Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 178: Thích lên mặt dạy đời
Cho dù phương thức làm việc đơn giản lỗ mãng, nhưng không thể phủ nhận Đỗ Hoành là một vị quan tốt, hắn hắn liều tính mạng gia đình mình, chính là để hét ra tiêng hô thương xót đó, nhỏ yếu cũng không sợ, chỉ vẻn vẹn điểm này, hắn đã có được sự tôn kính của Tần Kham rồi.
Vì thế Tần Kham rất thành khẩn nhìn Đỗ Hoành: "Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ không tiếc mọi giá bảo vệ người được chu toàn, cứ an tâm ở trong ngục mấy ngày, chuyện sẽ có chuyển cơ."
"Ngươi chỉ là Thiên hộ, chẳng lẽ có thể xoay chuyển Càn Khôn?"
Tần Kham giận dữ nói: "Thử nhìn mà xem, lão nhân gia ngươi vá trời cho giang sơn Đại Minh, lại đâm thủng trời Đỗ gia, điều ta hiện tại phải làm, chính là vá trời cho Đỗ gia. Có điều nhạc phụ đại nhân, tiểu tế không thể không nhắc nhở ngươi, việc này nếu làm không được, đến lúc đó trên đạo trường tất nhiên có đao phủ cho ngươi một đao thống khoái, việc này nếu thành thì ngươi phải cẩn thận đề phòng, nhạc mẫu đại nhân đang ở nhà ta mài dao, chờ ngươi về rồi sẽ chặt thành ngàn mảnh, gọi tắt là sát thiên đao."
Đỗ Hoành ngây ra một lúc rồi thở dài: "Hiền tế à... Hay thôi ngươi đừng cứu ta nữa, lão phu sau khi rời khỏi đây nếu sống không bằng chết, thế chẳng thà ăn một đao thống khoái cho xong."
Nhạc phụ đương nhiên phải cứu, vì một cỗ sát khí của nhạc mẫu Đỗ vương thị, Tần Kham phải cứu Đỗ Hoành nguyên vẹn ra khỏi nhà ngục, nói thật, hắn đang mong ngóng chờ xem nhạc phụ bị đánh.
Hán Vệ bên ngoài đã ngừng đánh nhau, chỉ nghe thấy tiếng kêu rên khắp nơi, Tần Kham sau khi cáo biệt Đỗ Hoành thì cúi đầu ra khỏi chiếu ngục, giống như chuyện bác sát bác sát hoàn toàn không liên can tới hắn, dưới sự vây quanh của đám người Đinh Thuận bước nhanh rời khỏi.
Có chuyện lửa sém lông mày, đó chính là an toàn sinh mệnh của Đỗ Hoành, phải trước khi Đông Hán xét xử Đỗ Hoành làm các phiên tử phải kiêng kị, không dám động tới một ngón tay của Đỗ Hoành, nếu không chỉ sợ Đỗ Hoành vẫn dữ nhiều lành ít.
Rời khỏi chiếu ngục, Tần Kham thâm tàng người và tên, nhưng chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Hán Vệ bác sát mặc dù thường xuyên phát sinh, nhưng lần này lại khiến Vương Nhạc thẹn quá hóa giận, sau khi trong miệng Thiên hộ hình Hà Lạc biết được là Tần Kham giở quỷ kế, Vương Nhạc rất phẫn nộ.
Đông Hán do thái giám cầm quyền, thái giám là người được hoàng đế sủng tín nhất, cho nên Đông Hán thành lập hơn trăm năm vững vàng vững vàng đứng trên Cẩm Y vệ.
Hôm nay đường đường là Đông Hán Hán công không ngờ bị một Cẩm Y vệ Thiên hộ chơi cho một vố, Vương Nhạc sao có thể không giận dữ?
Cho dù người này là cận thần đông cung, cục tức này cũng không nhịn được.
Vì thế Tần Kham vừa ly khai chiếu ngục, Vương Nhạc liền hạ lệnh, tức khắc xét xử Đỗ Hoành, bất kỳ ai cầu tình cũng vô dụng, dưới hình cụ của Đông Hán chưa từng thấy ai không nhận tội, Đỗ Hoành khẳng định sẽ không chết, nhưng hắn sẽ sống không bằng chết.
Sau khi Tần Kham rời khỏi chiếu ngục liền vào thẳng đông cung.
Đây là một cuộc đua mà tiền đặt cược là sinh mệnh c nhạc phụ, Tần Kham đang tranh cướp thời gian với tử thần.
Bước chân vội vàng xuyên qua điện Ngân An, lại không thấy tiếng cười đùa thường ngày, Chu Hậu Chiếu bình thường thích nhất đứng ở chuồng thú xem chọi gà đấu chó Lưu Cẩn an bài cho hắn.
Hôm nay ngoài chuồng thú không ngờ trống rỗng không có ai, không biết Chu Hậu Chiếu ở đâu.
Thuận tay kéo một tiểu hoạn quan hỏi vài câu, Tần Kham lại vội vã chạy tới phòng cung, trong lòng lại kinh dị không thôi.
Chu Hậu Chiếu thích chơi, thích các sự vật mới lạ, cho dù bảo hắn ngồi cả ngày xem kiến chuyển nhà cũng không giảm hưng trí. Chỉ độc có phòng là nơi mà hắn ghét nhất, hôm nay hỗn thế tiểu ma vương bị cái gì kích thích vậy, không ngờ đổi tính chịu ở trong phòng.
Đông cung phòng ở bên trái điện Ngân An, Tần Kham đi vòng qua điện mấy bước là tới, Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng ngoài phòng đang đứng nghiêm ở hai bên cửa, trên mặt hai người mang theo nụ cười bất thường, nụ cười xen lẫn mấy phần tà vị khiến da đầu khiến người ta run run.
Thấy Tần Kham tới. Nụ cười trên mặt Lưu Cẩn càng sâu, cũng không cản hắn, sau khi gật đầu chào Tần Kham thì để mặc hắn đi vào.
Một cước bước vào phòng. Chỉ thấy ở ba mặt tường đều là tủ bằng gỗ lim, trong tỷ để đầy các loại thư tịch, rất nhiều đều là bản đơn lẻ quý giá thời Đường Tống. Dương ấn viết tay khắc gỗ cũng không phải ít, những thứ được sĩ tử dân gian coi như trân bảo này được đặt trong tủ của Thái tử, lại bị hắn vứt như dép rách, tuyệt đại bộ phân là chạm tới cũng không thèm chạm.
Mặt đông phòng đặt một cái bàn lớn, hai bên bàn đốt một lò đàn hương, Chu Hậu Chiếu mặc áo lụa màu đen, áo đen tôn lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn mang theo vẻ ngây ngô của hắn, lộ ra càng môi hồng răng trắng, quả nhiên là một vị công tử trọc thế.
Sau khi Nhìn thấy Chu Hậu Chiếu, Tần Kham đang định khom người thi lễ với hắn, nhưng ánh mắt đảo qua mặt Chu Hậu Chiếu, Tần Kham không khỏi ngẩn người.
Chu Hậu Chiếu ngồi sau bàn đang đọc, hơn nữa hết sức chăm chú, vốn là một cảnh tượng làm Hoằng Trì đế và các học sĩ triều đình cảm động tới lệ nóng doanh tròng, nhưng Tần Kham sau khi nhìn kỹ vài lần thì kinh ngạc phát hiện, vẻ mặt Chu Hậu Chiếu rất không bình thường.
Chỉ thấy khuôn mặt Chu Hậu Chiếu ửng đỏ, mắt nhìn chằm chằm vào sách, lỗ mũi nở to, trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm liếm môi khô. Dưới bàn chân bắt chéo, thỉnh thoảng lại đổi chân, quẹt quẹt....
Kinh nghiệm hai đời làm người nói cho Tần Kham, đây không phải là vẻ mặt nên có khi du lịch hải dương tri thức, ngược lại có chút giống động dục...
"Thần, Tần Kham, bái kiến đông cung điện hạ!" Tần Kham khom người lớn hô.
"Oa!" Chu Hậu Chiếu sợ tới mức từ trên ghế bật dậy, hoảng sợ nhìn Tần Kham, sách trong tay cũng rơi xuống đất.
Thấy là Tần Kham, Chu Hậu Chiếu thở phào, trách: "Ngươi thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết!"
Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Điện hạ vừa rồi xem sách nhập tâm quá, không biết là sách nào mà khiến ngươi say mê tới vậy?"
Chu Hậu Chiếu chột dạ cười gượng hai tiếng, sau khi nhìn ra cửa phòng, mới lén lút nhặt sách lên, đưa cho Tần Kham, rất thần bí cười nói: "Lão nô Lưu Cẩn lại tìm một thứ mới cho ta, Tần Kham ngươi cũng đến xem đi, thú vị lắm."
Tần Kham cầm xem, không khỏi trợn tròn mắt, sợ hãi: "Đông cung, Chỉ thấy quyển sách mỏng này không hề có bìa và lời dẫn, sau khi mở ra thì trang đầu tiên là một bức tranh lão già đẩy xe có chút tinh diệu, trên tranh vẽ một nam một nữ trần truồng làm chuyện không biết xấu hổ, vẽ giống như đúc, vẻ mặt nam nữ cực kỳ hưởng thụ.
Tần Kham càng xem vẻ mặt càng kinh dị, sau khi lật vài trang, tránh vẽ đằng sau đại để đều giống nhau, chỉ là tư thế không đồng nhất, từng bức từng bức đều kèm một bài dâm thơ bên cạnh rất hợp cảnh hợp ý.
"Điện hạ, ngươi... Sa đọa rồi !" Tần Kham vô cùng đau đớn nói.
Chu Hậu Chiếu chột dạ thở dài, hạ thấp giọng nói: "Ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, nếu không Lưu Cẩn sẽ bị phụ hoàng tru di cửu tộc, lão nô này tuy rằng khi a dua bộ dạng rất đáng ghét, nhưng hắn làm việc cho ta lại tận tâm hợp ý, ta không nỡ để hắn chết."
Trong lòng Tần Kham đang sinh ra mấy phần tâm tư tính kế với Lưu Cẩn đã tâm tư những lời này của Chu Hậu Chiếu hóa giải sạch sẽ.
Thái giám chết bầm được sủng ái đúng là không dễ trừ bỏ.
Mắt liếc Chu Hậu Chiếu, Tần Kham không khỏi khinh miệt: "Điện hạ, ngươi mới mười lăm tuổi, theo lý luận thì vẫn là tuổi chưa đủ lông đủ cánh, xem mấy thứ này có ích lợi gì?"
Chuyện liên quan tới tôn nghiêm của nam nhân, nam nhân nhỏ cũng là nam nhân. Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, tiếp theo giận tím mặt, gân cổ gầm khẽ: "Ai nói ta chưa mọc lông? Ngươi nhìn đi? Ta có lông lâu rồi, không tin ngươi xem đi, xem đi.
Nói xong Chu Hậu Chiếu tụt quần, giơ chim ra cho Tần Kham xem, Tần Kham chăm chú nhìn, lông chim của Chu Hậu Chiếu tuy rằng hơi nhỏ, nhưng quả thật là lông rậm rạp.
Tốt, mọc lông rồi chứng tỏ Chu Hậu Chiếu đã là nam nhân, xem xuân cung cũng không sao, Tần Kham không có tật xấu nghiêm với người nhưng thoáng với mình, dù sao hắn kiếp trước khi mười lăm tuổi đã xem thứ mà Chu Hậu Chiếu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Điện hạ vẫn còn trẻ, thứ này xem ít thì tốt hơn, dù sao... Khụ khụ, thương thân tổn dương đấy."
Chu Hậu Chiếu khó hiểu nói: "Ta chỉ xem thôi, sao mà thương thân tổn dương?"
Tần Kham ngạc nhiên nói: "Điện hạ trừ xem ra, chẳng lẽ.. Ặc, không có động tác khác?"
"Xem thứ này còn cần động tác gì?" Chu Hậu Chiếu ngây người một lát, tiếp theo có chút xấu hổ nói: "Ta khi xem thấy đan điền ở bụng dưới nóng bùng, hai chân không ngừng biến hóa tư thế cọ vào nhau mới thấy thoải mái hơn, ngươi là nói động tác này à?"
Tần Kham rất không biết nói gì nhìn hắn.
Xem ra tiểu xử nam đáng thương này cần phổ cập thường thức.
Vì thế Tần Kham từ trên bàn cầm lấy một cái bút lông, cầm cán bút hướng về phía Chu Hậu Chiếu, sau đó khom người trang trọng nghiêm túc nói: "Điện hạ chính là hoàng tử quý trụ, há có thể làm ra hành động thấp kém này? ? Bất tài, nguyện dạy điện hạ một chiêu thức cao nhã và khoái hoạt."
Chu Hậu Chiếu hai mắt sáng lên: "Chiêu thức thế nào?"
Vì thế Tần Kham rất thành khẩn nhìn Đỗ Hoành: "Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ không tiếc mọi giá bảo vệ người được chu toàn, cứ an tâm ở trong ngục mấy ngày, chuyện sẽ có chuyển cơ."
"Ngươi chỉ là Thiên hộ, chẳng lẽ có thể xoay chuyển Càn Khôn?"
Tần Kham giận dữ nói: "Thử nhìn mà xem, lão nhân gia ngươi vá trời cho giang sơn Đại Minh, lại đâm thủng trời Đỗ gia, điều ta hiện tại phải làm, chính là vá trời cho Đỗ gia. Có điều nhạc phụ đại nhân, tiểu tế không thể không nhắc nhở ngươi, việc này nếu làm không được, đến lúc đó trên đạo trường tất nhiên có đao phủ cho ngươi một đao thống khoái, việc này nếu thành thì ngươi phải cẩn thận đề phòng, nhạc mẫu đại nhân đang ở nhà ta mài dao, chờ ngươi về rồi sẽ chặt thành ngàn mảnh, gọi tắt là sát thiên đao."
Đỗ Hoành ngây ra một lúc rồi thở dài: "Hiền tế à... Hay thôi ngươi đừng cứu ta nữa, lão phu sau khi rời khỏi đây nếu sống không bằng chết, thế chẳng thà ăn một đao thống khoái cho xong."
Nhạc phụ đương nhiên phải cứu, vì một cỗ sát khí của nhạc mẫu Đỗ vương thị, Tần Kham phải cứu Đỗ Hoành nguyên vẹn ra khỏi nhà ngục, nói thật, hắn đang mong ngóng chờ xem nhạc phụ bị đánh.
Hán Vệ bên ngoài đã ngừng đánh nhau, chỉ nghe thấy tiếng kêu rên khắp nơi, Tần Kham sau khi cáo biệt Đỗ Hoành thì cúi đầu ra khỏi chiếu ngục, giống như chuyện bác sát bác sát hoàn toàn không liên can tới hắn, dưới sự vây quanh của đám người Đinh Thuận bước nhanh rời khỏi.
Có chuyện lửa sém lông mày, đó chính là an toàn sinh mệnh của Đỗ Hoành, phải trước khi Đông Hán xét xử Đỗ Hoành làm các phiên tử phải kiêng kị, không dám động tới một ngón tay của Đỗ Hoành, nếu không chỉ sợ Đỗ Hoành vẫn dữ nhiều lành ít.
Rời khỏi chiếu ngục, Tần Kham thâm tàng người và tên, nhưng chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Hán Vệ bác sát mặc dù thường xuyên phát sinh, nhưng lần này lại khiến Vương Nhạc thẹn quá hóa giận, sau khi trong miệng Thiên hộ hình Hà Lạc biết được là Tần Kham giở quỷ kế, Vương Nhạc rất phẫn nộ.
Đông Hán do thái giám cầm quyền, thái giám là người được hoàng đế sủng tín nhất, cho nên Đông Hán thành lập hơn trăm năm vững vàng vững vàng đứng trên Cẩm Y vệ.
Hôm nay đường đường là Đông Hán Hán công không ngờ bị một Cẩm Y vệ Thiên hộ chơi cho một vố, Vương Nhạc sao có thể không giận dữ?
Cho dù người này là cận thần đông cung, cục tức này cũng không nhịn được.
Vì thế Tần Kham vừa ly khai chiếu ngục, Vương Nhạc liền hạ lệnh, tức khắc xét xử Đỗ Hoành, bất kỳ ai cầu tình cũng vô dụng, dưới hình cụ của Đông Hán chưa từng thấy ai không nhận tội, Đỗ Hoành khẳng định sẽ không chết, nhưng hắn sẽ sống không bằng chết.
Sau khi Tần Kham rời khỏi chiếu ngục liền vào thẳng đông cung.
Đây là một cuộc đua mà tiền đặt cược là sinh mệnh c nhạc phụ, Tần Kham đang tranh cướp thời gian với tử thần.
Bước chân vội vàng xuyên qua điện Ngân An, lại không thấy tiếng cười đùa thường ngày, Chu Hậu Chiếu bình thường thích nhất đứng ở chuồng thú xem chọi gà đấu chó Lưu Cẩn an bài cho hắn.
Hôm nay ngoài chuồng thú không ngờ trống rỗng không có ai, không biết Chu Hậu Chiếu ở đâu.
Thuận tay kéo một tiểu hoạn quan hỏi vài câu, Tần Kham lại vội vã chạy tới phòng cung, trong lòng lại kinh dị không thôi.
Chu Hậu Chiếu thích chơi, thích các sự vật mới lạ, cho dù bảo hắn ngồi cả ngày xem kiến chuyển nhà cũng không giảm hưng trí. Chỉ độc có phòng là nơi mà hắn ghét nhất, hôm nay hỗn thế tiểu ma vương bị cái gì kích thích vậy, không ngờ đổi tính chịu ở trong phòng.
Đông cung phòng ở bên trái điện Ngân An, Tần Kham đi vòng qua điện mấy bước là tới, Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng ngoài phòng đang đứng nghiêm ở hai bên cửa, trên mặt hai người mang theo nụ cười bất thường, nụ cười xen lẫn mấy phần tà vị khiến da đầu khiến người ta run run.
Thấy Tần Kham tới. Nụ cười trên mặt Lưu Cẩn càng sâu, cũng không cản hắn, sau khi gật đầu chào Tần Kham thì để mặc hắn đi vào.
Một cước bước vào phòng. Chỉ thấy ở ba mặt tường đều là tủ bằng gỗ lim, trong tỷ để đầy các loại thư tịch, rất nhiều đều là bản đơn lẻ quý giá thời Đường Tống. Dương ấn viết tay khắc gỗ cũng không phải ít, những thứ được sĩ tử dân gian coi như trân bảo này được đặt trong tủ của Thái tử, lại bị hắn vứt như dép rách, tuyệt đại bộ phân là chạm tới cũng không thèm chạm.
Mặt đông phòng đặt một cái bàn lớn, hai bên bàn đốt một lò đàn hương, Chu Hậu Chiếu mặc áo lụa màu đen, áo đen tôn lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn mang theo vẻ ngây ngô của hắn, lộ ra càng môi hồng răng trắng, quả nhiên là một vị công tử trọc thế.
Sau khi Nhìn thấy Chu Hậu Chiếu, Tần Kham đang định khom người thi lễ với hắn, nhưng ánh mắt đảo qua mặt Chu Hậu Chiếu, Tần Kham không khỏi ngẩn người.
Chu Hậu Chiếu ngồi sau bàn đang đọc, hơn nữa hết sức chăm chú, vốn là một cảnh tượng làm Hoằng Trì đế và các học sĩ triều đình cảm động tới lệ nóng doanh tròng, nhưng Tần Kham sau khi nhìn kỹ vài lần thì kinh ngạc phát hiện, vẻ mặt Chu Hậu Chiếu rất không bình thường.
Chỉ thấy khuôn mặt Chu Hậu Chiếu ửng đỏ, mắt nhìn chằm chằm vào sách, lỗ mũi nở to, trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm liếm môi khô. Dưới bàn chân bắt chéo, thỉnh thoảng lại đổi chân, quẹt quẹt....
Kinh nghiệm hai đời làm người nói cho Tần Kham, đây không phải là vẻ mặt nên có khi du lịch hải dương tri thức, ngược lại có chút giống động dục...
"Thần, Tần Kham, bái kiến đông cung điện hạ!" Tần Kham khom người lớn hô.
"Oa!" Chu Hậu Chiếu sợ tới mức từ trên ghế bật dậy, hoảng sợ nhìn Tần Kham, sách trong tay cũng rơi xuống đất.
Thấy là Tần Kham, Chu Hậu Chiếu thở phào, trách: "Ngươi thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết!"
Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Điện hạ vừa rồi xem sách nhập tâm quá, không biết là sách nào mà khiến ngươi say mê tới vậy?"
Chu Hậu Chiếu chột dạ cười gượng hai tiếng, sau khi nhìn ra cửa phòng, mới lén lút nhặt sách lên, đưa cho Tần Kham, rất thần bí cười nói: "Lão nô Lưu Cẩn lại tìm một thứ mới cho ta, Tần Kham ngươi cũng đến xem đi, thú vị lắm."
