Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 264: Tiêu Phương đầu hoạn
Một phần danh mục quà tặng rất dài đặt trên bàn của Lưu Cẩn ở ti lễ giám, trên danh mục quà tặng trừ bạc, còn có các loại đồ cổ hiếm quý, Lưu Cẩn đọc từng chữ từng chữ, vẻ mặt có chút vui sướng, cổ họng phát ra tiếng cười quái dị khiến da đầu người ta run lên.
Chưa được bao lâu, hắn từ một lão hoạn quan không nổi danh trong cung, hôm nay có thể ngồi vào vị trí chưởng ấn ti lễ giám, nội tướng Đại Minh danh phù kỳ thực, mấy ngày nay người đưa danh thiếp, tặng quà nhiều vô số kể.
Thu nhập quốc khố Đại Minh hiện giờ chỉ mấy trăm vạn lượng, Chu Hậu Chiếu vài ngày trước đó ở trên đường chỉ nói một câu muốn xây vườn, vô số đại thần kịch liệt phản đối, Hộ bộ thượng thư Hàn Văn than thở khóc lóc than thở khóc lóc, nói quốc khố vào không bằng ra, bệ hạ thực sự không nên có ý định tiêu pha hoang phí, khiến quốc khố càng thêm khẩn trương, phải biết tiên đế Hiếu tông khi tại vị tiết kiệm cỡ nào, một kiện long bào mặc tới rách rồi còn tiếc không thay, càng đừng nói tới những việc xa hoa như xây vườn.
Hàn Văn vô cùng đau đớn khóc lóc kể lể, giống như Chu Hậu Chiếu xây vườn là tội ác tày trời, trong lịch sử hoàng đế xây vườn không phải là hoàng đế tốt, bệ hạ muốn làm hoàng đế tốt thì không nên xây vườn, nếu không sẽ là hôn quân, là điềm báo trước của lễ nhạc sụp đổ.
Bởi vì chuyện này, Chu Hậu Chiếu tức giận đến mức trở mặt với các đại thần, nhưng các đại thần ai nấy giở bộ dạng trung thần thà chết chứ không chịu khuất phục, Chu Hậu Chiếu giở từng trò lưu manh ra vẫn không thể làm gì được, đành phẫn nộ từ bỏ ý định này.
Trên Triều đình ai nấy khóc than, nhưng Lưu Cẩn mấy ngày nay danh mục quà tặng nhận được từ rất nhiều các đại thần lén đưa tới không chỉ một trăm vạn lượng bạc, số bạc này khiến Lưu Cẩn hết hồn, chưa từng quá qua tư vị phát đạt, trước kia chỉ nhận được mấy chục lượng bạc của các tiểu hoạn quan phía dưới hiếu kính đã mặt mày hớn hở, đối mặt với hoàng kim bạc trắng đồ quý chất đống trong tư trạch của mình thực sự giật mình, có đôi lúc ngay cả nằm mơ cũng giật mình tỉnh dậy mấy lần.
Sợ thì sợ, nhưng Lưu Cẩn giống như không quản được tay mình, có người đưa danh mục quà tặng tới hắn vẫn nhận chuẩn không lầm.
Nhưng phần danh mục quà tặng Hôm nay lại có chút đáng để suy nghĩ, cái phải suy nghĩ không phải là nội dung trên danh mục quà tặng mà là người tặng quà.
Khoản ở dưới cùng của Danh mục quà tặng, Lại bộ Tả thị lang Tiêu Phương.
Tiêu Phương cũng là lão thần trải qua tam triều, tiến sĩ năm Thiên Thuận thứ tám, sau này vào Hàn Lâm viện làm biên tu.
Cái chức vị biên tu này bình thường là chức vị sau khoa khảo cao trung Đại Minh thì vào làm để góp nhặt tư lịch, có tiến sĩ nhị giáp hoặc là tam giáp vào Hàn Lâm viện làm tới bảy tám năm, cuối cùng mới có ngày xuất đầu, được bổ nhiệm làm kinh quan hoặc là đưa ra ngoài làm quan, ví dụ như nhạc phụ Đỗ Hoành của Tần Kham, con mọt sách chỉ biết đọc sách chứ không hiểu đạo lí đối nhân xử thế thì ở trong Hàn Lâm viện có khi làm cả đời cũng không gặp được ai chú ý tới hắn, làm từ lúc trẻ tới lúc già, Hàn Lâm viện liền trở thành ký lục duy nhất trong sĩ đồ của bọn họ, cuối cùng thì đệ đơn xin từ chức, Lại bộ cấp cho một cái chứ "Học sĩ" Suông, thu thập hành trang thê lương rời kinh về quê.
Tiêu Phương cũng từ chức vị hàn lâm biên tu này từng bước ngao luyện mà ra.
