Minh Tinh PR

Chương 37



Trên màn hình, vẻ mặt của Bạch Duy Minh thoạt nhìn hơi kỳ lạ —— nhưng kỳ lạ chỗ nào, Dung Quân Tiện cũng không nói ra được.

Hội trưởng Tuyên nói vào ống kính: “Anh Bạch, chào buổi tối.”

“Ờ, đây chẳng phải là Bất Phàm à?” Bạch Duy Minh lấy lại tinh thần, nở nụ cười với Tuyên Bất Phàm, “Đúng là rất kinh ngạc, rất bất ngờ —— sao cậu lại ở đây?”

Hội trưởng Tuyên trả lời: “Em đến tham ban Dung Tiên sinh.”

Bạch Duy Minh nghe được hội trưởng Tuyên vẫn gọi Dung Quân Tiện là “Dung tiên sinh”, vậy có lẽ không thân cho lắm, hai người chắc không sinh ra bất kỳ tiến triển quan hệ nào trong tình huống Bạch Duy Minh không biết.

“À, thật sự là có lòng, thật ra ông chủ Dung —— ” Bạch Dung Minh đang nói, lại cảm thấy mình gọi Dung Quân Tiện là “Ông chủ Dung”, dường như cũng không mạnh hơn “Dung tiên sinh” của hội trưởng Tuyên là bao. Vì đòi lại mặt mũi, Bạch Duy Minh lại bổ sung: “Cảm ơn cậu quan tâm ông chủ Dung nhà chúng tôi như vậy.”

Bạch Duy Minh phát âm ba chữ “Nhà chúng tôi” vô cùng rõ ràng, vang dội, tin rằng hội trưởng Tuyên cũng nghe rất rõ ràng.

Hội trưởng Tuyên lại như không để ý, nói: “Khách sáo rồi.”

Bạch Duy Minh lại hỏi hội trưởng Tuyên: “Giờ đã muộn thế này, cậu đã định qua đêm ở đâu chưa?”

Hội trưởng Tuyên bèn nói: “Dung tiên sinh cho em ở nhờ một đêm.”

Bạch Duy Minh tằng hắng hai tiếng, nói: “Hả? Chẳng lẽ thư ký của cậu không đặt khách sạn cho cậu hả?”

“Đặt thì đặt rồi.” Hội trưởng Tuyên nói, lại trích dẫn lý do thoái thác thư ký cung cấp “Nhưng cậu ta không rảnh, vả lại đường núi gập ghềnh, thời gian không còn sớm, em ở tạm một đêm ở chỗ Dung tiên sinh trước.”

“Đây là thư ký gì vậy? Còn có chuyện quan trọng hơn việc phục vụ ông chủ à? Sao có thể nói một câu không có thời gian lấy lệ cho qua?” Bạch Duy Minh tỏ vẻ rất tức giận, “Tôi nói này Bất Phàm, cậu cũng không thể dung túng cấp dưới làm càn như vậy.”

“À.” Hội trưởng Tuyên thản nhiên, chỉ một chữ “À”, cũng không biết là có ý gì.

Bạch Duy Minh thấy hội trưởng Tuyên không để ý đến mình, bèn nói: “Cậu ở khách sạn nào?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Khách sạn Sài Phi.”

“Có tiện nói số phòng cho tôi không?” Bạch Duy Minh hỏi.

Hội trưởng Tuyên nói: “2212.”

“Được, tôi bảo người của khách sạn đến đón cậu.” Bạch Duy Minh nói xong, cúi đầu viết một tờ ghi chép, vừa bấm điện thoại bàn trên màn hình, nói vào điện thoại: “Mạc Lệ An, cô vào đây một lát.”

Đợi Bạch Duy Minh viết xong rồi đưa tờ giấy cho người nào đó ở bên ngoài màn hình: “Mạc Lệ An, cô gọi điện đến khách sạn Sài Phi của huyện Sài Phi, nói cho quản lý của họ, nói là Tuyên Bất Phàm ở địa chỉ này —— tôi đã viết xong rồi. Bảo họ cử người đến đón.”

“Vâng, tôi đi làm ngay.” Giọng Mạc Lệ An xuyên qua màn hình truyền đến, mặc dù chỉ nghe âm thanh, không nhìn thấy người, nhưng từ âm điệu cũng nghe được vài phần cảm giác trầm ổn già dặn.

Hội trưởng Tuyên và Dung Quân Tiện đều rất bất ngờ, Bạch Duy Minh dứt khoát như vậy, hai ba câu nói đã xử lý xong việc.

Hội trưởng Tuyên nói: “Thật sự làm anh nhọc lòng rồi.”

“Không nhọc lòng, tiện tay thôi mà.” Bạch Duy Minh cười nói: “Sao có thể để cậu chen chúc trong nhà xe với nghệ sĩ nhà chúng tôi chứ?”

Dung Quân Tiện lại nói: “Nhà xe này không chật tí nào.”

Khóe miệng Bạch Duy Minh khẽ động một cái, nói: “Tôi thấy cậu cũng không sợ phiền phức, cũng không nghĩ xem Tuyên Bất Phàm ngủ có quen hay không? Chẳng lẽ cậu cho cậu ta ngủ ghế sofa?”

Dung Quân Tiện gật đầu nói: “Vậy cũng đúng. Vẫn là Bạch tiên sinh chu đáo.”

Hội trưởng Tuyên lại nghĩ rằng: Sớm biết thế này, còn không bằng kêu thư ký đến đón mình, làm đến mức tốn công thế này.

“Ừm. Cảm ơn anh.” Hội trưởng Tuyên nói, “Em thấy quy mô khách sạn kia không lớn, không biết cử người đến đón em có phiền phức không?”

“Nếu họ chê phiền, vậy thì thêm chút tiền tip đi, sẽ không phiền nữa. Hay là tôi bảo người gọi xe cho cậu. Lúc nào cũng có cách.” Bạch Duy Minh thoải mái giống như đang nói đùa, “Lại không được nữa, thân phận cậu tôn quý, tôi lại điều một chiếc máy bay trực thăng đến cho cậu cũng có thể.”

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Nếu là điều máy bay trực thăng, em thấy chiếc số hiệu Hành tây rất tốt.”

“Cậu vẫn nhớ số hiệu Hành tây à?” Bạch Duy Minh cười, “Khó mà làm được, thứ tôi thích chưa bao giờ nhường cho người khác.”

Dung Quân Tiện ở bên cạnh nghe mà đầu óc mơ hồ, nói: “Hành tây gì? Máy bay trực thăng gì? A —— chẳng lẽ Bạch tiên sinh có máy bay trực thăng riêng ư?”

“Chưa đến mức đó.” Bạch Duy Minh chỉ cười nói, “Đó là tài sản công ty, không phải là của tôi.”

Lúc này Bạch Duy Minh vẫn ở công ty, việc này cũng thuận tiện, có thể sai Mạc Lệ An đi làm việc thay anh. Mạc Lệ An cũng đầu óc mơ hồ: “Sao tự dưng muốn bố trí khách sạn đưa đón hội trưởng Tuyên ở huyện Sài Phi cách xa ngàn dặm? Bên cạnh hội trưởng Tuyên có cả đống người có thể làm chuyện này chứ!”

Nhưng mà, Mạc Lệ An vẫn gọi điện thoại đến khách sạn, bảo họ lên núi đón Tuyên Bất Phàm.

Khách sạn Sài Phi thật sự không phải khách sạn gì ra hồn, lễ tân cũng không phải đặc biệt chu đáo, vừa nghe rằng phải lên núi đón người, cũng đủ kiểu không muốn, chỉ nói: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi không cung cấp dịch vụ này.”

Mạc Lệ An cười: “Sẽ cho mấy người hai nghìn tệ tiền trà nước.”

“Vâng, chúng tôi lập tức sắp xếp người đi đón anh ấy.”

Đi theo bên cạnh Bạch Duy Minh đã lâu, Mạc Lệ An cũng hiểu được đạo lý “99% vấn đề trên thế giới này đều có thể dùng tiền để giải quyết”.

Thoải mái nhất là, cũng không phải tiêu tiền của mình.

Sau khi xử lý xong chuyện này, Mạc Lệ An định tắt máy về nhà, lúc sắp đi, lại nghe giọng nói đòi mạng của ông chủ: “Mạc Lệ An, cô vào đây một lát.”

“Vâng, ngay đây ạ.” Mạc Lệ An lườm một cái, buông túi xách xuống, đi thẳng vào văn phòng chủ tịch.

Bạch Duy Minh liếc Mạc Lệ An một cái: “Làm xong chưa?”

“Làm xong rồi, bọn họ không chịu làm, tôi hứa cho hai nghìn tiền tip.”

