Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 109: Ác phó hầu phủ



Thọ Ninh Hầu Trương Hạc Linh là đệ đệ của Trương hoàng hậu, em vợ của Hoằng Trì đế, quốc thích điển hình.

Từ cổ đến nay, chỉ cần có quan hệ họ hàng với hoàng đế, cơ bản đều có thực lực ngênh ngang đi trên đường cái, Thọ Ninh Hầu đã phát huy loại thực lực này đến cực hạn, khi nam ép nữ, chuyện bắt người cướp nhà làm nhiều đếm không xuể, thời cực thịnh, có thể nói là kinh sư quỷ kiến sầu, hắn còn có một đệ đệ, Kiến Xương Bá Trương Duyên Linh, hai người tính tình giống nhau, nhị vị quốc thích được gọi là hỗn thế song ma kinh sư.

Các ngôn quan ngự sử Đại Minh đương nhiên cũng không phải ngồi không, sớ hạch tội như tuyết rơi chất đống trên bàn Hoằng Trì đế, thậm chí có người từng ở kim điện hạch tội, khóc tới nước mặt nước mũi giàn dụi, nhưng vì Hoằng Trì đế chỉ có một vị hoàng hậu, nhà mẹ đẻ hoàng hậu lại chỉ có hai đệ đệ này, từ nhỏ đối với bọn họ yêu thương vô cùng, Hoằng Trì đế vô số lần hạ quyết tâm trừng trị hai cậu em vợ, chỉ tiếc Trương hoàng hậu nửa đầu kề gối thổi gió, ngày hôm sau nhất định sẽ lại "để sau rồi nói" với hai cậu em vợ.

Sự thiên vị của Hoàng hậu làm hai vị hỗn thế ma đầu của Trương gia càng không kiêng nể gì, hai người từng đóng cửa trong nhà tổng kết, ngay cả ngôn quan đáng sợ nhất trên đời cũng không làm gì được họ, có thể thấy bọn họ đã thành một loại tồn tại vô địch, thực lực như vậy không thể lãng phí, sau này đi ngểnh cổ trên đường đã không thể nổi bật, có lẽ nên vừa nằm vừa đi.

Tần Kham rất bất hạnh, lúc này không ngờ trêu chọc tên gia hỏa khệnh nhất kinh sư. Ngay cả ngôn quan cũng bất lực với hắn, Tần Kham thực sự không biết mình có biện pháp nào không.

Trên đường Chạy về nhà, các Giáo úy dưới trướng Thiên hộ sở tốp năm tốp ba tụ tập lại, giống một chủ lưu tụ tập vô số chi lưu, khi sắp tới cửa nhà, nhân số ước chừng đã tập kết tới gần trăm người, không nghi ngờ gì nữa, vẫn là Đinh Thuận đảm đương người tích cực dẫn đầu.Các thủ hạ phía sau đều là lớn lên ở kinh sư, nghe nói phu nhân của Thiên hộ đại nhân trêu chọc Thọ Ninh Hầu. Vẻ mặt Bọn họ có chút do dự nao núng, ngại mặt mũi Tần Thiên hộ, lại không thể không kiên trì đi theo, chỉ độc có Đinh Thuận là cao hứng phấn chấn nhất, người này tựa hồ không có khái niệm gì về Thọ Ninh Hầu.

Tần Kham cảm thấy vui mừng, hắn cần nhất chính là loại nhân tài không biết không sợ này.

Lòng nóng như lửa đốt chạy về nhà, Đinh Thuận dùng vỏ đao không ngừng gạt người chặn đường, người qua đường giận dữ, nhưng thấy đám sát tài này mặc phi ngư phục, có giận tới mấy cũng lập tức hóa thành vô hình. Ngoan ngoãn nhường đường.

Chu Hậu Chiếu và Cốc Đại Dụng có chút nhàn nhã đi theo đám người Tần Kham. Lười biếng một đường nói nói cười cười.

Tới cửa nhà, ngoài cửa có một đám người ăn mặc như gia phó bao vây, mấy tên nha dịch của Thuận Thiên phủ trong tay cầm cùm tay thiết thước, nhưng lại do dự đứng ở ngoài cửa không dám vào, cửa nhà đóng chặt. Gia phó Bên ngoài đang chỉ vào đại môn chửi ầm lên, chửi thật sự rất khó nghe.

Tần Kham nhíu mày, sắc mặt càng khó coi.

Tình huống so với tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn, Thọ Ninh Hầu hiển nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, bằng không cũng sẽ không làm ra thanh thế lớn như vậy.

Đinh Thuận thấy sắc mặt Tần Kham khó coi, hắn cũng phẫn nộ, vì thế hét lớn một tiếng, đi trước làm gương đánh bay hai gã gia phó, lại đánh ngã hai gã nha dịch của Thuận Thiên phủ. Các Giáo úy phía sau thấy Tần Thiên hộ nghiêm mặt đứng, Đinh bách hộ lại động thủ trước, vì thế mọi người đại khái minh bạch ý tứ của thượng quan, do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, cầm vỏ đao xông lên. Hơn trăm người đánh mấy gia phó và nha dịch tất nhiên không có huyền niệm gì, thoáng cái chỉ nghe thấy ngoài cửa lớn là một mảng kêu cha gọi mẹ.

Đinh Thuận vỗ vỗ tay, hung hăng nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, quát to: "Dám chọc Cẩm Y vệ chúng ta, chán sống rồi à?"

Mấy tên gia phó đang bị ấn trên mặt đất thì không sợ, mặc dù bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lại hào hùng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Kham, không khỏi cười lạnh.

Tần Kham xua tay ngăn Đinh Thuận lại, đi đến trước mặt gia phó đó, ôn nhu nói: "Ta không bắt ngươi, trở về nói một tiếng với Thọ Ninh Hầu gia của các ngươi, việc hôm nay đúng sai không bàn, cho qua đi."

Gia phó nghe ẩn ý trong lời nói của Tần Kham thì không khỏi càng đắc ý, cười lạnh liên tục: "Ngươi đánh gia phó của Hầu gia, cho rằng chuyện này cứ thế mà qua à?"

Tần Kham hít một hơi thật sâu, lại nhường nhịn nói: "Ta đền ngươi tiền."

"Không dám nhận, bất kể ngươi là Thiên hộ gì, chuyện này khẳng định không thể yên, Thọ Ninh Hầu phủ không phải ngồi không, trừ phi..."

"Trừ phi thế nào?" Tần Kham dần dần có chút không nhịn nổi.

Ánh mắt Gia phó thoáng nhìn về phía đại môn, khuôn mặt bầm dập không ngờ gian nan nặn ra nụ cười: "Trừ phi ngươi đưa đôi song sinh tr phủ ngươi tới hầu phủ, chuyện này khẳng định có thể được bỏ qua."

Tần Kham cũng cười, lạ thật, lúc này hắn không ngờ còn có thể cười được, không thể không bội phục bản thân.

"Đây là ý tứ của ngươi, cũng là ý tứ của Hầu gia nhà ngươi."

Gia phó không ngốc, hừ lạnh: "Hầu gia Nhà ta có tiếng thủ pháp bổn phận, sao lại làm ra những chuyện như vậy? Đương nhiên là đám hạ nhân chúng ta phân ưu cho Hầu gia."

Bốp!

Tần Kham tự mình xuất thủ, hung hăng tát cho tên gia phó một cái. Hắn ghét phiền toái, nhưng nếu đã thực sự gặp phải thì tránh cũng không tránh được, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn xông lên.

Đinh Thuận Sớm đã không kiềm chế được thấy Thiên hộ đại nhân cũng xuất thủ, hắn còn khách khí gì nữa, vì thế túm vạt áo gia phó, tát liên tục mấy chục cái, đánh cho răng bay tứ tung, máu tươi văng khắp nơi.

Gia phó cũng kiên cường, cắn răng không rên một tiếng, không biết phủ Thọ Ninh Hầu rốt cuộc làm thế nào bồi dưỡng ra nhân tài như vậy, người này nên tới biên giới tham gia quân ngũ, liều mạng với Thát tử mới đúng.

Chu Hậu Chiếu không xa không gần đứng sau lưng Tần Kham, cười hì hì, thấy gia phó bị đánh, Chu Hậu Chiếu hưng phấn quơ quơ quyền đầu, hận không thể tự mình lên đài, không hề bận tâm là Tần Kham đang đánh người hầu của cữu cữu hắn.

"Đáng đánh. . . Đa tạ Thiên hộ ban thưởng! ơn này tiểu nhân nhớ kỹ." Gia phó mặt đầy máu tươi, môi sưng vù, hàm hàm hồ hồ lớn tiếng kêu lên.

Trong lòng Tần Kham càng trầm trọng, việc này đã không thể xoay chuyển rồi.

Có điều hắn cũng không hối hận, không đánh mới hối hận, rất có lỗi với bản thân.

************************************************** *************

Hạ nhân phủ Thọ Ninh Hầu đỡ nhau đi, Tần Kham biết, tiếp theo chờ mình chính là sự trả thù của Thọ Ninh Hầu.

Chu Hậu Chiếu xem náo nhiệt đủ rồi, cảm thấy mỹ mãn trở về đông cung. Về phần chuyện này cuối cùng xử lý như thế nào, Chu Hậu Chiếu không nghĩ, hắn mới mười bốn tuổi, chỉ là tuổi bọn choai choai, hậu quả nghiêm trọng của một số việc hắn không thể tưởng tượng ra được, bằng không nể tình hắn và Tần Kham cùng nhau đánh bài, cùng nhau tán gẫu về đánh giặc, Chu Hậu Chiếu nói gì cũng sẽ giúp Tần Kham một tay.

Lưu lại đám người Đinh Thuận thủ ở ngoài cửa, Tần Kham một mình gọi mở cửa,

Trở lại trong viện, quản gia, đầu bếp nữ và mấy tên hạ nhân lo sợ bất an đứng trong viện, vẻ mặt sợ hãi.

Tần Kham miễn cưỡng cười: "Không sao, có lão gia ử đây, trời sập cũng chống được, các ngươi ai đi làm việc nấy đi."

Hạ nhân nghe Tần Kham nói như vậy, trong lòng cũng an tâm một chút, đều tự tản đi.

Trở lại sương phòng, Liên Nguyệt Liên Tinh đang ngồi đầu giường ôm đầu khóc rống, khóc thật sự rất thê thảm, xem ra chuyện hôm nay đã đả kịch họ không nhẹ, tuổi họ còn nhỏ nhưng cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Hầu gia là quan thế nào họ không rõ, nhưng nghe quản gia bá bá nói, Hầu gia so với chức quan của lão gia thì lớn hơn, lão gia khẳng định đọ không lại Hầu gia, với tuổi của các nàng thì cũng chỉ có logic vậy thôi.

Thấy Tần Kham vào cửa, Liên Nguyệt Liên Tinh một tả một hữu ôm lấy cánh tay hắn.

"Lão gia có phải sẽ đưa chúng ta cho tên Hầu gia đó không?"

"Lão gia đấu không lại Hầu gia, hơn phân nửa là sẽ đưa chúng ta đi rồi."

"hu hu... sớm biết vậy thì chúng ta sẽ không ra ngoài, để rồi gặp rắc rối."

Tần Kham trấn an một trận, hai la lị mới khóc thút thít dừng lại.

Nhìn trái nhìn phái, Tần Kham hỏi: "Phu nhân đâu?"

Liên Nguyệt giơ tay chỉ lên trời.

Tần Kham ngẩn ngơ, vội vàng ngẩng đầu nhìn xà nhà: "Sợ tội thắt cổ à?"

"Không phải, phu nhân bay lên nóc rồi."

"lên nóc làm gì?"

"Phu nhân nói, sợ người về quở trách nàng ta gây họa, vì thế bay lên nóc cho người không bắt được."

Tần Kham dở khóc dở cười, bà tám này đúng là tâm tư kín đáo, khi đánh người sao không bình tĩnh như vậy?

Ra khỏi cửa phòng, đứng trong viện tử, Tần Kham ngửa đầu, thấy Đỗ Yên đang ngồi trên nóng tay chống cằm, nhìn phong cảnh xa xa tới ngơ ngác xuất thần.

"Yên nhi, xuống đi, bên trên lạnh lắm, cẩn thận cảm." Tần Kham vẫy tay với nàng ta.

Đỗ Yên thấy Tần Kham trở về, mặt chợt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng không biết lại nghĩ tới gì, nước mắt không nén được rơi xuống, bướng bỉnh quay đầu đi: "Không xuống, ngươi lừa ta, ta nếu xuống ngươi khẳng định sẽ dùng gia pháp với ta."

Tần Kham giận dữ nói: "Yên tâm, gia pháp của Tần gia ta vẫn chưa được xuất bản, tội của nàng là thuộc lỗ hổng của pháp luật, không sao đâu."

"Không sao thật chứ? Ta biết ta gây rắc rối, người nào làm người đấy chịu, để ta tới Thuận Thiên phủ đầu thú, Thọ Ninh Hầu đó muốn giết muốn chém tùy hắn, dù sao chỉ cần hắn không có ý đồ với Liên Nguyệt Liên Tinh là được!"

Tần Kham có chút tức giận: "nàng nói cái gì thế! Ta là chủ gia đình, lão bà gây họa thì cũng nên do ta xử lý, lúc nào đến phiên nàng ra mặt? Ta còn chưa chết."

Đỗ Yên thấy Tần Kham hiếm khi nổi giận, không khỏi có chút sợ hãi, chớp mắt mấy cái, nước mắt như hạt đậu tí tách rơi xuống, khóe miệng méo lại, khó to: "Ngay cả ngươi cũng khi dễ ta, ngươi cũng nổi giận với ta, ngươi giống như Thọ Ninh Hầu không phải người tốt."

Vừa khóc vừa bóc ngói trên nóc, ra sức ném về phía Tần Kham, mái ngói rơi xuống đất, phát ra từng tiếng vỡ chói tai, cũng không biết là cố ý hay không, mảnh ngói vỡ văng làm bị thương Tần Kham.

Khóe miệng Tần Kham giật giật, thở dài: "Bà nương này đúng là ba ngày không đánh, lên nóc bóc ngói, gia pháp của Tần gia phải mau chóng ra lò."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện