Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 34: Oan gia ngày xưa
Trên đường Trở về thành, Đỗ Yên lại khôi phục bộ dạng vui vẻ, giống như là một người hoàn toàn khác.
Tần Kham hỏi nàng ta mấy lần, nàng ta luôn cười yếu ớt lắc đầu, thực sự hoài nghi nàng ta có phải mắc bệnh bệnh tâm thần phân liệt hay không.
Trên phố xá Rộn ràng, hai người đi không nhanh không chậm, Đỗ Yên tựa hồ ngay cả đi đường cũng rất không an phận, vừa đi vừa nhảy, vĩnh viễn không chịu dùng phương thức đi của người bình thường.
Tần Kham thản nhiên cười cười, bỏ qua nhân phẩm ác liệt nợ tiền không trả của nàng ta, chỉ nhìn tính cách của nàng ta thì vẫn rất không tồi, trong cái thời đại nữ nhân bị lễ giáo trói buộc này, nàng ta dùng hết toàn lực thả trôi thanh xuân.
Cửa tây phố lát đá, sườn nam phố có một quán trà, trong quán trà, một đám văn nhân mặc áo dài bằng tơ lụa đang cao đàm khoát luận, cử chỉ của bọn họ rất tao nhã, cách nói năng càng tao nhã hơn, đề tài đàm luận thì thiên nam địa bắc, phần lớn là về chính trị và triều đình.
Lúc này dân phong Giang Nam có chút cở mở, các văn nhân sĩ tử ở trường hợp công khai đàm luận về triều chính, quan viên thậm chí đại học sĩ và hoàng đế, cái này cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.
Các lực sĩ mặc phi ngư phục, đeo tú xuân đao tuần phố nhiều nhất là chỉ chỉnh đốn một chút, sau khi không nghe thấy những lời nói đại nghịch bất đạo như mắng mười tám đời tổ tông hoàng đế thì thường thường đi ngay, về phần các văn nhân mắng to triều cương hỗn loạn như thế nào, quốc sách nào không hợp nhân tâm, đại học sĩ nào ở ngoại trạch nuôi tiểu thiếp, những đề tài này các Cẩm Y vệ rất ít quản.
các văn nhân Cao đàm khoát luận thấy Cẩm Y vệ mặc phi ngư phục cũng không úy kỵ, ai nấy gân cổ như gà chọi, hầm hầm nhìn cẩm y Giáo úy hoặc lực sĩ, cho tới lúc các Cẩm Y vệ ngượng ngùng thối lui, các văn nhân liền phát ra tiếng hoan hô như thắng lợi, sau đó tiếp tục cao đàm khoát luận.
Hoàng đế Hoằng Trị thánh minh, sau khi đăng cơ luôn áp chế Cẩm Y vệ và Đông Hán, hiện giờ Hán vệ tuy nói cũng rất tàn bạo, nhưng chung quy không còn vô pháp vô thiên như trong những năm Thành tổ Anh Tuyên.
Đó là một thời kỳ rất kỳ diệu, các văn nhân có được cái gọi là quyền lên tiếng, bọn họ nắm giữ hướng phát triển của dư luận, dần dần có chút quên hết tất cả, vì thế tính cách hơi méo mó, nhìn cái gì cũng đều trở nên cực đoan.
Đám văn nhân trong quán trà này chính là đại biểu điển hình.
Có điều, cũng có chút bất đồng, bởi vì trong đám văn nhân này, còn xen lẫn một vị nha nội quan nhị đại, tên là Đông Ứng Long, phụ thân của hắn là chủ quan của thành Thiệu Hưng thành Thiệu Hưng này, tri phủ Đông Trân.
Mọi người đang lúc nói chuyện hứng thú, tùy tùng bên cạnh Đông Ứng Long nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên giật nảy mình, sắc mặt đại biến, vội vàng cúi người nói nhỏ vào tai Đông Ứng Long mấy câu.
Đông Ứng Long cũng hơi biến sắc, thuận theo ngón tay chỉ của tùy tùng, thấy thiên kim Đỗ Yên của tri huyện Sơn Âm đang vừa nhảy vừa đi bên cạnh một nam tử trẻ tuổi, bộ dạng tươi cười vui vẻ này Đông Ứng Long chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong mắt Đông Ứng Long lập tức bắn ra hàn quang, tròng mắt sắp sung huyết.
"Thiếu gia, có cần tiểu nhân gọi mấy người đánh tàn phế tên gia hỏa đó rồi némcho chó ăn hay không?" Tùy tùng ma quyền sát chưởng xin chiến tranh công.
Đông Ứng Long lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi là là đầu heo à? Giữ nơi đông ngườ, Đồng phủ dng túc cho nô dịch hành hung, ngươi bảo cha ta sau này làm quan thế nào? Huống hồ còn ở trước mặt Yên nhi, ngươi nmm chứng minh trước mặt nàng ta bổn thiếu gia ta tâm ngoan thủ lạt thế nào à?"
Tùy tùng khom người nói không dám.
"Đi, đuổi theo hắn, thiết đừng bị bọn họ phát hiện, mò ra nội tình về người đó, rồi ta sẽ tính toán."
Đông Ứng Long nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ, thân ảnh tuấn dật bất quần bên cạnh Yên nhi, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt... Vì sao còn có mấy phần cảm giác quen thuộc?
Bùm ! !
Từ Bằng Cử giống như có cừu oán với cửa phòng của Tần Kham, phương thức mỗi lần vào cửa luôn khiến cho người ta rục rịch muốn tát hắn.
Chắp tay nịnh bợ: "Tiểu công gia lại đói bụng à?"
Nụ cười như gió xuân của Từ Bằng Cử vụt tắt, lườm Tần Kham nói: "Ngươi vừa thấy ta liền hỏi có đói bụng không, ta chẳng lẽ là lợn à?"
Tần Kham không nói gì, kinh ngạc nhìn hắn.
Chẳng lẽ người này cho rằng mình không phải hạng tham ăn?
Tần Kham thở dài nói: "Trừ đồ ăn ra, thảo dân thật sự nghĩ không ra ngươi có lý do gì khác để tìm ta."
Từ Bằng Cử cười tới mắt híp lại thành đường chỉ: "Tần Kham, Tần công tử, tú tài treo cổ, nhìn không ra, ngươi rất có bản lĩnh, bất hiển sơn bất lộ thủy, cũng làm thành mấy đại sự."
Tần Kham ai thán, hắn cảm thấy những cao thủ của hán vệ có phải nhàn rỗi quá hay không? Mình rõ ràng trong sạch như một tờ giấy trắng, bọn họ lại vận dụng nhân lực vật lực điều tra cẩn thận như vậy.
Triều đình nên tinh giản cơ cấu mới đngs.
Không cần hỏi cũng biết, các Hán vệ khẳng định đã điều tra ra gốc gác của hắn, trong thiên hạ không có chuyện Hán vệ tra không ra, Tần Kham đối với bọn họ vẫn rất có lòng tin. Đáng tiếc có mấy phần ái ngại là ăn no quá nên rửng mỡ.
Từ Bằng Cử cười nói: "Làm hơn mười tuyệt thế giai cú, toàn bộ đóng tên Đường Dần, ngươi lại lừa hắn bốn ngươi sáu, còn cả bản Tây Du kí gì đó nữa, cũng là kiệt tác của ngươi, ừ, cũng chia bốn sáu, Tần Kham, ngươi rất giỏi, có điều từ cổ chí kim, tên gia hỏa vừa có tài hoa lại vừa cực độ tham tài như ngươi là rất hiếm thấy, đáng tiếc ngươi rốt cuộc có thông đồng với vị thiên kim tri huyện dáng người cao kia không thì việc này chưa được chứng thực, ài, đám Hán vệ quả thực đều là phế vật."
Bùm! Bùm!
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng quỳ xuống đất, rất hiển nhiên, những cao thủ của Hán vệ đều rất có liêm sỉ, mà hai nhánh đội ngũ này là thuần khiết, thậm chí có thể đã từng học qua bát vinh bát sỉ.
Tần Kham trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: "Tiểu công gia quá nghiêm khắc rồi, bí mật như vậy đều bị họ đào ra, nếu nói bọn họ là phế vật thì bảo thảo dân biết làm sao?"
Từ Bằng Cử bỗng nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Chuyện Bọn họ có thể tra được rất nhiều, Tần Kham, ngươi biết tội chưa?"
Tần Kham ngạc nhiên: "Ta biết tội gì?"
" Buổi trưa Ngày hôm trước, ngươi thừa dịp ta dẫn bọn thị vệ ra chợ thành tay xem xiếc ảo thuật, che mặt vụng trộm chạy đến sương phòng ta ở lầu hai tưới nước tiểu, có việc này hay không?"
Tần Kham hoàn toàn ngây ra, khuôn mặt tuấn tú nửa hồng nửa trắng, âm tình bất định, cuối cùng bi thương thở dài: "Cao thủ Hán vệ, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay cả đi tiểu cũng quản, bọn họ không thể cho ta một chút riêng tư à?"
Từ Bằng Cử cả giận: "Bởi vì nơi ngươi tiểu không đúng!"
Nói xong Từ Bằng Cử vừa tức vừa mỉm cười: "Chưa thấy qua người xấu xa như ngươi, Tần Kham, ngươi là người đọc sách, làm như vậy không biết là rất mất mặt à?"
" Lúc ấy thảo dân che mặt, mặt đầu nữa mà mất?"
Từ Bằng Cử ngây cả người, tiếp theo thì cười ha ha, chỉ vào Tần Kham nói: "Ta coi như thấy rõ ngươi rồi, ngươi là tên bại hoại rất có văn hóa."
Tiếng cười dừng lại, Từ Bằng Cử lại nói: "Vừa rồi Nam Kinh có người tới cho ta một một tin tức, nói tri huyện Sơn Âm Đỗ Hoành trình lên hộ bộ Nam Kinh cá gọi là phương thức ghi nợ, thỉnh cầu triều đình thi hành tới các châu phủ huyện trong thiên hạ, phương pháp ghi nợ này cũng là ngươi làm ra à?"
"Vâng."
Từ Bằng Cử cười có chút như vui sướng khi người gặp họa, không biết là cười Tần Kham hay là Nam Kinh hộ bộ.
" Mấy ngày phòng hộ bộ bởi vì phương pháp ghi nợ này của ngươi mà cãi nhau ầm ĩ, có mấy vị đại nhân vì bất đồng ý kiến mà thậm chí còn đánh nhau, Tần Kham à, ta phát hiện ngươi càng lúc càng có năng lực."
Tần Kham hỏi nàng ta mấy lần, nàng ta luôn cười yếu ớt lắc đầu, thực sự hoài nghi nàng ta có phải mắc bệnh bệnh tâm thần phân liệt hay không.
Trên phố xá Rộn ràng, hai người đi không nhanh không chậm, Đỗ Yên tựa hồ ngay cả đi đường cũng rất không an phận, vừa đi vừa nhảy, vĩnh viễn không chịu dùng phương thức đi của người bình thường.
Tần Kham thản nhiên cười cười, bỏ qua nhân phẩm ác liệt nợ tiền không trả của nàng ta, chỉ nhìn tính cách của nàng ta thì vẫn rất không tồi, trong cái thời đại nữ nhân bị lễ giáo trói buộc này, nàng ta dùng hết toàn lực thả trôi thanh xuân.
Cửa tây phố lát đá, sườn nam phố có một quán trà, trong quán trà, một đám văn nhân mặc áo dài bằng tơ lụa đang cao đàm khoát luận, cử chỉ của bọn họ rất tao nhã, cách nói năng càng tao nhã hơn, đề tài đàm luận thì thiên nam địa bắc, phần lớn là về chính trị và triều đình.
Lúc này dân phong Giang Nam có chút cở mở, các văn nhân sĩ tử ở trường hợp công khai đàm luận về triều chính, quan viên thậm chí đại học sĩ và hoàng đế, cái này cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.
Các lực sĩ mặc phi ngư phục, đeo tú xuân đao tuần phố nhiều nhất là chỉ chỉnh đốn một chút, sau khi không nghe thấy những lời nói đại nghịch bất đạo như mắng mười tám đời tổ tông hoàng đế thì thường thường đi ngay, về phần các văn nhân mắng to triều cương hỗn loạn như thế nào, quốc sách nào không hợp nhân tâm, đại học sĩ nào ở ngoại trạch nuôi tiểu thiếp, những đề tài này các Cẩm Y vệ rất ít quản.
các văn nhân Cao đàm khoát luận thấy Cẩm Y vệ mặc phi ngư phục cũng không úy kỵ, ai nấy gân cổ như gà chọi, hầm hầm nhìn cẩm y Giáo úy hoặc lực sĩ, cho tới lúc các Cẩm Y vệ ngượng ngùng thối lui, các văn nhân liền phát ra tiếng hoan hô như thắng lợi, sau đó tiếp tục cao đàm khoát luận.
Hoàng đế Hoằng Trị thánh minh, sau khi đăng cơ luôn áp chế Cẩm Y vệ và Đông Hán, hiện giờ Hán vệ tuy nói cũng rất tàn bạo, nhưng chung quy không còn vô pháp vô thiên như trong những năm Thành tổ Anh Tuyên.
Đó là một thời kỳ rất kỳ diệu, các văn nhân có được cái gọi là quyền lên tiếng, bọn họ nắm giữ hướng phát triển của dư luận, dần dần có chút quên hết tất cả, vì thế tính cách hơi méo mó, nhìn cái gì cũng đều trở nên cực đoan.
Đám văn nhân trong quán trà này chính là đại biểu điển hình.
Có điều, cũng có chút bất đồng, bởi vì trong đám văn nhân này, còn xen lẫn một vị nha nội quan nhị đại, tên là Đông Ứng Long, phụ thân của hắn là chủ quan của thành Thiệu Hưng thành Thiệu Hưng này, tri phủ Đông Trân.
Mọi người đang lúc nói chuyện hứng thú, tùy tùng bên cạnh Đông Ứng Long nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên giật nảy mình, sắc mặt đại biến, vội vàng cúi người nói nhỏ vào tai Đông Ứng Long mấy câu.
Đông Ứng Long cũng hơi biến sắc, thuận theo ngón tay chỉ của tùy tùng, thấy thiên kim Đỗ Yên của tri huyện Sơn Âm đang vừa nhảy vừa đi bên cạnh một nam tử trẻ tuổi, bộ dạng tươi cười vui vẻ này Đông Ứng Long chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong mắt Đông Ứng Long lập tức bắn ra hàn quang, tròng mắt sắp sung huyết.
"Thiếu gia, có cần tiểu nhân gọi mấy người đánh tàn phế tên gia hỏa đó rồi némcho chó ăn hay không?" Tùy tùng ma quyền sát chưởng xin chiến tranh công.
Đông Ứng Long lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi là là đầu heo à? Giữ nơi đông ngườ, Đồng phủ dng túc cho nô dịch hành hung, ngươi bảo cha ta sau này làm quan thế nào? Huống hồ còn ở trước mặt Yên nhi, ngươi nmm chứng minh trước mặt nàng ta bổn thiếu gia ta tâm ngoan thủ lạt thế nào à?"
Tùy tùng khom người nói không dám.
"Đi, đuổi theo hắn, thiết đừng bị bọn họ phát hiện, mò ra nội tình về người đó, rồi ta sẽ tính toán."
Đông Ứng Long nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ, thân ảnh tuấn dật bất quần bên cạnh Yên nhi, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt... Vì sao còn có mấy phần cảm giác quen thuộc?
Bùm ! !
Từ Bằng Cử giống như có cừu oán với cửa phòng của Tần Kham, phương thức mỗi lần vào cửa luôn khiến cho người ta rục rịch muốn tát hắn.
Chắp tay nịnh bợ: "Tiểu công gia lại đói bụng à?"
Nụ cười như gió xuân của Từ Bằng Cử vụt tắt, lườm Tần Kham nói: "Ngươi vừa thấy ta liền hỏi có đói bụng không, ta chẳng lẽ là lợn à?"
Tần Kham không nói gì, kinh ngạc nhìn hắn.
Chẳng lẽ người này cho rằng mình không phải hạng tham ăn?
Tần Kham thở dài nói: "Trừ đồ ăn ra, thảo dân thật sự nghĩ không ra ngươi có lý do gì khác để tìm ta."
Từ Bằng Cử cười tới mắt híp lại thành đường chỉ: "Tần Kham, Tần công tử, tú tài treo cổ, nhìn không ra, ngươi rất có bản lĩnh, bất hiển sơn bất lộ thủy, cũng làm thành mấy đại sự."
Tần Kham ai thán, hắn cảm thấy những cao thủ của hán vệ có phải nhàn rỗi quá hay không? Mình rõ ràng trong sạch như một tờ giấy trắng, bọn họ lại vận dụng nhân lực vật lực điều tra cẩn thận như vậy.
Triều đình nên tinh giản cơ cấu mới đngs.
Không cần hỏi cũng biết, các Hán vệ khẳng định đã điều tra ra gốc gác của hắn, trong thiên hạ không có chuyện Hán vệ tra không ra, Tần Kham đối với bọn họ vẫn rất có lòng tin. Đáng tiếc có mấy phần ái ngại là ăn no quá nên rửng mỡ.
Từ Bằng Cử cười nói: "Làm hơn mười tuyệt thế giai cú, toàn bộ đóng tên Đường Dần, ngươi lại lừa hắn bốn ngươi sáu, còn cả bản Tây Du kí gì đó nữa, cũng là kiệt tác của ngươi, ừ, cũng chia bốn sáu, Tần Kham, ngươi rất giỏi, có điều từ cổ chí kim, tên gia hỏa vừa có tài hoa lại vừa cực độ tham tài như ngươi là rất hiếm thấy, đáng tiếc ngươi rốt cuộc có thông đồng với vị thiên kim tri huyện dáng người cao kia không thì việc này chưa được chứng thực, ài, đám Hán vệ quả thực đều là phế vật."
Bùm! Bùm!
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng quỳ xuống đất, rất hiển nhiên, những cao thủ của Hán vệ đều rất có liêm sỉ, mà hai nhánh đội ngũ này là thuần khiết, thậm chí có thể đã từng học qua bát vinh bát sỉ.
Tần Kham trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: "Tiểu công gia quá nghiêm khắc rồi, bí mật như vậy đều bị họ đào ra, nếu nói bọn họ là phế vật thì bảo thảo dân biết làm sao?"
Từ Bằng Cử bỗng nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Chuyện Bọn họ có thể tra được rất nhiều, Tần Kham, ngươi biết tội chưa?"
Tần Kham ngạc nhiên: "Ta biết tội gì?"
" Buổi trưa Ngày hôm trước, ngươi thừa dịp ta dẫn bọn thị vệ ra chợ thành tay xem xiếc ảo thuật, che mặt vụng trộm chạy đến sương phòng ta ở lầu hai tưới nước tiểu, có việc này hay không?"
Tần Kham hoàn toàn ngây ra, khuôn mặt tuấn tú nửa hồng nửa trắng, âm tình bất định, cuối cùng bi thương thở dài: "Cao thủ Hán vệ, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay cả đi tiểu cũng quản, bọn họ không thể cho ta một chút riêng tư à?"
Từ Bằng Cử cả giận: "Bởi vì nơi ngươi tiểu không đúng!"
Nói xong Từ Bằng Cử vừa tức vừa mỉm cười: "Chưa thấy qua người xấu xa như ngươi, Tần Kham, ngươi là người đọc sách, làm như vậy không biết là rất mất mặt à?"
" Lúc ấy thảo dân che mặt, mặt đầu nữa mà mất?"
Từ Bằng Cử ngây cả người, tiếp theo thì cười ha ha, chỉ vào Tần Kham nói: "Ta coi như thấy rõ ngươi rồi, ngươi là tên bại hoại rất có văn hóa."
Tiếng cười dừng lại, Từ Bằng Cử lại nói: "Vừa rồi Nam Kinh có người tới cho ta một một tin tức, nói tri huyện Sơn Âm Đỗ Hoành trình lên hộ bộ Nam Kinh cá gọi là phương thức ghi nợ, thỉnh cầu triều đình thi hành tới các châu phủ huyện trong thiên hạ, phương pháp ghi nợ này cũng là ngươi làm ra à?"
"Vâng."
Từ Bằng Cử cười có chút như vui sướng khi người gặp họa, không biết là cười Tần Kham hay là Nam Kinh hộ bộ.
" Mấy ngày phòng hộ bộ bởi vì phương pháp ghi nợ này của ngươi mà cãi nhau ầm ĩ, có mấy vị đại nhân vì bất đồng ý kiến mà thậm chí còn đánh nhau, Tần Kham à, ta phát hiện ngươi càng lúc càng có năng lực."
Bình luận truyện