Có điều Tiêu Phương có thể nói là nhân vật truyền kỳ trong Hàn Lâm viện, cho dù rời khỏi Hàn Lâm viện vào Lại bộ rất nhiều năm, nhưng trong Hàn Lâm viện đến nay vẫn còn truyền thuyết của hắn.
Tiêu Phương năm Thiên Thuận thứ tám vào Hàn Lâm viện, bởi vì hắn là người giỏi luồn cúi, không tới hai năm thì mắt thấy cũng được phong làm giảng học sĩ, kết quả lại bị Đại học sĩ lúc đó là Vạn An cản lại, về phần nguyên nhân, Vạn An chỉ nói một câu, "Bất học như phương, diệc học sĩ hồ?"
Nói trắng trợn thì ý tứ là, loại người bất học vô thuật như Tiêu Phương thì có tư cách gì mà làm học sĩ?
Trong Hàn Lâm viện đều là tiến sĩ nhị giáp tam giáp, người có học vấn nổi danh nhất thiên hạ đều tụ tập ở đây, loại người như tiến sĩ tứ đồng không có tư cách vào, ai ngờ Tiêu Phương lại bị Đại học sĩ đương triều hạ lời bình là "bất học vô thuật", quả thật so với tát vào mặt còn nhục hơn.
Tin tức lọt vào tai Tiêu Phương, Tiêu Phương không khỏi giận tím mặt, cũng hoàn toàn giảm bớt đi trình tự điều tra tìm chứng cứ, không nói hai lời liền vỗ bàn, nhận định tất cả là Bành Hoa ở đằng sau tính kế.
Bành Hoa cũng là Đại học sĩ, nhưng lại không phải là người lương thiện, quan trọng nhất là, hắn là người Giang Tây.
Sĩ đồ của Tiêu Phương lần đầu tiên bị chèn ép, liền xuất phát từ tay của người Giang Tây này, cũng không biết là nguyên nhân gì, Tiêu Phương quê Hà Nam luôn bị người Giang Tây nhìn không vừa mắt, nhiều lần bị xa lánh, chẳng trách về sau Tiêu Phương cả dời hận nhất là người Giang Tây.
Đoạn tài lộ của người ta như giết cha mẹ người ta, đoạn quan lộ của người ta thì quả thực là giết tổ tông mười tám đời người ta.
Tiêu Phương sắp tức tới điên rồi, trẻ tuổi khí thịnh hắn lập tức bắn tiếng ra ngoài, nếu ta không lên làm học sĩ, ở ngay trên đường Trường An kinh sư một đao đâm chết Bành Hoa, mọi người đồng quy vu tận. Lời này sau khi truyền ra làm Bành Hoa sợ hãi, dù sao trong giới văn hóa bỗng nhiên nhảy ra một tên lưu manh, ai mà chẳng sợ, vì thế Bành Hoa vội vàng xin Vạn An, Vạn An bất lừng, đành phải thăng cho tên Tiêu Phương đáng ghét này làm giảng học sĩ.
Lần đầu tiên thăng quan trong cuộc đời Tiêu Phương chính là như vậy đấy, tất cả các biên tu của Hàn Lâm viện đại khai nhãn giới, người mở đường Tiêu Phương đã dùng hành động thực tế dạy họ, muốn thăng quan trừ nịnh bợ thủ trưởng và chịu đựng để kiếm tư lịch ra, động đao thương vẫn có thể xem là một con đường tắt, chỉ có điều động đao cũng phải chú ý hỏa hậu, không thể thực sự làm thịt người ta được, thời Chiến quốc Thượng khanh Lận Tương Như của Triệu quốc trước mặt Tần vương uy hiếp nói muốn ném vỡ Hoà Thị Bích, nếu có thể lôi hắn từ trong mộ ra hỏi lại suy nghĩ lúc đó, Lận Tương Như khẳng định không dám ném thật, nếu không Tần vương trái tim yếu ớt mà mẫn cảm nhất định sẽ nuốt lệ mà chém hắn thành vạn mảnh.
Sĩ đồ của Tiêu Phương vẫn luôn có khá là thông thuận bằng phẳng, chỉ tiếc chung quy vẫn thuộc về dị loại của triều đình, bị rất nhiều nhân vật thượng tầng nắm quyền không thích, hắn hiện giờ đã hơn bảy mươi tuổi, lên tới Lại bộ Tả thị lang này thì không thể tiến thêm được nữa.
Song lão Tiêu mặc dù già, nhưng lại có lòng cầu tiến còn bồng bột hơn người trẻ tuổi, lăn lộn trên triều đường nhiều năm, hắn cảm thấy các lãnh đạo nên trao cho hắn trọng trách. Vừa hay Lưu Kiện và Tạ Thiên trí sĩ, nội các có hai Đại học sĩ trống, liệt hỏa đối với quyền lực khát vọng cực độ cơ hồ sắp tắt trong thân thể già nua của Tiêu Phương cuối cùng lại hừng hực bốc cháy.
Nội các Đại học sĩ, Tiêu Phương, xứng đáng được làm.
Đây chính là nguyên nhân Tiêu Phương tặng lễ cho Lưu Cẩn.
Tiêu Phương người già thành tinh sớm đã nhìn ra có sức ảnh hưởng cực lớn đối với bệ hạ, đương kim thế gian chỉ có hai người, một là Tần Kham được bệ hạ đối đãi như huynh đệ tri kỷ, hai là nội đình Lưu Cẩn.
Tần Kham bị Tiêu Phương loại trừ ngay, lúc trước trong án chức công Thiệu Hưng, kêu gào trảm quyết Đỗ Hoành hăng nhất chính là Tiêu Phương, có thể nói đã triệt để đắc tội tới chết với Tần Kham, sau vụ án đó, Tiêu Phương thậm chí ngay cả ở nhà ăn cơm uống nước cũng phải sai người thử xem có đọc hay không, đủ để thấy hắn e ngại Tần Kham tới mức độ nào. Nếu muốn chọn đùi mà ôm thì Tần Kham cũng không phải lựa chọn Tiêu Phương, không bằng đầu nhập Lưu Cẩn thì tốt hơn.
Trong tay nhẹ nhàng giở danh mục quà tặng biểu thị công khai sự đầu nhập, Lưu Cẩn ngồi trên chiếc ghế trong ti lễ giám chỉ thuộc về hắn, cười rất vui, míp híp lại thành một đường chỉ.
có vị lão thần tam triều này đầu nhập, cánh chim của Lưu Cẩn hắn đã khá dày.
"Người đâu, cầm danh thiếp của Tạp gia tới Tiêu phủ, mời Tiêu lão đại nhân tới điện Văn Hoa một chuyến."
Diễn võ trong cấm cung.
Đối với Chu Hậu Chiếu thượng võ mà nói, diễn võ trong cấm cung đã thành hoạt động phải có trong cung, cứ qua mấy ngày liền hạ chỉ lệnh cho Thần Cơ doanh hoặc là dũng sĩ doanh vào cung, Chu Hậu Chiếu hạ lệnh phóng ra mấy trăm con chim trĩ hoặc là thỏ hoang, sau đó lệnh cho Thần Cơ doanh bắn pháo, ai bắn nhanh nhất chuẩn nhất thì sẽ được ban thưởng, hoặc là lệnh cho dũng sĩ doanh đả lôi đài, ai vũ dũng nhất cũng có thể đạt được ban thưởng.
Chu Hậu Chiếu thỉnh thoảng có hưng trí, cũng lên đánh với người ta, tuy rằng lúc nhỏ có luyện qua quyền cước vài ngày, nhưng Chu Hậu Chiếu không phải là đối thủ của những quân sĩ kinh sư tinh nhuệ này, nhưng mà quân sĩ cũng không dám đả thương hắn, ngay cả chạm cũng không dám chạm vào hắn tới một chút, vì thế đánh mà sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng giả bộ ngã xuống đất bị thương, kỹ xảo biểu diễn vụng về tới ngay cả Tần Kham cũng không nhịn được mà bĩu môi nhíu mày, càng đừng nói tới Chu Hậu Chiếu, kết cục bình thường đều là mất hứng, vội vàng kết thúc.
Hôm nay Chu Hậu Chiếu không ngoại lệ lại nổi giận.
Quân sĩ" Ngã xuống đất Bị thương" Ôm cánh tay gào thét thảm thiết, mặt thì vặn vẹo với hạn độ lớn nhất, trong cổ họng phát ra tiếng hét không thuộc về mình, từng trận từng trận khiến da đầu người ta ngứa ran.
Chu Hậu Chiếu tức giận hung hăng đá một cước cả giận nói: "Gào cái gì mà gào! Diễn trò cũng làm không giống, rõ ràng là đá vào chân của ngươi, ngươi đi ôm tay làm cái gì? Còn gào thét khó nghe như vậy nữa, ngươi muốn hù chết trẫm à?"
Tần Kham xem không nổi nữa, thở dài nói: "Quả thật quá khó nghe, nào đâu phải là hét thảm sau khi bị người ta đá, rõ ràng là bị chó cắn mà."
Chu Hậu Chiếu quay đầu hung hăng lườm Tần Kham, sắc mặt xanh mét.
Quân sĩ Bị thương sợ quá, vội vàng nhảy lên, như sinh long hoạt hổ quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ.
Chu Hậu Chiếu tức giận lại đá cho quân sĩ đó thêm một cước, cả giận nói: "Đều là một đám khiến trẫm không bớt lo, cút! Toàn bộ cút đi."
Tất cả quân sĩ trên Diễn võ trường như được đại xá, sau khi quỳ lạy thì vội vàng chạy sạch.
Nhìn Chu Hậu Chiếu đang thở phì phì, Tần Kham thản nhiên mỉm cười.
" Bệ hạ việc gì phải tức giận với đám quân hán cùng khổ này? Bọn họ là chỉ làm lính ăn lương, ngươi ở trong mắt bọn họ là người cao quý tới cực điểm, làm bị thương một sợi lông của ngươi thì kết cục của bọn họ đều là bị tru di cửu tộc, ai dám thực sự động thủ với ngươi."
Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Trẫm đã nói qua vô số lần rồi, cứ động thủ là được, làm trẫm bị thương trẫm tuyệt đối sẽ không trách tội, ngược lại còn thưởng, còn muốn trẫm nói thế nào nữa?"
Tần Kham thở dài: "Bọn họ có dám tin đạo thánh chỉ này hay không thì trước tiên không nói tới, bệ hạ không biết là đạo thánh chỉ này của ngươi rất là bỉ ổi không?"
Chu Hậu Chiếu ngẩn người, tức giận tới mức mặt đỏ lên, tiếp theo xì một tiếng, bật cười.
Thằng bé khiếu hài hước thấp này lại bắt đầu rồi.
"Tần Kham, trẫm luôn cảm thấy diễn diễn trong cung như vậy không thỏa mãn lắm, giống như là diễn kịch trên sân khấu vậy, một đao một thương, một quyền một cước sớm đã bố trí trước, chỉ diễn cho trẫm xem, bọn họ coi trẫm là kẻ ngốc." Chu Hậu Chiếu giận dữ nói.
Tần Kham gật đầu: "Thần rất đồng ý, bệ hạ, quân đội chân chính là dựa vào máu tươi và tử vong mà đánh ra, bọn họ phải tác chiến với kẻ địch chân chính mới có thể rèn luyện đội ngũ tốt hơn, kinh sư là nơi phồn hoa thái bình, những binh sĩ tinh nhuệ này ăn lương thái bình lâu rồi, nhuệ khí và huyết dũng tựa hồ cũng mài mòn sạch."
Chu Hậu Chiếu có chút đăm chiêu: "Ngươi nói có lý, trẫm cảm thấy nên điều những binh lính biến nhác lâu ngày ở kinh sư tới biên cảnh, đánh mấy trận đao thật thương thật với Thát tử, đồng thời triều hội các biên quân hiện tại đang ở Tuyên phủ Đại Đồng về, bảo vệ xung quanh kinh sư, hơn nữa định thường quy, sau này kinh sư và biên quân cứ cách vài năm lại đổi một lần, ngươi cảm thấy sao?"
Tần Kham cười nói: "Ý tưởng rất tốt, có điều rất khó thực hiện, kinh quân và biên quân đổi cho nhau, bệ hạ có từng nghĩ tới các đại thần trong triều sẽ có phản ứng như thế nào không? Có từng nghĩ tới đổi chỗ cho nhau sẽ hao phí bao nhiêu ngân lượng quốc khố? Chưa nói tới cái khác, chỉ Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ tuyệt đối sẽ đâm đầu vào tường ngay trước mặt bệ hạ để dùng cái chết can gián rồi."
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lát, buồn bã thở dài: "Làm hoàng đế, thật sự có thể nhất hô bá ứng sao? Trẫm thường ngày đúng là có hay làm rối, nhưng suy nghĩ này thật sự là nghĩ cho xã tắc Đại Minh ta, muốn thực hiện không ngờ cũng gian nan như vậy, các đại thần triều đình này cái gì cũng muốn cản, cái gì cũng không đáp ứng, trẫm vừa mở miệng là bọn họ phản đối ngay, cơ hồ là vì phản đối mà phản đối, chứ không hỏi đạo lý trắng đen thực sự của sự việc, triều đình như vậy, giang sơn như vậy, lúc trước phụ hoàng là cai quản nó thế nào? Vì sao rơi vào tay trẫm, lại đâu đâu cũng bó tay bó chân như vậy?"
Tần Kham thở dài: "Tiên đế là một hoàng đế tốt trăm năm hiếm gặp, ông ta giống như trời sinh đã biết thống trị giang sơn như thế nào, bệ hạ, thứ cho thần càn rỡ, luận về năng lực thống trị giang sơn, bệ hạ so với tiên đế thực sự là kém một chút."
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Đây là sự thật, các đại thần trong triều đều nghĩ như thế, chỉ có điều ngươi là người đầu tiên dám ở trước mặt trẫm nói như vậy."
Ưu sầu thở dài, Chu Hậu Chiếu buồn bã nói: "Sau này, trẫm muốn nghe những lời nói thật, trừ ngươi ra, trên đời này chỉ sợ không có ai nói cho trẫm nghe, ngay cả đám Lưu Cẩn, Trương Vĩnh cho tới bây giờ cũng chỉ biết xu nịnh vuốt đuôi, trẫn ở trong miệng bọn họ cơ hồ tở thành thiên cổ nhất đế anh minh thần võ, những lời vỗ mông ngựa này trẫm có lúc nghe thấy còn đỏ cả mặt."