Tần Kham cầm xem, không khỏi trợn tròn mắt, sợ hãi: "Đông cung, Chỉ thấy quyển sách mỏng này không hề có bìa và lời dẫn, sau khi mở ra thì trang đầu tiên là một bức tranh lão già đẩy xe có chút tinh diệu, trên tranh vẽ một nam một nữ trần truồng làm chuyện không biết xấu hổ, vẽ giống như đúc, vẻ mặt nam nữ cực kỳ hưởng thụ.
Tần Kham càng xem vẻ mặt càng kinh dị, sau khi lật vài trang, tránh vẽ đằng sau đại để đều giống nhau, chỉ là tư thế không đồng nhất, từng bức từng bức đều kèm một bài dâm thơ bên cạnh rất hợp cảnh hợp ý.
"Điện hạ, ngươi... Sa đọa rồi !" Tần Kham vô cùng đau đớn nói.
Chu Hậu Chiếu chột dạ thở dài, hạ thấp giọng nói: "Ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, nếu không Lưu Cẩn sẽ bị phụ hoàng tru di cửu tộc, lão nô này tuy rằng khi a dua bộ dạng rất đáng ghét, nhưng hắn làm việc cho ta lại tận tâm hợp ý, ta không nỡ để hắn chết."
Trong lòng Tần Kham đang sinh ra mấy phần tâm tư tính kế với Lưu Cẩn đã tâm tư những lời này của Chu Hậu Chiếu hóa giải sạch sẽ.
Thái giám chết bầm được sủng ái đúng là không dễ trừ bỏ.
Mắt liếc Chu Hậu Chiếu, Tần Kham không khỏi khinh miệt: "Điện hạ, ngươi mới mười lăm tuổi, theo lý luận thì vẫn là tuổi chưa đủ lông đủ cánh, xem mấy thứ này có ích lợi gì?"
Chuyện liên quan tới tôn nghiêm của nam nhân, nam nhân nhỏ cũng là nam nhân. Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, tiếp theo giận tím mặt, gân cổ gầm khẽ: "Ai nói ta chưa mọc lông? Ngươi nhìn đi? Ta có lông lâu rồi, không tin ngươi xem đi, xem đi.
Nói xong Chu Hậu Chiếu tụt quần, giơ chim ra cho Tần Kham xem, Tần Kham chăm chú nhìn, lông chim của Chu Hậu Chiếu tuy rằng hơi nhỏ, nhưng quả thật là lông rậm rạp.
Tốt, mọc lông rồi chứng tỏ Chu Hậu Chiếu đã là nam nhân, xem xuân cung cũng không sao, Tần Kham không có tật xấu nghiêm với người nhưng thoáng với mình, dù sao hắn kiếp trước khi mười lăm tuổi đã xem thứ mà Chu Hậu Chiếu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Điện hạ vẫn còn trẻ, thứ này xem ít thì tốt hơn, dù sao... Khụ khụ, thương thân tổn dương đấy."
Chu Hậu Chiếu khó hiểu nói: "Ta chỉ xem thôi, sao mà thương thân tổn dương?"
Tần Kham ngạc nhiên nói: "Điện hạ trừ xem ra, chẳng lẽ.. Ặc, không có động tác khác?"
"Xem thứ này còn cần động tác gì?" Chu Hậu Chiếu ngây người một lát, tiếp theo có chút xấu hổ nói: "Ta khi xem thấy đan điền ở bụng dưới nóng bùng, hai chân không ngừng biến hóa tư thế cọ vào nhau mới thấy thoải mái hơn, ngươi là nói động tác này à?"
Tần Kham rất không biết nói gì nhìn hắn.
Xem ra tiểu xử nam đáng thương này cần phổ cập thường thức.
Vì thế Tần Kham từ trên bàn cầm lấy một cái bút lông, cầm cán bút hướng về phía Chu Hậu Chiếu, sau đó khom người trang trọng nghiêm túc nói: "Điện hạ chính là hoàng tử quý trụ, há có thể làm ra hành động thấp kém này? ? Bất tài, nguyện dạy điện hạ một chiêu thức cao nhã và khoái hoạt."
Chu Hậu Chiếu hai mắt sáng lên: "Chiêu thức thế nào?"
Bình luận truyện