Minh Thiên Hạ

Chương 244: 244: Trí Tuệ Của Lão Nông




Vân Chiêu không thích nhìn cảnh người thông minh trêu chọc kẻ ngốc, gọi Tiền Đa Đa tới: “ Nàng thực sự muốn đi Dương Châu à?”Tiền Đa Đa nhoẻn miệng cười: “ Không phải đã giao hẹn rồi sao?”“ Đi Nam Kinh thôi được không?”“ Không được, phải đi Dương Châu làm ít chuyện, sau đó mới tới Nam Kinh.”Vân Chiêu biết ý định của nàng, khẽ thở dài: “ Chuyện hồi nhỏ vẫn nhớ sao?”“ Không thể quên được.

“ Bất kể là ai bị lột sạch trước mặt bao người rồi bị người săm soi từng ly từng tí đều không thể quên, nhất là kiêu ngạo như Tiền Đa Đa, dù là thành kỹ nữ hay có thân phận như bây giờ, nàng đều muốn ân đền oán trả: “ Đã nhờ đồng song đi Dương Châu thăm dò được tin tức rồi, người ta bây giờ sống phú quý con cháu đầy nhà, chỉ đợi nô tỳ tới kết thúc.”Vân Chiêu không khuyên giải nữa, khẽ vỗ mu bàn tay nàng, dặn: “ Vậy thì đừng tha cho một kẻ nào hết.”“ Không đâu, chỉ cần những kẻ đó còn sống, đời này người ta không ngẩng đầu lên được.


“ Tiền Đa Đa ghé mặt tới, hôn nhẹ lên trán Vân Chiêu, cười thật tươi: “ Người ta biết chàng sẽ không chê người ta mà.


“ Nói xong đi luôn.“ Tiểu thư nhìn cô ta kìa.

“ Tiểu Sở dùng cùi trỏ khẽ huých Phùng Anh, nàng biết Tiền Đa Đa làm cho tiểu thư của mình xem:Phùng Anh khẽ cắn môi, sau đó vui vẻ nói với Vân Chiêu: “ Đa Đa thật tốt.”Vân Chiêu nhìn theo bóng hình xinh đẹp đó đi xa dần: “ Ta biết.”Phùng Anh do dự một chút nói thêm: “ Sau này huynh cũng sẽ phát hiện cái tốt của muội.”Vân Chiêu nghe câu nói đầy hàm ý này sửng sốt quay sang nhìn Phùng Anh, y phục màu xanh nhạt rất thích hợp với vóc dáng thon thả của nàng, lung linh tươi mát, so với tiểu nha đầu kiêu ngạo khô khan nhiều năm trước, thiếu nữ còn mang vẻ ngây thơ, nhưng trải qua nhiều biến cố nàng như lột xác, giống như một đoá mai tinh khiết.


mong manh đấy nhưng không sợ cái lạnh sương giá, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc mỉm cười: “ Chuyện muội làm ở trong Thục đã khiến ta nhìn thấy rồi, ta mới đầu chỉ muốn những người bên cạnh thoát được cảnh bần cùng, sống cuộc sống có tôn nghiêm, bất tri bất giác làm tới mức này.”“ Vì thế mà ta càng không dám lơi lỏng, muốn tiếp tục đi trên con đường này, xem xem kết quả cuối cùng như thế nào.

Việc muội làm ở Thục so với ta chỉ là khác đường mà cùng đích, mục tiêu của chúng ta là nhất trí, vậy là đã tốt lắm rồi.”“ Phùng Anh, hi vọng chúng ta có thể cùng phấn đấu vì một mục tiêu vĩ đại, ta thực sực không tin vào điều con người tới thế gian này là để chịu khổ.”Làm Phùng Anh nói ra câu đó cần dũng khí cực lớn, cũng là bỏ sự tự tôn xuống, Vân Chiêu trả lời nàng cũng rất có kỹ xảo, nâng nàng lên một bậc, thể hiện tôn trọng với nàng.Phùng Anh nhẹ người, hai người đã có sự nhất trí, vậy thì nói chuyện dễ rồi:” Trong tộc còn có ít lão tốt, huynh có nhận không?”“ Hoan nghênh họ tới huyện Lam Điền an cư.”“ Muội dù sao cũng là một nữ nhân, không muốn giống Tần tướng quân cả đời chinh chiến không ngừng nghỉ, muội chỉ muốn sống cuộc sống như lời thư viện Ngọc Sơn nói ...!Cuộc sống của con người.”Vân Chiêu đưa tay qua bàn nắm lấy tay Phùng Anh, ôn tồn nói:” Ta nghĩ, khi mỗi một người trong chúng ta đều phấn đấu, cuộc sống mà chúng ta muốn sẽ tới.”“ Muội sẽ đánh cược tất cả, dù thành hay bại, tương lai cả đời không hối hận.” Phùng Anh đỏ mặt rụt tay lại, câu nói trước đó đã là hành vi to gan nhất của nàng từ bé tới giờ rồi, dũng khí tiêu tan sạch, nói xong chẳng đợi Vân Chiêu trả lời đã chạy mất:Tiểu Sở hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng vẫn bê đĩa bánh chạy theo tiểu thư nhà mình.Vân Chiêu ngồi tại chỗ một lúc rồi đứng dậy rời viện tử, ra ngoài trang, rộng mở hẳn.Năm nay người trồng khoai lang, khoai tây không nhiều như mọi năm, người Quan Trung ăn kê, cốc, cao lương, lúa mạch đã mấy nghìn năm rồi, nó vẫn là lương thực chính.Song do chịu hạn tốt, ngọc mễ, khoai tây, khoai lang vẫn được mọi người trồng trên núi, hoặc là ruộng hạn.Mầm khoai tây được Vân thị ươm trong đất đai sớm thức tỉnh của suối nước nóng, chỉ cần trồng vào ruộng là được.Vân Chiêu đi rất xa, cuối cùng tới phía bên kia núi trọc.Hôm nay y phát hiện ra mình vô duyên với thứ gọi là ái tình rồi, Tiền Đa Đa một lòng một dạ thích y, nhưng có danh xưng đặt trên cùng là ân nhân, Phùng Anh biểu đạt thái độ chỉ gả cho y, cuối cùng hai người đạt thành nhận thức chung, đó là sự kết hợp lợi ích.Mặc dù quan hệ đó khả năng càng đơn thuần bền chặt hơn, cả hai bên đều tình nguyện, nhưng lại làm y không vui lên được.Có lẽ mình yêu cầu của mình với thế giới này quá cao rồi.Vân Chiêu lẩm bẩm một mình, nhấc một cái hũ gốm đen bên bờ ruộng, bên trong là bã rượu, mùi thơm của nó y ngửi thấy từ xa.Mát lạnh, ngọt miệng còn mang theo chút vị rượu.Vân Chiêu ăn rất ngon lành, nông phu trong ruộng dẫn cả nhà lớn nhỏ nhìn y ăn bã rượu, còn đưa tới một cánh bánh bột mì đen, y nhận lấy nhíu mày:” Sao vẫn ăn cái này?”Lão nông cười hăng hắc:” Thế còn chưa tốt sao ạ?”“ Cái này còn vỏ chấu.”“ Mấy năm trước lão hán nếu có vỏ chấu mà ăn thôi cũng là năm mới rồi.”“ Bần tiện.”“ Huyện tôn, ngài nói thế là không đúng rồi, con người phải chuẩn bị đường lui cho mình, nếu như suốt ngày ăn bột mì trắng sẽ tổn phúc tổn thọ đấy, ăn bột mì đan no bụng là đủ.


Bã rượu mà huyện ôn vừa ăn là dùng gạo nếp thượng hạng làm thành, lão hán dùng một đấu mạch để đổi, mỗi ngày chỉ dám uống hai ngụm thôi.”Vân Chiêu nghe vậy lau miệng ngồi xuống bờ ruộng:” Ta dạy ông một con đường phát tài, cho vào rượu nếp này ít hoa quế, bán ba tiền một bát, kiếm được lắm.”Lão nông không dám ngồi gần Vân Chiêu, ngồi xuống cách đó ba thước:” Huyện tôn, thực sự có thể kiếm được tiền à?”“ Không bán hết thì đưa cả tới nhà ta, ta ăn.” Vân Chiêu tức giận:Lão nông vội chắp tay thỉnh tội: “ Huyện tôn đã dạy thì tất nhiên là chuyện làm ăn tốt rồi, nhưng mà huyện tôn đừng nóng ruột, đứng nhìn chúng ta bây giờ ăn bột mì đen, nhưng kho lương trong nhà đầy ắp, đủ cả nhà lão hán ăn tới khai xuân năm sau.”“ Đó đều là nhờ công tích của huyện tôn những năm qua, người khác không biết chứ trong lòng những lão nông như lão hán biết cuộc sống tốt đẹp này do ai mang tới.”“ Nếu có loại trộm cắp nào làm huyện tốt không vui, ngài cứ ra tay xử lý, ngàn vạn lần chớ để trong lòng rồi sinh bệnh, nếu có lẻ không tiện bắt, bảo lão hán, lão hán sẽ triệu tập hương thân đi xử lý, không phiền tới huyện tôn ra tay.”Nói rất là cuồng vọng, cứ như ông ta ra tay là có thể giết chết Tiền Đa Đa và Phùng Anh vậy.Có điều những lời này lọt vào tai cũng thấy ấm áp lắm.Lão hán ân cần bôi dầu ớt lên bánh mì đen trong tay Vân Chiêu:” Huyện tôn ăn thử xem.”Vân Chiêu cắn thử, phát hiện quả nhiên là ngon hơn hẳn, vị chát bị dầu ớt che lấp hết rồi.“ Ngon hơn nhiều đúng không ạ, huyện tôn xem, vị của bánh bột mì đen đúng là không ngon, nhưng chỉ cần lấy vị ớt đậm chơi che đi, lương thực vẫn là lương thực, làm gì có lương thực nào ăn không ngon.” Lão hán bề ngoài cười ha hả, nhưng ghé tới gần Vân Chiêu thì thầm:” Kẻ nào làm khó huyện tôn, chính là làm khó nông hán huyện Lam Điền, để lão hán giết hắn.”Vân Chiêu gật mạnh đầu:” Ông nói đúng lắm, nhất định phải giết chết.”Ăn hết cái bánh bột mì đen, cũng uống hết rượu nếp, Vân Chiêu đứng dậy rời ruộng, đi xa lắm rồi lão hán kia vẫn lo Vân Chiêu mềm lòng, từ xa hô:” Huyện tôn, đừng mềm lòng, giống bà nương nhà lão hán ấy, không đánh không phục ...”Vân Chiêu không biết vì sao lão nông lại di chuyển đề tài tới lão bà của ông ta, song lại rất hợp với tâm cảnh của y bây giờ, vẫy vẫy tay biểu thị là đã nghe thấy.Xem ra đây là bậc đại hiền đại trí, bị bỏ quên ở thôn quê.Hai nữ nhân đáng chết đó sở dĩ làm mình phiền lòng là vì mình đối xử với các nàng quá tốt.Trí tuệ của lão nông dùng vào lúc này tựa hồ rất hợp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện