Minh Thiên Hạ

Chương 259: 259: Tử Vong Luôn Là Vấn Đề Lớn 1




Khóc một hồi chết đi sống lại, Tiền Đa Đa ngồi bần thần trên mặt đất, hai mắt ướt nhòe thế mà chẳng hiểu sao lại mếu máo cười, không phải nụ cười giảo hoạt, không phải nụ cười quyến rũ mang muôn vạn phong tình, mà là nụ cười xấu xí nhất nhưng truyền từ nội tâm lên mặt nàng.

Nụ cười ấy như gió mát, như chồi non, như hoa nở, lại như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ yên tĩnh.

Nhìn thấy nụ cười của Tiền Đa Đa, Hà Thường Thị cũng phải rung động, dù bà là nữ nhân, dù cho bà nhìn thấy vô số mỹ nhân, thời khắc này trong lòng chỉ còn một ý nghĩ ! Cô nương này là chí bảo nhân gian.

Trong khẩu cung của Hoa bà tử ghi lại một câu chuyện vô cùng thê thảm, nhưng Tiền Đa Đa xem đi xem lại, trong lời khai, mỗi nỗi khổ cha mẹ phải chịu, đều là tình yêu của cha mẹ đối với nàng, nó vá lại trái tim bị tàn phá của nàng, làm trái tim lạnh giá của nàng được sưởi nóng rực.

Tiền Đa Đa cẩn thận gấp lại lời khai ấy, cẩn thận dùng vải lụa bọc vào, cho trong ống trúc, cuối cùng cho vào ống da trâu, giao Lương Tam:” Tam thúc, dùng tốc độ nhanh nhất giao cái này cho Thiểu Thiểu, nói với nó, cha mẹ là chí thân, sai ở người khác.

”Lương Tam nhận lấy ống da trâu, nhìn gương mặt lem nhem của Tiền Đa Đa:” Đa Đa thật xinh đẹp.

”Lời này từ nhỏ tới lớn Tiền Đa Đa nghe nhiều lắm rồi, giờ được Lương Tam khen, không ngờ hơi chút xấu hổ, lấy ống tay quệt nước mắt:” Trước kia cháu không xinh đẹp sao?”“ Trước kia bọn ta đều gọi ngươi là tiểu hồ ly tinh.

” Lương Tam nói xong cười lớn quay đi an bài chuyện thư tín:Tiền Đa Đa cười rạng rỡ, tay đặt bên hông nhún mình thi lễ với Lương Tam đã đi xa:” Đa tạ Tam thúc khen ngợi.


”Tiếng cười của Lương Tam càng vang.

Tiền Đa Đa bước chân nhẹ nhõm vào phòng, chợt không thấy Xuân Xuân Hoa Hoa vừa rồi còn khóc nhiệt tình hơn mình đâu:” Bọn họ đi đâu mất rồi?”Hà Thường Thị quay một vòng không thấy người đâu, vội nói:” Cô nương mau mau, vừa rồi Xuân cô nương, Hoa cô nương muốn băm Hoa bà tử thành thịt vụn, lão nô vốn tưởng họ chỉ đùa thôi.

”“ Không sao, không cần thiết bà ta biến thành cái gì, ta chỉ cần nhìn một cái là đủ.

”Xuân Xuân, Hoa Hoa rốt cuộc chỉ nói thế thôi chứ không thực sự băm nát Hoa bà tử, thông thường loại chuyện này do Lung Nhị làm, Vân thị không có mấy người đọc sách biết chữ, nhưng nhân tài kỳ quái đủ các mặt rất nhiều, nghe nói người bị hắn chết dưới tay hắn thì không bao giờ có được cái xác nguyên vẹn.

Không mang theo Lung Nhị tới Dương Châu, Xuân Xuân, Hoa Hoa vô cùng thất vọng.

Tiền Đa Đa chỉ nhìn thấy Hoa bà tử bị Xuân Xuân, Hoa Hoa đánh cho thê thảm vô cùng, nàng nhìn rất kỹ, xác nhận đúng là bà tử mua mình năm xưa, còn lột quần áo mình ra kiểm tra trước bao người, nói với hộ vệ của Vân thị:” Cho vào bao tải rồi dìm xuống ao.

”Hộ vệ không nhiều lời dùng dây thừng trói Hoa bà tử không ngừng giãy dụa khóc gào van xin, sau đó cho vào bao tải, kéo ra sân, tới bên ao nước rụng đầy hoa quỳnh rất đẹp.

Ao nước không sâu, chỉ ba thước, vừa vặn ngập quá cái bao tải, nhìn từng chuỗi bọt khí nổi lên, thần sắc Tiền Đa Đa vô cùng yên bình.

“ Đa Đa, mụ chết rồi, ném đi thôi cho đỡ chướng mắt.


”Một hộ vệ nhiều tuổi nói, lần này đi theo Tiền Đa Đa có tổng cộng 15 thân vệ thường xuyên bảo vệ Vân Chiêu, bọn họ đa phần đều trên 40, làm việc cực kỳ kinh nghiệm lão luyện:Tiền Đa Đa thi lễ:” Cám ơn các vị thúc thúc, còn phiền mọi người đưa cháu tới xưởng làm dầu hoa quế Phú Xuân một chuyến.

”Hộ vệ già bùi ngùi nói:” Đã an bài rồi, di hài trong giếng đã được lấy ra liệm trong quan tài, mời cả hòa thượng tới đọc Vãng Sinh kinh, Đa Đa thay tang phục tới là được, tiếc là không có Thiểu Thiểu, thiếu mất hiểu tử.

”“ Không cần ạ, cháu sẽ đưa cha mẹ rời Dương Châu, cái nơi không cho người tốt sống này, đợi Thiểu Thiểu về sẽ tìm cho cha mẹ cháu một mảnh đất tốt ở Tần Lĩnh an táng, để bọn cháu có thể nhìn thấy, nơi đó không có ác quỷ nào ức hiếp cha mẹ cháu được, họ có thể ngủ ngon rồi.

” Ánh mắt Tiền Đa Đa nhìn về phía tây bắc, ánh mắt dịu dàng, lúc này nàng hận không thể chắp cánh bay về nơi đó, nhưng chính vì người ở đó, nàng lại chưa thể quay về.

…….

…….

Một con lợn rừng cực béo trông hết sức hung dữ đung đưa bụng mỡ từ núi trọc đi xuống, không ngờ lại còn biết xếp hàng sau đội ngũ dài để đợi kiểm tra vào thành.


“ Mẹ, phía sau con có một con lợn.

” Một đứa bé kinh hãi hét lên chui vào lòng mẹ:Người mẹ quay đầu nhìn con lợn rừng chỉ còn một mắt lành lặn, vết xẹo kinh hoàng chạy từ con mắt hỏng tới gần mõm, hai cái răng nanh nhọn hoắt như chủy thủ tăng thêm uy hiếp vô số lần, người mẹ không sợ, vỗ về con: “ Đừng sợ, nó không cắn đâu, đó là thân thích của thành chủ đấy.

”Vân Chiêu đứng sau con lợn rừng mặt tối sầm, bị coi là thân thích của lợn rừng đã đành, tệ hơn có người nhận ra con lợn mà không nhận ra mình, cúi đầu nhìn con lợn rừng vươn mõm dài hít hít khắp nơi, nuốt lại câu chửi ác độc nhất thế gian sắp phun ra khỏi miệng.

Phía trước chính là thành Ngọc Sơn, trải qua sáu năm xây dựng, nay thành Ngọc Sơn đã xây xong một nửa rồi.

Tường thành sừng sững hoàn toàn phong tỏa cửa sơn cốc, nơi này chỉ để lại một cổng ra vào, xe cộ chất đầy hàng hóa chiếm cứ cả hai con đường, đành ủy khuất người đi bộ từ từ vào thành.

Sắc trời đã tối, người rời thành nhiều hơn người vào thành, đó là vì thành Ngọc Sơn cơ bản không cho người ngoài ở lại trong thành qua đêm.

Muốn ở lại trong thành thì điều kiện tiên quyết là phải có nhà mình trong thành, Vân gia trang tử không có khách sạn, cái duy nhất ở thảo thị tử dưới chân Ngọc Sơn đã bị phá bỏ khi tường thành làm xong rồi.

Bởi thế sống ở trong thành đại đa số là người của Vân gia trang tử cùng với ít người thân của họ, còn học sinh tất nhiên đều ở trên thư viện Ngọc Sơn.

Người vào thành đều phải bị kiểm tra, ngay cả Vân Chiêu cũng không được ưu đãi, lệnh này chính Vân Chiêu đưa ra, mục đích đầu tiên đương nhiên là muốn mọi người tôn trọng quy củ, thứ tới là đề phòng trường hợp y hoặc nhân vật quan trọng khác bị uy hiếp phải làm chuyện không muốn, lúc đó thông qua lúc thủ vệ kiểm tra để truyền tin, nói không chừng có thể phát hiện kịp thời.

Mặc dù quá trình kiểm tra Vân Chiêu rất đơn giản, nhưng vỗ vỗ người y vài cái thì vẫn phải làm.


Người bình thường trong thành không được mang vũ khí, đó là quy định chết, không ai thoát được.

Lợn rừng mẹ thì tất nhiên là không ai làm khó, ổ của người ta ở trong thành, không cho vào thật vô lý.

Sáng sớm ngày hôm nay lợn rừng mẹ kêu ủn ỉn húc đại môn ra ngoài, tự mình rời khỏi Vân thị đại trạch, lại rời thêm một bức tường cao thứ hai, sau đó chạy thẳng tới cổng thành kêu ầm ĩ đòi mở cửa.

Quan nuôi lợn trong trang nhìn mông nó liền nói với người trông cửa của Vân thị, con lợn rừng này động đực rồi.

Cho dù trong chuồng của quan nuôi lợn cũng có vài loại lợn giống rất tốt, nhưng chuyện liên quan tới con lợn rừng này, quan nuôi lợn không dám tùy ý, để cho nó rời khỏi thành.

Vân Chiêu tất nhiên không có tâm tư đi xem lợn rừng nhà người ta vụng trộm, y tới núi trọc xem tiến độ xây dựng thành bảo.

Nói thật, toàn bộ Vân gia trang tử là cái ngõ cụt, nếu như không có một tòa thành bảo để tạo thế ỷ dốc, về mặt quân sự mà nói, nó là tử địa, dù có tường cao tới mấy, cố thủ bên trong đó một là không có lối thoát ra, hai là không thuận tiện phản kích, bị người ta vây chết là cái chắc.

Bởi thế Vân Chiêu kiếm người xây một phào đài quân sự ở trên núi trọc, ngọn núi này tuy không cao, cũng không hiểm trở, kỳ thực cũng rất lớn, nếu không chẳng đủ gỗ cho Vân thị chặt phá ở đây cả nghìn năm, bây giờ lấy ra một phần để xây bảo lũy sức chức hai nghin người là quá dư sức.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện