Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 41: Vấn đề tình cảm
Đông Trân rơi đài, Đỗ Hoành thăng quan, tình thế diễn biến thành như vậy, hai vị đương sự cũng chẳng hiểu nổi tiền căn hậu quả, cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp, chỉ có tiểu công gia biết chuyện phía sau, thân ảnh của tên thư sinh văn nhược Tần Kham này như ẩn như hiện, ở trong góc tối vừa làm gió vừa làm mưa, tính kế cả một đám người.
Cứ nghĩ tới việc này là Từ Bằng Cử liền hận tới ngứa răng.
Bị nhốt trong Đại lao hai ngày, tiểu công gia người tốt làm tới cùng, đệ thiếp tới cho Đỗ Hoành, lại tự mình tới cửa cầu tình cho Tần Kham.
Đỗ Hoành là quan tốt, chứ không phải quan ngu, tiểu công gia làm Thiệu Hưng tới gà bay chó sủa, Đỗ Hoành không dám không nể mặt hắn, loại huân quý này bình thường không giảng đạo lý, không nên trêu chọc hắn, vả lại Tần Kham nhiều nhất chỉ là giật giây cho nữ nhi kháng hôn, nếu nói tới tội thì quả thật là không tiện định tội cho hắn, vì thế Đỗ Hoành do dự hai ngày, vẫn thả Tần Kham ra.
Không phải Tần Kham không cảm kích, nhưng hắn luôn cảm thấy Đỗ Hoành phóng thích hắn là ăn mừng thăng quan cho chính hắn, ý tứ tương tự như tân hoàng đăng cơ đại xá thiên hạ.
Tần Kham đại khái chính là một quả pháo chúc mừng.
Cả nhà Đỗ Hoành chuyển vào nội viện nha môn tri phủ, chuyển rất vui sướng, đương nhiên Đỗ Yên bị cấm túc cũng thay đổi địa phương cấm túc, Đỗ lão đại nhốt nàng ta bốn năm ngày không thả, xem ra là tức giận thực sự. Đường đường là chủ quan một phủ, nữ nhi không ngờ làm ra chuyện xấu kháng hôn, mặt mũi của Đỗ gia đại thương nguyên khí, không có mười năm thì e là không khôi phục được.
Tân quan thượng nhiệm, Đỗ Hoành rất bận, vì thế khó tránh khỏi sơ sót đề phòng chỗ giam nữ nhi.
Mỗ tiểu nhân họ Tần, ôn nhuận như ngọc, dáng như quân tử.
Nhân lúc Đỗ lão đại ra ngoài bái phỏng thân hào nông thôn các nơi của Thiệu Hưng, Tần Kham vụng trộm lẻn vào nội viện nha môn tri phủ.
Tùy tùng của Đỗ Hoành là Trịnh Bá gác cửa phòng của Đỗ Yên, thấy khuôn mặt quen thuộc của Tần Kham từ trong hoa viên ló ra, cười rất hữu hảo với hắn, Trịnh lão bá ngây ra một thoáng, tiếp theo thì ho khan, tránh đi.
Tần Kham cảm thấy diện mạo của mình vẫn rất đắc nhân tâm, không giống như tên gia hỏa có mắt không tròng nào đó nói là cứ nhìn thấy y rằng muốn đánh.
Bốn bề vắng lặng, Tần Kham từ trong hoa viên vụng trộm lẻn đến cửa sương phòng giam giữ Đỗ Yên.
Cửa sổ sương phòng được đóng ván, ở giữa cửa mở một lỗ nhỏ, cho tiện đưa đồ ăn vào, cũng không biết Đỗ Hoành nghĩ như thế nào, hắn chẳng lẽ không biết vũ lực khủng bố của nữ nhi à? Nếu nàng ta thực sự muốn trốn, mấy tấm ván gỗ này có thể ngăn được nàng ta ư?
Chính mắt kiến thức qua quyền cước của bà tám nhỏ, thoáng cái đã đập cho kiệu hoa tám người nâng tứ phân ngũ liệt, uy phong lẫm lẫm như thiên thần hạ phàm, Tần Kham không khỏi rét lạnh.
Nữ nhân này nếu gả ra ngoài, trừ phi tự phế võ công, bằng không ai dám lấy nàng ta?
Nghĩ đến mình không ngờ quấy rối khiến hôn sự của nữ nhân này thất bại, Tần Kham không khỏi thầm hận mình không đủ bình tĩnh, sau này bà tám nhỏ bám lấy mình thì sao? Tính chất của việc này giống như đỡ người già bị ngã trên đường thì còn nghiêm trọng hơn.
Do dự một lát, Tần Kham thậm chí muốn quay đầu bước đi. Lại nghe thấy trong sương phòng truyền đến thanh âm của Đỗ Yên.
"Tần Kham. . . Là ngươi sao? Là ngươi đến đấy à?"
Tần Kham thở dài: "Ngươi làm sao biết ta tới?"
Đỗ Yên cười hì hì: "Ta có thể ngửi được mùi của ngươi."
Tần Kham cười khổ: "Ngươi thật sự nên làm cảnh khuyển giúp cha ngươi phá án, làm quan gia tiểu thư quá khuất tài."
Thanh âm của Đỗ Yên có chút trầm thấp: "Mấy ngày nay ta luôn bị cha nhốt, cũng không biết bên ngoài như thế nào, ngươi có khỏe không."
"Ta không khỏe, bị cha ngươi khai trừ rồi. . ." Tần Kham rầu rĩ nói.
"A?"
"Cha ngươi không cho ta làm sư gia nữa, ài, tuyệt không nể tình ta từng giúp hắn lừa người, cha ngươi thực sự không phải là người."
"Hỗn đản! Ngươi mới không phải là người! Họ Tần, người ngươi lại ngứa à?" Đỗ Yên bực rồi.
Thấy thái độ của bà tám nhỏ này, tuyệt không nhớ tới ân tình quấy phá hôn sự của nàng ta, hai cha con này đều không phải là người.
Trầm mặc hồi lâu, Đỗ Yên ôn nhu nói: "Tần Kham, ngươi đừng buồn, chờ sai khi ta được thả ra rồi, sẽ tìm cơ hội cầu tình với cha."
"Ấy đừng, ta tính sau này sẽ tập trung kiếm bạc, chức nghiệp sư gia này rất không có tiền đồ." Đây là lời nói thật lòng của Tần Kham, hắn thực sự không có hứng thú làm sư gia.
Nhà lớn, nha hoàn xinh, vợ đẹp, có tiền... Trải qua mưa gió, Tần Kham vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu, những mục tiêu này hiển nhiên không phải sư gia bổng lộc một tháng sáu lượng bạc có thể thực hiện được.
"Ngươi thì sao? Mấy ngày nay sống thế nào?" Tần Kham hỏi.
Đỗ Yên buồn bã nói: "Ta cũng không tốt, cha giận ta thật, sống chết cũng không để ta ra ngoài, không được gặp ngươi, ta rất không vui."
Nghe Đỗ Yên buồn bã kể khổ, tim Tần Kham đập thình thịch, im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Biết ngươi sống không tốt, ta cũng an tâm, thế mới công bằng chứ."
Đỗ Yên: ". . ."
Sao mình lại đi coi trọng loại người này nhỉ? Đúng là không thể tưởng nổi.
"Tần Kham, ngươi giúp ta thoát ly khổ hải, trong thành Thiệu Hưng mọi người đều biết ngươi và ta, ngươi, chúng ta sau này phải làm sao?" Đỗ Yên tình ý đầy cõi lòng, ngượng ngùng hỏi.
Tần Kham cảm thấy đau đầu.
Vấn đề này hắn luôn muốn trốn tránh, phá rối hôn sự của nàng ta là một chuyện, vấn đề tình cảm của hắn và nàng ta lại là chuyện khác, hắn đến bây giờ vẫn không rõ tình cảm với Đỗ Yên rốt cuộc là thích hay là đồng tình.
Tần Kham là người thông minh, khi hắn thông minh thì có thể thoải mái hóa giải tất cả tai ách, để mình có được lợi ích lớn nhất.
Đồng thời Tần Kham cũng là rất người trì trệ, kiếp trước vận động pít-tông thì nhiều, nhưng tình cảm thực sự sinh động lại ít tới đáng thương.
Quan trọng nhất là, nếu cưới Đỗ Yên, như vậy mục tiêu rộng lớn của mình ít nhất sẽ bớt đi một cái, với tính tình của Đỗ đại tiểu thư, tương lai trong nhà mua nha hoàn xinh thì chắc đại khái không sống được quá mùa đông.
"Khụ khụ, việc này để sau hẵng nói, ta hôm nay chỉ đến thăm ngươi, ngươi ở bên trong cải tạo cho tốt, tranh thủ giảm nhẹ hình phạt, sớm ngày ra ngoài làm lại cuộc đời."
Tần Kham nói xong thì hốt hoảng bỏ chạy.
"Tần Kham, ngươi muốn chạy trốn tới khi nào? Ê! ê! Hỗn đản!"
xxxxxxxxxxxxx
Tiểu công gia Từ Bằng Cử phải về Nam Kinh.
Không đi không được, lần này ở Thiệu Hưng gây ra chuyện lớn như vậy, lão Quốc Công Từ Phụ tuyệt đối sẽ không để tôn tử của mình chơi bời lêu lổng ở bên ngoài nữa, tuy nói tôn tử vô tội, vô duyên vô cớ gặp họa trời giáng, nhưng dù sao cũng là gây ra chuyện, lão Quốc Công phải bù mặt mũi vào, mới tính là miễn cưỡng bình ổn chuyện này.
Lão Quốc Công chờ tôn tử về Nam Kinh nhận tội chết.
Từ Bằng Cử không chịu đi, bám lấy khung cửa phòng khách sạn, giống như con gái nhà lành bị bức phải đi làm kỹ nữ, sống chết không buông tay, khóc thật sự réo rắt thảm thiết, trong mắt tràn ngập nỗi buồn ly biệt.
Các thị vệ đành phải vừa dùng sức tách ngón tay hắn ra, vừa tồn khuyên bảo.
Cảnh tượng này rất lừa tình, Tần Kham cũng không nhịn được mà động dung.
Cuối cùng, mười ngón tay bị các thị vệ tách ra, mọi người đỡ tiểu công gia lên xe ngựa, xa phu thuần thục vung roi ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy tới Nam Kinh.
Tần Kham đứng ở cửa khách sạn nhìn theo, tâm tình ảm đạm.
Rất xa, trong xe ngựa truyền đến tiếng hét không cam lòng và thê lương của Từ Bằng Cử.
"Tần Kham, ngươi mau nói cho ta biết, pizza rốt cuộc là cái gì? Ăn có ngon không?"
Tiếng xa, người cũng xa. . .
Cứ nghĩ tới việc này là Từ Bằng Cử liền hận tới ngứa răng.
Bị nhốt trong Đại lao hai ngày, tiểu công gia người tốt làm tới cùng, đệ thiếp tới cho Đỗ Hoành, lại tự mình tới cửa cầu tình cho Tần Kham.
Đỗ Hoành là quan tốt, chứ không phải quan ngu, tiểu công gia làm Thiệu Hưng tới gà bay chó sủa, Đỗ Hoành không dám không nể mặt hắn, loại huân quý này bình thường không giảng đạo lý, không nên trêu chọc hắn, vả lại Tần Kham nhiều nhất chỉ là giật giây cho nữ nhi kháng hôn, nếu nói tới tội thì quả thật là không tiện định tội cho hắn, vì thế Đỗ Hoành do dự hai ngày, vẫn thả Tần Kham ra.
Không phải Tần Kham không cảm kích, nhưng hắn luôn cảm thấy Đỗ Hoành phóng thích hắn là ăn mừng thăng quan cho chính hắn, ý tứ tương tự như tân hoàng đăng cơ đại xá thiên hạ.
Tần Kham đại khái chính là một quả pháo chúc mừng.
Cả nhà Đỗ Hoành chuyển vào nội viện nha môn tri phủ, chuyển rất vui sướng, đương nhiên Đỗ Yên bị cấm túc cũng thay đổi địa phương cấm túc, Đỗ lão đại nhốt nàng ta bốn năm ngày không thả, xem ra là tức giận thực sự. Đường đường là chủ quan một phủ, nữ nhi không ngờ làm ra chuyện xấu kháng hôn, mặt mũi của Đỗ gia đại thương nguyên khí, không có mười năm thì e là không khôi phục được.
Tân quan thượng nhiệm, Đỗ Hoành rất bận, vì thế khó tránh khỏi sơ sót đề phòng chỗ giam nữ nhi.