“Được.” Bạch Duy Minh nhéo nhéo mũi, gửi tin nhắn cho hội trưởng Tuyên: “Bất Phàm, bên khách sạn muốn hai nghìn phí đưa đón. Bây giờ tôi đã thanh toán trước cho họ, đến lúc đó cậu không cần giao hai nghìn tiền tip cho tài xế nữa.”

Hội trưởng Tuyên trả lời: “Tốn kém quá. Hay là để em gọi thư ký của em.”

Bạch Duy Minh trả lời: “Chẳng phải thư ký của cậu không có thời gian à?”

Hội trưởng Tuyên không phản bác được.

Bạch Duy Minh nghĩ thầm: Thư ký còn có thể hò hét nói không có thời gian? Rõ ràng là Tuyên Bất Phàm kiếm cớ muốn thân cận Dung Quân Tiện.

Chuyện mượn dù trước đó, Bạch Duy Minh vẫn chưa xác định phải chăng hội trưởng Tuyên có ý với Dung Quân Tiện. Dù gì hội trưởng Tuyên có rất ít tâm tư nhỏ như vậy. Nhưng bây giờ xem ra, hội trưởng Tuyên vẫn có chút ý nghĩ.

Bạch Duy Minh để điện thoại xuống, ngẩng đầu nói với Mạc Lệ An đứng trước mặt: “Đổi ngày vé máy bay đến Sài Phi đi. Phải sớm hơn.”

“Sớm hơn? Đã sớm lắm rồi mà?” Mạc Lệ An ngẩn ra, lại lấy điện thoại ra xác nhận, “Hơn nữa, đến huyện Sài Phi trước tiên phải ngồi máy bay đến sân bay lớn gần đó, lại chuyển sang xe lửa mới có thể đến. Chuyến bay và chuyến xe lửa không phải ngày nào cũng có, nhanh nhất cũng phải tầm thứ sáu mới có thể —— ”

“Ồ?” Bạch Duy Minh nghi hoặc, “Vậy tại sao Tuyên Bất Phàm đến Sài Phi trong vòng một ngày?”

Mạc Lệ An sững sờ: “Có phải anh ta ngồi máy bay tư nhân không?”

Bạch Duy Minh cười: “Vậy chúng ta không có máy bay tư nhân à?”

Mạc Lệ An khẽ giật mình: “Ừm… Boss à, anh…” Anh điên rồi hả?

Nhưng, Mạc Lệ An nói ra khỏi miệng là: “Anh chắc chắn chứ? Lái máy bay tư nhân có hơi phiền phức không?”

“Thôi, không ngồi máy bay tư nhân.”

Mạc Lệ An thoáng yên tâm.

“Lái máy bay trực thăng đi.” Bạch Duy Minh nói, “Chiếc số hiệu Hành tây ấy.”

“Hả?… Nhưng nếu thật sự muốn đi đường hàng không riêng, vẫn là máy bay riêng mau lẹ, thoải mái hơn?” Mạc Lệ An do dự nói.

Bạch Duy Minh ngước mắt lên, thản nhiên liếc cô một cái, cũng không nói gì nhiều.

Mạc Lệ An lại rét run một hồi, lập tức run rẩy nói: “Tôi đi sắp xếp ngay đây.”

Nói xong, Mạc Lệ An quay người rời khỏi văn phòng, lén nói: Boss lớn điên rồi.

Mặc dù oán thầm, nhưng Mạc Lệ An vẫn lật mục lục giao thông riêng của ông chủ ra, xác nhận bây giờ “Số hiệu Hành tây” đang ở câu lạc bộ nào, rồi lập tức gọi vào điện thoại câu lạc bộ, để sắp xếp thủ tục cất cánh của “Số hiệu Hành tây”.

Mạc Lệ An cho rằng, đây đúng là mua nhọc vô người, có máy bay tốt không ngồi, chạy đi ngồi cái này.

Trong lúc Mạc Lệ An trao đổi xong thủ tục liên quan với câu lạc bộ bên Tứ Mi suốt đêm, chuẩn bị tắt điện thoại, đắp mặt nạ đi ngủ, điện thoại lại lần nữa truyền đến cuộc gọi truy hồn của ông chủ.

Mạc Lệ An lên dây cót tinh thần, nhận điện thoại: “Vâng Boss?”

“Tôi cảm thấy cô nói không sai, máy bay tư nhân đúng là nhanh hơn, lại thoải mái hơn.” Bạch Duy Minh giống như đã bình tĩnh lại, giọng nói rất ôn hòa, “Hay là cô sắp xếp máy bay riêng đến đó cho tôi đi.”

“Tôi…” Tôi ** mẹ anh “Tôi… Tôi đi làm ngay.”

Sắc mặt Mạc Lê An như cây héo nhìn báo cáo kế hoạch chuyến bay của “Số hiệu Hành tây” mình vừa viết xong.

“Có phải đã chuẩn bị xong thủ tục của số hiệu Hành tây rồi không, bây giờ sửa đổi rất phiền phức?” Bạch Duy Minh giống như hiểu được hàm nghĩa trong sự chần chừ của Mạc Lệ An.

Mạc Lệ An cũng không dám nói “Phải”, đành phải nói: “Sẽ không, không có vấn đề gì đâu, ông chủ.”

Bạch Duy Minh nói: “Hầy, hủy chuyến đi của số Hiệu hành tây, chẳng phải khiến cô làm việc uổng công à?”

“Dạ…” Ông chủ đây là… Tốt bụng quá độ?

“Vậy đi, buổi sáng ngày mai chuẩn bị kỹ càng cả hai bên. Bay cùng đi.”

“…” Mẹ anh. Còn bay đôi. Anh trâu như thế, tại sao không đặt trước một hạm đội để đi tour?

Mạc Lệ An vừa dùng âm thanh tỉnh táo nói “Vâng, không có vấn đề gì”, Vừa túm tóc mình bởi vì tăng ca mà sắp bị hói để tiếp tục tăng ca.

Hội trưởng Tuyên cũng về khách sạn của mình đúng giờ, thư ký nộ kỳ bất tranh[1]: “Sao anh lại trở về rồi?”

[1] cả câu là 哀其不幸, 怒其不争 (Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh): nghĩa là cảm thấy buồn vì sự bất hạnh của ai đó, cảm thấy giận vì ai đó không chịu đấu tranh

Hội trưởng Tuyên nói: “Anh Bạch tốt bụng, nghe nói tôi không về được, đặc biệt thu xếp cho tôi.”

“Anh Bạch?” Thư Ký không hiểu, “Là… Bạch Duy Minh?”

“Đúng.”

“Anh ta cũng ở đó.” Thư Ký kinh ngạc quá trời.

“Anh ấy không ở đây, anh Bạch ở công ty của anh ấy. Đúng lúc gọi điện với Dung Quân Tiện. Hình như bây giờ anh ấy đang hợp tác làm quan hệ công chúng với Dung Quân Tiện.”

“Chuyện này không thể nào?” Thư ký cảm thấy khó hiểu, “Công ty của họ không phải chỉ làm quan hệ công chúng với doanh nghiệp và ban ngành chính phủ à? Hơn nữa Bạch Duy Minh cũng sẽ không đích thân nhận case?”

Hội trưởng Tuyên đáp: “Tôi nghe Khế gia nói, thỉnh thoảng anh ấy sẽ nhận ngẫu nhiên một hai việc để duy trì sức sống. Coi như hứng thú đang làm.”

“Tình cờ hứng thú làm, cũng không đếm mức làm quan hệ công chúng cho minh tinh chứ?” Thư ký cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, “Cho nên Bạch Duy Minh đang ở ngàn dặm xa xôi sắp xếp cho anh từ chỗ Dung Quân Tiện trở về khách sạn?”

“Ừ, có thể nói vậy.” Hội trưởng Tuyên lại nói, “Anh Bạch rất nhiệt tình cung cấp giúp đỡ, tôi cũng không tiện từ chối.”

Thư ký lại nói: “Vậy cũng đúng… nhưng, kế tiếp anh muốn tiếp tục gần gũi Dung tiên sinh à?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Đúng, ngày mai tôi lại đến gặp cậu ấy.”

Đang nói, chợt cúi đầu nhìn màn hình điện thoại lóe lên, hội trưởng Tuyên nhận điện thoại: “Chào buổi tối, mẹ.”

Giọng nói của bà Tuyên tuyền qua điện thoại: “Sao vậy? Con đến Sài Phi rồi!”

“Đúng thế.”

“Chuyện này cũng không nói với mẹ một tiếng, nếu không phải Bạch tiên sinh nói với mẹ mẹ cũng không biết.” Bà tuyên nói, “Chẳng phải bên cạnh Sài Phi có Kỳ Tú à, Khế gia của con đang đua ngựa ở chỗ Kỳ Tú đấy. Con mau đi thăm đi.”

“Vâng.” Hội trưởng Tuyên hơi đau đầu, “Con sẽ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện