Minh Thiên Hạ

Chương 982: 982: Việc Cần Làm Thì Phải Làm




Vân Chiêu bệnh nặng một hồi tỉnh lại, mọi thứ không hề thay đổi, tất cả chỉ do tâm ma bản thân với nhiều yếu tố trùng hợp phát tác không đúng lúc.Hàn Lăng Sơn nghe hết lời Vân Chiêu, ngẫm nghĩ:” Lúc phấn đấu có ý nghĩa nhất, ai nấy đều bận rộn, cho nên không sinh ra đủ tâm tư hỗn loạn như vậy.

Theo ý thần, bệ hạ nên mở rộng ra ngoài.”Vân Chiêu nhìn Trương Quốc Trụ: “ Ngươi có ý kiến gì?”“ Thần thấy trong nước vừa mới ổn định thôi, mặc dù chúng ta có đủ năng lực khuếch trương, nhưng nếu không có quân đội trấn áp, thần chỉ lo chuyện lại xấu đi.” Trương Quốc Trụ phản đối ngay: “ Bệ hạ vừa mới khỏe lại, ngươi đừng có mà đưa ra chủ ý xấu.”Hàn Lăng Sơn nhún vai: “ Sao ta không hiểu, ta vừa mới đưa ra chủ ý xấu, bệ hạ đã đồng ý, xem ra cách này nói trúng tâm khảm bệ hạ, bệ hạ vẫn còn sợ.”Vân Chiêu đứng dậy, tay chống lưng đi lại mấy bước trong sảnh đường, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “ Xem ra lòng trẫm đã loạn lâu rồi.”Trương Quốc Trụ cẩn thận đi bên cạnh: “ Chính thể của chúng ta đang cố gắng tránh tệ bệnh người mất chính sách cũng hỏng theo của vương triều cũ, muốn tránh nó, kỳ thực không ngừng buông quyền, để nó chia đều các phương diện.


Vì thế bệ hạ mới quyền lập pháp, tư pháp, trị an giao cho thần, mức độ trao quyền lớn như thế, chấn động cổ kim.”“ Thần nghĩ đó là nguyên do bệ hạ phát bệnh, bệ hạ là hoàng đế nhưng pháp áp chế h@m muốn thâu tóm quyền lực, còn không ngừng phân quyền cho người khác.

Đợi khi bệ hạ nhận ra mình trao ra quá nhiều quyền lực, lại thêm chuyện Hắc y nhân, bệ hạ cảm phong hàn, thế là ngã xuống.”Trong tay Vân Chiêu còn quyền lực cực lớn là quân quyền, đáng tiếc quân quyền xảy ra vấn đề.Hắc y nhân vì nhiều năm không ngừng suy giảm, đã trở nên không đáng kể nữa, lại quân không thành quân, chịu nhiều chỉ trích.Vân Dương không nghĩ nhiều, giải tán đội quân này là quyền lực của của binh bộ.Chỉ tiếc hắn chỉ nghĩ tới nhân tố bề ngoài, không nghĩ tới ý nghĩa tồn tại đội quân này với Vân thị, quân đội có nhiều quân đoàn như vậy, nhưng chỉ có một nhánh này thực sự thuộc về hoàng tộc.Phùng Anh thấy đội quân vô tổ chức này ảnh hưởng tới danh tiếng Vân thị, cũng muốn giải tán, Tiền Đa Đa tính xa hơn, nàng không muốn giải tán, biết Vân Chiêu là người nặng tình, nên nghĩ cách để đội quân này tự sụp đổ.Tất cả đều đánh giá sai địa vị của đội quân này trong lòng Vân Chiêu.Trương Quốc Trụ và Hàn Lăng Sơn ở chỗ Vân Chiêu gần một canh giờ, thấy y đã mệt mỏi, cáo từ rời đi.Đại Minh chẳng xảy ra chuyện gì cả, hắc y nhân là bã mía mà thời đại gặm qua, đã là bã mía, hoàng đế nên vứt bỏ, không nên vì tình cảm mà cố ý giữ họ lại bên mình, đó mới là thiếu đạo đức.Vân Chiêu yêu ớt nằm trên ghế, thở ra một hơi dài, rất dài.Thông qua sự kiện này, Vân Chiêu cũng hiểu ra vì sao kết cục của những nhà cải cách trên lịch sử lại thảm như thế.Vì sinh hoạt có quán tính, sức mạnh của nó rất lớn.

Cho dù là hoàng đế biết cải cách đem lại lợi ích, nhưng khi cải cách đụng chạm tới thứ sâu trong linh hồn, một khi cải cách thành công, chuyện đầu tiên họ làm là báo thù cho linh hồn bị tổn thương.Nên Ngô Khởi bị loạn tiễn bắn chết, Thương Ưởng bị ngũ mã phân thây, bọn họ chết rất oan, chết vì thói quen của con người.Qua cửa sổ nhìn thấy Vân Dương quỳ trên mặt đất, không biết tên này quỳ bao lâu rồi.Hắn gầy tọp đi, hai tay toàn vết nứt nẻ vì lạnh, mặt cũng thế, cái đầu trọc lọc bẩn thỉu dính rất nhiều tro.Vân Chiêu uống hết bát cháo gạo Vân Hoa bê cho, cảm giác bụng vẫn trống rỗng, lại uống thêm một bát sữa trâu nóng, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, sau đó chống gậy rời phòng.Vân Dương vừa thấy Vân Chiêu đi ra, miệng mếu một cái òa khóc như trẻ con, quỳ cùng còn có cha hắn là Vân Kỳ, ông ta dập đầu như giã tỏi.Vân Chiêu sau người đỡ Vân Kỳ đi, tới bên Vân Dương hỏi:” Gân cốt thế nào?”Vân Dương nhìn cái gậy trong tay Vân Chiêu, rút cổ lại:” Mấy ngày vừa rồi không ăn cơm, bệ hạ đánh nhẹ chút.”“ Ngươi biết sai chưa?”“ Thần sai gì ạ?”“ Trẫm đánh chết ngươi, quân khốn kiếp này.”………….


