Minh Thiên Hạ

Chương 998: 998: Mục Đích Chiến Lược 2




11 chiến hạm ba cột buồm, hai chiếc chiến đấu hạm cấp 3, khi hai hạm đội đi sượt qua nhau, chìm mất 6 cái, chiếc Vu Sơn bọc thép của Lại Quốc Nhiêu càng hung hãn xông vào giữa hạm đội Bồ Đào Nha, chia địch làm đôi, mở toàn bộ pháo hai mạn sườn chiến hạm, từ những nòng pháo phun ra ngọn lửa mãnh liệt.

Chiếc Đại Thiên Sứ của người Bồ Đào Nha bị bắn nát nét, đạn trúng vào kho thuốc nổ, cả chiếc chiến hạm bay khỏi mặt biển, chiếc Hải Thần bên cạnh gãy cột buồm chính, buồm rơi xuống đè chết thủy thủ.

Sừng húc của chiếc Vu Sơn hung hăng đâm nát mạn thuyền của chiếc Hải Thần, hỏa pháo trên Vu Sơn chuyển hướng, một quả đạn pháo bắn vào thân thuyền, phát nổ, chiếc chiến hạm to lớn nổ tung từ giữa.

Lại Quốc Nhiêu nhìn chiếc Hải Thần đang tan vỡ sắp chìm, chỉnh lại cổ áo: “ Lại thiếu một kẻ địch.

”Chỉ tiếc chiếc Vu Sơn húc vào đối phương, tốc độ lập tức chậm lại, vấn đề lớn nhất của thiết chiến hạm là quá nặng, không theo kịp thuyền buồm gỗ.

Thế nên trơ mắt nhìn số chiến hạm còn lại của người Bồ Đào Nha căng hết buồm rời khỏi vùng biển này.

Ngay từ đầu Lại Quốc Nhiêu không hề định tiêu diệt hết chiến hạm của người Bồ Đào Nha, đây gần như là chuyện không thể, hắn chỉ muốn đánh hạm đội Bồ Đào Nha tàn phế, còn tới cứ điểm thực dân của người Bồ Đào Nha ở bờ đông Ấn Độ, nếu như chiếm được nơi đó, khả năng không bằng đảo Vi Tư Đặc, song cũng là khoản tài phú lớn.


Đây là vụ tập kích, mở đầu mãnh liệt, kết thúc cũng vô cùng nhanh chóng, Lại Quốc Nhiêu sau khi hạ lệnh cứu những thủy thủ rớt xuống nước thì nhanh chóng rời khỏi chỗ ẩn nấp, chuyển chỗ khác tiếp tục rình mò.

Hàn Tú Phân rất hài lòng với rượu nho trong tay, sắc rượu đỏ tươi, hương thơm mát, quan trong nhất là bá tước Lôi Mông Đức ngồi ở đối diện mặt trắng bệch như quỷ hút máu.

“ Bá tước Hàn, chúng ta là bằng hữu.

“ Bá tước Lôi Mông Đức nhấn mạnh tình hữu nghị ngày xưa với Hàn Tú Phân:Hàn Tú Phân nâng cao ly rượu: “ Cho nên ngài mới còn sống tới giờ đấy.

”“ Tấn công đế quốc Anh với bá tước Hàn mà nói không phải là chủ ý tốt, chúng ta có thể liên hợp với nhau phân chia Ấn Độ, thậm chí tiêu diệt người Hà Lan, trở thành chủ nhân vùng biển này, thậm chí là Ấn Độ.

” Lôi Mông Đức tích cực du thuyết:“ Ai bảo không đúng đâu, có điều ta sinh ra đã ghét hợp tác với người khác, cho nên ngài bá tước, nên tự nghĩ tới bản thân nhiều hơn đi.

Hộ quốc công Khắc Luân Uy Nhĩ không phải là người nguyện ý bỏ giá cao để chuộc lấy một quý tộc về đâu.

”“ Bá tước Hàn, tài phú trên đảo Vi Tư Đặc đủ làm tiền chuộc rồi chứ?”Hàn Tú Phân cười ngất: “ Đó là tiền của ta, ngài không thể lấy tiền của ta đi chuộc bản thân được.


”Lôi Mông Đức nghiêm mặt nói: “ Bá tước Hàn, vào lúc nguy cấp nhất ta không ra lệnh thiêu hủy vật tư trên đảo, đó là thiện chí của ta, ngài phải thỏa mãn rồi chứ.

”Hàn Tú Phân cầm ly rượu đứng lên:” Những chuyện đó ta toàn quyền giao cho tổng đốc của Cty Tây Ấn Đại Minh rồi, ngài nên trao đổi với ông ấy, yên tâm, đó là người quen cũ của ngài, hai người sẽ giao lưu thuận lợi thôi.

”Lôi Mông Đức trơ mắt nhìn Hàn Tú Phân rời khoang thuyền, muốn nói, mồm há ra mấy lần cuối cùng cúi đầu xuống.

Khi Lôi Mông Đức suy nghĩ xem làm sao sống qua được quãng thời gian gian nan này thì một người quen đi vào, ông ta gần như không dám tin thốt lên: “ Bá tước Lôi Ân?”Lôi Ân mặc trường bào lụa của Đại Minh xua tay:” Giờ ta là tổng đốc Cty Tây Ấn Đại Minh, không phải bá tước nào hết.

”Hàn Tú Phân nhiều khi thấy mình không hiểu được người Châu Âu, cho nên nàng tìm một người quen thuộc phong cách làm việc của người Châu Âu, thay mình làm những việc không hiểu.

Như thế mọi người có cùng lối tư duy, giảm bớt được hiểu lầm không cần thiết.

Chập tối ngày hôm đó, Hàn Tú Phân mời Lôi Ân cùng Lôi Mông Đức dùng bữa tối, mọi người đều rất hài lòng.


Sắc mặt tái mét của Lôi Mông Đức rốt cuộc hồng hào lên ít nhiều, Lôi Ân cũng thi thoảng mỉm cười.

Còn về phần gương mặt lớn màu đồng của Hàn Tú Phân lúc nào cũng tươi roi rói, liên tục nâng ly chúc mừng sự kiến đi vào bế tắc thấy được ánh sáng.

Trương Truyền Lễ dùng ngôn ngữ êm tai của mình hồi ức lại ấn tượng mỹ hảo khi tiếp xúc với người Anh, Lưu Minh Lượng hết lần này tới lần khác miêu tả quá trình qua lại mỹ hảo với các cô gái Anh Cát Lợi.

Chỉ có Lôi Á Ny là lặng lẽ thưởng thức món ngon, nâng ly phụ họa với lời mời của Hàn Tu Phân.

Bữa tiệc ăn mất một canh giờ mới vui vẻ chia tay, đợi Lôi Mông Đức và Lôi Ân nối nhau rời đi, Lưu Minh Lượng nóng ruột nói:” Tướng quân, vì sao chúng ta còn cho người Anh ở lại Ấn Độ, chúng ta nuốt một mình không được à?”Hàn Tú Phân cầm khăn ăn trắng muốt lên chấm khóe miệng:” Chẳng lẽ ngươi cho rằng Ấn Độ đã là của chúng ta?”“ Chẳng lẽ không phải?”“ Ngươi biết Ấn Độ có bao nhiêu người không, đám thổ vương ven biển có bao nhiêu quân không?”Lưu Minh Lượng phất tay không coi ra gì:” Một đám thổ dân mà thôi, đánh một trận là tan.

”Hàn Tú Phân cau mày:” Chẳng lẽ chúng ta tới Ấn Độ là để giết người?”Trương Truyền Lễ nịnh: “ Tài phú mới là thứ chúng ta muốn, mà tài phú đa số không phải có sẵn, cần bồi dưỡng mới lấy được, ý tướng quân là Đại Minh ta không phải người man rợ, hơi chút là giết người, giết hết rồi, ai kiếm tiền cho chúng ta?”“ Ở mặt này người Anh làm rất tốt, bọn họ làm ăn với người Ấn Độ nhiều năm, nhận ra so với cướp đoạt của người ta tới cái quần cuối cùng, chẳng bằng làm ăn với người Ấn Độ thu được lợi nhuận lớn hơn.

”“ Các tiên sinh thư viện cũng cho rằng, cướp bóc không mang lại lợi ích cho bách tính, không bằng đem hàng hóa dư thừa trong nước trao đổi, như thế mới k1ch thích quá trình sản xuất trong nước, giúp vô số bách tính có thêm công ăn việc làm, nuôi dưỡng gia đình, thậm chí làm giàu.

”Lưu Minh Lượng coi thường:” Nói cái gì mà sản xuất quan trọng, sản xuất được thì phải bán được chứ, người ta không mua thì sao, không có kết quả thì quá trình làm cái quái gì? Cướp cho nhanh gọn.


” Nói xong ba người còn lại nhìn mình chằm chằm, tuy không biết sai ở đâu, giang tay ra:” Hoan nghênh phản bác.

”Hàn Tú Phân chỉ thẳng ra cửa:” Xéo ra ngoài, sau này ngươi chỉ phụ trách xử lý tù binh, chuyện khác không được tham dự.

”Lưu Minh Lương thẹn quá hóa giận: “ Có chuyện gì cô không thể nói tử tế à?”Trương Truyền Lễ kéo hắn xuống, chọc giận Hàn lão đại không có kết quả tốt:” Nhiều năm qua bệ hạ luôn cổ vũ bách tính tích cực sản xuất, riêng vải mộc thôi, có biết quốc triều tích lũy bao nhiêu rồi không? Bốn nghìn ba trăm vạn thếp, mà còn đang không ngừng tăng lên, thành gánh nặng lớn cho phủ quốc tướng.

”Lưu Minh Lượng lẩm bẩm:” Thì quốc gia không mua nữa, không trợ cấp nữa.

”“ Ngươi biết cái gì?” Hàn Tú Phân vỗ bàn:” Trung Hoa ta ngàn đời chú trọng nam cầy cấy nữ dệt vải, nay kỹ thuật dệt đang phát triển nhanh chóng, thêm vào sản xuất tập thể hóa, những nông phụ kia sao so được với xưởng lớn? Ngươi có biết một khi những nông phụ kia không dệt vải nữa tạo ra hậu quả gì không?”“ Đó là làm thu nhập bách tính bình thường giảm mạnh, ý nghĩa sâu xa hơn nữa là khiến chuyện dệt vải tách khỏi sản xuất gia đình, tạo thành đả kích hủy diệt với kết cấu xã hội.

”“ Cho nên chúng ta cần bán hàng hóa tới tất cả mọi nơi, mang thứ chúng ta cần khắp thế giới về, đó là ý nghĩa của việc thành lập Cty Tây Ấn Đại Minh.

”“ Hải quân chúng ta chỉ là người đảm bảo cho chiến lược này, chúng ta là sự đảm bảo cho thương nghiệp chứ không phải là mở rộng hay cướp đoạt.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện