Minh Thiên Hạ

Chương 912: 912: Tâm Thuật Đế Vương 1




Trong truyền thuyết từ xa xưa, khi đại nhân vật của một vương triều qua đời, ở đại hải sẽ có con cá kình lớn chết.

Chuyện ấy được người ta truyền nhau nghe vô cùng thần kỳ, thân thể khổng lồ của nó do đại dương nuôi dưỡng, vậy khi nó chết, mọi thứ nó có được từ đại dương phải trả cho đại dương.

Nghe nói mỗi có thi thể cá lớn xuất hiện, đều khiến cho bộ tộc sống ở hải dương càng thêm phồn thịnh.

Đối với hoàng đình Lam Điền mà nói, cùng với cái chết của Vân Mãnh, quân đoàn Thiên Nam tựa như thân thể khổng lồ của hắn, đang đối diện với vận mệnh bị người ta phân chia.

Chuyện này cần nhanh chóng xử lý, nếu không sẽ có chuyện không đành lòng xảy ra.

Vân Mãnh chết, lòng Vân Chiêu như đao cắt, dù lòng còn mang hi vọng, thân là hoàng đế, Vân Chiêu quyết định xong vận mệnh của quân đoàn Thiên Nam.

Vân Thư tuy là người cẩn trọng, lòng trung thành đáng tin, nhưng tư chất bình thường, cẩn thận có dư mà trí tuệ không đủ, khó đảm nhận được trọng trách lớn, mà Hồng Thừa Trù, Mộc Thiên Đào dù đủ năng lực đều không phải nhân tuyển Vân Chiêu muốn.

Dưới tình huống đó, Vân Tiêu ngay lập tức rời Ngọc Sơn, đi tiếp quản quân đoàn Thiên Nam, đi cùng còn có Tiền Thiểu Thiểu.

Vân Tiêu tiếp quản ấn tín đại tướng quân quân đoàn Thiên Nam, Tiền Thiểu Thiểu sẽ điều tra nguyên nhân cái chết Vân Mãnh.

Mười ngày sau Vân Chiêu nhận được tấu chương Hồng Thừa Trù và Mộc Thiên Đào liên danh dâng lên.

Người qua đời quả nhiên là Vân Mãnh.


Vân Chiêu xem tấu chương xong, run rẩy nói với Bùi Trọng:: Lập linh đường.

”Đại trạch Vân thị đã chuẩn bị xong toàn bộ nghi thức tang lễ, mệnh lệnh truyền xuống một cái, cả đại trạch viện thành đại dương trắng toát, nữ quyến khóc vang trời.

Bùi Trọng giúp Vân Chiêu mặc đồ tang, Vân Chiêu về nhà, quỳ trước linh đường, mặt lạnh tanh tiếp nhận mọi người phúng viếng.

Người có tư cách quý dưới linh đường chỉ có ba cha con Vân Chiêu, Vân Chương, Vân Hiển, cho dù là Vân Thải khuê nữ của Vân Mãnh lúc này cũng chỉ có thể ở hậu đường, không có tư cách tới phía trước.

Đối với người Đại Minh mà nói, để tang bao ngày cũng không quá, cho nên Vân Chiêu và hai nhi tử tục trực bên bàn thờ tới khi linh cữu của Vân Mãnh vận chuyển về Ngọc Sơn, sau đó chôn vào mộ tổ.

Năm nay Vân Mãnh tròn 42, ít hơn Vân Nương ba tuổi, vẫn đang độ tráng niên.

Vân Hổ, Vân Báo, khóc nhũn người, Vân Giao cuồng nộ nhiều ngày, cực lực xin Vân Chiêu cho hắn đi Vân Nam.

Vân Chiêu biết Vân Giao tới đó gây ra hậu quả gì.

Nơi đó núi rừng liên miên, thổ vương chiếm cứ, cách sông không cùng ngôn ngữ, vài dãy núi đã chẳng biết nhau, sinh hoạt bế tắc, có lẽ tới giờ vẫn nghĩ thiên hạ của Chu Minh, dù là hoàng đế Chu Minh trong mắt thổ vương cũng chỉ chiếm ngọn núi to hơn nà thôi.

Hùng uy của đế quốc tới đó chẳng ích gì, dù tắm máu toàn bộ thổ dân ngu xuẩn ở đó nghe tàn dư Trương Bỉnh Trung xúi bẩy chống đối bọn họ thì cũng vô nghĩa.


Vì thế Vân Chiêu phái Vân Tiêu đi không phải là Vân Giao.

Làm hiếu tử rất khó, dù mùa xuân đã tới, Ngọc Sơn vẫn lạnh đến thấu xương, ba cha con Vân thị vẫn quỳ ở trong linh đường, không ngừ cho tiền giấy vào bồn lửa.

Nhìn đại nhi tử ôm tiểu nhi tử lạnh tới thâm cả mặt, Vân Chiêu sai Bùi Trọng mang cho hai đứa bé thêm áo choàng, đốt thêm một chậu lửa, Vân Chiêu ngồi trước che gió cho con.

“ Bệ hạ có tang, có thể dùng một ngày thay trăm ngày, không thể hoang phế triều chính, chìm đắm trong bi thương.

”Vân Chiêu trả lời Từ Nguyên Thọ:” Mãnh thúc vì Vân thị ta vào sinh ra tử, bình thường trẫm không thể hiếu kính.

Mãnh thúc sợ nhất không có ai ma chay cho, đến giờ mất rồi, trẫm còn không thể hoàn thành chút tâm nguyện đó thì có còn là người không?”Từ Nguyên Thọ là người được mọi người chọn ra để khuyên giải Vân Chiêu, mọi người thấy hoàng đế trả lời quyết liệt như thế bỏ tâm tư khuyên can.

Trương Quốc Trụ dẫn đám người rời khỏi Vân thị đại trạch, hoàng đế không để ý tới chính sự, vậy thì bọn họ gánh thay.

Chỉ còn Chu Tồn Cực, Bùi Trọng ở lại chỉ huy lo liệu hết thảy sự vụ liên quan tới tang lễ.

Trời tối dần, trong linh đường càng lúc càng lạnh, Vân Chương cởi áo khoác lên người cha, Vân Chiêu quay lại chả áo cho nhi tử, gọi hai đứa con tới gần chậu lửa:” Mãnh gia gia mất rồi, trong lòng cha đau khổ, chịu chút khổ cực da thịt, lòng sẽ dễ chịu hơn.

”Vân Hiển nói:” Cha, Mãnh gia gia qua đời rồi, không biết gì nữa.


”Vân Chiêu nhìn bầu trời đầy sao:” Cha chịu khổ, không phải vì Mãnh gia gia của các con, mà là vì cha, bao năm qua, cha nợ Mãnh gia gia con rất nhiều, cha con ta đều nợ Mãnh gia gia các con.

Làm thế lừa bản thân thoải mái hơn một chút, rằng đã trả lại phần nào ân tình.

”“ Các con nên nhớ, trên đời này ân tình là thứ khó trả nhất.

”Vân Hiển đột nhiên nói: “ Cha, Từ tiên sinh dạy bọn con là đế vương phải vô tình vô nghĩa mới tốt, tình cảm là dư thừa.

”Vân Chương mắng:” Mẹ đã bảo rồi, phải học cha, không thể cái gì cũng nghe tiên sinh, tiên sinh không làm hoàng đế, sao biết hoàng đế phải làm thế nào.

”Vân Hiểu bĩu môi: “ Đệ đâu muốn làm hoàng đế, huynh đi mà làm, đệ còn phải đi khắp nơi, tới những chỗ chưa ai từng tới.

”“ Hứ, ta chẳng làm hoàng đế, ta muốn học mẹ, làm tướng quân vô địch, đánh đâu thắng đó.

”Nghe hai đứa con khoác lác, mặt Vân Chiêu càng thêm âm u.

Một quãng thời gian, quan hệ giữ hoàng đình Lam Điền và các lão tiên sinh thư viện Ngọc Sơn vô cùng căng thẳng, vì đế quốc non trẻ này, Vân Chiêu đã phải hết sức nhẫn nhịn, các vị lão tiên sinh cũng biết Vân Chiêu cường đại, xảy ra va chạm dù nhỏ, e thiên hạ an định chưa lâu lại bất ổn.

Vì thế đôi bên đều hết sức cố gắng tìm kiếm điểm cân bằng, Vân Chiêu mặc long bào đăng cơ tế thiên, các tiên sinh thư viện cũng tiếp nạp thêm quan niệm tâm học tiến bộ của Vương Dương Minh.

Cứ tưởng phong ba này sẽ cứ thế lặng lẽ tiêu biến.

Không ngờ bọn họ đi đường vòng, không lay chuyển được Vân Chiêu, họ liền đặt tâm huyết lên Vân Chương, Vân Hiển …Tiền Đa Đa mặc áo tang xách hộp thức ăn đi vào linh đường, nàng rất thông minh, biết chỗ trượng phu rất lạnh, nàng chuẩn bị toàn đồ chay, nhưng là canh nóng.


Canh vừa mới rời nồi, lúc này ăn cùng với cơm nóng, hàn khí nhất định xua đi không ít.

Nhìn ba cha con ăn như chết đói chết khát, Tiền Đa Đa không nén được tiếng thở dài:” Mỗi ngày chỉ ăn một bữa, dù là thần tiên cũng chẳng chịu nổi.

”“ Không chịu được cũng phải chịu.

“ Vân Chiêu vốn là người không quá coi trọng mấy nghi lễ cổ, lần này lại làm rất nghiêm ngặt, tất nhiên có dụng ý: “ Ta muốn mọi người thấy, dù vương triều đã khác, thiên hạ nhiều quy tắc thay đổi, Vân Chiêu ta vẫn là người tuân thủ quy củ phép tắc, không phải kẻ làm bừa làm bậy.

”Tiền Đa Đa khuyên: “ Thiếp biết chàng đau khổ, song nên chú ý sức khỏe, con chúng ta còn nhỏ.

”Vân Chiêu đang ăn cơm chợt dừng đũa, nói nhỏ với Tiền Đa Đa: “ Đợi hết tang, Vân Chương, Vân Hiển không để Từ tiên sinh dạy riêng nữa, đưa chúng vào lớp bình thường.

”Tiền Đa Đa giật mình: “ Nếu như vào lớp bình thường thì năm sau Chương Nhi, Hiển Nhi phải tới trấn Ninh Hạ rồi.

”Vân Chiêu "ừ" một tiếng, xới thêm cơm ăn tiếp: “ Cứ làm thế đi.

”Tiền Đa Đa biết, với hai đứa con này, Vân Chiêu còn thương hơn cả người làm mẹ như nàng và Phùng Anh, giờ trượng phu thà để cha con chia tách, nhi tử tới trấn Ninh Hạ ăn cát còn hơn để Từ tiên sinh dạy dỗ, nhất định có chuyện xảy ra: “ E chỗ Từ tiên sinh không ổn.

”Vân Chiêu ăn từng miếng cơm ngon lành, không trả lời nàng.

Tiền Đa Đa không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn trượng phu và hài tử ăn no.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện