Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 380: Hoa cả mắt
Mười tờ giấy vay nợ của đóng dấu của ti lễ giám truyền tay một số vị quan viên trong kinh sư.
Một tờ đều viết rõ vay ba mươi vạn lượng, mười tờ cộng lại là vừa tròn ba trăm vạn lượng, chỗ bạc này là do Sơn Âm Hầu Tần Kham ra mặt cướp đoạt...
Đúng vậy, đúng vậy, chính là "Cướp đoạt", hành vi của Tần Kham đã bị các quan viên phía sau thương nhân định tính là vậy.
Tần Kham ra mặt, lạc khoản thì lại là tên của Lưu Cẩn, đóng dấu đỏ của ti lễ giám.
Trong triều sớm có lời đồn, Sơn Âm Hầu Tần Kham và Lưu Cẩn trước nay không hòa thuận, Tần Kham lại nói với các thương nhân là Lưu Cẩn vay tiền, mọi người đều cười lạnh liên tục, đánh chết cũng không tin, nhưng mà dấu đỏ của ti lễ giám ti lễ giám lại không làm giả được, hai người này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
Cả chuyện đều trở nên khó bề phân biệt.
Mù mờ thì mù mơ, dám cướp bạc của các đại thần, nói gì thì cũng phải liều mạng với ngươi!
Không biết người nào đi đầu, từng bức tấu chương hạch tội bay tới bàn của ba vị Đại học sĩ nội các, trong tấu chương như phô thiên cái địa, nội dung cơ hồ tất cả đều là hạch tội Lưu Cẩn và Tần Kham, nói hai người cướp tài của dân, ngông cuồng giết thương nhân làm phố phường kinh sư rung chuyển bất an vân vân.
Nhận được nhiều tấu chương hạch tội như vậy, Đại học sĩ nội các có thể làm gì? Hiện giờ toàn bộ triều đình đều do Lưu Cẩn làm chủ, nội các dám làm gì Lưu Cẩn sao? Tần Kham rất được thánh quyến, ngay cả Lưu Cẩn cũng phải sợ hắn ba phần, nội các dám làm gì Tần Kham à?
Cách làm của Nội các rất dứt khoát, tất cả tấu chương toàn bộ đưa tới ti lễ giám, ba vị Đại học sĩ ngay cả một lời nhắc đề nghị xử lý ra sao cũng chẳng buồn gửi.
Lưu Cẩn bị Tần Kham lừa một vố, đang nổi nóng, tùy tiện lật xem mấy bản tấu liền giận tím mặt, ngày thứ hai, trên quảng trường trước ngọ môn Hoàng cung, ba gã ngôn quan kêu gào to nhất bị Tây Hán dùng gậy đánh chết.
Quan văn Đại Minh trước nay luôn có tính tình không sợ chết không sợ đánh, ba gã ngôn quan bị trượng tễ không dọa được các quan văn, ngược lại tình cảm quần chúng càng phẫn nộ.
Tấu chương Phô thiên cái địa bám riết không tha bay về phía nội các, đồng thời hơn mười vị quan viên quỳ gối trước cửa Thừa Thiên, mặt hướng về hoàng cung mà dập đầu tóe máu, thanh âm bi thiết kêu gọi tiên đế vang lên liên tiếp.
Đồng thời, đa số cửa hàng trong thành kinh sư đều treo biển đóng cửa, mặc dù không dám tụ tập gây chuyện. Nhưng cũng dùng phương thức đình công để kháng nghị Lưu Cẩn và Tần Kham.
Chuyện ầm ĩ rồi.
Các quan viên bám riết không tha, thương nhân đình công, củi gạo dầu muối của dân chúng không có, trong thành kinh sư lập tức bị bao phủ trong khủng hoảng.
Lưu Cẩn sắp điên rồi. Hắn thật sự cảm thấy mình sắp điên rồi. ở trong Ti lễ giám ôm mặt khóc bi thống. Cũng như các quan viên đang quỳ ngoài Thừa Thiên môn, hắn cũng đang bi thiết gọi tiên đế.
Chuyện này từ đầu tới cuối có liên quan gì tới hắn đâu? Đều là Tần Kham gây ra, kết quả đầu mâu của mọi người lại chỉ chỉ về phía hắn. Vì sao? dựa vào gì?
Lưu Cẩn trong trạng thái nửa điên giơ dao mổ lên, cũng chẳng có biện pháp nào khác, đây vốn là một chuyện muốn biện giải cũng khó biện giải.
Sau ngày Thương nhân đình công, Tây Hán bắt đầu thanh tràng.
Trước Thừa Thiên môn, hơn mười đại thần quỳ dưới đất kêu khóc bị bắt vào chiếu ngục, tất cả đều những người còn lại đều bị thủy hỏa côn đuổi đi.
Các phiên tử như lang như hổ xông vào trong nhà các chưởng quầy của hiệu buôn lớn, cương đao đặt lên trên cổ gia quyến của thương nhân, thế là, cửa hàng được mở lại.
Thanh âm phẫn nộ sôi trào cả thành trong nhất thời an tĩnh lại.
Lưu công công lại một lần nữa cảm nhận được diệu dụng của cường quyền và bạo lực, sự kiện lần này cứ như vậy bị hắn dùng phương thức mãnh liệt mà trấn áp.
Lưu công công đắc ý Dào dạt nằm trên giường ấm của ti lễ giám cười khẽ, hắn lại không hề phát hiện, ánh mắt nhìn hắn của các đại thần triều đình càng âm trầm và oán độc hơn, mâu thuẫn giữa nội đình và ngoại đình sau khi trải qua việc lần này, càng gay gắt và không thể điều hòa.
Gió bão của triều đình vừa ngưng, hai đạo điều lệnh thay đổi nhân sự đi qua đình nghị của nội các và Lại bộ, thành bổ nhiệm chính thức của triều đình.
Nguyên tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành thăng nhiệm làm nhiệm Đô Sát viện Tả Đô ngự sử, mang hàm tư chính đại phu
Nguyên chủ sự Binh bộ Nghiêm Tung thăng nhiệm Binh bộ Tả thị lang.
Sau Đình nghị, ti lễ giám chưởng ấn Lưu công công ôm mũi nghiến răng nghiến lợi đóng dấu lên công hàm bổ nhiệm.
Tần Hầu gia trong bóng tối ngầm ra chiêu liên tiếp, đánh một hồi mê tung quyền khiến người ta hoa cả mắt, hiệu quả rất không tồi.
Chẳng những tự dưng kiếm lời một trăm vạn lượng bạc, hơn nữa còn thăng quan cho nhạc phụ đại nhân, vị chủ sự lục phẩm Nghiêm Tung chưa ai biết tên một phát tăng ba phẩm thành Thị Lang, tốc độ thăng quan còn nhanh hơn Tần Kham, mặc dù dẫn tới sự bất mãn của rất nhiều đại thần, có điều Lưu công công lúc này đang bị Tần Hầu gia bức cho thành trạng thái dồ dại, vung dao mổ phật cản giết phật, cả triều lâm vào thời kì khủng hoảng đặc thù, ai còn để ý tới tốc độ thăng quan của Nghiêm Tung có hợp với quy củ hay không?
Tác dụng trái vẫn phải có, ví dụ như Tần Kham hiện giờ càng khiến người ta hận hơn, quan hệ của hắn và Lưu Cẩn càng xấu đi, cục diện không chết không ngừng của hai người dần dần hình thành, còn ví dụ như đã bị không ít các đại thần mắng chửi, có điều nghĩ tới đỉnh đầu đầy Lưu Cẩn dính đầu nước miếng, nếu đem ra so sánh thì Tần Kham không hề có áp lực, chẳng đau chẳng ngứa,
Gió lạnh như đao nạo ương, gào thét trong nội viện Tần phủ. Trên giường ấm trong sương phòng Nội viện, tân nhiệm Tả Đô ngự sử Đỗ Hoành và Tần Kham hai người ngồi xếp bằng, trong phòng ấm áp như mùa xuân, có thêm mấy món ăn, một bình rượu hoa điêu, bố vợ con rể ngồi đối diện nhau ăn uống.
Đối với Tần Kham này, Đỗ Hoành càng lúc càng nhìn không thấu, thư sinh nho nhã nghèo túng lúc trước, vẻ mặt bất đắc dĩ và bi phẫn khi đứng ở trước mặt hắn bị hắn phạt tiền hắn đến nay vẫn nhớ rõ, ai ngờ chỉ cách hơi hai năm, thư sinh này không chỉ lừa lấy nữ nhi của hắn, hơn nữa đã vào quan trường, tốc độ thăng quan nhanh tới mức khiến người ta bất khả tư nghị, không chỉ làm quan lớn, ngay cả tước vị mà trước gì triều đình cực kỳ keo kiệt ban cho cũng bị hắn chiếm lấy.
Đây là vận làm quan nghịch thiên như thế nào, hiện giờ ngay cả tiền đồ của nhạc phụ cũng không thể không dựa vào tên con rể này vươn tay ra kéo một cái.
Tả Đô ngự sử tư chính đại phu, nắm đại quyền của Đô Sát viện, Đỗ Hoành qua lại ở mép quyền lực hiện giờ rõ ràng đã thành đại nhân vật rất có phân lượng trong triều đình, Đỗ Hoành nghĩ lại mà thấy mình như nằm mơ, cảm giác rất không chân thật.
Cảm giác của Tần Kham cũng có chút phức tạp, hắn cảm thấy mình có phải đã làm sai điều gì rồi hay không, vị nhạc phụ này vốn chính là tính tình thư sinh, trước kia bởi vì quá mức ngay thẳng mà thiếu chút nữa thì chết, hiện giờ thành nhân vật số hai của Đô Sát viện, dưới tay là một đám ngôn quan vô pháp vô thiên, nhóm người này dám lên chín tầng trời thưởng trăng, dám xuống biển sâu bắt ba ba, sau này Đỗ Hoành thành đầu mục của bọn họ, giống như Bin Laden kiếp trước, dẫn một đám phần tử khủng bố gặp người là cắn hoành hành ngang ngược ức hiếp triều đình, người một câu chọc ta là gặp nguy hiểm.
Tiền cảnh không sáng sủa lắm.
Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy mình tính sai rồi, chỉ lo xếp người nhà vào trong triều đình, lại không chú ý tới người được xếp vào có tính tình rắm thối thế nào, loại người mệnh sao chổi như Đỗ Hoành có gì mà không dám làm? Hắn gây ra họa thì bất kể nhìn từ góc độ nào, Tần Kham hoặc nhiều hoặc ít đều phải đi chùi đít giúp hắn.
Tần Kham uống ngà ngà sau liếc nhìn Đỗ Hoành mặt mày hồng hào, trong lòng không thể áp chế được một suy nghĩ rất tán tận lương tâm chợt hiện lên trong đầu.
Có lẽ, dứt khoát nghĩ biện pháp kéo sao chổi này xuống? Hắn nếu không muốn thì phái người đánh gẫy chân hắn, cho hắn thọt luôn....
Một tờ đều viết rõ vay ba mươi vạn lượng, mười tờ cộng lại là vừa tròn ba trăm vạn lượng, chỗ bạc này là do Sơn Âm Hầu Tần Kham ra mặt cướp đoạt...
Đúng vậy, đúng vậy, chính là "Cướp đoạt", hành vi của Tần Kham đã bị các quan viên phía sau thương nhân định tính là vậy.
Tần Kham ra mặt, lạc khoản thì lại là tên của Lưu Cẩn, đóng dấu đỏ của ti lễ giám.
Trong triều sớm có lời đồn, Sơn Âm Hầu Tần Kham và Lưu Cẩn trước nay không hòa thuận, Tần Kham lại nói với các thương nhân là Lưu Cẩn vay tiền, mọi người đều cười lạnh liên tục, đánh chết cũng không tin, nhưng mà dấu đỏ của ti lễ giám ti lễ giám lại không làm giả được, hai người này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
Cả chuyện đều trở nên khó bề phân biệt.
Mù mờ thì mù mơ, dám cướp bạc của các đại thần, nói gì thì cũng phải liều mạng với ngươi!
Không biết người nào đi đầu, từng bức tấu chương hạch tội bay tới bàn của ba vị Đại học sĩ nội các, trong tấu chương như phô thiên cái địa, nội dung cơ hồ tất cả đều là hạch tội Lưu Cẩn và Tần Kham, nói hai người cướp tài của dân, ngông cuồng giết thương nhân làm phố phường kinh sư rung chuyển bất an vân vân.
Nhận được nhiều tấu chương hạch tội như vậy, Đại học sĩ nội các có thể làm gì? Hiện giờ toàn bộ triều đình đều do Lưu Cẩn làm chủ, nội các dám làm gì Lưu Cẩn sao? Tần Kham rất được thánh quyến, ngay cả Lưu Cẩn cũng phải sợ hắn ba phần, nội các dám làm gì Tần Kham à?
Cách làm của Nội các rất dứt khoát, tất cả tấu chương toàn bộ đưa tới ti lễ giám, ba vị Đại học sĩ ngay cả một lời nhắc đề nghị xử lý ra sao cũng chẳng buồn gửi.
Lưu Cẩn bị Tần Kham lừa một vố, đang nổi nóng, tùy tiện lật xem mấy bản tấu liền giận tím mặt, ngày thứ hai, trên quảng trường trước ngọ môn Hoàng cung, ba gã ngôn quan kêu gào to nhất bị Tây Hán dùng gậy đánh chết.
Quan văn Đại Minh trước nay luôn có tính tình không sợ chết không sợ đánh, ba gã ngôn quan bị trượng tễ không dọa được các quan văn, ngược lại tình cảm quần chúng càng phẫn nộ.
Tấu chương Phô thiên cái địa bám riết không tha bay về phía nội các, đồng thời hơn mười vị quan viên quỳ gối trước cửa Thừa Thiên, mặt hướng về hoàng cung mà dập đầu tóe máu, thanh âm bi thiết kêu gọi tiên đế vang lên liên tiếp.
Đồng thời, đa số cửa hàng trong thành kinh sư đều treo biển đóng cửa, mặc dù không dám tụ tập gây chuyện. Nhưng cũng dùng phương thức đình công để kháng nghị Lưu Cẩn và Tần Kham.
Chuyện ầm ĩ rồi.
Các quan viên bám riết không tha, thương nhân đình công, củi gạo dầu muối của dân chúng không có, trong thành kinh sư lập tức bị bao phủ trong khủng hoảng.
Lưu Cẩn sắp điên rồi. Hắn thật sự cảm thấy mình sắp điên rồi. ở trong Ti lễ giám ôm mặt khóc bi thống. Cũng như các quan viên đang quỳ ngoài Thừa Thiên môn, hắn cũng đang bi thiết gọi tiên đế.
Chuyện này từ đầu tới cuối có liên quan gì tới hắn đâu? Đều là Tần Kham gây ra, kết quả đầu mâu của mọi người lại chỉ chỉ về phía hắn. Vì sao? dựa vào gì?
Lưu Cẩn trong trạng thái nửa điên giơ dao mổ lên, cũng chẳng có biện pháp nào khác, đây vốn là một chuyện muốn biện giải cũng khó biện giải.
Sau ngày Thương nhân đình công, Tây Hán bắt đầu thanh tràng.
Trước Thừa Thiên môn, hơn mười đại thần quỳ dưới đất kêu khóc bị bắt vào chiếu ngục, tất cả đều những người còn lại đều bị thủy hỏa côn đuổi đi.
Các phiên tử như lang như hổ xông vào trong nhà các chưởng quầy của hiệu buôn lớn, cương đao đặt lên trên cổ gia quyến của thương nhân, thế là, cửa hàng được mở lại.
Thanh âm phẫn nộ sôi trào cả thành trong nhất thời an tĩnh lại.
Lưu công công lại một lần nữa cảm nhận được diệu dụng của cường quyền và bạo lực, sự kiện lần này cứ như vậy bị hắn dùng phương thức mãnh liệt mà trấn áp.
Lưu công công đắc ý Dào dạt nằm trên giường ấm của ti lễ giám cười khẽ, hắn lại không hề phát hiện, ánh mắt nhìn hắn của các đại thần triều đình càng âm trầm và oán độc hơn, mâu thuẫn giữa nội đình và ngoại đình sau khi trải qua việc lần này, càng gay gắt và không thể điều hòa.
Gió bão của triều đình vừa ngưng, hai đạo điều lệnh thay đổi nhân sự đi qua đình nghị của nội các và Lại bộ, thành bổ nhiệm chính thức của triều đình.
Nguyên tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành thăng nhiệm làm nhiệm Đô Sát viện Tả Đô ngự sử, mang hàm tư chính đại phu
Nguyên chủ sự Binh bộ Nghiêm Tung thăng nhiệm Binh bộ Tả thị lang.
Sau Đình nghị, ti lễ giám chưởng ấn Lưu công công ôm mũi nghiến răng nghiến lợi đóng dấu lên công hàm bổ nhiệm.
Tần Hầu gia trong bóng tối ngầm ra chiêu liên tiếp, đánh một hồi mê tung quyền khiến người ta hoa cả mắt, hiệu quả rất không tồi.
Chẳng những tự dưng kiếm lời một trăm vạn lượng bạc, hơn nữa còn thăng quan cho nhạc phụ đại nhân, vị chủ sự lục phẩm Nghiêm Tung chưa ai biết tên một phát tăng ba phẩm thành Thị Lang, tốc độ thăng quan còn nhanh hơn Tần Kham, mặc dù dẫn tới sự bất mãn của rất nhiều đại thần, có điều Lưu công công lúc này đang bị Tần Hầu gia bức cho thành trạng thái dồ dại, vung dao mổ phật cản giết phật, cả triều lâm vào thời kì khủng hoảng đặc thù, ai còn để ý tới tốc độ thăng quan của Nghiêm Tung có hợp với quy củ hay không?
Tác dụng trái vẫn phải có, ví dụ như Tần Kham hiện giờ càng khiến người ta hận hơn, quan hệ của hắn và Lưu Cẩn càng xấu đi, cục diện không chết không ngừng của hai người dần dần hình thành, còn ví dụ như đã bị không ít các đại thần mắng chửi, có điều nghĩ tới đỉnh đầu đầy Lưu Cẩn dính đầu nước miếng, nếu đem ra so sánh thì Tần Kham không hề có áp lực, chẳng đau chẳng ngứa,
Gió lạnh như đao nạo ương, gào thét trong nội viện Tần phủ. Trên giường ấm trong sương phòng Nội viện, tân nhiệm Tả Đô ngự sử Đỗ Hoành và Tần Kham hai người ngồi xếp bằng, trong phòng ấm áp như mùa xuân, có thêm mấy món ăn, một bình rượu hoa điêu, bố vợ con rể ngồi đối diện nhau ăn uống.
Đối với Tần Kham này, Đỗ Hoành càng lúc càng nhìn không thấu, thư sinh nho nhã nghèo túng lúc trước, vẻ mặt bất đắc dĩ và bi phẫn khi đứng ở trước mặt hắn bị hắn phạt tiền hắn đến nay vẫn nhớ rõ, ai ngờ chỉ cách hơi hai năm, thư sinh này không chỉ lừa lấy nữ nhi của hắn, hơn nữa đã vào quan trường, tốc độ thăng quan nhanh tới mức khiến người ta bất khả tư nghị, không chỉ làm quan lớn, ngay cả tước vị mà trước gì triều đình cực kỳ keo kiệt ban cho cũng bị hắn chiếm lấy.
Đây là vận làm quan nghịch thiên như thế nào, hiện giờ ngay cả tiền đồ của nhạc phụ cũng không thể không dựa vào tên con rể này vươn tay ra kéo một cái.
Tả Đô ngự sử tư chính đại phu, nắm đại quyền của Đô Sát viện, Đỗ Hoành qua lại ở mép quyền lực hiện giờ rõ ràng đã thành đại nhân vật rất có phân lượng trong triều đình, Đỗ Hoành nghĩ lại mà thấy mình như nằm mơ, cảm giác rất không chân thật.
Cảm giác của Tần Kham cũng có chút phức tạp, hắn cảm thấy mình có phải đã làm sai điều gì rồi hay không, vị nhạc phụ này vốn chính là tính tình thư sinh, trước kia bởi vì quá mức ngay thẳng mà thiếu chút nữa thì chết, hiện giờ thành nhân vật số hai của Đô Sát viện, dưới tay là một đám ngôn quan vô pháp vô thiên, nhóm người này dám lên chín tầng trời thưởng trăng, dám xuống biển sâu bắt ba ba, sau này Đỗ Hoành thành đầu mục của bọn họ, giống như Bin Laden kiếp trước, dẫn một đám phần tử khủng bố gặp người là cắn hoành hành ngang ngược ức hiếp triều đình, người một câu chọc ta là gặp nguy hiểm.
Tiền cảnh không sáng sủa lắm.
Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy mình tính sai rồi, chỉ lo xếp người nhà vào trong triều đình, lại không chú ý tới người được xếp vào có tính tình rắm thối thế nào, loại người mệnh sao chổi như Đỗ Hoành có gì mà không dám làm? Hắn gây ra họa thì bất kể nhìn từ góc độ nào, Tần Kham hoặc nhiều hoặc ít đều phải đi chùi đít giúp hắn.
Tần Kham uống ngà ngà sau liếc nhìn Đỗ Hoành mặt mày hồng hào, trong lòng không thể áp chế được một suy nghĩ rất tán tận lương tâm chợt hiện lên trong đầu.
Có lẽ, dứt khoát nghĩ biện pháp kéo sao chổi này xuống? Hắn nếu không muốn thì phái người đánh gẫy chân hắn, cho hắn thọt luôn....
Bình luận truyện