Chương 699: 699: Lòng Dân Bất Ổn 1
Năm Sùng Trinh thứ 15 với Ứng Thiên phủ không phải là một năm tốt.Cho dù năm nay vẫn coi như mưa thuận gió hòa, nhưng trên mặt tri phủ Sử Khả Pháp không thấy nổi một nụ cười.Trăm vạn đại quân của Lý Hồng Cơ ở Lư Châu, gần Ứng Thiên phủ trong gang tấc, làm sao ông ta cao hứng cho nổi.Cũng may là huân quý, diêm thương, phú hộ trong thành Nam Kinh đều thấy uy hiếp này, cho nên Sử Khả Pháp lập ra phòng tuyến Trường Giang được mọi người ủng hộ.Đây là lần đầu tiên mà chính lệnh ông ta đưa ra được thực thi một cách thuận lợi ở Ứng Thiên phủ, từ vũ khí, lương thảo, binh sĩ, hạm thuyền, đều bố trí không gặp chút cản trở nào.Sử Đức Uy đang cùng nghĩa phụ Sử Phả Pháp bàn bạc công việc, thấy Đàm Bá Minh đi vào thư phòng vội nói ngay: “ Minh Đạo huynh, lưu tặc đã tới Phượng Dương rồi, ta dự định điều 5000 binh mã trú ở Dương Châu, lương thảo đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”“ Lương thảo thì có, vấn đề là thiếu tướng quân làm sao tiến binh vào Dương Châu đây? Ta vừa nhận được công hàm Dương Châu tổng binh Trương Thiên Lộc, Trương Thiên Phúc liên danh ký tên.
“ Đàm Bá Minh đặt công hàm lên bàn Sử Khả Pháp: “ Người ta nói rõ trong công hàm, Dương Châu binh cường mã tráng, lại có 200 chiến thuyền, dư sức ứng phó với lưu khấu, không cần Ứng Thiên phủ trợ giúp.”Ứng Thiên phủ tham tán Diêm Nhĩ Mai nổi giận: “ Đã tới lúc nào rồi mà Trương Thiên Phúc, Trương Thiên Lộc còn đề phòng chúng ta chứ?”Đàm Bá Minh nói: “ Thực tình thì ta không tán thành phái binh tới Dương Châu.”Sử Đức Uy nói đầy chính khí:” Lúc này thiên hạ rối loạn, ai ai cũng có chức trách giữ đất, lưu khấu đã tới Trừ Châu, Nam Kinh hay dở còn có sông lớn cách trở, lưu tặc không giỏi thủy chiến, ắt bình an vô sự.
Lưu tặc nam hạ thì một ngày là tới được Dương Châu, một khi lưu tặc kéo cả tới , họ lấy cái gì chống trả? Bằng vào 2 vạn binh mã ăn lương trên danh sách à?”Đàm Bá Minh thở dài:” Ứng Thiên phủ cũng không yên ổn.”“ Để ta lần nữa viết thư cho Trương Thiên Phúc, Trương Thiên Lộc, nói rõ là chúng ta tới Dương Châu chỉ để hiệp trợ họ phòng thủ, lương thảo chúng ta tự mang, không nhòm ngó gì Dương Châu cả.” Sử Khả Pháp trầm ngâm một lúc dặn Sử Đức Uy: “ 5000 binh mã đi Dương Châu chỉ là hiệp trợ phòng ngự thôi, con tới đó phải nhận sự tiết chế của huynh đệ họ.”Sử Đức Uy tuổi trẻ khí thịnh tất không chịu: “ Sao có thể giao quyền chỉ huy cho mấy kẻ đó được?”Sử Khả Pháp nghiêm giọng quát: “ Lấy đại cục làm trọng.”Đàm Bá Minh thấy ý của Sử Khả Pháp đã quyết liền không nói gì thêm nữa, chính vì ông ta lúc nào cũng lấy đại cục làm trọng mà hao phí không biết bao nhiêu tiền lương của Ứng Thiên phủ.Cái chính sách không có trọng điểm này, dù là Ứng Thiên phủ cường thịnh tới mấy cũng bị hành vi phân tán tài nguyên này của ông ta làm dần đi xuống.Sử Khả Pháp thấy Đàm Bá Minh sắc mặt âm trầm thì thở dài:” Nhịn thêm chút nữa.”Đàm Bá Minh không nhịn được chắp tay nói:” Ti chức thân là pháp tào, có trách nhiệm báo với phủ tôn, vì đại quân Lý Hồng Cơ tới khiến nhiều kẻ mang ý đồ bắt đầu rục rịch, cần binh mã đàn áp.
Lúc này thiếu tướng quân đem đi 5000 binh mã chúng ta vất vả lắm mới thao luyện được là không thích hợp.”Sử Khả Pháp cười:” Không sao, bách tính Ứng Thiên phủ hiền hòa, qua hai năm quản lý, lòng dân hướng về đã rõ ràng, chỉ cần chúng ta tăng cường giám sát là bình yên vô sự.”Diêm Nhĩ Mai cũng tán đồng lời này:” Nay tệ nạn của Đại Minh ở Ứng Thiên phủ đã được phủ tôn xóa bỏ, sở dĩ để thiếu tướng quân đi Dương Châu là để bách tính nơi đó biết đại danh của phủ tôn.
Lợi dụng cuộc chiến Dương Châu để lập uy, tiếp đó chuẩn bị thi hành chính sách mới ở Dương Châu.”Đàm Bá Minh hạ giọng xuống:” Nếu phủ tôn đã có hùng tâm ấy, vì sao không lệnh thiếu tướng quân học Lăng Tín Quân thời Chiến Quốc dùng chùy sắt đoạt quyền? Đàm Bá Minh nguyện làm phó thủ hỗ trợ cho thiếu tướng quân.”Diêm Nhĩ Mai thất kinh:” Sao Minh Đạo lại nói ra lời hồ đồ ấy, làm thế phủ tôn rơi vào cảnh bất trung bất hiếu bất nghĩa hay sao?”“ Phủ tôn, rõ ràng là biết huynh đệ Trương Thiên Phúc, Trương Thiên Lộc là loại sâu mọt vô dụng, lại bảo thiếu tướng quân nghe lệnh chúng, lưu tặc không tới thì thôi, tới rồi người hỏng đầu tiên là thiếu tướng quân.” Đàm Bá Minh không sao chịu nổi cách làm việc kiểu thư sinh của đám người này nữa:” Đại Minh sở dĩ rơi vào tình cảnh này là vì những người muốn làm việc như chúng ta bị lễ pháp trói buộc, nhẫn nhịn mãi mà ra.”Sử Khả Pháp lắc đầu:” Bệ hạ đã phó thác Ứng Thiên phủ cho ta, ta ắt trung trinh báo đáp, Minh Đạo, chúng ta cứ làm hết sức là được.”Đàm Bá Minh thở dài chắp tay một cái rời thư phòng.Sử Đức Uy nghe lời Đàm Bá Minh nói làm tâm tư đã dao động, muốn kiến nghị nghĩa phụ, rốt cuộc nuốt lời muốn nói vào.Diêm Nhĩ Mai nhìn theo hướng Đàm Bá Minh rời đi, nói nhỏ:” Phủ tôn, quyền bính của hai người Đàm Bá Minh, Trương Phong đã quá lớn, nay lại nói ra lời hồ đồ như vậy ...”Sử Khả Pháp phất tay cắt lời hắn:” Chúng ta cần đoàn kết một lòng, chớ nói lời ấy.”Diêm Nhĩ Mai thi lễ tỏ ý xin lỗi.Đàm Bá Minh mang lửa giận về phòng làm việc, đi qua đi lại một không kiếm thứ nào vừa tay để đập, kêu một tiếng phẩn uất rồi ngồi bịch xuống ghế.Trương Phong nhìn thấy hết nhưng hắn đang viết công văn, xong xuôi rồi mới hỏi:” Sao rồi?”“ Ta cảnh cáo rồi, giải thích hậu quả việc tiến binh Dương Châu rồi, cũng kiến nghị Sử Đức Uy giết Trương Thiên Phúc, Trương Thiên Lộc đoạt lấy quyền bình, bọn họ, bọn họ ...” Đàm Bá Minh không còn từ ngữ nào miêu tả nữa:” Tóm lại là bị phủ định rồi.”Trương Phong lấy tay xoa mạnh mặt:” Ài, vị phủ tôn này của chúng ta không tiếc mạng song sợ làm việc lớn, ông ta đã không làm được, vậy chúng ta thúc ông ấy làm.
Sử Đức Uy còn trẻ, lại có hùng tâm, hẳn là giật dây được.”Đàm Bá Minh xoa xoa tay, lúc nãy hắn quan sát thần sắc Sử Đức Uy có vẻ cũng tán đồng với lời mình lắm, chuyện này thực sự nếu muốn làm thao tác khéo chút là được:” Hôm nay những lời ta nói vượt quá giới hạn của phủ tôn, thế nào cũng bị thay thế, đoán chừng phái đi làm tri huyện một huyện nào đó, Diêm Nhĩ Mai thay ta là cái chắc.”“ Hi vọng Chu lão đại đã an bài xong mọi chuyện, huyện tôn hạ nghiêm lệnh, còn ra kỳ hạn, chúng ta đã lỡ kỳ hạn rồi.”…..
…..Kê Minh tự bên Cổ Lâu.Bạch y khắp phòng.Chu Quốc Bình ngồi chính giữa, đỉnh đầu đính một bông hoa sen bằng lụa đẹp đẽ, khẽ lắc tua phủ xuống, nói:” Vô Sinh Lão Mẫu có lệnh, đã tới lúc chúng ta về quê nhà chân không rồi.”Phật đường vốn yên tĩnh tức thì nghị luận xôn xao.Đợi sự kích động của đám đông lên tới đỉnh điểm, Chu Quốc Bình đưa hai tay ra áp xuống, ra hiệu đám đông yên tĩnh, lại tiếp tục nói mấy lời ma quỷ:” Giết phú hộ, tán tiền tài, giải thoát phó tỳ, mở kho phát lương, sau đó không vướng bận gì quay về cố hương.”Một lão tăng chắp hai tay lại:” Lão tăng đợi về cố hương lâu lắm rồi, Viên Không, chúng ta đi thôi, giết phú hộ, tán tiền tài, giải thoát phó tỳ, mở kho phát lương, sau đó không vướng bận gì quay về cố hương.”Lão tăng râu trắng mặt mày hiện từ thong thả đứng dậy, dẫn một tăng nhân trẻ rời Kê Minh tự.“ Không vâng lời Lão Mẫu, mãi mãi rơi vào a tì địa ngục, không được siêu sinh.” Lão nông cao lớn cũng đứng dậy, gọi theo mấy hán tử trẻ rời Kê Minh tự:“ Nói với đệ tử trong nhà, đây là cơ hội cuối cùng Lão Mẫu cho chúng ta, nếu bỏ lỡ phải đợi thêm một vạn năm nữa.
“ Tới lượt lão hán trông như thuyền công dẫn người đi:.
Bình luận truyện