Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 383: Mưu đồ Liêu Đông
Tư tưởng của Hai thế hệ đều sẽ sinh ra cách biệt lớn, càng đừng nói tới Tần Kham và Đỗ Hoành cách nhau tới mấy trăm năm.
Cái thứ Kiến thức này là kết quả của hoàn cảnh, đổi lại là mấy trăm năm sau, kiến thức của Tần Kham và mọi người cũng không sai biệt lắm, thứ hắn biết người khác đều biết, người giống như Tần Kham, đơn giản chỉ là một hạt cát trong bãi cát, lọt thỏm trong dòng người. Nhưng ở Đại Minh kiến thức tương đối lạc hậu này, kiến thức của Tần Kham lại nổi bật, thiên hạ rốt cuộc có bao nhiêu lớn, những con mọt sách chỉ biết đóng cửa đọc kinh nghĩa Khổng Mạnh này làm sao biết được?
Tần Kham lười chẳng muốn giải thích chí hướng liên quan tới quả cầu với bọn họ, hơn nữa quyết định tha thứ cho lão gia hỏa không có kiến thức Đỗ Hoành này.
Nhạc mẫu Đỗ vương thị hôm nay tìm Tần Kham không chỉ vì việc nhà, trước mắt bà ta quan tâm nhất chính là vấn đề địa vị đại phụ Tần phủ của Đỗ Yên, dù sao nữ nhi cũng là con bà ta đẻ ra, mà thiếp thất của Tần Kham là mẹ của thiếp thất đẻ ra.
Một quyển điển tịch đã ố vàng bộp một cái được ném lên bàn của Tần Kham, điển tịch không có bìa, cũng không có tên, nhìn ra được đã qua không ít năm tháng, rất là cũ nát, sách như vậy bình thường rất thích hợp dùng để lót chân.
Tần Kham mờ mịt nhìn Đỗ vương thị: "Nhạc mẫu đại nhân... Đây là vật gì?"
" Thuật phòng trung của Đạo gia." Đỗ vương thị cũng không xấu hổ, nói rất thoải mái.
Sắc mặt Tần Kham lập tức có chút khó coi: "Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế và Yên nhi chỉ là chưa có con thôi, tiểu tế... có thể mà."
Đỗ vương thị lườm hắn một cái, nói: "Có ai bảo ngươi không thể đâu, điển tịch này là năm đó sư tổ Trương Tam Phong lưu lại, thuật tu luyện đạo gia chính tông, ngươi và Yên nhi cứ chiếu theo biện pháp bên trên mà tu tập, không quá năm ba tháng. Đẻ ra một nam tử là không thành vấn đề, Đại Minh ta từ sau thời Vĩnh Lạc rất hãn hữu phong tước cho người ta, mà ngươi không ngờ được bệ hạ tứ phong quốc hầu, ngày hưng vượng của Tần gia đã tới, cả hầu phủ to như vậy mà chẳng có một nhi tử kế thừa thì sao cho phải?"
Tần Kham sờ sờ mũi: trong bụng Kim Liễu đã..."
Đỗ vương thị cười ha ha: "Đừng hy vọng vào nàng ta, mấy ngày nay ta đã xem kỹ bụng của thiếp thất nhà ngươi rồi, nàng ta tất sinh con gái, không thừa được tước vị đâu, nhi tử đầu tiên của Tần gia vẫn phải nhờ cả trên người Yên nhi."
Tần Kham ngạc nhiên nói: "Người sao biết trong bụng Kim Liễu..."
Đỗ vương thị trừng mắt nói: "Nam nhân lên ngựa quản quân xuống ngựa trị dân, chuyện của đàn bà con gái ngươi biết nhiều như vậy để làm gì? Ta chẳng lẽ lại đi lừa ngươi à?"
Tuy nói hoài nghi nhạc mẫu là rất không lễ độ. Nhưng Tần Kham không nhịn được cảm thấy bà ta nhất định mỗi ngày trốn ở trong phòng vụng trộm vẽ bùa nguyền rủa Kim Liễu sinh nữ nhi. Hơn nữa rất có khả năng Đỗ Hoành cũng ở bên cạnh tay cầm kiếm gỗ đào vẽ quỷ phù.
Cố gắng kiềm chế lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, sự chú ý của Tần Kham lại đặt lên trên quyển điển tịch cũ nát không rõ niên đại đó.
Tứ càng cũ càng đáng giá, theo logic này mà nói, quyển sách này đại thể là vô giá, Bởi vì nó thật sự cũ tới không cách nào hình dung được.
Nhưng... Tần Kham càng đọc càng thấy cái bản sách cổ được gọi là thuật phòng trung của đạo gia chính tông này chính là loại mặt hàng mười đồng một quyển bán đầy ngoài chợ. Giá rẻ thì không nói, sau khi cầm tới tay còn phải duy hộ hòa bình thế giới, vụ mua bán này sao tính thế nào cũng thấy như là bị lừa.
Tần Kham hiện tại cũng có loại cảm giác này.
Động phòng có nguy hiểm, luyện công cần cẩn thận.
Nhíu mày nhìn chằm chằm quyển sách cổ này, Tần Kham nói: "Nhạc mẫu đại nhân, không biết ngài và nhạc phụ có chiếu theo phương pháp trong sách mà luyện không?"
"Đương nhiên..." Đỗ vương thị mặt đỏ lên, nói: "... chưa luyện. Nhạc phụ ngươi là người bảo thủ, sống chết không chịu luyện."
"Chẳng lẽ nhạc mẫu đại nhân cho rằng tiểu tế rất là thông thoáng?"
"Hơn nhạc phụ ngươi là được rồi, thử chút cũng không chết."
Chộp lấy quyển sách, Tần Kham vội vàng đút vào trong ngực: "Ta trước tiên để chó nuôi trong nhà thử đã."
Làm ngựa đực thì cũng thôi đi, không ngờ còn muốn hắn là ngực đực thí nghiệm. Luyện thành bệnh thần kinh thì ai chịu trách nhiệm?
Tần Kham quyết định không xem sách cổ này, có cơ hội thì cầm nó bán cho Lưu Cẩn, cứ nói luyện thứ này có thể cây khô tươi lại, cành khô mọc lá, không tin Lưu Cẩn không mua, cho dù cuối cùng có mọc ra thật cũng đéo sao, chỉ cần tố cáo với Chu Hậu Chiếu, hoạn hắn lại là được.
Sự chú ý của Chu Hậu Chiếu và Lưu Cẩn đã hoàn toàn đặt ở trên công trình xây dựng Báo Phòng, Tần Kham cũng tới hiện trường công trình xem mấy lần, công trình quả nhiên rất khổng lồ, Công bộ trước mắt đã thuyên chuyển vạn dân phu, bắt đầu công trình móng, mất không tới một năm, bờ tây nam Thái Dịch trì kinh sư sẽ mọc lên một tòa kiến trúc hoàng gia hùng vĩ, tòa kiến trúc này sẽ lưu lại một nét đậm trong lịch sử.
Tần Kham gần đây cũng tranh thủ thời gian, không tới Bắc trấn phủ ti làm việc, tất cả công hàm thư của Cẩm Y vệ đều do Giáo úy đưa đến hầu phủ phê duyệt.
Có điều thanh nhàn cũng không được lâu, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày thì Bắc trấn phủ ti truyền đến một tin tức không tốt.
Tháng trước Tân vệ có Bạch Liên giáo làm loạn, giáo đồ tụ tập dân chúng trùng kích quan phủ Thiên Tân vệ, nguyên Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân bị biếm trích tới Thiên Tân làm Thiên hộ phụng mệnh nghiêm tra, kết quả tra xét nửa tháng không tra ra được gì, ngược lại đêm khuya bị đâm, Cẩm Y vệ phi mã tới báo, Mưu Bân bị thương ở bụng, là giang hồ nhân sĩ dùng một thứ gì đó tên là "Xuy tiễn" bán ra, mũi tên tuy nhỏ, nhưng ở Minh triều ngoại khoa không phát triển, mũi tên nho nhỏ hoàn toàn bắn vào trong bụng là không thể lấy ra, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Tần Kham rất phẫn nộ, gửi một bức thư răn dạy nghiêm khắc tới Thiên Tân vệ, hơn nữa lệnh cho tâm phúc đắc lực nhất bên cạnh f Đinh Thuận tự mình tới Thiên Tân, tiêu diệt tà giáo vô pháp vô thiên này.
Đinh Thuận gánh lửa giận của Tần Kham, dẫn mấy trăm Cẩm Y vệ vội vàng rời kinh.
Trong nội viện Tần phủ, Tần Kham cau mày, ra sức xoa mi tâm, gia sự quốc sự, đều là chuyện phiền lòng, cảm thấy mình giống như con quay không ngừng xoay, không ngừng xử lý nguy cơ, xử lý nhiều rồi, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác chán ghét.
Một đôi tay nhẹ nhàng ấn lên vai Tần Kham, rất vụng về dùng sức bóp vai cho hắn, lực đạo rất lớn, Tần Kham không quay đầu lại lcũng biết đây không phải là thủ pháp của người trong nhà, khi Đỗ Yên xoa bóp cho hắn nhận huyệt cực chuẩn, lực đạo không nặng không nhẹ, khiến người ta thoải mái muốn thiếp đi. Lực đạo của Kim Liễu khá nhẹ, giống như dương liễu phất qua mặt nước, thủ pháp nói nếu là mát xa thì chẳng thà bảo là mơn trớn, mà Liên Nguyệt Liên Tinh... Không thể là các nàng được. Các nàng bình thường đều là bốn tay cùng bóp.
Tần Kham đau đến nhếch mép, không nhịn được tức giận quay đầu lại, muốn em là nha hoàn hạ nhân không biết sống chết nào dám bất kính như thế.
Quay lại, ánh mắt đang tức giận bỗng nhiên đờ ra.
Tháp Na cắn môi dưới, dùng đôi tay hơi thô ráp của nàng ta bóp vai cho hắn, vẻ mặt nghiêm túc giống như ở trên thảo nguyên dùng dao nhỏ lột da dê bò.
"Dừng! Dừng tay!" Tần Kham vội vàng nói: "Muốn giết ta thì hãy cho ta chết thống khoái."
Tháp Na ngừng tay, vẻ mặt ủy khuất: "Phu nhân nhà ngươi cũng bóp thế cho ngươi, vì sao ta không thể?"
"Bởi vì ngươi không phải phu nhân của ta, hơn nữa thủ pháp cũng rất không đúng, cảm giác giống như đang tìm xem nên đâm vào chỗ nào trên người ta vậy." Câu trả lời của Tần Kham rất không nể mặt.
Đối với Tháp Na. Tần Kham có một loại phương pháp tiếp xúc khác. Đó chính là ngay thẳng, người Mông Cổ thích trực lai trực khứ, tất cả khách khí trong mắt bọn họ đều là hư ngụy.
Cho nên Tần Kham không định khách khí với Tháp Na.
Tháp Na đành phải buông tay, khi cúi đầu thì bĩu môi.
Tần Kham ung dung nhìn nàng ta: "Vô sự hiến ân cần. Phi gian tức đạo. Có chuyện gì nói thẳng ra đi."
Tháp Na hơi cao hứng hơn một chút, nói: "Ta muốn ở hậu viện hầu phủ của ngươi mở một đồng cỏ, chú ý chú ý quan sát rồi, sau sương phòng hầu phủ có một mảng đất hoang vu khá lớn. Rải chút mầm cỏ lên, đầu xuân sang năm ta có thể cưỡi ngựa rong ruổi rồi."
Thật sự là đề nghị hoang đường lại khiến người ta đau lòng.
Tần Kham bình tĩnh nhìn nàng ta hồi lâu, chậm rãi nói: "Tháp Na, ngươi nhớ thảo nguyên à?"
Tháp Na mím môi, rồi gật gật đầu thật nhanh, xong lại lắc đầu, vẻ đau thương trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Tần Kham minh bạch ý tứ của nàng ta, hắn và nàng ta vốn là một hồi hôn nhân chính trị, nếu nói về cảm tình giữa hai người, kỳ thật cũng không tính là hoàn toàn không có, chỉ là trong lòng hai người đều cảm thấy bài xích đối với loại hôn nhân chính trị này, thế là hắn và nàng ta dứt khoát ngay cả một chút tình cảm đó cũng bài xích ra ngoài.
Ngón tay vô ý thức gõ mấy cái lên bàn, khóe miệng Tần Kham bỗng nhiên lộ ra nụ cười.
"Tháp Na, ta cho ngươi về thảo nguyên nhé?"
Tháp Na lắc đầu: "Ta không thể trở về."
Tần Kham cười nói: "Trên danh nghĩa mà nói, ngươi đã là thiếp thất của ta rồi, ngươi từ thảo nguyên vào kinh đã là mang danh nghĩa Đóa Nhan Vệ sứ tiết kiêm thiếp thất của Tần Kham ta, vào Hầu gia rồi thì xem như người của Tần Kham ta, cho nên ta lần này phái ngươi về thảo nguyên, ngươi sẽ dùng thân phận Đại Minh sứ tiết kiêm nữ nhi của Hoa Đương mà trở về."
"Trở về làm gì?"
"Thông hôn!" Tần Kham từ miệng phọt ra hai chữ.
Tháp Na kinh ngạc mở to mắt: "Thông hôn với ai?"
"Thông hôn Hán tộc và Mông Cổ."
"Không hiểu."
"Nói đơn giản nhé, ta mấy ngày nữa sẽ đưa ra triều nghị, cho phép dân chúng thành trấn biên cảnh Liêu Đông thông hôn với mục dân của Đóa Nhan tam vệ."
Tháp Na nghĩ nghĩ rồi nghi hoặc nói: "Ngươi... Rốt cuộc là có chủ ý gì? Thông hôn đối với Hán nhân các ngươi có lợi ích gì?"
Tần Kham cười nói: "Không chỉ có lợi cho Hán nhân, đối với Đóa Nhan các ngươi cũng có lợi. Hiện giờ Đóa Nhan bộ không phải đã kết minh với Đại Minh ta rồi sao? Nếu đã kết minh thì nhất định phải bù đắp cho nhau, bốn chữ "Bù cho đắp nhau", cũng không chỉ có những vật chất như gạo muối, lá trà, đồ sứ, dân cư cũng có thể bù đắp cho nhau, ta không tin Đóa Nhan bộ các ngươi mỗi một người chăn nuôi đều có thể lấy được vợ, người người đều có thể gử nữ nhi ra ngoài, bất luận địa phương nào, bất kỳ quốc gia nào, tình huống nam nữ thừa luôn tồn tại, nông hộ thành hương biên trấn Liêu Đông cũng không ngoại lệ."
Tháp Na dù sao cũng không ngu, hơi nghĩ một chút liền bỗng nhiên giận dữ: "Ngươi. . . Tâm tư ác độc lắm! Đóa Nhan bộ ta nếu thông hôn với Hán nhân, sau này huyết thống tính thế nào? Đứa con Bọn họ sinh hạ rốt cuộc tính là người Hán hay tính là người Mông Cổ? Vả lại, ngươi nói thông hôn thì thông hôn, nông hộ Hán nhân biên trấn các ngươi sẽ nguyện ý sao?"
Tần Kham cười nói: "Liêu Đông hiện giờ đang phát triển mạnh mã chính, nhưng mà hàng năm giao nộp sáu thớt ngựa trưởng thành cho triều đình đối với nông hộ mà nói cũng là gánh nặng không nhỏ, nếu triều đình thi hành tân chính, hạ bố cáo tới biên trấn Liêu Đông, hứa mỗi hộ nếu có thể cưới được thê tử bộ lạc Đóa Nhan hoặc là gả cho nam tử bộ lạc Đóa Nhan là vợ, thì hàng năm sẽ miễn đi hai thớt ngựa, cũng giảm miễn chính sách thuế phú một cách thích hợp, ngươi cảm thấy các Hán nhân biên trấn Liêu Đông có nguyện ý hay không? Còn vấn đề rốt cuộc tính là người Hán hay là người Mông Cổ..."
Tần Kham nhìn thẳng vào nàng ta, chậm rãi nói: "Ta và phụ thân Hoa Đương của ngươi lúc trước thảo nguyên đã có minh ước, đều tự thề với thần linh của mình từ nay về sau không xâm phạm lẫn nhau, Đại Minh và Đóa Nhan bộ thân như một nhà, từ nay về sau lịch đại hoàng đế Đại Minh và lịch đại Khả Hãn Đóa Nhan đều tuân theo lời thề này, bên nào là trái thì thần linh không phù hộ. Tháp Na, đã thân như một nhà, huyết thống là người Hán hay là người Mông Cổ, có còn quan trọng vậy không? Hay là nói, phụ thân ngươi Hoa Đương kết minh ước với ta chỉ là kế tạm thời, tương lai nói xé bỏ là xé bỏ?"
Trong mắt Tháp Na hiện lên mấy phần hoang mang, vội vàng lắc đầu: "Không, Đại Minh cho thông thương, những mục dân Đóa Nhan có ăn có uống có mặc, ngạch trực cách không có nửa phần tâm tư khác."
Tần Kham nói tiếp: "Vậy là được ta, ta đề nghị Hán Mông thông hôn cũng hoàn toàn là một phen thiện ý, đế quốc Đại Minh là thượng bang, con dân Đại Minh không hề ghét bỏ mục dân của Đóa Nhan bộ, huống hồ loại thông hôn này chỉ là giữa bình dân, vẫn hạn chế hôn nhân của quý tộc Đóa Nhan các ngươi, dựa trên nguyên tắc hai bên tự nguyện, Tháp Na, tình yêu nam nữ vốn là một chuyện rất rất mỹ diệu, ngươi vì sao muốn xen lẫn những ràng buộc thế tục để ngăn cản loại tình yêu xuất phát từ nội tâm này?"
Dừng một chút, Tần Kham tiếp tục nói: "Vả lại, cho dù ta không đề xuất đề nghị này, hiện giờ Đại Minh đã hoàn toàn mở ra ba thành thị thông thương với Đóa Nhan bộ, con dân Đóa Nhan bộ và biên trấn Đại Minh sinh ra giao tiếp là chuyện không thể tránh khỏi, phụ thân ngươi nếu cường hành ngăn cản, cái mất đi sẽ chỉ là nhân tâm của mục dân bộ lạc, điều này rất bất lợi đối với địa vị thống trị của phụ thân ngươi, chỉ có người thống trị thuận theo thời thế, mới có thể giữ được vương vị vạn năm, nhiều đời không suy không kiệt."
Mặt Tháp Na dần dần đỏ ửng, nàng ta luôn cảm thấy những lời này của Tần Kham là ngụy biện, nhưng lại cũng không biết không đúng ở chỗ nào, mười Tháp Na cũng không bằng được một Tần Kham, nàng ta miệng lưỡi kém lập tức gấp đến độ giậm chân, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
"Ta. . . Ta không biết, nhưng ngạch trực cách ta khẳng định sẽ không đáp ứng! Ngươi, ngươi, tên cẩu quan này nhất định có quỷ kế."
Tần Kham cười tủm tỉm nói: "Có đáp ứng hay không, dù sao cũng phải thử mới biết được, Tháp Na, mang theo hai thân phận thiếp thất Tần Kham cùng với nữ nhi của Hoa Đương về thảo nguyên đi, ta sẽ phái người hộ tống ngươi trở về, sau khi xuất quan ngươi tới Liêu Dương trước, Diệp phó tổng binh Liêu Dương sẽ tự mình hộ tống ngươi tới nơi Đóa Nhan ở, đem những gì ta nói hôm nay kể lại từ đầu chí cuối với phụ thân của ngươi, chuyện chỉ mới là khái quát, ta và phụ thân ngươi có thời gian cả đời để vẽ ra máu thịt từ sự khái quát này, để nó dần dần hoàn thiện, thành chính sách của thể thi hành."
Tháp Na cả giận nói: "Nói đi nói lại, lợi ích của thông hôn đều là của Minh đình các ngươi, Đóa Nhan bộ ta có lợi ích gì?"
"Khẳng định là có, trở về nói với Hoa Đương, cứ nói Minh đình hứa sẽ vĩnh viễn coi nhất mạch của Hoa Đương là Đóa Nhan chính thống, cũng nguyện ý toàn lực duy hộ địa vị thống trị Đóa Nhan của Hoa Đương và người đời sau, hơn nữa ta sẽ báo cáo với triều đình, ở cách thành Liêu Dương trăm dặm dựng một tòa thành, đặt tên là vi Đóa Nhan thành, phụ thân ngươi không chỉ có mục trường rộng lớn và mục dân của bộ lạc, hơn nữa còn sẽ thành thành chủ của Đóa Nhan thành, tất cả nha môn trị quân quản dân và dân cư trong thành hoàn toàn do Minh đình giúp các ngươi xây dựng, tất cả quan lại cũng sẽ do Hoa Đương bổ nhiệm, Minh đình tuyệt đối sẽ không nhúng tay và cắt cử."
Nháy mắt mấy cái Nghịch ngợm với Tháp Na, Tần Kham lại bắt đầu cười xấu xa: "Thích ăn thức ăn của Đại Minh không? Có phải ngại những thương nhân thông thương lòng dạ đen tối, đẩy gạo lúc thành giá trên trời không? Không sao, Minh đình cung cấp giống lúa và giống đồ ăn cho các ngươi, hơn nữa sẽ phái quan viên tới Đóa Nhan thành dạy mục dân các ngươi khai hoang trồng trọt, toàn bộ miễn phí..."
Cái thứ Kiến thức này là kết quả của hoàn cảnh, đổi lại là mấy trăm năm sau, kiến thức của Tần Kham và mọi người cũng không sai biệt lắm, thứ hắn biết người khác đều biết, người giống như Tần Kham, đơn giản chỉ là một hạt cát trong bãi cát, lọt thỏm trong dòng người. Nhưng ở Đại Minh kiến thức tương đối lạc hậu này, kiến thức của Tần Kham lại nổi bật, thiên hạ rốt cuộc có bao nhiêu lớn, những con mọt sách chỉ biết đóng cửa đọc kinh nghĩa Khổng Mạnh này làm sao biết được?
Tần Kham lười chẳng muốn giải thích chí hướng liên quan tới quả cầu với bọn họ, hơn nữa quyết định tha thứ cho lão gia hỏa không có kiến thức Đỗ Hoành này.
Nhạc mẫu Đỗ vương thị hôm nay tìm Tần Kham không chỉ vì việc nhà, trước mắt bà ta quan tâm nhất chính là vấn đề địa vị đại phụ Tần phủ của Đỗ Yên, dù sao nữ nhi cũng là con bà ta đẻ ra, mà thiếp thất của Tần Kham là mẹ của thiếp thất đẻ ra.
Một quyển điển tịch đã ố vàng bộp một cái được ném lên bàn của Tần Kham, điển tịch không có bìa, cũng không có tên, nhìn ra được đã qua không ít năm tháng, rất là cũ nát, sách như vậy bình thường rất thích hợp dùng để lót chân.
Tần Kham mờ mịt nhìn Đỗ vương thị: "Nhạc mẫu đại nhân... Đây là vật gì?"
" Thuật phòng trung của Đạo gia." Đỗ vương thị cũng không xấu hổ, nói rất thoải mái.
Sắc mặt Tần Kham lập tức có chút khó coi: "Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế và Yên nhi chỉ là chưa có con thôi, tiểu tế... có thể mà."
Đỗ vương thị lườm hắn một cái, nói: "Có ai bảo ngươi không thể đâu, điển tịch này là năm đó sư tổ Trương Tam Phong lưu lại, thuật tu luyện đạo gia chính tông, ngươi và Yên nhi cứ chiếu theo biện pháp bên trên mà tu tập, không quá năm ba tháng. Đẻ ra một nam tử là không thành vấn đề, Đại Minh ta từ sau thời Vĩnh Lạc rất hãn hữu phong tước cho người ta, mà ngươi không ngờ được bệ hạ tứ phong quốc hầu, ngày hưng vượng của Tần gia đã tới, cả hầu phủ to như vậy mà chẳng có một nhi tử kế thừa thì sao cho phải?"
Tần Kham sờ sờ mũi: trong bụng Kim Liễu đã..."
Đỗ vương thị cười ha ha: "Đừng hy vọng vào nàng ta, mấy ngày nay ta đã xem kỹ bụng của thiếp thất nhà ngươi rồi, nàng ta tất sinh con gái, không thừa được tước vị đâu, nhi tử đầu tiên của Tần gia vẫn phải nhờ cả trên người Yên nhi."
Tần Kham ngạc nhiên nói: "Người sao biết trong bụng Kim Liễu..."
Đỗ vương thị trừng mắt nói: "Nam nhân lên ngựa quản quân xuống ngựa trị dân, chuyện của đàn bà con gái ngươi biết nhiều như vậy để làm gì? Ta chẳng lẽ lại đi lừa ngươi à?"
Tuy nói hoài nghi nhạc mẫu là rất không lễ độ. Nhưng Tần Kham không nhịn được cảm thấy bà ta nhất định mỗi ngày trốn ở trong phòng vụng trộm vẽ bùa nguyền rủa Kim Liễu sinh nữ nhi. Hơn nữa rất có khả năng Đỗ Hoành cũng ở bên cạnh tay cầm kiếm gỗ đào vẽ quỷ phù.
Cố gắng kiềm chế lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, sự chú ý của Tần Kham lại đặt lên trên quyển điển tịch cũ nát không rõ niên đại đó.
Tứ càng cũ càng đáng giá, theo logic này mà nói, quyển sách này đại thể là vô giá, Bởi vì nó thật sự cũ tới không cách nào hình dung được.
Nhưng... Tần Kham càng đọc càng thấy cái bản sách cổ được gọi là thuật phòng trung của đạo gia chính tông này chính là loại mặt hàng mười đồng một quyển bán đầy ngoài chợ. Giá rẻ thì không nói, sau khi cầm tới tay còn phải duy hộ hòa bình thế giới, vụ mua bán này sao tính thế nào cũng thấy như là bị lừa.
Tần Kham hiện tại cũng có loại cảm giác này.
Động phòng có nguy hiểm, luyện công cần cẩn thận.
Nhíu mày nhìn chằm chằm quyển sách cổ này, Tần Kham nói: "Nhạc mẫu đại nhân, không biết ngài và nhạc phụ có chiếu theo phương pháp trong sách mà luyện không?"
"Đương nhiên..." Đỗ vương thị mặt đỏ lên, nói: "... chưa luyện. Nhạc phụ ngươi là người bảo thủ, sống chết không chịu luyện."
"Chẳng lẽ nhạc mẫu đại nhân cho rằng tiểu tế rất là thông thoáng?"