………………….Vân Dương ăn trận đòn rất oan uổng ...Trận đòn này đáng lẽ là phải đánh Tiền Đa Đa, Vân Chiêu không ra tay được, cũng sợ đánh Tiền Đa Đa, Vân Xước sẽ khóc không dứt.Nhưng lửa giận của mình phải phát ti3t, không đánh Vân Dương thì đánh ai.Hoàng đế tỉnh lại rồi thì phải làm việc.Vân Chiêu sau khi xử lý hết tấu chương quan trọng trong buổi sáng liền rời đại thư phòng, chuyên môn đi tới nhà Vân Dương một chuyến.Khi rời đại thư phòng, Vân Chiêu còn chuyên môn mang theo bốn năm củ khoai lang nướng, học Vân Dương bỏ trong lòng, không ngờ có mấy củ khoai mới nướng, toàn thân ấm áp hẳn.Điều này làm lòng Vân Chiêu chua xót, Vân Dương sở dĩ thích khoai lang nguyên do rất lớn vì thời gian thiếu ăn thiếu mặc năm xưa.Tới nhà Vân Dương, hai lão bà kiếm bừa về của hắn không dám ra gặp Vân Chiêu.Trước kia Vân Chiêu cũng không muốn gặp hai lão bà của Vân Dương, dù sao một là ni cô, một là lão bảo tử của Minh Nguyệt lâu ...!Ừ ni cô đã đành đi, ít nhiều còn có vài phần nhan sắc, cũng là người trong sạch, còn chấp nhận được.Đến ngay cả lão bảo tử cũng bị hắn lén lút cưới về, Vân Chiêu không thể hiểu.Hậu trạch của đám Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu thì Vân Chiêu coi như nhà mình, cứ vào là vào.

Chỉ có nhà Vân Dương, cửa hậu trạch ở chỗ nào cũng chả rõ.Tới nhà Vân Dương không cần thông báo, Vân Chiêu tới thẳng bên giường.Vân Dương quấn chăn kín mít, đang giả vờ ngủ, xem ra ăn một trận đòn rất không phục, mà cũng không ai đem chân tướng nói cho hắn.Vân Chiêu ngồi ở đầu giường:” Trẫm đánh là vì muốn tốt cho ngươi thôi.”Nói ra câu này, chính Vân Chiêu cũng thấy đỏ mặt, không ngờ câu nói này hơi lên ủy khuất của Vân Dương, từ trong chăn nhảy ra hét lên:” Đánh thì đánh, ít ra cũng phải cho thần biết nguyên nhân chứ, bệ hạ chẳng nói câu nào, đánh xong vứt gậy đi, không thèm để ý nữa.”“ Nghe nói bệ hạ hôn mê, thần cho rằng mình hại bệ hạ, suýt nữa treo cổ trong nhà lao, về sau thấy bất kể thế nào cũng phải thăm bệ hạ đã nên mới bỏ ý tự sát.


Về sau nghe nói bệ hạ tỉnh rồi, thần rất cao hứng, vội vàng đến thăm, bệ hạ lại đánh thần ...”Vân Chiêu lấy ra một củ khoai lang, bẻ làm đôi đưa cho hắn một nửa:” Ngọt lắm, trẫm nướng rất lâu, ăn cho nóng.”“ Chỉ thế thôi à?”“ Trước kia ngươi tới lừa trẫm có lần nào không dùng khoai lang.”Vân Dương giật củ khoai, ngoạm một miếng to như trút giận:” Bệ hạ là tộc trưởng, là hoàng đế, dù có đánh chết thần cũng không oán trách, nhưng thế nào bệ hạ cũng phải nói nguyên nhân chứ.”Vân Chiêu móc trong lòng ra thêm chủ khoai nữa:” Quên đi.”Vân Dương không phục:” Thần suýt nữa sợ chết khiếp.”Vân Chiêu buông tiếng thở dài lấy thêm củ khoai nữa đặt vào tay hắn:” Thế đã được chưa?”Vân Dương ăn khoai chưa bao giờ bóc vỏ, vừa ăn vừa làu bàu:” Chứng tỏ thần ăn trận đòn này không oan.”Vân Chiêu nhìn hắn ăn tiếp tục thở dài:” Vân thị ta đúng là không có nhân tài.”“ Đợi thêm một lúc nữa, đợi nhi tử của thần, của Vân Thư, Vân Quyển lớn lên, bọn chúng đều rất thông minh, sau này bệ hạ có người dùng rồi.” Vân Dương đưa ra giải pháp rất nhanh:Vân Chiêu đứng dậy vặn mình:” Ta chuẩn bị năm sau phái Vân Chương đi làm huyện lệnh Lam Điền, nhi tử Vân Văn ngươi đã 15 rồi, có thể dùng được, để nó gây dựng lại hắc y nhân đi.”“ Thật sao ạ?”“ Sau này dẫn lão bà ngươi tới nội trạch, gặp mẹ trẫm, mới đầu sẽ chịu chút ấm ức, lâu rồi sẽ tốt thôi.”Vân Dương nghe gật đầu liên hồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện