mọi người, cũng là để con lợn rừng quen cuộc sống bên ngoài, không gian hoạt động rộng hơn.

Mọi người cứ nghĩ lợn béo là bình thường, kỳ thực không phải vậy, nó bị vỗ béo để thịt thôi, lợn ngoài tự nhiên không béo như vậy.

Sống ở Vân gia trang tử thời gian dài, mọi người tựa hồ đã quên ngoài kia vẫn đang ở trong trạng thái chiến hỏa loạn lạc khắp nơi.

Đại quân của Lý Hồng Cơ vẫn lởn vởn ở phía đông Đồng Quan, đại quân của Trương Bỉnh Trung ở Hồ Bắc công thành cướp đất, huyện Lam Điền rộng lớn vừa vặn bị hai tên đại tặc kẹp vào giữa.

Tần quân do Tôn Truyền Đình huấn luyện nay đã thành quân, ở lại trong thành Tây An, bất kể phía đông Đồng Quan bị Lý Hồng Cơ phá nát thế nào, quan viên ở đó cầu cứu ra sao, ông ta đều không thèm đếm xỉa.

Chập tối Vân Phúc và Vẫn Mãnh trở về mang theo tin trọng đại.

Trương Bỉnh Trung muốn mượn đường đi qua huyện Thương Nam.

Huyện Thương Nam là đại môn phía đông nam của Thiểm Tây, đi qua cái huyện trập trùng núi đó là có thể tới huyện Lam Điền giàu có.


Vân Chiêu đương nhiên biết Trương Bỉnh Trung muốn mượn đường với mục đích gì.

Từ năm Sùng Trinh thứ 8 tới nay, triều đình tiễu phí mắt thấy sắp thắng lợi, 13 doanh lưu khấu ở Huỳnh Dương mở hội nghị quân sự quan trọng.

Trên hội nghị này, bọn họ đưa ra quyết định quan trọng, đó là không tác chiến chính diện với đại quân triều đình nữa, mà bỏ chạy tứ tán.

Lý Hông Cơ, Trương Bỉnh Trung dưới sự suất lĩnh của Sấm vương Cao Nhữ Nhạc đột vây phía đông, nơi binh lực triều đình bạc nhược.

Chủ lực đội quân phía đông này là Trương Bỉnh Trung.

Bộ đội của hắn tác chiến dũng mãnh, liên tiếp phá các châu huyện Cố Thủy, An Huy của Hà Nam, chĩa thẳng tới trung đô Phượng Dương yếu địa của Đại Minh.

Vào một buổi sáng sường mù đám tặc khấu bao vây thành Phượng Dương.

Chưa tới nửa ngày đã tiêu diệt 2 vạn quân thủ vệ Phượng Dương, giết chết thủ tướng Chu Quốc Chính, bắt sống tri phủ Phượng Dương, đồng thời liệt kê tội trạng của ông ta trước mặt bách tính đương địa, sau đó chặt đầu tại chỗ.


Trung đô Phượng Dương bị tặc khấu công chiếm, Trương Bỉnh Trung và Cao Nhữ Nhạc phân binh.

Do không mang đi được chiến lợi phẩm cao như núi và lương thực trong kho phủ, vì thế dưới kiến nghị của mưu sĩ, Trương Bỉnh Trung học theo cách Vạn Cương Trại năm xưa đem chiến lợi phẩm không thể mang theo chia cho nông dân bần khổ đương địa, lại ép bách tính chém hết mấy chục vạn cây tùng bách của hoàng lăng, còn rỡ hết kiến trúc xung quanh và Hoàng Giác tự nơi Chu Nguyên Chương xuất gia.

Sau khi chiêu một lượng lớn nhân thủ ở Phượng Dương, vì đoạn tuyệt đường lui của những người này, Trương Bỉnh Trung hạ lệnh đào mộ tổ của hoàng đế, đồng thời giết sạch phú hộ Phượng Dương.

Tin tức truyền tới kinh sư, hoàng đế biết tin tới thái miếu khóc lớn, đồng thời lệnh quan viên triều đình mặc đồ tang ăn chay để tưởng niệm.

Trong cơn thịnh nộ Sùng Trinh đế cách chức binh bộ thượng thư, chặt đầu tuần phủ và án sát ngự sử Phượng Dương, lại đem cả đốc sư ngũ tỉnh vốn cách chức ở nhà ra phán tội chết.

Cho dù xử phạt nghiêm khắc như thế, quan quân vẫn không cách nào tiêu diệt được quân của Trương Bỉnh Trung.

Sau khi hạ được Phượng Dương, Trương Bỉnh Trung xua quân nam hạ, liên tiếp công phá Lư Châu, An Khánh, Hòa Châu, Trừ Châu men theo Trường An đánh tới Giang Tô, đi tới đâu thắng tới đó, không gì cản nổi.

Chỉ đến khi phải đối diện với lượng lớn đoàn luyện do sĩ thân Giang Nam tổ chức, Trương Bỉnh Trung dựa theo sách lược định ra ở Huỳnh Dương, không đánh chính diện mà hồi quân về phía tây.


Qua Anh Sơn, Hoắc Sơn, hội sự với đại đội nhân mã ở Ma Thành Hồ Bắc, tiếp đó từ Hồ Bắc vào Hà Nam, giờ lại chuẩn bị từ Thương Nam quay lại Quan Trung đã đạt mục đích hợp quân với Lý Hồng Cơ.

Trương Bỉnh Trung có hợp quân với Lý Hồng Cơ hay không, Vân Chiêu không bận tâm, y chỉ để ý rằng, Trương Bỉnh Trung phải từ Thương Nam đi qua huyện Lam Điền, Hoa Huyện, mới có thể hội họp được với Lý Hồng Cơ ở Đồng Quan.

“ Để 10 vạn binh mã của Trương Bỉnh Trung đi qua huyện Lam Điền thì chúng ta còn lại cái gì?” Nghe báo cáo xong, Vân Chiêu cười nhạt lắc đầu:“ Nếu như chúng ta huy động toàn quân, cố thủ Thương Nam, nơi đó địa thế hiểm yếu, chúng ta toàn tinh binh lương đủ, hỏa khí nhiều, Trương Bỉnh Trung ắt không đánh lại.

Nhưng thế thì thực lực của chúng ta cũng bại lộ.

” Vân Mãnh gặp khó:“ Sứ giả của Trương Bỉnh Trung có nói khi nào qua Thương Nam không?” Vân Chiêu lại hỏi:“ Đại quân của chúng vẫn còn ở Nam Dương, muốn tới Thương Nam thì phải qua phủ Tương Dương, cho dù công phá được phủ Tương Dương để tới Thương Nam cũng phải tới tháng tư năm sau.

Sứ giả của Trương Bỉnh Trung nói, đảm bảo khi đi qua Thương Nam Lam Điền sẽ không tơ hào cái kim sợi chỉ của dân.

|“ Thúc tin sao?”Vân Mãnh lắc đầu ngay:” Không tin.

”“ Nếu đã không tin, sao còn chưa chặt đầu sứ giả, để Trương Bỉnh Trung bỏ ý đồ của hắn đi?”Phúc bá vừa rít thuốc vừa nói:” Mấy năm qua chúng ta luôn che giấu thực lực, ngay cả đoàn luyện cũng chỉ có hai người, cho nên người ta cho rằng truyền tới một tờ hịch là có thể thuận lợi thông qua.

”Năm năm qua bất luận là Lý Hồng Cơ một lòng muốn gây dựng Quan Trung làm căn cứ, hay Trương Bỉnh Trung chạy khắp thế giới, chưa bao giờ ngừng thăm dò huyện Lam Điền.


Cho nên mới có chuyện như Cao Nhất Công ở Kiền Huyện nhân lúc giao thừa đêm tối tập kích huyện Lam Điền, sau đó có chuyện Vân Chiêu dùng thủ đoạn thô bạo nhất đáp trả.

Chiến đấu từ Kiền Huyện, Phù Phong, Thương Nam diễn ra liên tục, thắng lợi luôn thuộc về huyện Lam Điền.

“ Cao Nhất Công là tâm phúc của Lý Hồng Cơ, Ngả Năng Kỳ quấy phá Thương Nam là dũng sĩ dưới trướng của Trương Bỉnh Trung.

” Vân Chiêu dùng ngón tay gõ nhịp trên bàn:“ Cho nên Trương Bỉnh Trung sao có chuyện không biết Lam Điền là yếu địa căn bản của Vân thị, bất kể thế nào cũng không cho hắn mượn đường, chỉ có giết Vân thị ta thì hắn mới làm được, thế nên, hắn phái sứ giả tới Vân thị làm gì?”Phúc bá suy đoán:” Lẽ nào muốn dùng kế phản gián, khiến chúng ta chia rẽ?”Vân Chiêu gạt đi:” Một tên sứ giả làm sao có thể dùng kế phan gián, nhà chúng ta có ai để chúng ly gián chứ?”“ Lão nô nói tới Tôn Truyền Đình, người vừa giết chết Sấm vương Cao Nhữ Nhạc, trở thành tuần phủ Thiểm Tây.

Thiếu gia không lo người ta đem chuyện Trương Bỉnh Trung có qua lại nói với Tôn Truyền Đình, ép chúng ta không thể không phản sao?”“ Chuyện này cần phải bố trí tinh diệu ăn khớp thì mới có hiệu quả được, Trương Bỉnh Trung cùng đám bộ hạ chỉ biết chém giết của chúng chưa chơi được trò cấp cao như thế.

”Vân Mãnh nghe Vân Chiêu và Phúc bá liên tục phản bác các khả năng, đâm hoang mang:” Chẳng lẽ Trương Bỉnh Trung thực sự muốn mượn đường?”Vân Chiêu cáu khỉnh xua tay:” Không phải là Trương Bỉnh Trung muốn mượn đường, mà là Tôn Truyền Đình thăm dò chúng ta có khả năng vào hùa với lưu khấu không?”: Dù sao hiện Trương Bỉnh Trung ở phủ Nam Dương, cách phủ Tương Dương chỉ trong gang tấc, nếu chúng ta và đi theo hắn, Hán Trung thành con đường lớn thông từ Hồ Bắc tới Quan Trung, lại thêm vào Lý Hồng Cơ ở Đồng Quan, Quan Trung thất thủ như lật bàn tay thôi.

”“ Nếu chúng ta khóa đường từ Hán Trung tới Quan Trung, Tôn Truyền Đình có thể một lòng một dạ chiến đấu với Lý Hồng Cơ ở Đồng Quan, không bị lưỡng bề thọ địch.

”Lông mày Vân Mãnh dần giãn ra:” Ý cháu đây là tử sĩ Tôn Truyền Đình phải tới?”Vân Chiêu nghiêm mặt ra lệnh:” Tám thành là như thế, ở cục diện như chúng ta, không cần biết sứ giả là ai phái tới, Mãnh thúc, chặt đầu hắn, sau đó gõ chiêng triệu tập đoàn luyện huyện Lam Điền tới Thương Nam, Quan Trung là của chúng ta, không cho kẻ nào nhòm ngó.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện