Minh Tinh PR
Chương 44
Trong tổ chuyên gia kỹ thuật của ủy ban niêm yết ở Tứ Mi, hội trưởng Tuyên là người trẻ tuổi nhất, nhưng nói chuyện lại rất có trọng lượng. Ngoại trừ vì gốc gác của anh ta vững chắc, càng bởi vì anh ta là thiếu niên thiên tài, rất có thành tựu về mặt kỹ thuật, những giải thưởng có thể cầm ở tuổi này đã cầm hết rồi, vị trí trong nghề rất xuất sắc.
Tổ chuyên gia bên này cũng đều là vài người đức cao vọng trọng, phần lớn là học cứu[1] có thành tựu nổi bật, ban đầu còn sợ không hòa hợp với hội trưởng Tuyên – cậu ấm nhà giàu tuổi trẻ nóng tính, lại không ngờ, mặc dù hội trưởng Tuyên này là công tử nhà giàu, lại không vênh váo hung hăng, làm việc an tâm vững vàng, cũng không nói nhiều, ở chung được.
[1] học cứu chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho
Tổ chuyên gia bên này đều cầm cốc giữ nhiệt uống nước ấm, trò chuyện kỹ thuật, nghiên cứu bảng báo cáo, hòa hợp hài hòa với nhau.
Những chuyên gia này trên cơ bản cũng có công việc của mình, cũng không phải ngày ngày đến chỗ làm. Nói xong rồi phải họp mới có thể tụ tập lại. Bởi vậy, hôm nay lúc hội trưởng Tuyên xuất hiện ở tòa nhà văn phòng, khiến mọi người hơi nghi hoặc.
Tổ trưởng của văn phòng sát vách đúng lúc đi ngang qua, thấy hội trưởng Tuyên thì cười nói: “Hôm nay không họp mà, là ngọn gió nào thổi đại công tử tới?”
Xưng hô “Đại công tử” thế này, rất có ý tứ.
Ban đầu, người không quen biết, không muốn làm đều gọi Tuyên Bất Phàm là “Hội trưởng Tuyên”, chỉ có người “Trong giới” mới gọi hội trưởng Tuyên là “Đại công tử”. Bởi vì, anh ta là “Đại công tử” của Tuế Tích Vân. Có thể gọi Tuyên Bất Phàm như vậy, chứng minh hắn là người trong giới của Tuế Tích Vân.
Nhưng trên thực tế, Tuyên Bất Phàm cũng không phải người lớn tuổi nhất trong “Nhóm con nuôi” của Tuế Tích Vân, cũng không phải đứng đầu nhóm, nhưng chẳng biết tại sao, mọi người đều ngầm thừa nhận Tuyên Bất Phàm là “Đại công tử”.
Hội trưởng Tuyên nhìn tổ trưởng, lại nói: “Đúng lúc tôi tới tìm anh.”
“Ồ? Tôi có thể giúp gì cho cậu không?”
“Là thế này, tôi muốn hỏi đồng nghiệp của văn phòng bên cạnh có thể lấy tài liệu niêm yết đầy đủ của Ảnh nghiệp Tứ Thông ra xét duyệt lại một lần nữa không?”
Tổ trưởng vừa nghe, liền ho khan hai tiếng, chỉ nói: “Tại sao phải làm vậy?”
Hội trưởng Tuyên im lặng.
Tổ trưởng lại cười một tiếng, nói: “Là thế này, đại công tử à. Dựa theo trình tự mà nói, Ảnh nghiệp Tứ Thông đã niêm yết rồi, tất cả tài liệu đều đã được xét duyệt kỹ càng tỉ mỉ. Không có phát hiện quan trọng hoặc là nguyên nhân xác thực khác, thì không thể khởi động trình tự xét duyệt một lần nữa. Như thế không hợp quy củ, sẽ nhiễu loạn trật tự —— ”
“Là ý của Khế gia.” Hội trưởng Tuyên khẽ nói.
Tổ trưởng nói: “Được, tôi kêu người đi làm ngay đây.”
Nhìn thái độ làm việc dứt khoát của tổ trưởng, hội trưởng Tuyên lại không cảm thấy đắc chí vừa lòng, ngược lại nghĩ đến bốn chữ “Cáo mượn oai hùm”. Mà mình, chính là con cáo kia.
Các tài liệu Ảnh nghiệp Tứ Thông niêm yết bị xét duyệt một lần nữa, chuyện này lập tức bùng nổ ra ngoài.
Lời này truyền đi rất sôi nổi, trên phố đều nghị luận, nói là tài liệu Ảnh nghiệp Tứ Thông niêm yết làm giả, mới bị xét duyệt một lần nữa.