"Hơn nhạc phụ ngươi là được rồi, thử chút cũng không chết."
Chộp lấy quyển sách, Tần Kham vội vàng đút vào trong ngực: "Ta trước tiên để chó nuôi trong nhà thử đã."
Làm ngựa đực thì cũng thôi đi, không ngờ còn muốn hắn là ngực đực thí nghiệm. Luyện thành bệnh thần kinh thì ai chịu trách nhiệm?
Tần Kham quyết định không xem sách cổ này, có cơ hội thì cầm nó bán cho Lưu Cẩn, cứ nói luyện thứ này có thể cây khô tươi lại, cành khô mọc lá, không tin Lưu Cẩn không mua, cho dù cuối cùng có mọc ra thật cũng đéo sao, chỉ cần tố cáo với Chu Hậu Chiếu, hoạn hắn lại là được.
Sự chú ý của Chu Hậu Chiếu và Lưu Cẩn đã hoàn toàn đặt ở trên công trình xây dựng Báo Phòng, Tần Kham cũng tới hiện trường công trình xem mấy lần, công trình quả nhiên rất khổng lồ, Công bộ trước mắt đã thuyên chuyển vạn dân phu, bắt đầu công trình móng, mất không tới một năm, bờ tây nam Thái Dịch trì kinh sư sẽ mọc lên một tòa kiến trúc hoàng gia hùng vĩ, tòa kiến trúc này sẽ lưu lại một nét đậm trong lịch sử.
Tần Kham gần đây cũng tranh thủ thời gian, không tới Bắc trấn phủ ti làm việc, tất cả công hàm thư của Cẩm Y vệ đều do Giáo úy đưa đến hầu phủ phê duyệt.
Có điều thanh nhàn cũng không được lâu, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày thì Bắc trấn phủ ti truyền đến một tin tức không tốt.
Tháng trước Tân vệ có Bạch Liên giáo làm loạn, giáo đồ tụ tập dân chúng trùng kích quan phủ Thiên Tân vệ, nguyên Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân bị biếm trích tới Thiên Tân làm Thiên hộ phụng mệnh nghiêm tra, kết quả tra xét nửa tháng không tra ra được gì, ngược lại đêm khuya bị đâm, Cẩm Y vệ phi mã tới báo, Mưu Bân bị thương ở bụng, là giang hồ nhân sĩ dùng một thứ gì đó tên là "Xuy tiễn" bán ra, mũi tên tuy nhỏ, nhưng ở Minh triều ngoại khoa không phát triển, mũi tên nho nhỏ hoàn toàn bắn vào trong bụng là không thể lấy ra, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Tần Kham rất phẫn nộ, gửi một bức thư răn dạy nghiêm khắc tới Thiên Tân vệ, hơn nữa lệnh cho tâm phúc đắc lực nhất bên cạnh f Đinh Thuận tự mình tới Thiên Tân, tiêu diệt tà giáo vô pháp vô thiên này.
Đinh Thuận gánh lửa giận của Tần Kham, dẫn mấy trăm Cẩm Y vệ vội vàng rời kinh.
Trong nội viện Tần phủ, Tần Kham cau mày, ra sức xoa mi tâm, gia sự quốc sự, đều là chuyện phiền lòng, cảm thấy mình giống như con quay không ngừng xoay, không ngừng xử lý nguy cơ, xử lý nhiều rồi, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác chán ghét.
Một đôi tay nhẹ nhàng ấn lên vai Tần Kham, rất vụng về dùng sức bóp vai cho hắn, lực đạo rất lớn, Tần Kham không quay đầu lại lcũng biết đây không phải là thủ pháp của người trong nhà, khi Đỗ Yên xoa bóp cho hắn nhận huyệt cực chuẩn, lực đạo không nặng không nhẹ, khiến người ta thoải mái muốn thiếp đi. Lực đạo của Kim Liễu khá nhẹ, giống như dương liễu phất qua mặt nước, thủ pháp nói nếu là mát xa thì chẳng thà bảo là mơn trớn, mà Liên Nguyệt Liên Tinh... Không thể là các nàng được. Các nàng bình thường đều là bốn tay cùng bóp.
Tần Kham đau đến nhếch mép, không nhịn được tức giận quay đầu lại, muốn em là nha hoàn hạ nhân không biết sống chết nào dám bất kính như thế.
Quay lại, ánh mắt đang tức giận bỗng nhiên đờ ra.
Tháp Na cắn môi dưới, dùng đôi tay hơi thô ráp của nàng ta bóp vai cho hắn, vẻ mặt nghiêm túc giống như ở trên thảo nguyên dùng dao nhỏ lột da dê bò.
"Dừng! Dừng tay!" Tần Kham vội vàng nói: "Muốn giết ta thì hãy cho ta chết thống khoái."
Tháp Na ngừng tay, vẻ mặt ủy khuất: "Phu nhân nhà ngươi cũng bóp thế cho ngươi, vì sao ta không thể?"
"Bởi vì ngươi không phải phu nhân của ta, hơn nữa thủ pháp cũng rất không đúng, cảm giác giống như đang tìm xem nên đâm vào chỗ nào trên người ta vậy." Câu trả lời của Tần Kham rất không nể mặt.
Đối với Tháp Na. Tần Kham có một loại phương pháp tiếp xúc khác. Đó chính là ngay thẳng, người Mông Cổ thích trực lai trực khứ, tất cả khách khí trong mắt bọn họ đều là hư ngụy.
Cho nên Tần Kham không định khách khí với Tháp Na.
