Minh Tinh PR
Chương 78: Phiên ngoại 2
Tuế x Tuyên
Sương mù trắng xóa, như là sương tuyết thổi qua, trên mặt đất trồng đầy tường vi màu đỏ.
Giữa tường vi đặt một chiếc kim quan, quan tài mở ra, một người sống sờ sờ nằm trong đó.
Gương mặt của cậu trắng nõn, oánh nhuận như ngọc, lộ vẻ sáng bóng như trân châu. Trên người cậu đắp một tấm chăn được dệt bằng tơ tằm, trên chăn thêu hoa hồng trắng nõn.
Cậu chớp chớp mắt, dường như không kiên nhẫn: “Không phải đã nói, đêm trăng tròn, quỷ hút máu sẽ tới sao? Những tên cổ lão này chẳng lẽ cũng không biết tầm quan trọng của đúng giờ?”
Sau đó, quỷ hút máu đã đến.
Quỷ hút máu đi trong sương mù mặc một một đồ màu đen, quấn lấy eo đẹp đẽ, không hoảng không chậm đến tiếp nhận tế phẩm của hắn.
Một người sống nằm trong quan tài, một vong nhân đứng bên ngoài quan tài.
(vong nhân: người đã chết)
Cảnh này thật thú vị.
Vong nhân hỏi người sống: “Cậu đang nghĩ gì?”
Người sống nói: “Tôi đang suy nghĩ vấn đề NP.”
Vong nhân nói: “Đây không phải vấn đề gì.”
Trong khoảnh khắc, bóng của con dơi chuyển động trong sương mù khi ánh trăng chiếu đến.
Vong nhân hóa ra mấy người giống nhau như đúc.
Người sống phát hiện, “NP” mà cậu nghĩ hình như không giống như đối phương nghĩ.
Nhưng có vẻ như muộn rồi.
Bây giờ muốn giải thích.
E rằng không còn kịp nữa.
Ánh trăng chậm rãi chiếu lên mặt đất, lại dần dần tối lại. Khi mặt trời mọc lên lần nữa, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, cùng với gió sớm nhẹ nhàng thổi tan sương mù ướt át kia. Tầm nhìn trong rừng cây lập tức trở nên rộng rãi mà rõ ràng. Người đàn ông trong quan tài tỉnh lại trong ánh nắng ấm áp, mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhất thời thần trí chưa thể tỉnh táo.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn cái chăn tơ tằm trượt xuống trên người mình.
Hoa hồng thêu trên chăn vậy mà là màu đỏ.
“Mình nhớ ban đầu là màu trắng…”
Không quan tâm được nhiều như thế.
Cậu kéo cơ thể mỏi mệt khác thường trở về trong thôn trang.
Người trong thôn trang nhìn thấy cậu trở về, đều kinh hoảng không thôi ——
“Tế phẩm chúng ta dâng lên bị trả về rồi?”
“Rõ ràng đã là người đẹp nhất trong phạm vi xung quanh mà!”
“Đẹp hơn nữa thì có làm được gì? Chỉ là đàn ông!”
“Nói sớm rồi phải đưa cô gái!”
Được khen là “Người đẹp nhất trong phạm vi một trăm dặm” cậu cũng không có cảm tưởng gì, về thẳng phòng của mình tiếp tục nghiên cứu vấn đề NP.
Trở về từ cõi chết cậu vẫn khá là bình tĩnh.
Đổi lại là lời nói hỗn loạn của người khác khiến cậu dần dần hơi phiền não.
“Tại sao bị trả lại nhỉ?”
“Đúng rồi, tại sao quỷ hút máu không ưng cậu ta?”
“Có thể là cậu ta chưa đủ đẹp chăng!”
Cậu chống cằm lên nghĩ lại vấn đề NP, trong lòng lại cũng hỏi thêm một cậu: “Hắn không ưng ý mình?”
Cậu thậm chí hỏi cô gái thường xuyên đến tìm cậu kia: “Tôi không đủ đẹp à?”
Cô gái ngẩn người, nói: “Không, cậu là người đàn ông đẹp nhất trên thế giới!” Nói xong, cô gái còn đưa bó hoa hồng trắng trong tay cô ra.
Cô gái bán hoa thường xuyên tặng hoa hồng cho cậu, nói đây là mỗi ngày bán thừa lại, nên tặng không cho cậu.
Cậu nhận lấy hoa hồng trắng, bỏ vào trong bình hoa thường dùng để cắm hoa. Mãi đến đêm, cậu ngồi ở bàn làm xong một đề, ngẩng đầu lên lần nữa, lại thấy bó hoa hồng cắm trong bình hoa ở bệ cửa sổ, trở nên hồng hào lộng lẫy.
Cậu nghi hoặc mở cửa sổ ra, một cơn gió lớn thổi tới, mang theo một mùi hương đặc biệt.
Cậu nhíu mày: “Đây là mùi gì…”
Ngoài cửa sổ có sương mù, trong sương mù hình như có người, cậu mơ hồ nhìn thấy gì đó.
Lại đến khi mặt trời treo cao, cậu lại tỉnh dậy trong phòng ngủ ở nhà mình.
Cánh hoa hồng màu đỏ rải rác bên gối cậu.
Ngày thường, chuyện đầu tiên cậu làm vào mỗi sáng sớm đó là làm bài. Nhưng hôm nay, cậu quên làm bài, đếm cánh hoa ở bên giường.
Cánh hoa có bao nhiêu cánh, cậu sẽ hôm mê bấy nhiêu lần.
Như thế thôi.
Cậu phải làm thống kê.
Mặt trời lên mặt trăng lặn, ngày qua ngày.
Mỗi đêm hoa hồng đều sẽ biến thành màu đỏ, mỗi sáng sớm cánh hao đều sẽ rải rắc.
—— cho đến đêm trăng tròn tháng sau.
Thôn dân lựa chọn một người đẹp khác đi hiến tế, lần này là một cô gái.
Bọn họ nghĩ rằng, có lẽ linh hồn quỷ hút máu tương đối cổ xưa, rất truyền thống ở phương diện này, mặc dù trông cô gái không bằng chàng trai này, nhưng vẫn có thể thử một lần.
Khi cô gái kia nằm một mình trong quan tài, không nhịn được sợ hãi nức nở.
Cậu đi tới bên cạnh cô gái, nói: “Tôi có thể thay thế cô.”
Cô gái lại rơi lệ: “Nhưng cậu bị trả lại một lần rồi mà!”
Cậu nói: “Vậy tôi đi trước.”
“Ấy, đừng mà…” Cô gái vội vàng nhảy dựng lên, giữ chặt cậu, “Cảm ơn cậu nha!”
Cũng không để ý cậu đáp lại gì, cô gái lộn nhào chạy đi, còn lại cậu ở tại chỗ.
Cậu nằm vật xuống quan tài lần nữa, rơi vào im lặng trong khi chờ đợi.
Khi mặt trăng lên cao nhất, âm thanh của dơi vang lên lần nữa, quỷ hút máu từ trong sương mù ôm một bó hoa hồng đi tới. Cậu ngồi dậy từ trong quan tài, hỏi quỷ hút náu: “Tại sao anh trả tôi lại?”
Quỷ hút máu cười: “Cậu có biết tế phẩm không bị “Trả lại” sẽ có kết cục gì không?”
Cậu mê man hồi tưởng lại lịch sử thôn trang ở quá khứ, trả lời: “Bọn họ không trở về.”
Quý hút máu nắm tay cậu.
Tay quỷ hút máu lạnh như băng, lúc bị đụng vào, cậu không nhịn được run lập cập.
“Bọn họ đã mất đi mạng sống.” Quỷ hút máu giống như than thở, dắt cậu đi sâu vào rừng cây, “Cậu bằng lòng mất đi mạng sống à?”
Cậu nói: “Ý nghĩa của mạng sống không nằm ở bản thân mạnh sống.”
Quý hút máu khẽ gật đầu, vừa để hoa hồng trong lòng cậu, vừa dẫn cậu đến ngôi mộ đá sâu trong ánh hoàng hôn.
Trên ngôi mộ đá không có chữ, cô đơn nằm ở nơi hoang vu, nom lạnh lẽo đáng thương.
“Tôi rất cô đơn.” Quỷ hút máu nói.
Cậu chia sẻ kinh nghiệm của mình: “Vậy anh có thể tìm thêm đề làm, giải đề.”
Quỷ hút máu cười: “Cậu hỏi tôi tại sao lại trả cậu lại? Cậu giải được đề này chưa?”
“Chưa.” Cậu mê man.
“Bởi vì tôi không muống cướp đi mạng sống của cậu.” Giọng quỷ hút máu dịu dàng, giống như gió đêm thổi qua hoa hồng, “Tôi muốn lấy đi linh hồn của cậu.”
Trong một chớp mắt này, đôi mắt quỷ hút máu trở nên đỏ tươi, răng nanh trắng hếu lộ ra, hoàn toàn không có dáng vẻ của thân sĩ hào hoa phong nhã.
Là một người bình thường cậu không chịu được sinh ra sợ hãi, muốn lùi lại, nhưng đã quá muộn, cái ót bị bàn tay lạnh như băng kia giữ lại, bị ép ngửa cổ, tiếp nhận nỗi đau của cái ôm đầu tiên.
Giọng quỷ hút máu lơ lửng bên tai cậu: “Cậu đã biết nơi an táng của tôi. Sáng sớm ngày mai cầm cây thánh giá, mở quan tài của tôi ra, dùng cây thánh giá cắm vào trái tim tôi, thì có thể giải huyết chú này. Vết máu trên cổ cậu sẽ biến mất, cậu có thể tiếp tục làm người bình thường.”
“Nếu không thì sao?” Cậu hỏi trong lúc hoảng hốt.
“Cậu biết mà.”
Khi sương mù tan hết, lúc ánh mặt trời chiếu rọi.
Hội trưởng Tuyên bỗng mở mắt ra, có phần hoảng hốt.
Quỷ hút máu…
Hội trưởng Tuyên tỉnh dậy trên giường, ra sức lắc đầu: “Nằm mơ.”
Lại có thể mơ thấy mình trở thành một thiếu niên bị hiến tế của một thôn trang, còn gặp quỷ hút máu —— cái này thì thôi, nằm mơ cũng nhớ giải đề, cậu rất bội phục tinh thần kính nghiệp của mình.
“Thật sự là hiếm lạ, vì sao lại mơ giấc mơ như thế?” Hội trưởng Tuyên trong nghi hoặc ngồi dậy khỏi giường, chợt phát hiện một sự thật lúng túng.
Hình như cậu giống như thiếu niên trong mơ, nằm mơ O chứ.
(mơ O là mộng tinh)
Hội trưởng Tuyên nhìn thoáng qua DVD phim G Đỗ Mạn Hoài gửi tới, hội trưởng Tuyên nghĩ: Xem ra trước khi đi ngủ thật sự không thể xem phim.
Cậu tiện tay bỏ DVD vào trong ngăn tủ, nhìn thấy vỏ ngoài là một diễn viên nam ăn mặc thành quỷ hút máu, dáng người khá là mê người, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu lại là: Đây rất đẹp, nhưng cũng không bằng Khế gia ——
Hả?
Tay hội trưởng Tuyên khựng lại.
Khế gia?
Sắc mặt hội trưởng Tuyên trắng bệch, tại sao lại là ngài ấy?
Hình như —— quỷ hút máu trong giấc mơ lúc nãy chính là Khế gia?
Thật sự là tổn lại nhân luân, đại nghịch bất đạo!
Hội trưởng Tuyên hận không thể quỳ ở từ đường, nhưng lại chợt nhớ ra Khế gia không nằm trong gia phả nhà mình.
Vì sao lại mơ thấy ngài ấy chứ?
Hội trưởng Tuyên bắt đầu tìm nguyên nhân.
Cậu vừa giặt quần lót vừa tìm nguyên nhân.
Không tìm được nguyên nhân gì, ngược lại nghe thấy quản gia gọi cậu, nói Khế gia tới.
Hội trưởng Tuyên vội vàng đổi quần lót mới, đi đón Khế ga.
Nhưng khi nhìn thấy Khế gia, hội trưởng Tuyên khó tránh khỏi hơi chột dạ.
Trên người Khế gia mặc bộ âu phục màu đen, thần thái tiếng động lại giống y hệt quỷ hút máu ở trong mơ.
Hội trưởng Tuyên ngày càng cảm thấy quái dị.
Khế gia lại rất tự nhiên ôm lấy đầu vai hội trưởng Tuyên, hỏi cậu: “Gần đây sao rồi? Sức khỏe đã tốt hơn chưa?”
Hội trưởng Tuyên ngửi dược một mùi hương quen thuộc —— chính là mùi cậu đăm chiêu trong mơ. Quỷ hút máu trong mơ cũng có mùi này, pha tạp mùi thuốc lá, Whisky và mùi thuộc gia, trong đó còn mang theo một mùi xạ hương thơm ngào ngạt của giống đực.
Hội trưởng Tuyên nhăn mũi một cái.
Khế gia hỏi cậu: “Sao vậy?”
Hội trưởng Tuyên nói: “Khế gia, ngài rất thơm.”
Tuế Tích Vân nói: “Cậu thơm hơn.”
END
Sương mù trắng xóa, như là sương tuyết thổi qua, trên mặt đất trồng đầy tường vi màu đỏ.
Giữa tường vi đặt một chiếc kim quan, quan tài mở ra, một người sống sờ sờ nằm trong đó.
Gương mặt của cậu trắng nõn, oánh nhuận như ngọc, lộ vẻ sáng bóng như trân châu. Trên người cậu đắp một tấm chăn được dệt bằng tơ tằm, trên chăn thêu hoa hồng trắng nõn.
Cậu chớp chớp mắt, dường như không kiên nhẫn: “Không phải đã nói, đêm trăng tròn, quỷ hút máu sẽ tới sao? Những tên cổ lão này chẳng lẽ cũng không biết tầm quan trọng của đúng giờ?”
Sau đó, quỷ hút máu đã đến.
Quỷ hút máu đi trong sương mù mặc một một đồ màu đen, quấn lấy eo đẹp đẽ, không hoảng không chậm đến tiếp nhận tế phẩm của hắn.
Một người sống nằm trong quan tài, một vong nhân đứng bên ngoài quan tài.
(vong nhân: người đã chết)
Cảnh này thật thú vị.
Vong nhân hỏi người sống: “Cậu đang nghĩ gì?”
Người sống nói: “Tôi đang suy nghĩ vấn đề NP.”
Vong nhân nói: “Đây không phải vấn đề gì.”
Trong khoảnh khắc, bóng của con dơi chuyển động trong sương mù khi ánh trăng chiếu đến.
Vong nhân hóa ra mấy người giống nhau như đúc.
Người sống phát hiện, “NP” mà cậu nghĩ hình như không giống như đối phương nghĩ.
Nhưng có vẻ như muộn rồi.
Bây giờ muốn giải thích.
E rằng không còn kịp nữa.
Ánh trăng chậm rãi chiếu lên mặt đất, lại dần dần tối lại. Khi mặt trời mọc lên lần nữa, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, cùng với gió sớm nhẹ nhàng thổi tan sương mù ướt át kia. Tầm nhìn trong rừng cây lập tức trở nên rộng rãi mà rõ ràng. Người đàn ông trong quan tài tỉnh lại trong ánh nắng ấm áp, mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhất thời thần trí chưa thể tỉnh táo.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn cái chăn tơ tằm trượt xuống trên người mình.
Hoa hồng thêu trên chăn vậy mà là màu đỏ.
“Mình nhớ ban đầu là màu trắng…”
Không quan tâm được nhiều như thế.
Cậu kéo cơ thể mỏi mệt khác thường trở về trong thôn trang.
Người trong thôn trang nhìn thấy cậu trở về, đều kinh hoảng không thôi ——
“Tế phẩm chúng ta dâng lên bị trả về rồi?”
“Rõ ràng đã là người đẹp nhất trong phạm vi xung quanh mà!”
“Đẹp hơn nữa thì có làm được gì? Chỉ là đàn ông!”
“Nói sớm rồi phải đưa cô gái!”
Được khen là “Người đẹp nhất trong phạm vi một trăm dặm” cậu cũng không có cảm tưởng gì, về thẳng phòng của mình tiếp tục nghiên cứu vấn đề NP.
Trở về từ cõi chết cậu vẫn khá là bình tĩnh.
Đổi lại là lời nói hỗn loạn của người khác khiến cậu dần dần hơi phiền não.
“Tại sao bị trả lại nhỉ?”
“Đúng rồi, tại sao quỷ hút máu không ưng cậu ta?”
“Có thể là cậu ta chưa đủ đẹp chăng!”
Cậu chống cằm lên nghĩ lại vấn đề NP, trong lòng lại cũng hỏi thêm một cậu: “Hắn không ưng ý mình?”
Cậu thậm chí hỏi cô gái thường xuyên đến tìm cậu kia: “Tôi không đủ đẹp à?”
Cô gái ngẩn người, nói: “Không, cậu là người đàn ông đẹp nhất trên thế giới!” Nói xong, cô gái còn đưa bó hoa hồng trắng trong tay cô ra.
Cô gái bán hoa thường xuyên tặng hoa hồng cho cậu, nói đây là mỗi ngày bán thừa lại, nên tặng không cho cậu.
Cậu nhận lấy hoa hồng trắng, bỏ vào trong bình hoa thường dùng để cắm hoa. Mãi đến đêm, cậu ngồi ở bàn làm xong một đề, ngẩng đầu lên lần nữa, lại thấy bó hoa hồng cắm trong bình hoa ở bệ cửa sổ, trở nên hồng hào lộng lẫy.
Cậu nghi hoặc mở cửa sổ ra, một cơn gió lớn thổi tới, mang theo một mùi hương đặc biệt.
Cậu nhíu mày: “Đây là mùi gì…”
Ngoài cửa sổ có sương mù, trong sương mù hình như có người, cậu mơ hồ nhìn thấy gì đó.
Lại đến khi mặt trời treo cao, cậu lại tỉnh dậy trong phòng ngủ ở nhà mình.
Cánh hoa hồng màu đỏ rải rác bên gối cậu.
Ngày thường, chuyện đầu tiên cậu làm vào mỗi sáng sớm đó là làm bài. Nhưng hôm nay, cậu quên làm bài, đếm cánh hoa ở bên giường.
Cánh hoa có bao nhiêu cánh, cậu sẽ hôm mê bấy nhiêu lần.
Như thế thôi.
Cậu phải làm thống kê.
Mặt trời lên mặt trăng lặn, ngày qua ngày.
Mỗi đêm hoa hồng đều sẽ biến thành màu đỏ, mỗi sáng sớm cánh hao đều sẽ rải rắc.
—— cho đến đêm trăng tròn tháng sau.
Thôn dân lựa chọn một người đẹp khác đi hiến tế, lần này là một cô gái.
Bọn họ nghĩ rằng, có lẽ linh hồn quỷ hút máu tương đối cổ xưa, rất truyền thống ở phương diện này, mặc dù trông cô gái không bằng chàng trai này, nhưng vẫn có thể thử một lần.
Khi cô gái kia nằm một mình trong quan tài, không nhịn được sợ hãi nức nở.
Cậu đi tới bên cạnh cô gái, nói: “Tôi có thể thay thế cô.”
Cô gái lại rơi lệ: “Nhưng cậu bị trả lại một lần rồi mà!”
Cậu nói: “Vậy tôi đi trước.”
“Ấy, đừng mà…” Cô gái vội vàng nhảy dựng lên, giữ chặt cậu, “Cảm ơn cậu nha!”
Cũng không để ý cậu đáp lại gì, cô gái lộn nhào chạy đi, còn lại cậu ở tại chỗ.
Cậu nằm vật xuống quan tài lần nữa, rơi vào im lặng trong khi chờ đợi.
Khi mặt trăng lên cao nhất, âm thanh của dơi vang lên lần nữa, quỷ hút máu từ trong sương mù ôm một bó hoa hồng đi tới. Cậu ngồi dậy từ trong quan tài, hỏi quỷ hút náu: “Tại sao anh trả tôi lại?”
Quỷ hút máu cười: “Cậu có biết tế phẩm không bị “Trả lại” sẽ có kết cục gì không?”
Cậu mê man hồi tưởng lại lịch sử thôn trang ở quá khứ, trả lời: “Bọn họ không trở về.”
Quý hút máu nắm tay cậu.
Tay quỷ hút máu lạnh như băng, lúc bị đụng vào, cậu không nhịn được run lập cập.
“Bọn họ đã mất đi mạng sống.” Quỷ hút máu giống như than thở, dắt cậu đi sâu vào rừng cây, “Cậu bằng lòng mất đi mạng sống à?”
Cậu nói: “Ý nghĩa của mạng sống không nằm ở bản thân mạnh sống.”
Quý hút máu khẽ gật đầu, vừa để hoa hồng trong lòng cậu, vừa dẫn cậu đến ngôi mộ đá sâu trong ánh hoàng hôn.
Trên ngôi mộ đá không có chữ, cô đơn nằm ở nơi hoang vu, nom lạnh lẽo đáng thương.
“Tôi rất cô đơn.” Quỷ hút máu nói.
Cậu chia sẻ kinh nghiệm của mình: “Vậy anh có thể tìm thêm đề làm, giải đề.”
Quỷ hút máu cười: “Cậu hỏi tôi tại sao lại trả cậu lại? Cậu giải được đề này chưa?”
“Chưa.” Cậu mê man.
“Bởi vì tôi không muống cướp đi mạng sống của cậu.” Giọng quỷ hút máu dịu dàng, giống như gió đêm thổi qua hoa hồng, “Tôi muốn lấy đi linh hồn của cậu.”
Trong một chớp mắt này, đôi mắt quỷ hút máu trở nên đỏ tươi, răng nanh trắng hếu lộ ra, hoàn toàn không có dáng vẻ của thân sĩ hào hoa phong nhã.
Là một người bình thường cậu không chịu được sinh ra sợ hãi, muốn lùi lại, nhưng đã quá muộn, cái ót bị bàn tay lạnh như băng kia giữ lại, bị ép ngửa cổ, tiếp nhận nỗi đau của cái ôm đầu tiên.
Giọng quỷ hút máu lơ lửng bên tai cậu: “Cậu đã biết nơi an táng của tôi. Sáng sớm ngày mai cầm cây thánh giá, mở quan tài của tôi ra, dùng cây thánh giá cắm vào trái tim tôi, thì có thể giải huyết chú này. Vết máu trên cổ cậu sẽ biến mất, cậu có thể tiếp tục làm người bình thường.”
“Nếu không thì sao?” Cậu hỏi trong lúc hoảng hốt.
“Cậu biết mà.”
Khi sương mù tan hết, lúc ánh mặt trời chiếu rọi.
Hội trưởng Tuyên bỗng mở mắt ra, có phần hoảng hốt.
Quỷ hút máu…
Hội trưởng Tuyên tỉnh dậy trên giường, ra sức lắc đầu: “Nằm mơ.”
Lại có thể mơ thấy mình trở thành một thiếu niên bị hiến tế của một thôn trang, còn gặp quỷ hút máu —— cái này thì thôi, nằm mơ cũng nhớ giải đề, cậu rất bội phục tinh thần kính nghiệp của mình.
“Thật sự là hiếm lạ, vì sao lại mơ giấc mơ như thế?” Hội trưởng Tuyên trong nghi hoặc ngồi dậy khỏi giường, chợt phát hiện một sự thật lúng túng.
Hình như cậu giống như thiếu niên trong mơ, nằm mơ O chứ.
(mơ O là mộng tinh)
Hội trưởng Tuyên nhìn thoáng qua DVD phim G Đỗ Mạn Hoài gửi tới, hội trưởng Tuyên nghĩ: Xem ra trước khi đi ngủ thật sự không thể xem phim.
Cậu tiện tay bỏ DVD vào trong ngăn tủ, nhìn thấy vỏ ngoài là một diễn viên nam ăn mặc thành quỷ hút máu, dáng người khá là mê người, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu lại là: Đây rất đẹp, nhưng cũng không bằng Khế gia ——
Hả?
Tay hội trưởng Tuyên khựng lại.
Khế gia?
Sắc mặt hội trưởng Tuyên trắng bệch, tại sao lại là ngài ấy?
Hình như —— quỷ hút máu trong giấc mơ lúc nãy chính là Khế gia?
Thật sự là tổn lại nhân luân, đại nghịch bất đạo!
Hội trưởng Tuyên hận không thể quỳ ở từ đường, nhưng lại chợt nhớ ra Khế gia không nằm trong gia phả nhà mình.
Vì sao lại mơ thấy ngài ấy chứ?
Hội trưởng Tuyên bắt đầu tìm nguyên nhân.
Cậu vừa giặt quần lót vừa tìm nguyên nhân.
Không tìm được nguyên nhân gì, ngược lại nghe thấy quản gia gọi cậu, nói Khế gia tới.
Hội trưởng Tuyên vội vàng đổi quần lót mới, đi đón Khế ga.
Nhưng khi nhìn thấy Khế gia, hội trưởng Tuyên khó tránh khỏi hơi chột dạ.
Trên người Khế gia mặc bộ âu phục màu đen, thần thái tiếng động lại giống y hệt quỷ hút máu ở trong mơ.
Hội trưởng Tuyên ngày càng cảm thấy quái dị.
Khế gia lại rất tự nhiên ôm lấy đầu vai hội trưởng Tuyên, hỏi cậu: “Gần đây sao rồi? Sức khỏe đã tốt hơn chưa?”
Hội trưởng Tuyên ngửi dược một mùi hương quen thuộc —— chính là mùi cậu đăm chiêu trong mơ. Quỷ hút máu trong mơ cũng có mùi này, pha tạp mùi thuốc lá, Whisky và mùi thuộc gia, trong đó còn mang theo một mùi xạ hương thơm ngào ngạt của giống đực.
Hội trưởng Tuyên nhăn mũi một cái.
Khế gia hỏi cậu: “Sao vậy?”
Hội trưởng Tuyên nói: “Khế gia, ngài rất thơm.”
Tuế Tích Vân nói: “Cậu thơm hơn.”
END
Bình luận truyện