Chưa được bao lâu, hắn từ một lão hoạn quan không nổi danh trong cung, hôm nay có thể ngồi vào vị trí chưởng ấn ti lễ giám, nội tướng Đại Minh danh phù kỳ thực, mấy ngày nay người đưa danh thiếp, tặng quà nhiều vô số kể.
Thu nhập quốc khố Đại Minh hiện giờ chỉ mấy trăm vạn lượng, Chu Hậu Chiếu vài ngày trước đó ở trên đường chỉ nói một câu muốn xây vườn, vô số đại thần kịch liệt phản đối, Hộ bộ thượng thư Hàn Văn than thở khóc lóc than thở khóc lóc, nói quốc khố vào không bằng ra, bệ hạ thực sự không nên có ý định tiêu pha hoang phí, khiến quốc khố càng thêm khẩn trương, phải biết tiên đế Hiếu tông khi tại vị tiết kiệm cỡ nào, một kiện long bào mặc tới rách rồi còn tiếc không thay, càng đừng nói tới những việc xa hoa như xây vườn.
Hàn Văn vô cùng đau đớn khóc lóc kể lể, giống như Chu Hậu Chiếu xây vườn là tội ác tày trời, trong lịch sử hoàng đế xây vườn không phải là hoàng đế tốt, bệ hạ muốn làm hoàng đế tốt thì không nên xây vườn, nếu không sẽ là hôn quân, là điềm báo trước của lễ nhạc sụp đổ.
Bởi vì chuyện này, Chu Hậu Chiếu tức giận đến mức trở mặt với các đại thần, nhưng các đại thần ai nấy giở bộ dạng trung thần thà chết chứ không chịu khuất phục, Chu Hậu Chiếu giở từng trò lưu manh ra vẫn không thể làm gì được, đành phẫn nộ từ bỏ ý định này.
Trên Triều đình ai nấy khóc than, nhưng Lưu Cẩn mấy ngày nay danh mục quà tặng nhận được từ rất nhiều các đại thần lén đưa tới không chỉ một trăm vạn lượng bạc, số bạc này khiến Lưu Cẩn hết hồn, chưa từng quá qua tư vị phát đạt, trước kia chỉ nhận được mấy chục lượng bạc của các tiểu hoạn quan phía dưới hiếu kính đã mặt mày hớn hở, đối mặt với hoàng kim bạc trắng đồ quý chất đống trong tư trạch của mình thực sự giật mình, có đôi lúc ngay cả nằm mơ cũng giật mình tỉnh dậy mấy lần.
Sợ thì sợ, nhưng Lưu Cẩn giống như không quản được tay mình, có người đưa danh mục quà tặng tới hắn vẫn nhận chuẩn không lầm.
Nhưng phần danh mục quà tặng Hôm nay lại có chút đáng để suy nghĩ, cái phải suy nghĩ không phải là nội dung trên danh mục quà tặng mà là người tặng quà.
Khoản ở dưới cùng của Danh mục quà tặng, Lại bộ Tả thị lang Tiêu Phương.
Tiêu Phương cũng là lão thần trải qua tam triều, tiến sĩ năm Thiên Thuận thứ tám, sau này vào Hàn Lâm viện làm biên tu.
Cái chức vị biên tu này bình thường là chức vị sau khoa khảo cao trung Đại Minh thì vào làm để góp nhặt tư lịch, có tiến sĩ nhị giáp hoặc là tam giáp vào Hàn Lâm viện làm tới bảy tám năm, cuối cùng mới có ngày xuất đầu, được bổ nhiệm làm kinh quan hoặc là đưa ra ngoài làm quan, ví dụ như nhạc phụ Đỗ Hoành của Tần Kham, con mọt sách chỉ biết đọc sách chứ không hiểu đạo lí đối nhân xử thế thì ở trong Hàn Lâm viện có khi làm cả đời cũng không gặp được ai chú ý tới hắn, làm từ lúc trẻ tới lúc già, Hàn Lâm viện liền trở thành ký lục duy nhất trong sĩ đồ của bọn họ, cuối cùng thì đệ đơn xin từ chức, Lại bộ cấp cho một cái chứ "Học sĩ" Suông, thu thập hành trang thê lương rời kinh về quê.
Tiêu Phương cũng từ chức vị hàn lâm biên tu này từng bước ngao luyện mà ra.
Có điều Tiêu Phương có thể nói là nhân vật truyền kỳ trong Hàn Lâm viện, cho dù rời khỏi Hàn Lâm viện vào Lại bộ rất nhiều năm, nhưng trong Hàn Lâm viện đến nay vẫn còn truyền thuyết của hắn.
Tiêu Phương năm Thiên Thuận thứ tám vào Hàn Lâm viện, bởi vì hắn là người giỏi luồn cúi, không tới hai năm thì mắt thấy cũng được phong làm giảng học sĩ, kết quả lại bị Đại học sĩ lúc đó là Vạn An cản lại, về phần nguyên nhân, Vạn An chỉ nói một câu, "Bất học như phương, diệc học sĩ hồ?"
Nói trắng trợn thì ý tứ là, loại người bất học vô thuật như Tiêu Phương thì có tư cách gì mà làm học sĩ?
Trong Hàn Lâm viện đều là tiến sĩ nhị giáp tam giáp, người có học vấn nổi danh nhất thiên hạ đều tụ tập ở đây, loại người như tiến sĩ tứ đồng không có tư cách vào, ai ngờ Tiêu Phương lại bị Đại học sĩ đương triều hạ lời bình là "bất học vô thuật", quả thật so với tát vào mặt còn nhục hơn.
Tin tức lọt vào tai Tiêu Phương, Tiêu Phương không khỏi giận tím mặt, cũng hoàn toàn giảm bớt đi trình tự điều tra tìm chứng cứ, không nói hai lời liền vỗ bàn, nhận định tất cả là Bành Hoa ở đằng sau tính kế.
Bành Hoa cũng là Đại học sĩ, nhưng lại không phải là người lương thiện, quan trọng nhất là, hắn là người Giang Tây.
Sĩ đồ của Tiêu Phương lần đầu tiên bị chèn ép, liền xuất phát từ tay của người Giang Tây này, cũng không biết là nguyên nhân gì, Tiêu Phương quê Hà Nam luôn bị người Giang Tây nhìn không vừa mắt, nhiều lần bị xa lánh, chẳng trách về sau Tiêu Phương cả dời hận nhất là người Giang Tây.
Đoạn tài lộ của người ta như giết cha mẹ người ta, đoạn quan lộ của người ta thì quả thực là giết tổ tông mười tám đời người ta.
Tiêu Phương sắp tức tới điên rồi, trẻ tuổi khí thịnh hắn lập tức bắn tiếng ra ngoài, nếu ta không lên làm học sĩ, ở ngay trên đường Trường An kinh sư một đao đâm chết Bành Hoa, mọi người đồng quy vu tận. Lời này sau khi truyền ra làm Bành Hoa sợ hãi, dù sao trong giới văn hóa bỗng nhiên nhảy ra một tên lưu manh, ai mà chẳng sợ, vì thế Bành Hoa vội vàng xin Vạn An, Vạn An bất lừng, đành phải thăng cho tên Tiêu Phương đáng ghét này làm giảng học sĩ.
Lần đầu tiên thăng quan trong cuộc đời Tiêu Phương chính là như vậy đấy, tất cả các biên tu của Hàn Lâm viện đại khai nhãn giới, người mở đường Tiêu Phương đã dùng hành động thực tế dạy họ, muốn thăng quan trừ nịnh bợ thủ trưởng và chịu đựng để kiếm tư lịch ra, động đao thương vẫn có thể xem là một con đường tắt, chỉ có điều động đao cũng phải chú ý hỏa hậu, không thể thực sự làm thịt người ta được, thời Chiến quốc Thượng khanh Lận Tương Như của Triệu quốc trước mặt Tần vương uy hiếp nói muốn ném vỡ Hoà Thị Bích, nếu có thể lôi hắn từ trong mộ ra hỏi lại suy nghĩ lúc đó, Lận Tương Như khẳng định không dám ném thật, nếu không Tần vương trái tim yếu ớt mà mẫn cảm nhất định sẽ nuốt lệ mà chém hắn thành vạn mảnh.
Sĩ đồ của Tiêu Phương vẫn luôn có khá là thông thuận bằng phẳng, chỉ tiếc chung quy vẫn thuộc về dị loại của triều đình, bị rất nhiều nhân vật thượng tầng nắm quyền không thích, hắn hiện giờ đã hơn bảy mươi tuổi, lên tới Lại bộ Tả thị lang này thì không thể tiến thêm được nữa.
Song lão Tiêu mặc dù già, nhưng lại có lòng cầu tiến còn bồng bột hơn người trẻ tuổi, lăn lộn trên triều đường nhiều năm, hắn cảm thấy các lãnh đạo nên trao cho hắn trọng trách. Vừa hay Lưu Kiện và Tạ Thiên trí sĩ, nội các có hai Đại học sĩ trống, liệt hỏa đối với quyền lực khát vọng cực độ cơ hồ sắp tắt trong thân thể già nua của Tiêu Phương cuối cùng lại hừng hực bốc cháy.
Nội các Đại học sĩ, Tiêu Phương, xứng đáng được làm.
Đây chính là nguyên nhân Tiêu Phương tặng lễ cho Lưu Cẩn.