Tháp Na đành phải buông tay, khi cúi đầu thì bĩu môi.
Tần Kham ung dung nhìn nàng ta: "Vô sự hiến ân cần. Phi gian tức đạo. Có chuyện gì nói thẳng ra đi."
Tháp Na hơi cao hứng hơn một chút, nói: "Ta muốn ở hậu viện hầu phủ của ngươi mở một đồng cỏ, chú ý chú ý quan sát rồi, sau sương phòng hầu phủ có một mảng đất hoang vu khá lớn. Rải chút mầm cỏ lên, đầu xuân sang năm ta có thể cưỡi ngựa rong ruổi rồi."
Thật sự là đề nghị hoang đường lại khiến người ta đau lòng.
Tần Kham bình tĩnh nhìn nàng ta hồi lâu, chậm rãi nói: "Tháp Na, ngươi nhớ thảo nguyên à?"
Tháp Na mím môi, rồi gật gật đầu thật nhanh, xong lại lắc đầu, vẻ đau thương trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Tần Kham minh bạch ý tứ của nàng ta, hắn và nàng ta vốn là một hồi hôn nhân chính trị, nếu nói về cảm tình giữa hai người, kỳ thật cũng không tính là hoàn toàn không có, chỉ là trong lòng hai người đều cảm thấy bài xích đối với loại hôn nhân chính trị này, thế là hắn và nàng ta dứt khoát ngay cả một chút tình cảm đó cũng bài xích ra ngoài.
Ngón tay vô ý thức gõ mấy cái lên bàn, khóe miệng Tần Kham bỗng nhiên lộ ra nụ cười.
"Tháp Na, ta cho ngươi về thảo nguyên nhé?"
Tháp Na lắc đầu: "Ta không thể trở về."
Tần Kham cười nói: "Trên danh nghĩa mà nói, ngươi đã là thiếp thất của ta rồi, ngươi từ thảo nguyên vào kinh đã là mang danh nghĩa Đóa Nhan Vệ sứ tiết kiêm thiếp thất của Tần Kham ta, vào Hầu gia rồi thì xem như người của Tần Kham ta, cho nên ta lần này phái ngươi về thảo nguyên, ngươi sẽ dùng thân phận Đại Minh sứ tiết kiêm nữ nhi của Hoa Đương mà trở về."
"Trở về làm gì?"
"Thông hôn!" Tần Kham từ miệng phọt ra hai chữ.
Tháp Na kinh ngạc mở to mắt: "Thông hôn với ai?"
"Thông hôn Hán tộc và Mông Cổ."
"Không hiểu."
"Nói đơn giản nhé, ta mấy ngày nữa sẽ đưa ra triều nghị, cho phép dân chúng thành trấn biên cảnh Liêu Đông thông hôn với mục dân của Đóa Nhan tam vệ."
Tháp Na nghĩ nghĩ rồi nghi hoặc nói: "Ngươi... Rốt cuộc là có chủ ý gì? Thông hôn đối với Hán nhân các ngươi có lợi ích gì?"
Tần Kham cười nói: "Không chỉ có lợi cho Hán nhân, đối với Đóa Nhan các ngươi cũng có lợi. Hiện giờ Đóa Nhan bộ không phải đã kết minh với Đại Minh ta rồi sao? Nếu đã kết minh thì nhất định phải bù đắp cho nhau, bốn chữ "Bù cho đắp nhau", cũng không chỉ có những vật chất như gạo muối, lá trà, đồ sứ, dân cư cũng có thể bù đắp cho nhau, ta không tin Đóa Nhan bộ các ngươi mỗi một người chăn nuôi đều có thể lấy được vợ, người người đều có thể gử nữ nhi ra ngoài, bất luận địa phương nào, bất kỳ quốc gia nào, tình huống nam nữ thừa luôn tồn tại, nông hộ thành hương biên trấn Liêu Đông cũng không ngoại lệ."
Tháp Na dù sao cũng không ngu, hơi nghĩ một chút liền bỗng nhiên giận dữ: "Ngươi. . . Tâm tư ác độc lắm! Đóa Nhan bộ ta nếu thông hôn với Hán nhân, sau này huyết thống tính thế nào? Đứa con Bọn họ sinh hạ rốt cuộc tính là người Hán hay tính là người Mông Cổ? Vả lại, ngươi nói thông hôn thì thông hôn, nông hộ Hán nhân biên trấn các ngươi sẽ nguyện ý sao?"
Tần Kham cười nói: "Liêu Đông hiện giờ đang phát triển mạnh mã chính, nhưng mà hàng năm giao nộp sáu thớt ngựa trưởng thành cho triều đình đối với nông hộ mà nói cũng là gánh nặng không nhỏ, nếu triều đình thi hành tân chính, hạ bố cáo tới biên trấn Liêu Đông, hứa mỗi hộ nếu có thể cưới được thê tử bộ lạc Đóa Nhan hoặc là gả cho nam tử bộ lạc Đóa Nhan là vợ, thì hàng năm sẽ miễn đi hai thớt ngựa, cũng giảm miễn chính sách thuế phú một cách thích hợp, ngươi cảm thấy các Hán nhân biên trấn Liêu Đông có nguyện ý hay không? Còn vấn đề rốt cuộc tính là người Hán hay là người Mông Cổ..."
Tần Kham nhìn thẳng vào nàng ta, chậm rãi nói: "Ta và phụ thân Hoa Đương của ngươi lúc trước thảo nguyên đã có minh ước, đều tự thề với thần linh của mình từ nay về sau không xâm phạm lẫn nhau, Đại Minh và Đóa Nhan bộ thân như một nhà, từ nay về sau lịch đại hoàng đế Đại Minh và lịch đại Khả Hãn Đóa Nhan đều tuân theo lời thề này, bên nào là trái thì thần linh không phù hộ. Tháp Na, đã thân như một nhà, huyết thống là người Hán hay là người Mông Cổ, có còn quan trọng vậy không? Hay là nói, phụ thân ngươi Hoa Đương kết minh ước với ta chỉ là kế tạm thời, tương lai nói xé bỏ là xé bỏ?"
Trong mắt Tháp Na hiện lên mấy phần hoang mang, vội vàng lắc đầu: "Không, Đại Minh cho thông thương, những mục dân Đóa Nhan có ăn có uống có mặc, ngạch trực cách không có nửa phần tâm tư khác."
Tần Kham nói tiếp: "Vậy là được ta, ta đề nghị Hán Mông thông hôn cũng hoàn toàn là một phen thiện ý, đế quốc Đại Minh là thượng bang, con dân Đại Minh không hề ghét bỏ mục dân của Đóa Nhan bộ, huống hồ loại thông hôn này chỉ là giữa bình dân, vẫn hạn chế hôn nhân của quý tộc Đóa Nhan các ngươi, dựa trên nguyên tắc hai bên tự nguyện, Tháp Na, tình yêu nam nữ vốn là một chuyện rất rất mỹ diệu, ngươi vì sao muốn xen lẫn những ràng buộc thế tục để ngăn cản loại tình yêu xuất phát từ nội tâm này?"
Dừng một chút, Tần Kham tiếp tục nói: "Vả lại, cho dù ta không đề xuất đề nghị này, hiện giờ Đại Minh đã hoàn toàn mở ra ba thành thị thông thương với Đóa Nhan bộ, con dân Đóa Nhan bộ và biên trấn Đại Minh sinh ra giao tiếp là chuyện không thể tránh khỏi, phụ thân ngươi nếu cường hành ngăn cản, cái mất đi sẽ chỉ là nhân tâm của mục dân bộ lạc, điều này rất bất lợi đối với địa vị thống trị của phụ thân ngươi, chỉ có người thống trị thuận theo thời thế, mới có thể giữ được vương vị vạn năm, nhiều đời không suy không kiệt."
Mặt Tháp Na dần dần đỏ ửng, nàng ta luôn cảm thấy những lời này của Tần Kham là ngụy biện, nhưng lại cũng không biết không đúng ở chỗ nào, mười Tháp Na cũng không bằng được một Tần Kham, nàng ta miệng lưỡi kém lập tức gấp đến độ giậm chân, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
"Ta. . . Ta không biết, nhưng ngạch trực cách ta khẳng định sẽ không đáp ứng! Ngươi, ngươi, tên cẩu quan này nhất định có quỷ kế."
Tần Kham cười tủm tỉm nói: "Có đáp ứng hay không, dù sao cũng phải thử mới biết được, Tháp Na, mang theo hai thân phận thiếp thất Tần Kham cùng với nữ nhi của Hoa Đương về thảo nguyên đi, ta sẽ phái người hộ tống ngươi trở về, sau khi xuất quan ngươi tới Liêu Dương trước, Diệp phó tổng binh Liêu Dương sẽ tự mình hộ tống ngươi tới nơi Đóa Nhan ở, đem những gì ta nói hôm nay kể lại từ đầu chí cuối với phụ thân của ngươi, chuyện chỉ mới là khái quát, ta và phụ thân ngươi có thời gian cả đời để vẽ ra máu thịt từ sự khái quát này, để nó dần dần hoàn thiện, thành chính sách của thể thi hành."
Tháp Na cả giận nói: "Nói đi nói lại, lợi ích của thông hôn đều là của Minh đình các ngươi, Đóa Nhan bộ ta có lợi ích gì?"
"Khẳng định là có, trở về nói với Hoa Đương, cứ nói Minh đình hứa sẽ vĩnh viễn coi nhất mạch của Hoa Đương là Đóa Nhan chính thống, cũng nguyện ý toàn lực duy hộ địa vị thống trị Đóa Nhan của Hoa Đương và người đời sau, hơn nữa ta sẽ báo cáo với triều đình, ở cách thành Liêu Dương trăm dặm dựng một tòa thành, đặt tên là vi Đóa Nhan thành, phụ thân ngươi không chỉ có mục trường rộng lớn và mục dân của bộ lạc, hơn nữa còn sẽ thành thành chủ của Đóa Nhan thành, tất cả nha môn trị quân quản dân và dân cư trong thành hoàn toàn do Minh đình giúp các ngươi xây dựng, tất cả quan lại cũng sẽ do Hoa Đương bổ nhiệm, Minh đình tuyệt đối sẽ không nhúng tay và cắt cử."
Nháy mắt mấy cái Nghịch ngợm với Tháp Na, Tần Kham lại bắt đầu cười xấu xa: "Thích ăn thức ăn của Đại Minh không? Có phải ngại những thương nhân thông thương lòng dạ đen tối, đẩy gạo lúc thành giá trên trời không? Không sao, Minh đình cung cấp giống lúa và giống đồ ăn cho các ngươi, hơn nữa sẽ phái quan viên tới Đóa Nhan thành dạy mục dân các ngươi khai hoang trồng trọt, toàn bộ miễn phí..."
Bình luận truyện