Mỗ tiểu nhân họ Tần, ôn nhuận như ngọc, dáng như quân tử.
Nhân lúc Đỗ lão đại ra ngoài bái phỏng thân hào nông thôn các nơi của Thiệu Hưng, Tần Kham vụng trộm lẻn vào nội viện nha môn tri phủ.
Tùy tùng của Đỗ Hoành là Trịnh Bá gác cửa phòng của Đỗ Yên, thấy khuôn mặt quen thuộc của Tần Kham từ trong hoa viên ló ra, cười rất hữu hảo với hắn, Trịnh lão bá ngây ra một thoáng, tiếp theo thì ho khan, tránh đi.
Tần Kham cảm thấy diện mạo của mình vẫn rất đắc nhân tâm, không giống như tên gia hỏa có mắt không tròng nào đó nói là cứ nhìn thấy y rằng muốn đánh.
Bốn bề vắng lặng, Tần Kham từ trong hoa viên vụng trộm lẻn đến cửa sương phòng giam giữ Đỗ Yên.
Cửa sổ sương phòng được đóng ván, ở giữa cửa mở một lỗ nhỏ, cho tiện đưa đồ ăn vào, cũng không biết Đỗ Hoành nghĩ như thế nào, hắn chẳng lẽ không biết vũ lực khủng bố của nữ nhi à? Nếu nàng ta thực sự muốn trốn, mấy tấm ván gỗ này có thể ngăn được nàng ta ư?
Chính mắt kiến thức qua quyền cước của bà tám nhỏ, thoáng cái đã đập cho kiệu hoa tám người nâng tứ phân ngũ liệt, uy phong lẫm lẫm như thiên thần hạ phàm, Tần Kham không khỏi rét lạnh.
Nữ nhân này nếu gả ra ngoài, trừ phi tự phế võ công, bằng không ai dám lấy nàng ta?
Nghĩ đến mình không ngờ quấy rối khiến hôn sự của nữ nhân này thất bại, Tần Kham không khỏi thầm hận mình không đủ bình tĩnh, sau này bà tám nhỏ bám lấy mình thì sao? Tính chất của việc này giống như đỡ người già bị ngã trên đường thì còn nghiêm trọng hơn.
Do dự một lát, Tần Kham thậm chí muốn quay đầu bước đi. Lại nghe thấy trong sương phòng truyền đến thanh âm của Đỗ Yên.
"Tần Kham. . . Là ngươi sao? Là ngươi đến đấy à?"
Tần Kham thở dài: "Ngươi làm sao biết ta tới?"
Đỗ Yên cười hì hì: "Ta có thể ngửi được mùi của ngươi."
Tần Kham cười khổ: "Ngươi thật sự nên làm cảnh khuyển giúp cha ngươi phá án, làm quan gia tiểu thư quá khuất tài."
Thanh âm của Đỗ Yên có chút trầm thấp: "Mấy ngày nay ta luôn bị cha nhốt, cũng không biết bên ngoài như thế nào, ngươi có khỏe không."
"Ta không khỏe, bị cha ngươi khai trừ rồi. . ." Tần Kham rầu rĩ nói.
"A?"
"Cha ngươi không cho ta làm sư gia nữa, ài, tuyệt không nể tình ta từng giúp hắn lừa người, cha ngươi thực sự không phải là người."
"Hỗn đản! Ngươi mới không phải là người! Họ Tần, người ngươi lại ngứa à?" Đỗ Yên bực rồi.
Thấy thái độ của bà tám nhỏ này, tuyệt không nhớ tới ân tình quấy phá hôn sự của nàng ta, hai cha con này đều không phải là người.
Trầm mặc hồi lâu, Đỗ Yên ôn nhu nói: "Tần Kham, ngươi đừng buồn, chờ sai khi ta được thả ra rồi, sẽ tìm cơ hội cầu tình với cha."
"Ấy đừng, ta tính sau này sẽ tập trung kiếm bạc, chức nghiệp sư gia này rất không có tiền đồ." Đây là lời nói thật lòng của Tần Kham, hắn thực sự không có hứng thú làm sư gia.
Nhà lớn, nha hoàn xinh, vợ đẹp, có tiền... Trải qua mưa gió, Tần Kham vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu, những mục tiêu này hiển nhiên không phải sư gia bổng lộc một tháng sáu lượng bạc có thể thực hiện được.