Tiêu Phương người già thành tinh sớm đã nhìn ra có sức ảnh hưởng cực lớn đối với bệ hạ, đương kim thế gian chỉ có hai người, một là Tần Kham được bệ hạ đối đãi như huynh đệ tri kỷ, hai là nội đình Lưu Cẩn.
Tần Kham bị Tiêu Phương loại trừ ngay, lúc trước trong án chức công Thiệu Hưng, kêu gào trảm quyết Đỗ Hoành hăng nhất chính là Tiêu Phương, có thể nói đã triệt để đắc tội tới chết với Tần Kham, sau vụ án đó, Tiêu Phương thậm chí ngay cả ở nhà ăn cơm uống nước cũng phải sai người thử xem có đọc hay không, đủ để thấy hắn e ngại Tần Kham tới mức độ nào. Nếu muốn chọn đùi mà ôm thì Tần Kham cũng không phải lựa chọn Tiêu Phương, không bằng đầu nhập Lưu Cẩn thì tốt hơn.
Trong tay nhẹ nhàng giở danh mục quà tặng biểu thị công khai sự đầu nhập, Lưu Cẩn ngồi trên chiếc ghế trong ti lễ giám chỉ thuộc về hắn, cười rất vui, míp híp lại thành một đường chỉ.
có vị lão thần tam triều này đầu nhập, cánh chim của Lưu Cẩn hắn đã khá dày.
"Người đâu, cầm danh thiếp của Tạp gia tới Tiêu phủ, mời Tiêu lão đại nhân tới điện Văn Hoa một chuyến."
Diễn võ trong cấm cung.
Đối với Chu Hậu Chiếu thượng võ mà nói, diễn võ trong cấm cung đã thành hoạt động phải có trong cung, cứ qua mấy ngày liền hạ chỉ lệnh cho Thần Cơ doanh hoặc là dũng sĩ doanh vào cung, Chu Hậu Chiếu hạ lệnh phóng ra mấy trăm con chim trĩ hoặc là thỏ hoang, sau đó lệnh cho Thần Cơ doanh bắn pháo, ai bắn nhanh nhất chuẩn nhất thì sẽ được ban thưởng, hoặc là lệnh cho dũng sĩ doanh đả lôi đài, ai vũ dũng nhất cũng có thể đạt được ban thưởng.
Chu Hậu Chiếu thỉnh thoảng có hưng trí, cũng lên đánh với người ta, tuy rằng lúc nhỏ có luyện qua quyền cước vài ngày, nhưng Chu Hậu Chiếu không phải là đối thủ của những quân sĩ kinh sư tinh nhuệ này, nhưng mà quân sĩ cũng không dám đả thương hắn, ngay cả chạm cũng không dám chạm vào hắn tới một chút, vì thế đánh mà sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng giả bộ ngã xuống đất bị thương, kỹ xảo biểu diễn vụng về tới ngay cả Tần Kham cũng không nhịn được mà bĩu môi nhíu mày, càng đừng nói tới Chu Hậu Chiếu, kết cục bình thường đều là mất hứng, vội vàng kết thúc.
Hôm nay Chu Hậu Chiếu không ngoại lệ lại nổi giận.
Quân sĩ" Ngã xuống đất Bị thương" Ôm cánh tay gào thét thảm thiết, mặt thì vặn vẹo với hạn độ lớn nhất, trong cổ họng phát ra tiếng hét không thuộc về mình, từng trận từng trận khiến da đầu người ta ngứa ran.
Chu Hậu Chiếu tức giận hung hăng đá một cước cả giận nói: "Gào cái gì mà gào! Diễn trò cũng làm không giống, rõ ràng là đá vào chân của ngươi, ngươi đi ôm tay làm cái gì? Còn gào thét khó nghe như vậy nữa, ngươi muốn hù chết trẫm à?"
Tần Kham xem không nổi nữa, thở dài nói: "Quả thật quá khó nghe, nào đâu phải là hét thảm sau khi bị người ta đá, rõ ràng là bị chó cắn mà."
Chu Hậu Chiếu quay đầu hung hăng lườm Tần Kham, sắc mặt xanh mét.
Quân sĩ Bị thương sợ quá, vội vàng nhảy lên, như sinh long hoạt hổ quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ.
Chu Hậu Chiếu tức giận lại đá cho quân sĩ đó thêm một cước, cả giận nói: "Đều là một đám khiến trẫm không bớt lo, cút! Toàn bộ cút đi."
Tất cả quân sĩ trên Diễn võ trường như được đại xá, sau khi quỳ lạy thì vội vàng chạy sạch.
Nhìn Chu Hậu Chiếu đang thở phì phì, Tần Kham thản nhiên mỉm cười.
" Bệ hạ việc gì phải tức giận với đám quân hán cùng khổ này? Bọn họ là chỉ làm lính ăn lương, ngươi ở trong mắt bọn họ là người cao quý tới cực điểm, làm bị thương một sợi lông của ngươi thì kết cục của bọn họ đều là bị tru di cửu tộc, ai dám thực sự động thủ với ngươi."
Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Trẫm đã nói qua vô số lần rồi, cứ động thủ là được, làm trẫm bị thương trẫm tuyệt đối sẽ không trách tội, ngược lại còn thưởng, còn muốn trẫm nói thế nào nữa?"
Tần Kham thở dài: "Bọn họ có dám tin đạo thánh chỉ này hay không thì trước tiên không nói tới, bệ hạ không biết là đạo thánh chỉ này của ngươi rất là bỉ ổi không?"
Chu Hậu Chiếu ngẩn người, tức giận tới mức mặt đỏ lên, tiếp theo xì một tiếng, bật cười.
Thằng bé khiếu hài hước thấp này lại bắt đầu rồi.
"Tần Kham, trẫm luôn cảm thấy diễn diễn trong cung như vậy không thỏa mãn lắm, giống như là diễn kịch trên sân khấu vậy, một đao một thương, một quyền một cước sớm đã bố trí trước, chỉ diễn cho trẫm xem, bọn họ coi trẫm là kẻ ngốc." Chu Hậu Chiếu giận dữ nói.
Tần Kham gật đầu: "Thần rất đồng ý, bệ hạ, quân đội chân chính là dựa vào máu tươi và tử vong mà đánh ra, bọn họ phải tác chiến với kẻ địch chân chính mới có thể rèn luyện đội ngũ tốt hơn, kinh sư là nơi phồn hoa thái bình, những binh sĩ tinh nhuệ này ăn lương thái bình lâu rồi, nhuệ khí và huyết dũng tựa hồ cũng mài mòn sạch."
Chu Hậu Chiếu có chút đăm chiêu: "Ngươi nói có lý, trẫm cảm thấy nên điều những binh lính biến nhác lâu ngày ở kinh sư tới biên cảnh, đánh mấy trận đao thật thương thật với Thát tử, đồng thời triều hội các biên quân hiện tại đang ở Tuyên phủ Đại Đồng về, bảo vệ xung quanh kinh sư, hơn nữa định thường quy, sau này kinh sư và biên quân cứ cách vài năm lại đổi một lần, ngươi cảm thấy sao?"
Tần Kham cười nói: "Ý tưởng rất tốt, có điều rất khó thực hiện, kinh quân và biên quân đổi cho nhau, bệ hạ có từng nghĩ tới các đại thần trong triều sẽ có phản ứng như thế nào không? Có từng nghĩ tới đổi chỗ cho nhau sẽ hao phí bao nhiêu ngân lượng quốc khố? Chưa nói tới cái khác, chỉ Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ tuyệt đối sẽ đâm đầu vào tường ngay trước mặt bệ hạ để dùng cái chết can gián rồi."
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lát, buồn bã thở dài: "Làm hoàng đế, thật sự có thể nhất hô bá ứng sao? Trẫm thường ngày đúng là có hay làm rối, nhưng suy nghĩ này thật sự là nghĩ cho xã tắc Đại Minh ta, muốn thực hiện không ngờ cũng gian nan như vậy, các đại thần triều đình này cái gì cũng muốn cản, cái gì cũng không đáp ứng, trẫm vừa mở miệng là bọn họ phản đối ngay, cơ hồ là vì phản đối mà phản đối, chứ không hỏi đạo lý trắng đen thực sự của sự việc, triều đình như vậy, giang sơn như vậy, lúc trước phụ hoàng là cai quản nó thế nào? Vì sao rơi vào tay trẫm, lại đâu đâu cũng bó tay bó chân như vậy?"
Tần Kham thở dài: "Tiên đế là một hoàng đế tốt trăm năm hiếm gặp, ông ta giống như trời sinh đã biết thống trị giang sơn như thế nào, bệ hạ, thứ cho thần càn rỡ, luận về năng lực thống trị giang sơn, bệ hạ so với tiên đế thực sự là kém một chút."
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Đây là sự thật, các đại thần trong triều đều nghĩ như thế, chỉ có điều ngươi là người đầu tiên dám ở trước mặt trẫm nói như vậy."
Ưu sầu thở dài, Chu Hậu Chiếu buồn bã nói: "Sau này, trẫm muốn nghe những lời nói thật, trừ ngươi ra, trên đời này chỉ sợ không có ai nói cho trẫm nghe, ngay cả đám Lưu Cẩn, Trương Vĩnh cho tới bây giờ cũng chỉ biết xu nịnh vuốt đuôi, trẫn ở trong miệng bọn họ cơ hồ tở thành thiên cổ nhất đế anh minh thần võ, những lời vỗ mông ngựa này trẫm có lúc nghe thấy còn đỏ cả mặt."
Bình luận truyện