Công ty niêm yết sợ nhất là những nghị luận này, nghị luận lên cái là giá cổ phiếu không thể giữ được.
Nam Lục ở văn phòng khóc sướt mướt, năn nỉ bố cứu mạng. Cốc tổng mắng: “Đừng la hét ầm ĩ nữa!” Mấy quản lý cấp cao đã đến, vội vã nói: “Có tổ chức đang bán khống[2] chúng ta.”
[2] gốc là 做空: Trong tài chính, Short sales hay Short selling hoặc Shorting là một nghiệp vụ trên thị trường tài chính được thực hiện nhằm mục đích lợi nhuận thông qua giá chứng khoán giảm. Trên thực tế hầu hết các nhà đầu tư đều nhằm vào việc mua chứng khoán để chờ giá tăng lên trong tương lai, nhưng những người kinh doanh nhờ vào giá chứng khoán giảm (short-seller) lại kiếm lợi nhuận nhờ vào việc giá cổ phiếu trong tương lai giảm xuống.
“Vậy còn không cứu thị trường?” Cốc tổng mắng.
“Không có tiền mà, cứu thế nào?”
Cốc tổng lại hỏi: “Bà nó, không phải khoản vay của ngân hàng thương mại nói là phê duyệt rồi à?”
“Đúng, ” Giám đốc tài chính đầu đầy mồ hôi, “Nhưng không biết tại sao, đột nhiên kẹt lại, nói không phê duyệt được!”
“Sao lại thế!” Cốc tổng bỗng cảm thấy khó mà tin được, “Dựa vào quan hệ của chúng ta và ngân hàng thương mại —— ”
Giám đốc tài chính sốt ruột nói: “Tôi đã gọi điện thoại hỏi người quen ở ngân hàng, bọn họ giữ kín như bưng, chỉ nói bóng gió Cốc tổng đã làm mích lòng ai rồi?”
Cốc tổng cũng cảm thấy khó tin: “Nói bậy! Tôi có thể làm mích lòng ai được?”
Trận này ồn ào lên, toàn bộ doanh nghiệp giống như cao ốc sắp đổ.
Cốc tổng ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên cũng không dư sức đi kiện cáo vật lộn cho Nam Lục và Thạch Gia Ý.
Bên Bạch Duy Minh cũng không hề bỏ quên, lợi dụng uy lực của truyền thông, trắng trợn tạo thế, vừa nói xấu[3] Ảnh nghiệp Tứ Thông, vừa phê phán Nam Lục, Thạch Gia Ý hại người, hai bên không trì hoãn. Dân mạng vừa lướt tin tức Ảnh nghiệp Tứ Thông sắp phá sản bất cứ lúc nào, vừa cảm xúc mãnh liệt chửi rủa Nam Lục, Thạch Gia Ý là yêu tinh hại người, cũng là hai bên đều không chậm trễ.
[3] gốc là 唱衰 (hát suy): một từ tiếng Quản Đông, có nguồn gốc từ Hồng Kong, nghĩa là làm cho danh tiếng của người khác bị tổn hại, “hát” ở đây có nghĩa là “tuyên truyền”, “suy” nghĩa là “không tốt”
Ngày xét xử, Nam Lục và Thạch Gia Ý tự biết không có tí phần thắng nào, hai người khóc ròng ròng ngay tại tòa án, nhận tội trước quan tòa, khẩn cầu tha thứ. Nhưng mà, bọn họ không có cách nào lấy được sự thông cảm của Dung Quân Tiện. Hơn nữa, vụ án này nhận được độ quan tâm cao của người dân, cũng rất không có khả năng bỏ qua. Cuối cùng, hai người bị kết tội cố ý gây thương tích, phán xử tù có thời hạn mười tháng.
Nam Lục và Thạch Gia Ý chỉ khóc lóc nói với Dung Quân Tiện: “Rõ ràng anh chẳng có chuyện gì, lại muốn cắn chết chúng tôi, đưa chúng tôi đi ngồi tù! Anh đúng là lòng dạ sắt đá!”
Dung Quân Tiện bị ngôn ngữ kiểu này công kích, vốn muốn nổi giận, nhưng lại nhìn hai người khóc đến mức thảm như vậy, lại không giận nữa, chỉ cười khẩy nghiến răng nói: “Các cậu có thời gian nói tôi, không bằng dùng thời gian rảnh này đi rửa sạch cái mông chờ ngồi tù đi.”
Đợi sóng gió này đi qua, “Trời thiêu Xích Bích” cũng quay xong rồi. Bữa tiệc đóng máy, Dung Quân Tiện nghĩ đến cuộc sống khổ cực mấy ngày qua ở trong núi, lại nghĩ tới mình suýt nữa bởi vì dị ứng mà mất mạng, đúng là cảm xúc lẫn lộn.
Mai Mân cũng thầm nghĩ: Lần quay phim này rõ là nhiều tai nạn! Trong các diễn viên còn lòi ra hai tội phạm hình sự! Cũng không biết có phải bái sai thần hay không!
Trông Đỗ Mạn Hoài cũng rất bình tĩnh, nói cười uống rượu với mọi người, lại nói với Dung Quân Tiện: “Lần quay phim này, tôi ấn tượng sâu nhất vẫn là lần cậu bị ốm. Dọa tôi sợ chết khiếp. May mà không sao.”
Dung Quân Tiện cũng cười, nói: “Còn phải nói? Nếu nói nhân vật của Nam Lục và Thạch Gia Ý không nặng nề, đổi nhân vật cũng được, xóa phân cảnh cũng được đều rất dễ dàng. Nếu tôi xảy ra chuyện, bộ phim này phải làm sao đây?”
Đỗ Mạn Hoài cười: “Anh Quân Tiện đúng là chuyên nghiệp, lúc này vẫn suy nghĩ bộ phim có tốt hay không!”
Đám người cũng vui vẻ hoài thuận, rời khỏi đoàn phim trong bầu không khí hòa hợp.
Bạch Duy Minh đích thân đến đón Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện lên xe Bạch Duy Minh, lại như rã rời, ngáp một cái, nói: “Quay phim hơn mấy tháng, coi như quay xong rồi.”
Bạch Duy Minh nói: “Thời gian không phụ lòng người, lần này cậu sẽ rất thành công.”
Dung Quân Tiện cười một tiếng, nói: “Chúc tôi thành công cũng vô dụng, phải chúc bộ phim thành công.”
“À?” Bạch Duy Minh cười nói, “Có cái nhìn đại cục vậy hử?”
“Không phải tôi có cái nhìn đại cục, là tôi vẫn hiểu được mấy phần đạo lý.” Dung Quân Tiện rủ rỉ nói, “Dù kỹ năng của một diễn viên giỏi đến đâu, nếu tổng thể bộ phim không tốt, cũng không thể thành công. Ngược lại, nếu các khía cạnh của bộ phim đều hấp dẫn, vậy coi như diễn viên là một miếng gỗ, cũng có thể dính chút ánh sáng.”
Bạch Duy Minh gật đầu nói: “Ừ, ông chủ Dung thực sự có cái nhìn sâu sắc.”
Dung Quân Tiện lại hỏi: “Đúng rồi, vậy kế tiếp có phải tôi có thể nghĩ dài hạn, nghỉ ngơi cho đã không?”
“Nếu cậu không thích làm việc, có thể đẩy xuống.” Giọng nói của Bạch Duy Minh rất nhẹ nhàng.
“Thế cũng không được.” Dung Quân Tiện suy nghĩ một lát, nói, “Tôi không làm việc thì tiền ở đâu ra? Đừng nói tôi không cần tiền, anh cũng phải trích phần trăm mà.”
Bạch Duy Minh nghe vậy cười một tiếng: “Cảm ơn ông chủ Dung vẫn lo lắng cho tôi.”
Dung Quân Tiện gật đầu, nói: “Không thể bạc đãi anh được.”
Bạch Duy Minh gật đầu mỉm cười.
Dung Quân Tiện nhìn bên mặt Bạch Duy Minh, hơi say, lại cười một tiếng, nói: “Ừm… anh yên tâm, chỉ cần anh đi theo tôi, tôi đảm bảo cho anh ăn ngon uống say.”
Bạch Duy Minh suýt nữa cười ra tiếng, lại nhịn được, chỉ cong khóe miệng nói: “Ừ. Được.”
Dung Quân Tiện ngửa đầu ra, nằm trên cái tựa đầu ở ghế phó lại: “Vậy kế tiếp có sắp xếp gì không?”
“Tối thứ sáu là buổi thưởng thức trà của Tần tiểu gia. Cậu đến đó lộ mặt, chụp tấm ảnh.” Bạch Duy Minh nói.
Dung Quân Tiện cũng nhớ ra rồi, Bạch Duy Minh từng nói, Dung Quân Tiện cần cho người khác ấn tượng “Rất có mạng giao thiệp”, bởi vậy bảo Dung Quân Tiện tham gia tiệc của Tần tiểu gia. Trước đó đã nói để cậu tham gia tiệc sinh nhật của Tần tiểu gia, nhưng bởi vì sức khỏe Dung Quân Tiện chưa tốt lại vội vàng quay phim, lại cân cắc đến chuyện Dung Quân Tiện không uống rượu, bèn bỏ đi trước.
Đợi bây giờ Dung Quân Tiện đóng máy rồi, lại gặp được hội thưởng thức trà không uống rượu, mới quyết định dẫn Dung Quân Tiện đến.
Bạch Duy Minh lại nói trước với Dung Quân Tiện: “Đám người Tần tiểu gia đều là đồ hỗn hào, gan to lắm, lắm mồm lắm miệng. Cậu đừng chấp nhặt với bọn họ. Đừng nghe họ mà tức giận, cũng đừng chửi lại họ.”
Dung Quân Tiện nghe vậy, chỉ nói: “Không thể nổi giận, không thể chửi lại? Vậy tôi sẽ bị bắt nạt?”
Bạch Duy Minh cười nói: “Có tôi ở đây, sao có thể để cậu bị bắt nạt?”
Dung Quân Tiện lại nói: “Anh nói họ đều là đồ hỗn hào, vậy sao tôi còn phải kết bạn với họ?”
Bạch Duy Minh nói: “Không bảo các cậu kết bạn, chỉ là để các cậu chụp ảnh chung thôi.”
Còn có một câu, Bạch Duy Minh giấu mà không nói: “Thật ra, tôi là đồ hỗn hào nhất trong số họ.”
Hội thưởng thức trà của Tần tiểu gia quyết định ở một câu lạc bộ tư nhân tên là “Sơn trang đón gió”. Nơi ấy nằm bên cạnh một cái hồ dưới chân núi, phong cảnh tuyệt vời, đúng vào dịp đông qua xuân tới, hoa nở hai bên bờ giống như người đẹp đỏ bừng mặt, màu cây liễu thì giống như lông mày của người đẹp, đẹp lung linh.
Bạch Duy Minh mang theo Dung Quân Tiện đến đây, vừa xuống xe, lại láng máng nghe thấy âm thanh khóc lóc. Dung Quân Tiện nhíu mày: “Giọng nói này hình như đã nghe ở đâu rồi?”
Bạch Duy Minh nói: “Cậu nghe lầm rồi.” Nói đoạn, Bạch Duy Minh kéo Dung Quân Tiện vào bên trong phòng.
Thì ra, người khóc lóc giữa hoa liễu, đúng là người Dung Quân Tiện đã từng gặp —— đó chính là Cốc tổng của Ảnh nghiệp Tứ Thông. Cốc tổng đang ở đó van xin Tần tiểu gia cứu mạng.
Mặt mũi Tần tiểu gia đứng đắn, lại mang theo vài phần vô lại, tuổi lại trẻ. Nói về tuổi tác, y làm con Cốc tổng được, nhưng về bộ tịch, y làm ông nội của Cốc tổng được.
Tần tiểu gia ngồi trên một chiếc ghế gỗ mun, một chân gác lên ghế, một chân nâng lên, đạp trên đầu vai của Cốc tổng đang quỳ dưới đất, cười nói: “Tôi đã hỏi giúp ông, rốt cuộc chuyện của ủy ban là đại công tử làm. Đại công tử ấy, ông biết không? Đó là cục cưng tâm can tiểu mật đường của Khế gia, tôi nào dám nói chuyện giúp ông?”
Cốc tổng bị chân của thằng oắt con này gần như giẫm lên mặt, trong lòng oán giận, nhưng ngoài miệng không dám, chỉ kính cẩn nghe theo nói: “Tôi cũng không dám! Tôi chỉ hỏi ngân hàng thương mại, còn có truyền thông bình luận…”
“Hai chuyện này đúng là không phải đại công tử làm.” Tần tiểu gia lắc đầu nói, “Là người khác.”
“Không phải cậu ấy?” Cốc tổng khiếp sợ không thôi: Mình còn đắc tội với ai nữa? Nhắc tới, mình đắc tội hội trưởng Tuyên thế nào, hình như vẫn chưa biết đây…
Ban đầu, đúng như Tuế Tích Vân đề nghị, hội trưởng Tuyên chắc chắn không muốn đưa Ảnh nghiệp Tứ Thông vào chỗ chết, cùng lắm là mượn cớ kiểm tra tài liệu niêm yết, khiến ông ta chịu tội chút thôi. Nhưng không ngờ, Bạch Duy Minh lại cũng ra tay.
Hai người này, mỗi người đều chỉ cho Cốc tổng một đấm, lại khó nghĩ, mỗi người một đấm, lại sắp đấm chết người ta rồi.
Tần tiểu gia nói: “Ông đừng hỏi người này. Tôi đối phó giúp ông, ông nhớ đưa tôi tiền trà nước.”
“Tất nhiên. Tất nhiên.”
Tần tiểu gia đá một cái Cốc tổng bay ra ngoài, đứng dậy đi đến phòng trà, lại thấy Bạch Duy Minh đã ở trong bữa tiệc. Tần tiểu gia cười nói: “Bạch đại gia, tới rồi?”
Nghe thấy ba chữ “Bạch đại gia”, Dung Quân Tiện suýt nữa phun trà ra ngoài.
Tổ chuyên gia bên này cũng đều là vài người đức cao vọng trọng, phần lớn là học cứu[1] có thành tựu nổi bật, ban đầu còn sợ không hòa hợp với hội trưởng Tuyên – cậu ấm nhà giàu tuổi trẻ nóng tính, lại không ngờ, mặc dù hội trưởng Tuyên này là công tử nhà giàu, lại không vênh váo hung hăng, làm việc an tâm vững vàng, cũng không nói nhiều, ở chung được.
[1] học cứu chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho
Tổ chuyên gia bên này đều cầm cốc giữ nhiệt uống nước ấm, trò chuyện kỹ thuật, nghiên cứu bảng báo cáo, hòa hợp hài hòa với nhau.
Những chuyên gia này trên cơ bản cũng có công việc của mình, cũng không phải ngày ngày đến chỗ làm. Nói xong rồi phải họp mới có thể tụ tập lại. Bởi vậy, hôm nay lúc hội trưởng Tuyên xuất hiện ở tòa nhà văn phòng, khiến mọi người hơi nghi hoặc.
Tổ trưởng của văn phòng sát vách đúng lúc đi ngang qua, thấy hội trưởng Tuyên thì cười nói: “Hôm nay không họp mà, là ngọn gió nào thổi đại công tử tới?”
Xưng hô “Đại công tử” thế này, rất có ý tứ.
Ban đầu, người không quen biết, không muốn làm đều gọi Tuyên Bất Phàm là “Hội trưởng Tuyên”, chỉ có người “Trong giới” mới gọi hội trưởng Tuyên là “Đại công tử”. Bởi vì, anh ta là “Đại công tử” của Tuế Tích Vân. Có thể gọi Tuyên Bất Phàm như vậy, chứng minh hắn là người trong giới của Tuế Tích Vân.
Nhưng trên thực tế, Tuyên Bất Phàm cũng không phải người lớn tuổi nhất trong “Nhóm con nuôi” của Tuế Tích Vân, cũng không phải đứng đầu nhóm, nhưng chẳng biết tại sao, mọi người đều ngầm thừa nhận Tuyên Bất Phàm là “Đại công tử”.
Hội trưởng Tuyên nhìn tổ trưởng, lại nói: “Đúng lúc tôi tới tìm anh.”
“Ồ? Tôi có thể giúp gì cho cậu không?”
“Là thế này, tôi muốn hỏi đồng nghiệp của văn phòng bên cạnh có thể lấy tài liệu niêm yết đầy đủ của Ảnh nghiệp Tứ Thông ra xét duyệt lại một lần nữa không?”
Tổ trưởng vừa nghe, liền ho khan hai tiếng, chỉ nói: “Tại sao phải làm vậy?”
Hội trưởng Tuyên im lặng.
Tổ trưởng lại cười một tiếng, nói: “Là thế này, đại công tử à. Dựa theo trình tự mà nói, Ảnh nghiệp Tứ Thông đã niêm yết rồi, tất cả tài liệu đều đã được xét duyệt kỹ càng tỉ mỉ. Không có phát hiện quan trọng hoặc là nguyên nhân xác thực khác, thì không thể khởi động trình tự xét duyệt một lần nữa. Như thế không hợp quy củ, sẽ nhiễu loạn trật tự —— ”
“Là ý của Khế gia.” Hội trưởng Tuyên khẽ nói.
Tổ trưởng nói: “Được, tôi kêu người đi làm ngay đây.”
Nhìn thái độ làm việc dứt khoát của tổ trưởng, hội trưởng Tuyên lại không cảm thấy đắc chí vừa lòng, ngược lại nghĩ đến bốn chữ “Cáo mượn oai hùm”. Mà mình, chính là con cáo kia.
Các tài liệu Ảnh nghiệp Tứ Thông niêm yết bị xét duyệt một lần nữa, chuyện này lập tức bùng nổ ra ngoài.
Lời này truyền đi rất sôi nổi, trên phố đều nghị luận, nói là tài liệu Ảnh nghiệp Tứ Thông niêm yết làm giả, mới bị xét duyệt một lần nữa.
Công ty niêm yết sợ nhất là những nghị luận này, nghị luận lên cái là giá cổ phiếu không thể giữ được.
Nam Lục ở văn phòng khóc sướt mướt, năn nỉ bố cứu mạng. Cốc tổng mắng: “Đừng la hét ầm ĩ nữa!” Mấy quản lý cấp cao đã đến, vội vã nói: “Có tổ chức đang bán khống[2] chúng ta.”
[2] gốc là 做空: Trong tài chính, Short sales hay Short selling hoặc Shorting là một nghiệp vụ trên thị trường tài chính được thực hiện nhằm mục đích lợi nhuận thông qua giá chứng khoán giảm. Trên thực tế hầu hết các nhà đầu tư đều nhằm vào việc mua chứng khoán để chờ giá tăng lên trong tương lai, nhưng những người kinh doanh nhờ vào giá chứng khoán giảm (short-seller) lại kiếm lợi nhuận nhờ vào việc giá cổ phiếu trong tương lai giảm xuống.
“Vậy còn không cứu thị trường?” Cốc tổng mắng.
“Không có tiền mà, cứu thế nào?”
Cốc tổng lại hỏi: “Bà nó, không phải khoản vay của ngân hàng thương mại nói là phê duyệt rồi à?”
“Đúng, ” Giám đốc tài chính đầu đầy mồ hôi, “Nhưng không biết tại sao, đột nhiên kẹt lại, nói không phê duyệt được!”
“Sao lại thế!” Cốc tổng bỗng cảm thấy khó mà tin được, “Dựa vào quan hệ của chúng ta và ngân hàng thương mại —— ”
Giám đốc tài chính sốt ruột nói: “Tôi đã gọi điện thoại hỏi người quen ở ngân hàng, bọn họ giữ kín như bưng, chỉ nói bóng gió Cốc tổng đã làm mích lòng ai rồi?”
Cốc tổng cũng cảm thấy khó tin: “Nói bậy! Tôi có thể làm mích lòng ai được?”
Trận này ồn ào lên, toàn bộ doanh nghiệp giống như cao ốc sắp đổ.
Cốc tổng ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên cũng không dư sức đi kiện cáo vật lộn cho Nam Lục và Thạch Gia Ý.
Bên Bạch Duy Minh cũng không hề bỏ quên, lợi dụng uy lực của truyền thông, trắng trợn tạo thế, vừa nói xấu[3] Ảnh nghiệp Tứ Thông, vừa phê phán Nam Lục, Thạch Gia Ý hại người, hai bên không trì hoãn. Dân mạng vừa lướt tin tức Ảnh nghiệp Tứ Thông sắp phá sản bất cứ lúc nào, vừa cảm xúc mãnh liệt chửi rủa Nam Lục, Thạch Gia Ý là yêu tinh hại người, cũng là hai bên đều không chậm trễ.
[3] gốc là 唱衰 (hát suy): một từ tiếng Quản Đông, có nguồn gốc từ Hồng Kong, nghĩa là làm cho danh tiếng của người khác bị tổn hại, “hát” ở đây có nghĩa là “tuyên truyền”, “suy” nghĩa là “không tốt”
Ngày xét xử, Nam Lục và Thạch Gia Ý tự biết không có tí phần thắng nào, hai người khóc ròng ròng ngay tại tòa án, nhận tội trước quan tòa, khẩn cầu tha thứ. Nhưng mà, bọn họ không có cách nào lấy được sự thông cảm của Dung Quân Tiện. Hơn nữa, vụ án này nhận được độ quan tâm cao của người dân, cũng rất không có khả năng bỏ qua. Cuối cùng, hai người bị kết tội cố ý gây thương tích, phán xử tù có thời hạn mười tháng.
Nam Lục và Thạch Gia Ý chỉ khóc lóc nói với Dung Quân Tiện: “Rõ ràng anh chẳng có chuyện gì, lại muốn cắn chết chúng tôi, đưa chúng tôi đi ngồi tù! Anh đúng là lòng dạ sắt đá!”
Dung Quân Tiện bị ngôn ngữ kiểu này công kích, vốn muốn nổi giận, nhưng lại nhìn hai người khóc đến mức thảm như vậy, lại không giận nữa, chỉ cười khẩy nghiến răng nói: “Các cậu có thời gian nói tôi, không bằng dùng thời gian rảnh này đi rửa sạch cái mông chờ ngồi tù đi.”
Đợi sóng gió này đi qua, “Trời thiêu Xích Bích” cũng quay xong rồi. Bữa tiệc đóng máy, Dung Quân Tiện nghĩ đến cuộc sống khổ cực mấy ngày qua ở trong núi, lại nghĩ tới mình suýt nữa bởi vì dị ứng mà mất mạng, đúng là cảm xúc lẫn lộn.
Mai Mân cũng thầm nghĩ: Lần quay phim này rõ là nhiều tai nạn! Trong các diễn viên còn lòi ra hai tội phạm hình sự! Cũng không biết có phải bái sai thần hay không!
Trông Đỗ Mạn Hoài cũng rất bình tĩnh, nói cười uống rượu với mọi người, lại nói với Dung Quân Tiện: “Lần quay phim này, tôi ấn tượng sâu nhất vẫn là lần cậu bị ốm. Dọa tôi sợ chết khiếp. May mà không sao.”
Dung Quân Tiện cũng cười, nói: “Còn phải nói? Nếu nói nhân vật của Nam Lục và Thạch Gia Ý không nặng nề, đổi nhân vật cũng được, xóa phân cảnh cũng được đều rất dễ dàng. Nếu tôi xảy ra chuyện, bộ phim này phải làm sao đây?”
Đỗ Mạn Hoài cười: “Anh Quân Tiện đúng là chuyên nghiệp, lúc này vẫn suy nghĩ bộ phim có tốt hay không!”
Đám người cũng vui vẻ hoài thuận, rời khỏi đoàn phim trong bầu không khí hòa hợp.
Bạch Duy Minh đích thân đến đón Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện lên xe Bạch Duy Minh, lại như rã rời, ngáp một cái, nói: “Quay phim hơn mấy tháng, coi như quay xong rồi.”
Bạch Duy Minh nói: “Thời gian không phụ lòng người, lần này cậu sẽ rất thành công.”
Dung Quân Tiện cười một tiếng, nói: “Chúc tôi thành công cũng vô dụng, phải chúc bộ phim thành công.”
“À?” Bạch Duy Minh cười nói, “Có cái nhìn đại cục vậy hử?”
“Không phải tôi có cái nhìn đại cục, là tôi vẫn hiểu được mấy phần đạo lý.” Dung Quân Tiện rủ rỉ nói, “Dù kỹ năng của một diễn viên giỏi đến đâu, nếu tổng thể bộ phim không tốt, cũng không thể thành công. Ngược lại, nếu các khía cạnh của bộ phim đều hấp dẫn, vậy coi như diễn viên là một miếng gỗ, cũng có thể dính chút ánh sáng.”
Bạch Duy Minh gật đầu nói: “Ừ, ông chủ Dung thực sự có cái nhìn sâu sắc.”
Dung Quân Tiện lại hỏi: “Đúng rồi, vậy kế tiếp có phải tôi có thể nghĩ dài hạn, nghỉ ngơi cho đã không?”
“Nếu cậu không thích làm việc, có thể đẩy xuống.” Giọng nói của Bạch Duy Minh rất nhẹ nhàng.
“Thế cũng không được.” Dung Quân Tiện suy nghĩ một lát, nói, “Tôi không làm việc thì tiền ở đâu ra? Đừng nói tôi không cần tiền, anh cũng phải trích phần trăm mà.”
Bạch Duy Minh nghe vậy cười một tiếng: “Cảm ơn ông chủ Dung vẫn lo lắng cho tôi.”
Dung Quân Tiện gật đầu, nói: “Không thể bạc đãi anh được.”
Bạch Duy Minh gật đầu mỉm cười.
Dung Quân Tiện nhìn bên mặt Bạch Duy Minh, hơi say, lại cười một tiếng, nói: “Ừm… anh yên tâm, chỉ cần anh đi theo tôi, tôi đảm bảo cho anh ăn ngon uống say.”
Bạch Duy Minh suýt nữa cười ra tiếng, lại nhịn được, chỉ cong khóe miệng nói: “Ừ. Được.”
Dung Quân Tiện ngửa đầu ra, nằm trên cái tựa đầu ở ghế phó lại: “Vậy kế tiếp có sắp xếp gì không?”
“Tối thứ sáu là buổi thưởng thức trà của Tần tiểu gia. Cậu đến đó lộ mặt, chụp tấm ảnh.” Bạch Duy Minh nói.
Dung Quân Tiện cũng nhớ ra rồi, Bạch Duy Minh từng nói, Dung Quân Tiện cần cho người khác ấn tượng “Rất có mạng giao thiệp”, bởi vậy bảo Dung Quân Tiện tham gia tiệc của Tần tiểu gia. Trước đó đã nói để cậu tham gia tiệc sinh nhật của Tần tiểu gia, nhưng bởi vì sức khỏe Dung Quân Tiện chưa tốt lại vội vàng quay phim, lại cân cắc đến chuyện Dung Quân Tiện không uống rượu, bèn bỏ đi trước.
Đợi bây giờ Dung Quân Tiện đóng máy rồi, lại gặp được hội thưởng thức trà không uống rượu, mới quyết định dẫn Dung Quân Tiện đến.
Bạch Duy Minh lại nói trước với Dung Quân Tiện: “Đám người Tần tiểu gia đều là đồ hỗn hào, gan to lắm, lắm mồm lắm miệng. Cậu đừng chấp nhặt với bọn họ. Đừng nghe họ mà tức giận, cũng đừng chửi lại họ.”
Dung Quân Tiện nghe vậy, chỉ nói: “Không thể nổi giận, không thể chửi lại? Vậy tôi sẽ bị bắt nạt?”
Bạch Duy Minh cười nói: “Có tôi ở đây, sao có thể để cậu bị bắt nạt?”
Dung Quân Tiện lại nói: “Anh nói họ đều là đồ hỗn hào, vậy sao tôi còn phải kết bạn với họ?”
Bạch Duy Minh nói: “Không bảo các cậu kết bạn, chỉ là để các cậu chụp ảnh chung thôi.”
Còn có một câu, Bạch Duy Minh giấu mà không nói: “Thật ra, tôi là đồ hỗn hào nhất trong số họ.”
Hội thưởng thức trà của Tần tiểu gia quyết định ở một câu lạc bộ tư nhân tên là “Sơn trang đón gió”. Nơi ấy nằm bên cạnh một cái hồ dưới chân núi, phong cảnh tuyệt vời, đúng vào dịp đông qua xuân tới, hoa nở hai bên bờ giống như người đẹp đỏ bừng mặt, màu cây liễu thì giống như lông mày của người đẹp, đẹp lung linh.
Bạch Duy Minh mang theo Dung Quân Tiện đến đây, vừa xuống xe, lại láng máng nghe thấy âm thanh khóc lóc. Dung Quân Tiện nhíu mày: “Giọng nói này hình như đã nghe ở đâu rồi?”
Bạch Duy Minh nói: “Cậu nghe lầm rồi.” Nói đoạn, Bạch Duy Minh kéo Dung Quân Tiện vào bên trong phòng.
Thì ra, người khóc lóc giữa hoa liễu, đúng là người Dung Quân Tiện đã từng gặp —— đó chính là Cốc tổng của Ảnh nghiệp Tứ Thông. Cốc tổng đang ở đó van xin Tần tiểu gia cứu mạng.
Mặt mũi Tần tiểu gia đứng đắn, lại mang theo vài phần vô lại, tuổi lại trẻ. Nói về tuổi tác, y làm con Cốc tổng được, nhưng về bộ tịch, y làm ông nội của Cốc tổng được.
Tần tiểu gia ngồi trên một chiếc ghế gỗ mun, một chân gác lên ghế, một chân nâng lên, đạp trên đầu vai của Cốc tổng đang quỳ dưới đất, cười nói: “Tôi đã hỏi giúp ông, rốt cuộc chuyện của ủy ban là đại công tử làm. Đại công tử ấy, ông biết không? Đó là cục cưng tâm can tiểu mật đường của Khế gia, tôi nào dám nói chuyện giúp ông?”
Cốc tổng bị chân của thằng oắt con này gần như giẫm lên mặt, trong lòng oán giận, nhưng ngoài miệng không dám, chỉ kính cẩn nghe theo nói: “Tôi cũng không dám! Tôi chỉ hỏi ngân hàng thương mại, còn có truyền thông bình luận…”
“Hai chuyện này đúng là không phải đại công tử làm.” Tần tiểu gia lắc đầu nói, “Là người khác.”
“Không phải cậu ấy?” Cốc tổng khiếp sợ không thôi: Mình còn đắc tội với ai nữa? Nhắc tới, mình đắc tội hội trưởng Tuyên thế nào, hình như vẫn chưa biết đây…
Ban đầu, đúng như Tuế Tích Vân đề nghị, hội trưởng Tuyên chắc chắn không muốn đưa Ảnh nghiệp Tứ Thông vào chỗ chết, cùng lắm là mượn cớ kiểm tra tài liệu niêm yết, khiến ông ta chịu tội chút thôi. Nhưng không ngờ, Bạch Duy Minh lại cũng ra tay.
Hai người này, mỗi người đều chỉ cho Cốc tổng một đấm, lại khó nghĩ, mỗi người một đấm, lại sắp đấm chết người ta rồi.
Tần tiểu gia nói: “Ông đừng hỏi người này. Tôi đối phó giúp ông, ông nhớ đưa tôi tiền trà nước.”
“Tất nhiên. Tất nhiên.”
Tần tiểu gia đá một cái Cốc tổng bay ra ngoài, đứng dậy đi đến phòng trà, lại thấy Bạch Duy Minh đã ở trong bữa tiệc. Tần tiểu gia cười nói: “Bạch đại gia, tới rồi?”
Nghe thấy ba chữ “Bạch đại gia”, Dung Quân Tiện suýt nữa phun trà ra ngoài.
Bình luận truyện