"Ngươi thì sao? Mấy ngày nay sống thế nào?" Tần Kham hỏi.
Đỗ Yên buồn bã nói: "Ta cũng không tốt, cha giận ta thật, sống chết cũng không để ta ra ngoài, không được gặp ngươi, ta rất không vui."
Nghe Đỗ Yên buồn bã kể khổ, tim Tần Kham đập thình thịch, im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Biết ngươi sống không tốt, ta cũng an tâm, thế mới công bằng chứ."
Đỗ Yên: ". . ."
Sao mình lại đi coi trọng loại người này nhỉ? Đúng là không thể tưởng nổi.
"Tần Kham, ngươi giúp ta thoát ly khổ hải, trong thành Thiệu Hưng mọi người đều biết ngươi và ta, ngươi, chúng ta sau này phải làm sao?" Đỗ Yên tình ý đầy cõi lòng, ngượng ngùng hỏi.
Tần Kham cảm thấy đau đầu.
Vấn đề này hắn luôn muốn trốn tránh, phá rối hôn sự của nàng ta là một chuyện, vấn đề tình cảm của hắn và nàng ta lại là chuyện khác, hắn đến bây giờ vẫn không rõ tình cảm với Đỗ Yên rốt cuộc là thích hay là đồng tình.
Tần Kham là người thông minh, khi hắn thông minh thì có thể thoải mái hóa giải tất cả tai ách, để mình có được lợi ích lớn nhất.
Đồng thời Tần Kham cũng là rất người trì trệ, kiếp trước vận động pít-tông thì nhiều, nhưng tình cảm thực sự sinh động lại ít tới đáng thương.
Quan trọng nhất là, nếu cưới Đỗ Yên, như vậy mục tiêu rộng lớn của mình ít nhất sẽ bớt đi một cái, với tính tình của Đỗ đại tiểu thư, tương lai trong nhà mua nha hoàn xinh thì chắc đại khái không sống được quá mùa đông.
"Khụ khụ, việc này để sau hẵng nói, ta hôm nay chỉ đến thăm ngươi, ngươi ở bên trong cải tạo cho tốt, tranh thủ giảm nhẹ hình phạt, sớm ngày ra ngoài làm lại cuộc đời."
Tần Kham nói xong thì hốt hoảng bỏ chạy.
"Tần Kham, ngươi muốn chạy trốn tới khi nào? Ê! ê! Hỗn đản!"
xxxxxxxxxxxxx
Tiểu công gia Từ Bằng Cử phải về Nam Kinh.
Không đi không được, lần này ở Thiệu Hưng gây ra chuyện lớn như vậy, lão Quốc Công Từ Phụ tuyệt đối sẽ không để tôn tử của mình chơi bời lêu lổng ở bên ngoài nữa, tuy nói tôn tử vô tội, vô duyên vô cớ gặp họa trời giáng, nhưng dù sao cũng là gây ra chuyện, lão Quốc Công phải bù mặt mũi vào, mới tính là miễn cưỡng bình ổn chuyện này.
Lão Quốc Công chờ tôn tử về Nam Kinh nhận tội chết.
Từ Bằng Cử không chịu đi, bám lấy khung cửa phòng khách sạn, giống như con gái nhà lành bị bức phải đi làm kỹ nữ, sống chết không buông tay, khóc thật sự réo rắt thảm thiết, trong mắt tràn ngập nỗi buồn ly biệt.
Các thị vệ đành phải vừa dùng sức tách ngón tay hắn ra, vừa tồn khuyên bảo.
Cảnh tượng này rất lừa tình, Tần Kham cũng không nhịn được mà động dung.
Cuối cùng, mười ngón tay bị các thị vệ tách ra, mọi người đỡ tiểu công gia lên xe ngựa, xa phu thuần thục vung roi ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy tới Nam Kinh.
Tần Kham đứng ở cửa khách sạn nhìn theo, tâm tình ảm đạm.
Rất xa, trong xe ngựa truyền đến tiếng hét không cam lòng và thê lương của Từ Bằng Cử.
"Tần Kham, ngươi mau nói cho ta biết, pizza rốt cuộc là cái gì? Ăn có ngon không?"
Tiếng xa, người cũng xa. . .
Bình luận truyện